Lâm Bảo đưa Nguyên Đông về nhà, sau đó vội vàng chạy về nhà mình. Mở cửa viện đi vào, hô: “Chu đại ca, người kia tìm tới!”
Bởi vì nó chạy nhanh, hơi thở có chút gấp gáp.
Chu Trạch đang cùng Lâm Ngọc ngồi trên bàn, uống nước ngắm trăng tán gẫu, nghe Lâm Bảo hô lên, trong lòng đoán rằng là Thường Bình. Lâm Ngọc rót cho Lâm Bảo bát nước: “Tiểu Bảo uống nước trước đi, cứ từ từ, đừng vội.”
Lâm Bảo nhận bát nước uống một hơi cạn sạch, cổ họng khô khốc thoải mái hơn, nó đem chuyện gặp được Thường Bình kể rõ ràng, xong nói: “Chu đại ca, ta không đưa hắn vào trong thôn, để hắn chờ bên bìa rừng nhỏ cạnh thôn.”
Chu Trạch gật đầu: “Tiểu Bảo, ngươi làm đúng, các ngươi ở nhà chờ, ta đi tìm hắn.”
Nói xong, Chu Trạch đi lấy bao đồ vật mà Thường Bình đưa cho hắn lúc trước, dự định vật hoàn nguyên chủ. Từ khi cầm bao đồ vật này, Chu Trạch chưa mở ra một lần nào, hắn không có hứng thú với đồ vật của người khác, hắn thích tự mình làm ra hơn.
“Chu đại ca, ta cùng đi với ngươi, ngươi đi một mình ta không yên lòng.” Trong mắt Lâm Ngọc hiện vẻ lo lắng.
Chu Trạch cười cười, “A Ngọc, ngươi đừng lo lắng, chẳng có chuyện gì, ta chỉ đem đồ vật trả lại cho hắn. Người kia cũng không phải loại người gian ác, ngươi và Tiểu Bảo cứ ở nhà chờ, chút xíu nữa ta sẽ trở về.”
“Chu đại ca!” Lâm Ngọc hô lên.
Chu Trạch: “Ta sẽ cẩn thận, A Ngọc chỉ cần chờ ta về là được rồi.”
“Vậy cũng tốt, Chu đại ca, ngươi đi nhanh về nhanh, nếu như đi quá lâu, ta sẽ đến đó tìm ngươi.” Lâm Ngọc nói.
“Ân, ta hiểu rồi.”
Chu Trạch cầm theo bao nhỏ đi đến bìa rừng nhỏ cạnh thôn. Nhìn xung quanh, không nhìn thấy người kia. Xung quanh được ánh trăng chiếu sáng nhàn nhạt, bóng cây đổ dài, thỉnh thoảng lại có tiếng dế kêu, làm cho không gian bên bìa rừng càng thêm vắng lặng.
Chu Trạch nhíu mày, làm ra động tác để phòng. Đột nhiên có một bóng người từ trên cây nhảy xuống phía trước cách hắn không xa. Người kia đứng ngược ánh trăng, khuôn mặt bị bóng tối che đi, làm cho người ta không nhìn rõ mặt. Nhìn thân hình, vóc dáng mạnh mẽ kia, ắt hẳn là người luyện võ.
Chu Trạch: “Thường Bình?”
Thường Bình: “Là ta, Chu huynh, ngươi đã đến rồi, xin lỗi, ta không phải có ý định trốn trên cây, chỉ là làm như vậy cho chắc ăn thôi.”
Thường Bình cũng không nói ra, lúc Lâm Bảo vừa rời đi, không lâu sau có một đôi nam nữ đến, ôm nhau thân thiết, làm cho hắn lúng túng muốn chết. Không thể làm gì khác đành phải trèo lên cây trốn, hắn lại tạo ra ít tiếng động, dọa cho đôi nam nữ kia sợ hãi rời đi.
Chu Trạch gật đầu, đưa bao bố ra phía trước: “Đây là bao đồ vật ngươi đưa ta lúc trước, hiện tại trả lại cho ngươi.”
Ánh mắt Thường Bình phức tạp, nhận lấy bao đồ, sờ thử, ngạc nhiên: “Chu huynh, bao đồ này ngươi chưa nở ra xem lần nào sao?”
Bao đồ này là tự Thường Bình xếp, tổng cộng có hai bọc, đề phòng vạn nhất, hắn còn tự kết nút theo phương pháp của riêng mình. Vừa nãy hắn sờ thử, phát hiện nút thắt vẫn y nguyên như vậy, hiển nhiên là chưa có ai động vào.
“Đây là đồ vật của ngươi, đương nhiên ta sẽ không tùy tiện mở ra.” Chu Trạch nói tiếp: “Đồ vật đã trả lại cho ngươi, hết chuyện rồi, ta về.”
“Chờ chút đã, Chu huynh, ngươi với ta chỉ là bèo nước gặp nhau, ngươi lại giúp ta ân tình lớn như vậy, ta muốn cám ơn ngươi.” Thương Bình nói, suy nghĩ trong giây lát, tự mình mở bao đồ ra, bên trong ngoại trừ bao bạc ra, còn có hai cuốn sách màu lam, hắn lấy một quyển đưa qua cho Chu Trạch.
“Đây công pháp cơ bản cho người luyện võ, ta cũng phải bỏ ra không ít công sức mới tìm được hai bản, tuy rằng chỉ là công pháp cơ bản nhất, là đồ vật của gia tộc quyền thế. Người bình thương như ta với ngươi căn bản là không thể có được. Có luyện võ cũng chỉ học được tầng thấp nhất, đây là số mệnh của người không có căn cơ. Thế nhưng ta không tin vào số mệnh, không có cơ hội đến thì ta tự mình đi tranh.”
Chu Trạch nghe giọng nói bất bình của Thương Bình, khẽ than, cùng là người nhưng vận mệnh khác nhau. Đã là người, cho dù là ở đâu, cũng phân ra năm bảy loại. Người có tiền tài luôn đứng trên cao, hưởng thụ cũng là những thứ tốt nhất. Những người nghèo khổ mà muốn thay đổi vận mệnh, cho dù có cố gắng như thế nào, đa số vẫn là trải qua cuộc sống không dễ dàng, thế nhưng cuộc sống bình an một đời không phải là tốt hơn sao?
Chu Trạch không nhận lấy sách, mà hỏi ngược lại: “Có phải vì hai quyển sách này mà những người kia truy sát ngươi?”
Thường Bình khựng lại một chút, mới nói: “Xem như là vậy đi, những kẻ kia không muốn để ta học được công pháp, cho dù đây chỉ là một công pháp căn bản đơn giản. Những kẻ trong gia tộc lớn đều được học qua, song bokn họ lại không muốn để ta học được. Trong mắt những kẻ đó, ta không xứng để học loại công pháp này. Bọn họ cho rằng ta không xứng thì làm sao, ta càng muốn học, ta càng muốn đối nghịch với bọn họ.”
Trước đây Thường Bình từng gia nhập môn phái để học võ. Nhưng hắn phải chịu cảnh đối đãi bất bình đẳng. Cùng là con người, chỉ vì xuất thân hắn kém hơn, địa vị của hắn luôn là thấp nhất. Cho dù tư chất của hắn không tồi, hắn cũng rất nỗ lực, vẫn như cũ không được trọng dụng, không được dạy dỗ tử tế, hắn không phục.
Chu Trạch cho rằng Thương Bình chỉ là cảm thất bất bình, chỉ nói cho đỡ tức. Lại không ngờ Thương Bình thuộc phái hành động. Không chỉ nói ra miệng, mà còn hành động. Hắn đem công pháp mà hắn trộm được, sao chép thành nhiều bản, lưu hành rộng rãi khắp dân gian, tạo nên phong trào võ học cho khắp dân chúng bình thường. Nhiều năm sau hắn còn khai tông lập phải của chính mình, không giới hạn xuất thân, thu nhận học trò khắp nơi, trở thành môn phái nhất đại. Song những điều này đều là sau đó, cũng không liên quan lắm đến Chu Trạch.
Có lẽ là rất lâu rồi Thường Bình không cho ai biết oán khí trong lòng mình, nói rất nhiều, cũng không thèm nhìn xem Chu Trạch có muốn nghe hay không, nói chung là hắn thống khoái nói hết ra những thứ tích tụ đã lâu. Oán khí được phát tiết, Thường Bình thở dài, nét lạnh lẽo tối tăm trên mặt cũng nhạt đi, rốt cuộc ý thức được bản thân nói quá nhiều, hơi ngượng ngùng.
Thường Bình cười gượng, nói: “Vừa rồi thất thố, làm Chu huynh chê cười rồi.”
Chu Trạch: “Không sao, có một số chuyện nói ra sẽ thấy thoải mái hơn. Ngươi yên tâm, những gì ngươi đã nói với ta, ta sẽ không nói ra bên ngoài.”
Lần thứ hai Thường Bình trịnh trọng nói câu cảm tạ. Để lại một quyển sách và một nén bạc cho Chu Trạch, sau đó rời đi.
Chu Trạch nhìn bạc và sách trên tay, đến cùng vẫn là nhét vào ngực, trở về nhà.
Lâm gia, Lâm Ngọc và Lâm Bảo lo lắng chờ đợi, đứng ngồi không yên. Hai huynh đệ bàn bạc, dự tính đến bìa rừng tìm Chu Trạch, hai người vừa ra đến cửa, thì Chu Trạch cũng vừa lúc về đến.
“Chu đại ca, ngươi đã về rồi, chúng ta vội muốn chết đây, còn định đi tìm ngươi nữa.” Lâm Bảo vội vàng nói.
Lâm Ngọc hỏi: “Chu đại ca, sao ngươi đi lâu vậy, ngươi kia gây khó dễ cho ngươi sao?”
“Không có, hắn chỉ nói hơi nhiều với ta, nên làm trễ nãi thời gian.” Chu Trạch nói.
Lâm Ngọc: “Người kia đã đi rồi à?”
“Ừm, đi rồi.”
“Đi là tốt rồi.” Lâm Ngọc nhẹ nhàng thở ra
Chu Trạch lấy sach cùng bạc trong ngực ra: “Đây là hắn đưa cho ta, nói là cám ơn, A Ngọc, bạc này ngươi cất đi.”
“Được, quyển sách này là để làm gì?”
“Đây là một bản công pháp võ công cơ bản.”
“Luyện v? Ta và ca ca có thể học không?” Lâm Bảo hỏi.
Chu Trạch: “Đương nhiên có thể.”
Lâm Bảo: “Vậy sau này có phải ta sẽ rất lợi hại hay không? Có thể cùng Chu đại ca vào núi săn thú, đào Bổ Huyết Thảo, sẽ kiếm được rất nhiều tiền!”
Chu Trạch nghe vậy nở nụ cười: “Cũng không phải không thể, thế nhưng luyện võ không phải chỉ nói miệng là luyện được, cần phải kiên trì cố gắng.”
Lâm Bảo ưỡn ngực: “Ta hiểu, ta không sợ chịu khổ.”
Chu Trạch: “Hiện tại là vụ mùa không có thời gian, chờ đến mùa đông rảnh rỗi chúng ta cùng nhau luyện. Thế nhưng công pháp này tuyệt đối không được nói ra bên ngoài, trước tiên để ta suy nghĩ xem phải xử lý như thế nào đã.”
Lâm Ngọc: “Yên tâm đi, Chu đại ca, chúng ta biết, sẽ không tùy tiện nói cho người khác biết.”
Ba người nói chuyện thêm chốc lát, cũng đã muộn, lục đục đi về phòng ngủ.
Mấy ngày tiếp theo, bọn Chu Trạch tiếp tục bận rộn ngoài ruộng. Thu hoạch xong thì cày đất, gieo mạ vụ mùa tiếp theo.
Ngày bận rộn trôi qua nhanh, khí trời chuyển lạnh, gió bắc thổi đến, đêm đến, trên mặt đất kết sương.
Xong xuôi việc ngoài ruộng, Chu Trạch tranh thủ đi vào núi một chuyến, thu hoạch không được nhiều, chỉ đào được bảy, tám gốc Bổ Huyết Thảo. Tuy rằng chỉ có ít, nhưng Chu Trạch cũng rất vui. Hắn định trước khi đông đến đi đến phủ thành một chuyến, nhập thêm ít hàng về, sau đó thành thân với Lâm Ngọc, bọn họ sẽ danh chính ngôn thuận chung sống.
Vì chuyện thành thân, Chu Trạch tìm đến Lưu Trường Vượng thương lượng. Lưu Trường Vượng nghe xong rất vui mừng, nói hắn suy nghĩ thấu đáo. Sau đó dẫn hắn đến tìm bà cốt xin ngày lành tháng tốt để thành thân, còn giúp hắn một số việc trong ngoài. Hắn và huynh đệ Lâm Ngọc đều không còn trưởng bối, Chu Trạch nhờ vợ chồng Lưu Trường Vượng chủ trì, Lưu Trường Vượng tươi cười đồng ý, Chu Trạch rất cảm kích.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...