Tình trạng hiện giờ của Kình Phong là dáng vẻ như muốn ăn thịt người, có cho Chu Dật mười lá gan chăng nữa cậu ta cũng chẳng dám xuống dưới.
Nơm nớp lo sợ, nắm chặt gối ngủ mới dám lên tiếng đáp: “Tôi tôi tôi không qua đấy, cậu có giỏi thì lên đây!”
Kình Phong cạn lời: Sao câu này nghe quen thế nhỉ, có phải tiếp theo sẽ đến cái vòng quái ác với mấy câu nói “cậu xuống đây” và “cậu lên đây” không?
“Chúng ta xung đột như vậy có ý nghĩa gì đâu, cậu bao nhiêu tuổi rồi mà còn chơi trò này nữa?”
Người thường đều biết câu nói này là câu cứu vãn tình thế thường gặp, không ai sẽ xem nó là câu nghi vấn cả, nhưng hiển nhiên từ “không ai” này không bao gồm Chu Dật trong đó.
Có ai ngờ cậu ta lại đáp với vẻ hùng hồn rằng: “Tôi mới mười lăm tuổi rưỡi thôi!”
Vừa nói ra câu này, cả phòng đều yên lặng.
Đại ca đang nhét miếng sơn tra vào mồm run tay, chớp mắt: Mình không nghe nhầm chứ? Cậu ấy mấy tuổi rồi? Mười lăm tuổi rưỡi?
Kình Phong dưới giường cũng sửng sốt.
Anh biết Chu Dật còn nhỏ tuổi, nhưng không ngờ lại nhỏ như vậy, chênh lệch tận ba tuổi. Thế là lửa giận toàn thân bỗng chốc nguôi đi hơn một nửa, so đo với một tên nhóc con làm gì chứ? Anh không làm được chuyện ỷ lớn hiếp nhỏ.
“Được rồi được rồi, cậu nói thật đi, tôi đảm bảo không đánh cậu.” Kình Phong xoa eo, đặt một tay lên nóc giường: “Nhưng cậu dán tấm poster to như vậy lên giường làm gì?”
Chu Dật run rẩy ló nửa bên mặt ra mép giường: “Cậu thật sự không đánh tôi à?”
Khóe miệng Kình Phong co rút, nhẫn nại rằng: “Không đánh.”
Cục cưng Chu được nước lấn tới: “Cậu thề không?”
“Nói nhảm nữa tôi ra tay đấy!”
“Đừng đừng đừng đừng đừng.” Chu Dật vừa hô vừa rụt đầu ra sau, há to miệng nói: “Tôi chỉ muốn cậu cũng thích cậu ấy thôi mà!”
Kình Phong nghe thế, ngọn lửa kỳ lạ trong người dâng cao: “Có ai làm như cậu không, còn mặc đồng phục bóng rổ, sao cậu không in luôn tấm lõa thể đi?”
Anh nói thế khiến cậu bạn Chu Dật uất ức lắm: “Cậu tưởng tôi không muốn à, cũng tại không có thôi, tôi đã chọn lâu lắm rồi, tấm này là lộ nhiều nhất đó!”
“Đờ mờ ông nội cậu…” Kình Phong tức giận sắp nổ tung, cậu nhóc lại thật sự dám có ý định đó! Anh quả thật không thể tưởng tượng được rằng nếu tấm ảnh trên giường là hình lõa thể của Diệp Luân, đã vậy còn là tấm to khổng lồ như vậy, nhìn rõ hết từng đường nét, vậy chắc cả đời này anh cũng không ổn rồi.
“Hơn nữa chuyện này cũng đâu thể chỉ trách mình tôi chứ.” Chu Dật ôm gối, buồn giọng rằng: “Ai bảo cậu cứ không đồng ý cho Diệp Luân dọn đến, tôi cũng hết cách nên mới nghĩ ra kế tổn hại như vậy.”
“Tôi…” Kình Phong sượng mặt, há mồm muốn nói gì nhưng quả thật do anh không chiếm lý, cuối cùng cũng không thốt ra được.
Suy nghĩ hết cả buổi trời mới nói với giọng cứng nhắc: “Mấy hôm nay cậu ta không đến đây chẳng phải cũng tốt lắm sao?”
“Đó là vì cậu ấy vốn không về phòng 526 mà ở trong khách sạn đối diện suốt đó.” Chu Dật nói với vẻ lo lắng: “Ở vài ngày thì còn đỡ, ở lâu sẽ bị thầy hướng dẫn phát hiện mất.”
Đã nói đến nước này rồi, cố chấp tiếp nữa thì thấy vô tình quá.
Kình Phong vò đầu, tâm trạng cực kỳ phức tạp, vừa do dự lại vừa nôn nóng. Do dự là vì một vài nguyên nhân không tiện nói ra, nôn nóng là vì: Ngay từ ban đầu anh đã biết mình sẽ đồng ý thôi, nên mọi phản kháng giãy giụa đều chỉ mang tính hình thức.
Thực ra thì với bối cảnh gia đình nhà Diệp Luân, dù có thuê nhà ngoài trường hay thậm chí mua luôn nhà cũng chẳng có vấn đề gì, sống tạm phòng 319 chỉ là kế hoạch tạm thời. Hơn nữa với nhân duyên của cậu cũng đâu phải chỉ có thể nhờ vào Chu Dật mới được.
Diệp Luân vốn là nhân vật hô mưa gọi gió trong khối thậm chí là cả trường, điển trai chỉ là một mặt, phong độ mới là chỗ ghi điểm lớn nhất của cậu. Chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, cậu đã quen một đống bạn bè, thu hút biết bao nhiêu người hâm mộ.
So sánh với việc đến đâu hay đến đấy của Diệp Luân, thì trông Chu Dật có vẻ tính toán chi li hơn nhiều.
Trong đầu cậu ta chỉ chứa một khái niệm: Có anh em cấp ba ở đây, dù sao chăng nữa cũng không thể để A Luân đến chỗ những người bạn mới quen trong đại học được.
Mọi người không thân thiết quen thuộc gì, cũng chẳng hiểu biết nhau, nhỡ thói quen sống tệ quá sẽ tạo khoảng cách lắm. Sau này còn phải học chung, vậy thì chẳng ai thoải mái cả.
Đây là một sự cố chấp về việc khoảng cách sinh cái đẹp. Hơi ngốc đấy, nhưng ngốc một cách vô cùng đáng yêu.
Còn về việc Kình Phong có nói không với sự “ngốc” này hay không.
Trong lòng anh đang nghiêm túc tự thôi miên mình ba lần: Mình đang đồng cảm với Chu Dật, không phải vì thích Diệp Luân.
Tự nhủ thầm trong lòng như vậy mới gật đầu một cách khó khăn: “Cậu nói với cậu ta, bảo cậu ta ngày mai dọn qua đây đi.”
“Á ha ha ha!!!”
Cục cưng Chu mừng rỡ huơ hai tay, thế là cái gối ôm trong lòng bay “vụt” lên trời, đụng “păng” trúng nóc phòng rồi lại rơi “bịch” xuống đất tạo ra một làn sóng bụi rõ rệt.
Phòng ngủ lần nữa trở về với sự yên lặng.
Kình Phong sờ cằm như chuyện chẳng liên quan mình: “Các cậu đã mấy ngày chưa lau sàn rồi. Còn nữa, đây là gối của ai?”
Chu Dật bị dọa cho hú vía.
Phương Vĩ bên cạnh im lặng đặt túi thức ăn vặt xuống, phủi tay đứng lên, khoảnh khắc ấy, dáng người cường tráng của cậu ta trông sao mà hiên ngang quá.
Khoan nhắc đến việc cục cưng Chu bị đại ca đuổi theo lên giường trên tẩn cho một trận, hôm ấy trước khi ngủ, cuối cùng Diệp Luân cũng nhận được tình báo từ Chu Dật.
Cậu vừa tắm xong, bấy giờ chỉ mặc môt cái quần đùi màu xám, dựa vào giường trả lời tin nhắn.
Đôi chân thẳng dài duỗi ra tạo tư thế thoải mái, chẳng hề có dự cảm gì về đủ loại nguy hiểm mà sau này sẽ gặp phải vì “ngủ lõa thể”.
Lúc này cậu chỉ thăm dò tin tức râu ria qua wechat: Tận bốn ngày, Kình Phong không muốn tôi sang lắm à?
Cậu ấy nói cậu là công tử bột. Chu Dật gửi icon thè lưỡi: Chắc chắn vì đố kỵ cậu đẹp trai!
A Luân bị chọc cười, trả lời: Bọn tôi là rau xanh và củ cải, loại hình khác biệt nhau quá, không so sánh được.
Quả thật Diệp Luân trông rất đẹp trai, nhưng với điều kiện của Kình Phong thì hoàn toàn không cần phải “đố kỵ”.
Ở anh có rất nhiều điểm đặc biệt mà Diệp Luân không có.
Nhắc đến Kình Phong, đa số người đều sẽ không nghĩ ngay đến việc anh đẹp trai, mà là loại quyến rũ.
Nguyên nhân vì nói “đẹp trai” thôi thì nông cạn quá, điểm sáng nhất ở anh vốn chưa hề là nhan sắc bề ngoài, mà là khí chất, khí thế. Chỉ mỗi đường cong cơ bắp săn chắc và đẹp đẽ ấy thôi cũng đủ khiến tất cả những người cùng giới tính phải đỏ mắt vì ganh tỵ, khiến các cô gái phải đỏ mặt, tim nổi trống.
Sự tồn tại của anh như hormone di động vậy, đi một lúc thì bất cẩn đi vào trong mơ của người ta luôn.
Ngày thường cậu ấy dễ tính lắm, không biết sao lần này lại mâu thuẫn như vậy… Cục cưng Chu tối khuya vẫn chưa ngủ, cứ thích tưởng tượng phong phú: Có phải cậu từng xung đột gì với cậu ấy không?
Oan cho tôi quá. Diệp Luân bất đắc dĩ: Từ đầu tới cuối tôi chỉ gặp cậu ấy có một lần, nói ba câu, còn chẳng quá hai phút nữa kìa, sao mà xung đột được?
Vậy thì tại sao chứ? Chu Dật nghĩ mãi chẳng ra, vấn đề này khiến cậu ta phiền não đến mức ngủ cũng chẳng ngon giấc.
Vậy thì cậu phải hỏi bản thân cậu ấy rồi, chứ sao tôi biết được.
Tôi hỏi rồi! Cục cưng Chu rầu rĩ: Nhưng cậu ấy không chịu nói.
Diệp Luân cười khẽ, ngồi hơi khó chịu nên nhích người xuống một chút, nằm ngửa tiếp tục gõ chữ: Nên giờ đã thành công mỹ mãn, poster của tôi thế nào, đừng nói là vẫn còn dán nhé?
Diệp Luân không có cảm tưởng mãnh liệt gì về chuyện Chu Dật lén lấy ảnh của cậu in ra làm poster, chủ yếu là vì đã quá quen từ hồi học cấp ba rồi. Chỉ cần không công khai rộng rãi trên mạng, không mang đến trường khác rao bán với giá cao thì gần như cậu đều sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.
Không có không có, đã lấy về rồi.
Không biết có phải chức năng đặc biệt gì hoặc chỉ là sự ăn ý, mà Diệp Luân lại nhìn ra được vẻ thấp thỏm và chột dạ qua hàng chữ này.
Bỗng chốc híp mắt lại:
Ai lấy?
Chu Dật đầu bên kia suýt đã quỳ xuống, điều cực kỳ cực kỳ trùng hợp đó là cậu ta cũng có sự ăn ý này, nên cục cưng Chu tinh ý cảm nhận được sát khí đến từ hai con chữ nọ.
Trước người thông minh như Diệp Luân, có đánh chết cậu ta cũng chẳng dám nói dối, đành báo cáo thực tế rằng:
Kình Phong lấy rồi…
Ơ xin lỗi???
Đêm nay là một đêm tốt đẹp, sau Kình Phong, Diệp Luân cũng bị trúng một đòn ngay tim.
Cậu nhảy dựng lên khỏi giường, vừa xoay vòng vừa gõ chữ: Cậu biết rõ cậu ấy có thành kiến với tôi mà còn để cậu ấy lấy hết mấy tấm poster đó?
Chu Dật hối hận khủng khiếp, đau đớn khóc thét, gửi sang một chuỗi icon đầy nước mắt:
Tôi đánh không lại cậu ấy (khóc thét) (khóc thét) (khóc thét)
Nhỡ hôm nào tâm trạng cậu ấy không tốt, mang ra đốt xé cắt gọt để xả giận thì sao?
Không đâu, không đâu! Cục cưng Chu khiếp vía trước giả thiết đáng sợ này, vội giải thích: Cậu ấy nói quá lắm thì cầm đi sục thôi!
Diệp Luân: …
…
…
Vậy còn không bằng đốt hết đi.
Nhưng tôi thấy chắc là cậu ấy chỉ nói đùa thôi à. Chu Dật thút thít rằng.
Chắc là???
Á á á á tôi sai rồi tôi xin lỗi tôi có tội ngày mai tôi sẽ tìm cậu ấy đòi lại!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...