Để Người Cười

Toàn bộ trang sức Phương thị cho bán được 60 lượng bạc, Tiểu Dung
mang về cho An Bình ngay. Tiểu viện nơi hai mẹ con ở ít người lui tới,
thuận lợi cho An Bình thực hiện tính toán của mình.

Nàng dặn Tiểu Dung mua gạo loại ngon,
hạnh nhân, sáp ong…sau đó đóng cửa trong phòng cả ngày. Khi Tiểu Dung
mang cơm vào thì thấy tiểu thư đang bận rộn với lỉnh kỉnh đồ đạc. Có vẻ
giống như đang làm son…Nhưng nguyên liệu thì có vẻ lạ. Tiểu Dung tò mò
sờ tay vào số thứ có vẻ như đã thành phẩm. Màu sắc rất đẹp. Nàng càng
thêm tò mò hơn:

-Tiểu thư…Đây là gì ạ?

-Đẹp không?-An Bình cười nhẹ. Cách làm son là do nàng đọc được trong
một quyển sách nơi địa phủ do Sai nhi mang tới. Sai nhi là một con quỷ
nhỏ, nhìn không rõ giống đực cái nhưng lại rất thích thú với những món
đồ xinh xắn mà con người dùng để trang điểm. Có lẽ do bề ngoài xấu xí,
bản năng thôi thúc nó tìm kiếm những thứ có thể che đi khuyết điểm của
mình…

Sai nhi…Sai nhi….

-Em lấy một ít, mang ra cửa hàng son phấn gửi bán đi.- An Bình nhẹ giọng- Cách sử dụng là như vầy.

Tiểu Dung nhanh nhẹn, thông minh, chẳng mất thời gian đã hiểu được
cách dùng. Son này lạ hơn những thứ son phấn trước đây, thử một chút mà

đã thấy bám màu hơn những thỏi son khác, có lẽ bán sẽ được giá. Tiểu
Dung thở phào. Hèn gì chủ tử không mua son phấn. Bản thân người biết tạo ra thứ tốt vậy mà.

-Em đi ngay đây tiểu thư.

-Ừ.

An Bình còn định làm thêm nước hoa nữa. Các tiểu thư quyền quý rất
thích những thứ mới lạ. Cách thức tạo ra những đồ trang điểm lạ mắt như
thế, chắc chắn sẽ giúp nàng kiếm được tiền. Lâu dài cũng có thể mở được
một cửa hàng bán son phấn nhỏ, bên trong lặng lẽ hành y. Với nữ tử, một
cửa hàng son phấn là hợp nhất. Thu nhập có thể nuôi sống mình. Nhưng số
vốn để mở là không nhỏ. Son phấn là mặt hàng xa xỉ, thuế phải nộp rất
cao.

Đang thừ người tính toán chợt có tiếng gõ cửa. An Bình bước ra…

-Ngũ tiểu thư…

Bên ngoài là Tôn ma ma. Bà nhìn nàng, thản nhiên:

-Tối nay là gia yến. Lão phu nhân muốn Ngũ tiểu thư và Phục di nương có mặt.

-An Bình đã biết rồi ạ!

An Bình hơi cúi người thi lễ. Gia yến mỗi tháng tổ chức một lần, hôm
nay lại phái Tôn ma ma đích thân tới truyền lời, quả nhiên là muốn con
cháu đều có mặt đủ. An Bình vốn lớn lên ở Đinh phủ, vốn không cần phải
giới thiệu thân phận gì cả. Lão phu nhân từ xưa cũng kiêng kỵ thân phận
ca nhi của Phục thị, nếu không phải là chuyện cần tới họ sẽ không muốn
“gia đình họp mặt” làm gì.

Nên bình thường hay nổi bật? Bình thường sẽ khiến mình chìm trong
những thứ nữ khác. Còn nổi bật sẽ làm Đinh Giao Chi ganh tỵ. Với tính
cách đó, An Bình có lẽ sẽ còn gặp nhiều rắc rối.

Phục thị cũng vừa về đến. Bà vừa nghe một số người ở viện khác nói,
tối nay có gia yến song lại có khách mời từ các phủ khác. Hầu gia Trình
Tư cũng đến, có thể sẽ dẫn theo trưởng tử của mình.

Tiễn Tôn ma ma về, nghe mẫu thân nói lại, An Bình khẽ nhíu mày. Gả
cho Hầu phủ cao quý như vậy phải là đích nữ. Ngay cả khi công tử Trình
Kim đã trở thành ngớ ngẩn, Hầu phủ cũng không vì chuyện đó mà hạ thấp
giá trị của mình. Song lão phu nhân lại muốn gặp mặt các thứ nữ khác,

liệu bà có tính toán gì không?

-Bình nhi à…Hay là cáo bệnh, đừng đi…Chuyện hôn ước với Hầu phủ, mẫu thân lo….

Phục thị luôn luôn vì An Bình mà lo lắng. Không như Lư thị, mẫu thân
thân sinh của Vân Ca ngày đó. Ngay cả trước khi xuất giá, bà cũng chẳng
mấy khi trò chuyện thân mật với Vân Ca.

-Không sao đâu mẫu thân. Nữ nhi biết cân nhắc mà…Hơn nữa, nếu chúng
ta cáo bệnh, nội tổ mẫu nhất định sẽ rất tức giận, cho là chúng ta trái ý bà. Cứ đi thôi.

