Ngày 27 tháng 7;7 giờ sáng.
Avignon nước Pháp
Gray giận sôi lên khi anh bị trói giật sau lưng bằng sợi dây ni long chuyên dụng. Những tên lính đánh thuê khác, giả trang cảnh sát Pháp, tước vũ khí rồi bắt tất cả bọn họ. Ngay cả tên khốn khiếp Raoul cũng mặc bộ cánh phục.
Gã khổng lồ bước tới trước mặt Gray.
“ Mày sống dai thật. Nhưng sắp hết đời rồi con ạ. Mà cũng đừng chờ cú điện thoại giải cứu nào của Hồng y nữa. Ông ta đã gặp người bạn cũ ở sân bay rồi.” Hắn gật đầu với tướng Rende, nói tiếp. “Hình như lãnh tụ của chúng ta đây đã quyết định gã Hồng y khốn khổ đó không còn có tác dụng gì nữa với Long Đình thì phải.”
Trái tim của Gray như se lại
Raoul cười hềnh hệch, một nụ cười khát máu và thật man dại.
Tướng Rende bước tới chỗ họ, trong quần áo dân sự, một bộ com-lê đen sang trọng, thắt nơ chỉnh tề, giày Ý bóng láng. Hắn đang trò chuyện với một người mang cổ áo linh mục. Chắc đó là gã viện trưởng Alberto Menardi, bộ óc của Long Đình. Gã kẹp một cuốn sách vào nách còn hay tay kia cầm một cái túi vải.
Rende đi về phía Raoul. " Thôi đủ rồi đấy. "
" Vâng, thưa đấng tối cao." Raoul lui lại phía sau.
Rende chỉ xuống dưới hầm ngầm. " Chúng ta không có nhiều thời gian để tán phét. Đưa chúng xuống dưới đó, xem chúng đã tìm được cái gì. Rồi giết chúng đi."
Y nhìn khắp phòng một lượt, cặp mắt màu xanh lơ của y trông thật lạnh lùng, mái tóc bạch kim lật ngược. " Ta sẽ không giấu giếm gì về sự sống còn của các người. Các ngươi chỉ có một sự lựa chọn là chết nhanh hay chậm. Vậy nên cố tỏ ra ngoan ngoãn cho thích hợp
Vigor nói từ chỗ bức tưòng. " Làm sao ngài…? "
Rende bước tới ông. " Đừng sợ, ông bạn già. Chúng ta sẽ không giết cô cháu gái của ngài. " Y nói. " Điều này ta có thể hứa. Cả hai người đều đã làm tốt nhiệm vụ của mình bằng cách giúp cho Long Đình được thông tin đầy đủ qua những phát hiện khảo cổ và lịch sử nghệ thuật. Các ngươi đã phục vụ Long Đình rất tốt biết bao năm qua. "
Khuôn mặt của Vigor trở nên lạnh lùng khi nhận ra mình đã bị khai thác và lợi dụng.
" Giờ thì vai trò đó chấm hết, " Rende nói tiếp, " Nhưng dòng giống của cháu gái ngài sẽ trở về với hoàng tộc để sản xuất ra các ông vua sắp tới. "
" Bằng cách gả tôi cho gả vô lại kia à? " Rachel vặc lại.
" Không phải là đàn ông hay đàn bà, " Raoul trả lời. " Đó sẽ luôn là dòng máu và tương lai. Sự tinh khiết về huyết thống trong chúng ta là một kho báu giống như chúng ta đang tìm kiếm. "
Gray nhìn Rachel, đang bước đến cạnh ông bác. Khuôn mặt cô trắng bệch đôi mắt như tóe lửa vì giận dữ. Nhất là khi Raoul tóm lấy khuỷu tay cô. Cô đã nhổ vào mặt hắn.
Hắn tát vào mặt cô, mạnh đến nỗi làm đầu cô bật ngửa ra sau, rách cả môi.
Gray lao người đến, nhưng một cặp súng trường đã gạt anh lại.
Raoul tiến gần đến cô.
" Rồi ta sẽ sưởi ấm cho cô trên giường. " Hắn kéo cô xềnh xệch lên trước, " Từ phút này, ta sẽ không để lọt cô khỏi mắt ta. "
" Hãy thu thập nhũng gì mà vì chúng, chúng ta tới đây. "
Rende nói, khuôn mặt y không may xúc động trước cảnh bạo lực. " Chúng ta cần chất lên xe càng nhiều càng tốt trước khi cơn bão tan. Xe tải sẽ tới trong vòng mười phút nữa."
Giờ thì Gray đã hiểu về những bộ quân phục. Trò bịp này giúp chúng có thời gian để thu dọn phần lớn số kho báu ở dưới kia. Anh cũng dã để ý thấy một túi đựng đầy lưu đạn cháy được chuyển vào trong phòng trong lúc họ bị trói. Tất cả những gì Long Đình không mang đi được sẽ bị thiêu hủy.
Alberto đến chỗ Raoul.
Raoul nói rồi vẫy thuộc hạ của hắn lên trước.
Gray hiểu rằng những thứ ấy đâu phải dành cho công việc xây dựng.
Đó là những thứ của một bầy quỷ sa tăng.
Bị dẫn đi dưới mũi súng, riêng rẽ từng người, cả nhóm bị đưa trở lại dưới hầm ngầm. Đặt chân xuống nơi đây, ngay cả những tên lính gác, vênh váo và hùng hổ là vậy bỗng trở nên im lặng, mắt mở to lo sợ.
Raoul nhìn chằm chặp vào các đường vòm Gôtích cùng các đồ vật quý giá. “Chúng ta cần thêm xe tải nữa.”
Alberto bước vào với vẻ ngây ngất. ‘Thật kinh ngạc… Thật đáng ngạc nhiên. Theo như truyền thuyết Hy Lạp, đây mới chỉ là phần nhỏ đạt ở cửa vào thực sự của một kho tang còn lớn hơn nhiều.”
Mặc dù mối hiểm nguy đang đối mặt nhưng Vigor vẫn không giấu vẻ ngạc nhiên nhìn gã viện trưởng. “Ngài có bản di chúc cuối cùng của Jacques de Molay?”
Alberto áp cuốn sách chặt vào ngực hơn nữa. " Một bản thế kỷ XVII. Bản cuối cùng được biết đến còn tồn tại. "
Gray nhìn Vigor, bắt gặp đôi mắt của ông như muốn hỏi.
" Jacqueq de Molay là vị lãnh chúa cuối cùng của Đền các Hiệp sỹ Templar, bị Tòa án Dị giáo tra tấn vì đã từ chối không tiết lộ vị trí của kho báu. Ông bị thiêu chết trên giàn hỏa. Nhưng có tin đồn về một văn bản của Templar, bản hiệp ước cuối cùng của Molay trước khi ông ta bị bắt. "
‘‘ Văn bản đó,’’ Alberto nói, ‘‘thuộc quyền sở hữu của Long Đình hàng thế kỷ. Nó ám chỉ về một kho báu. Một kho báu rất nhiều vàng bạc và châu báu của các Hiệp sỹ Templar. Một kho báu cực kỳ lớn. Kho báu sẽ đặt chìa khóa đi vào thế giới trong bàn tay của những người phát hiện ra nó.’’
‘‘Bí mật đã bị mất của những vị Tiên tri,’’ Vigor nói.
‘‘Nó nằm đây,’’ Alberto nói, mắt lấp lánh.
Họ đi xuống các vì kèo dẫn tới sàn thủy tinh.
Sau khi tới cái cột ở chỗ xa nhất, bọn lính tản ra chiếm các vị trí chung quanh khe đá. Chúng bắt Gray và những người khác quỳ xuống. Alberto một mình đi tới sàn thủy tinh, nghiên cứu mê cung.
" Câu đố cuối cùng ; " Gã lẩm bẩm.
Raoul đứng cùng với Rachel gần bậc cao nhất cầu thang lên sảnh. Hắn quay mặt hướng về nhóm đang quỳ. " Ta nghĩ chúng ta sẽ bắt đầu với những con đàn bà. " Raoul nói: «Nhưng đứa nào đây? "
Xoay sang một bên, hắn giật nằm tóc sau gáy của Rachel rồi cúi xuống hôn thật mạnh vào môi cô. Rachel giãy giụa, thở hổn hển nhưng bị trói chặt nên không làm gì được.
Mắt Gray như bốc lửa. Bị quỳ, song anh vẫn đập mạnh mũi giày xuống sàn đá. Anh cảm thấy lưỡi dao bật tung ra sau gót, đúng là cái anh đã dùng để tự giải thoát trong xà lim ở lâu đài. Anh giấu con dao vào sau cổ tay bị trói. Với động tác khéo léo, anh dùng lưỡi dao cắt đứt sợi dây trói chặt. Mặc dù đã thoát nhưng anh giữ hai tay sau lưng.
Raoul lùi lại sau cú hôn. Hắn bậm đôi môi rớm máu. Rachel đã cắn mạnh nhưng hắn chỉ cười toét miệng. Hắn đẩy mạnh vào giữa ngực cô. Mất thăng bằng, cô ngã soài sang bên.
“Dừng lại,” Raoul nói, xòa tay ra như thể đang ra lệnh cho một con chó.
Một cú nện báng súng vào đầu Rachel tiếp theo mệnh lệnh.
Raoul quay sang cả nhóm.
“Ta sẽ để dành sự vui vẻ với cô ả này sau vậy. Chúng ta cần một người đàn bà khác để bắt đầu.’’
Hắn bước tới Seichan, nhìn cô từ đầu đến chân, lắc đầu. ‘‘ Mày chắc sẽ sướng rơn lên thôi.’’
Hắn quay sang Kat rồi vẫy đám lính đứng cạnh kéo cô lên trước mặt mọi người. Raoul cúi xuống vớ lấy rìu và khoan điện. Hắn nhìn chăm chú cả hai thứ rồi hạ rìu xuống.
‘‘ Món này đã dùng rồi.’’
Hắn giơ cái khoan lên rồi ấn nút. Tiếng động cơ sè sè vang khắp căn phòng, có vẻ như đang đói, sẵn sàng cho những lời dọa dẫm.
"Chúng ta sẽ bắt đầu bằng một bên mắt." Raoul nói.
Một tên lính gác giật đầu Kat ngửa ra phía sau. Cô cố chống cự nhưng tên khác đã đá mạnh vào bụng cô, làm cô ngừng thở. Đứng yên tại chỗ, Raoul nhìn thấy giọt nước mắt lên trên má cô. Không phải vì sợ hãi, mà là tức giận.
Raoul hạ thấp mũi khoan về phía mặt cô.
"Đừng làm vậy." Gray hét lên. "Không cần làm chuyện đó. Tao sẽ nói vói tụi mầy những điều chúng tao biết."
"Đừng" Kat nói rồi bị một tên lính gác đấm vào mặt.
Gray hiểu được lời cảnh cáo của cô. Nếu như tụi Long Đình giành được quyền lực tại đây, chìa khóa tới thế giới, điều đó có nghĩa là cuộc xung đột cuối cùng giữa Thiện và Ác vào ngày tận thế. Tính mạng của họ ở đây, máu của họ không xứng vói cái giá ấy."
" Tao sẽ nói với mầy." Gray nhắc lại.
Raoul đứng thẳng lên.
Gray hy vọng sẽ kéo hắn lại gần hơn. Nhưng Raoul vẫn đứng nguyên ở đó.
"Hình như tao nhớ rằng tao sẽ là người đặt câu hỏi."
Hắn cúi xuống.
" Đây mới là một màn trình diễn. Khi nào đến mục hỏi và đáp, chúng ta sẽ làm nghiêm túc hơn."
Tiếng máy khoan rú rút nghe thật ghê sợ.
Gary không chờ được nữa, anh không thể ngồi yên khi đồng đội của anh bị thằng điên này tra tấn. thà chết ở chiến trận còn hơn. Anh nhảy vọt lên đạp vào cùi chỏ tên lính đứng cạnh khi gã mãi nhìn cảnh tra tấn, Gray vớ lấy khẩu súng chĩa vào Roaul và kéo cò.
Cạch
Không có gì xảy ra.
°
°
7 giờ 22 phút sáng.
Rachel nhìn cảnh bọn lính dùng báng súng đánh đập Gray.
Hắn thích thú ra mặt, khua khua cái khoan trong tay.
" Tháo đôi giày của nó ra." Raoul ra lệnh. Trong lúc anh bị hành hạ, hắn vẫn xỉa xói. " Mầy tưởng tao không xem lại cuốn băng vidéo ghi lại sau khi mày trốn thoát à? Khi tao không nhận được tin từ hai thằng đưa về để hạ sát tụi mầy, tao đã cử ngay một tốp khác. Không thấy gì khác ngoài lũ chó ở sân. Người của tao đã tìm ra cách mầy trốn như thế nào rồi điện cho tao."
Dây giày bị tháo tung rồi đôi giày của anh bị tụt ra.
" Nhưng tao vẫn cho mày chút hy vọng," Raoul nói, "tốt nhất là phải biết được điều bí mật của kẻ thù. Làm sao giữ không bị bất ngờ. Tao tính mầy thế nào cũng lao vào giằng khẩu súng nhưng tao nghĩ có thể mầy chờ thêm chút nữa, đến khi có nhiều máu hơn nữa." Raoul nhấc cái khoan lên rồi quay đi "Còn bây giờ chúng ta đang đến đâu rồi nhỉ?"
Rachel vẫn nhìn trân trân khi thấy anh bị hành hạ. Khuôn mặt của anh trở nên hốc hác và tuyệt vọng. Điều đó còn làm cô sợ hơn là bị dọa tra tấn.
" Hãy để những người khác được yên," Gray nói. Anh gượng đứng dậy.
" Mầy đang lãng phí thời gian. Chúng tao đã biết cách mở cửa. Nếu mầy làm hại một người trong số chúng
tao thì tụi mầy đừng hòng biết được điều gì hết."
Raoul nhìn anh.
" Mầy hãy giải thích đi rồi tao sẽ xem xét đề nghị của mày."
Anh nhìn đồng đội, rồi chậm rãi nói.
" Đó là ánh sáng."
Kat rên rỉ. Bác Vigor lắc đầu.
"Nó nói đúng đấy." Một giọng nói cất lên từ tầng phía dưới. Alberto đã trèo lên được vài bậc. " Những tấm gương có khả năng phản chiếu, đã được tính toán đặt theo các góc khác nhau trên tường."
" Nó đón nhận ánh sáng la-ze." Gray nói tiếp, tiết lộ tất cả. Anh tiếp tục giải thích những gì bác Vigor đã kể lại.
Alberto cũng xen vào.
" Đúng... đúng vậy... điều đó hoàn toàn có nghĩa."
" Được, để bọn tao xem," Raoul nói. " Nếu mầy nói sai, chúng tao sẽ bắt đầu chặt chân tay."
Gray quay lại phía Rachel và những người khác.
" Chắc chắn sớm muộn gì, họ cũng tìm ra thôi. Họ đã có chiếc chìa khóa vàng rồi mà."
Raoul ra lệnh cho thuộc hạ.
" Đưa bọn chúng xuống dưới. Tao không muốn mạo hiểm. Bắt chúng đứng dựa vào tường. Những đứa còn lại, " hắn nhìn một lượt tụi lính gác đứng trên các vì kèo, " phải luôn quan sát, tên nào động đậy, bắn bỏ!"
Rachel và năm người kia bị dẫn xuống dưới rồi bị tách nhau ra, đứng dọc theo tường. Gray đứng chỉ cách cô ba bước chân. Cô rất mong được với đến với anh, nắm lấy tay anh, nhưng xem ra anh đang chìm đắm trong nỗi đau của chính mình.
Và cô cũng không dám động đậy.
Bọn lính nằm xấp ở vì kèo phía trên, súng trường chĩa vào họ.
Gray lẩm bẩm, đứng trên sàn thủy tinh. Những gì anh nói chỉ có thể đến với tai cô.
"Mê cung Minotaur."
Mắt cô nheo lại. Đứng đó, anh liếc nhìn cô, rồi quay lại nhìn xuống sàn. Anh đang muốn ám chỉ điều gì?
Mê cung Minotaur
Gray đang nhắc đến một trong những cái tên của mê cung này. Mê hồn trận Daedalus. Mê cung này đã là nơi ở của con bò mộng Minotaur, một quái vật chuyên giết người trong cái mê cung nguy hiểm này.
Chết người.
Rachel nhớ lại cái bẫy ở mộ Alexander. Con đường hầm chết người. Để giải những câu đố này không chỉ cần đến có kỹ thuật. Cần phải hiểu biết cả về lịch sử và truyền thuyết. Gray đã cố cảnh báo với cô. Họ có thể đã giải thích được về mặt kỹ thuật nhưng không giải mã được về bí mật.
Giờ đây cô hiểu hy vọng của Gray. Điều anh dã nói với Raoul đủ để hắn chết.
Raoul lấy ra một ống kính la-ze bước về phía cây cột ở chính giữa. Rồi có vẻ như nghĩ ngợi thế nào nên hắn lại chỉ vào Gray.
" Này," hắn nói với giọng nghi ngờ, " mày cầm lấy cái này tới đó."
Gray bị lôi ra khỏi bức tường, cách xa cô. tay anh được cởi trói nhưng thật khó thoát được. Các mũi súng luôn dõi theo từng bước hoạt động của anh.
Raoul nhét ống la-ze vào tay anh, " Mầy hãy làm như vừa mô tả đi."
Gray liếc nhìn Rachel rồi bước vào sàn thủy tinh, chân vẫn đi tất.
Anh không còn sự lựa chọn.
Mê cung Minotaur.
7 giờ 32 phút sáng.
Tướng Rende nhìn đồng hồ đeo tay. Tiếng sấm vẫn âm ỉ phía bên ngoài lâu đài. Những gì y cố gắng tìm kiếm lâu nay sắp trở thành hiện thực. Ngay cả nếu như không mở được cái hầm bí mật nào đó nằm phía dưới, y tính toán sau khi đã nhìn thoáng qua, thì chỉ riêng cái nhà kho đó thôi với các loại của báu như thế cũng đủ sức đánh bại bất cứ các kho tành khác.
Mình có thể chạy trốn mang theo càng nhiều càng tốt rồi phá nốt phần còn lại.
Các chuyên gia phá hoại của y đã sắp đặt xong các loại chất nổ.
Việc còn lại là chờ những chiếc xe tải tới.
Y đã sắp xếp một đoàn gồm năm xe tải Peugeot hạng nặng. Chúng sẽ chạy liên tục, luân phiên chuyên chở tới một nhà kho lớn nằm cạnh con sông ở ngoại ô thành phố. Tháo dỡ hàng, xếp lên một côngtenơ rỗng rồi quay lại.
Đi, lại chừng nào có thể được.
Viên tướng nheo mắt nhìn đồng hồ. Họ bị chậm mất. Y đã nhận được cú điện thoại của tay phụ trách tốp xe cách đây năm phút. Đường xá thật hỗn loạn. Ngay cả khi rạng đông đã tới, ánh sáng vẫn còn chập chờn trong cơn mưa bão mịt mù.
Dù chậm trể đôi chút nhưng xem ra cơn bão lại giúp che giấu những hành động, làm ít người quan tâm đến nơi này. Những tên đứng gác phía ngoài đã được lệnh sẵn sàng tiêu diệt bất cứ ai tỏ ra tò mò quá mức. Đã có tiền hối lộ.
Chắc cũng phải mất nửa ngày.
Một cuộc gọi trên máy bộ đàm. Y trả lời.
" Chiếc xe tải đầu tiên đang leo lên đồi." Gã lái xe báo cáo.
Sấm vẫn rền rĩ ở phía xa.
Bây giờ thì bắt đầu rồi
° ° °
7 giờ 33 phút sáng
Ống kính la-ze trong tay, Gray đi tới cái cột ngắn nhiễm từ tường. Phía trên, hai cái vòm củng một loại đá vắt nằm ngang. Ngay cả dù không chạm vào vật gì, Gray cũng đã cảm nhận được năng lực tiềm tàng nằm ẩn giấu bên trong.
" Nhanh lên." Raoul gọi từ một bên.
Gray bước tới cái cột. Anh đặt ống kính lên nóc cột, Đặt nó thăng bằng hướng về phía cái cửa sổ mười hai giờ. Anh ngừng lại hít một hơi thật dài. Anh đã cố cảnh báo Rachel sẵn sàng cho mọi thứ. Một khi cái đó được kích hoạt, tất cả bọn họ đều bị nguy hiểm.
"Bật tia la-ze lên!" Raoul quát. " Hoặc chúng tao sẽ bắt đầu bắn vào đầu gối."
Gray với tay đến công tắc rồi ấn nút
Một tia sáng dìu dịu màu đỏ bắn ra, hướng về phía cái đĩa thủy tinh vàng.
Gray nhớ lại những chiếc pin ở mộ Alexander. Phải mất một phút để nạp năng lượng điện rồi trận pháo hoa mới bắt đầu.
Anh không có ý định đứng đây khi điều đó xảy ra.
Anh quay lại rồi bước nhanh về phía tường. Anh không chạy, không hành động vội vàng nếu không sẽ bị bắn vào lưng. Anh trở lại chỗ lúc nãy sát tường.
Raoul và Alberto đứng ở chân cầu thang.
Tất cả cặp mắt hướng về tia sáng đỏ nối liền ống kính và cái gương
" Chẳng có gì xảy ra cả." Raoul gào lên.
Vigor nói từ phía bên kia.
" Cần phải có vài giây để tích đủ năng lượng kích hoạt tấm gương."
Raoul giơ khẩu súng. " Nếu nó không..."
Nó đã xảy ra.
Một tiếng nổ thật sâu rồi một tia la-ze khác phát ra từ tấm gương mười hai giờ và bắn vào tấm gương năm giờ. Một ánh sáng rực rỡ trong khoảng nửa giây.
Không có ai nói nổi một câu nào.
Rồi lại có một tia sáng đỏ nữa phóng ra, xuyên vào tấm gương mười giờ. Nó phản ứng tức khắc, chạy từ tấm gương này sang tấm gương kia.
Gray nhìn vào vòng tròn trước mặt anh, tạo thành một ngôi sao lửa cao ngang thắt lưng. Anh cùng những người khác đang đứng giữa tâm điểm của cuộc trình diễn, đều hiểu rằng lúc này tốt nhất không động đậy.
Hình tượng thật đơn giản
Ngôi sao Bethlehem.
Ánh sáng này đã dẫn đường cho các vị Tiên tri.
Tiếng động trở nên lớn hơn, ánh lửa trên ngôi sao chiếu sáng chói ngời.
Gray quay đầu lại.
Rồi anh cảm thấy điều ấy, có một cái gì rung chuyển, áp lực thoát ra thật mạnh đẩy anh vào tường.
Lại là trường Meissner.
Ngôi sao hình như hướng lên phía trước từ chính giữa, như thế nó mọc lên trên sàn. Nó vươn tới chữ thập của cái vòm từ trường trên đầu.
Năng lượng được giải thoát bung ra trên những đường vòm cong.
Gray cảm thấy những cái khuy bằng kim loại trên áo sơ mi của anh như có ai giật. Năng lượng từ những đường vòm từ trường đã tăng gấp mười lần.
Năng lượng của ngôi sao dã bị đầy lui bởi một trường mới rồi lại đầy ngược trở lại, đập vào sàn thủy tinh với một tiếng gõ vào kim loại rất mạnh, tiếng đập vào một cái chuông lớn.
Khi tiếng chuông nhỏ dần, Gray cảm thấy như có một tiếng bục trong tai khi trường phát ra. Ngôi sao tắt dần mặc dù ánh sáng của nó vẫn còn đọng lại trong mắt anh. Anh chớp mắt.
Trền đầu, cái cột ngắn vẫn dính chặt vào chỗ nối của các đường vòm, chỉ ngược xuống dưới. Gray nhìn theo ngón tay bằng đá.
Ở chính giữa sàn nơi cái cột trước đây đã đứng là một cái vòng tròn hoàn hảo bằng vàng ròng. Một cái lỗ cắm khóa. ở chính giữa trung tâm của mọi thứ- là một điểm đen.
" Lỗ khóa." Alberto nói. Y vứt cuốn sách xuống, mở cái túi rồi lôi ra chiếc chìa khóa vàng.
Gray bắt gặp cái nhìn của Vigor ngang qua sàn. Vào lúc này, Gray đã đưa cho chúng chiếc chìa khóa vào thế giới.
Alberto chắc cũng có suy nghĩ như vậy. Trong cơn hứng khởi, y bước lên sàn thủy tinh. Những tia lửa đạn bắn từ bề mặt xuyên qua người y, nâng bỗng y lên rồi giữ y lơ lửng trên đó. Y kêu lên rồi quằn quại khi ngọn lửa bắt đầu liếm vào người. Da sạm đen lại, tóc và quần áo bốc cháy.
Raoul như bật ngửa người lại, lui về phía cầu thang, hoảng hốt.
Gray quay lại Rachel. "Sẵn sàng chạy."
Giờ đây là cơ hội duy nhất của họ.
Hình như cô không nghe anh nói gì, cặp mắt vẫn đờ đẫn giống hệt những người khác.
Tiếng thét cuối cùng của Alberto dừng lại. Như thế biết được con mồi đã chết, một cú sét cuối cùng ném tung y sang bên cạnh sàn thủy tinh.
Không ai nhúc nhích. Mùi thịt cháy khét lẹt.
Mọi ngưòi ai nấy đều nhìn chằm chằm vào mê cung chết ngưòi.
Con quỷ Minotaur đã tới.
° ° °
7 giờ 35 phút sáng.
Tướng Rende lui lại, bước xuống bếp. Một tên lính đã gọi y khi ngôi sao rực- rỡ đã được kích hoạt phía dưới. Y muốn xem điều gì đang xảy ra nhưng ở một khoảng cách an toàn từ xa.
Rồi ánh sáng cũng tắt đi.
Thất vọng, y quay gót bước đi khi một tiếng rú như bị tra tấn vọng tới.
Nó làm y dựng tóc gáy.
Y quay trở lại bếp. Một tên lính của y, mặc quân phục Pháp, chạy vội đến báo cáo.
" Chiếc xe tải đầu tiên đã tới!"
Rende lập tức hết hẳn băn khoăn.
Y đã có việc phải làm.
" Gọi cho những ai không có nhiệm vụ canh gác. Đã đến lúc phải bốc dỡ kho hàng."
*
7 giờ 36 sáng.
Rachel biết rằng họ sẽ bị phiền toái.
Raoul gầm lên, chỉ về phía Gray.
"Mầy biết điều đó!"
Gray lùi lại một bước về phía tường.
"Làm sao tao biết được là gã đó sẽ bị nướng?"
Raoul giơ súng lục chĩa vào.
" Đến lúc phải cho mầy bài học."
Nhưng khẩu súng lại không nhắm vào Gray.
" Không! " Rachel rên rỉ.
Khẩu súng nổ. Qua sàn, Vigor ôm bụng đau đớn. Chân của ông bị bắn trúng, ông ngã xuống sàn.
Seichan tiến đến chỗ ông như một con mèo đen. Cô giữ cho chân ông không chạm vào sàn thủy tinh.
Raoul chưa phải đã xong với họ. Hắn chĩa khẩu súng tiếp vào Kat. Cô đứng chỉ cách hắn chưa đầy ba mét. Khẩu súng nhắm thẳng vào đầu.
"Đừng!" Gray nói. " Tao không hề biết chuyện đó sẽ xảy ra! Nhưng giờ thì tao biết gã Alberto đã mắc sai lầm gì."
Raoul quay lại phía anh, tức giận ra mặt. Nhưng Rachel đã nhận ra sự giận dữ đó không phải vì cái chết của Alberto mà vì cái chết quá bất ngờ và đầy kịch tính đó làm hắn hoảng sợ. Và hắn không muốn mọi người nghĩ như vậy.
"Cái gì?" Hắn gào lên.
Gray chỉ vào mê cung.
"Mầy không thể bước thẳng như vậy tới lỗ khóa được. Phải đi theo đường." anh chỉ vào cái mê cung đang bị vặn đi.
Cặp mắt hắn nheo lại. Bớt tức giận. Hiểu biết bớt được nỗi sợ hãi.
"Nghe có lý," Raoul nói. Hắn bước tới các xác, cúi xuống rồi bẻ gập ngón tay vẫn đang nắm chặt chiếc chìa khóa. Hắn giằng chiếc chìa khóa và gạt chỗ thịt bị cháy khét trên bề mặt.
Raoul gọi một tên ở phía trên xuống, rồi chỉ vào ổ khóa.
" Cầm cái này ra kia, " hắn ra lệnh rồi đưa cái chìa khóa cho tên lính.
Tên lính trẻ chần chừ. gã đã thấy điều gì xảy ra với Alberto.
Raoul gí súng vào trán gã. 'Hoặc là mày chết tại đây, chọn đi."
Tên lính đành cầm chiếc chìa khóa.
" Bước lên đi." Raoul ra lệnh. "Chúng ta đang vội." Mũi súng vẫn hướng về phía lưng tên lính.
tên lính bước đến lôi đi vào mê cung. lùi lại, gã đặt một ngón chân lên sàn thủy tinh rồi co lại. Không có gì xảy ra. Tự tin hơn, nhưng vẫn ngần ngại, gã lại bước tới đặt chân lên bề mặt. Nhưng không thấy có dòng điện nào cả.
Nghiến răng thật chặt, tên lính bước cả hai chân lên sàn.
"Tránh xa đường viền bằng platinum;" Gray cảnh báo.
Tên lính gật đầu, nhìn về phía Gray như biết ơn rồi lại đi một bước tiếp.
Không hề được báo trước, một ngọn lửa màu đỏ tím phát ra từ hai cửa sổ. Ngôi sao lấp lánh trở lại rối tắt.
Tên lính sợ cứng người. Rồi chân gã rũ xuống. Gã ngã vật xuống sàn mê cung. Khi vừa chạm đất, người gã bị cắt thành hai bởi tia la-ze cắt ngang từ bụng trở xuống. Một mớ lùng nhùng gan ruột lòi ra ngoài.
Raoul lui lại, cặp mắt như bốc lửa. Khẩu súng lục lại được giơ lên. "Có ý tưởng gì hay không?"
Gray vẫn đứng lặng.
"Tao.. tao không biết."
"Có thể bây giờ là vấn đề tính được thời gian." Monk nói với vào, " có thể phải liên tục di chuyển, giống như trong bộ phim Tốc độ."
Gray liếc nhìn đồng đội rồi quay lại, không tin lắm.
"Tao đã đủ với chuyện mất nguời rồi." Raoul nói, càng giận dữ. " tao cũng chán cảnh chờ đợi mầy cố xếp mọi thứ lại trong câu đố này. Mày phải chỉ cho tao một cách đơn giản là làm thế nào."
Hắn ra lệnh cho Gray bước lên.
Gray vẫn đứng tại chỗ, rõ ràng cố gắng tìm một câu trả lời.
Raoul lại chĩa súng vào Kat.
Cuối cùng Gray cũng bước tới đi ngang qua cái xác tên lính.
"Đừng quên cái chìa khóa." Raoul nói.
Gray cúi xuống nhặt lên.
Nói rồi nhắm đến Rachel, tất nhiên.
Gray đứng thẳng rồi đi về phía cửa vào mê cung. Anh bước đi, hơi chạy một chút, sẵn sàng như lời khuyên của Monk.
"Không!" Rachel gọi to. Cô căm thù việc giúp tên Raoul đạt được mục tiêu của hắn. Cô sẵn sàng chết để giữ cho bọn Long Đình không lấy được những thứ chôn cất dưới kia. Nhưng cô cũng không thể nhìn Gray chết hoặc bị dòng điện cắt làm hai.
Cô nhớ lời Gray thì thầm về con quỷ Mimotaur. Anh từ chối đầu hàng. Chừng nào họ còn sống vẫn còn hy vọng. Cô tin tưởng anh. Và quan trọng hơn là cô tin cậy anh.
Gray quay về phía cô.
Trông đôi mắt anh cũng có niềm tin sáng lên như vậy.
Đối với cô.
Sức nặng của nó làm cô im lặng.
" Cái đó không phải là tốc độ," Rachel nói, giật mình.
" Thời gian được đánh giá bởi những nhà giả kim kia. Họ để lại các dấu vết từ đồng hồ cát đến cái đồng hồ mặt gương này. Họ không phải sữ dụng thời gian để giết người."
" Thế thì là cái gì vậy?" Gray hỏi, cặp mắt vẫn nhìn cô.
Nhưng đây là một gánh nặng cô tự nguyện gánh
Rachel nói rất nhanh.
" Những mê cung trong các nhà thờ. Chúng đại diện cho những chuyến đi tượng trưng. Từ thế giới này đến thế giới sau. Đến sự khai hóa tinh thần ở tâm điểm;" Cô chỉ vào xác chết bị cắt làm hai và chiều cao của cửa sổ gương. "Nhưng để tới đó, những người hành hương phải bò, bằng hai chân và hai tay."
Gray gật đầu.
"Dưới chiều cao của cửa sổ."
Bác cô vẫn ngồi rên rỉ. Máu loang qua các ngón tay ông. Seichan ngồi bên cạnh ông. Rachel biết không phải chỉ vết thương đã làm ông rên rỉ. Cô nhìn thấy điều này trong đôi mắt ông bác. Ông đã giải xong câu đố cuối cùng. Nhưng ông vẫn giữ im lặng.
Bằng cách nói ra, Rachel đã phản bội lại tương lai, đặt cả thế giới trước hiểm họa.
Đôi mắt của cô gặp Gray. Cô đã có sự lựa chọn. Không luyến tiếc gì cả.
Ngay cả Raoul cũng tin cô.
Hắn vẫy Gray đưa cho chiếc chìa khóa.
“Chính tao sẽ cầm chìa khóa, nhưng mày phải đi trước.”
Rõ ràng, Raoul cũng không hoàn toàn tin vào ý tưởng của cô. Gray đưa cho hắn cái chìa khóa.
“ Thực ra,” Raoul nói, chĩa súng vào Rachel, “chính đấy là ý kiến của cô, vậy tại sao cô không đi cùng? Để giữ người đàn ông của cô trung thực.”
Rachel lao người về phía trước, bàn tay của cô được cởi trói. Cô ngồi xụp xuống cùng với Gray, anh gật đầu với cô truyền đạt một tín hiệu im lặng.
Chúng ta sẽ ổn thôi.
Cô có ít lý do để tự tin, nhưng cô cũng gật đầu trở lại.
" Thôi đi nào." Raoul nói.
Gray đi trước, bò lên trên vào mê cung không chút do dự, hoàn toàn tin vào sự đánh giá của Rachel.
Cô bị Raoul giữ lại cho đến khi Gray lọt hết người vào trong.
Sàn thủy tinh vẫn im lặng.
"Ok, bây giờ đến lượt cô." Hắn ra lệnh.
Rachel tiến ra, theo con đường của Gray. Cô thấy bàn tay mình như run lên. Mặt sàn thủy tinh thật ấm. Khi di chuyển cô cảm giác như nghe thấy tiếng ầm ì ở phía xa, không phải là dòng điện mà là tiếng thì thầm của một đám đông ở khoảng cách xa. Có thể là máu đang chảy qua tai cô, trái tim lo lắng của cô đập thình thịch.
Raoul hét lên phía sau với binh lính của hắn.
“Bắn bỏ bất cứ đứa nào di chuyển.Cũng như hai đứa này. Theo lệnh tao, bắn tất cả.”
Vậy nếu như mê cung không giết họ, gã Raoul sẽ làm.
Rachel tiếp tục về phía trước. Chỉ với một hy vọng duy nhất.
Gray.
° ° °
7 giờ 49 phút sáng
Rende đặt tay lên vai gã chuyên gia về thuốc nổ.
“Những khối thuốc nổ đã được châm ngòi chưa?
“Tất cả mười sáu khối đã sẵn sàng.” Gã đàn ông trả lời.
“Chỉ cần ấn vào nút này ba lần. Còn những quả lựu đạn đã được nối bằng ngòi cháy chậm mười phút.
Hoàn hảo.
Y quay lại tốp mười sáu người. Những chiếc xe kéo đã được xếp ở sảnh,sẵn sàng chờ để chở hàng. Năm chiếc xe tải cũng đã sẵn sàng. Chiếc xe đầu được cẩn thận đưa vào cửa chính, chiếc thứ hai đang tới. Đã đến lúc phải bốc xếp kho hàng.
“Bắt đầu vào việc, các chàng trai. Trả lương gấp đôi.”
°
7 giờ 50 phút sáng
Đầu gối Gray tê cứng.
Bò được ba phần tư mê cung, thực sự là sự tra tấn đối với đầu gối anh. Mặt nhẵn của thủy tinh giờ đây giống như mặt bê tông thô ráp. Nhưng anh không dám dừng lại. Không thể trừ phi tới được tân điểm.
Khi quay lại trong vòng tròn tiếp, anh bò song song cạnh Rachel và Raoul. Chỉ cần đánh hông một cái thôi cũng có thể làm cho gã Raoul ngã lộn ra khỏi đường tròn. Ngay Raoul cũng cảm nhận điều đó nên hắn chĩa súng vào anh khi họ bò gần nhau.
Nhưng không cần thiết phải thận trọng như vậy. Gray biết rằng nếu anh vượt qua đường viền bao bọc bằng platium, anh sẽ bị chết ngay tức khắc giống như Raoul. Và một khi thủy tinh bị kích hoạt thì Rachel cũng sẽ bi điện giật chết luôn.
Vì vậy anh dể cho hắn đi qua không động chạm gì.
Khi anh đi ngang qua Rachel, cặp mắt họ như gắn chặt vào nhau. Không ai nói lời nào. Một sự ràng buộc đã gắn kết hai ngưòi, dựa trên những hiểm nguy và sự tin cậy. Trái tim của anh cứ đau nhói qua mỗi chặng đường, muốn ôm lấy cô, an ủi cô. Nhưng không thể dừng lại được.
Vòng hết lượt này sang lượt khác.
Một tiếng động ù ù cứ to dần lên trong đầu anh, rung vào tận xương cánh tay và chân. Anh nghe có tiếng hỗn loạn bên trên. Trong nhà thờ. Binh lính đang tham gia vào một việc gì ở đó. Anh phớt lờ và tiếp tục bò.
Sau vòng cuối cùng, một bước thẳng tới cái nơ hồng ở tâm điểm. Gray vội lao về phía trước, thở phào, cuối cùng cũng tới được điểm đích. Đầu gối vẫn ở trên sàn, anh lao qua khoảng cách cuối cùng rồi xoay ngửa người ra.
Tiếng ầm ì lớn dần thành tiếng thầm thì, vẫn bên ngoài khoảng cách nghe thấy được. Anh ngồi dậy, đầu anh rung động với tiếng động. Cái gì … vậy?
Rachel xuất hiện, bò đến chỗ anh. nằm thấp xuống, anh giúp cô vào tâm điểm. Cô luồn vào cánh tay anh. “Gray, chúng ta đang…?”
Anh quỳ xuống bấm cô yên lặng.
Chỉ có một hy vọng.
Hy vọng mong manh.
Raoul xuất hiện rồi bò đến chỗ họ. Hắn cười toác miệng.
“Long Đình nợ hai ngươi đã phục vụ một cách hào hiệp.” Hắn chĩa súng.
“Giờ thì đứng dậy.”
“Cái gì?” Gray hỏi.
Không có sự lựa chọn, anh gỡ cánh tay của Rachel, nhưng cô vẫn bám chặt lấy anh. “Để anh trước,” anh thì thào.
“Cùng nhau.” Cô trả lời.
Gray nhìn cô, đọc thấy sự kiên quyết.
" Hãy tin em.” Cô nói.
Gray hít một hơi dài, rồi cả hai cùng đứng dậy. Gray chờ đợi người anh sẽ bị cắt làm hai phần, nhưng sàn vẫn yên tĩnh.
“Một khu vực an toàn,” Rachel nói. “Ở tâm điểm của ngôi sao. Tia Lase không bao giờ chiếu ngang qua chỗ này.”
Anh lấy tay vòng qua eo Rachel. Nó vừa khít như thể tay anh đã thuộc vào chỗ ấy.
Hắn cũng đứng dậy theo, duỗi người ra thò tay vào túi. “Nào giờ thì xem giải thưởng chúng mày mang đến cho bọn tao là cái gì đây?”
Hắn rút chiếc chìa khóa ra, cúi xuống rồi nhét vào lỗ khóa.
“Vừa khít.” Raoul lầm bầm.
Gray kéo cô chặt vào cánh tay anh, lo sợ điều sắp xảy ra, chắc chắn chỉ có một điều.
Bên tai cô, anh thì thầm bí mật mà anh vẫn giữ với tất cả mọi người từ khi rời Alexandeia.
“Chiếc chìa khóa giả.”
° ° °
7 giờ 54 phút sáng.
Tướng Rende đã xuống dưới để giám sát việc bốc xếp lô báu vật đầu tiên. Chúng không thể lấy ra cái gì đáng nhất từ đồ cổ, nghệ thuật và các văn bản cổ. Y đứng gần chỗ bậc lên xuống với cuốn sổ thống kê trên tay. Người của y đang bò trên vì kèo cao nhất của cái cấu trúc khổng lồ này.
Rồi có tiếng ầm ì lạ tai rung chuyển khắp hang.
Đó không phải là một cơn động đất.
Mà là giống cái gì đấy rung chuyển tất cả các ý nghĩa của y. Y bị xô nghiêng hẳn đi. Tai nghe như ù lên. Da thấy lạnh toát như có ai đó bước lên trên ngôi mộ của mình. Nhưng tồi tệ nhất là mắt y nhìn mờ hẳn đi. Tất cả giống như thế giới đã biến thành một cái đèn hình vô tuyến tồi, hình ảnh nhòe nhoẹt, nhảy múa. Ba chiều bị tan ra thành hai chiều phẳng.
Rende ngã tụt xuống.
Điều gì đó đang xảy ra. Có gì đấy không ổn.
Y cảm thấy trong người như vậy.
7 giờ 55 phút sáng.
Rachel bám chặt Gray khi những rung động tăng dần. Nền sàn dưới chân họ nhập nhòa ánh sáng. Với độ rung chuyển một dòng điện hình vòng cung được phóng song song với những đường platinum, nghe tách tách sáng rực. Trong giây lát, cả mê cung sáng rực bằng ngọn lửa từ bên trong.
Giọng nói của Gray vẫn vang trong tai cô. Chiếc chìa khóa là giả.
Và cái mê hồn trận đã trả lời.
Áp lực đã tăng mạnh, đóng lại rồi nhả ra.
Một trường Meissner mới xuất hiện, mạnh dần.
Phía trên cả khu vực dường rung chuyển, giống một bóng đèn khổng lồ bùng cháy.
Mọi thứ như bị gập đôi lại.
Cách đó một mét, Raoul đứng thẳng dậy từ chỗ hắn cúi xuống nhét chiếc chìa khoá vào, không hiểu điều gì đã xảy ra. Nhưng có vẻ như hắn cũng cảm nhận được. cảm giác về một sai lầm bao trùm. Nó làm tê liệt sự tỉnh táo.
Rachel ôm chặt anh, mừng vì có chỗ dựa.
Raoul quay về chỗ họ, nâng khẩu súng lên, hắn nhận ra sự thật quá muộn.
"Ở lâu đài, mày đã đưa cái chìa khóa chết tiệt giả này cho tao."
Gray nhìn hắn.
"Và mày thua rồi. "
Raoul chĩa súng.
Chung quanh họ, ngôi sao lửa lại xuất hiện, bắn tung ra từ tất cả các cửa sổ một lúc. Raoul cúi thấp xuống, sợ bị cắt làm hai.
Trên đầu, cái cột đá bật tung khỏi những vòm đã có từ tính. Nó lao thẳng xuống dưới. Raoul nhìn lên nhưng quá muộn rồi. mặt ngoài của cái cột đá chạm mạnh vào vai hắn rồi đập hắn xuống sàn.
Khi cái cột đập xuống, thủy tinh vỡ tan ra như tảng băng dưới chân họ, bắn tóe ra mọi hướng. từ những vết nứt một cảnh huy hoàng hiện ra.
Gray và Rachel vẫn đứng đó.
Ôm anh thật chặt vào. " Gray thì thào.
Rachel cũng cảm thấy điều này. Một sự rung chuyển năng lượng thật lờn diễn ra dưới chân họ, xung quanh họ và qua người họ. Cô cần phải ôm sát hơn nữa. Anh đáp lại xoay người cô về phía mình, vòng tay ôm chặt vô vào ngực, không để chỗ nào chừa khe hở cả. Cô áp chặt vào anh, cảm nhận được nhịp đập của tim anh qua lồng ngực.
Có cái gì đấy đang chuyển động rất mạnh ở dưới.
Một sự tích tụ của năng lượng đen. Nó sắp bùng phát.
Rachel nhắm mắt lại khi mọi vật bùng nổ với ánh sáng.
° ° °
Nằm trên sàn, vair Raoul nóng bỏng, đau nhói, xương bị vỡ vụn. Hắn tìm cách chạy trốn, hoảng sợ.
Rồi một ngôi sao băng nổ tung ở phía dưới xuyên qua người hắn, sáng bừng, xuyên qua sau gáy rồi chạy vào óc hắn. Raoul vùng vẫy chống cự, biết rằng tia sáng ấy sẽ làm hắn mất mạng.
Hắn cảm thấy như mình bị hiếp, bị rạch bung cả ra, mọi ý nghĩ, hành động, ham muốn bị phanh phui.
Không…
Hắn không thể dập tắt được điều đó. Có cái gì đấy quá lớn, không thể trốn tránh được. Cả thân hình hắn dường như bị kéo dài ra thành một sợi chỉ dài, sáng lấp loáng. Kéo dài tới mức như thể sắp tan vỡ, đau đớn, nhưng lại không có chỗ cho sự tức giận, giận dữ với chính mình, nỗi nhục nhã, thù hận, sợ hãi hoặc kỳ thị. Chỉ có sự tinh túy. Không còn cảm giác của sự tồn tại. Đó chính là con người hắn phải hướng tới và sinh ra để như vậy.
Không …
Hắn chả muốn thấy chuyện này chút nào cả. Nhưng hắn không thể quay lại được. Thời gian đang trôi về vô định. Hắn bị sập bẫy, bùng cháy trong một ngọn lửa đang gậm nhấm, còn đau đớn hơn cả Địa ngục.
Hắn đối mặt với chính mình, cuộc sống, năng lực, sự phá hủy và cứu rỗi của chính hắn…
Hắn nhận ra sự thật- và nó bùng cháy rồi.
Không còn gì nữa.
Nhưng điều tồi tệ nhất vẫn chưa tới.
° ° °
Seichan ôm chặt người đàn ông già nua vào ngực cô. Cả hai đều cố cúi đầu xuống tránh không nhìn sự bùng phát chói lòa của ánh sáng, nhưng Seichan cũng đã kịp thoáng thấy nó.
Ngôi sao lửa phóng ra cả một núi ánh sáng, dâng lên từ tâm điểm của mê cung rồi cuộn lên phía nhà thờ tối đen ở trên kia. Những tấm gương thủy tinh khác, nằm im trong thư viện, thu được ánh sáng từ ngôi sao phản chiếu lại hàng trăm lần, tóe ra những trường cực mạnh. Một phản ứng mạnh như thác tỏa rộng ra cả khu vực. Một thoáng thôi hai ngôi sao kỳ vĩ bung ra thành một trường ba chiều của tia laze, chạy dọc ngang khắp hầm nhà thờ.
Năng lượng lấp lánh và bung ra từ đó, cuốn sạch những vì kèo.
Những tiếng thét vang lên.
Trên đầu cô, một tên lính nhảy từ vì kèo trên cao, cố gắng lao xuống sàn. Nhưng có chỗ nào an toàn cho gã. Những tia chớp đã đánh thẳng vào hắn ngay cả khi gã chưa chạm đất, làm gã cháy rụi đến tận xương lúc chạm xuống sàn mê cung.
Song phiền toái nhất, một cái gì đó đã xảy ra đối với chính cái nhà thờ mái vòm. Hình ảnh như phẳng ra, mất hết cảm giác về chiều sâu. Và ngay cả hình ảnh ấy cũng mờ đi, như thế những gì treo lơ lửng trên dầu cô chỉ là phản chiếu của nước, không thật một ảo ảnh.
Seichan nhắm mắt lại, quá sợ để nhìn, hoảng hốt.
*
Gray vẫn ôm chặt Rachel. Thế giới là một ánh sáng, tinh khiết. Anh cảm giác được sự hỗn loạn xung quanh, nhưng ở đây chỉ có hai người. Tiếng động ầm ỉ lại xuất hiện bao quanh họ, đến từ trong ánh sáng, một ngưỡng cửa anh không thể bước qua hoặc hiểu được.
Anh nhớ lời của Vigor.
Ánh sáng nguyên sơ.
Rachel ngửa mặt lên. Mắt cô sáng rực dưới ánh sáng phản chiếu khiến anh có thể cảm nhận được những suy nghĩ của cô. Hình như chính cô cũng đọc được anh.
Có cái gì đó trong tính chất của ánh sáng, sự trường hợp tồn không thể bác bỏ được. cái vĩnh cửu làm cho mọi điều trở nên bé nhỏ.
Trừ một điều.
Gray cúi xuống, đôi môi anh chạm vào môi cô, hơi thở hoà quyện.
Đó không phải là tình yêu, chưa phải. Chỉ là lời hứa.
Ánh sáng chiếu sáng rõ hơn nữa khi anh hôn nồng cháy hơn, nếm mùi vị của cô. Cái một thời âm ỉ nay đang hát ca. Cặp mắt anh nhắm lại nhưng anh vẫn nhìn thấy cô. Nụ cười của cô, đôi mắt chớp chớp, cái cổ nghiêng nghiêng, đường cong của bộ ngực. Anh cũng cảm giác được sự trường tồn và cái vĩnh cửa đó.
Liệu đấy có phải là ánh sáng, là hai người họ?
Chỉ có thời gian mới trả lời được.
° ° °
Tướng Rende chuồn ngay sau khi có những tiếng thét đầu tiên. Y cũng chả cần điều tra gì thêm nữa. Khi trèo lên bậc thang vào trong bếp, y đã nhìn thấy năng lượng đang bốc lên từ dưới.
Y không đi sâu vào điều này trong hoạt động của Long Đình sợ mắc vào những chuyện ngu ngốc.
Điều đó dành cho những kẻ bề tôi như Raoul.
Với hai tên lính hộ tống, y chuồn khỏi lâu đài, tiến ra sân chính. Y sẽ lấy chiếc xe tải, quay trở về nhà kho tập hợp lại rồi nghĩ một kế hoạch mới.
Y cần trở lại Rome ngay trước buổi rưa.
Khi đi qua cửa, y để ý lính gác bên ngoài vẫn mặc quân phục cảnh sát đứng trước cửa. Y cũng thấy mưa đã nhỏ đi thành đám mù.
Tốt.
Điều ấy giúp y chuồn nhanh hơn.
Đến chỗ chiếc xe tải, gã lái xe và bốn lính gác mặc quân phục nhìn thấy y bước tới.
‘‘ Chúng ta phải rời khỏi đây ngay lập tức.’’ Rende ra lệnh bằng tiếng ý.
‘‘ Tuy nhiên, tôi lại không thấy chuyện đó xảy ra.’’ Người lái xe nói bằng tiếng Anh, xoay mũ lại.
Bốn lính gác mặc quân phục chĩa súng vào nhóm Rende.
Đấy là những cảnh sát Pháp thực sự, trừ tay lái xe. Từ cách phát âm của ông ta, ông ta rõ ràng là một người Mỹ.
Rende nhìn trở lại cổng ra vào. Nhiều cảnh sát Pháp đang đứng gác. Y đã bị phản bằng chính trò bịp của mình.
‘‘ Nếu như ngài muốn tìm ngưòi của mình,’’ người Mỹ nói rồi chỉ tay. ‘‘Họ đã ngồi yên vị ở phía sau chiếc xe kia rồi.’’
Rende trố mắt nhìn người lái xe. Tóc đen, mắt xanh. Y không nhận ra ông ta, nhưng y biết giọng nói qua những cuộc nói chuyện trên điện thọai.
‘‘ Painter Crowe,’’ y nói.
Painter phát hiện một ánh chớp của phát đạn. Từ trên cửa sổ tầng hai của lâu đài. Một gã bắn tỉa đơn độc. Một ai đó bắn trượt.
Quay lại “Ông hét lớn với đám lính tuần tra”
Những viên đạn bắn sượt qua cái vỉa hè ướt át, ngang qua ông và viên tướng. Cảnh sát tỏa ra xung quanh
Rende lui lại, rút súng lục ra.
Bất chấp đạn súng trường tự động, Painter quỳ một gối xuống, giơ hai khẩu súng lên, mỗi tay một khẩu. Ngắm thật chính xác, ông hướng về phía cửa sổ trên.
Bùm, bùm, bùm
Viên tướng gục xuống đất.
Một tiếng kêu thét lên từ tầng hai. Một bóng người rơi xuống
Nhưng Painter chỉ thoáng nhìn. Sự tập trung toàn bộ của ông là vào tướng Rende. Họ đang chỉa súng vào nhau, cả hai cùng quỳ, vũ khí sẵn sàng.
“Nhảy ra khỏi xe tài, tất cả chúng mày” Rende hét lên.
Painter nhìn chăm chú viên tướng, cố đánh giá y. Ông đọc được sự giận giữ trong mắt y, mọi thứ đều đổ vỡ đối với y. Rende sẽ bắn cho dù điều đó mất cả tính mạng y.
Người đàn ông này không đưa ra sự lựa chọn nào cả.
Painter đặt khẩu thứ nhất xuống rồi hạ thấp mũi khẩu thứ hai từ mặt y xuống đất.
Viên tướng cười vẻ đắc thắng.
Painter bóp cò. Một đường đạn tuyệt vời từ khẩu súng thứ hai. Viên đạn trúng vào đầu gối viên tướng, bắn tung đầu gối làm y ngã vật ra sau, khẩu súng vung ra.
Y hét lên
“Đau à, có phải vậy không?” Painter nói, nhặt lấy khẩu súng rồi chỉa vào viên tướng.
Cảnh sát đã bao vậy kẻ đang bị thương.
“Ngài có sao không?’ Một nhân viên tuần tra hỏi
“Ổn cả”. Painter đứng dậy. “Nhưng mẹ kiếp…mình thực sự nhớ hoạt động trên thực địa.”
° ° °
7 giờ 57 phút sáng
Vigor nằm ngửa ra, nhìn lên trên. Những tiếng thét đã dứt hẳn. Ông đã mở mắt, cảm giác sơ giản nhất trong óc là đã kết thúc. Ông thấy được vạch cuối cùng của trường ánh sáng liên tục – rồi nhìn nso lụi đi vào trong như một mặt trời đang chết dần.
Phía trên trải dài là một khoảng không trống rỗng
Seichan động đậy từ chỗ cô đã nấp bên cạnh ông.. Mắt cô chăm chú nhìn lên trên “Tất cả qua rồi”
“Nếu như nó vẫn còn ở đằng kia”. Vigor nói, ông vẫn yếu vì mất nhiều máu
° ° °
7 giờ 58 phút sáng.
Gray bỏ tay khỏi người Rachel, sự mặn mà của những giây phút vừa qua giữa họ cũng nhạt đi cùng với ánh sáng. Nhưng anh vẫn còn cảm nhận mùi vị của cô trên đôi môi. Thế là đủ.
Đối với lúc này.
Một vài tia nắng vẫn còn lưu lại trong mắt cô khi Rachel tìm kiếm xung quanh. Những người khác cũng động đậy từ những nơi họ nằm ẹp xuống đất. Rachel nhìn thấy Vigor gượng đứng dậy.
“Ôi lạy chúa..” Cô nói.
Cô thoát ra khỏi vòng tay Gray để đến chỗ ông bác. Monk cũng đi cùng tới chỗ đó, sẵn sàng thực hành những hiểu biết về y tế qua huấn luyện.
Gray vẫn cảnh giác quan sát các vị trí ở phía trên.
Không thấy phát súng nào. Những tên lính biến mất… cùng với cái thư viện. Như thể có cái gì đó đã dọn sạch cả trung tâm, chỉ còn lại hí trường hình tròn – giống những hình tròn của những chiếc kèo hạ xuống.
Tất cả đâu rồi?
Một tiếng rên rĩ kéo anh trở lại.
Raout nằm sóng sượt gần đó, cuộn người qua cánh tay bị cái cột đè lên. Gray bước tới, đá khẩu súng của hắn sang bên. Nó lăn qua sàn thủy tinh lúc nãy trông như một cái mặt khổng lồ vỡ vụn.
Kat tiến lại.
“Mặc cho hắn ở đấy” Gray nói “ Hắn không đi đâu được. Tốt nhất chúng ta nên thu thập càng nhiều vũ khí càng tốt. Cũng không biết còn bao nhiêu tên vẫn đang ở đây”
Cô gật đầu.
Raout xoay người, tỉnh lại vì giọng nói của anh
Gray chờ đợi tiếng chửi rủa hoặc dọa dẫm, nhưng mặt hắn méo mó đi vì đau đớn. Những giọt nước mắt chảy trên má. Nhưng Gray nghĩ không phải cánh tay gãy đang hành hạ hắn. Có cái gì đó đang thay đổi trong khuôn mặt của hắn.
Cái vẻ sần sùi gớm ghiếc và cái mặt bất cần đã biến mất, thay thế bằng cái mềm nhẹ và con người hơn.
“Ta không cầu xin được tha thứ”. Hắn khò khè giọng đau đớn.
Gray chau mày trước câu nói, tha thứ bởi ai? Anh nhó lại chính mình cũng bị phơi ra trước ánh sáng giây phút trước đây. Ánh sáng nguyên thủy. Một cái gì đấy ngoài sự cảm nhận, ngoài rạng đông của sáng tạo. Cái gì đấy đã cải tạo Raoul.
Anh nhớ lại thí nghiệm của hải quân với các chất siêu dẫn, bộ óc đã liên lạc ra sao qua chất siêu dẫn, ngay cả duy trì trí nhớ bằng cách đó, dự trữ năng lượng hoặc có thể là ánh sáng.
Gray liếc nhìn sàn bị vỡ toác. Liệu còn có chút ánh sáng nào dự trữ trong thứ thủy tinh siêu dẫn này nữa hay không? Anh nhớ lại cảm giác của chính mình lúc đó. Một cảm giác về một cái gì đấy lớn hơn.
Trên nền đá, Raoul lấy một bàn tay che mặt.
Có cái gì đó đã sắp xếp lại linh hồn con người này. Liệu có hy vọng gì đối với hắn không?
Cử động thu hút sự chú ý của Gray. Anh nhận biết sự nguy hiểm ngày lập tức.
Anh hành động để ngăn cản cô ta.
Phớt lờ, Seichan cầm khẩu súng của Raoul lên. Cô nhắm vào người đàn ông đang bị vướng vào dây cột.
Raoul quay lại hướng về phía khẩu súng. Nét mặt của y trông vẫn đau khổ nhưng giờ đã xuất hiện thoáng sợ hãi. Gray nhận ra nét của nỗi sợ ghê ghớm trong con người hắn – không phải đối với khẩu súng, không phải sự đau đớn của cái chết mà ở những gì nằm phía trước
“Không” Gray kêu lên
Seichan bóp cò. Đầu Raoul đập vào sàn thủy tinh với một tiếng thật mạnh giống như phát đạn
Những người khác lặng đi vì sốc.
“Tại sao?” Gray hỏi, ngạc nhiên bước lên phía trước.
Seichan xoa đôi vai đau của cô bằng bang súng.
“Trả nợ, hãy nhớ chúng ta đã có cam kết, Gray” Cô gật đầu về phía xác Raoul. Hơn nữa, lúc nãy hắn đã nói không cầu xin sự tha thứ
° ° °
7 giờ 59 phút sáng
Painter nghe thất tiếng vọng của phát đạn qua lâu đài. Ông ra hiệu cho lính tuần tra Pháp dừng lại. Có ai đó vẫn đang đánh nhau ở đây.
Liệu có phải nhóm của ông không?
“Từ từ” Ông cảnh báo, vẫy họ lên trước, “hãy sẵn sàng”
Ông đi sâu hơn vào trong lâu đài. Ông tự đi sang Pháp. Ngay cả McKnight cũng không biết ông thực thi phi vụ này nhưng uy tín của ông ở châu Âu đã cho ông những sự trợ giúp cần thiết ở Mac-xây (Marseille). Đã mất cả một chuyến đi dài xuyên Đại Tây Dương để lần theo dấu vết của tướng Rende, đầu tiên tới một nhà kho ở Avignon, rồi lâu đài Giáo Hoàng. Painter nhớ lời người bảo trợ cho mình đã từng nói vị trí của giám đốc là đằng sau bàn làm việc chứ không phải trên chiến trường.
Nhưng đó là Sean
Không phải là Painter.
Giờ thì Sigma là tổ chức của ông và ông có cách riêng của mình để giải quyết vấn đề. Ông cầm khẩu súng rồi dẫn đường.
Đầu tiên khi nghe Gray nói về một lỗ rò nào đó, Painter đã có một quyết định. Để tin tưởng tổ chức của mình. Ông đã sắp xếp lại Sigma thành một Sigma mới từ dưới lên trên. Nếu có một lỗ rò, đó phải là điều không có chủ định.
Rồi ông lại làm tiếp một việc làm logic nữa: theo dõi đường đi của tin tức tình báo.
Từ Gray …đến Sigma… đến sự liên lạc của họ với đầu mối cảnh sát ở Rome.
Tướng Rende đã được thông báo trước mọi diễn biến của phi vụ. Chỉ cần tiến hành vài cuộc điều tra thận trọng để theo dõi hoạt động của y, kể cả những chuyến đi đáng ngờ đến Thụy Sĩ và trở về. Cuối cùng Painter đã phát hiện một sợi dây mỏng mang trở lại Long Đình. Một người thân thích họ xa với Rende đã bị bắt vì buôn lậu đồ cổ ăn trộm tại Oman. Tên ăn cắp đã được Long Đình giúp thả tự do.
Khi ông điều tra sâu hơn. Painter cũng đưa Logan Gregory ra khỏi tầm ngắm, vì vậy anh ta có thể tiếp tục vai trò người liên lạc của Sigma. Ông chưa muốn đụng đến Rende chừng nào chưa chắc chắn.
Giờ thì rõ rồi, Painter lại có nỗi băn khoăn mới.
Liệu ông có muộn quá không?
° ° °
8 giờ sáng
Rachel và Monk thít chặt gạc bụng tạm thời cho bác cô, họ phải dùng tạm cái áo sơ-mi của Gray. Bác Vigor đã mất khá nhiều máu nhưng cũng rất may viên đạn đi xuyên ra. Theo Monk, không có gì nghiêm trọng, nhưng ông cũng cần phải được chăm sóc gấp.
Bác Vigor nắm tay cô sau khi buộc xong gạc rồi Monk đỡ ông đứng dậy, gần như vác ông đi.
Rachel đi bên cạnh họ, Gray cũng đến vòng tay qua eo cô. Cô như tựa sát vào hơn, lấy thêm sức mạnh từ nơi anh.
Cô cười với anh, nhưng cô cũng cảm thấy quá mệt không thể thêm vào đó chút tình cảm nào nữa.
Trước khi họ lên tới tầng đầu tiên, một giọng nói vang lên vọng xuống phía họ, vẫn sử dụng loa pin “Đi ra, tay giơ lên đầu” Mệnh lệnh vang lên bằng tiếng Pháp.
“Đã thấy rồi” Monk thở dài “Xin lỗi tiếng Pháp của tôi”
Rachel giơ khẩu súng trường lên.
Một mệnh lệnh thứ hai bằng tiếng Anh theo sau “Chỉ huy Pierce, tình hình của anh như thế nào?”
Gray quay lại những người khác
“Không thể thế được” Kat nói
“Đó là giám đốc Crowe” Gray khẳng định, hết sức ngạc nhiên
Anh quay lại, che tay vào mồn hét trở lại.
“Mọi việc dưới này ổn cả. Chúng tôi đang lên trên đó”
Gray quay lại nhìn Rachel, đôi mắt sáng rực
“Mọi việc kết thúc rồi ư?” Cô hỏi
Như câu trả lời, anh kéo cô lại gần rồi hôn cô. Lúc này không có tia sáng bí hiểm nào nữa chỉ có sức mạnh của cánh tay anh và sự ngọt ngào của đôi môi. Cô rũ người vào anh.
Đây là tất cả sự kỳ diệu mà cô cần
° ° °
8 giờ 2 phút sáng
Gray dẫn đường lên. Không ai muốn chờ đợi cả.
Monk giúp Vigor, xốc ông trong tay. Gray vòng cánh tay qua người Rachel. Cô dựa sát vào anh, cô là một gánh nặng mà anh rất hạnh phúc được mang.
Mặc dù vậy, Gray vẫn bắt mọi người cầm súng sẵn sàng. Lúc này, anh không muốn họ lại bước vào một trận phục kích nữa. Súng trường và súng lục trong tay, họ bắt đầu leo lên bếp. Những xác chết cháy thui vì bị điện giật nằm ngổn ngang trên các vĩ kèo.
“Tại sao chúng ta lại thoát?” Monk hỏi Gray
“Có thể cái tầng thấp đó đã che chắn cho chúng ta” Kat nói
Gray không muốn tranh luận với cô nhưng anh nghĩ là có cái gì đấy còn hơn thế. Anh nhớ tới những tia sáng tràn qua. Anh cảm giác một cái gì đó hơn là những hạt photon ngẫu nhiên. Có thể không cảm nhận được. Nhưng cái đó ngoài năng lượng sống
“Chuyện gì đã xảy ra với ngôi nhà chứa châu báu?” Seichan hỏi, nhìn vào khu vực rỗng tuếch. “Liệu nó có phải được dựng lên do anh ba chiều không?”
“Không” Gray trả lời khi họ trèo lên. Anh có một lý giải “Trong những điều kiện rất mạnh, những ống chất lỏng có thể tạo ra trường Meissner. Tác động không chỉ trọng lực, giống như tình trạng siêu giảm trọng lượng mà chúng ta đã nhìn thấy, cũng đồng thời làm biến dạng cả khoảng không. Anhxtanh đã chứng minh rằng trọng lực có thể làm cong cả khoảng không. Những ống chất lỏng tạo ra cơn xoáy về trọng lực có thể làm cong cả khoảng không, thậm chí có thể uốn gập lại cho phép chuyển động qua đó.”
Gray để ý có những cái như không tin “Người ta đã nghiên cứu điều này ở NASA” Anh nhấn mạnh.
“Khói và những tấm gương” Monk lẩm bẩm. “Đấy là những gì tôi nghĩ”
“Nhưng chúng đi đâu tất cả.” Seichan hỏi.
Vigor ho. Rachel bước tới ông. Ông vẫy cô lui ra, chỉ để ông hắng giọng “Đi tới nơi chúng ta không thể đi theo được” Ông nói, giọng khản đặc. “Chúng ta bị phán xử và nhận thấy muốn như vậy”
Gray cảm giác Rachel bắt đầu nói, muốn đề cập đến chuyện chiêc chìa khóa giả. Anh bóp tay cô rồi gật đầu với ông bác, muốn cô để ông nói. Có lẽ đó không phải tất cả vì cái chìa khóa giả. Có thể Vigor nói đúng chăng? Có thể họ đã chạm vào điều gì mà họ chưa sẵn sàng cho việc đó chăng?
Ngài linh mục tiếp tục “Những người xưa đã tìm ra nguồn của tia sáng nguyên thủy, nguồn gốc của mọi sự tồn tại. Có thể họ đã tìm ra cánh cửa để đi tới đó. Bánh mỳ trắng của các vị Pharaoh được biết là giúp cho các nhà vua Ai Cập từ bỏ cái xác bằng xương bằng thịt rồi bay lên như một thực thể ánh sáng. Có thể những nhà giả kim cuối cùng đã đạt được điều này, rời khỏi thế giới này đi vào thế giới khác.”
“Giống như đi theo mê cung” Kat nói.
“Chính xác như vậy. Mê cung có thể là hình tượng cho việc thăng thiên đó. Họ để lại cái cửa vào cho người khác đi theo, nhưng chúng ta đến….”
“Quá sớm” Bỗng nhiên Rachel ngắt lời.
“Hoặc quá chậm” Gray nói chen vào. Những từ đó bỗng nhiên đến với anh như đền flash của máy ảnh.
Rachel liếc nhìn anh. Cô giơ bàn tay lau trán.
Anh cũng nhìn thấy sự bối rối trong đôi mắt cô, như thể những từ đến với cô cũng không ngăn cản được. Anh liếc nhìn đoạn vòng của chiếc kè dẫn xuống sàn thủy tinh bị vỡ rồi quay lại nhìn cô.
Có thể Rachel không phải là người duy nhất bị ảnh hưởng bởi thứ ánh sáng đó
Liệu còn tiếng vọng nào trong họ không? Một sự hiểu biết, một thong điệp cuối cùng.
“Quá sớm …hoặc quá muộn” Vigor tiếp tục với cái lắc đầu, kéo sự chú ý của Gray. “Nơi đâu những người xưa trốn đi cùng với những vật báu của họ trở lại quá khứ, đi vào tương lại. Họ chỉ để lại cho chúng ta hiện tại”
“Sáng tạo ra thiên đường hoặc địa ngục của chính chúng ta” Monk nói
Họ tiếp tục leo lên trong im lặng, hết tầng này đến tầng khác. Đến tầng cuối cùng, một tốp cảnh sát Pháp đã chờ họ, cùng với một khuôn mặt quen thuộc.
“Chỉ huy” Painter nói “Thật vui gặp lại anh”
Gray lắc tay ông “Có lẽ ông không hiểu gì cả”
“Để chúng tôi dẫn các bạn lên trên”
Trước khi họ kịp đi, Vigor tuột khỏi cánh tay Monk. “Chờ chút” Ông loạng choạng, một tay bám lấy tường.
Gray và Rachel bước theo ông.
“Bác…..” Cô nói, rất lo lắng.
Cách đó một quãng là cái bàn bằng đá. Hình như không phải mọi thứ đều biến mất với cái thư viện. Cuốn sách gáy da vẫn còn lại trên bàn nhưng cái hộp đựng bằng thủy tinh đã biến mất.
“Cuốn sách thống kê” Vigor nói, nước mắt ứa ra. “Họ để lại cuốn sách này”
Ông định cầm nó lên. Nhưng Rachel gạt ông ra rồi tự mình cầm lấy. Cô gập nó lại và kẹp vào nách.
“Tại sao lại để nó lại phía sau?” Monk hỏi, tiếp tục dìu ông đi.
Vigor trả lời “Để chúng ta biết điều gì đang đợi chúng ta. Cho chúng ta cái gì đấy để tìm kiếm”
“Treo củ cà rốt trước mặt con lừa” Monk nói “Hay thật, họ không thể để lại cái hộp bằng vàng…Ok, không phải vàng….tôi đã quá chán với vàng. Kim cương, một hộp kim cương có lẽ tốt hơn”
Họ hướng tới cầu thang.
Gray ngoái nhìn lại lần nữa. Với cái sảnh rỗng tuếch, anh chú ý đến cái hình kim tự tháp lộn ngược, hoặc phía trên của một cái đồng hồ cát, chỉ ngược về phía sàn thủy tinh.
Nhưng còn phần dưới ở đâu?
Khi anh nhìn, bỗng nhiên anh đã hiểu.
“Ở phía trên cùng là ở dưới.” Bỗng nhiên anh lẩm bẩm
Vigor nhìn anh với cái nhìn sắc sảo. Anh thấy được sự hiểu biết và tri thức trong đôi mắt của người đàn ông già cả này. Ông ta cũng đã hình dung ra cái đó rồi.
Chiếc chìa khóa vàng có nghĩa là mở được cửa ra. Tới phần dưới của đồng hồ cát, nhưng ở đâu? Liệu có một cái hang nằm trực tiếp dưới này không? Gray không tin như vậy. Nhưng ở đâu? Nhà thờ của kiến thức chờ đợi. Cái được treo trên đấy chỉ là sự phản xạ từ nơi khác.
Giống như Monk nói, khói và gương.
trí thức đó sẽ tự nó xuất hiện khi nào thời gian chin muồi.
Có thể đây là cuộc hành trình của cả đời người
Câu hỏi
Đi tìm kiếm sự thật
Gray đặt tay lên vai Vigor “Chúng ta hãy về nhà”
Với Rachel bên cạnh, Gray trèo lên cầu thang.
Qua bóng đêm và tới vùng ánh sáng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...