Lộ Dao liếm liếm đôi môi khô nẻ bám đầy bụi, mùi máu tanh tản ra trong
miệng, hết sức rõ rệt. Là một bác sĩ, Lộ Dao biết, khách quan mà nói, ít nhất đây là một chuyện tốt.
Nằm lọt thỏm trong kẽ hở giữa đám
đất đá bê tông cốt thép ngổn ngang tối om gần một ngày rưỡi mà còn cảm
nhận được mùi máu trong miệng rõ ràng như thế, ít nhất nó chứng minh cô
còn tỉnh táo, chưa mất ý thức. Thực ra với cô mà nói, cô cực lực hi vọng bản thân ngất đi, dù sao tuyệt đối không có người nào lại hi vọng lần
thứ hai gặp phải chuyện bị vùi dưới đống đổ nát chờ cứu hộ khiến người
ta tuyệt vọng này. Đáng tiếc mấy năm nay, cơ thể cô được trui rèn rất
khỏe mạnh, hơn nữa với tính tình trước giờ của cô mà nói, hôn mê là
chuyện không thể nào. Ít nhất trong vòng một ngày vẫn không có khả năng, thần kinh của cô đã qua huấn luyện, gặp thời điểm này thì càng hưng
phấn hơn.
Một ngày rưỡi trước, đội cứu hộ sau khi thăm dò thấy
còn sinh mệnh sống bên dưới đống đổ nát này, liên tục đào bới bảy tám
giờ mới mở được một lối đi. Tận cùng là khoảng trống không lớn lắm, bên
trong vùi lấp hai đứa bé. Trong đó có một bé gái sáu tuổi, lúc động đất
đã đè gãy tủ đầu giường, ống thép xuyên qua mắt cá chân. Còn bé trai còn lại chỉ bị trầy xước, không nặng lắm. Lúc mở được lối vào thì động đất
đã xảy ra bốn ngày rồi, bé gái đã rơi vào hôn mê sâu, còn bé trai gắng
gượng chống đỡ, cố sức đấm vào vách tường lún, hi vọng nhân viên cứu hộ
có thể nghe thấy. Có lẽ nhờ tiếng động yếu ớt này bị chó cứu nạn nghe
được, đội cứu hộ mới có thể phát hiện hai sinh mệnh dưới đống đổ nát.
Lối vào miễn cưỡng khai thông, nhân viên cứu hộ gào vói vào bên trong, hỏi
thăm tình huống người bị nạn. Lúc đó, Lộ Dao là bác sĩ bị lôi từ khu
điều trị tới giúp đỡ. Biểu hiện của bé trai khiến cô khá ngạc nhiên, bị
nhốt trong bóng tối suốt bốn ngày, trong tình huống vừa đói vừa khát hết sức nguy ngập mà nó còn có thể tỉnh táo tường thuật triệu chứng và tình trạng vết thương của bé gái từng chi tiết một, giọng nói yếu ớt nho nhỏ nhưng mạch lạc rõ ràng, đối với một đứa bé chưa tới tám tuổi mà nói quả thực hiếm thấy.
Lộ Dao nghe xong, ngay cả cân nhắc cũng không
kịp, trực tiếp nói với đội trưởng cứu viện cao to: “Tôi đi xuống đó, bé
gái này cần được chữa trị ngay tức khắc.”
Mấy ngày nay, vị đội
trưởng này cũng đã hơi quen thuộc với cô bác sĩ trẻ tuổi trước mặt. Tay
chân nhanh nhẹn, hình như đã qua huấn luyện, rất nhiều động tác không
thua kém nhân viên cứu hộ chuyên nghiệp bọn họ chút nào. Lá gan khá lớn, hôm kia và hôm qua, cô chui xuống hai lối vào khác nhau đầu tiên, chữa
trị cho người bị thương kẹt bên dưới.
Nhưng lần này không giống.
Lối vào này có mấy chỗ còn chưa được gia cố, nếu dư chấn ập đến, rất dễ
bị sập. Người đàn ông cao to thô kệch mặt mày đen đúa cau mày nhìn Lộ
Dao, lắc đầu: “Bác sĩ Lộ, lần này không được. Bọn tôi phải gia cố lối
vào trước đã, chừng đó mới để cô xuống được.”
“Các anh gia cố mất bao lâu?” Lộ Dao bắt đầu kiểm kê dụng cụ thuốc men trong vali y tế xách tay.
Đội trưởng cứu hộ nhìn nhìn lối vào: “Ba giờ.” Đấy là tốc độ nhanh nhất
rồi, nếu không phải đối tượng là Lộ Dao, phỏng chừng anh sẽ nói là năm
giờ. Với tình hình lối vào này, thật sự không dễ tìm được điểm mượn lực.
Lộ Dao hít sâu một hơi: “Hiện giờ bé gái đó không chữa, đoán chừng hai giờ cũng không chịu nổi nữa. Anh gia cố còn tác dụng gì?”
Đội trưởng cứu hộ bó tay, chuyện này anh không có khả năng giải quyết. Thấy Lộ Dao đã đeo găng tay leo núi gọn gàng, anh nói: “Bác sĩ Lộ, theo quy
định, chưa gia cô lối vào xong không thể thả bác sĩ xuống.”
Lộ Dao bĩu môi: “Ở chỗ này ai quản quy định của anh? Nếu anh tìm được một người chấp hành quy định đến đây, tôi sẽ không xuống.”
Đội trưởng cứu hộ hết cách, ba ngày nay không biết anh đã lĩnh giáo lợi hại của Lộ Dao mấy bận rồi. Huống chi cô nói là sự thật, cứu người như cứu
hỏa, bao nhiêu lần đều là bác sĩ trực tiếp chui xuống đống gạch vụn,
nhanh chóng cắt chi bệnh nhân bị đè mới giữ được tính mạng của họ, bằng
không nhiều người bị chôn vùi như thế, sao kịp đào từng vật nặng lên?
Lộ Dao đã bắt đầu xốc dụng cụ bảo hộ và dây thừng lên, thành thạo tròng vô người, vừa đeo vừa nói: “Ít thì mười lăm phút, nhiều thì ba mươi phút,
tôi đưa hai đứa bé ra.”
Sau vài lần, dây thừng dài quăng xuống, tay xách vali y tế, Lộ Dao nhìn đội trưởng, chờ một câu của anh.
Đội trưởng cứu hộ thở dài, biết mình đấu không thắng Lộ Dao, bèn phất tay
ra hiệu cho đội viên. Các nhân viên cứu hộ phối hợp đã lâu, biết trước
kết quả này, vì thế nhanh tay nhanh chân đẩy Lộ Dao đi xuống lối vào.
Lộ Dao lách qua lối vào chật hẹp, vào đến trong cùng ước chừng hai mét
vuông thì nhìn thấy bé gái đã hôn mê cùng một bé trai mặt mày bẩn thỉu
đầy bụi. Chuyện đầu tiên là buộc bé trai vào đai bảo hộ, để nhân viên
cứu hộ ở trên kéo nó lên trước. Ai ngờ bé trai kiên quyết không chịu đi, ôm lấy bé gái, yếu ớt khóc: “Chị bác sĩ đừng để em lên, em muốn ở lại
với Viên Viên.”
“Em đi lên trước, ngoan, chị xử lý vết thương cho em ấy xong lại đưa em ấy lên được không?”
Ai ngờ bé trai càng khóc dữ hơn: “Chị, không cần, em hứa với Viên Viên sẽ ở cùng với bạn ấy.”
Có lẽ cuối cùng cũng chờ được cứu hộ, bé trai mới rồi còn đối đáp bình
tĩnh lúc này khóc rối tinh rối mù. Lộ Dao nghe giọng cậu bé vẫn còn non
nớt, một câu ngắn ngủn nhưng toàn thân cô đột ngột run lên. Nhiều năm về trước, cô cũng từng trải qua một lần sinh tử dưới đống hoang tàn tối
tăm thế này. Lúc đó, một giọng nói kèm theo chút ánh sáng đã từng nói
với cô giống hệt như vậy: “Dao Dao, đừng sợ, mình ở bên cạnh bạn.” Hôm
nay bé gái ấy đã lớn mà người nói đã không còn dấu tích gì.
Nhất
thời thất thần, Lộ Dao cảm giác trong lòng đau đớn kịch liệt, cổ họng
chua chát, không còn dũng khí nhìn bé trai thêm lần nào nữa, mở vali ra, bắt đầu xử lý vết thương của bé gái. Cậu bé thấy Lộ Dao không lên
tiếng, cho là cô ngầm đồng ý bèn yên lặng ngồi một bên quan sát.
Trước giờ Lộ Dao luôn kiên trì ý kiến của mình, có thể thuyết phục được cô
ngoài Cố Nhược Trường và Phó Thu Nhiên ra không có mấy người. Lần này bị một cậu bé thuyết phục, đơn thuần là ngoài ý muốn. Nhưng một cái ngoài ý muốn này lại lẳng lặng thay đổi toàn bộ thế giới của Lộ Dao.
Lộ
Dao mất hơn mười phút xử lý tạm thời vết thương của cô bé, còn lại đành
chờ ra bên ngoài mới xử lý tiếp. Bất kể thế nào, mạng cô bé này cũng giữ được rồi. Mất thời gian mấy phút, cô bé được đưa lên trước tiên, kế đó
là cậu bé. Lộ Dao thở phào nhẹ nhõm, còn lại mình cô, đi lên không khó.
Đặc biệt mấy năm nay, bao nhiêu lần tham gia cứu hộ kiểu này, luyện tập
nhiều lần nên động tác rất nhanh nhẹn. Hai tay giữ dậy, thân hình mềm
mại linh hoạt lách qua lối vào chật hẹp, ánh nắng màu trắng từ lối ra
cách đó mấy thước lọt qua bụi bặm trong không khí chiếu vào, cực kỳ
giống cảnh tượng cô được cứu ra khỏi đống đổ nát nhiều năm về trước. Lúc ấy, giọng nói đó là ánh sáng cuối cùng khiến cô an tâm. Cảnh tượng
tương tự làm cô có phần lẫn lộn thời gian, nháy mắt cô có cảm giác chỉ
cần vượt qua lối vào này là có thể thấy được gương mặt cô ngày nhớ đêm
mong một năm nay.
Trong lòng nhảy nhót không biết vì sao, động
tác của Lộ Dao vô tình tăng nhanh. Nhưng ngay lúc cả người cô qua được
lối vào một nửa thì, dư chấn đột ngột ập tới, cả ba chỗ trong lối vào
lập tức đổ sụp. Chấn động kịch liệt khiến thần trí có phần mơ hồ của cô
lập tức tỉnh táo. May mà người Lộ Dao còn ở chỗ khá kiên cố, bùn đất sụt lún còn chưa đè xuống người cô hoàn toàn. Lộ Dao không biết dư chấn
tiếp tục bao lâu, bởi vì ngay từ đầu cô đã bị một cục đá không nhỏ rớt
trúng đầu té xuống, hôn mê. Đợi lúc cô tỉnh lại, nhờ ánh sáng mờ nhạt
trên đồng hồ điện tử đeo tay cô mới biết mình đã ở trong này gần mười
hai giờ. Có nghĩa là dư chấn này không nhỏ, mặc dù biết rõ cô ở dưới
này, đội cứu hộ vẫn không mở được lối vào.
Lúc này, ở đây, trừ
tay phải ra, cả người cô không nhúc nhích được nhưng cô không mảy may sợ hãi, trong lòng lại cảm thấy có chút giải thoát, thậm chí cô cũng không trông mong được cứu ra. Thời gian một năm này, đã mài mòn tinh thần và
nghị lực của cô, có lẽ người khác không nhận ra nhưng Phó Thu Nhiên từ
nhỏ đã cùng cô nương tựa lại thấy rất rõ ràng.
Nhớ đến lời cậu bé kia, Lộ Dao cười lên, lòng giống như ánh nắng tiết cuối xuân tháng tư,
ấm áp trong trẻo. Bây giờ cậu bé kia chắc hẳn đang ở điểm chữa trị gần
đây nhất cùng với cô bé ấy nhỉ? Cũng giống như cô hồi ấy lúc được lôi
lên khỏi đống hoang tàn, cũng hình ảnh như vậy, chăm sóc bầu bạn không
rời, hơn nữa còn cùng cô vượt qua những ngày sau này gần hai mươi năm.
Liên tục không có âm thanh, cũng không có ánh sáng. Lúc dư chấn tới lần nữa, lòng Lộ Dao rất yên ổn, chấn động kịch liệt cùng sụt lún nháy mắt khiến cô mất đi tri giác, hoàn toàn giải thoát. Cô nhớ tới Thu Nhiên cùng cô
tới đây, lúc cô đi anh còn đang làm phẫu thuật ngực trên bàn mổ, “Thu
Nhiên, bỏ lại một mình anh, xin lỗi.”
Đường phân cách xuyên qua…………….
“Ách, không phải nói một cái thôi sao? Làm sao còn định mua một tặng một nữa?”
“Không có cách nào khác, một cũng tặng mà hai cũng tặng, nha đầu Chung Li ngươi có giỏi thì làm nhiều hơn đi.”
“… dựa vào, hai cái hồn này nặng như vậy, ông cho là pháp lực tế thuật
liên kết thao túng thiên tinh của ta là gió lớn thổi qua à!”
“Hử? Sao mấy lời thô tục này ngươi cũng học vậy?”
“Ông già, đây không phải trọng điểm!”
“Thân là người đứng đầu tế thuật trong ba cõi Côn Lôn mà một cái việc đếm sao cỏn con cũng làm không xong?”
“Cỏn con?! Ta nói lão già, nếu không phải lão là bạn của Cốc sư phụ, ta nhất định gõ đầu lão!”
“Rồi rồi, lớn cũng tốt mà nhỏ cũng tốt, trước đưa hai người bọn họ đi rồi nói tiếp. Để muộn hồn bị thâu đi thì không xong đâu.”
“Hừ hừ, bây giờ ông mới biết lo? Hắc Bạch vô thường mới đi qua đây rồi.”
“Đi qua rồi?”
“Lần trước hai phế vật kia bị tiểu nhị cắn lót dạ, vết thương còn chưa lành, mới rồi thấy ta sớm đã xám ngoét chạy rồi, không dám vào.
“…”
“Được, xong rồi, giờ ta tiễn hai người họ đi.”
“Nhớ đừng đưa sai chỗ, nha đầu Chung Li.”
“Biết rồi biết rồi, ông và Cốc sư phụ đều lắm lời như nhau!… thiên thanh vô
ngân, địa trầm vô ấn, nhật nguyệt tất huy, tinh di kiền khôn… lên!!!”
Khởi – Niên thiếu thanh sam mạc ngôn sầu, huề xuân thủy, đái xuân lưu
01
Áo Xanh Dẫn Nước Xuân
Nguyên Thuận Đế năm Chí Nguyên thứ sáu, tháng năm.
Vũ Xương, con đường thông với bảy tỉnh.
Đất Vũ Xương mùa hè ẩm thấp mưa nhiều. Lúc này mới vào đầu hạ cũng đã làm
người ta khó ở. May mà bây giờ vừa vặn là tảng sáng, vẫn còn sót lại một ít gió nhẹ lành lành đêm qua. Sắc trời dần sáng, người qua lại trên
đường cũng đông dần, nhất là bến đò sát bờ sông, phu khuân vác làm thuê
đã bắt đầu một ngày kiếm sống từ sớm.
Trong Vọng Giang lâu, Ân Lê Đình nhận lấy điểm tâm sáng và trà lạnh tiểu nhị bưng đến, lần lượt bày biện chén đĩa lên bàn xong, múc cháo trắng trong tô ra, đưa một chén
cho ông già ngồi bên, nói: “Sư phụ mời người dùng!”
Ông già ngồi
cạnh mặc áo đạo sĩ, thân hình cao to, chòm râu trắng toát dài ba thước
hơi rối, búi tóc đạo sĩ bới lên tùy tiện, không đội mão đạo sĩ, nhìn qua có vẻ hơi lôi thôi. Thế nhưng cặp mắt lại trong sáng có thần, ánh sáng
ẩn giấu vào trong, không hề giống những ông già có tuổi bình thường hai
mắt mờ đục. Người này chính là chưởng môn phái Võ Đang Trương Tam Phong, ngày thường rất ít xuống núi.
Thấy đồ đệ yêu ngồi bên thu xếp, Trương Tam Phong mở miệng: “Lê Đình, con tự ăn là được rồi!”
Ân Lê Đình xếp hết từng dĩa thức ăn lên xong, có phần lơ đãng bê chén cháo trước mặt lên, vừa ăn vừa quan sát người đi đường lại qua.
Lúc
này trời vẫn còn sớm, Vọng Giang lâu này cũng vừa mới mở cửa, trong sảnh lớn chỉ có một bàn hai người họ là khách đến dùng bữa. Thật ra, họ đã
chờ ở đây ba ngày rồi. Trong ba ngày nay, hai lần Ân Lê Đình khuyên sư
phụ Trương Tam Phong về núi, để chàng ở lại chờ là được. Song Trương Tam Phong chỉ lắc đầu, yên lặng ngồi chờ trong sảnh lớn của Vọng Giang lâu, thi thoảng lại trò chuyện với chàng vài câu. Ân Lê Đình thường thường
nhìn ra bên ngoài, hi vọng có thể gặp được người mà Tuệ Kỵ nhắc tới.
Chuyện này phải nói đến nửa tháng trước.
Nửa tháng trước, Trương Tam Phong xuất quan chưa được bao lâu, một ngày
bỗng dưng tâm huyết dâng trào, nói muốn tới Quy Sơn, nơi ông sáng tạo ra công phu căn cơ của Võ Đang năm xưa, đi dạo. Thời điểm ấy, trong số các đồ đệ, Tống Viễn Kiều phải gánh vác sự vụ rắc rối trong phái không sao
thoát thân được, Du Liên Châu, Trương Tùng Khê, Mạc Thanh Cốc người nào
cũng ra ngoài làm việc chưa về. Thế là đệ tử thứ sáu Ân Lê Đình dưới sự
dặn bảo tha thiết của đại sư huynh cùng sư phụ một đường xuống núi Võ
Đang.
Hai thầy trò ở Quy Sơn sáu ngày. Đến ngày cuối cùng, hai
người gặp nhà sư Tuệ Kỵ đi vân du ngang qua. Trương Tam Phong và Tuệ Kỵ
nói chuyện cực kỳ hợp ý, trong lúc chuyện trò có nhắc tới đệ tử thứ ba
của mình Du Đại Nham đã nằm liệt giường bốn năm. Cho dù Trương Tam Phong đã trải đủ việc đời vẫn không kềm nổi đau buồn than vãn. Tuệ Kỵ nghe
bệnh trạng của Du Đại Nham, trầm ngâm hồi lâu mới nói ông quen một
người, có lẽ có khả năng chữa được bệnh của Du Đại Nham. Du Đại Nham
liệt giường bốn năm, kinh mạch gân cốt tứ chi đều gãy khúc hết, mặc dù
mấy thầy trò họ vẫn luôn nhớ tìm cách điều trị vết thương nhưng bốn năm
qua đi, đã không còn dám ôm hi vọng nữa rồi. Không nghi ngờ, lời Tuệ Kỵ
đã khiến Trương Tam Phong và Ân Lê Đình hết sức mừng rỡ, vội hỏi Tuệ Kỵ
người đó ở đâu.
Tuệ Kỵ nói người này không có chỗ ở cố định, đi hành nghề y khắp nơi, thực không dễ tìm.
Ân Lê Đình lại nói chỉ cần biết tên biết họ, liền phái đệ tử Võ Đang tìm khắp các châu các phủ, nhất định có thể tìm được.
Tuệ Kỵ đắn đo giây lát, nói với hai thầy trò Trương Tam Phong. Hai tháng
trước ông đi qua phủ Hà Nam, khi đó đúng lúc gặp phải lũ lụt sông Hoàng
Hà, Vệ Huy có dịch lớn. Người nọ đang bốc thuốc chữa bệnh ở vùng ngập
lụt Hoàng Hà. Lúc ấy hai người chuyện phiếm, người nọ vô tình nhắc tới,
sau khi xong việc ở Vệ Huy có khả năng sẽ men theo Trường Giang xuôi nam xuống Kim Lăng. Giờ này nạn dịch đã qua, nếu người nọ xuôi nam Kim
Lăng, cách nhanh nhất và tiện đường nhất là từ Vũ Xương ngồi thuyền xuôi dòng. Mà người này thích nhất là đồ ăn của Vọng Giang lâu, nếu may mắn, có lẽ sẽ gặp được người này ở đó. Một khi bỏ lỡ, e là lại khó mà tìm
được.
Quy Sơn rất gần Vũ Xương, từ biệt Tuệ Kỵ xong, hai thầy trò Trương Tam Phong và Ân Lê Đình liền một đường chạy tới Vọng Giang lâu,
Vũ Xương. Hỏi thăm Vọng Giang lâu nơi này cùng những khách sạn khác, đều nói không gặp người nào như vậy. Vì thế hai thầy trò ở lại Vọng Giang
lâu ôm cây đợi thỏ.
Ân Lê Đình ăn chưa xong chén cháo loãng liền
nghe thấy một giọng nói du dương: “Tiểu nhị, còn bán bữa sáng không?”
Chàng ngẩng đầu nhìn, dưới ánh mặt trời chỉ thấy một dáng người xinh xắn đứng nơi cửa chính, vì ngược sáng nên nhìn không rõ mặt mũi, mặc một
chiếc áo màu xanh da trời sau mưa vạt ngắn đến thắt lưng, phía dưới là
một cái quần ống túm bằng lanh mịn cùng màu. Mà quái dị nhất là, trên
lưng người này cõng một bọc hành lý khổng lồ. Bọc hành lý đó sa xuống
dưới thắt lưng, phần trên nhô quá hai vai, bọc lại thành gói dài bốn góc vuông vắn căng phồng lên, quàng qua vai bằng hai sợi dây đeo to bản.
Nhìn thoáng qua, hành lý này cơ hồ lớn gấp hai, ba lần người đó.
Ân Lê Đình run lên, tức thì vui mừng lộ ra nơi khóe mắt. Như lời Tuệ Kỵ
thì người này dễ nhận ra nhất là nhờ cõng cái bọc hành lý khổng lồ như
thế trên lưng. Lập tức muốn đứng dậy bước tới chào hỏi. Trương Tam Phong lại vuốt chòm râu trắng muốt một cái, khẽ ấn tay Ân Lê Đình, tỏ ý bình
tĩnh đừng vội. Ân Lê Đình thấy sư phụ ngầm ra hiệu, dằn xuống tâm tình
phấn khởi, ngồi nguyên tại chỗ nhưng mắt thì cứ nhìn người nọ trân trân.
Sáng sớm Lộ Dao đã lên đường, trên người vẫn còn thấm đẫm không ít hạt sương ban mai. Vào Vọng Giang lâu không chờ tiểu nhị chào đón đã tự tìm chỗ
gần cửa sổ ngồi xuống. Thấy một chỗ khác gần cửa sổ chưa có ai ngồi, cả
sảnh lớn ngoài mình ra chỉ có hai người nữa, cũng không để ý. Nhưng nhìn lướt qua lại phát hiện trong một già một trẻ ấy, thiếu niên thanh tú
kia cứ nhìn mình chằm chằm, ánh mắt rất tha thiết. Lộ Dao ngơ ngác, nghĩ bụng không lẽ lúc trước có quen? Lộ Dao người này có một tật xấu, biết
người nhưng không nhớ mặt. Trừ phi giao tình không nhạt, còn không rất
nhiều người chỉ cần đảo mắt nàng liền quên mất tướng mạo đối phương ra
sao. Vì thế thường có cảnh trên đường gặp người chào hỏi, nàng đều phải
mất cả nửa ngày mới nhớ ra đối phương là ai. Thấy ánh mắt này của đối
phương, Lộ Dao cảm thấy nếu mình không đáp lại một chút hình như hơi xúc phạm tình cảm của người ta. Thế là áp dụng biện pháp cũ trước giờ, nhìn đối phương gật đầu cười cười. Thấy đối phương rõ ràng ngớ người, âm
thầm lè lưỡi, bụng nói phỏng chừng không quen, lần này hù người ta rồi.
Tiểu nhị ân cần bước đến, Lộ Dao đã nhịn hai bữa bắt đầu gọi món theo thông
lệ: “Một bát miến khoai lang, một phần bánh gạo dẻo, một xửng bánh bao,
hai món nguội, thêm một bầu trà Long Tỉnh.”
Tiểu nhị dạ một tiếng, quay lưng định đi lại bị Lộ Dao ngăn lại: “Sân sau của các người có chỗ rửa ráy không? Ta muốn rửa mặt.”
Tất nhiên là tiểu nhị đáp ứng, dẫn Lộ Dao đi ra phía sau.
Bên này vừa thấy Lộ Dao đi ra sân sau, Ân Lê Đình nhìn Trương Tam Phong nói: “Sư phụ, vậy…”
Trương Tam Phong vuốt râu hỏi: “Lê Đình thấy người này thế nào?”
Sư phụ lên tiếng hỏi, Ân Lê Đình đáp: “Cô nương này công phu hơi nông cạn, nội lực không tốt.”
Trương Tam Phong cười ha hả: “Thầy không kêu con bình luận công phu của người ta mà là con người.”
Ân Lê Đình đắn đo mấy giây mở miệng: “Người hình như rất thẳng thắn.” Lần
đầu tiên trong đời bình phẩm một cô nương, lại nhớ tới dáng vẻ cô nương
ấy cười với mình ban nãy, mặt hơi ửng đỏ.
Trương Tam Phong không ừ hử gì, nhất thời im lặng. Không tới một lát Lộ Dao quay lại sảnh, vừa
đi vừa dùng một cái khăn tay lau nước trên mặt. Thấy Ân Lê Đình vẫn nhìn mình như cũ, trong lòng không khỏi lấy làm lạ, bèn gật đầu cười với Ân
Lê Đình cái nữa rồi quay về bàn mình.
Mất thời gian chừng một ly
trà, tiểu nhị bê thức ăn Lộ Dao gọi lên. Lộ Dao đi đường gấp gáp, suốt
dọc đường chưa ăn gì, cả đầu toàn là mấy món ăn thơm ngon của Vọng Giang lâu, vì thế khỏi cần nhã nhặn lịch sự cầm đũa lên ăn. Chỉ trong khoảng
khắc Lộ Dao đã quét sạch cả bàn thức ăn gần bằng hai người ăn, một chút
cũng không chừa.
Cuối cùng cũng lấp đầy bụng. Lộ Dao ngồi bên cửa sổ nhìn cảnh sắc bờ sông buổi sáng, lòng hết sức thoải mái song cũng
thương cảm vô hạn. Phong cảnh bên bờ sông này rất nhiều năm trước nàng
cũng từng ngắm qua, nghĩ đến những trải nghiệm thăng trầm mấy năm này,
không khỏi bùi ngùi. Hít sâu một hơi, ngẩng đầu, lại thấy một người đứng cạnh bàn mình, chính là chàng thanh niên nhìn mình nãy giờ.
“Xin hỏi có phải cô nương họ Lộ?”
Lộ Dao giật mình, bụng nghĩ không lẽ lúc trước có biết nhau thật à, mở to mắt gật đầu: “Đúng, công tử là…?”
Ân Lê Đình chắp tay vái chào thật sâu, nói: “Tại hạ Ân Lê Đình phái Võ Đang.”
Ân Lê Đình phái Võ Đang?
Lộ Dao lấy làm lạ, nàng có nghe nhắc tới người này nhưng hình như hai
người không quen nhau thì phải. Nhìn thanh niên tuấn tú xuất trần trước
mặt, hai hàng lông mày của Lộ Dao nhíu lại, “Chúng ta… biết nhau? Thật
ngại quá, có lúc ta không nhớ được ai…”
Nghe xong Ân Lê Đình nói: “Là tại hạ mạo phạm Lộ cô nương, ta và Lộ cô nương không hề quen biết.”
Phản ứng của Lộ Dao nằm ngoài dự đoán của Ân Lê Đình, nàng thở phào, cười
nói: “Vậy là tốt rồi, ta còn cho là bản lĩnh nhận mặt người của mình đã
tệ đến mức đối diện cũng không biết quen lạ rồi chứ. Vừa rồi huynh nhìn
ta, ta còn tưởng chúng ta là người quen cũ nữa.”
Ân Lê Đình nghe
câu này, hơi hơi hiểu vì sao nàng cười với mình, bất giác mỉm cười trong lòng, cười nói: “Không giấu gì cô nương, gia sư và ta đã chờ cô nương ở đây hơn ba ngày rồi.”
“Hả?” Lộ Dao trợn mắt, “Cái này, đúng là ngại quá… ta… ơ, ta không biết có người chờ.”
Ân Lê Đình nghe Lộ Dao xin lỗi, vội vàng giải thích: “Không dám không dám, chuyện này đương nhiên không trách cô nương, là ta có việc nhờ vả. Tuệ
Kỵ đại sư nói có khả năng cô nương sẽ đi qua đây nên mới ở đây chờ cô.”
“Ồ, hóa ra là Tuệ Kỵ sư phụ. Các vị có bệnh muốn chữa à?” Dĩ nhiên Lộ Dao đoán ra được mục đích đến của Ân Lê Đình.
Thấy Lộ Dao nói thẳng ý định của mình, Ân Lê Đình gật đầu: “Lộ cô nương quả
nhiên thông minh. Liệu có bằng lòng dời gót không, gia sư muốn gặp Lộ cô nương.
Lộ Dao căn cứ nguyên tắc kính lão đắc thọ, dễ tính đứng
dậy, theo Ân Lê Đình đi tới bàn Trương Tam Phong. Thấy một ông già thân
hình cao to, râu tóc trắng xóa tinh thần quắc thước đang nhìn mình cười, Lộ Dao có phần líu lưỡi, vội vã vòng tay thi lễ, “Xin chào…” ngừng một
chút, “… lão tiên sinh.”
Thấy dáng vẻ Lộ Dao, Trương Tam Phong càng cười lớn, nói: “Lộ cô nương không cần đa lễ, lão đạo họ Trương tên Tam Phong.”
Lộ Dao vừa nghe ba chữ Trương Tam Phong, lập tức trợn to mắt, đánh giá
Trương Tam Phong từ trên xuống dưới hồi lâu mới sực nhân ra mình vô lễ,
hấp tấp líu lưỡi vái tay: “Hóa ra là Trương chân nhân, vãn bối thật là
vô lễ quá!”
Trương Tam Phong vuốt râu, “Lộ cô nương không cần
khách sáo, chẳng qua lão đạo sống lâu hơn vài năm mà thôi. Hôm nay hai
thầy trò lão nhờ Tuệ Ký sư phụ chỉ vẽ, đến đây cầu Lộ cô nương một
việc.”
Lộ Dao nghe xong hấp tấp vái ông: “Trương chân nhân khách
sáo như thế, Lộ Dao thật là không dám.” Nói xong quay người nhìn nhìn Ân Lê Đình khoanh tay đứng một bên, lại nhìn Trương Tam Phong, không khỏi
tò mò: “Hai vị nhìn không giống như đang cần đại phu?”
Trương Tam Phong thấy Lộ Dao nói thẳng vào vấn đề, rất bộc trực, thế là cũng không vòng vo, đáp: “Hai người chúng ta chờ Lộ cô nương là vì tiểu đồ họ Du
của ta.” Bèn đem tình trạng thương tích của Du Đại Nham nói cho Lộ Dao
biết.
Nghe Trương Tam Phong thuật lại, Lộ Dao im lặng đủ thời
gian hai nén nhang. Ngẩng đầu, thấy ánh mắt điềm đạm của Trương Tam
Phong nhìn mình, còn Ân Lê Đình đứng sau thì ánh mắt hết sức tha thiết.
Ánh mắt kiểu này Lộ Dao rất quen thuộc, than thở trong lòng một tiếng
mới nói: “Ta phải khám qua bệnh mới kết luận được, nhưng đạo trưởng và
vị… Ân thiếu hiệp này không cần lo lắng. Ta phỏng đoán ít nhiều gì cũng
có hi vọng điều trị, có điều chưa khám qua bệnh nhân nên không biết nắm
chắc mấy phần.”
Ân Lê Đình nghe xong mừng rỡ, đến cả Trương Tam
Phong cũng lộ nét hớn hở nơi đáy mắt: “Không biết khi nào Lộ cô nương
rảnh, có thể đến Võ Đang một chuyến?”
Lộ Dao lấy một tay vỗ má,
mấy giây sau nói: “Không bằng bây giờ luôn đi. Vốn ta dự định xuôi nam
đi Kim Lăng, có điều cũng không gấp lắm, đi Võ Đang xem thử trước cũng
được.”
Ân Lê Đình thấy nàng dễ dàng đồng ý khám bệnh cho Du Đại
Nham như thế, càng hết sức mừng rỡ: “Lộ cô nương, Ân Lê Đình thay mặt
tam ca tạ ơn cô.” Nói xong vái chào thật sâu.
Lộ Dao hoảng hồn
giật lùi ra sau hai bước, va phải cái bàn đằng sau, đau đến nhe răng
nhếch miệng, vừa ấn cái eo bị đụng không nhẹ vừa liên tục xua tay, “Ân
thiếu hiệp không cần như thế chứ? Chữa bệnh cứu người là bổn phận của
người học y mà thôi, ui… huynh như thế ta bị huynh hù chết.”
Ân Lê Đình hơi thảng thốt, nhìn bộ dạng Lộ Dao nhíu mày gõ má lại cảm thấy buồn cười: “Lộ cô nương vẫn ổn chứ?”
“Thêm lần nữa thì không ổn nổi.” Lộ Dao than thở, “Hai vị thật sự không cần khách sáo, ta có thu tiền mà.”
Ân Lê Đình thấy tính Lộ Dao nhanh nhẹn thẳng thắn, vì thế cũng thuận theo, mỉm cười: “Được.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...