Khương Linh Đế bãi triều xong về đến Càn Khôn Điện thì ho ra một ngụm máu vào khăn.
Kính quý phi cầm lấy khăn nói: “Để thần thiếp đi gọi ngự y.”
Khương Linh Đế giữ tay nàng lại: “Không cần.
Trẫm tự biết rõ sức khỏe của mình.
Đã vô ích rồi.”
“Hoàng thượng…” Kính quý phi thở dài không nói thêm.
Khương Linh Đế nói: “Nàng đi làm chuyện mà trẫm sắp xếp đi.
Trẫm muốn nghỉ ngơi một lúc.”
Kính quý phi vâng dạ lui ngay.
Buổi trưa, Trình Sở Y lén Khương Mặc Hiên một mình quay lại An Phúc cung.
Lần trước bởi vì Khương Mặc Hiên chịu đả kích lớn, hắn bận lo khuyên giải y nên đã quên nhặt lên bức thư bị y ném bỏ.
Hắn cứ cảm thấy bức thư đó có gì không ổn.
Ngoài dự tính của hắn, Kính quý phi cùng với cung nữ tùy thân đã có mặt từ sớm chờ hắn đến.
Hắn hành lễ xong thì Kính quý phi cho cung nữ ra ngoài phòng canh chừng.
Nàng rút từ tay áo ra bức thư hắn muốn tìm và giơ cao hỏi: “Thái tử phi, có phải ngươi đến vì cái này?”
Trình Sở Y ngây người hỏi: “Là hoàng thượng bảo người đến đây sao?”
Kính quý phi không đáp, đem bức thư đến gần ngọn nến đang cháy trên bàn đốt đi và thả xuống đất.
Trình Sở Y vừa nhìn bức thư cháy liền hiểu ra: “Thì ra lại là do hoàng thượng sắp xếp.
Hèn gì bức thư đó không xuất hiện sớm cũng chẳng xuất hiện muộn, lại xuất hiện vào đúng lúc ta và thái tử cùng có mặt.”
“Xuất hiện thế nào, do ai sắp xếp thì quan trọng gì.
Quan trọng là điều thái tử và ngươi muốn biết đã biết được, không phải sao?”
“Vậy tất cả có phải là thật?”
Kính quý phi mỉm cười: “Là thật.”
Trình Sở Y nghĩ lời này có thể tin được.
Nếu Khương Linh Đế muốn bịa đặt cũng phải bịa đặt một câu chuyện có lợi cho mình, không đời nào lại tự nói xấu mình thành kẻ vô nhân đạo đến vậy.
Huống hồ nội dung bức thư và lời kể của Chúc thái phó giống hệt nhau.
Quẻ bói của hắn cũng hàm ý như vậy, chỉ có điều ý trời khó đoán, ban đầu hắn không sớm nghĩ đến khả năng này.
Kính quý phi nói tiếp: “Thái tử phi, không ai hiểu thái tử hơn là hoàng thượng.
Thái tử lén lút điều tra mọi chuyện về Du Ngọc phi, hoàng thượng sao lại không biết? Hoàng thượng còn biết ngày nào chưa tìm ra đáp án, ngày đó thái tử sẽ không bỏ cuộc.
Nếu như cứ kéo dài vô nghĩa thì chi bằng hoàng thượng mượn sự thông minh của ngươi toại nguyện cho thái tử.
Tấm lòng người cha thương con chưa chắc là cho mật cho đường.”
Trình Sở Y bắt đầu hiểu được Khương Linh Đế hơn, nhưng mà hiểu và đồng tình với việc ông làm lại là hai chuyện khác nhau.
“Hoàng thượng muốn thái tử trưởng thành hơn, cho dù điều đó sẽ tổn thương thái tử, hay là khiến thái tử rơi vào đường cùng?”
Kính quý phi không đáp chỉ nói: “Thái tử phi, thái tử có ngươi bên cạnh thực sự là một điều tốt.”
“Ta lại cảm thấy hoàng thượng có Kính quý phi hiểu người như vậy ở bên cạnh mới là điều tốt.”
Kính quý phi lắc đầu, vô cùng điềm nhiên hướng hắn nói: “Người nam nhân đó ngay từ đầu đã không thuộc về bản cung, giống như những ngôi sao trên trời vậy, thật đẹp, thật rạng rỡ nhưng không thể chạm tới.
Mà thôi, chuyện của Du Ngọc phi đến đây thôi.”
“Vậy người từng đóng giả Du Ngọc phi thì thế nào?”
Kính quý phi điềm nhiên hỏi lại: “Thái tử phi, ngươi biết đáp án rồi còn hỏi làm gì?”
Trình Sở Y xót xa nghĩ Khương Linh Đế đối với Du Ngọc phi còn tuyệt tình như thế, huống hồ là kẻ thay thế của bà? Ông muốn tạo ra bao nhiêu kẻ như vậy mà không được?
“Hôm nay bản cung gặp riêng thái tử phi ngoài việc tháo gỡ khúc mắc trong lòng ngươi, còn muốn thay hoàng thượng truyền đạt đến ngươi vài lời.
Biết đủ thì dừng.
Đừng vượt bổn phận.
Chuyện giữa ngươi và tiểu thư của Nguyên thị lang hoàng thượng biết rất rõ.
Hoàng thượng cũng không có yêu cầu gì cao, chỉ cần ngươi tận trung với thái tử là đủ.
Ngươi hiểu ý của hoàng thượng không?”
Trình Sở Y nhíu chặt mày lại.
Khương Linh Đế uy hiếp hắn mà còn hỏi hắn có hiểu ý của ông không, thật làm người khác buồn nôn.
“Ta sẽ không phụ sự kỳ vọng của hoàng thượng và quý phi.”
“Vậy thì tốt.”
Trình Sở Y không quản nữa.
Hắn hứa với Khương Mặc Hiên trong vòng ba tháng sẽ giúp y tìm ra sự thật, giờ đã hoàn thành, công đức viên mãn.
Phần kết của câu chuyện thế nào, ai đúng ai sai, ai lỗi ai phải thì hắn thật sự không có tư cách phán định.
Hắn quay về Tình Tuyết Viện tiếp tục vùi đầu vào đống sổ sách mà Khương Mặc Hiên giao, không nghĩ Khương Mặc Hiên lại đột nhiên đến tìm hắn.
Khương Mặc Hiên nhìn sắc trời đã trưa, hỏi: “Ngươi dùng bữa chưa?”
Trình Sở Y chỉ vào sổ sách: “Ta xem gần xong rồi, định xem xong mới dùng luôn.”
“Vậy được, ta đợi ngươi dùng bữa chung.”
Khương Mặc Hiên chống tay lên bàn nhìn hắn.
Hắn cảm thấy nhột nhột, nhưng tự nghĩ có thể do bản thân làm quá nên vẫn cúi đầu xem tiếp.
“Sở Y…” Khương Mặc Hiên gọi tên hắn được một lần lại muốn gọi thêm lần nữa.
Hắn không ngẩng lên nhưng vẫn đáp trả y:
“Sao nào?”
“Lông mi của ngươi thật dài và đẹp.”
Trình Sở Y bất động thanh sắc nói: “Thái tử quá khen.”
“Sở Y…”
“Lại sao?”
“Khi ngươi nghiêm túc xem sách nhìn không tệ.”
Trình Sở Y buông sách xuống, thấy phiền hỏi: “Thái tử, ngươi rốt cuộc muốn sao đây? Ngươi cứ phá hoài làm sao ta đọc được?”
Khương Mặc Hiên hạ tay xuống khoanh trước bàn làm ra dáng vẻ ủy khuất: “Ta chán mà.”
“Ngươi hãy đến chỗ hai ái thiếp của ngươi đi.
Ta không biết cách làm ngươi vui lên đâu.”
Trình Sở Y quay lại đọc tiếp.
Khương Mặc Hiên tủi thân dùng ngón tay cào cào vạch vạch lên bàn, lại hỏi: “Sở Y, ngươi có đặc biệt yêu thích thứ gì không?”
“Nghĩa phụ của ta có một căn bệnh, rất thích sưu tầm những thứ kỳ lạ cổ quái.
Ta ở cùng y lâu ngày, tự nhiên bị y lây nhiễm.
Bất quá, nhìn đủ rồi dần dần không còn cảm giác mạnh mẽ nữa.
Nói chung hiện tại, ta không thích thứ gì hết.”
“Vậy người thì sao? Ngươi thích người như thế nào?”
Trình Sở Y ngừng đọc, phân vân không biết Khương Mặc Hiên hỏi vậy có ý gì? Phải chăng là vì gần đây hai người khá gần gũi, cho nên y sợ hắn sẽ bám dính lấy mình?
“Thái tử, miễn là không giống ngươi, ta đều thích, cho nên ngươi không cần lo sợ mấy thứ vẩn vơ đâu.”
Khương Mặc Hiên bị sốc, đột nhiên cau mày đứng dậy: “Không ăn nữa.”
Khương Mặc Hiên vừa đi, Sấu Tử lật đật chạy vào hỏi: “Sao lúc thái tử vào còn vui vẻ mà lúc ra lại nhăn nhó vậy? Thái tử phi chọc giận gì người rồi?”
Trình Sở Y đờ người.
Ừ nhỉ! Hắn chọc giận gì y vậy?
Mấy hôm sau, Khương Mặc Hiên không đến lại Tình Tuyết Viện lần nào nữa.
Trình Sở Y nghĩ chuyện của mẫu phi y đã giải quyết xong, cũng không còn lý do gì mà bắt y thực hiện giao ước xưa.
Không đến cũng tốt, để hắn được thảnh thơi đầu óc một chút.
Nhưng mà ngày kia, Triệu tổng quản theo ý của Khương Mặc Hiên chợt mang tặng hắn một chiếc đèn kéo quân bằng vàng.
Đừng nói Sấu Tử, ngay cả người đã gặp qua vô số bảo vật như Trình Sở Y cũng phải ngạc nhiên vô cùng khi thấy chiếc đèn này.
Khung đèn được làm từ những mảnh vàng lá điêu khắc hình hoa sen, dây tua rua cũng từ những hạt vàng nhỏ như hạt châu nối lại thành sợi dài buông xuống.
Lúc Trình Sở Y thắp đèn lên, bên trong phản chiếu ra hình khổng tước xoay tròn.
Sấu Tử há to miệng kinh ngạc nói: “Thái tử phi, ta từng thấy qua đèn khổng tước bằng vàng, nhưng chỉ là vài thanh trong khung đèn bằng vàng thôi, toàn bộ bằng vàng thế này, còn chạm khắc tinh xảo thế này, chính là lần đầu tiên nha.”
Trình Sở Y phân vân: “Kỳ lạ, lần trước thái tử giận dữ bỏ đi, sao nay còn tử tế mang quà tặng ta?”
Vài ngày sau, Trình Sở Y lại nhận được một món quà khác.
Lần này là khối ngọc bích xanh thẫm li ti những đốm trắng nhỏ.
Nếu nhìn về đêm, những đốm trắng này sẽ phát sáng như ánh sao, đẹp đến khó tả.
Trình Sở Y không phải không thích, nhưng hắn rất hoang mang không biết Khương Mặc Hiên đang giở trò gì.
Trôi thêm vài ngày, Khương Mặc Hiên lại tặng món quà khác nữa, là một cặp bướm bảy màu được nhốt trong lồng vàng.
Trình Sở Y chịu thua Khương Mặc Hiên, đích thân đến Đan Dương Viện gặp y hỏi cho ra lẽ.
“Thái tử, ta không biết đã đắc tội gì với ngươi mà ngươi cứ phải làm khó ta vậy?”
Khương Mặc Hiên đứng lên khỏi bàn sách, tiến lại gần chỗ Trình Sở Y đang đứng hỏi ngược lại hắn: “Ta tặng quà cho ngươi là làm khó ngươi sao?”
“Không phải, nhưng ngươi thình lình tặng không lý do khiến ta thụ sủng nhược kinh.”
“Ta có lý do mà.”
“Lý do gì?”
Khương Mặc Hiên sấn tới.
Trình Sở Y cảnh giác thụt lùi, bị y đè sát vào tường.
Hai tay Khương Mặc Hiên chống ở hai bên người hắn nói: “Ta thích ngươi.”
Trình Sở Y tưởng rằng y đùa mình nên nhắc lại lời nói trước đây của y: “Ngươi từng nói không có hứng thú với nam nhân.”
“Ta chỉ thích ngươi, không phải thích nam nhân.” Khương Mặc Hiên rạch ròi phân định.
Trình Sở Y trợn mắt, căng cứng toàn thân: “Ngươi đùa thôi phải không?”
Khương Mặc Hiên cầm tay Trình Sở Y đặt ngay lồng ngực để hắn cảm nhận được nhịp tim của y đang đập loạn thế nào: “Ta thích ngươi.
Không phải đùa.
Ta nói rất chân thành.”
Trình Sở Y kinh hãi rút tay về.
Thật sự là kinh hãi chết hắn.
“Sao vậy? Ngươi không thích ta?”
Trình Sở Y e dè: “Thái tử, ngươi hỏi câu này ta rất khó trả lời.”
“Thích hay không thích? Có gì mà khó?”
Trình Sở Y im lặng.
Tại sao hắn không nghĩ đến khả năng này từ sớm? Khương Mặc Nhiên đột nhiên thay đổi, nếu không phải vì bệnh hư não thì đúng là do thích hắn rồi.
“Thái tử…”
“Sao hả? Có thích hay không?” Khương Mặc Hiên đưa mặt vùi vào cổ hắn hỏi lại.
Hơi thở của y phả lên cổ hắn một cách nóng rực.
Hắn bồn chồn nói: “Thái tử, xin cho ta thêm thời gian.”
“Được, ta không ép ngươi.
Ta cho ngươi thời gian, nhưng…” Khương Mặc Hiên đứng thẳng người lại, nhìn sâu vào mắt hắn: “ngươi đừng để ta thất vọng.”
Trình Sở Y dở khóc dở cười.
Thế chẳng khác nào bảo ta thích ngươi, ngươi chỉ có thể chấp nhận, không thể từ chối?
Trình Sở Y đẩy nhẹ Khương Mặc Hiên ra quay về Tình Tuyết Viện.
Không thể tin được.
Ngàn vạn lần không thể tin được.
Khương Mặc Hiên bị hư não thật rồi.
Khương Mặc Hiên không cho người mang quà sang nữa.
Sấu Tử có chút thất vọng nói: “Thái tử phi, ta còn muốn nhìn thêm mấy thứ bảo vật hiếm có đó.”
“Ừ.” Trình Sở Y ngồi trên xích đu do Sấu Tử đẩy, căng thẳng nghĩ cách đối phó với Khương Mặc Hiên nên chẳng nghe rõ Sấu Tử nói gì.
“Thái tử phi, ta hơi đói.
Người có đói không? Ta đi kiếm đồ ăn cho người luôn nha.”
“Ừ.” Trình Sở Y vẫn đáp thất thần.
Sấu Tử nghe vậy bèn chạy đi.
Trình Sở Y nghĩ thầm: “Lần này thì chết thật rồi.
Thái tử nếu không thích ta, ta cứ yên ổn sống ở đây là được.
Nhưng giờ y nói thích ta, ta lại không có cảm giác gì với y hết, sau này gặp mặt sẽ rất ngượng.
Huống hồ nếu y hỏi tới, ta biết trả lời y thế nào đây?”
Triệu tổng quản bất ngờ tới, cung kính hướng hắn nói: “Thái tử phi, thái tử bảo ta đến lấy sổ sách thị tẩm.”
Trình Sở Y giật nảy người, nhảy vội xuống xích đu: “Sổ sách thị tẩm gì?”
“Thái tử nói đã giao cho người quản lý chuyện trong Trữ cung nên muốn xem qua sổ sách thị tẩm của tháng này người sắp xếp thế nào.
Thái tử sẽ thuận theo sự sắp xếp của người.”
Trình Sở Y chết đứng.
Ý của Khương Mặc Hiên là muốn viên phòng với hắn sao?
“Cái đó…ta mới tiếp thu sổ sách, vẫn cần thêm một thời gian nữa.” Trình Sở Y cố gắng trì hoãn thời gian.
Triệu tổng quản nói: “Thái tử nói trễ nhất là ba ngày nữa người phải đưa sang cho thái tử.”
Trình Sở Y miễn cưỡng gật: “Ta biết rồi.”
Triệu tổng quản lui đi.
Sấu Tử hồ hởi mang đĩa bánh ngọt đầy ắp lên đưa cho Trình Sở Y.
Trình Sở Y không còn tâm trạng nào để ăn nên gạt đi hỏi: “Ta nhớ trong số những món hồi môn nghĩa phụ tặng có một rương thuốc phải không?”
Sấu Tử vừa gặm bánh vừa gật: “Nhưng mà thái tử phi chê là quốc sư lo xa, nói trong Trữ cung có thiếu gì thuốc tốt nên bảo ta tìm đại phòng nào trống ném vào còn gì?”
“Vậy ngươi ném ở đâu rồi?”
Sấu Tử cầm đĩa bánh đi trước chỉ đường cho Trình Sở Y.
Trình Sở Y vào phòng nhìn thấy Sấu Tử chất đồ đạc lung tung, cao như cái núi, xem ra thứ không cần thiết thật sự là quá nhiều rồi.
Sấu Tử đặt đĩa bánh lên một rương thấp nói: “Để ta gọi người vào tìm phụ.”
Trình Sở Y ngăn lại: “Không được, chỉ ngươi và ta là đủ rồi.”
Trình Sở Y và Sấu Tử ì ạch khiêng từng rương xuống tìm kiếm, tìm một hồi thì cũng thấy được cái rương thuốc.
Trình Sở Y mở ra, lục xem gồm có những loại thuốc nào mới phát hiện nghĩa phụ hắn vô cùng cẩn thận.
Y sớm đã viết sẵn một danh sách tên thuốc rành mạch.
Trình Sở Y tấm tắc khen ngợi: “Nghĩa phụ đúng là nghĩa phụ, làm việc hết sức chu toàn.
Nữ nhân nào mà lấy được người thì phúc khí tận trời, cả đời không phải đụng đến một đầu ngón tay, bởi vì việc gì cũng có người lo hết rồi.”
Sấu Tử gãi má nói: “Thái tử phi, ta chỉ nghe người ta nói phu xướng phụ tùy, nhưng trường hợp của người là phụ xướng tử tùy đấy.
Quốc sư mà tốt như người nói thì đâu có cô độc mãi tới giờ?”
“Là do nghĩa phụ kén chọn, tiêu chuẩn hơi bị cao thôi.”
“Đấy, đó cũng là nhược điểm mà.”
“Không thèm nói với ngươi.”
Trình Sở Y chăm chú đọc danh sách, sau đó lấy ra mấy lọ thuốc ném cho Sấu Tử ôm.
Sấu Tử ngạc nhiên hỏi: “Thái tử phi, xảy ra chuyện gì sao?”
Trình Sở Y hít sâu, bất lực nói: “Thái tử muốn ta thị tẩm.”
Sấu Tử giật mí mắt: “Cái này…không phải là chuyện sớm muộn thôi sao? Thái tử phi, người đâu thể trốn tránh thái tử cả đời được.
Ta thấy thái tử cũng không tệ.
Muốn diện mạo có diện mạo, muốn xuất thân có xuất thân, tiền tài quyền lực không thiếu thứ gì cả.
Lúc đầu thái tử có hơi khó chịu với người, nhưng gần đây thái độ đã thay đổi dần, còn biết tặng quà lấy lòng người.
Người xem, người có thể nào nghĩ thoáng hơn, bỏ sức ra vun đắp tình cảm với thái tử không?”
Trình Sở Y giải bày: “Sấu Tử, những lời ngươi nói ta đều đã nghĩ qua.
Không phải ta không chịu trải lòng ra với thái tử.
Nếu y chỉ là người dân bình thường, biết đâu ta sớm đã cho y và bản thân một cơ hội.
Chỉ vì y là thái tử, vậy nên ta không thể tiếp nhận được.
Người của hoàng tộc xem chuyện ba ngàn giai lệ vây quanh là lẽ thường.
Nam nhân càng có nhiều thê thiếp càng chứng tỏ mình uy quyền.
Ta thì lại nghĩ khác.
Ta chỉ muốn người ở cạnh ta cả đời sẽ luôn chung thủy với ta, ngoài ta ra không được có thêm kẻ nào khác.
Nếu hôm nay ta tiếp nhận thái tử, nghĩa là mai này sẽ phải nhắm mắt làm ngơ bao dung cho việc y ở bên ta, nhưng vẫn ngủ cùng những nữ nhân khác trong hậu cung.
Hôm nào y thích thì đến chỗ ta, không thích lại đến chỗ họ.
Ta giống như là oán nữ vậy, ngày đêm lo nghĩ xem tối nay liệu y sẽ ở bên ai, liệu y có đến hay không? Cảm giác đó ta không chịu đựng nổi, cũng không muốn thử.
Thái tử có tốt đến mấy cũng vô ích thôi.
Ta sẽ không bao giờ bắt đầu với y.
Y chỉ là đang si mê nhất thời, đợi y hết si mê rồi liền tìm kiếm mục tiêu mới.
Khi ấy ta sẽ an thân, cứ tìm cách qua tạm thời gian này trước đã.”
Sấu Tử nghe rồi mủi lòng hỏi: “Vậy người định làm thế nào?”
“Thuốc có thể cứu người thì cũng có thể hại người.
Ta định phối chỗ thuốc này làm cơ thể suy nhược, có vậy mới trốn được chuyện thị tẩm.”
“Thái tử phi,” Sấu Tử la lên, “như vậy nguy hiểm lắm.”
“Đâu còn cách nào khác? Không có lời của Công Tôn ngự y làm chứng thì còn lâu thái tin mới tin.
Nhưng mà ngươi đừng lo quá, bản thân ta cũng là y sư, tự biết liều lượng thế nào là thích hợp.
Chuyện này chỉ có ta và ngươi biết, tuyệt đối phải giữ bí mật.” Trình Sở Y nghiêm túc dặn dò.
Sấu Tử bèn gật đầu miễn cưỡng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...