Dạy Dỗ Tiểu Công Chúa

1.
Ở sân bay hôm nay diễn ra một cảnh tượng rất kì quái: một người đàn ông với vẻ ngoài tuyệt mĩ vừa tao nhã vừa mạnh mẽ một tay đẩy đồ, một tay cầm điện thoại bấm bấm gì đó rất chăm chú… Được rồi, đây không phải điểm chính. Điều đáng nói ở đây là bên chân anh ta có một đứa bé tròn tròn đáng yêu giống như bạch tuộc vươn ra tua dài tìm mọi biện pháp bám dính không dời. Người đàn ông mấy lần đưa chân muốn đá cục nhỏ kia ra nhưng đều không thành công. Mà đứa bé kia lại không khóc không nháo, cũng chẳng hề sợ hãi, chỉ nhe răng cười toe toét, dường như sợ người trước mặt còn chưa đủ giận dữ.
- Ngô Như Nhật Minh!!! Còn không chịu buông ra cậu liền đá cháu trở về Pháp. Ngay lập tức. – Anh nhíu mày đe dọa, sắc mặt đã khó coi tới cực điểm. Chỉ tiếc, đứa bé to gan nào đó lại không biết trời cao đất dày là gì, chớp chớp mắt hết sức đắc ý.
- Cậu, Tiểu Minh bám thật chặt rồi.
- >o< - Anh bốc hỏa rồi. Có ai đến đem thằng nhóc này quăng đi đi, quăng trở lại Pháp luôn thì càng tốt. Anh tình nguyện nửa đêm trèo tường trốn đi cũng không muốn mang theo cái cục nợ này đâu. Bùi Diệc Lam đáng ghét, sao lại ném tên nhóc này cho anh trông coi? Chẳng lẽ cô không sợ anh sẽ ngược đãi nó hay sao? Được rồi, anh thừa nhận, cho dù có ngược đãi thì cũng là nó ngược đãi anh.
- Xin hỏi, anh là anh Bùi phải không? – Đột nhiên, một giọng nói xa lạ vang lên khiến anh giật mình ngẩng đầu.
- Anh là... – Anh nghi ngờ lên tiếng, bàn tay cầm điện thoại âm thầm kéo cục kẹo cao su bên chân ra sau lưng. Anh vừa mới xuống máy bay được vài phút, làm sao đã có người tới đón rồi? Anh cũng đâu có nổi tiếng đến vậy? Anh hơi chần chừ đánh giá người trước mặt. Một chàng trai cao ráo, hơi gầy một chút nhưng không hê đem đến cho người ta cảm giác yếu đuối, ngược lại còn có chút dẻo dai. Mái tóc được cắt tỉa gọn gàng, gương mặt không quá nổi trội nhưng lại đem đến cho người ta cảm giác hiền hòa thân thiết. Hẳn là không phải người xấu.
- Xin tự giới thiệu, tôi là Tống Văn Sơn, trợ lí được công ty Sensitive đặc biệt tuyển chọn cho anh. Năm nay tôi 23 tuổi, vừa tốt nghiệp Đại học. Tuy rằng tôi chưa có nhiều kinh nghiệm nhưng tôi sẽ làm việc thật chăm chỉ.
- Trợ lí à? – Anh nheo mắt như có điều suy nghĩ, không nhanh không chậm nói ra, nhưng lại khiến tâm tình hăng hái của người nào đó rớt thẳng xuống vực thẳm. – Tôi không cần một trợ lí vô dụng. Cái tôi muốn là người toàn năng, có thể làm tất cả mọi việc từ công đến tư, chỉ nghe theo lời tôi, tuyệt không thắc mắc hay phản bội. Và đặc biệt là luôn sẵn sàng đợi lệnh 24/24. Cậu làm được không?
- … - Văn Sơn âm thầm rơi lệ. Như vậy không phải là bán mạng làm nô bộc toàn thời gian sao? Nếu là người khác nói với anh như vậy anh khẳng định sẽ không chút lưu tình quăng lại một bóng lưng, nhưng đây là ai chứ? Chính là chuyên gia pha chế nước hoa nổi tiếng, thần tượng của anh, Bùi Diệc Phàm đó. Anh đã phải vất vả như thế nào, nỗ lực bao nhiêu mới trúng tuyển vào vị trí trợ lí quý giá người người giành giật này, há cỏ thể vì một chút điều kiện đã từ bỏ? Cho nên, Văn Sơn cắn răng gật đầu. – Tôi nhất định làm anh hài lòng. – Thôi bỏ đi, người ta la nhân tai, người ta có quyền đòi hỏi.
- Tốt. – Anh hài lòng gật đầu, tay vươn ra một cái liền quăng cục nợ cho người đối diện. – Giúp tôi đưa đồ đạc cùng nhóc con này về nhà trước. Tôi có việc phải đi bây giờ, chắc sẽ về muộn một chút. Cậu trông nom thằng bé cho tốt, đừng để nó thiếu một cọng lông nào, không tôi lại gặp phiền phức.
- Tôi biết rồi. – Văn Sơn tay ôm Tiểu Minh, tay giữ đồ, cứng ngắc gật đầu nhìn người nào đó thoải mái thong dong rời đi. Anh có nằm mơ cũng không ngờ được công việc đầu tiên của mình lại là trông trẻ cùng chuyển đồ.
- … - Tiểu Minh nhìn người đang ôm mình, lại nhìn cậu đã đi xa, như sợ Văn Sơn quá nhàn rỗi liền oa một tiếng khóc lên, dỗ thế nào cũng không nín.
Tống Văn Sơn nhìn trời. Thật muốn khóc quá đi mà! Rốt cuộc anh cũng heieru được ánh mắt thương cảm mà người tuyển dụng giành cho anh lúc trước.
---------------------------------------
2.
Rời khỏi sân bay, anh lập tức xông thẳng đến biệt thự Đinh gia. Anh cũng không tin Đinh Mặc tên khốn kia còn có thể ngăn được mình lần nữa.
‘Tiểu công chúa, anh trở về rồi, rất nhanh sẽ đưa em ra ngoài như đã hứa. Em… còn nhớ anh không?’

Lúc này,

Tại phòng ăn Đinh gia,
Hôm nay tâm tình Đinh Mặc vô cùng không vui. Lí do ư? Bởi vì em gái bảo bối của anh đã theo Đinh Duệ ra ngoài từ sớm. Mỗi sáng cùng cô ăn sáng rồi trò chuyện đã quen, giờ đối diện chỉ có Đinh Cảnh cùng Đinh Triết thật sự là rất nhàm chán.
Haizzzz…
- Ạnh cả à, anh còn tiếp tục thở dài nữa thì chiều nay Tiêu Tiêu sẽ gọi anh bằng chú đó. – Đinh Cảnh liếc mắt xem tường. Không phải chỉ là một buổi sáng không thấy thôi sao, làm gì biểu tình như sắp chết thế kia? Hừ, còn không nghĩ lại xem là ai làm bậy?
- Haizzz… - Đinh Mặc không thèm quan tâm đến lời châm chọc của ai kia. Anh hiện tại đã rất rất rất hối hận rồi còn không được sao?
- Tự làm tự chịu thôi. – Đinh Triết nhún vai, như bâng quơ nhưng lại có hiệu quả bất ngờ. Đinh Mặc sắc mặt tối sầm, toàn thân đông cứng như tượng đá, cũng không dám lại thở dài nữa.
- Đại thiếu gia, Bùi thiếu gia đã trở về, nói là đặc biệt đến thăm thiếu gia. – Đúng lúc này, quản gia dự bị chạy tới thông báo làm bầu không khí đang căng thẳng bỗng dịu xuống một chút.
- Cái gì? – Đinh Mặc nhíu mày, ánh mắt lóe sáng. – Mời cậu ta vào kho ngồi, nói là tôi đặc biệt chuẩn bị cho cậu ta.
- T-T – Quản gia dự bị run rẩy nhận mệnh. Có ai đối xử với bạn tốt đã lâu không gặp như vậy không? Đại thiếu gia đúng là quái vật.

Nghe quản gia dự bị nói, anh chỉ hừ nhẹ một tiếng, không kiêng kị xông thẳng vào phòng ăn.
- Đinh Mặc khốn kiếp, cậu đi ra cho tôi!
- Anh Diệc Phàm? – Đinh Cảnh hấp háy mắt, tà ác liếc nhìn ai đó. – Anh cả à, Tiêu Tiêu sắp bị người ta cướp đi rồi nha.
- Câm miệng. – Đinh Mặc sa sẩm mặt mày, trừng trừng nhìn Đinh Cảnh. – Đừng tưởng anh không biết suốt 10 năm qua em lén lút làm cái gì.
- … - Đinh Cảnh còn muốn phản bác, nhưng thấy ánh mắt như muốn giết người của ai đó liền ngoan ngoãn im lặng.
- Đinh Mặc kia, 10 năm không gặp, vậy mà cậu cũng không thèm đón tiếp tôi tử tê, còn bày ra sắc mặt đó cho ai xem? – Anh nghiến răng nghiến lợi đứng trước cửa phòng ăn.
- E là cậu cũng không cần tôi đón tiếp, mà là một người khác kìa.
- Hừ!? – Anh lườm Đinh Mặc một cái sắc lẻm, bất mãn hỏi. – Rốt cuộc thì vì sao cậu lại không muốn để tôi gặp Tiểu công chúa? Bộ tôi có thù oán gì với cậu hả?
- Tôi chỉ muốn tốt cho Tiêu Tiêu. – Đinh Mặc hiên ngang nói, giống như việc anh làm thật là vĩ đại.
- Có ý gì? – Anh sa sẩm mặt mày. Chẳng lẽ anh là phần tử bất lương cần cách li?

- Cho dù cậu coi Tiêu Tiêu là em gái, nhưng dù sao cũng không cùng huyết thống, nếu hai người gần gũi sẽ làm vị hôn phu của con bé hiểu lầm.
- Vị hôn phu? – Anh kinh ngạc. Cô có vị hôn phu? Không đùa chứ? Cô năm nay mới 17 tuổi mà thôi, tại sao có thể có vị hôn phu?
- … - Đinh Triết liếc anh cả một cái, im lặng đặt tách cà phê xuống. – Các anh nói chuyện tự nhiên, em đi làm trước.
- Em cũng phải đi. Anh cả, anh Diệc Phàm nói chuyện vui vẻ! Đinh Triết, chờ anh, chúng ta cùng đi. – Đinh Cảnh cũng nhân cơ hội chuồn êm. Còn ngồi nữa anh nhất định sẽ phun cà phê đầy bàn mất.
- Đi đi. - Đợi hai đứa em trai kia đi rồi, Đinh Mặc mới tiếp tục lên tiếng, nhìn thế nào cũng rất thản nhiên. – Diệc Phàm, nếu cậu muốn tốt cho Tiêu Tiêu thì hãy nghe lời tôi, đừng có gặp con bé, trách những hiểu lầm không cần thiết.
- … - Anh trầm ngâm một lát, cuối cùng gật đầu. – Tôi hiểu rồi. Nhưng cậu chắc chắn người kia thích hợp với Tiểu công chúa chứ?
- Yên tâm, cậu ta đủ tiêu chuẩn, cũng đối xử rất tốt với Tiêu Tiêu.
- Vậy thì được rồi. – Anh thở phào. Tuy răng có chút không cam lòng nhưng vì hạnh phúc của cô, anh nhịn. Chỉ mong người kia thật sự được như lời Đinh Mặc nói, nếu không anh sẽ là người đầu tiên không tha cho hắn. – Cậu cũng nên đi làm đi. Tôi về trước.
