Tử Vong Sa Mạc là một trong những sa mạc lớn nhất trên Đông Thiên Yêu Giới thậm chí chỉ riêng hai chữ ‘tử vong’ mà nói cũng đủ để biết sa mạc này rốt cuộc đang sớ đến mức nào nhưng Tử Vong Sa Mạc chưa bao giờ thiếu người đi qua, chưa bao giờ thiếu cao thủ tổ chức thành đoàn đội đi qua.
Tử Vong Sa Mạc đương nhiên cực độ nguy hiểm nhưng càng nguy hiểm con người ta lại càng tìm được nhiều thứ trong đó, Tử Vong Sa Mạc này nối liền Đông Nam Địa Khu với một mặt Vô Tận Hải, là giáp giới giữa Đông Nam Địa Khu cùng Đông Bắc Địa Khu hay nói lớn hơn nữa là vùng đất nằm giữa mặt phía Đông của Đông Thiên Yêu Giới cùng mặt phía Bắc.
Chỉ riêng cái vị trí chiến lược của Tử Vong Sa Mạc đã khiến đây biến thành vàng trong mắt các đại thương hội, các đại thương hội nhúng tay vào thì đương nhiên xuất hiện vô số loại người đi qua Tử Vong Sa Mạc, biến đây trở thành một thế giới không có luật pháp.
Trong Tử Vong Sa Mạc không có thế lực đứng đầu cũng chẳng có luật pháp, kẻ mạnh làm vua, ở đây thực lực nói lên tất cả, trong Tử Vong Sa Mạc vốn là nơi giết người vô tội.
Ở Tử Vong Sa Mạc lúc này xuất hiện một con địa long khổng lồ, thân hình nặng nề bước trên nền cát nóng bỏng, bước chân của nó phi thường nặng nề, thân thể địa long hoàn toàn không thua kém gì một ngọn núi, chỉ cần ở xa xa nhìn thôi cũng đã khiến rất nhiều kẻ phải chùn bước.
Tất nhiên để có thể sử dụng địa long đi trên Tử Vong Sa Mạc thì bắt buộc phải có đại giá thế, đại tiền tài bởi loài địa long tuyệt đối không hề rẻ.
Thân hình của địa long cực kỳ khổng lồ đồng thời trên thân của nó xuất hiện những cái bướu lớn tương đối giống lạc đà, đây có lẽ cũng là một trong những lý do chính khiến địa long là vương thú của sa mạc rộng lớn này, không một sinh vật nào có thể đi quãng đường dài và liên tục trên Tử Vong Sa Mạc này được như địa long.
Tiếp theo vì địa long quá khổng lồ, thân hình nó khổng lồ đến mức một bàn chân chỉ sợ lớn hơn một hố cát lún, bản thân nó căn bản không sợ gặp phải hiện tượng cát lún kinh khủng trên sa mạc, lý do cuối cùng cũng là lý do quan trọng nhất bản thân địa long cực kỳ hung hãn chính vì vậy khí tức mà nó tỏa ra có thể uy hiếp rất nhiều sinh vật đáng sợ sống dưới lớp cát vàng kia.
Lúc này đầu địa long khổng lồ đang di chuyển trên Tử Vong Sa Mạc trên lưng nó có một tấm hắc kỳ rất lớn biểu thị đây là địa long của Hắc Kỳ Thương Hội, bản thân Hắc Kỳ Thương Hội ở Tử Vong Sa Mạc cực kỳ nổi tiếng, thông thường cũng không có mấy kẻ chán sống dám đến tìm Hắc Kỳ Thương Hội gây phiền phức, đây tuyệt đối là một tảng đá cực kỳ cứng.
Hắc Kỳ Thương Hội người đông thế mạnh, thực lực chỉnh tề hơn nữa đều là cao thủ có kinh nghiệm đi lại trên sa mạc, toàn là dong binh lớn lên trong chiến đấu, loại cao thủ cấp bậc như vậy đi thành đoàn ở trên Tử Vong Sa Mạc quả thực cũng có vài phần an toàn.
Một đầu địa long không chỉ có lợi về mặt khí thế lẫn di chuyển trên sa mạc, bản thân nó được gọi là Sa Mạc Vương còn ở một nguyên nhân cực kỳ quan trọng nữa, địa long có thể chịu được tổng tải trọng lên đến 20 tấn đồng thời ở giữa mỗi bướu khổng lồ trên người của nó có thể coi là một kho hàng di động, trên đỉnh mỗi bướu cũng hoàn toàn có thể xếp tạm mấy căn lều bên trên, với tốc độ di chuyển của địa long cũng không quá ảnh hưởng đến những người trong lều, đây mới là điểm đáng sợ nhất của Sa Mạc Vương, bản thân nó chính là một pháo đài di động.
Hắc Kỳ Thương Hội lần này cũng thật sự là chơi lớn, đoàn người tổng cộng có 300 vệ binh, 70 thần cấp cao thủ trở lên, 200 gia nhân, 500 đầu Sa Thú cùng 3 con phi long thực lực không dưới Trung Vị Thần kiểm soát bầu trời, đội hình này chỉ sợ ít nhất cũng phải tốn 300 vạn tử kim tệ.
Chỉ đội hình phòng ngự thôi Hắc Kỳ Thương Hội đã bỏ ra đến 300 vạn tử kim tệ thì chuyến hàng này tuyệt đối có giá trị không thấp hơn 2000 vạn tử kim tệ, con số này nói ra quả thật kinh người.
Tất nhiên một đại thương hội có tiền tài lớn hơn một nhất phẩm thế lực rất nhiều thậm chí Hắc Kỳ Thương Hội chưa chắc đã thua kém những siêu cấp thế lực về mặt tiền tài, một chuyến hàng này của họ có giá trị lớn như vậy cũng không phải là việc không thể chấp nhận.
...
Vô Song sau trận đấu với Bạch Phá Thiên liền trở về Bạch Hổ Thành, sau đó đương nhiên là tiếp tục bế quan chữa trị thương thế cho tốt rồi đi theo Hạ Lão cùng Hắc Kỳ Thương Hội tiến nhập Tử Vong Sa Mạc.
Lúc này cũng đã trải qua hai ngày kể từ cuộc chiến với Bạch Phá Thiên, Vô Song hiện nay ngồi trong lều lớn, ánh mắt nhè nhẹ quan sát toàn cảnh đại quân của Hắc Kỳ Thương Hội di chuyển trên sa mạc, trong ánh mắt hiện lên chút suy tư.
Tất nhiên nếu nhìn tình trạng của Vô Song hiện nay chẳng ai thấy hắn có vẻ ‘suy tử’ ở chỗ nào cả, cả người hắn như vô lực dựa vào ngực Hạ Linh, chân thoải mái gác lên đùi Hạ Vũ, trong lều trướng này tuy không đầy đủ tiện nghi nhưng vẫn có một giường lớn cùng bàn ăn tràn đầy hoa quả, lúc này Vô Song cũng có chút cảm giác đế vương vi hành.
Đây là Hạ Lão sắp xếp cho hắn, đầu tiên đương nhiên là muốn giảm thiểu ác cảm của Vô Song với Hắc Kỳ Thương Hội một cách lớn nhất sau sự việc Dạ Khắc, tiếp theo chính là vì thực lực mà Vô Song thể hiện ra.
Vô Song lúc đầu trong mắt Hạ Lão có thể dùng ba chữ ‘không tầm thường’ để hình dung nhưng lần thứ hai nhìn thấy Vô Song đã đổi thành ‘cực kỳ đáng sợ’, lúc đó trong mắt Hạ Lão bản thân Vô Song chỉ sợ ít nhất cũng là một vị Hỗn Nguyên Chân Thần hoặc thậm chí là Vĩnh Sinh Chân Thần, loại cao thủ này đã là cao không thể chạm, cầu cũng không thể tới.
Thương nhân mãi mãi là thương nhân, bọn họ luôn lấy tiền tệ làm thước đo cho thế lực, lấy lợi ích làm đầu có điều tiền không phải là vạn năng bởi thế giới này ít nhất tiền không phải là tất cả, cao thủ từ Hỗn Nguyên Chân Thần trở lên đã là cao thủ hàng đầu trong thương hội, nếu là Vĩnh Sinh Chân Thần chỉ sợ liệt vào hàng lông phượng sừng lân hiếm có vô cùng về phần Cực Đạo Chân Thần thì toàn bộ Hắc Kỳ Thương Hội cũng chỉ có ba vị mà thôi, tất nhiên Hạ Lão còn chưa có cái bản lĩnh mời Cực Đạo Chân Thần đi áp tiêu.
Bất cứ thương hội nào đều thèm khát cường giả, cực kỳ thèm khát đặc biệt là đám cao thủ trên Hỗn Nguyên Chân Thần, chỉ cần thực lực như vậy bản thân Hắc Kỳ Thương Hội đã không tiếc giá nào mời mọc huống gì là một Vô Song còn đáng sợ hơn Hỗn Nguyên Chân Thần?.
Đến khi Vô Song bị đích danh Bạch Phá Thiên muốn gặp mặt sau đó an toàn trở về thì Hạ Lão trực tiếp tim đập chân run nói còn không ra lời.
Bạch Phá Thiên là Đông Nam Đệ Nhất Nhân, danh hiệu này tồn tại suốt 700 năm chưa một lần bị lay chuyển, vô số kẻ vô pháp vô thiên coi trời bằng vung ở Tử Vong Sa Mạc nhưng chỉ cần Bạch Phá Thiên ho một cái cũng liền cúp đuôi làm người, thực lực của hắn là đỉnh cao của đông nam, quyền lực của hắn liền bao phủ toàn bộ đông nam, loại cường giả như thế này một ngón tay cũng có thể di chết toàn bộ Hắc Kỳ Thương hội chi nhanh đông nam thậm chí Hạ Lão biết kể cả dốc toàn lực lượng Hắc Kỳ Thương Hội cũng chưa chắc có thể thắng nổi Bạch Hổ Tộc của Bạch Phá Thiên.
Một người như Bạch Phá Thiên được coi là thần nhân vậy mà lại chỉ đích danh Vô Song?, nếu Vô Song không đủ để Bạch Phá Thiên coi trọng thì căn bản không có tư cách được vị thần nhân này gặp mặt, càng đáng sợ hơn Vô Song công nhiên thể hiện khí thế tại Bạch Hổ Thành không khác gì tát vào mặt Bạch Phá Thiên một cái vậy mà vẫn có thể toàn thân trở về, cho dù Vô Song thực sự bị thương nhưng chỉ còn cần giữ được tính mạng thôi Hạ Lão đã coi Vô Song là báu vật, là cường giả cao không thể chạm.
Nếu Vô Song thực sự là Cực Đạo Chân Thần, nếu Hạ Lão thực sự có thể giới thiệu một vị Cực Đạo Chân Thần chấp nhận trợ giúp Hắc Kỳ Thương Hội chỉ sợ liền là vô thượng công lao, sau này toàn bộ chi nhánh Đông Thiên Yêu Giới có lẽ cũng không thoát khỏi tay ông ta chính vì vậy chuyến áp tải tiêu lần này Hạ Lão gần như cái gì có thể sắp xếp được thì đều cố gắng sắp xếp, đều cố gắng làm Vô Song hài lòng nhất có thể.
Thương nhân dù sao cũng có đôi mắt rất đáng sợ...
...
Trong lều lớn, Vô Song lười biếng ngậm từng trái nho do Hạ Linh bóc, vẻ mặt có chút thoải mái hưởng thụ Hạ Vũ ôn nhu đấm chân, ánh mắt như có như không vẫn nhìn về phía cửa sổ lều lớn.
“Giữa sa mạc nắng nôi như vậy. Nóng nực như vậy vẫn quyết định không đi vào?”.
Câu nói này của Vô Song tất nhiên không dành cho đám hộ vệ của Hắc Kỳ Thương Hội, hơn nữa xung quanh lều lớn của hắn cũng không có bất cứ một hộ vệ nào dám lại gần, câu nói này dành cho một nữ nhân đang ngồi ngay ngoài lều lớn.
Nữ nhân này rất kỳ lạ, cả người mặc một bộ trọng giáp màu tím, khuôn mặt cực kỳ lạnh lùng nhưng không dấu nổi sự xinh đẹp của nàng, mái tóc thắt bím không dài mà cũng chẳng ngắn để lộ ra sau chiếc mũ giáp, tất nhiên điểm đáng chú ý nhất của nàng cũng không phải là khuôn mặt xinh đẹp, không phải là bộ giáp tím tràn đầy lực lượng kia mà là đôi mắt của nàng, nàng bị mất một mắt hay đúng hơn mắt phải của nàng bị một tấm bịt mắt hoàn toàn che lại.
“Đại ca nói ta đi theo bảo vệ ngươi, lời của đại ca ta sẽ nghe nhưng ta không có hứng thú nhìn người hoan lạc cùng tỳ nữ, đừng so sánh ta với mấy loại nữ nhân đó”.
Nói đến đây nàng ngập ngừng một chút sau đó lập tức lạnh giọng.
“Nếu ngươi không biết thân biết phận ta không dám chắc tính mạng ngươi kéo dài được đâu”.
Lần này sát khí thả ra từ khóe miệng nàng, thứ sát khí rất đặc, rất cô đọng, loại sát khí có thể khiến người khác tim đập chân run, nữ tử này chỉ sợ đã giết hàng trăm hàng ngàn người hơn nữa những kẻ nàng giết chắc chắn đều là cao thủ, nữ nhân này thực sự rất không tầm thường.
Nghe nàng nói vậy Hạ Vũ cùng Hạ Linh tất nhiên cũng chẳng thoải mái thậm chí mang vài phần bực tức nhưng hai nàng quả thật là nữ nhân của công tử, chỉ cần công tử chưa lên tiếng sao dám lên tiếng?.
Về phần Vô Song hiện nay ánh mắt xoáy thẳng vào lưng của nữ nhân ngoài kia sau đó có chút nhếch miệng, ánh mắt từ từ nhắm lại, hắn cuối cùng vẫn quyết định không quan tâm đến cô nàng kia.
Bạch Hổ Thần Quân – Bạch Hổ Tinh Quân – Bạch Hổ Bạo Quân – Bạch Hổ Sát Quân.
Đây chính là tứ đại cao thủ của Bạch Hổ Tộc, bốn cột chống trời của đông thiên, đến cả Vô Song cũng không ngờ Bạch Hổ Thần Quân – Bạch Phá Thiên dĩ nhiên lại cử muội muội của hắn đến trợ giúp Vô Song coi như một phần thiện ý.
Tất nhiên Bạch Phá Thiên không nghĩ muội muội của mình có khả năng bảo vệ Vô Song chỉ là bản thân hắn cũng muốn muội muội có cơ hội đi theo Vô Song, là ánh mắt của hắn quan sát Vô Song, quan sát người đã đánh bại chính mình, Bạch Phá Thiên thực sự muốn xem hành trình trở thành Thú Thần của đối phương rốt cuộc thế nào.
Muội muội của Bạch Phá Thiên – Bạch Tố Tố ngoại hiệu Bạch Hổ Sát Quân.
Trong Bạch Hổ Tộc có 4 vị cường giả đạt đến Cực Đạo Chân Thần, nếu Bạch Hổ Thần Quân là 24 Trùng Thiên thì ba người còn lại đều là 23 Trùng Thiên, Bạch Tố Tố nữ nhân này cũng là như vậy, một cường giả Cực Đạo Chân Thần hàng thật giá thật, thực lực chỉ sợ không dưới Thập Tam Đại Đồng mà Vô Song gặp lúc trước.
Bạch Tố Tố hiện nay tất nhiên chướng mắt với loại hoa hoa công tử như Vô Song có điều trong ánh mắt thực sự có vài phần lo âu cùng nghiêm túc, nàng tất nhiên sẽ nghe lời huynh trưởng bảo vệ vị ‘công tử mặt trắng’ trong kia có điều Bạch Tố Tố tất nhiên biết chuyến hàng này bị Hoang đánh tiếng, quả thật Bạch Tố Tố cho dù tự tin với thực lực của mình cũng không dám coi thường Hoang một chút nào.
“Hoang rất đáng sợ sao?”.
Vô Song vẫn hưởng thụ sự hầu hạ của Hạ Linh cùng Hạ Vũ, giọng nói tương đối lười biếng vang lên.
Câu hỏi này của hắn làm Bạch Tố Tố nhíu mày lại, âm thanh băng lãnh vang lên.
“Ngươi dĩ nhiên không biết Hoang?, ngươi rốt cuộc là từ chỗ nào Đông Thiên chui ra?”.
Vô Song liền nhếch miệng, mắt vẫn không một lần nhìn Bạch Tố Tố, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve cặp đùi trắng ngần của Hạ Linh.
“Rất lợi hại sao?, ta cần phải biết sao?”.
Bạch Tố Tố nghe vậy trong ánh mắt càng hiện lên thêm vài phần chán ghét với Vô Song.
“Hừ, cuối cùng cũng hiểu tại sao đại ca lại muốn ta đi bảo vệ tên công tử mặt trắng này, nếu không có ta đi theo chỉ sợ hắn chết thế nào cũng không rõ, không biết là công tử nhà nào dĩ nhiên lại kém đến thế?”.
Nghĩ là nghĩ như vậy nhưng Bạch Tố Tố chỉ đơn giản quay đầu đi, nàng không muốn tiếp tục để ý đến Vô Song nữa.
“Ta không biết gia tộc của ngươi ở Đông Thiên rốt cuộc là nhà nào nhưng chỉ sợ gia tộc của ngươi ở trước mặt Hoang cũng không bình tĩnh nổi, kể cả là tam đại chúa tể Đông Thiên Yêu Giới, không có một nhà nào tự tin có thể đơn phương đánh bại Hoang”.
“Không ai rõ Hoang từ đầu xuất hiện cũng không thể nào đoán ra đây là thế lực của gia tộc nào chỉ biết Hoang 20 năm trước hiện thân tổng cộng 12 lần va chạm cùng tam đại chúa tể Đông Thiên chưa một lần nào thua, ngươi nghĩ xem có đang sợ không?”.
Bạch Tố Tố nói ra câu này quả thật làm Vô Song có chút tỉnh ngủ, trong ánh mắt xuất hiện vài phần toan tính.
Đây là lần thứ tư hắn tiếp xúc với Hoang.
Lần đầu tiên thật ra Vô Song cũng chưa nghĩ a6 nhiều có điều hiện tại liền nghĩ ra, lúc đó ở Bôn Lôi Thành hắn cảm nhận được có hai kẻ thực lực không tệ ở tửu lầu, điều kỳ quái nhất cả hai người này đều không phải là cường giả đến từ tam đại chúa tể Đông Thiên lại càng không phải Hổ Tộc, tính đi tính lại hai kẻ này thực sự có khả năng đến tử Hoang,
Lần thứ hai nghe đến Hoang là trong miệng Thập Tam Đại Đồng, hắn biết Thập Tam Đại Đồng gặp kẻ nào cũng dám chiến, gặp ai cũng dám chơi vậy mà không ngờ lại nói Vô Song cẩn thận cùng Phượng Tộc và Hoang, thế lực đặt song song với Phượng Tộc căn bản không thể tầm thường.
Lần thứ ba nghe đến Hoang là từ miệng Hạ Lão, một tổ chức dám nhắm vào hàng của Hắc Kỳ Thương Hội thậm chí còn thông báo trước?, phách lực này không phải tầm thường.
Lần thứ tư đương nhiên là từ miệng Bạch Tố Tố, nữ nhân này tương đối giống với Thập Tam Đại Đồng vậy mà trong miệng cũng kinh sợ Hoang như vậy, tổ chức này thực sự làm Vô Song có vài phần tò mò.
Hoang rốt cuộc là thế lực nào?, sau lưng Hoang rốt cuộc là ai?.
...
Tử Vong Sa Mạc rất lớn, lớn đến mức Cực Đạo Chân Thần muốn đi hết nó cũng phải là việc dễ dàng gì, đội hình của Hắc Kỳ Thương Hội lại tương đối khổng lồ, tốc độ di chuyển tất nhiên không nhanh, trên con đường này bất cứ lúc nào cũng có thể bị Hoang tấn công, điều này làm hộ vệ cùng cao thủ của Hắc Kỳ Thương Hội phi thường cảm thấy áp lực.
Từ xưa đến nay chỉ cần không phải trực tiếp va chạm cùng tam đại chúa tể Đông Thiên thì Hoang căn bản mỗi lần hành động đều thành công, căn bản không một lần thất bại, chính vì vậy mới tạo thành thứ áp lực phi thường lớn đối với Hắc Kỳ Thương Hội cùng Bạch Tố Tố.
Lúc này ở dưới lớp cát vàng kia không ngờ có một đôi mắt bắt đầu lặng lẽ quan sát đoàn người Hắc Kỳ Thương Hội, từ lúc bọn họ tiến vào sa mạc này mà nói luôn tồn tại vô số ánh mắt khóa chặt đoàn thương nhân này.
Những kẻ này thực lực có thể không cao nhưng khả năng ẩn nấp khí tức phi thường tốt, tốt đến mức cả phi long trên bầu trời cũng khó mà quan sát được.
Từng con Vô Hình Trùng bắt đầu di chuyển, bắt đầu đưa tin tức ra khắp các phương vị của Tử Vong Sa Mạc, bắt đầu ghi lại thông tin của Hắc Kỳ Thương Hội lần này.
Tử Vong Sa Mạc là nơi không có luật lệ, là nơi kẻ mạnh vi tôn, ở nơi này thực lực mới là vương đạo, ở nơi này thích hợp nhất cho cường đạo, thích hợp nhất cho những thế lực bất chấp luật pháp nhưng ở Tử Vong Sa Mạc cũng có một quy tắc, quy tắc suốt 10 năm qua không kẻ nào dám phạm.
Chỉ cần là mục tiêu Hoang nhắm vào thì toàn bộ thế lực ở Tử Vong Sa Mạc đều tự động buông tay.
Lúc này ở một ốc đảo trên Tử Vong Sa Mạc, một nam tử nhè nhẹ đưa tay ra, trên tay hắn không biết từ bao giờ xuất hiện một con Vô Hình Trùng.
Vô Hình Trung chính là đặc sản chỉ có ở Hoang mà không một thế lực nào có được, một loại côn trùng có tốc độ bay cực kỳ đáng sợ, toàn thân màu xanh cơ thể chỉ to bằng ngón út đồng thời lại có khả năng hoàn toàn hòa mình vào không gian xung quanh, nhờ loại Vô Hình Trùng này mà Hoang từ trước đến nay mỗi lần hành động đều dễ dàng đoán được tình hình đối phương.
Biết địch biết ta trăm trận trăm thắng, câu nói này vốn chưa bao giờ sai.
Nam tử ngồi trên ốc đảo khẽ quan sát nội dung bên trong Vô Hình Trùng, ánh mắt liền khẽ cau lại, trong ánh mắt xuất hiện một tia khinh thường.
“42 Hạ Vị Thần, 25 Trung Vị Thần cùng 3 thượng Vị Thần, đội hình này ngươi thấy thế nào?”.
Nam tử này lên tiếng nhưng rõ ràng xung quanh nơi này vốn không có người nào, điều này khiến không khí quả thật có chút quỷ dị.
“Thực lực thế này chỉ sợ bọn chúng dốc toàn lực rồi, 3 Thượng Vị Thần kia để ta giải quyết đi”.
Giọng nói phát ra nhưng không hề nhìn thấy bất cứ một thân ảnh nào tất nhiên nam tử thần bí hình như cũng quen với việc này, khuôn mặt thản nhiên như không có bất cứ việc gì xảy ra, khẽ liếm môi của chính mình, hắn khẽ lên tiếng.
“Thượng Vị Thần lần này không đến phiên ngươi giải quyết, Thiên Tôn có lệnh ta cùng ngươi lần này liên thủ đối phó Sát Quân”.
“Sát Quân?, Sát Quân nào?”. Giọng nói thần bí lại một lần nữa vang lên.
“Âm Vương à Âm Vương, xung quanh đây còn có Sát Quân nào?, Bạch Hổ Sát Quân – Bạch Tố Tố”
“Bạch Tố Tố?, con đàn bà điên đó mà đám Hắc Kỳ cũng mời được?. Hỏa Vương ta không phải đánh giá thấp ngươi lại càng không đánh giá thấp chính mình nhưng hai người chúng ta liệu có cản nổi con đàn bà đó không?”.
Kim – Mộc – Thủy – Hỏa – Thổ - Phong – Lôi – Quang – Ám đây chính là cửu vương của Hoang, hai người đang ở trên ốc đảo này không ai khác chính Hỏa Vương cùng Ám Vương.
Ám Vương lên tiếng không phải là tự ti hay nghi ngờ lệnh của thượng cấp, thượng cấp ra lệnh hắn sao có thể không theo chỉ là Bạch Tố Tố không phải là loại cường giả mà Hỏa Vương cùng Ám Vương hai người có tư cách ngăn cản.
Hỏa Vương gật đầu có điều trong ánh mắt lại ngập tràn quang mang nóng bỏng.
“Trong thư Thiên Tôn nói Tứ Hoàng cũng đến”.
“Tứ Hoàng?...”. Ám Vương kinh dị thốt lên sau đó lại rất nhanh im lặng.
Hoang là một tổ chức phi thường khổng lồ thậm chí thực lực chân chính của Hoang đến tận bây giờ vẫn không ai có thể phát hiện ra toàn bộ chỉ là các thành viên hạch tâm của Hoang đều tin tưởng nếu không phải sợ tam đại chúa tể Đông Thiên liên hợp lại thì Hoang đã sớm xưng vương xưng bá.
Đứng đầu Hoang đương nhiên là Hoang Chủ, người này căn bản là thần long thấy đầu không thấy đuôi, gần như ngoại trừ Thiên Tôn ra không một ai có thể nhìn thấy Hoang Chủ cũng không ai biết thân phận hay thực lực của Hoang Chủ.
Dưới Thiên Tôn có Thất Công Tử cùng Cửu Vương, đám người Cửu Vương có thể không nói nhưng Thất Hoàng tuyệt đối là tồn tại đáng sợ nhất của Hoang dưới Thiên Tôn, bất cứ một ai trong Thất Hoàng cũng là cao thủ 24 Trùng Thiên Cực Đạo Chân Thần.
Trong Hoang có một truyền thuyết, nếu Nhất Hoàng xuất thủ chỉ sợ Bạch Phá Thiên cũng phải nhường lại ngôi vị Đông Nam Đệ Nhất Nhân của mình, lần này đối phó với Bạch Tố Tố cho dù chỉ là Tứ Hoàng hiện thân cũng tuyệt đối nắm chắc 10 phần chiến quả.
...
Ở một nơi khác cách xa Tử Vong Sa Mạc không biết bao nhiêu, trong một tòa lầu các nguy nga có hai thân ảnh hiện thân.
Người đứng trước là một lão nhân mái tóc bạc trắng nhưng thân hình to lớn không khác gì một ngọn núi nhỏ, bá khí kinh người, uy thế tuyệt luân, trước mặt vị này chỉ sợ Bạch Phá Thiên cũng lập tức không dậy nổi chút chiến ý nào.
Người phía sau giáng vẻ cũng dị thường to lớn, mái tóc đen búi cao cùng lớp da màu đỏ tương đối bắt mắt, trên khuôn mặt đeo một chiếc mặt nạ ác quỷ dị hợm, lúc này hắn phi thường kính cẩn lên tiếng.
“Phụ thân, lần này rốt cuộc đám Hắc Kỳ đó có cái gì để Hoang Chủ nhất định muốn bằng được?”.
Kẻ này trong miệng nói ra hai chữ Hoang Chủ phi thường đơn giản bởi hắn quả thực có tư cách này, hắn là Nhất Hoàng của Hoang.
Lão nhân tóc trắng ánh mắt xa xăm nhìn về hướng Tử Vong Sa Mạc, trong ánh mắt có một tia ý vị.
“Hắc Kỳ Thương Hội tính là cái gì? Mà ta phải phái Tứ Hoàng ra đối phó, mục tiêu lần này của Hoang là một cái cớ, cái cớ danh chính ngôn thuận nuốt Tử Vong Sa Mạc”.
Nhất Hoàng lập tức kinh hãi nhìn phụ thân.
“Phụ thân, người chẳng nhẽ chuẩn bị xuất động toàn lực muốn... Muốn lấy Đông Nam?”.
Thiên Tôn lúc này mới nhè nhẹ gật đầu.
“Mục tiêu của Hoang từ trước đến nay không thay đổi, luôn luôn là vị trí Thú Thần còn trống kia. Hoang Chủ đã đợi 20 năm rồi, 20 năm không phải dài mà cũng không ngắn, Hoang đợi đủ rồi bây giờ là lúc phải có chút hành động”.
“2 năm trước Phượng Quỷnh Tiêu đã phát hiện ra lão phu chỉ là cô ta không chắc chắn thân phận của ta nhưng thực lực của lão phu rốt cuộc cũng phải lộ ra một chút, 2 năm Phượng Quỳnh Tiêu cũng không chui ra ngoài chỉ sợ nàng sắp đột phá rồi”.
“Dĩ nhiên nhanh như vậy?, Phượng Quỳnh Tiêu dám hướng đến danh hiệu Phượng Thần?, phụ thân quá đề cao cô ta rồi, tư chất của Phượng Quỳnh Tiêu muốn lên Phượng Thần?, cô ta cũng xứng?”.
Thiên Tôn không có biểu cảm gì, ánh mắt vẫn thản nhiên như vậy.
“Phòng bênh hơn chữa bệnh, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, Phượng Tộc đại trưởng lão bị người ta đánh tan xác vậy mà Phượng Tộc không có động thái gì điều này chỉ có một câu trả lời, Phượng Tộc đang chuẩn bị một việc còn quan trọng hơn cả danh dự Phượng Hoàng cao ngạo, chỉ cần một điểm này cũng đã phả hơi nóng vào Hoang rồi, Đông Nam không thể không lấy”.
Nhất Hoang nghe vậy cũng chậm rãi gật đầu có điều hắn rất nhanh lại lên tiếng.
“Phụ thân thế còn kẻ kia đối phó thế nào?”.
Kẻ kia trong miệng Nhất Hoàng dĩ nhiên là Vô Song.
Thiên Tôn nghe Nhất Hoàng nói liền khẽ nhíu mày, cái tên Vô Song này ngày đó vang vọng Bôn Lôi Thành hơn nữa dòng họ Cửu U trong bốn chữ Cửu U Vô Song bản thân Thiên Tôn cũng biết có điều Cửu U thế gia đào đâu ra một cái Phong Hào Chân Thần?, cái tên Cửu U Vô Song 9 phần là giả tuy nhiên hai chữ Vô Song lại làm cho Thiên Tôn của Hoang có chút suy tư.
“Kiểm tra được thân phận của hắn chưa?”.
Nhất Hoàng nghe vậy liền thở dài.
“Phụ thân, không có, không tìm được thông tin nào, kẻ này cứ như bước ra từ thế giới khác vậy. Đông Thiên chưa bao giờ có một Cực Đạo Chân Thần như thế, Nam Thiên không, Tây Thiên Không, Bắc Thiên lại càng không, về phần Vô Tận Hải... Về phần Vô Tận Hải 9 phần cũng là không”.
Thiên Tôn nghe đến đây liền khẽ lắc đầu.
“Vậy phải xem hắn đứng về phía nào, Phong Hào Chân Thần quả thực rắc rối nhưng không phải không thể giết, muốn giết là được thôi”.
“Lần này ngươi gửi lời của ta cho mấy kẻ trong mật thất, hỏi bọn họ có hứng thú ra ngoài nhìn một chút vị Phong Hào Chân Thần mới nổi này hay không. Tất nhiên nếu hắn dễ nói chuyện dễ bắt tay tốt nhất không nên va chạm còn nếu hắn...”.
Thiên Tôn nói đến đây liền không nói nữa, ông ta không cần nói bơi Nhất Hoàng đương nhiên hiểu.
Nhất Hoàng rất nhanh rời đi chỉ để lại một Thiên Tôn thản nhiên ngắm nhìn cảnh đẹp trước mặt.
Lần này Hoang hành động căn bản không được phép thất bại hơn nữa Hoang không có lý do thất bại bởi bọn họ có Thiên Tôn.
Hoang Chủ chưa từng ra tay bởi dưới quyền Hoang Chủ là Thiên Tôn, 10 năm trước Sát Thần Nghịch Thương Thiên từng một lần tiến vào Hoang mục tiêu của hắn không ai biết, nhưng kết quả ai ai cũng biết.
10 năm trước Sát Thần chính là bị Thiên Tôn bức lui.
Cùng cảnh giới cũng có mạnh có yếu, đôi khi Cực Đạo Chân Thần chưa chắc đã đánh không lại Phong Hào Chân Thần.
Tà Thần Medusa năm xưa từng độc đấu bốn vị Phong Hào Chân Thần không ngờ lại toàn thắng, Phong Hào Chân Thần cũng không giống nhau.
Vô Song tuy là Phong Hào Chân Thần, tuy thủ đoạn của hắn nhiều như biển nhưng nếu bảo Vô Song có khả năng đánh bại Thiên Tôn lúc này căn bản là người si nói mộng, Thiên Tôn kẻ này mạnh đến biến thái.
...
Phượng Tộc.
Phượng Giới là một nơi ngập tràn hỏa diễm, là thiên đường của hỏa hệ cường giả, tất nhiên hỏa hệ cường giả muốn vào Phượng Giới tu luyện căn bản là một con đường chết.
Phượng Giới lúc này đang trong tình trạng giới nghiêm cấp 7 mức độ giới nghiêm cao nhất của Phượng Giới, lúc này toàn bộ Phượng Giới chính là nội bất xuất ngoại bất nhập vậy mả rốt cuộc vẫn phải mở cửa, mở cửa đón tiếp một vị khách nhân.
Kẻ này toàn thân che trong một bộ áo choàng màu tím, kẻ này không ai biết đến từ đâu cũng chẳng ai biết cảnh giới của hắn ra sao chỉ biết khi hắn tiến vào Thiên Phượng Điện của Phượng Tộc thì Phượng Tộc tộc trượng Phượng Quỳnh Tiêu vậy mà tự mình nghênh tiếp.
Khi kẻ này thấy Phượng Quỳnh Tiêu ánh mắt nhẹ lóe lên.
“Khí tức của ngươi không so được với mẫu thân của ngươi năm đó có điều đã bắt đầu có phong phạm của bà, ngươi thật sự trở thành Phượng Thần rồi?”.
Phượng Quỳnh Tiêu miệng đẹp khẽ mỉm cười.
“Ngài có chút đánh giá cao ta quá rồi, còn thiếu nửa bước nữa mới có thể thành công đạt được phong hào có điều để so với mẫu thân năm đó còn kém quá xa”.
Nói xong Phượng Quỳnh Tiêu lại liếc nhìn nam nhân kia một lần, trong mắt có một tia mị ý.
“So với ngài lại càng không so được”
Nam tử kia thản nhiên nhếch miệng, hai tay chắp sau lưng chậm rãi bước vào đại điện, trong mắt hắn Phượng Tộc như chỗ không người.
Đông Thiên càng ngày càng loạn, Đông Thiên càng ngày càng rối...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...