Lúc nửa đêm, nam nhân cuộn mình trên giường, tấm chăn bị ôm chặt vào ngực, trong ngực tựa như bị hỏa thiêu tra tấn. Mồ hôi lấm tấm trên đầu chảy xuôi hai má xuống giường, lạc thành từng giọt nước, qua ánh trăng xuyên thấu còn có thể bên trong màu trong suốt của nước còn có màu ấn ký đỏ…. “Khụ khụ…” Mới mười lăm ngày, trùng độc đã bắt đầu phát tác.
Lau đi vết máu chảy trên khóe miệng, nụ cười tái nhợt trong đêm lộ ra hương vị châm chọc, chẳng lẽ hắn thật sự vì trùng độc này mà bỏ mình sao ?
Hắn một đời này, rốt cục sống vì cái gì ? Đến khi chết, còn có thể mang theo cái gì ?
“Ha ha…” Tiếng cười quanh quẩn trong phòng.
Yếu đuối cùng bi thương, chỉ có thể lưu lại cho bản thân, chỉ có thể tồn tại trên chiếc giường nhỏ hẹp, một khi bước ra, hắn vẫn là Nguyên Bạch Lệ cuồng ngạo mà nhìn thiên hạ.
Thay cho y phục nhiễm máu, nam nhân sắc mặt có chút trắng bệch chậm rã đi ra phòng, bên trong tràn ngập vị máu khiến hắn khó chịu.
Đêm lạnh, gió cũng trở nên tịch mình. Lá cây đã ngả màu vàng. Ánh trăng điêu linh lạnh như băng, rơi trên mặt đất, hóa thành một lành chiếu rọi bóng nước cô đơn.
“Bạch đại ca, ca sao lại đứng ở chỗ này không vào trong nhà ?”
Quay đầu lại, trong mắt nam nhân, một khuôn mặt cùng người nọ có chút giống nhau. Ánh mắt ngước lên, nói : “Đệ cũng có thể đi ra đây, sao ta lại không thể ?” Dư quang đột nhiên nhìn thoáng qua mạt hồng, trong mắt Nguyên Bạch Lệ hiện lên một tia kinh ngạc.
Nhận thấy tầm mắt của Nguyên Bạch Lệ, Hách Liên Thánh Lan có chút ngượng ngùng nắm lấy tấm khăn hồng, rõ ràng là tấm mạng hồng mà phụ nữ Trung Nguyên đội khi lập gia đình : “Bạch đại ca, ca thử nói xem Trung Nguyên sao lại có một cô gái kỳ lại như vậy, làm cho đệ… làm cho đệ ngày ngày đêm đêm hồn vía lên mây.”
Khóe miệng khẽ nhếch, Nguyên Bạch Lệ nhẹ giọng nói : “Đệ thích nàng sao ?”
“Thích ? Không, đệ yêu cô ấy, từ khi lần đầu nhìn thấy cô ấy đệ đã yêu, ha ha, Bạch đại ca, ca đừng cười đệ, kỳ thật ngay cả tên gọi của cô ấy là gì, ở nơi nào, chuyện gì cũng không biết.” Si ngốc nhìn tấm voan hồng trong tay, Hách Liên Thánh Lan thì thào tự nói : “Không xứng với nàng, thật sự là không xứng với nàng….”
“Nếu nàng ấy là người quái dị… hay là nói, căn bản nàng không giống với tưởng tượng của đệ thì sao.”
“Yêu là yêu, không nên dài dòng như vậy ? Yêu nàng đó là yêu, cùng nàng là loại người gì thì có gì liên can ! Người Trung Nguyện thực thích hỏi đến nguyên do. Trai gái đại mạc chúng ta, một khi đã yêu, chính là thiên trường địa cửu ! Giấc mộng lớn nhất từ trước đến nay của đệ chính là có thể tìm được nàng ấy, đưa nàng về thảo nguyên, ngày ngày cưỡi ngựa dưới hoàng hôn…” Hách Liên Thánh Lan càng nói càng hưng trí. Ánh mắt thiên lam dưới ánh trăng lóa lên ánh sáng kỳ dị, nụ cười trên mặt thực đơn thuần mà nóng bỏng.
Nguyên Bạch Lệ, không đành lòng cắt đứt “giấc mộng” của Hách Liên Thánh Lan.
Thân là diễn viên của một “giấc mộng”. Trái tim của nam nhân theo lời nói của Hách Liên Thánh Lan cũng dần dần say mê, không phải là vì nam tử, mà là bởi những lời đó, hắn cũng không tin tưởng thế gian này có tình yêu say đắm kiên trinh mà đơn thuần, hết thảy tình yêu đều bị giết chết trong quyền lực.
Nhưng Hách Liên Thánh Lan trong miệng cứ không ngừng nói ra những từ mỹ hảo, thật sâu đánh vào trong tim nam nhân, thật sâu.
Mộng, luôn là đẹp như vậy, mà sự thật, lại là tàn khốc.
Nếu có kiếp sau, Nguyên Bạch Lệ nguyên chính mình là một kẻ vô danh , rời xa hồng trần phân tranh. Ở nhân gian làm việc bình thường, cùng ái nhân sống đến đầu bạc răng long.
Kiếp này chỉ sợ không có cơ hội.
