Diêm Vương Phúc Hắc - Vương Phi Gây Rối

“Hai người các ngươi ở đây ầm ĩ cái gì?”

Chung Quỳ nổi cơn thịnh nộ, thấy Hoa Yêu khó chơi như vậy, lại nghe cách đó
không xa truyền đến tiếng tranh cãi của Tiểu Hắc và Tiểu Bạch, hướng hai người kia gầm lên giận dữ, không giữ được bình tĩnh nữa. Hắc Bạch Vô
Thường nghe thấy tiếng hô của Chung Quỳ, tất cả ngẩn ra. Còn chưa kịp
phản ứng, lại nghe âm thanh truyền đến.

“Ta thấy hai người các
ngươi thích gây ầm ĩ đúng không? Hôm nay nếu không bắt được si hồn cùng
Hoa Yêu này, xem ta trở về thu thập các ngươi như thế nào”

Giơ
lên Thiên Sư lệnh bài trong tay, Chung Quỳ tức giận chặt đứt những cây
ma kia. Tiểu Hắc Tiểu Bạch nghe xong lời này, không khỏi lấy dây xích và chổi lông gà ra, vung Khốc Tang Bổng lên, vội vàng tiến lên giúp một
tay. Tiếng lục lạc trên Khốc Tang Bổng đột nhiên vang lên, áp sát Tư Tư
đang ở trong ngực Dĩ Hàn, tức khắc cảm nhận một trận nhức đầu. Một tay
bụm trán, cau mày không thôi .

Dĩ Hàn phát hiện sự khác thường
của nàng, vốn là tuấn dung quyến rũ xinh đẹp, chợt hiện một tia tàn độc. Tức giận nhìn về ba người Thần Chung Quỳ cùng Hắc Bạch Vô Thường, cắn
răng nghiến lợi nói: “Các ngươi khinh người quá đáng!”


Ôm chặt Tư Tư trong ngực, Dĩ Hàn kêu nhỏ một tiếng, trong động tât cả cây ma leo
trên tường đều nhao nhao hoạt động mở ra. Có cây ma còn mang theo gai
sắc. Tiểu Vũ thấy thế, nghĩ đến cảm giác khi những cái gai của cây ma
kia quất lên người, bất giác run khẽ. Mẹ nó, xem ra mỹ nam thật sự tức
giận. Vô số cây ma quấn lấy Chung Quỳ cùng Hắc Bạch Vô Thường, mặc dù có tác dụng ngăn trở, nhưng một chọi ba kết cục như thế nào ai cũng hiểu.
Huống hồ Dĩ Hàn còn phải che chở Tư Tư trong ngực. Người duy nhất không
có tham gia trận hồn chiến này, chỉ có duy nhất Tiểu Vũ. Nàng vốn là cao hứng ở bên thưởng thức, bởi vì nàng cũng muốn xem xem, quỷ cùng yêu
chiến đấu, rốt cuộc kết quả sẽ như thế nào . Chỉ là liếc thấy Tư Tư bị
tiếng lục lạc làm cho thống khổ, trong lòng dấy lên một hồi không nỡ.

Nga, nếu đã đáp ứng giúp nàng rồi, cũng không thể thấy chết mà không cứu.
Chỉ là nếu như bị Chung Lão Đại biết được, nhất định sẽ lột da nàng.
Tròng mắt xoay tròn, Tiểu Vũ than nhẹ. Chuyện sau này để sau hẳn nói đi, dù sao nàng cũng không nhịn được khi thấy Tư Tư bị bắt đi. Hơn nữa,
cùng lắm là bị ném vào Đạo luân hồi làm Súc vật thôi, nàng cũng không
quan tâm. Chủ ý đã quyết, Tiểu Vũ liền không do dự nữa. Nhẹ đọc thần
chú, lắc mình đi tới trước mặt Dĩ Hàn .

Đối mặt với Dĩ Hàn, đưa
lưng về phía đám người Thần Chung Quỳ. Tiểu Vũ hướng Dĩ Hàn ra sức nháy
mắt, hét lớn : “Yêu nghiệt lớn mật. Không chỉ trợ giúp hồn phách nhân
giới, còn cả gan bắt quỷ soa ta đây. Xem ta thu thập ngươi như thế nào”

Tiếng nói vừa dứt, Dĩ Hàn còn chưa kịp phản ứng, Tiểu Vũ liền xuất chưởng
đánh tới. Có trời mới biết nàng thật ra cái gì cũng không biết, chỉ biết mấy câu thần chú thoát thân đơn giản, đây là Tiểu Hắc Tiểu Bạch vì sợ
nàng gây chuyện, mới dạy cho nàng. Cho nên chạy trốn thì nàng biết, đánh nhau nha, nàng một chút cũng không biết. Cũng không quản mọi việc, Tiểu Vũ nhắm mắt lại liền xông tới, Dĩ Hàn nhướng mày, theo bản năng phất
tay tiếp ứng .

“Tiểu Vũ!” Hắc Bạch Vô Thường đang bị cây ma cuốn lấy thấy thế hoảng hốt kinh hô.

