Đứng bên cửa sổ đưa mắt nhìn chiếc xe chở Khoa Lạc Đặc dời đi, Đông Phương một mặt lo lắng cho bệnh tình của Mã Thụy phu nhân, một mặt vui vẻ hưng phấn hẳn lên.
Khoa Lạc Đặc đi rồi! Thật sự là thời cơ tốt nha.
Nhanh chóng nhìn cách bố trí chung quanh phòng, Đông Phương nhàn nhã mà ngáp một cái, lén lén lút lút mà chậm rãi đi tới góc cửa sổ quan sát tên hộ vệ đang ẩn náu trong góc nhà.
Đi qua bộ salon dài ngoằn hoàn toàn được làm bằng da thật, tựa hồ muốn chợp mắt một chút, Đông Phương trẻ con mà ôm lấy một chiếc gối ôm mềm mại, trong đôi mắt to tròn hiện lên một tia khôn khéo.
Gối ngủ thông thường đều có áo gối, áo gối thì có khóa kéo, có khóa kéo —— có thể đơn giản chế ra dụng cụ mở khóa. Hiện tại còn chưa biết rõ sẽ mở loại khóa nào, mở bao nhiêu khóa mới có thể trốn chạy được, bất quá có chuẩn bị thỏa đáng thì sẽ tốt hơn nhiều.
Còn có thể tìm được loại dụng cụ khác sao?
Đông Phương thất vọng mà nhìn khắp tứ phía, cảm thán Khoa Lạc Đặc quả thật là loại người rất lợi hại, ngay cả giọt nước cũng khó lọt. Căn phòng hoa lệ lớn như vậy, cư nhiên tìm hoài cũng không ra một vật khả dụng giúp hắn chạy trốn. Đồ dùng trong nhà toàn bộ được khảm trên nền, tất cả các tạp vật sau khi dùng xong liền được dọn đi. Màn cửa theo gió tung bay, được may bằng sa mỏng rất dễ dàng xé rách, nhưng không thể nối các phiến mỏng đó với nhau làm dây thừng được.
Đang than thở xác suất trốn thoát được bị giảm xuống trầm trọng, cửa phòng đột nhiên truyền đến một tia âm thanh.
Đông Phương lập tức buông lỏng thân thể, gục xuống ôm gối ngủ nhắm mắt, liền giống như một tiểu hài tử chơi đùa chán rồi tùy tiện tìm một chỗ để ngủ.
Người vào chính là Nhạc Hình Cung, hắn tại trong góc khuất bí mật giám sát, không thấy Đông Phương đâu cả, cảnh giác mà lập tức tới đây xem xét.
Trong nháy mắt nhìn thấy bộ dáng khi ngủ lộ ra chút vui vẻ của Đông Phương, trong lòng khẽ chấn động một chút, sớm đã thấy qua Đông Phương vô số lần, nhưng trên người Đông Phương phát ra dụ hoặc vô cùng mãnh liệt làm cho Nhạc Hình Cung giật mình.
Đông Phương tựa hồ bị thanh âm lúc cửa phòng mở ra làm cho kinh động, trợn tròn đôi mắt, hoang mang mà nhìn dáng người đang đứng bên cửa, hy vọng Nhạc Hình Cung sau khi chứng kiến bộ dạng này của hắn có thể lập tức dời đi.
Thật sự không nghĩ lại kéo dài thời gian, ai mà biết khi nào Khoa Lạc Đặc trở về?
Nhưng Nhạc Hình Cung rất khôn khéo, bị nhan sắc tuyệt thế của Đông Phương mê hoặc một chút nhưng rất nhanh liền tỉnh táo lại, hắn liếc qua chiếc gối ôm trong tay Đông Phương, rồi đi vào phòng, tại trên ghế salon ngồi xuống.
“Cái gối này được thiết kế rất đặc biệt, bên trong mặc dù có khóa kéo, nhưng tuyệt đối không có bộ phận nào được chế tạo bằng kim loại.” Nhạc Hình Cung tựa vào salon mềm mại, bình tĩnh nói.
Đông Phương mở to hai mắt, nghiêng đầu giống như không hiểu hắn ta đang nói gì.
Nhạc Hình Cung nhìn chằm chằm Đông Phương, cười khẽ: “Khoa Lạc Đặc thiếu gia bảo ta phải trông coi ngươi thật cẩn trọng. Ngươi đã xem qua thân thủ của ta chưa? Đông Phương.”
Đông Phương trong lòng vô cùng chán ghét cái tên vừa khôn khéo vừa lại là người cản trở kế hoặc của hắn, hiền lành lắc đầu.
“Nhưng ta là đã xem qua thân thủ của ngươi, tại cái đêm mà thiếu gia mai phục tóm ngươi. Chúng ta một mực giám sát động tĩnh của ngươi.”
“Vậy thì sao?” Đông Phương cảm thấy tiếp tục giả vờ ngây thơ cũng chẳng ích gì, tựa vào tường nghênh mặt hỏi.
Nhạc Hình Cung ngữ khí trầm ổn nói: “Điều đó cho ta thấy rõ được thực lực của ngươi, đồng thời cũng nói rõ…….. …… ” Hắn ta tận lực dừng một chút, thân thiện mỉm cười: “Thiếu gia đem ta lưu lại, chính bởi vì hắn cho rằng ta có đủ năng lực giám sát ngươi.”
Đông Phương oán hận mà hừ một tiếng, nhìn hắn ta như kẻ thù. Trong lòng nhưng lại nhanh chóng nghĩ tới biện pháp thoát thân, gấp đến độ như kiến rơi vào nồi lẩu.
Nhạc Hình Cung đối với cái nhìn khinh miệt của Đông Phương cũng không sinh khí, uy hiếp mà nói thêm một câu: “Thiếu gia gọi ta tới hỏi ngươi, nếu như nguơi dám bỏ trốn, ngươi cho rằng hắn sẽ đối phó với ngươi ra sao?”
Những lời này làm cho Đông Phương kinh hãi. Mặc dù Khoa Lạc Đặc không có ở đây, nhưng uy hiếp của hắn là rất đáng sợ nha. Nghĩ đến việc nếu bỏ trốn mà bị Khoa Lạc Đặc bắt trở về, đáy mắt Đông Phương xẹt qua một tia sợ hãi.
Tạm thời không dám làm xằng, Đông Phương dứt khoát ngồi trên thảm, cùng Nhạc Hình Cung giằng co. Nhạc Hình Cung có lẽ bị vẻ đẹp của Đông Phương thu hút, cũng không vội mà dời đi, dù bận nhưng vẫn ung dung ngồi trên salon thưởng thức sắc đẹp của Đông Phương.
Thời gian dần dần trôi qua, Đông Phương càng ngày càng thêm lo lắng. Mắt thấy sắc trời đã bắt đầu tối xuống, sợ rằng cơ hội chạy trốn khó có được như hôm nay khi không bị lãng phí ———– thời điểm Khoa Lạc Đặc ở bên hắn chắc chắn không thoát được, trong lòng run sợ, cho dù chạy thoát chắc gì không bị bắt trở lại.
Cũng tại thời điểm này, điện thoại trong túi Nhạc Hình Cung bỗng nhiên vang lên.
Hai mắt Đông Phương bỗng nhiên sáng ngời.
Nhạc Hình Cung liếc mắt nhìn Đông Phương một cái, móc điện thoại ra nghe.
Không nói gì nhiều, Nhạc Hình Cung chỉ là lắng nghe âm thanh từ bên kia truyền lại, ngắn gọn trả lời.
“Đúng vậy… … Đúng vậy… … Ta hiểu rồi… … …” Nhạc Hình Cung thỉnh thoảng đem ánh mắt cảnh giác nhìn về phía Đông Phương, tựa hồ đề phòng hắn tựa hồ có thể tùy thời gây chuyện. Làm cho Đông Phương quyết định trong nháy mắt bộc phát, định bụng dựa vào thân thủ nhanh nhẹn của mình mà trù định một mất một còn với Lạc Hồ.
Ưu thế của Đông Phương chính là nhanh nhẹn, nếu như một kích không trúng, đối phó với tên tâm phúc của Khoa Lạc Đặc không hề có phần thắng.
Điện thoại rất nhanh chấm dứt, Đông Phương không có lưu lại chút thất vọng nào trong đáy mắt, ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lạc Hồ rất nhanh lại tiếp thêm một cú điện thoại nữa, lần này nội dung rất đơn giản.
“Chuẩn bị xe.”
Nói xong ba chữ đơn giản này xong liền cúp điện thoại.
Đông Phương vểnh tai nghe, đoán xem là ai cần xe. Khoa Lạc Đặc đã đi ra ngoài, nếu như bọn họ xảy ra chuyện gì, muốn Nhạc Hình Cung lập tức ra ngoài xử lý, như vậy thật là khéo quá rồi nga.
Mặc dù Nhạc Hình Cung cũng đi ra ngoài, nhất định sẽ sắp xếp không ít phòng ngự. Bất quá so với tầng tầng xiềng xích, Đông Phương vẫn là sợ uy hiếp của tên Nhạc Hình Cung này hơn.
Đang suy nghĩ mien man, Nhạc Hình Cung không biết lúc nào đã đứng trước mặt.
“Đông Phương, lập tức theo ta lên xe.”
“Lên xe?” Đông Phương hồ nghi mà nhìn nhìn Nhạc Hình Cung.
Sắc mặt Nhạc Hình Cung rất nghiêm túc, nắm lấy tay Đông Phương kéo hắn đứng lên, cận thẩn mà nói: “Nhanh lên một chút, Mã Thụy phu nhân muốn gặp ngươi.”
Đông Phương lấy làm kinh hãi, cơ hồ lập tức liền nhảy dựng lên: “Phu nhân muốn gặp ta?”
Hắn giật mình không phải vì phu nhân muốn gặp hắn, mà chính vì Khoa Lạc Đặc đồng ý cho hắn gặp phu nhân, chỉ sợ là… …
Có điềm xấu… … …
“Bệnh tình phu nhân nặng thêm rồi sao?”
Nhạc Hình Cung không để ý tới vấn đề Đông Phương hỏi, móc ra một bộ còng tay, đem hai tay của hắn còng lại phía sau lưng, mang theo hắn vội vã lên xe.
Xe có rèm hướng đường chính chạy thẳng, rồi rẽ sang Lãng Tích gia tộc tư gia đạo lộ* (đường tư nhân), xuyên qua một mảnh rừng bát ngát tươi tốt, tới biệt thự cổ kính ít người biết tới – nơi Mã Thụy phu nhân tĩnh dưỡng.
Toàn bộ hành trình chỉ dùng chưa tới hai canh giờ. Để tùy thời có thể thăm a di thân ái của mình, Khoa Lạc Đặc đặc biệt lựa chọn nơi an trí chính mình cùng Đông Phương gần với khu biệt thự cổ này.
Đi vào đại môn so với ngày thường còn yên tĩnh hơn vài phần, quan gia Khố Nông đã đứng chờ một bên.
“Đông Phương thiếu gia, phu nhân đang chờ người, mời theo ta.”
Không đợi Đông Phương mở miệng hỏi tin tức Mã Thụy phu nhân, Khố Nông dẫn Đông Phương trực tiếp đi vào trong, đối với hai tay bị còng lại của Đông Phương làm như không thấy, bước chân có chút dồn dập.
Điều này làm cho Đông Phương cảm thấy bất an.
Vội vã đi tới cánh cửa căn phòng quen thuộc, Khố Nông dừng lại. xoay người nói với Đông Phương: “Phu nhân đang ở bên trong, người phân phó Đông Phương thiếu gia tới liền lập tức đi vào.”
Hắn ngữ khí bình tĩnh, nhưng Đông Phương lại mơ hồ cảm giác được một cỗ lo âu cùng lo lắng thống khổ,thiếu chút nữa liền không dám mở ra cánh cửa hoa lệ này.
Nhạc Hình Cung lấy chìa khóa tháo chiếc còng ra khỏi tay Đông Phương. Vuốt nhẹ lên ngực, nơi trái tim đang không ngừng đập mạnh, Đông Phương trong lòng ngập tràn bất an, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.
Mùi hương quen thuộc thoang thoảng trong phòng, đó là mùi của phu nhân, mỗi lần hắn nằm trong lòng phu nhân làm nũng, bất luận là đã làm chuyện gì xấu cũng không bị nàng trách cứ, đó là thời điểm hạnh phúc trước đây, tràn ngập trong khoang mũi, chính là hương vị làm cho trái tim kẻ khác ấm áp.
Mùi hương ấm áp dào dạt trong phòng ———— giống như mùi hương của mẫu thân trong giấc mộng vậy.
Căn phòng vẫn bố trí như lúc trước, khăn ren trải bàn buông xuống, phủ trên chiếc bàn trà sang trọng dường như gần chạm tới thảm lót bên dưới, nhưng lại phá lệ du dương.phu nhân thích nhất là vào hoàng hôn, tự tay nàng pha một ấm trà ngon, nâng tách trà lên, lặng lẽ ngắm nhìn.
Đôi khi, còn có thể gọi Đông Phương tới, vì hắn giảng giải rất nhiều kiến thức trong sách, những hiểu biết vô cùng độc đáo. Nhưng Đông Phương luôn không nhịn được, trong lúc nghe giảng hai mắt chung quy hướng ra ngoài cửa sổ, nghĩ tới chuyện ra ngoài chơi đùa, leo trèo…… hoặc là sang nhà ai đó trộm đồ.
Tầm mắt khẽ di chuyển đến bên giường
Đứng cạnh giường chính là Khoa Lạc Đặc, sắc mặt y vô cùng khó coi làm cho Đông Phương có điểm kinh ngạc. hắn vội vàng nhìn sang người đang nằm trên giường…….
“Phu nhân!” Đông Phương không thể tin nổi mà nhìn thẳng vào vị phu nhân đã hai tháng không gặp, khó nức nở nhào đến bên giường.
Một phu nhân hào hoa phú quý, luôn mang theo nụ cười trấn an Đông Phương, cư nhiên trong một khoảng thời gian ngắn ngủi liền tiều tụy đến không ra hình người.
Gương mặt tái nhợt, làn da nhợt nhạt mờ hồ xuất hiện nếp nhăn. Đôi mắt đã từng một thời lấp lánh trí tuệ hôm nay lại ảm đảm không chút ánh sáng. Chỉ còn hàng mi lưu lại được chút khí chất quý phái ngày thường.
Mã Thụy phu nhân nghe thấy thanh âm nức nở của Đông Phương, khó khăn mở mắt, nhẹ nhàng gọi: “Đông Phương……”
“Ta ở chỗ này! Ta ở chỗ này…………..” Đông Phương nắm lấy bàn tay gầy yếu của nàng, nhẹ nhàng đong đưa, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Ai cũng có thể nhìn ra được vị phu nhân cao quý này, đã không còn nhiều thời gian nữa.
Mã Thụy phu nhân gian nan tựa đầu lên, nhìn qua Đông Phương, muốn nói rồi lại thôi.
Khoa Lạc Đặc tinh tế đứng lên
“Ta ra ngoài trước.”
Y khó khăn liếc nhìn Mã Thụy phu nhân một cái, rất nhanh ra khỏi phòng, nhẹ nhàng khép cửa lại.
Mã Thụy thấy Khoa Lạc Đặc rời đi, cố hết sức ngồi thẳng dậy, Đông Phương vội vàng đỡ nàng tựa vào gối.
“Đông Phương, ngươi có phải rất hận ta?” Mã Thụy phu nhân hỏi.
Đối với vấn đề xảy ra đột xuất này, Đông Phương ngạc nhiên lắc đầu.
“Ta đem ngươi giao cho Khoa Lạc Đặc, ngươi không tức giận sao? Ngươi thành thật nói cho ta biết, Khoa Lạc Đặc có đối xử tốt với ngươi? Hắn có khi dễ ngươi không?”
Đông Phương cúi đầu suy nghĩ một chút, cau mày lại, hoang mang nói: “Ta không biết, bất quá hắn thật không có đánh ta.” Nghĩ đến hắn cùng Khoa Lạc Đặc đã tiến triển đến mức làm đủ loại cử chỉ thân mật, mặt có chút đỏ.
Mã Thụy phu nhân lo lắng nhìn gương mặt luôn làm người khác chú ý của Đông Phương, khẽ thở dài: “Đông Phương, ngươi biết không? Ngươi trời sinh liền dễ dàng gặp phải tai họa, cho nên nhất định phải tìm một người bảo vệ ngươi. Đây chính là nguyên nhân ta đem ngươi giao cho Khoa Lạc Đặc, làm như vậy rốt cục có phải là sai lầm không?” Nàng đột nhiên ho khan kịch liệt, gương mặt tái nhợt nhiễm một mạt đỏ tươi.
Đông Phương vội vàng vỗ nhẹ lên lưng nàng, lo lắng hỏi: “Muốn ta gọi bác sĩ không?”
Mã Thụy phu nhân vừa ho vừa lắc đầu, một hồi lâu mới ngừng lại được, tựa vào gối thở dốc, tiếp tục đề tài vừa nãy: “Đông Phương, ngươi trực tiếp nói thẳng với ta, ngươi có muốn ở lại bên cạnh Khoa Lạc Đặc không?”
Ở bên Khoa Lạc Đặc? Đông Phương mở to đôi mắt trong suốt mà nhìn Mã Thụy phu nhân.
Hắn vừa nãy còn đang suy nghĩ tìm cách bỏ trốn đây.
Khẽ cắn lên cánh môi xinh đẹp, Đông Phương nhanh chóng lắc đầu.
Mã Thụy phu nhân xem ra cũng không thích đáp án này, nàng nhíu mày, sau đó lại thở dài một hơi: “Nếu ngươi rời đi, ngươi sẽ đi tìm ai đây?”
Tìm ai? Gia gia đã mất, làm đạo tặc Đông Phương bị cảnh sát truy nã lúc nào cũng ru rú trong nhà, căn bản là không kết giao bằng hữu. Hắn chung quy chính là thích trêu chọc những người hắn không quen biết, thống thống khoái khoái chơi đùa vài ngay, sau đó trốn biệt tung biệt tích.
Liền giống như Khoa Lạc Đặc đã nói, hắn tuy mang gương mặt ngây thơ giống trẻ con, nhưng thực tế đối với người khác rất lãnh đạm, rất khó làm cho hắn trở nên thân cận với kẻ khác.
Cho nên Đông Phương căn bản là không nghĩ sau khi trốn thoát sẽ đến tìm ai. Hắn chỉ cần một mình tự do tự tại, khắp nơi chơi đùa, khắp nơi trộm đồ.
Mã Thụy phu nhân nhìn thần sắc của hắn liền biết ngay ý định của hắn, khổ tâm nói: “Người cũng không phải trời sinh liền hiểu được cái gì là yêu cùng biểu lộ tình yêu. Khoa Lạc Đặc mặc dù trước đây đối xử tệ với ngươi, nhưng là ta có thể nhìn ra, y đối ngươi có tình cảm đặc biệt….”
Mã Thụy phu nhân kỹ lượng nói: “Y đặc biệt ưu ái ngươi, hơn nữa còn có khả năng bảo vệ ngươi, Đông Phương, ngươi cứ như vậy ở bên ngoài xông xáo, ta sẽ rất lo lắng. An tâm ở bên cạnh khoa Lạc Đặc không tốt sao?”
Đông Phương lại nhanh chóng lắc đầu, hắn nắm chặt tay Mã Thụy phu nhân, giống như đang làm nũng mà khẽ lay nhẹ, vẻ mặt cầu khẩn.
“Ôi………..” Mã Thụy phu nhân thất vọng mà lắc đầu: “Lúc khẩn cấp, ngươi sẽ nghĩ tới ai? Cả một đời người mà không có ai có thể dựa dẫm vào, vốn là sẽ rất tịch mịch, cô đơn. Ngươi bây giờ còn nhỏ, sẽ không hiểu chuyện này. Chờ sau khi ngươi trưởng thành rồi, liền sẽ biết, mỗi một người đều sẽ có một chân mệnh riêng để dựa dẫm, trong lúc ngươi đau buồn, lúc ngươi lo âu, hay vấp ngã, ngươi sẽ nhớ tới hắn. Không có đạo lý nào có thể diễn đạt được, toàn tâm toàn ý tin tưởng một người, vốn là cảm giác rất đẹp đẽ, Đông Phương!”
Nàng nhìn gương mặt nhỏ nhắn hồ đồ, hiển nhiên của Đông Phương, biết tất cả lời mình nói đều vô dụng, cố hết sức nâng tay an ủi mà xoa nhẹ lên lên khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, dùng ngữ khí sủng nịch giống ngày xưa nói: “Sau này hảo hảo ngẫm lại, ai là người quan tâm đến ngươi nhất, là người có thể trợ giúp ngươi, người ngươi có thể tin tưởng nhất. Ngươi vẫn còn nhỏ, Đông Phương. Ôi…… Ngươi tại sao mãi không chịu khôn lớn a?”
Đông Phương quả thực nghe rất mơ hồ, hắn ngây ngốc mà gãi gãi đầu, cẩn cẩn dực dực hỏi: “Phu nhân, ngươi muốn ta lưu lại cùng ngươi sao? Ngươi không cần đem ta trả về nữa, ta muốn lưu lại cùng ngươi.”
Mã Thụy phu nhân ôn tồn nói: “Không được, ngươi không thể lưu lại chỗ ta.” Nàng nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Đông Phương tràn đầy thất vọng, thở dài rồi nói tiếp: “Nếu ngươi muốn né tránh Khoa Lạc Đặc, bây giờ nhất định phải trốn.”
Bị lời nói của Mã Thụy phu nhân làm cho cả kinh, Đông Phương bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt lóe lên tinh quang nhìn chằm chằm Mã Thụy phu nhân.
“Lập tức bỏ chạy?”
Mã Thụy phu nhân gật đầu, đôi mắt hướng ra ngoài cửa sổ ra hiệu đồng tình.
“Đây là chỗ của ta, ta sẽ cầm chân Khoa Lạc Đặc. Hắn chắc chắn không có gan tại thời điểm ta lâm trọng bệnh mà truy lùng ngươi.”
Đông Phương hưng phấn mà nhìn ra cửa sổ, lại có chút lo lắng mà quay đầu lại: “Phu nhân, thân thể người bây giờ……”
“Đi đi.” Mã Thụy phu nhân cắt lời hắn, dường như đem tất cả khí lực dồn vào thời khắc này, hữu lực ngồi thẳng dậy, lấy tay chỉ ra ngoài cửa sổ.
“Đi mau! Đi theo con đường mà ngươi đã chọn, vô luận gặp phải chuyện gì, hãy nghe theo trái tim của chính mình, đừng để quá khứ cản chân ngươi. Nghĩ xem chính mình muốn cùng một chỗ với ai, nguời mà ngươi luôn luôn thương nhớ là ai?”
Đông Phương hít sâu một hơi, bước nhanh về phía cửa sổ, do dự quay đầu lại một chút.
“Đi mau!” Mã Thụy phu nhân thấp giọng hô, cầm lấy chiếc gối bên người hướng Đông Phương ném tới.
Đông Phướng né chiếc gối, linh hoạt tung người nhảy ra ngoài cửa sổ, cảm kích mà thoáng nhìn qua phía Mã Thụy phu nhân, sau đó xoay người, hướng vào rừng cây âm u chạy đi. Hắn dùng tốc độ di chuyển cực nhanh, trên dưới di chuyển vài cái đã lướt qua người nhân công đang chăm sóc bãi cỏ tươi tốt, bay qua hàng rào màu trắng, liền tới bìa rừng, lập tức biến mất trong bóng tối âm u. Mã Thụy phu nhân ngửa cổ nhìn bóng lưng Đông Phương biến mất, mới vô lực mà dựa vào gối kê, thanh âm nồng đậm mệt mỏi: “Khoa Lạc Đặc, ngươi vào đi.”
Chưa kịp nói xong thì Khoa Lạc Đặc mở cửa phòng đi vào. Gương mặt tỉnh táo mang theo chút cười khổ khó nhìn ra.
“Ta thả Đông Phương đi rồi.”
“Ta biết.”
“Tại sao ngươi không cản?”
Nhìn a di sinh mạng giờ như ngọn nến trước gió, khổ sở mà nói: “Bởi vì người là a di duy nhất của ta. Ta không nghĩ muốn đi ngược với nguyện vọng của người vào những ngày cuối cùng này.”
“Vậy ý ngươi là đợi sau khi ta chết sẽ lại truy bắt hắn?” Ánh mắt khôn khéo ngày nào của nàng vừa lại vội vã hiện liên chút ảm đạm.
Khoa Lạc Đặc không nói một lời, ngầm thừa nhận. Vô luận thế nào, y tuyệt đối không buông tha cho Đông Phương.
Mã Thụy phu nhân chăm chú nhìn đứa cháu đã sớm trưởng thành này, khoác tay bảo Khoa Lạc Đặcc tới trước mặt, nắm chặt tay y, chậm rãi nói: “Ngươi cho rằng ta là đang giúp Đông Phương, kỳ thật ta là đang giúp ngươi. Đông Phương rất sợ ngươi, nhưng trái lại trong tim hắn, ngươi là một người rất đặc biệt. Hắn không thèm để ý đến những người khác, nhưng hắn lại một mực để ý tới ngươi. Khoa Lạc Đặc, đứa cháu của ta…………”
Nàng thâm tình gọi tên Khoa Lạc Đặc, gian nan ôm chặt y vào lòng giống như lúc y còn nhỏ: “Ta sẽ dạy cho ngươi một điều cuối cùng, muốn chiếm được trái tim kẻ khác, giam cầm vĩnh viễn không phải một phương pháp tốt. Hãy tin ta, Đông Phương nhất định sẽ trở về, một khi hắn hiểu rõ bên ngoài có bao nhiêu nguy hiểm, hiểu rõ hắn muốn ngươi, hắn chỉ tin tưởng ngươi, hắn sẽ trở về, mang theo trái tim quý giá của mình trở về bên cạnh ngươi. Hãy tin ta, Khoa Lạc Đặc………..”
Khoa Lạc Đặc trong lòng nồng đậm bi ai, vị trưởng bối thân thương của y, một mực ở phía sau trợ giúp y chống đỡ với tất cả mọi ngăn trở, sắp ra đi. Y trầm giọng nói: “Ta tin người, ta luôn tin tưởng người, Mã Thụy a di của ta.”
Mã Thụy bên môi hiện ra một nụ cười thản nhiên.
“Ta yêu ngươi, Khoa Lạc Đặc………..”
Mang theo ái ngữ cuối cùng, Mã Thụy phu nhân khép mắt lại, tại bên cạnh đứa cháu nàng thương yêu nhất, vĩnh viễn ra đi. Trên gương mặt gầy gò của nàng, vẫn mang theo thánh khiết chói lọi như xưa, tự tin cùng tôn quý, vẫn lưu lại trên hàng mi của nàng, liền giống như ——————- Vị nữ chủ nhân nắm giữ quyền lực của Lãng Tích gia tộc ngày đó.
Nàng dùng tâm lực giúp Khoa Lạc Đặc tìm kiếm cơ hội làm cho Đông Phương chân chính thần phục, nhưng vô luận thế nào cũng thật không ngờ, sự tình sẽ nằm trong trù hoạch của vô số kẻ có dã tâm, trở nên rắc rối phức tạp như vậy. Thậm chí ———– Thiếu chút nữa đem đứa cháu của nàng cùng Đông Phương hết thảy chôn vùi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...