Nàng tô một lớp son lên đôi môi vốn đã mọng đỏ, thay chiếc áo hồng
cánh sen, cùng Phục thị ra cửa. Gió đêm lạnh…Trong lòng An Bình lại thấy ấm áp. Ít ra nàng đã không còn phải bước một mình.

Trong nhà Đinh An Bình là ngũ tiểu thư, đích nữ là Đinh Giao Chi. Ba vị tiểu thư khác là Đinh Oanh Oanh, Đinh Mẫn Giao, Đinh Phấn Điệp. Cả ba đều xinh đẹp, trang điểm tươi tắn, quần là áo lụa đến dự gia yến. Chỉ có Đinh An Bình mặc trang phục bằng vải thường, môi chỉ có chút son, tóc tết đơn giản, kính cẩn dâng trà cho lão phu nhân.

Càng khác biệt lại càng khiến người chú ý. Huống gì, An Bình mười lăm tuổi như một bông hoa mới hé, phong thái điềm đạm nhã nhặn, không xiểm nịnh cũng không xa cách, Đinh lão mẫu trông rất vừa mắt.

Đinh Giao Chi hôm nay trang điểm cũng lộng lẫy khác ngày thường. Tuy nhiên An Bình lại thấy dường như nàng ta dùng quá nhiều phấn nên má hồng không được tự nhiên.

Bàn ăn trong nhà khá dài. An Bình và Phục thị ngồi ở vị trí dưới. Khác hẳn các tiểu thư khác ăn uống điềm đạm, An Bình ăn uống tự nhiên, không gắp quá nhiều nhưng cũng ăn không ít. Món ăn toàn là thứ ngon và hiếm, đối với Phục thị rất có lợi cho sức khỏe, bà thì tỏ vẻ ngại ngần song An Bình lại liên tục tiếp đồ ăn cho mẫu thân mình.

Đang dùng cơm thì Tôn ma ma vào nói nhỏ vào tai lão phu nhân. Vừa nghe xong, Đinh lão mẫu đứng dậy ngay:

-Đi với ta ra chào Hầu gia.

Mộc Viễn Hầu đích thân đến phủ, chỉ có thể vì một mục đích. Các tiểu thư nhìn nhau lo lắng. Phương thị, Lư thị và các di nương cũng không khỏi căng thẳng. Phục thị níu lấy tay An Bình, trời lạnh mà mồ hôi trên tay bà đã rỉ ra.

An Bình trái lại rất bình tĩnh. Là họa sẽ là họa, là phúc sẽ được phúc.

Một lát sau Đinh lão mẫu và Đinh lão gia bước vào trong, theo sau là Mộc Viễn Hầu và một thanh niên dáng vóc cao lớn, làn da nhợt nhạt…Ánh mắt ông ta lướt qua những thiếu nữ trong phòng, thâm trầm, khó đoán. Đinh lão mẫu cười cười.


-Mộc Viễn Hầu đến thăm thật là hân hạnh quá. Đám nhỏ, còn đứng yên đó làm gì.

Từ Phương thị, Lư thị, các di nương và tiểu thư trong phòng vội vã thi lễ. Mộc Viễn Hầu vẫn chưa thu ánh mắt lại, thoáng ngẩn ra khi thấy An Bình.

-Đây là….

-Hầu gia chắc chưa biết rồi- Đinh lão mẫu cười nhẹ -Đây là An Bình, thứ nữ của nhà vừa từ xa về. Con bé thể chất yếu đuối nhưng bây giờ đã khỏe hơn.

-Ừ.

Mộc Viễn Hầu không nhìn An Bình nữa. Nàng chỉ là một thứ nữ, thân phận thấp kém như thế. Đinh Giao Chi là đích nữ, dĩ nhiên phải gả cho con trai mình…Bỗng nhiên:

-Á….

Tiếng kêu hoảng hốt của Đinh Phấn Điệp vang lên giữa phòng. Trình Kim bất thình lình ôm lấy nàng ta, vừa hôn vừa cắn lên đôi má hồng phấn. Sau khi xảy ra chuyện, hắn ta không còn nhớ gì tới quá khứ, đầu óc cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhưng bản năng háo sắc thì vẫn còn. Không có lý trí kiềm giữ, gần đây càng lúc càng quá đáng, tỳ nữ trong nhà, bất cứ ai vào mắt đều không tha, là cơn ác mộng của người trong Hầu phủ. Chứng kiến cảnh đó, các thiếu nữ của Đinh gia càng sợ hãi hơn.

Trình Tư vội vã kéo con trai lại, mày khẽ chau:

-Tiểu tử vừa nhìn thấy tiểu thư này thì đã yêu thích đến vậy, thôi thì hôn sự trước đây ta cứ nạp nàng ta làm con dâu vậy. Ngày mai sẽ cho sính lễ tới, Đinh lão phu nhân và Đinh huynh nhận cho.

Mặt Phấn Điệp xanh như tàu lá nhưng không dám khóc, mẫu thân nàng thì chết trân tại chỗ….Đinh lão gia và Đinh lão phu nhân càng không có phản ứng gì. Trình Tư nhìn thoáng qua An Bình một chút, thoáng tư lự, sau đó kéo Trình Kim đang nháo nhào về phủ. Mọi người chỉ biết ngơ ngác nhìn theo.

Một tiếng kêu lại vang lên thảng thốt. Phấn Điệp ngã xuống đất, bất tỉnh trong tiếng kêu gào của mẫu thân nàng.

Gia yến biến thành một buổi tiệc không vui vẻ. An Bình thoáng thở dài….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận