Bên trong cửa phòng đóng chặt có tiếng thở hổn hển, ngọn đèn lay động, sáp đỏ chảy xuôi.
Thân thể không còn chút khí lực nằm tựa vào đầu giường, trên người đè nặng một nam tử đắm chìm trong ***.
Đôi mắt đen thăm thẳm, tựa hồ thiếu chút tiêu cự, nhưng phản chiếu lại màn liêm màu trắng trên giường, giống như một mảnh bông tuyết đem người nhốt vào.
“A ưm !” Nam tử ngâm nga một tiếng rồi ngã xuống thân thể trần trụi của Nguyên Bạch Lệ, tay ôm lấy thắt lưng tinh tế, hôn lên sắc thái yêu dị trên ngực, “Bạch Lệ….”
“Đủ chưa ? Vậy mau cút đi !”
“Đủ ? Làm thế nào mới đủ ?” Không rời khỏi người nam nhân, Trương Tứ Phong ôm lấy thân hình mềm dẻo của nam nhân, lại một lần nữa ngậm lấy đôi môi, lãnh hương trầm mê vu mị, tựa hồi còn đắm chìm trong tình ái mãnh liệt chưa thể tiêu thất, do dự quấn quanh lấy nơi cực nóng trong cơ thể nam nhân đảo lộn một phen rồi mới lưu luyến đi ra.
Chất lỏng nằm tận sâu nơi kết hợp chảy xuôi theo bắp đùi trắng nõn, cảm giác lành lạnh làm cho Nguyên Bạch Lệ cau mày cắn răng. Mấy ngày lúc đầu Trương Tứ Phong coi như an phận, chỉ ôm Nguyên Bạch Lệ ngủ.
Nhưng từ nửa tháng trước liền kềm chế không được, ôm kẻ mình yêu luyến nhất vào người mà không được động chạm, có đạo lý nào như vậy ? Vì thế trong đêm, sau khi làm cho Nguyên Bạch Lệ mất hết khí lực, liền lại cưỡng bức, nhưng không lỗ mãng như ban đầu, vẫn là dùng chút bôi trơn.
Bắt đầu từ đó, cơ bản mỗi đêm đều lưu luyến không quên, tựa như một khi dính phải thuốc phiện, chỉ biết càng ngày càng nghiện, cho đến khi không thể tự thóat ra được.
Từ trên giường ôn lấy thân thể đầy vết hôn của nam nhân, bước vào trong bể nước ấm áp thay nhau tắm rửa thân thể, nam nhân ngay cả đứng cũng không vững chỉ có thể bị Trương Tứ Phong một tay ôm vào trong ngực.
Lúc ban đầu Nguyên Bạch Lệ còn có thể mắng vài câu, trừng hai mắng, nhưng Nguyên Bạch Lệ càng mắng, Trương Tứ Phong càng cao hứng, sau thì nam nhân cũng không quản, giãy dụa vô dụng, lãng phí sức lực. Mà khi Trương Tứ Phong đưa ngón tay vào trong cơ thể nam nhân khuấy động, đôi mày của nam nhân vẫn như trước cau lại thành hình chữ xuyên, trong mắt luôn dấu không được nỗi chán ghét.
Bị bắt tựa vào thành bể, phía sau nam nhân là Trương Tứ Phong đang tựa sát vào tấm lưng trần.
Cơ thể gần sát cho nhau ma sát, chắc chắn sẽ chạm phải dục hỏa, vì thế khi nam nhân lại cảm thấy phía sau có thứ gì trở nên cứng rắn, hắn gắt gao nhắm mắt lại, dưới loại tình huống này phía sau càng lấn tới, hắn tựa hồ cũng đã quen thuộc.
Rất nhanh, trong bể nước ấm áp, lại bốc lên một hồi lửa nóng yêu dục, đến khi từ trong bể đi ra, đã hơn một canh giờ.
Một lần nữa về đến thì giường nệm đã được thay mới, Trương Tứ Phong hôm nay tâm tình tựa hồ rất tốt, chỉ ôm lấy nam nhân, đó là vì tính tình Nguyên Bạch Lệ càng lúc càng dịu ngoan, không còn kháng cự giống như trước.
“Để ta ra ngoài hứng gió.” Nam nhân bị ôm vào trong ***g ngực nam tử, nhìn Trương Tứ Phong đang rạng rỡ, thản nhiên nói.
Giọng nam nhân thất lạc, Trương Tứ Phong đang đắm chìm trong ***, mắt bỗng hiện lên tia thanh minh, thân thủ vuốt ve mái tóc đen như mực của nam nhân, lại phát hiện hai sường đã có vài sợi bạc chói mắt….
Tựa hồ là cảm thấy được Trương Tứ Phong khẽ biến, Nguyên Bạch Lệ nói tiếp : “Hay là ngươi muốn ta buồn chết trong phòng, hay giấu cả đời, cho đến khi ta đầu đầy tóc bạc mới được ra ngoài….”
Lấy tuổi của Nguyên Bạch Lệ đáng lẽ giờ này còn chưa có tóc bạc, mặc dù dây dưa trong lốc xoáy quyền thế, nhưng hắn đều có một chút tinh thần tiêu dao, nếu không chỉ sợ mái tóc sương này, là khi bị Nguyên Uyên cùng Trương Tứ Phong tra tấn mà xuất hiện.
“Nếu ở trong phòng buồn, thì đi ra viện, ta sẽ cùng ngươi ra ngoài.” Lời nói nhìn như có sự quan tâm chăm sóc lại có một tầng ý tứ khác, Nguyên Bạch Lệ muốn ra ngoài, thì phải để Trương Tứ Phong tự mình canh chừng, có thể ở trong phủ, nhưng không được ra khỏi vương phủ nửa bước.
Nguyên Bạch Lệ cũng không muốn đi ra vương phủ, nơi ở của Trữ Vương, vài năm trước hắn đã tới, trong đầu vẫn nhớ, hắn hiện tại thầm muốn đi ra ngoài, nghĩ muốn phải nhìn ngắm vương phủ này.
Trong đêm khuya không một tiếng động, khi thân thể thừa nhận sỉ nhục, Nguyên Bạch Lệ đã ẩn giấu thứ kháng cự được sự vô lực của cơ thể, mấy ngày trước rốt cục có thể cắn răng nâng được một ngón tay.
Chỉ cần nhẫn nại mấy tháng nữa, một ngày nào đó cũng đã có thể sử dụng được hai chân.
Tại trong chăn đệm Trương Tứ Phong không thấy, đôi tay cựa hồi không thể nhúc nhích, lúc này đã gắt gao nắm thành quyền.
————————-
“Hoàng thượng ! Biên cảnh cấp báo ! Tả hiền vương Hung Nô mang binh đến quấy nhiễu biên quan, tướng thủ thành bị đánh lui !”
“Hoàng thượng ! Trữ Vương do Trữ phi bị ốm chết mà sinh bệnh nằm trên giường, không thể ra biên cảnh !”
“Đủ rồi ! Lui ra cho Trẫm !” Trên triều đình gầm lên một tiếng, chúng quan đều cúi gập người lui ra khỏi đại điện.
“Trữ Vương sẽ vì một ả đàn bà mà sinh bệnh ? Hừ, thần thấy hắn căn bản là không muốn xuất binh !” Y phục in hình con bướm, Long Điệp đứng bên long ỷ hừ lạnh một câu.
Nguyên Uyên nhíu mày nói : “Lần trước Trẫm cùng hắn từng có hiệp định…” Nói đến đây, đôi mắt Nguyên Uyên buồn bã, Trương Tứ Phong muốn chính là Nguyên Bạch Lệ, nhưng sau đó Nguyên Uyên căn bản là không muốn đem Nguyên Bạch Lệ cho Trữ vuơng, chàng rất muốn giết đến Trương Tứ Phong quá phận này, nhưng còn ngại Trương Tứ Phong hiện tại trong tay còn nắm binh quyền.
Nhưng sau vài năm đăng cơ, Đại thiền vu Hách Liên Bột lại như một tên bừng bừng dã tâm, sớm có ý định thâu tóm Thiên Triều, lúc này đã bắt đầu cuộc chinh phạt xuống phía nam.
Một bên là Thiên tử Thiên Triều, một bên là thiên chi kiêu tử trên thảo nguyên, cuộc chiến của bọn họ không chỉ có trên chiến trường, mà có một cuộc tình chiến không nói ra lời.
Nguyên Bạch Lệ tuy không muốn nói ra kẻ Hung Nô kia là ai, Nguyên Uyên cũng dường như đoán được vài phần, nam nhân tâm cao chí ngạo trong mắt còn có thể dung được ai chứ ? Trừ bỏ Tả hiền vương vừa kế vị Hách Liên Thánh Lan, cũng chỉ có Đại Thiền vu Hách Liên Bột….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...