Dĩ Mệnh Trấn Mệnh FULL


Tại Niệm Cư, Khương Mặc Hiên ngồi trên giường nhìn vào khay thẻ bài thị tẩm do Triệu tổng quản dâng lên.

Hoàng hậu có hỉ, phủ nội vụ đương nhiên phải sắp xếp ngay người thay thế, cũng không thể để hoàng đế phải chịu cảnh phòng không gối chiếc.
Khương Mặc Hiên nhìn thẻ bài rất lâu không nói gì, đến mức Triệu tổng quản cũng sốt ruột gọi: “Hoàng thượng…”
“Cất đi.

Hoàng hậu sắp về rồi, đừng để y thấy.”
Triệu tổng quản bèn giao khay lại cho thái giám khác mang ra, không ngờ gặp đúng lúc Trình Sở Y về tới, quét mắt qua liền thấy.

Hắn vừa cùng Toàn Tử đi Thượng Cung Cục đặt làm một cái khóa trường thọ cho đứa con trong bụng.
“Làm xong rồi à?” Khương Mặc Hiên ngẩng lên hỏi.
Trình Sở Y gật đầu: “Bản vẽ khóa trường thọ của quốc sư thật tỉ mỉ, đến các người thợ lâu năm trong Thượng Cung Cục cũng bảo cần ba ngày để nghiên cứu kỹ, vậy nên sẽ lâu hơn làm các khóa trường thọ khác một chút.”
“Ngươi thân với quốc sư từ khi nào vậy? Lão già khó tính đó đến cả trẫm còn khó sai bảo được nữa là.”
“Ta từng nói với ngươi rồi.

Nghĩa phụ rất tin tưởng quốc sư, mà người nghĩa phụ tin tưởng đương nhiên sẽ không tệ.”
Khương Mặc Hiên cho toàn bộ người hầu lui đi, vẫy Trình Sở Y lại gần.

Y áp đầu lên bụng hắn hỏi: “Còn bao lâu nữa sẽ nghe được thai động?”
“Tháng thứ năm trở đi, cũng sắp rồi.

Hoàng thượng, đêm nay…” Trình Sở Y phân vân định hỏi gì đó lại thôi.
Khương Mặc Hiên không nghe quen vẻ ấp úng của hắn, mà cũng thừa biết hắn sẽ hỏi về việc gì nên nói: “Trẫm không đi.”
Trình Sở Y băn khoăn: “Ngươi cũng không thể ở bên cạnh mỗi mình ta mãi được.

Ta rồi sẽ phải làm quen với chuyện này.”
Khương Mặc Hiên kéo Trình Sở Y lên giường nằm, mặt đối mặt vuốt nhẹ tóc hắn nói tiếp: “Sau này cũng không đi.

Trẫm là sợ ngươi lại nổi ghen uống hết rượu của Miên Sơn Cung.”
Trình Sở Y cười thẹn ám chỉ bóng gió xa xôi: “Sao ta nghe Quảng công công nói ai đó còn đang cho xây dựng hồ rượu Thanh Lương nóng.

Ta cứ tưởng rằng là vì ta.”
Khương Mặc Hiên ngắt lên cánh mũi hắn: “Trẫm không thể tự xây cho mình uống sao? Đừng có mơ đẹp nữa.”
Trình Sở Y nhân lúc tâm trạng của Khương Mặc Hiên không tệ liền hỏi thẳng: “Hoàng thượng định sẽ giận ta hoài sao? Ngươi cũng đã giận nhiều ngày lắm rồi.”
Khương Mặc Hiên nằm xoay người thẳng lại nhìn đỉnh màn: “Trẫm lười chấp nhất cái tật bao đồng của ngươi.


Thôi bỏ đi.

Ai bảo trẫm lại…” Lại thích đúng cái người bao đồng như ngươi.

Y âm thầm thở dài trong bụng.
“Vậy ngày mai ngươi cùng ta dẫn An Tử đi dạo?”
“Được rồi, ngủ sớm đi.”
Khương Mặc Hiên mò mẫm đến tay hắn nắm chặt và nhắm mắt lại.

Trình Sở Y nhổm sang hôn lên môi y một cái thật nhẹ như chuồn chuồn lướt trên mặt nước rồi nói: “Ngủ ngon.”
Y không mở mắt ra, chỉ khẽ cười đầy mãn nguyện nói: “Ngươi được lắm.

Gan ngày càng to rồi đấy.”
Trình Sở Y cũng cười nằm lại giường, yên tâm nhắm mắt mơ về một giấc mơ đẹp.
Đợi Trình Sở Y ngủ say rồi, Khương Mặc Hiên trở dậy đắp chăn cho hắn và xuống giường gọi Triệu tổng quản vào phòng sách.

Trong khi Triệu tổng quản mài mực, Khương Mặc Hiên cầm bút viết một đạo thánh chỉ, viết xong thì đưa cho ông và căn dặn: “Sáng mai ngươi đi truyền chỉ, Sài Hồ và Đinh Giang sẽ thi hành.”
Triệu tổng quản không rõ trong thánh chỉ viết gì, mà dù có viết gì thì một khi Khương Mặc Hiên đã nói thế, ông cũng chỉ còn cách làm theo.
Hôm sau, Trình Sở Y đang dùng bữa trưa thì Toàn Tử hớt hơ hớt hải từ bên ngoài chạy vào.

Trình Sở Y tưởng rằng bên phía Thái Thuần Cung xảy ra chuyện nên hỏi: “Lại có người đến đòi gặp ta sao?”
Toàn Tử lắc đầu, nói hổn hển: “Hoàng hậu, lần này thật sự là chuyện lớn, chuyện lớn động trời.”
Quảng công công bưng thêm món tráng miệng vào, ngẫu nhiên nghe được liền biết Toàn Tử nóng vội như vậy vì chuyện gì, bèn đặt đĩa bánh xuống nói: “Hoàng hậu, bây giờ bên ngoài đang loạn cả lên.

Người tốt nhất cứ ở yên trong Niệm Cư đi.”
Trình Sở Y ngơ ngác: “Đến ngươi cũng biết sao? Vậy rốt cuộc là chuyện gì?”
Toàn Tử nói: “Hoàng thượng hạ thánh chỉ bãi bỏ tam cung lục viện, chỉ trừ Thái Thuần Cung ra, từ hôm nay đã bắt đầu thi hành.

Toàn bộ phi tử được trả về nhà mẹ đẻ, nếu không muốn về sẽ được cấp cho tiền bạc làm vốn sinh sống.

Những ai đến từ ngoại bang cũng được hưởng đặc ân giống như con dân Đại Khương.

Cung nữ và thái giám theo hầu bọn họ sẽ phân đến những nơi khác làm việc.”
Trình Sở Y kinh hỉ một lúc lâu rồi hỏi: “Các đại thần nói sao?”
Tuy nói hậu cung là chuyện nhà của Khương Mặc Hiên, nhưng giữ vững hậu cung đồng nghĩa với việc giữ vững huyết mạch cho hoàng thất Đại Khương, đám đại thần dễ gì mà tán thành? Lại nói, trong số những phi tử kia còn có con cái của bọn họ.

Ai cũng muốn đưa con mình vào cung một bước thành phượng hoàng, nay bị trả về như vậy, làm sao cam tâm cho được?

Quảng công công cười: “Còn có thể nói sao nữa? Các đại thần quỳ dâng sớ làm ầm lên xin hoàng thượng suy nghĩ lại.

Hoàng thượng không thể dùng bữa với người đều vì bận đi xử lý chuyện này.”
Trời tối, Khương Mặc hiên mới quay lại Niệm Cư.

Trình Sở Y khoác áo choàng đứng trước cửa đợi y, vừa thấy y về liền kích động bước tới ôm chầm y lại, không quan tâm xung quanh vẫn còn người hầu đứng nhìn.
Khương Mặc Hiên cho người hầu lui, hỏi: “Sao vậy? Nhớ trẫm?”
Trình Sở Y gật đầu: “Rất nhớ.”
Khương Mặc Hiên ngẩn ra, hiếm khi thấy hắn lại ngoan ngoãn đến vậy.

Y sợ hắn dầm sương sẽ sinh bệnh, bèn kéo tay hắn đi vào trong khép cửa lại.

Hai người đứng gần cửa nhìn nhau một lúc.

Trình Sở Y xúc động lên tiếng: “Hoàng thượng, ta biết ngươi làm mọi chuyện đều là vì ta.

Nếu như quá khó thì…thì ta vẫn hiểu được, đừng khiến cho quan hệ giữa ngươi và các đại thần như nước với lửa.”
“Chuyện trong hậu cung của trẫm, trẫm đương nhiên có quyền tự quyết định, không ai cản nổi.

Đám người kia trẫm còn không rành tính hay sao? Giỏi lắm là quỳ được mấy ngày, sau đó cũng tự động tản ra cả thôi.” Khương Mặc Hiên chế giễu, sau đó dùng hai tay nắm lấy tay hắn thật lâu mới đổi đề tài:
“Hơn sáu năm trước, trẫm từng hứa với ngươi thế nào, đến nay trẫm vẫn không quên.

Những gì trẫm có thể làm cho ngươi, trẫm đều đã dốc sức làm hết.

Chuyện quá khứ trẫm sẽ không nhắc lại, chỉ hỏi ngươi hiện tại và tương lai có còn đáng cho trẫm tin tưởng nữa hay không?”
Trình Sở Y dùng cả trái tim bộc bạch: “Hoàng thượng, chúng ta đã trải qua nhiều chuyện như vậy rồi, ngươi lẽ nào vẫn chưa thể tin tưởng ta? Năm ấy chúng ta đều là tuổi trẻ ngông cuồng, ai cũng có cái bất đắc dĩ riêng, nhưng nay ngươi hiểu lòng ta, ta hiểu lòng ngươi, vốn không nên còn rào cản gì mới phải? Sau này bất luận bão giông thế nào, ta đều sẽ ở bên cạnh ngươi.”
“Ta tin ngươi lần này.”
Khương Mặc Hiên khẽ vuốt những sợi tóc trước trán Trình Sở Y đẩy sang một bên và hôn lên trán hắn.

Trình Sở Y cảm thấy nụ hôn này bỏng rát nhưng cũng rất ôn nhu.

Chiến tranh lạnh bấy lâu, cuối cùng cũng có một ngày trời quang mây tạnh đi đến kết cục vãn hòa.
Một ngày nọ, nhân lúc Thẩm ngự y bắt mạch cho hắn xong, Trình Sở Y liền tò mò hỏi ông về viên thuốc Âm Dương Đan.

Vốn dĩ hắn chỉ hỏi thử vận may nhưng vị ngự y này thật sự biết đôi chút.

“Cách chế tạo Âm Dương Đan vốn là do nhiều đời trước truyền lại, nhưng bọn họ cũng chưa thành công, cho nên đến đời của chúng thần thì vừa bổ sung vừa bỏ bớt, làm đi làm lại vô số lần mới ra được một viên duy nhất.

Nếu hoàng hậu thực sự muốn biết chi tiết hơn, vậy thì cần đến thái y viện xem qua danh sách ghi chép, chính thần cũng không nhớ hết được.”
“Thế thì không cần, ta chỉ là tò mò một chút.

Theo như ngươi nói, lúc trước chưa có ai thành công, vậy vì sao còn phải chế ra?”
“Cái này…”
Thẩm ngự y đang khó xử thì Khương Mặc Hiên cầm theo sách vén màn kim tuyến đi vào, xua tay cho Thẩm ngự y lui.

Trình Sở Y bị bắt quả tang nhiều chuyện, cười hì hì dựa vào gối mềm trở lại.

Khương Mặc Hiên liếc hắn hăm he: “Trẫm đã bảo…”
Trình Sở Y lập tức cướp lời y: “Hoàng thượng yên tâm, ta rất ngoan ngoãn nằm yên trên giường, nửa bước cũng không xuống giường.”
“Nhưng ngươi lại đi lo chuyện bao đồng tiếp?”
“Thì ta nằm một chỗ rất chán, cũng phải tìm chuyện này hay chuyện kia để nói cho qua mau thời gian chờ ngươi tảo triều về.”
Khương Mặc Hiên chỉ ngón tay vào trán hắn: “Ngươi chỉ giỏi bao biện.”
“Hoàng thượng đã đuổi Thẩm ngự y đi rồi, vậy phiền ngươi giải đáp thắc mắc nhỏ nhoi trong lòng ta.”
Khương Mặc Hiên rất ghét thói bao đồng của hắn, thực sự rất ghét, nhưng ai bảo y lại thích hắn, cho nên chỉ còn cách nhún nhường.
“Trước đây có một vị hoàng đế thích một nam nhân, vì quá xa xưa nên không còn ai nhớ nổi niên hiệu.

Ông là người đã cho chế tạo Âm Dương Đan đầu tiên nhưng thất bại.

Sau đó ông muốn lập nam nhân này làm hậu cũng thất bại, bởi vì bị một đám đại thần lấy cái chết ra uy hiếp.

Vô dụng như vậy! Ngươi nói làm minh quân có gì tốt? Đến chuyện nhà của chính mình còn không tự xử lý được.

Như trẫm đây mới là tốt nhất.

Chí ít trẫm nói một thì đám đại thần kia chẳng dám nói hai, quậy không được mấy trận đều phải cúi đầu nghe theo trẫm cả thôi.”
Trình Sở Y dở khóc dở cười.

Có ai làm bạo quân mà đắc ý khoe khoang đến thế không? Ngày xưa Khương Linh Đế còn chẳng dám lấy cổ nhân ra so sánh như vậy.

Phu quân nhà hắn chắc chắn là người đầu tiên và duy nhất trong lịch sử Đại Khương luôn rồi.
“Đương nhiên hoàng thượng là tốt nhất.” Trình Sở Y cố gắng phụ họa, bằng không Khương Mặc Hiên sẽ lại nổi cáu với hắn cho xem.
Khương Mặc Hiên ném sách lên đùi hắn nói: “Chọn một chữ đi.”
Trình Sở Y ngạc nhiên mở sách ra, xem xét vài trang liền biết đây là sách đặt tên.
“Hoàng thượng, đặt tên cho con lúc này có phải là sớm quá không? Ngự y còn chưa biết là nam hay nữ mà.”
“Không sớm.

Đặt sẵn hai tên.

Tên con trai trẫm đã nghĩ xong rồi.


Tên con gái do ngươi đặt.”
Trình Sở Y phấn khởi hỏi: “Vậy tên con trai là gì?”
“Khương Mặc Sở.”
Trình Sở Y nhẩm tên xong chợt cười bất lực: “Hoàng thượng, thế này cũng tính là ngươi đặt sao?” Khương Mặc Hiên rõ ràng đang chơi trò ghép tên của bọn họ làm một.

Đơn giản đến khó tin.
“Nghe hay là được.” Khương Mặc Hiên kết luận.
Trình Sở Y xụ mặt: “Vậy hoàng thượng tự đặt luôn đi, còn hỏi ta làm gì?”
Khương Mặc Hiên bá đạo giật sách lại: “Trẫm cũng đang có ý đó.”
Trình Sở Y hít sâu, nhịn xuống, nhịn xuống.
“Khương Mặc Y.” Khương Mặc Hiên không thèm nhìn sách liền nói luôn.
Trình Sở Y cảm thán: “Ta không thích chữ Mặc đâu.” Nghe tối tăm muốn chết.
Khương Mặc Hiên nhướng mắt đe dọa hỏi: “Ngươi có ý kiến gì với chữ trong tên trẫm?”
Trình Sở Y đau đầu nằm xuống.

Nếu cãi trực diện với Khương Mặc Hiên, hắn không nghĩ mình có khả năng chiến thắng.
“Theo ý hoàng thượng hết đi.

Cứ xem ta như người vô hình vậy.”
Khương Mặc Hiên cười lớn cúi người hôn lên chóp mũi hắn rồi nói: “Trẫm muốn con của chúng ta sau này cũng sẽ lớn lên tài giỏi như trẫm và đẹp như ngươi, cho nên cần phải ghép tên chúng ta lại.

Có gì sai sao?”
“Rất sai!”
“Sai chỗ nào?”
“Hoàng thượng tự đoán đi.”
Khương Mặc Hiên lại hôn tiếp hỏi: “Sai chỗ nào? Ngươi không nói trẫm sẽ hôn mãi.”
“Hoàng thượng thật là…trẻ con…trẻ con…”
Trình Sở Y kéo chăn lên che mặt lại.

Ai bảo hắn đẹp? Hắn một chút cũng không đẹp.

Ngược lại ngay lần đầu tiên gặp Khương Mặc Hiên ở hỉ phòng, hắn đã cảm thấy thái tử điện hạ khi ấy mới thực là đẹp đến khiến người hồn bay phách lạc.
Khương Mặc Hiên ôm một cục chăn lại vừa cười vừa cảnh cáo: “Ngươi chờ đó.

Đợi con ra đời rồi xem trẫm lăng trì ngươi trên giường thế nào.”
“…”
Triệu tổng quản và Quảng công công đứng hầu bên ngoài cửa chỉ biết nhìn nhau mỉm cười.

Hoàng đế và hoàng hậu thật sự quá ân ái rồi.
Hoàn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui