Đêm đó trước khi ngủ Vu Mộng Chi lại cho Trần Tịch một khoản sinh hoạt phí, cậu muốn từ chối: "Không cần đâu mẹ, con vẫn còn tiền.
Dù sao cuối tuần lại nghỉ Quốc khánh mà, cuối tuần về cho con là được."
Vu Mộng Chi đút tiền vào cặp của cậu, nói: "Cầm đi, ở trường học đừng tiết kiệm quá, phải ăn nhiều thịt vào.
Con nhìn xem con gầy thế nào rồi, khỏe mạnh mới là quan trọng nhất.
Mang thêm ít tiền không làm sao cả, không có ít tiền tiêu vặt sao được."
Trần Tịch bất đắc dĩ: "Con có tiền tiêu vặt mà, tiền kiếm được lúc nghỉ hè làm thêm vẫn còn nhiều, lại không biết tiêu vào đâu."
Bà xoa đầu cậu, trong mắt đầy vẻ lo lắng và thương tiếc: "Mẹ biết.
Con cứ cầm đi, để mẹ yên tâm." Trần Tịch chỉ đành gật đầu, bà lại nói chuyện một hồi mới cho cậu đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau Vu Mộng Chi đi làm, Trần Tịch ăn sáng xong đến chợ bán sỉ, mua hết đồ dùng mình đã liệt kê, thấy không còn sớm thì thu dọn đồ quay về trường học.
Ngồi xe bus hơn hai tiếng, đến trường đã là buổi trưa, căn tin vẫn chưa mở, cậu đành phải đi ra ngoài tìm quán cơm nhỏ để ăn trưa.
(Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Cậu ăn cơm trưa xong quay về ký túc xá, thu dọn đồ đạc, thuận tiện dọn dẹp vệ sinh, sau đó lấy sách ra học.
Thời gian học hành trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc một buổi chiều trôi đi, đã đến giờ cơm tối.
Trần Tịch nhìn đồng hồ đeo tay lần thứ ba, Hạ Lệnh Tân vẫn chưa quay lại.
Cậu mím môi, lấy thẻ cơm đến căn tin ăn cơm.
Đến căn tin gọi cơm, Trần Tịch bưng đồ ăn định tìm chỗ ngồi, lại bỗng nhiên thấy ở bên kia Hạ Lệnh Tân, Lý Tử Khâm, Chương Khải và Lam Xu ngồi một bàn.
Lam Xu ngồi đối diện Hạ Lệnh Tân, cười hihi haha nhìn anh, mấy người vừa nói vừa cười.
Cậu hít sâu một hơi thu hồi tầm mắt, cúi đầu tìm một góc ngồi xuống yên lặng ăn cơm.
Hạ Lệnh Tân không yên lòng nghe mấy người họ nói chuyện, lơ đãng nhìn về phía bên kia, lại thấy Trần Tịch cúi đầu bưng đồ ăn tìm một góc ngồi xuống.
Bóng dáng cô độc đó làm tim anh nhói lên một cái.
Món ăn lên bàn, Lý Tử Khâm ồn ào "Ăn thôi", Hạ Lệnh Tân ăn mà tâm tư lại không ở chỗ này.
Lam Xu cười đùa nửa thật nửa giả: "Hôm nay sao cậu bồn chồn thế? Cứ như là thất tình ấy, không biết là bị đại mỹ nữ nào câu hồn đi rồi? Đẹp bằng tớ không?"
Lý Tử Khâm và Chương Khải cũng biết Lam Xu thích Hạ Lệnh Tân, trêu ghẹo: "Ái chà, ghen hả?" Lam Xu lườm họ một cái, Hạ Lệnh Tân mặc kệ.
Buổi trưa hôm nay anh đi tham gia tiệc sinh nhật với ba mẹ, gặp được mấy người này, Lý Tử Khâm nói đi theo người lớn chán lắm, thế là lôi họ ra sân chơi cả buổi trưa.
Hạ Lệnh Tân nói muốn về trường học mấy lần nhưng Lý Tử Khâm giữ anh lại, anh đành chơi với họ.
Chơi đủ rồi, Lý Tử Khâm đề nghị buổi tối quay về trường học ăn tối.
Phù sa không chảy ruộng ngoài, đầu bếp trường học nấu ngon như vậy phải hưởng thụ nhiều chút nhân lúc còn ở trường, vì thế đám người đến căn tin ăn cơm.
(Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Lam Xu thấy anh không đáp lời, bĩu môi không hỏi thêm nữa, cô luôn hết cách với anh.
Lý Tử Khâm và Chương Khải nhanh chóng nói sang chủ đề khác, bàn xem đi đâu chơi dịp lễ Quốc khánh.
Lam Xu hỏi anh: "Lễ Quốc khánh cậu có đi chơi không?"
Hạ Lệnh Tân thản nhiên nói: "Chưa chắc, xem tình huống đã." Vậy là có khả năng ra ngoài chơi, Lam Xu vui vẻ hơn hẳn, tích cực thảo luận.
Anh nhìn sang chỗ Trần Tịch, không biết cậu đã đi từ lúc nào.
Anh để đũa xuống, nói: "Tớ phải quay về ký túc xá một lát, đi trước đây.
Các cậu ăn đi, tớ bao." Nói xong đứng dậy đi tính tiền.
Lam Xu tức giận nhìn bóng dáng Hạ Lệnh Tân rời đi, chọc đũa vào bát, quay đầu hỏi Lý Tử Khâm: "Cậu nói thật cho tớ biết, có phải Hạ Lệnh Tân có bạn gái không? Hoặc là có người thích?"
Lý Tử Khâm mờ mịt: "A? Không có chứ nhỉ? Có nghe cậu ấy nói đâu? Cũng không thấy cậu ấy bám dính lấy ai.
Tớ nghĩ học kỳ này cậu ấy thân thiết với Trần Tịch, mà cũng chỉ ăn một bữa cơm mà thôi, có thấy có bạn gái đâu." Lam Xu gật đầu, nhớ đến Trần Tịch kia và dáng vẻ vừa đi vừa nói của Hạ Lệnh Tân và Trần Tịch đêm hôm đó, lòng lại không chắc lắm.
Trực giác của cô nói cho cô biết Hạ Lệnh Tân đã có người thích.
Cô nheo mắt, không muốn nghĩ tiếp nữa, quay đầu tiếp tục bàn chuyện đi chơi dịp Quốc khánh với Lý Tử Khâm.
Hạ Lệnh Tân quay về ký túc xá, Trần Tịch đang cất quyển sách đọc lúc buổi chiều vào cặp sách, chuẩn bị đến lớp đi học.
Thấy anh về, cậu khẽ cười, cố gắng không lộ ra một chút khác thường nào, đưa hộp bánh trung thu cho anh, nhỏ giọng nói: "Đây là bánh trung thu tớ và mẹ làm hôm qua, không ngon như ngoài hàng, cậu đừng chê.
Mẹ tớ dặn tớ cảm ơn cậu đã luôn chăm sóc tớ.
Cảm ơn cậu, Hạ Lệnh Tân." Nói đến đoạn sau cậu cụp mắt, không để lộ chút cảm xúc nào.
Hạ Lệnh Tân không ngờ vào ký túc xá lại có quà, tâm trạng sung sướng lên, mừng rỡ cười giơ tay nhận: "Sao mà chê được? Cậu và cô làm à? Giỏi quá, cảm ơn cậu, cũng cảm ơn cô.
Sao tớ chê được?" Nói xong mở hộp đựng ra lấy một cái bánh nếm thử, khen, "Ngon mà thơm lắm, ngọt mà không ngấy, vừa xốp vừa mềm, không kém hơn ngoài hàng chút nào.
Cậu và cô làm ngon thật." Trần Tịch được khen hơi đỏ mặt, tình tự chua xót tan đi đôi chút.
(Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Hạ Lệnh Tân giật mình, thấp giọng hỏi: "Cái tớ mới ăn là cậu hay cô làm?"
Cậu mím môi xấu hổ không trả lời, chỉ lấy ra một hộp khác đưa cho anh, nhờ anh đưa cho Lý Tử Khâm: "Đây là cho Lý Tử Khâm và mẹ cậu ấy, nhờ cậu đưa cho cậu ấy được không? Tớ học tự học tối xong Lý Tử Khâm đã về rồi." Hạ Lệnh Tân thấy Trần Tịch không trả lời, chỉ tưởng mình lại nghĩ nhiều, không hỏi nữa, nhận bánh trung thu cho Lý Tử Khâm nói "Ừ".
Trần Tịch hoàn thành nhiệm vụ, thở phào.
Hai người nhìn nhau không nói gì, ký túc xá bỗng chốc lặng im.
Lòng Trần Tịch lại bắt đầu chua xót, cậu quay đầu tiếp tục cất sách, kéo khóa cặp, quay đầu lại hỏi: "Bây giờ cậu đến lớp không?" Cậu cho rằng Hạ Lệnh Tân sẽ không đi cùng mình nữa.
Hạ Lệnh Tân dừng tay, anh nghĩ ý của lời này là Trần Tịch không định chờ anh đi cùng, chỉ lễ phép hỏi một câu.
Mấy tuần nay cùng đi cùng về với cậu, anh làm như thể đương nhiên cho rằng cậu nhất định phải đợi anh đi cùng, từ sau đêm hôm đó cậu cũng không bỏ lại một mình anh lần nào.
Anh nhớ lại lời cậu nói trước kỳ nghỉ lễ, để không làm cho cậu cảm thấy áp lực vì mình, thế là anh thu bàn tay định cầm cặp về, mỉm cười nói: "Tớ còn ít đồ phải dọn, chưa đi vội.
Cậu đi trước đi."
Trần Tịch cố gắng nuốt nước mắt về, quay đi nhẹ giọng đáp "Ừ" rồi cúi đầu rời khỏi ký túc xá.
Nụ cười trên môi Hạ Lệnh Tân duy trì đến khi cậu ra cửa là không giữ được, anh trầm mặt ngồi ở ký túc xá đợi một lát mới cầm cặp đến lớp.
Haiz, xem đám ngốc giận dỗi nhau mà sốt hết cả ruột..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...