Cứ nghĩ nha đầu này vì sợ mà an toàn trốn đi, ngoan ngoãn ở một bên đợi.
Người nào cũng không đụng tới nàng. Thần Chung Quỳ sắc mặt thay đổi,
cũng biết thường ngày Tiểu Vũ hay hồ nháo, nhưng cũng không nghĩ nàng
lại náo pháp như vậy. Cũng không biết lượng sức mình, cư nhiên là liều
mạng xông lên. Không nghĩ lại đau như vậy, Tiểu Vũ ra sức chống đỡ. Khua tay gỡ cây ma ra, vèo vèo vài tiếng lại cuốn lấy than thể Tiểu Vũ .
Đang lúc dây dưa, cảm thấy chính mình, bị bóp chặt cổ họng. Tiểu Vũ cảm
giác muốn ngất, cổ tiếp tục bị bóp chặt. Vô lực trợn mắt. Thở không được nên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút ửng đỏ. Trong lòng không khỏi cảm thán.
Đại ca. Chỉ là diễn trò, không cần thiết phải nghiêm túc chứ? Hạ thủ

không thể nhẹ tay một chút sao?

Chung Quỳ cáu kỉnh quát : “Yêu nghiệt! Mau mau buông nàng xuống!”

“Đắc tội!” Bên tai chợt truyền đến một giọng thì thầm, Tiểu Vũ cố hết sức
trấn tỉnh, bả vai bị một đòn nghiêm trọng, cả người liền bay ra ngoài .

Một chưởng này không nhẹ, Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Vũ có chút nhăn nhó.
Đầu óc hỗn loạn. Chỉ nhớ rõ trước khi hôn mê, có người bay qua tiếp được mình. Thật là, nàng vốn chỉ muốn làm bộ bị bắt, sau đó làm con tin theo bọn họ cùng đi ra ngoài. Ai ngờ bị hắn cho một chưởng, hất nàng ra đây? Hoa Yêu mĩ nam quá ngu ngốc rồi, không lĩnh ngộ được ý của nàng. Còn
làm ra cái tình huống này.

Địa Phủ, bên trong thư phòng.

Đèn thạch anh treo trên tường lúc sáng lúc tối, trong phòng nồng nặc không
khí nặng nề. Chung Quỳ bộ dạng như thường, ở một bên đứng thẳng tắp.
Nhưng trán chảy xuống rất nhiều mồ hôi lạnh, để lộ sự khẩn trương của
hắn. Hắc Bạch Vô Thường đứng bên cạnh Chung Quỳ, cúi đầu cắn răng. Trên
trán cũng là mồ hôi lạnh đầm đìa. Đôi tay bất giác nắm chặt, mang theo
chút run rẩy.

Nga! Tiếng cười khẽ vang lên. Bóng đen trên ghế trường kỷ, khóe miệng nâng lên thành đường cong xinh đẹp.

“Theo như các ngươi nói. Đang lùng bắt hồn phách lưu lại thì gặp một con Hoa
Yêu. Từ đó biết được, nguyên nhân từ trước đến giờ không bắt được hồn
phách lưu lại này, cũng bởi vì Hoa Yêu kia tương trợ ?”


Một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán rơi xuống, Chung Quỳ giọng nói lộ ra chút hốt hoảng. “Ách. . Đúng. . . . . .”

“Sau đó thì sao? Tiểu Vũ bị Hoa Yêu bắt đi? Các ngươi không biết thuật độn
thổ, đào hố thật lâu mới tìm được chỗ của bọn họ. Nhưng cuối cùng vẫn để cho bọn họ chạy trốn, Tiểu Vũ còn bị thương, bây giờ còn đang hôn mê
trong phòng?”

Lưu Quang ngồi dậy, một tay chống cằm. Trên mặt vẫn như cũ nở nụ cười mê người. Nếu không phải Chung Quỳ cùng Hắc Bạch Vô
Thường sớm biết được tâm tính của hắn. Còn tưởng hắn thật không có ác ý
gì. Nhưng bởi vì đã hiểu rõ, cho nên Lưu Quang giờ phút này cười càng
rực rỡ, thì trái tim nhỏ của bọn họ càng run rẩy không yên. Nghe vậy,
Chung Quỳ cùng Hắc Bạch Vô Thường đều biết điều mà không nói tiếng nào.
Bọn mới không ngốc như vậy, người nào lên tiếng, người đó chính là ngứa
da. Thời khắc mấu chốt, im lặng là vàng. Nhiều năm chung đụng, Lưu Quang từ lâu đã hiểu rõ mấy người bọn hắn. Thấy bọn họ giờ phút này tất cả
đều ngậm miệng không nói, cũng không muốn nói thêm. Đường cong khóe
miệng càng ngày càng sâu, mắt khẽ nheo lại. Trong thư phòng đèn thạch
anh chỉ nghe bành bạch mấy tiếng, đợi Lưu Quang mở mắt ra đồng thời bể
tan tành.

Đứng lên, Lưu Quang hai mắt đỏ ngàu. Lần này, ngay cả
Chung Quỳ cũng không khỏi cúi đầu, Hắc Bạch Vô Thường sớm bị dọa đến
nhắm chặt hai mắt. Bọn họ biết, mỗi khi con mắt Lưu Quang biến thành màu đỏ, chính là thời điểm hắn cực kỳ tức giận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận