Mấy ngày sau cứ thế trôi qua trong mơ mơ hồ hồ, ta nếu không quên nhóm lửa thì cũng quên lấy nước. Mà Ngọc Trúc cũng chưa từng quay trở lại. Ta vội mang quần áo vừa phơi khô vào trong nhà thì sắc trời đã tối, đặt quần áo vào trong chậu gỗ, ta lại quên mất nó, cứ ngâm trong chậu suốt một ngày đêm. Đang chuẩn bị vào nhà nghỉ ngơi, chợt thấy có bóng người thoáng qua phía nhà bếp, ta cả kinh trong lòng, chỉ sợ gặp phải kẻ xấu, nhưng cũng không thể bỏ mặc như vậy vào trong nhà được. Ta rón rén đi về phía trước, đẩy cánh cửa ra, người nọ bỗng nhiên giật mình giật mình, hóa ra là Ngọc Trúc.
“Nương nương, ngài đi mà chẳng phát ra âm thanh gì, hù chết nô tỳ.” Nàng gượng ép nở nụ cười, thế nhưng cũng không phải là cười vui vẻ.
“Có chuyện gì sao?” Ta thầm an tâm trong bụng, thế nhưng vẫn cảm thấy nghi hoặc, lúc này nàng ta đến đây làm gì?”
“Ta… Nô tỳ vội tới nhắn lời của quý phi nương nương cho nương nương, và mang cho ngài thêm mấy bộ quần áo cùng thức ăn.” Ngọc Trúc là một cô gái rất ít ười, thế nhưng khi nói xong những lời này nàng lại khẽ nhếch môi, nở một nụ cười hiếm có.
“Ngươi đến đây làm gì?”
“Chẳng phải không tìm được ngài sao! Tưởng rằng ngài đang ở trong nhà bếp làm bữa tối, cho nên đến đây xem thử. Nhà bếp tối quá, mò cả buổi vẫn không tìm thấy nến với đá đánh lửa, sau đó thì ngài lại đến, khiến cho nô tỳ cũng giật mình.” Nàng vỗ vỗ lồng ngực của mình, nở nụ cười dịu dàng.
Ta cũng không muốn nói thêm gì với nàng nữa, nhưng dù sao cũng là người bên cạnh Hoa quý phi, ta cũng không tiện buông lời quá đáng.
“Nương nương bảo ngươi đến đây, là muốn nhắn nhủ gì với ta?” Hy vọng nàng có thể đem lại tin tức tốt lành cho ta.
“Hả! Nương nương… Nương nương nói, phải lo cho ngài có được cuộc sống thoải mái, ăn mặc và đồ dùng đều giúp ngài chuẩn bị đầy đủ.” Sau đó nàng xoay người cầm đến một ít đồ, “Đây là vài bộ quần áo, hy vọng ngài đừng chê. Bên trong còn có một ít bạc, Sau một thời gian nữa, nô tỳ sẽ quay lại đưa cho ngài ít đồ.” Ta đang muốn đưa tay tiếp nhận, nhưng nàng ta lại lách người né tránh
“Để nô tỳ mang vào phòng giúp nương nương nhé, xem có còn thiếu cái gì không, lần sau nô tỳ sẽ mang đến cho ngài.” Nàng nghiêng người sang bước qua người ta, sau đó đi thẳng về phía phòng của ta. Ta thấy phiền lòng, nhưng lại không tiện biểu lộ ra, chỉ nhíu mày nhìn theo.
Nàng đi vào trong phòng của ta, nhìn xung quanh một lượt, sau đó cất y phục đi, để bạc ở trên bàn. rồi nói, “Nô tỳ cứ lo nương nương ở một mình sẽ không quen, thấy ngài đều sắp xếp mọi thứ ngay ngắn thế này, Ngọc Trúc cũng yên tâm hơn nhiều, hai mươi lượng bạc này tạm để ở đây, quý phi nương nương nói ở đây không thể so với trong cung, không thích hợp cầm nhiều tiền trong người. Tránh để người khác chú ý đến, chỉ rước phiền vào mình.
Hai mươi lượng bạc với ta mà nói, chỉ cần không phung phí thì đủ chi dùng trong hai ba tháng tới. Hôm rời khỏi hoàng cung, tiện tay cầm theo cừng mười hai lượng bạc vụn, cộng với số tiền này, đủ để sống ba tháng rồi.
“Cảm tạ nương nương đã lo lắng, nhờ ngươi chuyển lời rằng ta rất biết ơn, chỉ là…” Ta muốn nói lại thôi.
“Nương nương, cứ nói đừng ngại!” Hôm nay nàng ta đặc biệt dễ chịu.
“Xin Ngọc Trúc cô nương chớ cười, ta nghĩ mình cần nhiều tiền hơn mọt chút, ở đây tuy rằng không thiếu thốn cái gì, nhưng vẫn có nhiều thứ cần phải mua, hơn nữa, haizzz… Nói đi nói lại cũng tại ta quá ngốc, cái gì cũng không biết làm, ngay cả nấu cơm cũng không xong, ta hy vọng có thêm một người đến chăm lo, không bết bên cạnh cô nương còn có ai nhàn rỗi chăng!” Nói xong những lời này, ta tự cảm thấy mặt mình nóng bừng, ta trước nay chưa từng xin xỏ tiền bạc với ai vậy mà nay lại chìa tay xin tiền người khác.
“Là Ngọc Trúc nghĩ không chu toàn, xin nương nương không nên trách tội. trên người nô tỳ còn hai mươi lượng nữa, hay là ngài cứ cầm lấy dùng tạm?” Nàng lại lấy thêm hai thỏi bạc từ trong túi ra, đặt ở trên bàn.
Ta ngượng ngùng cười cười, sau đó đem tiền đi cất, lòng vẫn cứ thấp thỏm bất an, mà Ngọc Trúc bỗng nhiên lạnh lùng nói thêm vài ba câu khách sáo rồi rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...