- … - Đinh Mặc nghi ngờ nhìn theo bóng ai kia dời đi. Thật sự chỉ như vậy liền bỏ cuộc? Quả nhiên những lời cậu ta nói là thật, cậu ta hoàn toàn chỉ coi Tiêu Tiêu như em gái. Được rồi, vậy thì anh nên bắt đầu chọn lọc em rể thôi.
---------------------------------------
3.
- Duệ Duệ keo kiệt! – Cô dậm chân bĩu môi, nhất quyết không chịu đi.
- Tiểu công chúa, em đã ăn ba cây kem rồi, còn ăn nữa sẽ bị đau bụng. Đau bụng sẽ phải đến gặp Đinh Triết. Sau đó anh ấy nhất định sẽ mắng anh thối đầu.
- Em sẽ không bị đau bụng đâu mà. Duệ Duệ, anh mua cho em đi, chỉ một cây nữa thôi. Em hứa! – Cô nắm chặt cánh tay Đinh Duệ, làm nũng dụi đầu vào ngực anh như chú cún nhỏ, đáng yêu đến nỗi không ai có thể nhẫn tâm cự tuyệt.
- Em đừng ép anh… - Đinh DUệ thật sự muốn khóc. Tại sao anh lại đồng ý cùng đứa em gái này ra ngoài chứ? Trời ơi, cô là bảo bối của cả nhà đó. Không cẩn thận một chút thôi anh sẽ bị ngàn vạn người băm thây nha. Hơn nữa, nếu như cô thật sự có vấn đề gì, anh cũng sẽ đau lòng chết mất. Nhưng mà cái cô bé này lại cố tình không hiểu, hết lần này tới lần khác dùng chiêu làm nũng vô địch này với anh. Tuy rằng không muốn cô xảy ra chuyện, nhưng anh lại càng không nỡ nhìn cô thất vọng. Phải làm sao bây giờ đây?
Khi Đinh Duệ còn đang đau đầu suy tính thiệt hơn thì cô gái nào đó đã không thấy bóng dáng. Đợi tới lúc anh hoàn hồn thì…
Rầm…
Đinh Duệ có cảm giác bầu trời như sập xuống. Anh làm lạc mất Tiểu công chúa!! Trời ạ, anh lại có thể làm lạc mất Tiểu công chúa!!!


Mà cô gái khiến người ta lo đến sắp chết kia giờ đang ở đâu? Cô dĩ nhiên là đang làm anh hùng cứu mĩ nhân, không đúng, là anh hùng cứu mĩ nam.
Thì ra là vừa rồi khi Đinh Duệ còn đang thở sức căn đo đong đếm thì ánh mắt cô bỗng bắt gặp một cảnh tượng rất chói mắt: khoảng năm, sáu tên con trai dùng sức lôi kéo một người con trai có vẻ gầy yếu vào trong hẻm tối. Nhìn qua đã biết là không có chuyện gì tốt. Với tinh thần nghĩa hiệp ăn vào xương tủy, cô tất nhiên không ngần ngại hiểm nguy xông tới.

Trong hẻm nhỏ,
Một đám đầu gấu đang vây quanh một chàng trai. Tuy chàng trai này không đến mức quá gầy, nhưng đứng giữa những phần tử cao to vạm vỡ bất thường như thế này thì chẳng khác gì một cọng rơm khô.
Tên cầm đầu đẩy đẩy chàng trai vài cái, nói chưa tới ba câu đã hung hăng muốn đánh người.
Cô chạy tới đúng lúc thấy cánh tay đầy cơ bắp của tên đô con chỉ còn cách khuôn mặt tuyệt mĩ của chàng trai kia vài phân, không kịp suy nghĩ vội kêu toáng lên.
- Dừng tay! Mấy người làm gì vậy? – Thanh âm trong veo như tiếng suối, mang theo sự mỏng manh dịu dàng như đang làm nũng khiến lòng người thoáng mềm đi ít nhiều.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô, bao gồm cả chàng trai kia.
Chỉ một tích tắc, không khí dường như đông cứng, ngay cả tiếng hít thở cũng biến mất. Ai cũng chỉ chăm chăm nhìn cô, đầu óc trống rỗng.
