Thấm Nhi bọn họ lần này ở lại đây, bên này tự nhiên cao hứng vạn phần. Vài đứa nhỏ đều nhớ Hứa Tần Thị, thấy nàng mang bao lớn bao nhỏ lôi kéo đông tây về, đồng loạt chạy tới, Hứa Tần Thị cười ha ha, không biết phải ôm người nào. Người đang bận việc định ngừng tay chuẩn bị đi nghênh đón, bị nương Thấm Nhi xua tay bảo đừng, đều là quen biết, đem đông tây cất gọn xong rửa tay gia nhập này đội ngũ làm bánh.
Tuy mấy ngày nay Vương Thị bọn họ không thích sân bên kia, đồ Hứa Tần Thị bọn họ mang đến cũng chia một phần qua. Lí Lão Đầu cũng đáng thương, xảy ra chuyện như vậy già đi không ít, Kinh Trập tự mình qua mời, hắn cũng không chịu lại đây, ở bên kia mỗi ngày ngồi bên chậu than, ánh mắt đăm chiêu không biết nghĩ gì.
Trần Thị về nhà mẹ đẻ khổ sở rất nhiều, người thôn trang vui lòng phục tùng nhà Cốc Vũ, Trần Thị làm ra chuyện như vậy dĩ nhiên không giấu giếm được, không nói người bên ngoài thấy nàng không cho sắc mặt tốt, gặp được người Trần gia cũng thở dài hoặc nói vài câu. Náo đến sau này, Trần Điền không nói gì, Miệng Rộng không thèm nhớ giao tình với Trần Thị trước kia, bắt đầu ghét bỏ nàng ở nhà mẹ đẻ ăn không uống không.
Cứ như vậy kéo dài, Lí Đắc Hà không định đi đón về, người trong nhà không tiện nói gì, có vợ như vậy làm lòng người lạnh ngắt, Trương thị chỉ lo chuyện gia đình mình, vì thế bên kia sân có ba hộ lại quạnh quẽ vắng lặng.
Lần này bọn họ về đây mừng năm mới, quà mang về đều là tốt nhất, tinh thần lanh lẹ, không giống người buôn bán. Nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ, chủ yếu là vẻ mặt hoàn toàn không có sự tính toán chi li, mọi người đều toát ra vẻ điềm đạm bình yên.
Nương Thấm Nhi và Hứa Thị tốt tính, chốc lát đã hoà đồng với mọi người, vô cùng náo nhiệt, Thấm Nhi cùng Cốc Vũ các nàng ở một chỗ nói chuyện. Nàng thấy Cốc Vũ rúc vào một góc run rẩy vì lạnh có chút buồn cười, "Xem ngươi gầy thành dạng này, cắt một ít thịt trên người ta cho ngươi ngươi sẽ không sợ lạnh."
Thấm Nhi vẫn béo, trên tay vẫn như cũ có hình hoa mai, trắng non mềm mại hơn nữa tính tình nhu thuận, như lời của Hứa Tần Thị nói là có chút giống bồ tát, là người có phúc phần.Cốc Vũ vừa lòng mình yểu điệu dáng người nhỏ nhắn, không nhiều lời lôi tay nàng hỏi. Thấm Nhi lại nói, "Ta thật muốn đến ở bên này, mỗi ngày ở tửu lâu không làm gì cả, cũng thật thanh tĩnh, khách tửu lâu ít đi, không ầm ĩ như trước kia, không có tiếng động, cha ta thường đi rạp hát nghe diễn, nếu cao hứng thì đi dạo, hắn nói đây là qua ngày thần tiên, hì hì."
Có kết quả như vậy, Cốc Vũ cảm thấy rất vui mừng, thấy Hứa Thế Cùng tựa hồ cũng quan tâm, bằng không sao lại nói bánh gạo có thể đưa cho khách, điểm tâm cũng có thể đặt ở Vũ Yên Các, tuy không thường xuyên ở tửu lâu, tâm tư một khắc cũng không rời. Nàng thở dài một hơi, có thể như vậy là tốt rồi.
Bên này thật náo nhiệt, lúc ăn cơm phải dọn mấy cái bàn, lúc tẩy trần vẫn nên đi qua bên Nhị thúc công, chỉ có bên kia mới có kia một hàng bếp, nồi không ngừng nấu nước, để mọi người pha nước ấm tắm.
Nhà bếp ở hậu viện bây giờ dùng làm phòng tắm, Tiểu Mãn ngồi nhóm lửa, người lớn thống khoái có thể nghỉ ngơi một lát, trước hết giúp Hạ Xuyên tắm sạch sẽ, mặc vào quần áo mới, một người cầm một cái đèn lồng, đi qua các phòng xem cũng vui mừng.
Cốc Vũ muốn ngâm mình trong thùng gỗ, lại sợ nước lạnh không thoải mái, đứng nghĩ tới nghĩ lui, "Tỷ, bằng không ta đi rửa mặt trước, đến lúc đó nhờ ngươi giúp ta đun nóng nước."
Tiểu Mãn che miệng cười, cầm cây củi lên gõ vài cái, thấy An Cẩm Hiên giúp Vương Thị lấy nước, mới nói, "Ta giúp ngươi thêm nước cũng không tốt a, ngươi nghĩ lại coi ra ra vào vào, chẳng lẽ ngươi còn tưởng như thiên kim tiểu thư dùng bình phong che lại, nhà bếp không có gì hết, lúc ta đi vào bị... truyền ra không xuôi tai."
Cốc Vũ nản lòng, "Ta biết, vậy ngươi giúp ta đun một nồi nước sôi đi, một nồi nước ấm ta pha trước, đến lúc đó tự ta bò ra lấy thêm nước!" Nàng quyết tâm muốn đổ đầy thùng nước.
Mang thùng không về An Cẩm Hiên có chút buồn cười, cầm trong tay hai cái ống trúc, mở cửa đem ống trúc cố định chặt chẽ, xong mới quay đầu nói: "Được rồi, đến lúc đó Tiểu Mãn ngươi ở bên ngoài thêm nước là được, ống trúc vừa vặn thông đến thùng gỗ."
Cốc Vũ hiểu ý cười. Tiểu Mãn lại hỏi, "Thế nào còn muốn chế biến?"
Cốc Vũ giận liếc nàng một cái, kéo lại ghé sát vào lỗ tai, nhỏ giọng nói ngươi vừa rồi nói cái gì, ống trúc nếu không tận dụng, chẳng phải là thấy được bên trong!"
Hai người ăn ý cười, Cốc Vũ yên tâm đi vào tắm, ngồi trong thùng to nhắm mắt lại thở dài.
Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, là tẩy trần bên kia, Lập Thu ghét bỏ nước Lí Hà Thị dùng qua, Trương thị vội trên vội dưới chuẩn bị đồ ăn thức uống cùng với nước tắm cho nhiều người, nghe Lập Thu nói có chút căm tức, nói chỉ có mỗi một người vội, không cần kén chọn nhiều như vậy.
Lí Hà Thị nhất quyết không tha nói mọi người bắt đầu ghét bỏ nàng, người bên kia ngay cả cái bóng cũng không thấy, bên này phải nhìn sắc mặt người, ngay cả cháu gái thương yêu từ nhỏ đến lớn cũng chê bai nước mình dùng qua, trước kia lúc nhỏ, một thùng nước lớn có thể tắm cho cả nhà. Tuy mình già đi, nhưng nước tắm qua có thể dùng để tưới hoa!
Trương thị có khổ nói không nên lời, hầu hạ một nhà già trẻ, hảo ý kêu Lí Hà Thị bọn họ tẩy trần, cố hết sức cũng không lấy lòng được, rốt cục hiểu rõ tư vị của Vương Thị bọn họ lúc trước.
Cốc Vũ tắm một lúc, thấy nước có chút lạnh, ở trong phòng kêu Tiểu Mãn, bên ngoài từ ống trúc nước ấm ồ ồ chảy vào, Cốc Vũ ăn ý cười, "Tỷ, về sau mùa đông đều tắm như vậy rất thoải mái, ta cũng không nghĩ tới."
Tiếng bước chân đi xa rồi gần, như thế lặp lại vài lần, người Cốc Vũ đã ửng hồng, tỉnh táo sảng khoái đứng dậy lau tóc.
Tiểu Mãn vừa vặn từ bên kia đi ra, "Ngươi tắm xong rồi sao? Nãi nãi ở bên kia làm ầm ĩ, ta nghĩ đến ngươi còn ở bên trong vội trở về, hay là ngày mai sẽ giúp ngươi nấu nước đi."
Cốc Vũ sửng sốt, thấy An Cẩm Hiên một tay xách một cái thùng trở về, hối hả tới tới lui lui đổ cả mồ hôi, thấy tóc Cốc Vũ còn ướt đi ra, cũng ngẩn ra, ngây ngốc cười mặt đỏ lên. CốcVũ chợt hiểu.
Lí Hà Thị náo khuyên bảo không được, Lí Đắc Giang vài cái còn bị Lí Lão Đầu đuổi về, "Nương ngươi cử chỉ điên rồ, để tự mình nghĩ thông suốt là hết chuyện, có cái gì mà làm ầm ĩ."
Nói xong mặc kệ lấy tẩu hút thuốc, Lí Đắc Giang bị Lí Lão Đầu nói hai lần, không yên tâm xoay người đi, vẫn không yên tâm ở nhà nghe ngóng nửa ngày, quả thực không nghe thấy gì, âm thầm lắc đầu, "Nương không khác gì Tiểu Hàn, Đại Hàn, có người dỗ là làm ầm ĩ không thôi, không có người để ý tới lại thôi. Ai—— "
Cả nhà đều tắm xong, tâm tình thư sướng ở trong phòng sưởi ấm, lắng nghe tiếng gió bên ngoài, trên bàn gỗ đặt một ngọn đèn, mấy nam nhân ngồi quanh bàn. Hứa Thế Cùng từ trong lòng lấy ra một ít đông tây đưa cho Lí Đắc Tuyền và Lí Đắc Giang, "Vĩnh Ngọc không có ở đây, ta nghĩ các ngươi nói với hắn cũng như nhau."
Lí Đắc Tuyền để sát vào đèn thấy, "Chuyện lớn gì mà muốn nói với Vĩnh Ngọc? Di, đây là ý tứ gì?"
Lí Đắc Giang cũng phát hiện không đùng, kinh ngạc, "Cùng Nhi, tửu lầu của ngươi tuy nói hiện tại rất tốt, sao lại chia cho chúng ta nhiều như vậy, cho dù là cho cũng quá nhiều, tính tiền công cho chúng ta là được rồi. Tiền công đâu có nhiều như vậy?"
Hứa Thế Cùng lắc đầu, "Lúc trước tửu lâu xảy ra vấn đề, suýt chút ta bỏ về nhà làm ruộng, không chừng không chỉ là làm ruộng, còn bị nhốt trong lao đâu, ta đã nghĩ mình chỉ cần mình đủ sống, nhưng nếu người kêu ta đi làm việc khác ta không thể làm, đành phải kiên trì tiếp tục mở tửu lâu. Các ngươi nhìn xem, chủ ý là các ngươi, dùng vật liệu của các ngươi, ngay cả trang trí gì đều là các ngươi làm, nếu kiếm được bạc đều vào túi mình, mỗi ngày hưởng cuộc sống thần tiên, sao ta an tâm chứ. Các ngươi có thể hoàn toàn không để ý ta, tùy tiện mở tửu lâu, tự mình cũng có thể kiếm đồng tiền lớn các ngươi nói đúng không?"
Hứa Thế Cùng nói rõ ràng làm mọi người hoàn toàn bất ngờ, Lí Đắc Giang trầm mặc một lúc sau nói, "Chúng ta không nghĩ đến việc đó, thu hồi bạc lại đi, chúng ta có sinh ý của mình, đến lúc đó còn không phải ngươi giúp ta, ta giúp ngươi sao, đều là thân thích đâu tính toán như người ngoài chứ."
Lí Đắc Tuyền cũng nói như vậy.
Nói sao Hứa Thế Cùng cũng không đáp ứng, "Ta chỉ trông coi tửu lâu, chia một nửa ta đã thấy mình có lời, nếu các ngươi không thu ta không thể tiếp tục được nữa. Tửu lâu là của mọi người, đến lúc đó tâm ta an một ít."
Cốc Vũ ở một bên nghe xong, rốt cục hiểu ra, nàng nghĩ Hứa Thế Cùng buồn cười, người ta buôn bán lời bạc hận không thể giấu hết đi, hắn lại nhất định phải chia ra. Cũng không trách được hắn, quả thật mọi người mất không ít tinh lực cho tửu lâu kia, ngay cả tiền vốn cũng là bên này ra, nhưng nếu cầm một nửa, vạn nhất về sau có chuyện gì, ngược lại sẽ tổn thương tình cảm thân thích, thu hay không thu, phải suy nghĩ rõ ràng mới được. Cũng may bọn họ ở lại một hai ngày, thời gian không gấp, phải có biện pháp giải quyết đẹp cả đôi đường mới được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...