Thiên Yêu Hoàng Tộc cho dù thế nào vẫn là ma thú hệ cầm, cho dù bọn họ thiên phú cao cỡ nào, huyết mạch kinh khủng cỡ nào thì có những sự thực hoàn toàn không thể thay đổi được, chính vì vậy có những truyền thống đã đi sâu vào trong tiềm thức của tộc này.
Thiên Yêu Hoàng Tộc không lựa chọn xây Long Đảo trên bầu trời như Thái Hư Cổ Long Tộc cũng không lựa chọn trải thể lực khắp Thú Vực như Cửu U Địa Minh Mãng mà lại chọn sống trên những vách núi treo leo đến rợi người, những vách núi đó cao đến mức cho dù là cường giả đấu hoàng nhìn thấy cũng phải ngao ngán.
Nơi Thiên Yêu Hoàng Tộc sống được gọi là Thiên Yêu Sơn Mạch đây cũng là tổ địa của Thiên Yêu Hoàng Tộc là cấm địa bên trong Thú Vực, cho dù đấu thánh cường giả nếu không muốn chết thì tuyệt đối cũng không dám xâm phạm nơi đây.
Trên Thiên Yêu Sơn có vô số kiến trúc được làm hoàn toàn từ vàng ròng, được xây dựng lưng chừng trên vách núi tương đối giống những tòa phật tháp của thế tực, đây chính là nơi sinh sống của Thiên Yêu Hoàng Tộc, là nhà trong tiềm thức tất cả tộc dân nơi đây, bọn họ đã quá quen sống trong những căn nhà như vậy rồi.
Theo như Phượng Thanh Nhi giới thiệu thì Thiên Yêu Sơn có tổng cộng năm trọng địa chính, đầu tiên là phần vách núi cheo leo ngăn cản toàn bộ những người khác tiến vào Thiên Yêu Hoàng Tộc, đây là lực lượng phòng vệ ngoại vi của Thiên Yêu Hoàng Tộc cũng là lực lượng tinh nhuệ nhất, một lực lượng xây dựng hoàn toàn từ những cường giả, muốn vào đội quân này yếu nhất cũng là đấu hoàng, đấu tông liền được coi là thập trưởng, đấu tôn liền là thiên phu trưởng còn đấu thánh cường giả là thống lĩnh, đội quân này nằm hoàn toàn trong sự kiểm soát của họ Hoàng, gia tộc lớn nhất của Thiên Yêu Hoàng Tộc.
Trọng địa thứ hai của Thiên Yêu Hoàng Tộc chính là ở sâu trong dãy núi Thiên Yêu Sơn, muốn tiến vào đó phải vượt qua một mê cung dưới lòng đất, một con đường căn bản không dành cho những kẻ lần đầu tiên đến Thiên Yêu Hoàng Tộc, con đường dẫn thẳng bọn họ xuống quảng trường của Thiên Yêu Hoàng Tộc, Quảng Trường này nằm trong một mảnh không gian rộng lớn vô cùng đồng thời cũng bằng phẳng vô cùng, nơi đây chính là nơi tổ chức Tộc Hội của Thiên Yêu Hoàng Tộc.
Trọng địa thứ ba của Thiên Yêu Hoàng Tộc là hoàng cung của Thiên Yêu Hoàng Tộc, hoàng cung là một tòa cung điện làm hoàn toàn bằng vàng được xây dựng trên đỉnh Thiên Yêu Sơn, sự chói lóa của hoàng cung thậm chí còn hơn cả ánh mặt trời, nơi này vô số năm qua đều thuộc quyền kiểm soát của họ Hoàng, chủ nhân của Thiên Yêu Cung đương nhiên là Hoàng Thiên, Thiên Yêu Cung chính là nơi bàn bạc mọi quyết sách cùng điều luật của Thiên Yêu Hoàng Tộc.
Trọng địa thứ tư được gọi là Yêu Tháp, nơi đây tập trung toàn bộ tinh hoa của các đời Thiên Yêu Hoàng Tộc, là nơi đúc kết toàn bộ đấu kỹ tồn tại qua bao đời, những đấu kỹ tạo nên danh tiếng cùng uy danh vô thượng của Thiên Yêu Hoàng Tộc, Yêu Tháp được họ Phượng cùng họ Cửu cộng đồng quản lý, nơi này chính là dành cho toàn bộ thế hệ sau của Thiên Yêu Hoàng Tộc, bất cứ một thiên tài nào của Thiên Yêu Hoàng Tộc đều mong đến đây ít nhất một lần trong đời bởi Yêu Các chỉ cho phép thiên tài chân chính bước vào, chỉ có tiến vào Yêu Các mới được coi là thiên tài.
Trọng địa cuối cùng của Thiên Yêu Hoàng Tộc chính là Hoàng Lăng, nơi này nằm sâu dưới mặt đất của Thiên Yêu Sơn, nơi này chính là mộ địa của những cường giả chết đi, khi họ chết thân thể đều được đưa đến nơi đây mai táng, Thiên Yêu Hoàng Tộc cực kỳ trọng huyết mạch, nếu không phải trường hợp đặc biệt thì bọn họ sẽ dùng mọi cách thu xác của tộc nhân trở về Hoàng Lăng.
..........
Vị trí của Vô Song cùng Phượng Thanh Nhi lúc này cũng không phải bất cứ một nơi nào trong ngũ đại cấm địa của Thiên Yêu Hoàng Tộc, nơi này chính là Phượng Phong một trong những ngọn núi lớn nhất của dãu Thiên Yêu Sơn, nơi này tên như ý nghĩa. Là mảnh đất của họ Phượng trong Thiên Yêu Hoàng Tộc, tất nhiên bằng thân phận của Phượng Thanh Nhi muốn tiến vào đây quá đơn giản, nàng là người Phượng tộc đương nhiên không có bất cứ ai phản đối, kể cả Phượng Thanh Nhi mang Vô Song đi vào cũng tuyệt đối không ai dám nói gì, ít nhất chỉ cần không gặp các tiền bối thế hệ trước quá đỗi nghiêm khắc thì cũng chẳng ai quan tâm nữ nhân họ Phượng mang nam nhân về nhà cả.
Đứng trên đỉnh núi mặc kệ từng cơn gió thổi tung mái tóc vàng của mình, ánh mắt ngước lên nhìn vầng mặt trời cao cao kia, Vô Song nhè nhẹ thở ra, đây là lần đầu tiên hắn quay trở lại Thiên Yêu Hoàng Tộc sau hai mươi năm, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được một thế giới hoàn toàn chỉ có yêu tộc.
Vô Song sao có thể quên được từng hình ảnh tại quảng trường ngày đó, vô số ánh mắt nhìn mẹ con hắn đầy khinh bỉ, đến cả kẻ cao cao tại thượng đứng trên đỉnh quyền lực Thiên Yêu Hoàng Tộc – người cha danh nghĩa của hắn lúc đó nhìn Vô Song không khác gì cục đá giữa đường, ánh mắt ngoại trừ lạnh lùng ra cũng chỉ còn lạnh lùng, trong mắt ông ta hai người đâu phải là cha con?.
Hắn nhớ mẹ hắn ôm chặt cơ thể hắn mà cả người run rẩy, hắn làm sao quên được đôi bờ vai nhỏ gầy kia giữa trời đất bao la, lúc đó nếu có một người đưa tay ra thì tuyệt đối sẽ không có ngày hôm nay, chỉ cần có một cánh tay chịu nắm lấy mẹ con hắn thì mọi việc đã khác.
Vô Song sao không hiểu suy nghĩ của Hàn Băng Chí Tôn, hắn tại sao không muốn tiến công Thiên Yêu Hoàng Tộc nhanh hơn nhưng hắn làm sao có thể. Vô Song không ít lần nhìn thấy mẹ hắn khóc đêm, người mẹ nuôi nầng hắn, người mẹ hằng đêm nhè nhẹ hát ru cho hắn, người mẹ luôn tỏ ra mạnh mẽ khi ở bên hắn thực ra lại yếu đuối vô cùng.
Hắn biết mẹ không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt hắn nhưng chỉ cần ở một mình thì mẹ lại khóc, hắn biết hai nguyện vọng lớn nhất trong lòng mẹ chính là nhìn hắn thành tài cùng được phép trở lại Thiên Yêu Hoàng Tộc, mẹ của hắn từng có một cuộc sống hạnh phúc, từng có tất cả nhưng rốt cuộc vì đứa con bất hiếu này mà cũng từ bỏ tất cả.
Vô Song hắn không phải là người tốt, hắn chẳng mong một ngày được lên thiên đàng, hắn sẵn sàng xuống địa ngục, hắn sẵn sàng nhuộm đỏ đôi bàn tay này chỉ cầu đổi lại nụ cười của những người thân thương bên cạnh hắn, thế là đủ rồi.
............
Không một ai biết đứa bé năm đó trở thành trò cười lớn nhất của Thiên Yêu Hoàng Tộc đã trở lại, không một ai biết nỗi sỉ nhục lớn nhất đời của tộc trưởng Thiên Yêu Hoàng Tộc vẫn còn sống vẫn sống khỏe sống tốt. Vô Song đột nhiên lại cảm thấy nực cười, ngay cả khi hắn tháo tấm mặt nạ này ra thì cũng đâu ai nhận ra hắn, trong trí nhớ của bọn họ làm gì có ai nhớ ra Vô Song là ai, trong mắt bọn họ phế vật đó, nỗi sỉ nhục đó căn bản không có cách nào xuất hiện trước mặt họ lần thứ hai.
...........
Ở một nơi khác cách xa Phượng phong, đây cũng là một trong những ngọn núi lớn nhất của dãy Thiên Yêu Sơn thậm chí còn lớn hơn cả Phượng phong, Cửu phong của họ Cửu.
Thế lực của họ Cửu hiện nay đâu khác gì mặt trời ban trưa, trong tất cả những người có cơ hội ngồi vào cái ghế tộc trưởng tương lai tuyệt đối không có ai xuất sắc bằng Cửu Phượng, không kể đến thế lực họ Cửu luôn luôn ủng hộ hắn mà chỉ bằng thiên phú cùng huyết mạch của mình thì Cửu Phượng đã vô địch thế hệ trẻ của Thiên Yêu Hoàng Tộc, càng quan trọng hơn trong bóng tối cũng có người mạnh mẽ chống lưng cho Cửu Phượng.
Chỉ cần Cửu Phượng trở thành tộc trưởng thì ngàn năm của quyền lực của họ Hoàng cũng sẽ chấm dứt, một thời đại mới của Thiên Yêu Hoàng Tộc sẽ tái hiện, bất cứ một thành viên nào họ Cửu cũng đang chờ mong ngày này xảy ra, một tương lai không xa bọn họ sẽ là nhà vua mới của Thiên Yêu Hoàng Tộc, của toàn bộ Thú Vực.
Trên Cửu phong đó lúc này có một vị khách đặc biệt xuất hiện, người đứng đầu họ Phượng hiên nay, Phượng Hoàng trưởng lão của Thiên Yêu Hoàng Tộc, vẻ mặt Phượng Hoàng đầy trầm ngâm nhìn vòa vùng không gian trước mặt, ở đó một thân ảnh cũng từ từ hiện thân, một thân ảnh bá đạo tuyệt luân cùng một ánh mắt sắc lạnh như luôn sẵn sàng xé nát con mồi ra.
Tộc trượng họ Cửu đồng thời cũng là Thiên Yêu Hoàng Tộc phó tộc trưởng Cửu Thiên Bá, Cửu Thiên Bá khoanh hai tay trước ngực mỉm cười nhìn Phượng Hoàng “Phượng tỷ, tỷ cuối cùng đã đến rồi, mời”.
Theo hướng Cửu Thiên Bá chỉ ánh mắt Phượng Hoàng trưởng lão liền cau lại, nơi đó là một không gian tự tạo của riêng Cửu Thiên Bá, tất nhiên cho dù ngạc nhiên Phượng Hoàng cũng không sợ hãi, thân hình của bà đi thẳng vào bên trong, bản thân Phượng Hoàng không tin Cửu Thiên Bá dám làm gì mình, trong lòng Phượng Hoàng chỉ có duy nhất một điều tò tò, bà ta không hiểu tại sao Cửu Thiên Bá lại nằng nặc gọi bà ta đến Cửu phong thậm chí mở cả một không gian riêng để đón tiếp Phượng Hoàng, mọi việc tuyệt không tầm thường.
Cửu Thiên Bá rất mạnh, hai mươi năm trước hắn là tứ tinh đấu thánh, hai mươi năm sau kẻ này là ngũ tinh đấu thánh hậu kỳ, cho dù không phải là đối thủ của Hoàng Thiên những quả thực vẫn là cường giả số hai của Thiên Yêu Hoàng Tộc trong khi Phượng Hoàng chỉ là tam tinh đấu thánh bất quá Cửu Thiên Bá nếu không bị điên thì tuyệt đối không dám dùng vũ lực với Phượng Hoàng, Thiên Yêu Hoàng Tộc được chia làm phần sáng cùng phần tối, bẩn thân Cửu Thiên Bá còn chưa chán sống để đi chọc phần tối của Thiên Yêu Hoàng Tộc.
Sau khi cả hai vị đấu thánh bước vào không gian riêng biệt thì Phượng Hoàng liền nhíu mày “Rốt cuộc là thế nào, thần thần bí bí như vậy rốt cuộc ngươi muốn gì có điều ta nói trước họ Phượng tuyệt đối không hộ trợ Cửu Phượng leo lên ngôi vị chí tôn Thiên Yêu Hoàng Tộc, cho dù hắn có phần tối sau lưng ủng hộ cũng không được, hăn có tài thì tốt nhất tự leo lên bằng sức mình đi”.
Cửa Thiên Bá liền mỉm cười “Phượng tỷ không cần khô khan như thế chứ, người không phải không nhận ra Hoàng Thiên hắn ta sắp không chống nổi rồi, phần tối đã ra mặt cho dù là hắn cũng không thể tự tung tự tác, họ Hoàng đã đứng trên đỉnh cao quá lâu rồi, bọn họ đã nắm quyền quá lâu rồi tại sao không chịu nhường ra?”.
Phượng Hoàng liền mỉm cười đầy khinh bỉ “Đúng, Hoàng Thiên kiểu gì cũng phải buông tay có điều tại sao lại là Cửu tộc của ngươi mà không phải là Phượng tộc của lão bà này?, Thiên Bá ta muốn nói một điều, cho dù ta không hài lòng với Hoàng Thiên nhưng nó vẫn là con rể của ta còn ngươi ta căn bản không tin được, nếu không có thêm gì nữa lão bà ta xin đi trước”.
Cửu Thiên Bá bật cười tiếng cười vang vọng cả không gian sua đó thân hình hắn mạnh mẽ bước ra một bước chặn đường Phượng Hoàng, ánh mắt lóe lên một tia huyết hồng “Buồn cười, Hoàng Thiên hắn ta còn được coi là con rể của Phượng tỷ sao?, xin lỗi tỷ đang tự lừa mình thì phải, hai mươi năm qua trong mắt hắn họ Phượng căn bản chẳng có tí quan hệ gì cả, không phải đứa con gái quý hóa của tỷ đã chơi hắn một vố quá đau sao?”.
Phượng Hoàng trầm mặt xuống “Cút, hay ngươi lại định dùng vũ lực với ta?”.
Cửu Thiên Bá lập tức đưa hai tay lên lắc liên tục “Đệ nào dám thế chứ, đệ còn chưa muốn chết có điều nếu tỷ cứ đi tiếp chỉ sợ tỷ sẽ thất vọng đấy”.
Vừa dứt lời Cửu Thiên Bá lập tức vỗ mạnh hay tay, trong không gian do hắn tạo ra một hình ảnh từ từ xuất hiện, đương nhiên đây không phải là người thực mà chỉ là hình ảnh phản chiếu mà thôi, lúc này Cửu Thiên Bá mới mỉm cười “Phượng tỷ à, đệ không biết tại sao lại bắt được nỗi nhục của Thiên Yêu Hoàng Tộc ở đây, đệ đương nhiên không dám đụng vào tỷ nhưng đứa co gải tỷ yêu thương nhất hình như không phải là người Thiên Yêu Hoàng Tộc nữa, đệ giết nó chắc không sao nhỉ”.
Hắn vừa nói xong liền bị Phượng Hoàng một chưởng mạnh mẽ đánh đi có điều rất nhanh hắn lại đứng bật dậy như không có vấn đề gì, hắn mạnh hơn Phượng Hoàng nhiều “Phượng tỷ, tỷ nóng tính quá rồi đấy nhưng đệ cũng không phải người dễ tính gì tỷ biết mà, xin Phượng tỷ suy nghĩ cho kỹ”.
Phượng Hoàng cố gắng hít vào một hơi khí lạnh, ánh mắt của bà tràn ngập phức tạp nhìn thân ảnh Phượng Dĩnh bị treo trên giá, con gái của bà vẫn đẹp tuyệt trần, vể đẹp hoàn hảo nhất Thiên Yêu Hoàng Tộc, nét đẹp của Phượng Dĩnh khác hẳn với nữ nhân họ Phượng, một vẻ đẹp từ hình dáng đến nội tâm, nàng như một bộ áo không cần bất cứ hoa văn nào để trở thành chân phẩm, đứa con gái của nàng suốt hai mươi năm qua chưa hề thay đổi.
Nhìn con gái bị treo ở đó sao Phượng Hoàng có thể không đau, cả Thiên Yêu Hoàng Tộc này ngoại trừ Phượng Hoàng không có một ai còn nhớ về đệ nhất mỹ nhân của Thiên Yêu Hoàng Tộc năm đó, Phượng Hoàng làm sao có thể quên được đứa con gái mà nàng yêu thương nhất này.
Phượng Hoàng rất hận Hoàng Thiên cũng cực kỳ hận Cửu Thiên Bá, hai kẻ này đều là nguyên nhân làm cuộc đời của Phượng Dĩnh trở thành con số 0, bà là mẹ đương nhiên biết tính cách đứa con mình, Phượng Dĩnh cả đời sẽ không bao giờ làm việc có lỗi với Hoàng Thiên, đứa bé năm đó sinh ra chắc chắn là con trai Hoàng Thiên chỉ có điều bà không dám nói, ngày hôm đó lựa chọn giữa con gái cùng gia tộc cuối cùng bà đã chọn gia tộc.
Nhìn thân ảnh quá quen thuộc đó dần dần biến mất, nhìn thân ảnh mà bà đã nhìn nó lớn lên, nhìn nó từng ngày từng ngày, thân ảnh yếu ớt đó mang một đứa bé còn đỏ hỏn rời khỏi Thú Vực, thân dái dặm trường, hàng đêm Phượng Hoàng luôn tự hỏi rốt cuộc Phượng Dĩnh sống ra sao, dốt cuộc đứa con gái này của bà có thể một lần nữa mỉm cười trở lại.
Nhìn Phượng Hoàng thẫn thở thì Cửu Thiên Bá liền mỉm cười, khóe miệng của hắn cong lên sau đó hình ảnh của Phượng Dĩnh liền thay đổi, bên cạnh nàng xuất hiện một hắc y nhân cầm trong tay một con dao sắc lạnh vô cùng, con dao nhọn hoắt khẽ lướt trên khuôn mặt xinh đẹp của Phượng Dĩnh.
“Phượng tỷ người suy nghĩ lâu quá rồi đấy, đệ không thích chờ đợi, 20 năm trước tỷ có thể cứu con gái một mạng thì 20 năm sau tỷ cũng có thể phải không?”.
Nhìn hình ảnh đổi thay đột nhiên cả người Phượng Hoàng run lên, một luồng kinh thiên sát khí hiện lên trên người bà, Phượng Hoàng liền nghiến răng “Nếu ngươi dám tọa một vết xước trên người nó thì ta lập tức huy động toàn bộ sức mạnh họ Phượng, tuyệt đối có thể làm tên súc sinh Cửu Phượng kia chết không có chỗ chôn”.
Cửu Thiên Bá bật cười “Tỷ lại nóng quá rồi, tỷ có biết để bắt được Phượng Dĩnh đệ đã tốn sức thế nào không?, Cửu Phượng con trai ta vì muốn bắt được Phượng Dĩnh thậm chí suýt chết, tỷ có biết sau lưng Phượng Dĩnh có đến 10 tên đấu tôn cùng 1 bán thánh hộ vệ chứ?, đội hình cỡ này cho dù là Cửu Phượng đứa bé này cũng không có tư cách hưởng dụng”.
“Lần này Cửu Phượng đến Bắc Vực điều tra Yêu Chủ, Yêu Chủ thần bí kia chính là nam nhân của Phượng Dĩnh, thông tin này được chính cháu của tỷ Phượng Thải Thải có thể làm chứng, Cửu Nhai đường đệ của ta có thể làm chứng mà Cửu Phượng cũng có thế, con gái tỷ căn bản đã phản bộ Thiên Yêu Hoàng Tộc cấu kết với thế lực bên ngoài rồi, đệ không biết khi Hoàng Thiên nghe được tin này thì sao nhỉ, đệ định ngày mai vào Tộc Hội sẽ công bố luôn tin này, tỷ thấy thế nào?”.
Phượng Hoàng khuôn mặt liền trắng bệch “Súc sinh, ngâm máu phun người, con gái của ta không phải loại người như thế”.
Cửu Thiên Bá nhè nhẹ lắc đầu “Sự thực là kẻ mạnh viết ra, dù không phải ta cũng biến thành phải, ta thực sự muốn xem bọn họ sẽ tin lời phó tộc trưởng Thiên Yêu Hoàng Tộc cùng thiếu chủ Thiên Yêu Hoàng Tộc hay tin vào nỗi sỉ nhục Thiên Yêu Hoàng Tộc đây?”.
Phượng Hoàng ánh mắt đắng chát nhìn Cửu Thiên Bá sau đó lại liếc nhìn Phượng Dĩnh đang bất tỉnh cuối cùng bà như vô lực thở dài một hơi “Chỉ cần nó sống ngươi muốn gì cũng được”.
Nói một câu này Phượng Hoàng như già đi cả ngàn tuổi, thân ảnh già nua kia nhẹ nhàng rời khỏi không gian trước mặt, lần này bà thua rồi, thua thảm hại, đến cả đứa con gái bà yêu nhất cũng không bảo vệ được, một người mẹ thất bại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...