Ông trời a! Cô gái này là từ đâu bay tới vậy?
Cô gái trước mắt này, làn da rất trắng, trắng đến gần như trong suốt. Khuôn mặt nho nhỏ cùng đôi mắt to tròn dường như càng thêm lung linh dưới ánh nắng mặt trời. Vẻ đẹp của cô không phải kiểu nổi bật rạng ngời, cũng chẳng phải kiều mị hút hồn, mà là một nét đẹp thanh khiết như giọt sương buổi sớm. Cô giống như nàng tiên lạc bước xuống nhân gian, ngây ngô lại mang theo sự lanh lợi, ánh mắt trong suốt hoàn toàn không nhiễm chút tạp niệm.
Chàng trai chậc chậc hai tiếng, lắc lắc đầu. Cô gái như vậy, nào có ai đủ nhẫn tâm tổn thương chứ? Cho nên, làm bạn trai của cô tuyệt đối là một sự tra tấn, vừa đau khổ lại vô cùng ngọt ngào. Xùy xùy xùy, anh đang nghĩ lung tung cái gì đây? Hiện tại hẳn là nên cảnh cáo cô nhóc này một chút, không nên tự tiện xen vào chuyện của người ta, bằng không chính mình sẽ gặp nguy hiểm.
- Mấy người ngây ra làm cái gì thế? – Cô nghi ngờ lại gần, đứng ở bên cạnh người bị hại đang không ngừng nháy mắt đến rút gân.
- Cô bé, mau về nhà đi, bọn anh sẽ không làm hại em. – Một tên cao to nhỏ giọng khuyên nhủ. Chính hắn cũng bội phục sự thiện lương của mình rồi. Ai kêu cô bé này có dáng vẻ thanh thuần như thế làm gì, hại bọn họ có cảm giác bắt nạt cô là tội ác to lớn lắm.
- Tôi không đi. Các người cậy mạnh bắt nạt người khác, thật là xấu xa. – Cô bĩu môi lên án.
- Cô bé, ngoan, trở về đi. – Chàng tải mỉm cười vỗ nhẹ cái đầu nhỏ của cô. Nếu như cô gái thuần khiết như vậy mà bị thương vì mình, lương tâm anh sẽ day dứt chết mất.
- Anh đừng sợ. Có em ở đây, em sẽ bảo vệ anh. – Cô nhích người lên phía trước che chắn cho chàng trai, trịnh trọng tuyên bố.
Ngất~
Chàng trai hiện tại thật sự đầu váng mắt hoa rồi. Ai tới nói cho anh biết cô gái này từ đâu chui ra vậy? Anh nói mình sợ hãi khi nào? Còn nữa, ai cần cô bảo vệ hả? Được rồi, anh thừa nhận mình không có cách nào đánh lại đám người kia, nhưng cũng không đến nỗi để một cô gái yêu ớt bảo vệ chứ? Hơn nữa bọn họ cũng không hề quen biết có được không?
Nỗ lực bình ổn lại tâm tình, chàng trai mới run rẩy lên tiếng.
- Cô bé, anh thấy là em nên nhanh chóng rời khỏi đây đi. Đừng quan tâm đến anh.
- Đúng vậy, mau mau rời khỏi, nếu không lát nữa sẽ không đi nổi đâu. – Đám người kia cũng ra sức khuyên can cô, trong lòng gào thét. Ai đó làm ơn đưa cái cô gái ngây thơ này đi đi, càng xa càng tốt.

- Không được, bọn chúng là người xấu. Nếu như em đi rồi thì ai sẽ bảo vệ anh đây? Không có người bảo vệ, anh sẽ bị thương. Bị thương sẽ phải đi gặp bác sĩ, sau đó sẽ bị mắng thật là lâu. – Cô kiên quyết lắc đầu, dáng vẻ cô vùng hiệp nghĩa nhưng lời nói lại ngốc nghếch giống như đứa trẻ khiến chàng trai nghệt mặt ra.
‘Xin hỏi từ khi nào thì bị thương đi khám sẽ bị bác sĩ mắng?’
Đây không phải chỉ là thắc mắc của chàng trai, mà toàn bộ những người có mặt ở đây.
Họ căn bản không hiểu được những lời nói của Tiêu Tiêu, bời vì bọn họ không ở trong hoàn cảnh của cô. Đinh Triết là bác sĩ, cho nên mỗi lần ốm đau gì đều là anh khám cho cô. Đương nhiên, một chút răn đe giáo huấn là không thể tránh khỏi, cho nên Tiêu Tiêu ngây thơ mới cho là ai bị thương đi gặp bác sĩ cũng sẽ bị mắng cho thối đầu.
- Đừng làm nhảm nữa, nếu như cô ta tình nguyện chịu chết, thì toại nguyện cho cô ta đi. – Tên cầm đầu nghiến răng nói. Amen, hắn là bất đắc dĩ mà thôi. Ai kêu cô gái này nhất quyết không chịu đi chứ? – Lên!
- Ôi! – Cô kinh hoảng kêu lên, nhưng hai tay vẫn dũng cảm vươn thẳng, biến mình trở thành tấm lá chắn bảo vệ cho người phía sau.
- Đồ ngốc này, còn không mau chạy đi? – Chàng trai thật hết chỗ nói rồi. Anh cứ nghĩ cô gái này cùng lắm chỉ mạnh miệng chút thôi, nào ngờ cô lại thật sự đứng lì ở đó che chắn cho anh. Haizzz… nên nói cô trượng nghĩa hay là ngu ngốc đây?
- Bọn họ chắn đường rồi, làm sao chúng ta chạy được? – Cô liếc mắt khinh thường.
- @-@ - Chàng trai ngây ngẩn. Anh hẳn là nhìn lầm rồi, tại thời điểm nước sôi lửa bỏng này mà người kia còn có tâm trạng khinh bỉ anh? Trời ạ, rốt cuộc cô là thần thánh phương nào thế?
- Dừng tay!! – Ngay khi đám côn đồ chuẩn bị vung gậy hướng hai người đánh tới thì từ phía sau vang lên một giọng nói đầy giận dữ.
Bịch… Bốp… Bịch…
Không đợi bọn chúng kịp hiểu ra vấn đề, tất cả đã nằm la liệt trên mặt đất, sắc mặt tái xanh.
- Chao ôi, Cảnh Cảnh, anh thật là lợi hại! – Cô không nhịn được nhảy cẫng lên vỗ tay hoan hô.
- Đinh Tiêu Tiêu, em quá nhàm chán sao? Khi không chạy đi trêu chọc đám du côn này làm gì? – Đinh Mặc rít gào. – Nếu như bọn anh không tới kịp thì làm sao bây giờ?
- Em nào có trêu chọc bọn họ? – Cô chu mỏ kêu oan. Mặc dù Đinh Mặc tức giận rất là đáng sợ, nhưng mà cô lại tuyệt đối không sợ, bởi vì… bởi vì… cô rất dũng cảm á. Được rồi, cô thừa nhận mình là bị anh làm hư.
- Nếu không em vì sao lại ở đây? Còn người này là ai? – So với Đinh Mặc, Đinh Cảnh bình tĩnh hơn nhiều, anh chỉnh lại trang phục, híp mắt quan sát chàng trai ở phía sau cô.
- Anh ấy bị đám người xấu kia bắt nạt. Em tới cứu nha.
- Em? Cứu cậu ta? – Đinh Cảnh giật giật khóe miệng, nhìn bộ dáng nhỏ bé của cô, lại nhìn đám người cao to trên mặt đất, không nói nổi lời nào.
- Đúng vậy. – Cô rất khảng khái gật đầu, còn đắc ý vạn phần quay lại nói với người phía sau. – Xem, em đã nói sẽ bảo vệ được anh mà.
- #-#
Ông trời, ông mau phái xứ giả xuống mang cô gái này trở về đi.
------------------------------------------------------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui