Diêm Vương Phúc Hắc - Vương Phi Gây Rối

Thiên đế lão đầu rốt cuộc muốn chơi hắn cái gì đây?

Lưu Quang ngồi ở trên ghế sa lon trầm tư, Địa phủ này từ trước đến giờ chỉ
để ý Quỷ Hồn đầu thai, cùng chuyện sống chết của con người, thế nào hôm
nay đến nhân duyên cũng giao do hắn làm? Kỳ quái hơn nữa chính là, lần
này còn chỉ đích danh Tiểu Vũ đi xử lý chuyện này.

Bên này, Lưu
Quang suy nghĩ sâu xa không hiểu, trong lòng có chút lo lắng. Bởi vì
Thiên đế lão đầu đột nhiên ra lệnh như vậy, hắn thật sự không nghĩ ra
rốt cuộc là vì sao.

Bên kia, Tiểu Vũ con mắt trái đã khôi phục màu
đen bình thường, đang hưng phấn nháy hai mắt sáng chói nhìn chằm chằm
Lưu Quang. Nhiệm vụ lần này chỉ đích danh để cho nàng đi làm, nàng chỉ
có thể nói, thiên đế đại thúc thật sự là tuệ nhãn biết anh hùng a! Nhìn
một cái liền phát giác nàng có tài, cho nên mới trở về Địa phủ chưa được mấy ngày, liền đặc biệt viết thư để cho nàng đi xử lý chuyện.

Lưu Quang nghiêng đầu, chỉ thấy Tiểu Vũ ánh mắt như sao, mặt nhao nhao muốn thử. Hắn tin tưởng, chỉ cần hắn mở miệng nói hai chữ, lên đường! Tiểu
Vũ bảo đảm sẽ lập tức xông ra, tuyệt đối sẽ không dừng lại nửa phần.

Aizzz, một tiếng than nhẹ. Lưu Quang phát hiện, kể từ khi chứa chấp Tiểu Vũ,
hắn thở dài càng ngày càng nhiều. Suy nghĩ một chút, trước kia, hắn
thoải mái tự tại ngày ngày nằm trên ghế sa lon phơi nắng, nghỉ ngơi ngủ
nướng. Ngày trôi qua nhàn nhã thoải mái. Nhưng hôm nay? Aizzz. . . . . .

“Được rồi, đi đi.”


Biết gần đây Tiểu Vũ cũng thật sự nhàm chán, dù sao nhiệm vụ lần này chẳng
qua là đi chia rẽ tình yêu không đúng mà thôi, không tiếp xúc sinh tử,
tin tưởng nha đầu Tiểu Vũ sẽ không nể tình làm bậy. Để cho nàng đi Nhân
giới giải sầu thôi.

Nghe Lưu Quang mở miệng, Tiểu Vũ hưng phấn bật dậy. Đưa tay chào, cao hứng nói: “Tuân lệnh!”

Tiếng nói vừa dứt, bóng dáng lập tức biến mất không thấy gì nữa. Quả nhiên như Lưu Quang suy nghĩ, không có nửa khắc dừng lại.

Lưu Quang trong lòng cảm thán không thôi, aizz, thật là một kẻ không có lương tâm a.

Chỉ trong chốc lát, thần sắc khôi phục lãnh khốc. Lưu Quang nhìn hai huynh
đệ còn cúi đầu đứng ở bên trong thư phòng, nhíu mày lạnh lùng nói: “Còn
đứng lỳ ở đây làm cái gì? Còn không mau theo sau!”

Hắn đáp ứng cho
Tiểu Vũ đi xử lý chuyện kia, nhưng cũng chưa nói chỉ cho nàng một mình
đi xử lý chuyện này. Lấy tính cách kia, không có gì cũng có thể gây
phiền toái, cho người đi theo là thỏa đáng!

Tiểu Bạch Tiểu Hắc nghe vậy, vội vàng gật đầu một cái, lắc mình đuổi theo Tiểu Vũ.

. . . . . .

Hỏi Si Mị Võng Lượng gác ở cửa, mới biết Tiểu Vũ đã đi rồi. Nói vậy giờ
phút này cũng đã đến nơi rồi. Hắc Bạch vô thường có chút chấp nhận tất
cả than một tiếng, cất bước hướng thang máy đi tới.

Bên trong thang
máy, Tiểu Hắc chợt nhăn lại mày, có chút không hiểu: “Ca, ta sao lại cảm giác thân phận chúng ta bây giờ rớt xuống ngàn trượng, có điểm giống hộ vệ của nha đầu Tiểu Vũ?”

Tiểu Bạch mắt trợn trắng, bất đắc dĩ
nói: “Đần! Cái gì gọi là có điểm giống? Sự thật là như thế! Từ khi chúng ta bị điều đến làm việc cùng Chung lão đại, đã định trước sẽ thành hộ
vệ của nha đầu kia.”

Tiểu Hắc có chút chậm hiểu, kinh ngạc trợn to
hai mắt, “Vậy sao? Ta thế mà cũng không phát hiện ra? Ta còn tưởng rằng
lão Đại rốt cuộc phát hiện năng lực của chúng ta, cho nên mới đem chức
câu hồn nhỏ như vậy giao cho Tiểu Ngưu Tiểu Mã, để cho chúng ta đi theo
Chung lão đại lùng bắt oán quỷ oan hồn đấy.”

Tiểu Bạch liếc mắt
ném tới, “Cho nên bình thường đều nói ngươi ngu xuẩn, ngươi còn chết
không thừa nhận! Ngươi suy nghĩ một chút, ban đầu chúng ta bị điều đến
bên Chung lão đại này, Tiểu Vũ có phải cũng vừa bị điều tới hay không?
Lại thêm, Tiểu Vũ ban đầu cùng chúng ta đi câu hồn, về sau chẳng phải

tâm tình xuống thấp, không tiếp thụ nổi công việc à. Sau đó lão Đại cũng không biết trúng ngọn gió nào, thế nhưng đáp ứng nha đầu kia đổi việc,
còn đem chúng ta điều tới. Không phải nói rõ để cho chúng ta tới bảo vệ
nàng ta sao! Còn nhớ rõ lần trước nha đầu Tiểu Vũ bị Hoa Yêu đả thương,
ngươi đã quên ánh mắt của lão Đại hung ác thế nào rồi hả?”

Vừa
nhắc tới sự kiện lần đó, Tiểu Hắc không khỏi rùng mình một cái. Xác
thực, lần trước bọn họ ôm Tiểu Vũ hôn mê trở về, cái loại ánh mắt đó của lão Đại, thật làm cho người khác chết mất. Bây giờ nghĩ lại, cũng cảm
thấy sợ.

Nghe Tiểu Hắc không đặt câu hỏi, Tiểu Bạch chu mỏ, nhàm chán ngắm ngón tay, suy sụp hạ vai nói: “Huynh đệ a, ngươi luôn luôn nói
chuyện không đáng tin cậy, nhưng mà lần này, ta nghĩ ngươi rốt cuộc nói
đúng một chuyện.”

Tiểu Hắc chớp mắt một cái, nghi ngờ nói: ” Là chuyện gì?”

“Chính là chúng ta lén lút đánh cuộc a. Ta nghĩ, không ra được một phần vạn
khả năng, bị ngươi nói trúng. Ta chính là có chút nghĩ không ra, tạm
không đề cập tới nha đầu Tiểu Vũ rốt cuộc có chỗ nào hấp dẫn người, ta
kỳ quái là rõ ràng lão Đại tình cảm đã bị rút đi, thế nào lại có thể coi trọng nha đầu Tiểu Vũ đây?”

Tiểu Bạch nhìn về Tiểu Hắc, Tiểu Hắc lắc đầu một cái.” Vấn đề sâu như vậy, không nên hỏi ta!”

. . . . . .

Đi tới Nhân giới có một việc tốt, đó là thân thể có thể thực thể hóa, cho
nên có thể hô hấp không khí trong sạch, thêm nữa, lại có thể ẩn thân
nguyền rủa, như vậy người khác không nhìn thấy nàng, nàng lại có thể
trắng trợn trêu người khác.

Tiểu Vũ ngồi ở trên một cây đại thụ, đung đưa bắp chân, quan sát tình huống chung quanh. Từ tin tức trên thư
tiên, chỉ có thể hiểu rõ là có tình yêu trái đạo sắp xảy ra, mà nhiệm vụ của nàng, chính là đem tình yêu này bóp chết ở trạng thái manh nha! Ặc, chuẩn xác hơn mà nói, tốt nhất khiến nó không có cơ hội xảy ra!

Được rồi, không biết Nam Nữ chính của sự kiện là ai, đường thông hành dẫn

nàng tới bên này, nói đợi là có thể gặp được người? Cái gọi là tùy duyên mà gặp, nàng đợi chút cũng không sao. Cho dù bây giờ trời đã tối, nhưng mở ra Thiên Nhãn, thì cũng không ngại.

Tựa vào cây khô, dò xét
cảnh vật chung quanh. Nhìn dáng dấp, nơi này giống như là đạo quán(nơi
tu luyện của đạo sĩ) …. Thỉnh thoảng còn có thể thấy mấy tuần tra ban
đêm xách theo đèn lồng đi tới đi lui.

Đạo quán? Đạo sĩ? Đầu nhỏ
Tiểu Vũ bắt đầu suy nghĩ nhẹ nhàng. A! Chẳng lẽ là Tiểu Đạo Sĩ nào đấy
yêu một cô gái? Chẳng lẽ là yêu một ni cô sao?

Vẫy vẫy đầu, đem tư tưởng kéo về việc chính. Tiểu Vũ đung đưa bắp chân, chấp nhận chờ đợi.

Chợt, một chỗ trong đạo quán ngọn đèn dầu sáng rõ. Tiếng bước chân vang lên.
Tiểu Vũ vội vàng hướng phía đó mà nhìn, chỉ thấy một đám Tiểu Đạo Sĩ
đang liều mạng đuổi theo một người, trong miệng lớn tiếng la hét: “Đuổi
theo! Mau đuổi theo! Đừng để cho Dương Quá chạy!”

Dương Quá! ? Tiểu Vũ gãi gãi lỗ tai, nàng không nghe lầm chứ?

Trong miệng nhẹ đọc chú ngữ, lắc mình đi tới trước cửa đạo quán, xuyên thấu
qua ngọn đèn dầu dấy lên, Tiểu Vũ nhìn thấy trên cửa chính của đạo quán, lòe lòe ba chữ to.

Toàn Chân phái!

. . . . . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui