Điếm Tiểu Nhị Cùng Nữ Ma Đầu


"Không thể nào...không thể nào..." Dạ Khê Hàn che lại đầu của mình, lại liếc mắt nhìn về phía nam nhân kia một lần, trong miệng vẫn lầm bầm câu nói kia như cũ....!
*************
"Người chúng ta cần tìm chính là hắn ta."
Thanh âm của Dạ Khê Hàn truyền vào trong tai, cơ hồ làm cho cái lạnh vào ban đêm càng trở nên lạnh lẽo thêm vài phần.

Phó Vân Mặc hơi chau mày, nghĩ đến Nam Côn Luân và Viên Uyên vẫn còn ở Thương Vân phái chờ mình, trong lòng có chút khó xử.

"Ta cần tìm một trạm dịch trước để thông báo cho Nam Côn Luân."
Phó Vân Mặc cần tìm một trạm dịch để gửi thư từ qua lại cho Nam Côn Luân, nói bản thân nàng ở lại chỗ này làm một chút chuyện, để hắn có thể đến đây hội hợp với mình trước.

"Ân..."
Dạ Khê Hàn chỉ là nhẹ giọng đồng ý, mà Phó Vân Mặc vẫn kéo kéo ống tay áo của nàng, lúc này Dạ Khê Hàn mới phát hiện sắc mặt của bản thân quá mức lạnh lẽo, liền lập tức hòa hoãn lại, nở một nụ cười ôn hòa với Phó Vân Mặc.

Ninh Viễn Hành vừa thấy...bỗng nhiên cảm thấy bản thân so với đốm lửa này còn sáng trưng hơn....!
Ba người cứ như vậy mà dựa vào thân cây ngủ chắp vá cho qua một đêm, Ninh Viễn Hành có thể là quá mệt mỏi, chỉ vừa mới nhắm mắt trong chốc lát thì liền ngủ thiếp đi, nhưng Dạ Khê Hàn lại không ngủ được, đôi mắt xinh đẹp kia rũ xuống nhìn về phía mặt đất mà phát ngốc đi, mà Phó Vân Mặc thấy thế, cũng ngủ không được.

"Nữ ma đầu...miệng vết thương kia ngươi đã từng thấy qua sao?"
Phó Vân Mặc hỏi Dạ Khê Hàn thử xem, Dạ Khê Hàn trầm mặc một lúc lâu sau, khẽ thở dài, gật gật đầu, sau đó cử động thân thể, đem đầu dựa vào vai của Phó Vân Mặc, nhắm mắt lại...!
"Lúc ấy trên thi thể của người trong Hạ gia cũng đã từng xuất hiện miệng vế thương như vậy, có chút tương tự nhau..."
Dạ Khê Hàn nói tới đây, liền không nói thêm nữa, Phó Vân Mặc biết nàng ấy không muốn nói, liền không hỏi tiếp nữa, nàng cảm thấy Dạ Khê Hàn đêm nay đã nói rất nhiều rồi.

Dạ Khê Hàn hồi lâu cũng không có động tĩnh, nhưng Phó Vân Mặc biết Dạ Khê Hàn vẫn chưa ngủ, nhưng ít nhất có thể để nàng ấy dựa vào mình, có thể để cho nàng ấy biết được, bản thân vẫn sẽ luôn ở bên cạnh nàng ấy...!
Không biết qua bao lâu, Phó Vân Mặc nặng nề tiến vào giấc ngủ, mà Dạ Khê Hàn vẫn không có cách nào đi vào giấc ngủ được, trong chốc lát thì trời cũng đã sáng.

Trời vừa hừng đông, ba người tìm thị trấn gần nhất, Phó Vân Mặc tìm một trạm dịch, sau khi gửi thư cho Nam Côn Luân, liền bắt đầu hỏi thăm tên hắc y nhân từ trên trời rơi xuống kia, theo lời Ninh Viễn Hành nói, tên hắc y nhân này hình như chỉ xuất hiện vào buổi tối, cơ hồ giống như sợ hãi với ánh mặt trời.


Sau khi hỏi thăm khắp nơi, thị trấn này quả thực đã từng xuất hiện một người như vậy, nhưng tên này tựa hồ giống như người điên, không phải là kẻ điên giết người, mà là nhìn đến người thì chạy trốn đi, bộ dáng hình như rất thống khổ, thân hình của hắn và Ninh Viễn Hành khá tương tự nhau.

Lúc sau, ba người thám thính được thị trấn này có chỗ ẩn nấp, hơn nữa lại không thấy ánh mặt trời, ba người liền đi tìm.

Một nơi là miếu hoang ở vùng ngoại ô, nơi thứ hai là một tầng hầm ở vùng ngoại ô, nơi thứ ba là sơn động ở vùng ngoại ô.

Ba người đi đến miếu hoang cùng tầng hầm trước, cũng không thu hoạch được gì, lúc sau liền đi đến sơn động tìm kiếm.

Sơn động kỳ thật không lớn lắm, cửa động chỉ đủ một người tiến vào, sau khi cả ba người tiến vào, trước mắt là một mảng bóng tối, Phó Vân Mặc thổi lên chút lửa, mới đem sự vật trước mắt chiếu sáng lên...mà nàng tựa hồ thấy được một khối gì đó...!
Thời điểm lúc nàng đang muốn xem xét, thì khối vật đó bỗng nhiên quay lại, dưới ánh lửa chiếu rọi xuống, thế mà lại thấy hắn có đôi mắt màu xanh, Phó Vân Mặc cảm giác không ổn, lập tức nói: "Rút ra ngoài!"
Nhưng mà nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, thứ đồ kia giống như một con báo hướng thân người của Phó Vân Mặc mà bay tới, thậm chí lúc thứ đồ kia cử động, Phó Vân Mặc đã ngửi được một mùi vị hôi thối.

Phó Vân Mặc không chút nghĩ ngợi, theo bản năng đem mồi lửa ném xuống đất, rút Vân Trung Tiên trong tay ra hóa thành dạng xòe ô, đồ vật kia đụng lên cánh dù, làm Phó Vân Mặc thối lui vài bước.

"Điếm tiểu nhị!"
Dạ Khê Hàn không nhìn thấy rõ được tình huống, chỉ mơ hồ nhìn thấy một khối đồ vật đụng vào Phó Vân Mặc, nàng muốn đi tới, lại bị Phó Vân Mặc đuổi ra: "Đi ra ngoài trước!"
Phó Vân Mặc cho rằng thứ đồ kia có thể nhìn đồ vật trong bóng đêm, nàng không dám khinh nhờn, chỉ có thể dùng thính giác để định vị, mà bước chân chậm rãi hướng về phía cửa động rời đi.

Dạ Khê Hàn nghe Phó Vân Mặc nói như vậy, do dự chốc lát, vẫn là cùng Ninh Viễn Hành rời khỏi sơn động.

Mà Phó Vân Mặc bỗng nhiên cảm nhận được một trận gió truyền đến, nàng biết thứ đồ kia xông lên, nàng vận khởi nội lực, ổn định thân thể, quả nhiên lúc thứ đồ kia xông đến, lại bị nội lực đánh văng ra, Phó Vân Mặc lợi dụng thời gian lập tức rời khỏi sơn động.

"Điếm tiểu nhị, ngươi không sao chứ?"
Dạ Khê Hàn vội vàng nhìn Phó Vân Mặc, muốn kiểm tra xem nàng ấy có bị thương hay không, chỉ thấy Phó Vân Mặc lắc đầu cười cười, tỏ vẻ không có chuyện gì.


"Là hắn ta."
Ninh Viễn Hành nhíu chặt mày, mùi vị đó, còn có hơi thở kia...hẳn chính là tên hắc y nhân kia.

"Vậy thì không thể để hắn chạy thoát..."
Dạ Khê Hàn lạnh nhạt ói, dừng ánh mắt về phía cửa động, Thoát Cốt kiếm trong tay hóa thành dây roi chậm rãi rũ xuống đất, tựa hồ giống như rắn động chuẩn bị ra khỏi hang.

Qu ả nhiên, người nọ ở cửa động lộ ra nửa khuôn mặt, có vẻ vô cùng cẩn thận, liền chỉ trong một cái chớp mắt, Thoát Cốt kiếm trong tay Dạ Khê Hàn vung lên, lại thẳng tắp hướng về người nọ, tốc độ cực nhanh ngay cả Phó Vân Mặc cùng Ninh Viễn Hành ở một bên đều không kịp phản ứng, hơn nữa góc độ cực chuẩn lại xảo quyệt, thẳng tắp quấn lên trên cổ của người nọ.

Dạ Khê Hàn cười một cái, trong tay vừa động, một cái quấn này, lại lôi người nọ ra khỏi sơn động.

"A—— "
Ngay cả trời đông giá rét, người nọ tựa hồ cũng không thể chịu đựng nổi, hắn lập tức cúi mặt thấp xuống, tránh né ánh mắt, cả người hắn đều bị hắc y bao lấy, thời điểm ánh sáng chiếu vào, thì ở trên mặt đất bò tới bò lui, tựa như muốn trốn, trong cổ họng phát ra tiếng thống khổ kêu rên, rồi lại bị Thoát Cốt kiếm của Dạ Khê Hàn trói buộc, tránh không thoát.

Ninh Viễn Hành đi tới, cởi bỏ đai lưng của mình, bắt lấy chân của người trói vào nhau, dưới ánh nắng mặt trời hắn ta tựa hồ rất suy yếu, căn bản vô lực phản kháng, chờ sau khi Ninh Viễn Hành trói hai chân xong, Dạ Khê Hàn liền thu hồi Thoát Cốt kiếm lại, nàng cũng không dám quấn chặt, nếu quấn thật chặt, sợ là đầu và thân của kẻ này đang ở hai nơi rồi.

Dạ Khê Hàn và Phó Vân Mặc đi tới, Ninh Viễn Hàn cởi bỏ mặt nạ bảo hộ của người nọ, lúc này cả ba người mới nhìn thấy bộ dạng của hắn ta, nhưng mà lại chỉ một cái liếc mắt, Dạ Khê Hàn nháy mắt liền sửng sốt, nàng vô lực mà lui về sau vài bước, đôi mắt thẳng tắp nhìn về phía nam nhân kia, trong lòng tràn đầy không thể tin được...!
"Không thể nào...không thể nào...".

||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Ở Rể |||||
Dạ Khê Hàn che lại đầu của mình, lại liếc mắt nhìn về phía nam nhân kia một lần, trong miệng vẫn lầm bầm câu nói kia như cũ, trong đôi mắt xinh đẹp tràn ngập vẻ hoảng sợ tựa như thấy được quái vật từ địa ngục sâu thẳm bò ra ngoài...!
"Làm sao vậy nữ ma đầu..."
Nhìn ánh mắt tràn đầy hoảng sợ của Dạ Khê Hàn, Phó Vân Mặc vô cùng lo lắng, nàng đỡ Dạ Khê Hàn lên, để Dạ Khê Hàn dựa vào người của mình..

"Hắn là...Hắn là...Hạ Lân..."

Dạ Khê Hàn chỉ vào người đang ngã trên đất kia, ngón tay cũng thoáng run lên, Phó Vân Mặc vừa nghe thấy, trong nháy mắt đầu trống rỗng, quay đầu nhìn về phía nam nhân, trên mặt nam nhân kia có chút vết thương, nhưng lại không giấu đi bộ dáng tuấn tú vốn dĩ của hắn, mà đôi mắt trừ bỏ sợ hãi của hắn chỉ còn lại sự trống rỗng, tựa hồ không nhận ra bất cứ ai...!
"Nữ...nữ ma đầu..."
Dạ Khê Hàn tiến lên phía trước, Phó Vân Mặc theo bản năng muốn giữ chặt Dạ Khê Hàn, lại thấy thân hình của Dạ Khê Hàn chợt né tránh đi, liền đi tới nam nhân kia, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt nam nhân kia, mà bản thân trước sau lại không bắt được một góc tay áo của Dạ Khê Hàn.

"Lân đại ca?"
Nam nhân kia không có phản ứng, ngược lại bởi vì ánh mặt trời chiếu xuống, làm hắn không ngăn được mà nhăn mày lại...!
Phó Vân Mặc nhìn thấy một màn như vậy, bỗng nhiên cảm thấy sự lạnh lẽo trong lòng truyền tới, rũ mắt xuống, thở dài...!
"A ——"
Nam nhân kia phát ra tiếng gầm nhẹ của dã thú, Dạ Khê Hàn không tự giác mà lui về phía sau một bước, nhìn biểu tình không hề có ý thức của nam nhân trước mắt kia, bỗng nhiên cảm thấy đau lòng...!
"Chuyện này, Dạ giáo chủ, hay là ta đem hắn kéo tới chỗ tối âm u trước đã!"
Ninh Viễn Hành nhìn bộ dạng thống khổ của nam nhân kia, chắc là sợ ánh mặt trời chiếu sáng, hắn sẽ giống như đám yêu quái tan thành tro bụi, đến lúc đó muốn hỏi cái gì cũng không hỏi được.

"Ân."
Ninh Viễn Hành đem người kéo tới dưới tàng cây, người nọ cũng không giãy dụa, tựa như đã mất đi toàn bộ sức lực, mà cổ thì bị Thoát Cốt kiếm quấn lấy, có một chút vết thương, chảy ra máu.

Ninh Viễn Hành xé một mảnh y phục của mình ra, sau đó đem tay của nam nhân trói lại, để hắn tựa vào trên cây, không có ánh mặt trời, con ngươi của nam nhân kia dần dần khôi phục lại thần trí.

"Lân đại ca?"
Dạ Khê Hàn rất cẩn thận mà gọi hắn một tiếng, nước mắt dần dần chảy xuống, nàng chưa bao giời ngờ tới cư nhiên còn có thể nhìn thấy Hạ Lân, nàng còn tưởng, tất cả mọi người ở sơn trang Hạ gia đều bị thiếu chết rồi...Nhưng mà Hạ Lân lại một lần nữa xuất hiện ở trước mắt nàng, lại còn là bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ thế này...!
Nam nhân kia chậm rãi nhìn về phía Dạ Khê Hàn, sự trống rỗng trong mắt, mang thêm thanh âm khè khè, tựa hồ không nhận ra Dạ Khê Hàn.

"Nữ ma đầu, không bằng ta tìm Tào Nhất Sư tiền bối đến đây xem hắn?"
Phó Vân Mặc chỉnh đốn lại tâm tình cho tốt, đi đến bên người Dạ Khê Hàn, lại thấy ánh mắt lạnh lẽo của Dạ Khê Hàn trước sau đều dừng lại trên người nam nhân kia, trong lòng Phó Vân Mặc khó chịu, lại trước sau không có phát tác ra.

"Ân."
Rất lâu sau, Dạ Khê Hàn mới đáp lại Phó Vân Mặc một tiếng.

Phó Vân Mặc nhớ rõ hẳn là Quái y và Tào Nhất Sư cách trấn nhỏ này không xa, chỉ là không biết bọn họ còn đợi ở nơi đó hay không nữa.


Trong lòng Phó Vân Mặc vô cùng rối bời, nhưng nàng không muốn mang đến sự ngột ngạt cho Dạ Khê Hàn, nàng biết sự phức tạp trong nỗi thất vọng đau lòng của Dạ Khê Hàn đã vô tới cực điểm, chỉ là nàng không nhịn được, có một loại xúc động muốn khóc ra.

Phó Vân Mặc nhìn Dạ Khê Hàn, nhưng mà Dạ Khê Hàn cũng không nhìn nàng.

Cuối cùng Phó Vân Mặc đứng lên, nhìn về phía Ninh Viễn Hành, cho hắn một ánh mắt, ý bảo bản thân mình lên đường trước, mà Ninh Viễn Hành hiểu được ánh mắt của Phó Vân Mặc, lập tức gật gật đầu.

Phó Vân Mặc xoay người lại, liền vận khởi [Như diều gặp gió] biến mất khỏi tầm mắt của Ninh Viễn Hành, nhưng mà chẳng ai biết được, khi nàng xoay người đi, nước mắt giống như không ngăn được nữa mà chảy xuống, không khống chế nổi sự khó chịu ở trong lòng mà phát tiết qua nước mắt.

Rõ ràng Dạ Khê Hàn nói giữa bọn họ chỉ là tình thân, nhưng tâm Phó Vân Mặc vẫn không tựa giác mà chua xót, mà sự chua xót này đều hóa thành nước mắt mà tuôn ra.

Không biết qua bao lâu, Dạ Khê Hàn mới thức tỉnh, chậm rãi kêu lên: "Điếm tiểu nhị..."
Nàng quay đầu nhìn về phía bên cạnh mình, lại không thấy thân ảnh của người nọ, bỗng nhiên trong lòng bị nỗi bất an ăn mòn đi, nàng nhìn về phía Ninh Viễn Hành, hỏi: "Nàng ấy đâu?"
Ninh Viễn Hành hừ một tiếng nói: "Bây giờ mới phát hiện không thấy người sao?"
Ninh Viễn Hành biết mối quan hệ giữa nàng ta và Phó Vân Mặc, nhưng lại không biết mối quan hệ giữa nàng ta và nam nhân này, trong ánh mắt của Ninh Viễn Hành, Dạ Khê Hàn này giống như là một nữ nhân bắt cá hai tay, cho nên giọng nói cũng lơ đãng tăng thêm vài phần khinh thường.

"Nói mau!"
Dạ Khê Hàn không có kiên nhẫn, đặc biệt là gặp chuyện liên quan đến Phó Vân Mặc.

"Nàng ấy đi tìm Tào Nhất Sư, vì tên nam nhân ngươi đã nhìn chằm chằm suốt nửa canh giờ này."
Ninh Viễn Hành nói xong, Dạ Khê Hàn bỗng nhiên có chút thất thần...nàng xoay người nhìn lại, nói: "Nàng ấy đi bao lâu rồi?"
"Sắp hai khắc rồi."
Sắp hai khắc rồi mới phát hiện không thấy người, là ai cũng đều cảm thấy thương tâm mà!
Dạ Khê Hàn đang muốn xoay người đuổi theo, lại bị Ninh Viễn Hành gọi lại: "Ngươi đừng lộn xộn mù quáng nữa, ngươi để cho nàng ấy yên tĩnh một chút đi!"
Ninh Viễn Hành lại hừ một tiếng, nhìn sự bất an trong mắt của Dạ Khê Hàn, trong lòng lại có một loại khoái chí.

"Xin lỗi...xin lỗi..."
Dạ Khê Hàn có chút hồn bay phách lạc, nàng đi tới một góc khác, trong miệng liên tục nhắc "Xin lỗi", đến cuối cùng, nàng ôm gối cúi đầu, thân mình run lên nhè nhẹ, Ninh Viễn Hành biết nàng đang khóc...!
---------Hết chương 72-------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui