Mùa xuân năm Thánh Cảnh thứ mười bốn,
khắp nơi quốc thái dân an, dân gian ca múa thanh bình. Thánh Cảnh Đế
tiến hành chuyến nam tuần đầu tiên kể từ khi đăng cơ.
Chính vì sự kiện này mà gần một năm qua
Giang Nam không được yên tĩnh, đầu tiên là bởi vì chuyến nam tuần của
Hoàng Đế, sau là vì Tử Tiêu phủ có tin tức truyền ra: đương gia chủ mẫu
bệnh nặng không thể rời khỏi giường. Toàn khắp Giang Nam nghe nói thế
liền không khỏi thở dài. Thật đáng thương, chủ nhân Tử Tiêu phủ vừa khỏi bệnh vài năm lại đến phu nhân ngã bệnh nặng, cũng may nghe nói bệnh của phu nhân không khó trị, Tử Tiêu phủ gia nghiệp phú quý, từ từ điều
dưỡng sẽ chóng khỏi bệnh.
Nông Thành là thủ phủ lớn nhất tại Thiên
Phủ, phủ trạch của tiết độ sứ cũng tọa lạc tại đây. Đương gia chủ mẫu Tử Tiêu phủ cũng là phủ trạch nương gia Trần phu nhân, phủ trạch Hứa quốc
công. Trần phu nhân là con chính thất, phụ mẫu cực kỳ yêu thương sủng ái nàng, dù bận rộn đón tiếp thánh giá nam tuần nhưng cứ cách hai ba ngày
lại đến thăm. Thời gian càng cận kề mọi người càng căng thẳng, không khí thật khẩn trương. Thánh Cảnh Đế hỉ nộ khó lường, nhất định không thể để phát sinh sơ xuất gì, nếu không thì mạng nhỏ cũng đừng mong giữ được.
Từ bờ Xuân Giang đến Nông Thành, đội ngũ
ngự lâm quân nghiêm cẩn tuần tra, phía trước là tám trăm cấm vệ quân uy
dũng ngân khôi áo giáp cùng giáo gươm lẫm liệt. Cấm vệ quân cùng cẩm y
vệ hộ tống thánh giá bắt đầu khởi hành. Lại nói, tùy tùng thánh giá theo dự định ban đầu có ba người, nhưng hiện tại chỉ duy nhất Thánh Cảnh Đế
ngồi uy nghiêm trên xe, gương mặt anh tuấn không biểu hiện bất kỳ một
biểu cảm nào, chỉ là…trong lòng hắn vô cùng lo lắng. Tôn nghiêm Hoàng Đế gì chứ? Một khi đối phương là nàng thì tôn nghiêm ngay lập tức trở nên
vô tác dụng, cuối cùng hắn cũng đành phải chìu theo ý nàng…cứ xem như
“đau khổ trong hạnh phúc” a! Thánh Cảnh Đế không khỏi cười khổ, tuy hắn
đã an bày ám vệ cùng ảnh vệ bên cạnh nàng, còn có cấm vệ quân đi theo hộ tống nhưng hắn cũng không thể không bất an lo lắng, hơn nữa…nàng còn
mang theo hài tử.
Cùng thời gian này, một đoàn xe đơn giản
nhưng vẫn toát lên vẻ phú lệ được mười cấm vệ tinh anh hộ tống tiến vào
Nông Thành rồi thẳng tiến đến Tử Tiêu phủ. Tranh ôm hài tử ngồi trong
xe, nàng nầng tay vén rèm xe nhìn khung cảnh phồn hoa bên ngoài, nhớ lại ngày đó, cũng tại nơi đây, nàng cùng Tình Sương Tình Tuyết khai trương
Thất Xảo Đường…quả thật không khỏi cảm khái trong lòng! Đối với Trần phu nhân, cho đến bây giờ nàng vẫn vô cùng mâu thuẫn. Đáng hận sao? Đáng
thương sao? Hận bởi nàng “vong ân bội nghĩa”, đối xử tệ bạc với ân nhân
nhưng lại cảm thông cho nàng: làm nữ nhân thật đáng thương. Trượng phu
không chung thủy là nỗi thống khổ lớn nhất của nữ nhân, so với Trần phu
nhân…nàng may mắn hơn nhiều, có thể tìm được một nam nhân thật tâm yêu
thương mình. Nàng không thể giống Trần phu nhân chia sẻ trượng phu cùng
nữ nhân khác, hiện tại nàng lại có hài tử thông minh đáng yêu như
vậy…còn cầu gì hơn?
Tử Tiêu phủ là đệ nhất đại thương gia tại triều đại này, bị hoàng triều đặc biệt chú ý, cẩm y vệ và thám tử tại
đây không phải là vô dụng, khi thánh giá còn ở Giang Bắc đã nhận được
tin tức về bệnh tình của Trần phu nhân. Nàng nhất thời cảm khái, thật sự nàng chỉ muốn một lần đối mặt với cố nhân, có câu “Lương y như từ mẫu”
nhưng lòng dạ nàng vốn không rộng lượng đến thế, huống chi đối với kẻ đã từng dồn nàng vào tử lộ. Năm đó nàng đã đáp ứng Trần phu nhân: trước
khi xuất giá sẽ không trở lại Giang Nam nửa bước. Hôm nay nàng đã gả cho người, ngay cả hài tử cũng đã có, không trở lại Giang Nam bây giờ thì
còn chờ đến khi nào, nàng không vi phạm lời hứa a! Huống chi, nàng theo
ngự giá đến Nông Thành, cả tình cả lý đều có lý do chính đáng, chỉ là
nàng đi trước một bước, nếu không thì phải đợi đám quan viên kia cung
đón vô cùng phiền phức.
Đội ngũ cấm vệ quân trong trang phục bình dị đi theo hộ tống không khỏi kinh hãi vạn phần, các ảnh vệ ẩn nấp tại
nơi bí mật không dám lơi lỏng một phút. Hắn phản ứng thật quá đáng a,
hôm nay nàng đã yên bề gia thất, đối với Trần phu nhân không còn gì uy
hiếp, dĩ nhiên cũng sẽ không còn nguy hiểm, hắn lo lắng phái nhiều người đi theo như vậy để làm gì, thật là…! Chẳng qua…cẩn tắc vô áy náy, nàng
thì không sao nhưng vô luận thế nào cũng không thể để hài tử xảy ra
chuyện. Tranh nhẹ nhàng hôn lên má hài tử đang nằm trong lòng mình, nhẹ
nhàng như sợ đánh thức hắn, trước mắt đã là Tử Tiêu phủ.
Cổng chính Tử Tiêu phủ sừng sững đóng
kín, cửa phụ bên cạnh khẽ mở ra. Tranh ôm hài nhi xuống xe, cẩm y vệ đi
theo hộ giá trông thấy cánh cửa phụ mở ra liền đề nghị vào bằng cửa
chính, Hoàng Hậu tôn vinh, Thái Tử cao quý, tuy là vi phục xuất tuần
nhưng làm gì có đạo lý đi cửa phụ? Cửa chính vừa mở, quản gia Tử Tiêu
phủ đích thân tiếp đón, thống lĩnh cẩm y vệ tuân theo ý chỉ Hoàng Hậu
đáp lời, “Thỉnh thông báo phu nhân của quý phủ, có cố nhân đến thăm”.
Viên quản gia không nén nổi tò mò liền liếc mắt, chỉ thấy bên trong cỗ
xe thấp thoáng bóng dáng ba nữ nhân, ngồi giữa là một thiếu phụ dung
nhan tú lệ đang ôm hài nhi trên tay. Vừa nhìn thấy gương mặt người
này…chẳng phải là ba vị cô nương tại Thất Xảo Đường bốn năm trước sao?
Quản gia thật sự kinh hãi, đối với thủ đoạn của đương gia phu nhân, hắn
là người biết rõ trong lòng bàn tay. Hắn không dám chậm trễ liền vội
vàng vào phủ thông báo. Được một lúc, có nha hoàn tiến đến mời khách quý nhập phủ, Tranh dẫn theo Tình Sương Tình Tuyết bước vào nội viện, đội
ngũ cấm vệ quân đứng bên ngoài. Bọn họ thừa biết có ám vệ xung quanh,
hơn nữa, Hoàng Hậu không muốn tiết lộ thân phận, haizz…thân là thuộc hạ, bọn họ chỉ có thể làm theo miệnh lệnh.
Ba người theo chân nha hoàn tiến vào nội
viện, một nha hoàn dáng vẻ trầm tĩnh đứng sẵn bên trong, thấy bọn họ đến liền nghiêng người nói, “Vốn dĩ phu nhân muốn tiếp khánh tại chính
đường, nhưng trong người không khỏe nên đành phải tiếp ba vị tại nội
thất, người phân phó nô tì ra tiếp đón, thỉnh ba vị thứ lỗi”
Tranh gật đầu đáp lời, “Không sao”. Những nha hoàn này đều là tâm phúc của Trần phu nhân, từ nhỏ đã lấy thân phận nha hoàn làm số mệnh. Tử Tiêu phủ từng đón tiếp không biết bao nhiêu vị mệnh phụ phu nhân, những khách nhân trước đây dù thân phận chức vị cao
thấp thế nào, chỉ là khi bước chân vào phủ trạch Tử tiêu phủ vốn được
trang hoàng tráng lệ, tinh xảo, ai nấy đều không nén được thán phục,
đừng nói là miệng khen không ngớt, trên mặt cũng càng không nén được sợ
hãi a! Thế nhưng, vị khách nhân này thì khác, không đúng, phải gọi là
“vị phu nhân này” mới chính xác, chỉ cần nhìn hai thị nữ bên cạnh sỡ hữu khí chất lạnh nhạt uy nghiêm…quả thật không giống những mệnh phụ phu
nhân bình thường. Các nha hòan càng tỏ ra cung kính đón tiếp.
Trong nội đường lại có một nha hoàn khác
tiếp đón các nàng vào khuê phòng của Trần phu nhân. Trong phòng phảng
phất hương trầm, sắp gặp lại cố nhân, Tranh càng bồn chồn phức tạp, hài
tử dường như cảm nhận được tâm trạng của mẫu thân liền ngoan ngoãn nằm
trong lòng nàng. Hắn bình thường hoạt bát lanh lẹ, nay mới học được vài
bước đi khiến trong cung không ít cung nữ khốn khổ với hắn, hiện tại lại có thể nhu thuận đáng yêu như vậy.
“Phu nhân! Khách quý đến”, nha hoàn nhẹ
bước tiến đến bên giường nói nhỏ, sau lại phân phó người dâng trà. Tranh ngồi xuống chiếc ghế đặt cạnh giường rồi đặt hài tử tựa lưng vào ngực
mình. Nàng nhìn lại Trần phu nhân, thời gian như dừng lại…Trần phu nhân
ngọc dung tiều tụy, thân hình gầy yếu.
“Trần phu nhân, từ dạo chia tay đến nay…đã bốn năm rồi. Hôm nay gặp lại âu cũng là duyên phận, phu nhân có khỏe không?”,
“Bốn năm gặp lại, dung nhan cô nương vẫn
như xưa, sức khỏe của ta cũng bình thường mà thôi”, gương mặt Trần phu
nhân biểu lộ sắc thái phức tạp, “Không! Ta nên gọi ngươi một tiếng phu
nhân”
“Phu gia của ta họ Tần, còn đây là hài tử của ta”, Tranh mỉm cười.
“Liễu phủ là thế gia vọng tộc, họ Tần lại là quốc tính, nhất định gia phu của phu nhân là tông thất quý tộc,
chẳng biết đối đãi với phu nhân có tốt không?”, Trần phu nhân cười hỏi.
“Phu quân đối với ta chân thành, vốn
không thể trông mong gì hơn”, Tranh mỉm cười hạnh phúc, “Nói vậy…Thốn
Tương Tư đã được giải, chẳng biết Trần công tử dạo này thế nào?”
“Đa tạ phu nhân có lòng, phu quân của ta
rất khỏe”, ánh mắt Trần phu nhân thoáng hiện tia ảm đạm, nàng nhẹ nhàng
bâng quơ nói vài câu. Tranh nhìn thần sắc của nàng, trong lòng đoán biết có điều không ổn. Trần phu nhân luôn sắc sảo thông mẫn, hôm nay…so ra
mình vẫn là may mắn vô cùng.
Hai người khách sáo đôi lời, mục đích của Tranh đã đạt được, mắt thấy canh giờ không còn sớm nàng liền đứng dậy
cáo từ. Trần phu nhân không thể đứng dậy tống tiễn, Tranh vội cùng Tình
Sương Tình Tuyết bước đi, phía chính điện có vài bóng người đang tiến
đến. Người dẫn đầu…chính là Trần Quyết…người của bốn năm trước, đi phía
sau hắn là một đôi lão phu phụ trang phục hoa quý. Trần Quyết nhìn thấy
trong nhà mình xuất hiện một vị thiếu phụ mi mục như họa lại càng tao
nhã ôn nhuận…chính là…chính là vị lương y từng cứu mình dạo nọ, hắn sững sờ đứng chôn chân tại chỗ. Vị lão nhân không biết sự việc thế nào nhưng lão phụ vừa nhìn thấy các nàng liền không khỏi ngây người. Dung nhan
này…khí độ này…ngày đó… ngày đó tại đại điển phong hậu, Hoàng thượng
đích thân tứ phong…tại Càn Thanh Cung đứng bên cạnh Hoàng Đế…chủ mẫu
Khôn Trữ Cung…thân phận nhất phẩm phu nhân có thể không nhận ra hay sao?
“Thần thiếp bái kiến Hoàng Hậu nương
nương, thái tử điện hạ thiên thiên tuế!”, Hứa quốc công phu nhân vội
vàng cúi người hành lễ. Tranh không ngờ lại có người nhận ra thân phận
của mình, Trần phu nhân vì muốn gặp riêng nàng nên toàn bộ thị nữ trong
viện đều bị đuổi ra ngoài. Chỉ là, người tính không bằng trời tính,
trong nội thất bỗng truyền đến một tiếng vang thật lớn, có lẽ Trần phu
nhân đã sơ ý…đánh rơi tách trà. Tranh cười khổ, hài tử trong lòng nàng
cất tiếng gọi trong trẻo, “Mẫu hậu”. Tiếng gọi non nớt đánh thức mọi
người đang ngây ngốc đứng đó, bọn họ vội vàng sụp xuống quỳ bái trên mặt đất.
Từ cổng chính Tử Tiêu phủ đi ra, cẩm vệ
quân hộ tống đoàn xe rời đi, đến khi đã an vị trên xe Tranh vẫn không
khỏi cảm khái vạn lần. Giờ phút này, nàng chỉ có duy nhất một ý tưởng:
hãy quý trọng hiện tại. Quả nhiên, “Độ tẫn kiếp ba huynh đệ tại, tương phùng nhất tiếu dẫn ân cừu” (渡尽劫波兄弟在,相逢一笑泯恩仇- Sau khi trải qua cơn sóng gió, tình anh em vẫn còn. Hôm nay, gặp lại nhau, cười một cái, mới hiểu rõ ai là bạn, ai là thù).
Mùa đông năm Thánh Cảnh thứ mười bốn, Tử
Tiêu phủ treo bạch lăng, Trần phu nhân tạ thế. Những vị danh y tại Giang Nam đều lắc đầu than đáng tiếc, bệnh này vốn chỉ cần cẩn thận điều
dưỡng là có thể vượt qua, chỉ là không hiểu sao Trần phu nhân vốn sắp
khỏi bệnh, không điều phiền muộn, không ưu tư hoảng loạn cùng lo lắng sợ hãi lại có thể qua đời khi tuổi hãy còn thanh xuân.
Cẩm y vệ truyền báo tin tức về kinh thành và dâng tấu trực tiếp lên Hoàng Đế Thánh Cảnh Đế nghe xong chỉ mỉm
cười ảm đạm, hắn còn dặn dò không nên để Hoàng Hậu biết tin.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...