Một ngày như mọi ngày.
Bạch bạch bạch… Mạc Thiên Cửu đang chơi đạp vịt với Lý Bình Nhi ngoài hồ nước.
Đậu Đen lười biếng nhìn bọn hắn, con người thật là nhàm chán mà, một trò có thể chơi lâu như vậy, nó uể oải lim dim.
Chợt một mùi thơm quyến rũ ve vãn, nó ánh mắt tỏa sáng, dỏng tai lắng nghe.
Éc éc… tiếng heo bị chọc tiết vang dội xa gần.
Đậu Đen vội vã đập cánh bay lên, hẳn là có nhà nào đó mở tiệc giết heo, không thể chậm trễ, các ngươi chừa cho ta bộ lòng.
Nó quên mất việc canh gác, dù sao cũng sẽ không có chuyện gì, đến chỗ này chỉ có hai nữ nhân kia.
Từ ngày Mạc Thiên Cửu đến Chu phủ cũng được khoảng một tháng, theo kế hoạch Chu Đạt trong mấy ngày này sẽ khởi hành lên huyện thi.
Chu Thường tất bật bước chân tới chỗ Mạc Thiên Cửu, hắn muốn mời vị tiên trưởng này cùng đi.
Chu Đạt đi thi vô cùng quan trọng, phải đề phòng vạn nhất, có một vị tiên trưởng bên cạnh sẽ yên tâm hơn rất nhiều.
Hắn khi đến trước cổng biệt phủ của Mạc Thiên Cửu thì dừng bước chân, chỉnh lại y phục, khống chế hơi thở đều đặn, sau đó lại gần, nâng tay chuẩn bị gõ cửa.
Đúng lúc này hắn nghe được tiếng giao hoan, tiếng vịt đập cánh bạch bạch bạch… với kinh nghiệm nhiều năm của mình, hắn rất dễ đoán ra là chuyện gì.
Nhưng thật khó hiểu, tiên trưởng nói cần thanh tịnh, không cho phép hạ nhân tới gần, càng không có chuyện tiên trưởng mang kỹ nữ về, nếu vậy hắn đã sớm biết.
Vậy người phụ nữ kia là ai?
Không biết vì sao, hắn chợt có cảm giác không ổn.
Hắn không vội gõ cửa mà nghiêng đầu áp tai lắng nghe.
“A! tiên trưởng… nhẹ chút…”
Chu Thường trợn mắt, giọng nói này… hình như là…
Trong phút giây tim hắn quặn thắt nhưng hắn tự lừa mình: không phải… không phải… không thể nào là nàng.
Hắn khẽ đẩy cửa, đưa mắt nhìn vào bên trong.
Trời ơi! hắn đã nhìn thấy cái gì thế này.
Chợt hắn ôm chặt ngực trái, đau đớn đến ngạt thở, máu xông lên não, mặt hắn đỏ bừng, từng sợi gân thô to nổi lên.
Khốn kiếp! đôi cẩu nam nữ.
Mạc Thiên Cửu, Lý Bình Nhi các ngươi thật to gan, dám tại trong nhà của ta, làm chuyện có lỗi với ta.
Ta… ta phải giết các ngươi.
Băm vằm các ngươi thành thịt vụn đem cho chó ăn.
Chu Thường nghiến răng, hùng hổ, chuẩn bị xông vào bắt gian tại trận nhưng khi hắn vừa đặt tay lên cánh cửa thì dừng lại, không dám đẩy vào.
Hắn cả đời trải qua muôn vàn sóng gió đã tôi luyện cho hắn thần kinh thép, luôn luôn phải bình tĩnh, dùng lý trí phán đoán.
Chu Thường ta cố gắng cả đời vì cái gì?
Tiền tài? cũng chỉ là phù du, không ai giàu ba họ không ai khó ba đời.
Nữ nhân? ta đã chơi chán, đến tuổi này không còn hứng thú nữa.
Của ngon vật lạ, mỹ vị mỹ tửu, kim ngân châu báu, quyền lực, danh vọng… ta sớm đã no nê.
Thứ ta muốn là tiên duyên, là trường sinh.
Ta không có hy vọng nhưng con ta thì có, ta đã chuẩn bị tất cả cho Chu Đạt.
Nếu bây giờ ta xông vào, chỉ sợ tất cả sụp đổ.
Tiên nhân một khi giận dữ, máu nhuộm ba ngàn dặm, đây cũng không phải nói chơi.
Tiên nhân hoàn toàn có thực lực làm được, cũng đủ nhẫn tâm để làm.
Vì một ả đàn bà đánh đổi tất cả, có đáng không? tất nhiên là không đáng.
Ta không thể phạm vào sai lầm thiên cổ: đàn bà!
Bao nhiêu anh hùng chết dưới váy mẫu đơn, bao nhiêu quân vương mất nước, bao nhiêu quốc gia chìm trong khói lửa?
Ta há có thể đạp vào vết xe đổ đó.
— QUẢNG CÁO —
Event
Nghĩ thông tất cả, Chu Thường thu tay vào trong tay áo, vẫn đang không ngừng run rẩy, quay đầu bỏ đi.
…
Bữa cơm tối, Chu lão gia theo thường lệ cùng mấy vị phu nhân thưởng thức.
Thiếu vợ chồng Chu Đạt, mấy ngày nay Chu Đạt chuyên tâm rèn sách, bữa ăn đều là đưa vào thư phòng.
Bộ Yên cũng theo đó không đến, chuyên tâm cầu phúc.
Thiếu vắng bất thường là bà năm Lý Bình Nhi.
“Bà năm đâu rồi?” Chu Thường gắp một miếng thức ăn, bâng quơ hỏi.
“Bẩm lão gia, phu nhân nói ngày công tử đi thi sắp đến, phu nhân không biết làm gì giúp đỡ, nguyện ăn chay tĩnh tâm, tuyệt thực xin thần linh chứng giám lòng thành.
Phù hộ độ trì cho công tử vạn sự bình an.” một nha hoàn lên tiếng giải thích.
Chu Thường khẽ nổi gân xanh, nhưng rất nhanh bình phục.
Con đàn bà khốn kiếp! còn dám nói ăn chay, ngươi ăn chay hay là ăn xúc xích?!
“Ừm! có lòng là tốt, không cần tự hành xác như vậy.” Chu Thường trả lời một cách thờ ơ, phù hợp với tính cách thường ngày của lão.
Các vị phu nhân không phát hiện cái gì bất thường ở lão gia, mỗi người một lời dần chuyển sang chủ đề khác.
Xong bữa tối, Chu Thường đi dạo cho tiêu cơm, không biết vô tình hay hữu ý lại đi đến chỗ Lý Bình Nhi.
Lý Bình Nhi lúc này cũng đang ôm đàn trở về phòng.
Hai bên gặp nhau, khựng lại bước chân, cả hai hình như đều không muốn gặp đối phương.
Lý Bình Nhi nhanh chóng hành lễ:
“Lão gia khỏe!”
“Ừm!” Chu Thường gật đầu, không giận không vui, hỏi: “Đi đâu vậy?”
“Thiếp ra ngoài gảy đàn, bây giờ trở về.” Lý Bình Nhi bình tĩnh đáp.
Chu Thường tiến lên, áp sát nàng, một mùi nam nhân từ người nàng toát ra dù đã che giấu kỹ bằng nước hoa, nhưng với kẻ lão luyện như Chu Thường, há có thể không nhận ra.
Lão có thể tưởng tượng ra cảnh tên nam nhân kia phết kem khắp người nàng.
Lão không nhịn được tiến lên một bước, hai tay chắp sau lưng siết chặt, nổi gân xanh.
Lý Bình Nhi bất ngờ bị áp sát, hơi hoảng sợ lùi lại một bước.
“Sợ ta sao?” Chu Thường nghiêm sắc mặt, trầm giọng hỏi.
“Nào có.
Làm gì có đạo lý vợ ngại chồng.” Lý Bình Nhi cười yếu ớt chống trả.
Chu Thường trong lòng nổi sóng muốn mắng lớn: cái đồ không biết liêm sỉ! ngươi mới vừa mèo mả gà đồng xong còn tưởng ta không biết.
“Ta đột nhiên có hứng, đêm nay ngủ lại chỗ nàng.” Chu Thường híp mắt nói.
Lý Bình Nhi a lên một tiếng, lòng có chút hoảng, không ngờ Chu Thường lại yêu cầu lúc này.
“Không muốn sao?” Chu Thường hỏi.
“Không! thiếp không có ý này.
Chuyện vợ chồng là thiên kinh địa nghĩa.
Lão gia vào phòng trước, vừa rồi ngồi ngoài trời, thiếp nhiễm sương lạnh, để thiếp gọi hạ nhân chuẩn bị nước tắm, thiếp tắm xong sẽ vào phục vụ lão gia.” Lý Bình Nhi uyển chuyển trả lời.
Cái gì sương lạnh? hừ, ngươi muốn xóa bằng chứng thì đúng hơn.
Chu Thường đột nhiên sắc mặt hung dữ, chồm lên như con sư tử già bị khiêu khích.
Hắn chộp lấy vai nàng, kéo áo trễ xuống vai.
— QUẢNG CÁO —
Event
“Nhưng ta muốn ngay bây giờ!”
“A!” Lý Bình Nhi sửng sốt, có chút không biết làm sao, sau vài giây cứng đờ, nàng làm ra ứng biến, tự kéo vai áo mình xuống, lộ ra nửa bầu ngực mềm.
“Chỉ cần lão gia muốn, Bình Nhi sẵn sàng phục vụ bất cứ lúc nào.” nàng nở nụ cười yểu điệu.
Quá mặt dày, quá vô sỉ!
Trong một giây, Chu Thường thậm chí muốn lao tới cắn xé nàng nhưng lão đã tự trấn tĩnh mình: không được, không được…
Lão sau đó dừng lại, kéo lên vai áo cho nàng, cười nói:
“Ta quên mất Đạt Nhi dặn phải tiết dục, ta không thể phụ lòng nó được.”
“Tấm lòng của lão gia bao la như biển rộng, công tử mà biết được chắc chắn sẽ rất cảm động.” Lý Bình Nhi nịnh.
“Đừng! không cần nói với nó.”
Lý Bình Nhi khẽ gật đầu.
Chu Thường vỗ vỗ vai nàng:
“Nghỉ sớm đi! giữ gìn sức khỏe, không cần ăn chay cầu phúc, nàng khỏe mạnh chính là phúc của Chu gia rồi.” Chu Thường dặn, sau đó bỏ đi.
Lão không đi chỉ sợ không kìm chế được.
“Vâng!” Lý Bình Nhi hành lễ tiễn.
Nhìn bóng lưng Chu Thường khuất bóng, nàng thở phào nhẹ nhõm, may mắn không bị phát hiện.
Lão già này hôm nay bị sao vậy? tự nhiên lại nổi hứng làm ta sợ chết khiếp.
Nếu như bị bắt phục vụ không biết lão có phát hiện ra không.
Nàng mặc dù trước khi về đã tắm rửa, xử lý rất sạch sẽ nhưng nàng đã bị chỉnh kích thước, rễ cây của lão đưa vào chỉ sợ như đi vào vườn không nhà trống, lão nghi ngờ vậy thì rắc rối.
“Hừ, đều tại ngươi.” nàng trách yêu hắn một câu.
…
Sáng hôm sau, Chu Thường cùng một đám hạ nhân lại tới phủ Mạc Thiên Cửu, lần này cố ý làm lớn tiếng bước chân để Mạc Thiên Cửu chú ý, tránh cho gặp trường hợp xấu hổ.
“Tiên trưởng…”
“Vào đi, cửa không khóa.”
Hạ nhân vừa lên tiếng đã bị hắn cắt ngang, giống như hắn đã biết hết mọi chuyện.
Mạc Thiên Cửu lợi dụng Đậu Đen quan sát, bởi vậy không bao giờ khóa cửa.
Người ta chưa kịp gõ cửa, ngươi đã nói: vào đi, cửa không khóa.
Như vậy không phải quá ngầu sao?! càng lộ ra ngươi cao thâm mạt trắc.
Chu Thường bước vào trong, thấy Bộ Yên đang ngồi cúi mặt e thẹn, lão sầm mặt, không phải cả cô con dâu này nữa chứ?
Lão không rõ nhưng linh cảm nói với lão: chắc chắn là như vậy.
Hừ! một bầy lăng loàn, chuyện Chu Đạt qua đi, ta chắc chắn sẽ gia quy xử phạt các ngươi.
Bộ Yên đứng dậy khẽ chào:
“Phụ thân khỏe!”
Chu Thường gật đầu ừm một tiếng, không biểu cảm, bây giờ vẫn chưa phải lúc vạch mặt.
Lão phất tay cho gia nhân khiêng từng rương đồ lớn đặt xuống sân.
— QUẢNG CÁO —
Event
Mạc Thiên Cửu không nhìn một cái, chỉ tập trung thưởng trà:
“Chu lão gia có chuyện gì sao?”
Chu Thường cung kính:
“Không giấu gì tiên trưởng, ngày thi huyện đã tới gần, lão dự định cùng Đạt Nhi ngày mai lên đường…”
“Muốn ta cùng đi sao?” Mạc Thiên Cửu lập tức đoán được ý hắn.
“Mặc dù đã được tiên trưởng làm phép nhưng vận khí biến hóa khôn lường, hy vọng tiên trưởng có thể theo trợ giúp.” Chu Thường nói ra ý đồ.
“Lão xin tặng tiên trưởng một chút lòng thành, sau khi Đạt Nhi thi đậu sẽ nhiều hơn hậu tạ.”
Mạc Thiên Cửu đặt xuống chén trà, mỉm cười:
“Chuyện này nên làm, Chu lão gia không cần khách sáo.”
“Đa tạ tiên trưởng!” Chu Thường cúi thấp đầu.
“Nếu tiên trưởng không có gì dặn dò, lão hủ lui ra trước để tiên trưởng nghỉ ngơi.”
Lão nói rồi từ từ lui ra.
Mạc Thiên Cửu treo nụ cười trên miệng nhìn lão, đưa mắt nhìn sang Bộ Yên.
“Ngươi vào trong chuẩn bị làm phép.”
Bộ Yên đỏ mặt, khẽ gật đầu.
Chuẩn bị làm phép tức là dọn dẹp sạch sẽ lên giường nằm đợi.
Chuyện này nàng đã quen, nói cái hiểu ngay.
Mạc Thiên Cửu nụ cười trùng xuống, híp mắt, hỏi:
“Ngươi có thấy lão Chu hôm nay hơi khác thường.”
Đậu Đen đứng trên vai hắn, gật đầu.
“Ngươi thấy?” hắn ngạc nhiên hỏi lại.
Trước đó hỏi chỉ là bắt đầu câu chuyện, không ngờ Đậu Đen hiểu thật, nó từ bao giờ thông minh như vậy.
“Lão hôm nay nặng hơn tử khí.” Đậu Đen trả lời, không biết những con quạ khác như thế nào nhưng nó đặc biệt nhạy cảm với tử khí, dù cho người đó sống hay chết.
Nó dựa vào tử khí thậm chí có thể phán đoán một người còn bao nhiêu thọ nguyên.
Mạc Thiên Cửu nhíu mày, hắn nói là thái độ của lão Chu, bình thường đều muốn cùng hắn nói nhiều vài câu, hôm nay lại vội vã rời đi.
Đậu Đen lời nói khiến hắn càng thêm nghi ngờ.
“Lão ta già rồi nhiều tử khí là chuyện bình thường.” hắn nói.
“Đúng vậy! nhưng sẽ tăng từ từ theo tuổi thọ, nhưng hôm nay tử khí tăng lên nhanh giống như lão một đêm già thêm mấy tuổi.” Đậu Đen giải thích.
“Theo ngươi thì vì sao?”
“Ta làm sao biết!” Đậu Đen nhún vai.
“Con người các ngươi sầu khổ già đi không phải đều vì danh, lợi, phú, quý sao?”
Danh, lợi, phú, quý? lời này như đánh thức hắn.
Lão Chu gia đối với những thứ này đã không thiếu, nỗi lo lớn nhất với lão lúc này là Chu Đạt thi cử, nhưng rõ ràng chuyện này lão đã chuẩn bị chu toàn từ lâu.
Phải có chuyện gì đó đột ngột khiến lão sinh tâm bệnh.
Lại kết hợp với thái độ lão đối với mình.
Hắn dường như đã đoán ra gì đó.
“Đậu Đen, ngươi theo dõi lão cho ta.” hắn dặn.
Đậu Đen không nói lời nào, đập cánh bay mất.
Mạc Thiên Cửu từng ngón tay gõ nhẹ trên bàn suy tư.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...