“Bạch đại ca, chuyện này ca ngàn vạn lần đừng nói với người khác ! Đệ xem ca là anh em tốt, mới thẳng thắn bày tỏ.”
Ngươi cho ta là anh em tốt, ta làm sao thừa nhận được đây ? Nguyên Bạch Lệ cười nói : “Ta còn có người nào để nói đây ?”
Hách Liên Thánh Lan do dự một phen mới nói : “Đệ có một anh trai. Mấy ngày nữa sẽ đến đây, nói không chừng là đêm nay, Bạch đại ca là một nhân tài, đệ nghĩ huynh ấy nhìn thấy ca sẽ thật cao hứng. Đại ca của đệ rất giống đệ, đều trọng người tài, chỉ sợ đến lúc đó ca cùng huynh ấy tán gẫu nhất hoan, đem việc của đệ nói ra.”
Dứt lời, Hách Liên Thánh Lan nhẹ giọng nở nụ cười, lại nhìn thấy Nguyên Bạch Lệ có chút khác thường thần sắc, đang muốn mở miệng nói chuyện thì người hầu bên cạnh cuống quít chạy tới, trên mặt tràn đầy hưng phấn, ghé vào tai Hách Liên Thánh Lan nói một phen.
“Ha ha ! Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, Bạch đại ca, ca tạm thời chờ ở trong này, đệ đi trước nghênh đón đại ca của đệ !” Dứt lời, Hách Liên Thánh Lan vội cùng người hầu kia ly hai.
Tiễn hai người rời đi xong, Nguyên Bạch Lệ cúi đầu nhẹ giọng nở nụ cười, “Còn muốn đi tìm ngươi, không thể tưởng được chính ngươi tìm đến đây.” Trong trí nhớ lại hiện lên cái tên cuồng vọng kiêu ngạo, không thích cạo râu kia, không biết đã thay đổi bao nhiêu.
Ngẩng đầu nhìn lại, giống như lại thấy một màn hoang đường trên thảo nguyên từng khắc sâu trong trí nhớ.
“Thánh Lan, đệ không phải giấu mỹ nữ gì, khẩn cấp muốn đại ca ta đi chứng hôn cho ngươi ?” Hách Liên Bột sớm nghe nói đệ đệ của mình ở Trữ vương phủ làm chuyện tốt, tiện nghe cả việc Hách Liên Thánh Lan đem tân nương của Trương Tứ Phong về.
Gặp Hách Liên Bột trêu chọc mình, Hách Liên Thánh Lan liên tục lắc đầu : “Đại ca, huynh thật sự là nói bậy, làm gì có mỹ nhân nào, đệ nửa tháng trước ở Long Thành gặp một vị kỳ nhân, cùng đệ trò chuyện thập phần hợp ý, đệ đã sớm bái làm huynh trưởng. Đệ nghĩ đại ca là người trọng người tài mới nghĩ cách giữ lại.”
“Ha, đệ nhưng thật ra bái hắn làm đại ca, ta cũng thật khẩn trương đến xem kẻ nào có thể lọt vào mắt Tả hiền vương, càng có thể cùng ngồi cùng ăn với ta !” Trò chuyện một phen, Hách Liên Bột lại thấp giọng nói, “Đệ không nói cho hắn thân phận thật của ta chứ ?”
“Tất nhiên là không, bất quá hắn cũng chưa từng hỏi qua.” Hách Liên Thánh Lan đáp, chỉ vào phía ẩn hiện một bóng người, “Ngay bên kia, chúng ta đi !”
Hách Liên Bột chưa khi nào thấy đệ đệ của mình tôn sùng một người như vậy, càng đừng nói muốn lôi kéo mình phải tự mình đi gặp mặt, y đường đường là đại Thiền Vu cư nhiên còn phải hạ mình trước người kia, thật sự là dở khóc dở cười. Trên đời này, thực sự có người thứ hai khiến bản thân tự mình đi vấn an sao ?
Khi bóng người kia dần dần hiện rõ, vấn đề đã có câu trả lời…. Không có.
“Bạch đại ca ! Đây là đại ca của đệ, cũng không biết hai người ai lớn tuổi hơn.” Hách Liên Thánh Lan tiến lên hai bước cười nói với Nguyên Bạch Lệ.
“Tất nhiên là ta lớn tuổi hơn, cũng không biết đại ca của đệ có nguyện ý gọi ta một tiếng đại ca hay không.” Nguyên Bạch Lệ mỉm cười nói, có chút ôn nhu nhìn người nam tử cách mình không xa.
“Đại ca ?” Hách Liên Thánh Lan nhìn lại, Hách Liên Bột lại chính là lăng lăng đứng phía sau. Ánh mắt hiện lên mạt hồng dường như lập tức hiện lên một nỗi lòng khó có thể diễn tả…. chưa từng thấy qua biểu tình như vậy của Hách Liên Bột, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì ?
Hách Liên Thánh Lan còn chưa hiểu được, Hách Liên Bột trong miệng đã chậm rãi nói ra hai chữ : “Bạch Lệ….”
“Ba năm không gặp, ngươi là ngay cả nói cũng không nói được sao ? Đại mọi rợ.” Thản nhiên nói một cậu, Nguyên Bạch Lệ khóe miệng khẽ nhếch, đối với Hách Liên Bột một khắc trước còn thất thần đứng đã nhào vào ôm lấy, chỉ là lẳng lặng đứng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...