Chương 62 - Phiên ngoại (ba).
--- Đương nhiên, nếu Mục tổng chịu tiếp nhận tôi, có lẽ, còn có thể có được càng nhiều lần đầu tiên hơn nữa.
Từ Ảnh Như nói xong lời này, không đợi Mục Tâm phản ứng lại, liền cười đẩy cô ấy ra.
Lúc này, người cũng không say, chân cũng không mềm, khóe môi của cô cong lên, phong tình vạn chủng nhìn Mục Tâm một cái, xoay người rời đi.
Gió lạnh buổi đêm thổi qua phất lên mặt.
Mục Tâm vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, cảm thấy trên môi vừa bị hôn qua đều chết lặng.
Đây là nụ hôn đầu của Từ Ảnh Như, chẳng phải cũng là nụ hôn đầu với cô sao.
Cô gái chết dẫm này, điên rồi à? Lại dám chạm vào mình!
Mục Tâm đầy một bụng tức, mang theo các loại cảm xúc khác nhau, đến đêm còn mất ngủ một cách không thể hiểu nổi.
Cô tức nghẹn, vốn muốn chờ đến cuộc họp thường kỳ ngày mai tóm người lại hỏi rõ một câu.
Nhưng ai biết, Từ Ảnh Như biến mất, là cha Từ tới, ông cười nhìn Mục Tâm: "Ảnh Như bên kia thân thể không khỏe, hôm nay tôi đến đây."
Mục Tâm hừ lạnh một tiếng, nghĩ cô ấy có thể hôm qua say rượu trúng gió nên bị cảm, cũng không muốn so đo.
Vậy mà, liên tục một tuần, người đâu cũng không thấy.
Chờ đến ngày thứ bảy nhìn thấy cha Từ, sắc mặt của Mục tổng đã khó coi, cô nhìn chằm chằm cha Từ, cha Từ run rẩy: "Ảnh Như nói áp lực quá lớn, muốn nghỉ ngơi một thời gian."
Từ khi xuất ngoại trở về, Từ Ảnh Như vẫn luôn dấn thân vào công ty.
Cha Từ không có biện pháp nào có thể cự tuyệt con gái.
Mục Tâm không nói gì, không khí lần này vẫn luôn trầm thấp.
Tan làm.
Mục Tâm vẫn đang xử lý một ít tài liệu, cô nhéo trán lâm vào trầm tư.
Từ Ảnh Như cố ý tránh mình sao?
Trước kia rất nhiều người, rất nhiều chuyện, Mục Tâm đều có thể nắm chắc trong lòng bàn tay, nhưng hiện giờ với một cô gái như vậy, cô lại không có cách nào khống chế.
Một lát sau, cửa phòng bị đẩy ra, khỏi cần nói, dám vào lúc này, lại không cần thư ký báo trước, chỉ có một người duy nhất.
Nguyễn Ức mặc một chiếc váy dài bóp eo màu đen, cô trang điểm, vừa mới tham gia một buổi tụ hội trong nghề, ngũ quan xinh đẹp: "Sao không nghe điện thoại?"
Mục Tâm nghe xong, gẩy gẩy di động đặt trên bàn.
Quả thật có cuộc gọi từ Chính Trực.
Nguyễn Ức nhìn cô, cảm thấy Mục Tâm dường như có chút không đúng: "Bà nội nói muốn chị tối nay về nhà ăn cơm."
Mục Tâm lạnh như băng: "Không đi."
Nguyễn Ức không nói lời nào, nhìn cô chăm chú, dùng ánh mắt khiến cho người ta thấy áp lực.
Mục Tâm nhíu mày: "Chị đang giảm béo."
Nguyễn Ức nhướng mày: "Thật sự không đi? Bà có gọi Thôi Hi đến."
Mục Tâm nghe xong, sắc mặt càng khó nhìn, Thôi Hi hiện giờ là đại lão của Giải trí Ức Phong, xuất thân từ người mẫu, dáng người cũng thuộc loại xinh đẹp hàng đầu.
Bà nội Nguyễn giờ đây đang nhọc lòng cho hôn sự của cháu gái, sợ Tiểu Tâm cứ như vậy mà cô đơn cả đời, mới muốn làm bà mối kéo các loại tơ hồng.
Nguyễn Ức như được xem náo nhiệt: "Chị không đến, bà nội lại phải uống thuốc thôi."
Mục Tâm:...
Đây là nói thật.
Giờ đây chỉ cần cô không nghe lời, bà nội Nguyễn sẽ liền video call đến, cũng chẳng làm gì khác, không phải đau đầu thì là đau bụng, nói không biết bị ai chọc tức xong bắt đầu uống thuốc.
Đến buổi tối, Mục Tâm tới.
Bà nội Nguyễn gọi đầu bếp trong nhà chuẩn bị một bàn lớn, mọi người ngồi cùng nhau, Thôi Hi hôm nay mặc thật thục nữ, thân cô cao chừng hơn một mét tám, lúc ngồi khí chất lại như dâng lên, liếc mắt đưa tình nhìn Mục Tâm một cách chăm chú.
Xét bề ngoài mà nói, Thôi Hi đã qua cửa của bà nội Nguyễn, nên bà nội hỗ trợ rất nhiệt tình, nhưng bà nội Sở lại lạnh mắt nhìn, cảm thấy bạn già như bị lừa đá vào đầu.
Tiểu Tâm làm sao sẽ thích loại hình thế này?
Khuôn mặt Mục Tâm cứng nhắc, giống như người khác đang thiếu tiền mình.
Nguyễn Ức yên lặng ăn cơm, nhưng Tô Tiêu Vũ thường ngày nói nhiều dường như có chút không yên, ăn hai miếng liền chạy đến sô pha bên kia ngồi.
Nguyễn Ức nhìn cô, lại nhìn sang Mục Tâm.
Mục Tâm nhíu mi, Thôi Hi nhà người ta nói gì, cô đều không phản ứng, thức ăn cũng dùng rất ít, làm cho không khí có chút xấu hổ.
Nói cũng kỳ lạ, rõ ràng bên cạnh có người con gái khác đang hỏi han ân cần, vậy mà trong đầu Mục Tâm đều là hình ảnh của cô gái chết tiệt Từ Ảnh Như kia.
Nếu không phải bà nội Nguyễn ngồi kia cười nói mấy câu xen vào, hoàn cảnh này đều làm người ta không thả lỏng nổi.
Tiểu Vũ cũng không dựa trên sô pha, cô chụp trộm một tấm ảnh Mục tổng cùng Thôi Hi gửi cho Từ Ảnh Như.
Từ Ảnh Như đang ở nhà vẽ tranh, khi còn ở đại học cô đã thích vẽ tranh sơn dầu.
Lúc này, cô đang ở trong phòng vẽ, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình, dưới chân trần trụi, một tay cầm bảng màu.
Nghe được tiếng có tin nhắn.
Cô cúi đầu nhìn, trầm mặc.
Rõ ràng nói phải cho cô ấy thời gian, nhưng giờ phút này, Từ Ảnh Như lại hận không thể xông đến chất vấn Mục Tâm. Đang làm trò gì đây?
Tiểu Vũ còn thêm mắm thêm muối.
--- Mụ phù thủy không biết bị làm sao? Học tỷ mau tới hàng yêu trừ ma nhanh nhanh.
"Cậu đang làm gì đấy?"
Nguyễn Ức không biết lặng lẽ đến từ khi nào, khiến Tiểu Vũ sợ run cả người, đánh rơi di động xuống sô pha.
Nguyễn Ức khom lưng cúi đầu nhặt, Tiểu Vũ muốn lấy lại, liền được ban cho một ánh lườm gây sợ hãi.
Nguyễn Ức cúi đầu nhìn tin nhắn kia, nhếch môi hạ giọng: "Cậu gửi cái này làm gì?"
Làm gì ư?
Còn không phải vì Tiểu Vũ nhìn thấu tâm tư của học tỷ.
Cô muốn chị ấy vui vẻ, lại có chút khổ sở.
Vui vẻ vì học tỷ đã có người chị ấy thích, chuyện cũ rốt cuộc có thể trôi qua, hết thảy nhìn về phía trước.
Khổ sở vì...chị ấy sao lại thích Mục tổng đây?
Tuy rằng Tiểu Vũ cũng thừa nhận Mục tổng ưu tú, nhưng vẫn còn có chút sợ hãi với sự cố chấp cưỡng bách trước đây của cô ấy.
Cô sợ con đường hạnh phúc của học tỷ sẽ rất dài, cũng sợ chị ấy sẽ phải vất vả.
Rốt cuộc cũng từng có cảm tình.
Tiểu Vũ thật lòng hy vọng điều tốt nhất cho học tỷ.
Tiểu Vũ nhỏ giọng nói: "Mình sợ học tỷ bỏ lỡ."
Nguyễn Ức hừ lạnh: "Tức là cậu lại suy nghĩ cho cô ấy."
Cô nhìn tên Tiểu Vũ đặt cho học tỷ trong danh bạ, rất đơn giản, chỉ là hai chữ học tỷ, nhưng phiền nhất là, tên này không còn là học sinh cấp ba, vậy mà lại còn để hai con bướm ở hai bên.
Đây là ý gì? Muốn cùng bay lên với người kia sao?
"Chính Trực." Tiểu Vũ bắt đầu làm nũng, hai tay ôm lấy eo Nguyễn Ức, cọ cọ qua lớp quần áo làm nũng như con meo meo: "Cậu giúp hai chị ấy được không."
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, Mục tổng cũng có cảm tình với học tỷ, nếu không dạo này làm gì mà lại có bộ dáng như sắp mãn kinh thế kia.
Nguyễn Ức nhìn Tiểu Vũ trong chốc lát, chọc chọc cái mũi của cô: "Mình giúp, nhưng cậu có sửa lại tên không?"
Sửa lại tên?
Tiểu Vũ không hề nghĩ ngợi: "Sửa sửa sửa, bây giờ sửa ngay, tiện tay sửa luôn."
Ở bên Chính Trực vừa mềm vừa cute nhà mình chính là như vậy, cuộc sống luôn luôn có hương vị.
Nguyễn Ức liếc cô một cái, tay giật giật, rất nhanh ném lại điện thoại cho Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ cúi đầu liền thấy, ôi trời.
Nguyễn tổng đúng là Nguyễn tổng.
Cậu ấy không chỉ xóa con bướm, còn đổi thành mấy chữ hết sức lý trí --- Chị dâu tương lai.
Tiểu Vũ:...
Kéo xuống chút nữa.
Nguyễn tổng còn sửa lại tên của mình.
Trước kia, Tiểu Vũ lưu tên Nguyễn tổng là Chính Trực cục cưng.
Nhưng giờ đây, Nguyễn tổng ném thêm hai con bướm một ở đầu một ở đuôi, đổi thành --- Chính Trực cục cưng to lớn duy nhất yêu nhất.
Tiểu Vũ:......
Nguyễn tổng quay lại bàn ăn trước, dùng chân chạm chạm Mục Tâm.
Mục Tâm nhíu mày: "Gì?"
Tâm tình cô vốn dĩ đã không tốt, bây giờ ai mà trêu chọc, khả năng chính là kích nổ bom.
Nguyễn Ức nhàn nhạt: "Tiểu Vũ bảo chị chân trong chân ngoài cô phụ học tỷ của cậu ấy, chuẩn bị giới thiệu bạn gái cho Từ Ảnh Như."
Tô Tiêu Vũ:...???
Mục Tâm chậm rãi quay đầu, nhìn Tô Tiêu Vũ, đôi mắt đen trắng rạch ròi viết lên một cách rành mạch --- Ranh con, ngươi chết chắc rồi.
Tiểu Vũ:...
Tô Đại Ngỗng bị người mình yêu nhất hại.
Cô cũng không còn đường phản kháng, liền nhanh chóng nhắn tin cho học tỷ.
"Học tỷ, Tố Nhu ship lòng đỏ trứng cho em, nhưng em bây giờ đang ở bên ngoài không lấy được, cậu ấy đang ở quán cà phê trước kia chúng ta đến học, chị giúp em đi lấy đi."
Thời khắc mấu chốt, Tiểu Vũ cũng chỉ có thể thuận tay đẩy thuyền bán đứng bạn tốt của mình.
Cô biết, Tố Nhu nhất định sẽ giúp mình chia sẻ một ít mìn.
Tố Nhu ngây ngốc đến quán cà phê, nhét lòng đỏ trứng vào trong tay học tỷ: "Tô Tiêu Vũ làm trò gì không biết, ném cái thứ này đến cho em, còn bắt em mang đến đây cho chị."
Từ Ảnh Như vốn đã tự pha cà phê cho Tố Nhu, nghe xong ngẩn ra: "Cái gì?"
Tố Nhu uống một ngụm cà phê: "Tô Tiêu Vũ ấy, quát quát kêu kêu trong điện thoại với em, bắt em lập tức chạy đến."
Từ Ảnh Như trầm mặc như đã hiểu chuyện gì, một lúc lâu sau, cô quay đầu ra bên ngoài, liền thấy một chiếc xe màu đen quen thuộc dừng lại trước cửa, biển số kia, cô đã thuộc làu làu.
Chờ đến khi Từ Ảnh Như lao ra ngoài.
Mục Tâm đã đóng cửa sổ lại, phân phó A Sâm: "Đi thôi."
A Sâm đang muốn khởi động xe, Nguyễn Ức ngồi ở ghế phụ lại nhàn nhạt: "Chờ một chút."
Trong mắt Mục Tâm đầy lửa giận: "A Sâm, còn không đi nhanh?!"
Nguyễn Ức nhìn chằm chằm A Sâm: "Không được đi."
A Sâm:...
Thấy người ta sắp bị bức muốn khóc, Từ Ảnh Như cuối cùng cũng chạy đến, kéo cửa xe nhìn Mục Tâm: "Mục tổng đến rồi?"
Ngay sau đó, cô chuyển ánh mắt lên người Nguyễn Ức, Nguyễn Ức gật đầu.
Từ Ảnh Như cứ như vậy giữ cửa xe không buông, A Sâm lại nghe theo Nguyễn Ức không chịu lái đi.
Trong lòng Mục Tâm đều là lửa, chỗ nào chỗ nấy đều khó chịu, liền mở cửa xe đi xuống.
Cô gái chết tiệt.
Nhiều ngày không gặp.
Mệt cho Mục Tâm còn lo lắng thân thể Từ Ảnh Như không khỏe, vậy mà giờ phút này, nét mặt của cô ấy lại đang tỏa sáng.
Mục Tâm cười lạnh: "Cà phê ngon lắm à?"
Từ Ảnh Như hất tóc, cười như không cười: "Tôi có thể coi như Mục tổng đang ghen sao?"
Ánh mắt Mục Tâm lập tức biến lạnh, quay người: "Tôi không có thời gian vô nghĩa với cô."
Chưa đợi cô đi đến bên xe.
Nguyễn Ức nhìn A Sâm: "Lái xe."
Chân ga bị dẫm xuống, xe đi nhanh như chớp.
Mục Tâm:...
Từ Ảnh Như đứng phía sau cười: "Sợ là Mục tổng không còn chỗ để đi rồi."
Mục Tâm đi giày cao gót, lại mặc váy, có thể đi nơi nào đây, cô đi rất vội, ngay cả di động cũng không lấy, trong túi không có một xu.
Chính Trực!!!
Bao giờ về tôi phải xé miệng em.
Mục Tâm phẫn nộ, Từ Ảnh Như ôm lấy cô từ phía sau, thân mình mềm mại: "Đến nhà tôi đi."
"Không đến."
Mục Tâm mạnh miệng, Từ Ảnh Như gật đầu: "Được thôi, cô cứ đứng giữa đường một mình đi, tôi vào uống cà phê."
Học tỷ cũng không nói đùa.
Cô thật sự ném Mục Tâm lại giữa đường, tự mình vào uống cà phê một cách thoải mái vui vẻ.
Tố Nhu vừa ăn xong bánh kem, nhìn Từ Ảnh Như hỏi: "Học tỷ, cô gái xinh đẹp sắp mặt không được tốt lắm ở bên ngoài là ai vậy?"
Từ Ảnh Như cắn ống hút, hơi mỉm cười với cô: "Bạn gái của tôi."
Tố Nhu:...
Mẹ nó! Mẹ nó mẹ nó mẹ nó ơi!
Tô Tiêu Vũ, cái tên ranh con này! Nhà ngươi lại có thể hại bạn tốt nhất của mình!
Khi Từ Ảnh Như đi ra từ quán cà phê.
Khuôn mặt Mục Tâm đã đen như đáy nồi, Từ Ảnh Như nhìn cô, hơi cười: "Về nhà không?"
Mục Tâm:...
Nhà của Từ Ảnh Như không lớn, ít nhất là không bằng nơi Mục Tâm ở.
Nhưng mỗi góc đều được trang trí thật đẹp, thậm chí mỗi đồ vật nho nhỏ trong nhà, từng chậu cây cảnh, cũng là cô tỉ mỉ chọn lựa.
Cô thích quét tước để nhà thật sạch sẽ, để ánh mặt trời ấm áp chiếu vào .
Mục Tâm lại giống Chính Trực, đi đến đâu cũng thích kéo rèm lại.
Từ điểm này mà nói, Mục Tâm, Từ Ảnh Như và ranh con đúng là cùng một loại người.
Từ Ảnh Như rửa sạch tay, nhìn Mục Tâm: "Đói không? Tôi nấu mì cho cô."
Mục Tâm đã được hưởng qua tay nghề của cô ấy: "Muốn giết người sao?"
"Đừng xem thường người khác."
Từ Ảnh Như cười, tràn đầy tự tin bước vào phòng bếp.
Mục Tâm ngồi trên sô pha nhìn cô ấy.
Nếu thật sự phải nói, Từ Ảnh Như chính là một cô gái ưu nhã mà dịu dàng.
Cô ấy đeo tạp dề, trên tay cầm đũa, một sợi tóc quăn rơi xuống bên tai, tăng thêm một phần quyến rũ.
Cảm giác được ánh mắt chăm chú nhìn mình, cô ấy ngẩng đầu, nhẹ cười với Mục Tâm.
Mặt Mục Tâm có chút nóng lên, cứng nhắc xoay đầu.
Từ khi nào.
Cô đã nằm mơ được có một gia đình như vậy.
Không cần quá lớn.
Tan tầm về đến nhà, có thể ăn được bữa cơm nóng hổi, đó là hương vị của nhà, mà không phải mùi vị dầu mỡ đầu bếp làm ở quán ăn.
Từ Ảnh Như rất tinh tế, một phần mì làm hết trong nửa giờ, chờ đến khi bê đến cho Mục Tâm.
Mục Tâm nếm thử một miếng, đúng là có chút kinh ngạc: "Rốt cuộc cũng không bị cháy."
Mục tổng không giỏi khen ngợi người khác, tán thưởng như vậy càng giống miễn cưỡng, Từ Ảnh Như lại nhẹ nhàng cười: "Đây là luyện tập vì cô, làm rất nhiều rất nhiều lần."
Cô chính là nói thật.
Lần đó sau khi bị Mục Tâm kích thích, cô liền thề nhất định phải biết nấu cơm.
Mục Tâm yên lặng ăn mì, rất tự giác cầm bát đũa rửa sạch, Từ Ảnh Như cũng không nhiều lời cùng cô, "Muốn đến xem phòng vẽ của tôi không?"
Mục Tâm biết Từ Ảnh Như có vẽ tranh.
Cô đi theo cô ấy vào phòng.
Bên trong đầy mùi hương của màu vẽ, ánh mặt trời thật đẹp, nơi nơi treo đầy tranh.
Cũng không phải cố tình vẽ cái gì.
Chỉ là hoa cỏ Từ Ảnh Như nhìn thấy trên đường tan làm, thậm chí một con chó đi lạc, cũng được cô ấy tô lên màu sắc ấm áp.
Chỉ người dịu dàng mới có thể dùng đôi mắt như vậy nhìn thế giới.
Mục Tâm cảm giác như trong lòng như bị thứ gì là phẳng, cô nhìn từng bức vẽ thật nghiêm túc.
Từ Ảnh Như đứng phía sau, nhìn cô, một lát sau, nhẹ giọng nói: "Tiểu Tâm."
Thân mình Mục Tâm khẽ run lên, đây là lần đầu tiên từ khi trưởng thành, có người không phải người nhà gọi cô như vậy.
Cô quay lại nhìn Từ Ảnh Như, vành mắt Từ Ảnh Như hơi hồng: "Mấy ngày nay, tôi rất nhớ em, em có nhớ tôi không?"
Nhớ cô ấy không ư?
Mục Tâm nhìn Từ Ảnh Như, nếu không phải vì vành mắt phiếm hồng kia, khả năng cô sẽ buột miếng thốt ra "Không".
Từ nhỏ đến giờ.
Không có ai dạy cho Mục Tâm nên yêu một người thế nào, nên nói chuyện nhẹ nhàng thế nào.
Mọi người đều bảo cô phải nhanh chóng trường thành, để bảo vệ nhà họ Nguyễn, để bảo vệ Chính Trực.
Từ Ảnh Như đi đến, nhẹ nhàng ôm Mục Tâm từ phía sau, thân mình Mục Tâm lung lay, lúc này lại không đẩy ra.
Hai người cứ yên lặng ôm nhau như vậy.
Ngửi mùi hương trên người đối phương.
Từ Ảnh Như nhẹ giọng nói: "Thời điểm rất nhớ em, tôi đã vẽ em."
Mục Tâm cúi đầu nhìn cô, đôi mắt Từ Ảnh Như cười đến cong vút: "Em muốn xem không?"
Mục Tâm không nói gì.
Từ Ảnh Như đã sớm hiểu người nọ, cười nắm tay cô ấy, đi đến trước một bảng vẽ đang được phủ vải trắng.
Từ Ảnh Như chăm chú nhìn đôi mắt Mục Tâm, tay vừa nhấc, xốc bảng vẽ lên.
Vẻ mặt Mục Tâm vốn đang bình tĩnh, đến khi nhìn thấy bức tranh kia, mặt lập tức đỏ lên.
Từ Ảnh Như...
Một người khiêm tốn dịu dàng thế này.
Lại có thể vẽ cô...khỏa thân.
Cô ấy vừa nói thời điểm nhung nhớ mới có thể vẽ.
Mục Tâm nhìn chằm chằm cô ấy: "Cô nhớ như vậy ấy hả?"
Từ Ảnh Như hơi cười, ánh mắt bằng phẳng: "Đúng rồi."
Ánh mắt Mục Tâm như muốn ăn thịt cô ấy, Từ Ảnh Như cong môi, sát lại gần cô, Mục Tâm lùi về phía sau một bước, cô ấy lại tiến lên, một người tiến một người lùi, cuối cùng khiến Mục Tâm bị ép vào góc tường, không còn đường lui.
Đôi môi Từ Ảnh Như lưu luyến bên tai cô: "Mục tổng, em nói thử xem, tôi vẽ có đẹp không? Rất giống thật đúng không?"
--------
Nếu không nhầm thì khoảng cách tuổi giữa học tỷ và Tiểu Vũ hình như nhiều hơn giữa Mục Tâm và Chính Trực, suy ra học tỷ ít nhất bằng hoặc hơn Mục Tâm gần một hai tuổi gì đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...