Sau khi biết Bạch Nhã Hân bị tai nạn xe rất nghiêm trọng, Diêm Đằng cùng Hiểu Vũ cả đêm dọn dẹp hành lý, nhờ Michael dùng quan hệ đặt vé máy bay chuyến sớm nhất.
Giông tố sắp đến không khí rất nặng nề, hai người gần như không có nói chuyện với nhau, trời vừa sáng, liền đáp chuyến bay sớm nhất trở lại Đài Loan.
Dọc theo đường đi, Diêm Đằng không nói một câu, Hiểu Vũ hoàn toàn không thể nào biết anh đang nghĩ gì, cô cố gắng không làm ầm ĩ đến anh, cho anh không gian để suy nghĩ.
Nhưng thức ăn được đưa đến, vậy mà anh lại không động chút nào, cô không nhìn nổi nữa rồi.
"Dù sao anh cũng nên ăn một chút đi, như vậy mới có tinh thần ứng phó những chuyện tiếp theo!" Nàng cố gắng không nghĩ tới việc anh phản ứng lớn như vậy là bởi vì vẫn còn rất quan tâm Bạch Nhã Hân, chỉ cần suy nghĩ này sẹt qua trong óc cô, sẽ khiến lòng cô đau nhói.
Diêm Đằng lạnh nhạt nói: "Anh không có khẩu vị."
Hiểu Vũ nhìn cặp lông mày kia vẫn nhíu chặt như cũ, thở dài một cái, "Cho dù không có khẩu vị cũng cố ăn một chút, anh cả đêm không ngủ, bây giờ lại không ăn gì, thân thể sẽ không chịu nổi. . . . . ."
"Đừng nói nữa." Diêm Đằng bỗng ngắt lời cô, không nhịn được nói: "Anh muốn yên lặng một chút, cầu xin em để cho anh yên lặng một chút, đừng ầm ĩ đến anh nữa."
Hiểu Vũ chớp mắt mấy lần, lắp ba lắp bắp nói: "A. . . . . . A, được, em biết rồi."
Cô ngạc nhiên hạ mắt xuống, cảm thấy trái tim ẩn ẩn có cảm giác đau đớn.
Sự thân mật đêm qua đã thành bọt nước, hiện tại cô đã biến thành người ngoài.
Chẳng lẽ là cô cố ý muốn tìm phiền toái với anh sao? Cô cũng vì suy nghĩ cho anh nên mới khuyên anh ăn cơm, phản ứng của anh thật khiến người ta đau lòng.
Cô rất rõ ràng, đối với anh mà nói, hai chữ tai nạn xe ám ánh quá lớn, em gái của anh chết bởi tai nạn xe, cha mẹ cũng chết vì tai nạn xe, nếu như Bạch Nhã Hân cũng mất mạng trong vụ tai nạn xe này. . . . . . Cô lo lắng Diêm Đằng lại gán mọi trách nhiệm lên người mình.
Sau khi bọn họ thân mật, cô không biết ý nghĩa của Bạch Nhã Hân đối với anh thế nào, nhưng người hơn loài vật ở chỗ có tình cảm, tình cảm rối rắm của anh và Bạch Nhã Hân đâu chỉ có mười năm, trước mắt Bạch Nhã Hân hôn mê bất tỉnh, anh làm sao có thể không có chút cảm giác nào chứ?
Mặc dù lại cố thuyết phục bản thân một lần nữa, Diêm Đằng quan tâm đến Bạch Nhã Hân cũng là bình thường, anh khổ sở cũng là phản ứng tự nhiên, anh không giao phó nửa câu với cô cũng thế. . . . . . Được rồi! Miễn cưỡng coi như là bình thường, nhưng lòng cô vẫn bị tổn thương.
Tối hôm qua tâm hồn của bọn họ gần nhau đến vậy, mà mới không tới một ngày, thì anh đã cách xa cô thế kia. . . . . .
Không cần nghĩ, Thành Hiểu Vũ, càng nghĩ sẽ càng khiến bản thân càng tổn thương hơn mà thôi, ngủ đi, cô mau ngủ đi!
Cố gắng thôi miên bản thân giống như loài đà điểu, cô thật sự ngủ thiếp đi.
Sau khi máy bay hạ cánh, cô và hành lý bị tài xế của công ty đón về nhà, Diêm Đằng thì vội vàng chạy đến bệnh viện, sắc mặt của anh vẫn xanh mét như cũ, Hiểu Vũ không dám hỏi nhiều.
Những ngày kế tiếp, cuộc sống tân hôn của cô bị Bạch Nhã Hân chiếm cứ hết, cô chỉ có thể nhìn thấy Diêm Đằng lúc ở công ty, thậm chí anh còn rất ít đến công ty, từng giây từng phút vẫn canh giữ ở trong bệnh viện.
Rốt cuộc thì thương thế của Bạch Nhã Hân nghiêm trọng thế nào? Cô không biết, nhưng cô thấy được ánh mắt đồng tình của mọi người với mình, công ty từ trên xuống dưới đều tham gia hôn lễ của cô, phu nhân tổng giám đốc như cô thật đáng thương, mới tân hôn, nhưng chồng lại vẫn luôn trông coi một người phụ nữ khác. . . . . .
Nhưng mà bọn họ là khế ước kết hôn, người khác không biết nội tình, nhưng cô rất rõ ràng cái đám cưới này xảy ra như thế nào, cô không nên cảm thấy khó chịu mới đúng.
Nếu như chỉ là khế ước hôn nhân, không có đêm hôm ấy, không có việc anh chủ động hôn và sự âu yếm ôm ấp của anh, cô thật sự sẽ không khổ sở như vậy.
Nhưng cô và Diêm Đằng đã không còn đơn thuần chỉ là khế ước hôn nhân nữa rồi, cô cảm nhận được tình cảm của anh đối với cô đã phát sinh biến hóa, bọn họ còn lau súng cướp cò, có quan hệ vợ chồng. . . . . .
Chẳng qua, Diêm Đằng thật sự có tình cảm với cô rồi sao? Hay chỉ là ảo giác của cô? Là tình cảm hay là nhu cầu sinh lý?
Nếu như anh cũng yêu cô, làm sao có thể vì một tai nạn xe cộ, anh liền trở về bên cạnh Bạch Nhã Hân?
Như vậy xem ra, có phải khế ước hôn nhân của bọn họ nên chấm dứt rồi hay không?
Mấy ngày trôi qua, cô vẫn suy nghĩ lung tung, mà bóng dáng Diêm Đằng vẫn như cũ không thấy đâu, cho dù có gặp được, thì phía sau anh nhất định cũng có một chuỗi các quản lý đi theo anh báo cáo công việc, không tới phiên cô nói chuyện với anh.
Trong tân phòng còn treo ảnh cưới của bọn họ, cô lại hoảng hốt, đau lòng, hàng đêm đau khổ khó có thể ngủ say, còn phải có gắng đối mặt với ánh mắt đồng tính của bọn người chị Lâm nữa, đi vào công ty lại là ánh mắt đồng tình của những đồng nghiệp, những ánh mắt thương xót kia đè ép cô phải cúi người khom lưng, đứng cũng đứng không thẳng.
Trước kia cô khát vọng mưa tiền, thầm mến Diêm Đằng cũng rất thỏa mãn, hiện tại cô không cần vì tiền mà phiền não nữa, còn có Diêm Đằng, nhưng cô lại tình nguyện trở lại trước kia.
Cô tự nhận là một người dễ dàng thỏa mãn hài lòng với thực tại, lại mắc kẹt trong khế ước hôn nhân nửa vời do mình đề nghị.
Sớm biết lúc có anh còn khổ sở hơn so với lúc không có, thì cô thà không có.
Nhưng cô đã có rồi, muốn quên đi lồng ngực rộng rãi lại ấm áp kia là hoàn toàn không thể, đừng nói quên đi, cô muốn được anh ôm vào trong ngực một lần nữa, muốn được đôi tay nóng bỏng của anh vuốt ve, muốn thưởng thức tư vị đôi môi của anh một lần nữa. . . . . .
Nhìn phía chân trời đang dần dần mờ tối thở dài thật sâu, khổ sở vì tình yêu như vậy tuyệt đối không giống cô. . . . . .
"Xin hỏi, cô là cô Thành Hiểu Vũ sao?"
Lúc tan làm, cô vừa ra khỏi công ty, nhìn lên bầu trời ngây ngẩn một lúc, thì có một vị phu nhân xinh đẹp đi đến trước mặt cô.
Cô nhìn đối phương, cảm thấy quen mắt, nhưng lại xác định mình không biết cô ấy."Tôi là Thành Hiểu Vũ, xin hỏi chị là?"
Đối phương khẽ vuốt cằm, khách khí nói: "Tôi là Bạch Nhã Thiên, chị gái của Bạch Nhã Hân, chúng ta có thể tìm một nơi nói chuyện một chút không?"
Hiểu Vũ ngây ngẩn cả người.
Chị gái của Bạch Nhã Hân? Chị gái của Bạch Nhã Hân tìm cô làm cái gì?
Trực giác của cô nghĩ ngay đến Diêm Đằng, cô có cảm giác lo lắng.
Nhưng. . . . . . Người ta vẫn chưa nói cái gì, cô cũng không nên suy nghĩ lung tung rồi buồn lo vô cớ, như vậy thì tiêu hóa sẽ không tốt, cũng rất không công bằng với đối phương.
Hiểu Vũ lấy lại bình tĩnh, nhìn Bạch Nhã Thiên."Phía trước có quán cà phê Hoa cũng khá yên tĩnh, chúng ta đến đó nói chuyện!"
Mấy phút sau, hai người không quen biết ngồi mặt đối mặt trong quán cà phê Hoa, mỗi người gọi một ly cà phê nóng, từ trước đến giờ Hiểu Vũ cảm thấy đồ ngọt sẽ làm tâm tình trở nên tốt hơn, cho nên cô ăn nhiều thêm một miếng bánh ngọt thơm ngon.
Bạch Nhã Thiên đi thẳng vào vấn đề nói: "Tình hình của Nhã Hân rất xấu."
Lòng của Hiểu Vũ không hiểu được căng thẳng, cô nắm thìa nhỏ bằng bạc trong tay, theo bản năng khuấy cà phê."Tôi đã nghe nói rồi, nhất định là chị và người nhà chị rất khổ sở?"
Bạch Nhã Thiên nhìn cô."Thật ra thì, người khó qua nhất là Diêm Đằng."
Cô hơi sững sờ.
Bạch Nhã Thiên không đợi cô trả lời đã tiếp tục nói, "Nhã Hân là vì cậu ấy mới xảy ra tai nạn xe, cho nên cậu ấy rất tự trách, cũng rất khổ sở."
"Làm sao có thể?" Hiểu Vũ trợn to hai mắt với Bạch Nhã Thiên."Lúc Bạch Nhã Hân xảy ra tai nạn xe, chúng tôi đang hưởng tuần trăng mật trên đảo Bali, làm sao tai nạn xe lại có quan hệ với Diêm Đằng chứ?"
Bạch Nhã Thiên chớp cũng không chớp nhìn cô."Như vậy, cô Thành, cô có biết trước ngày cưới của cô, Nhã Hân từng cố gắng hết sức muốn vãn hồi lại với Diêm Đằng sao?"
"Tôi biết, nhưng tôi không biết cô ấy cố gắng như thế nào." Hiểu Vũ nói thật, có chút lo lắng Diêm Đằng không đồng ý cô nói ra toàn bộ, vẫn giữ lại một bộ phận.
"Diêm Đằng không để ý lời cầu xin của Nhã Hân mà kết hôn với cô, hai người vui vẻ bay đến đảo Bali hưởng tuần trăng mật, Nhã Hân lại ngày ngày say sưa, con bé gọi vô số cuộc điện thoại cho Diêm Đằng, Diêm Đằng cũng không nhận, cuối cùng con bé gửi tin nhắn cho Diêm Đằng, nói con bé sẽ tự sát, con bé uống say đến mức không biết gì, lái xe xông thẳng vào hướng xe đối diện, đâm mạnh vào một xe chở hàng. . . . . ." Trong mắt Bạch Nhã Thiên lóe lệ quang, không thể nói được nữa.
Ánh mắt của Hiểu Vũ càng trừng càng lớn, cả người nổi da gà.
Bạch Nhã Hân . . . . . . Quả nhiên cô ấy không bình thường, cực đoan, kịch liệt, đây không phải là chuyện mà một người bình thường biết làm.
Uống say không biết gì xông vào đường xe ngược chiều, sao cô ấy không nghĩ đến những người vô tội bị cô ấy đụng vào một chút chứ, nếu có người vì vậy mà chết thì sao? Có một gia đình hạnh phúc bởi vì cô ấy mà tan vỡ thì sao?
"Vốn dĩ Diêm Đằng chính là người đàn ông của Nhã Hân, cô Thành, tôi không biết làm sao mà cô lại xen vào giữa bọn họ, cũng không biết cô dùng phương pháp gì khiến Diêm Đằng vội vàng kết hôn với cô, nhưng bây giờ ——" Bạch Nhã Thiên nhìn cô thật sâu."Cô Thành, tôi cầu xin cô hãy rời khỏi Diêm Đằng, trả Diêm Đằng cho Nhã Hân đi, nếu không con bé sẽ sống không nổi."
Hiểu Vũ cảm giác cổ họng trở nên khô rát, cô cố gắng đứng vững lập trường của mình."Chị Bạch, tôi chỉ có thể nói cho chị biết, tôi không phải là người thứ ba, những thứ khác, chị hãy đi hỏi Bạch Nhã Hân!"
"Chẳng lẽ nói gì cô cũng không có ý rút lui sao?" Bạch Nhã Thiên nhìn chằm chằm cô, bỗng nhiên thở dài."Nhã Hân có chút tùy hứng, nhưng làm sao con bé có thể tách khỏi Diêm Đằng được chứ? Vận mạng của bọn họ đã quấn chặt vào nhau rồi, tôi không biết vì sao cô và Diêm Đằng phải kết hôn, tôi nghĩ hai người đạt thành cái hiệp nghị gì đó nên mới kết hôn! Tôi nói đúng rồi sao?"
Nhịp tim của Hiểu Vũ bỗng đập nhanh hơn, cô khẩn trương nói: "Mặc kệ như thế nào, bây giờ tôi cũng là Diêm phu nhân, chỉ có Diêm Đằng có thể cho tôi thối lui."
Bạch Nhã Thiên trầm mặc một hồi, mới nói: "Nếu như cậu ấy không mở miệng được thì sao?"
"Có ý tứ gì?" Hiểu Vũ luống cuống, Diêm Đằng muốn chấm dứt hợp đồng hôn nhân với cô rồi sao? Bởi vì Bạch Nhã Hân, cho nên anh không cần cô sao? Trái tim của cô lập tức quặn đau lên.
Mặc dù biết mình đối với anh mà nói, ý nghĩa không lớn bằng Bạch Nhã Hân, nhưng biết ý nguyện của anh thông qua một người thứ 3 lại khiến cho cô tan nát cõi lòng, cũng vỡ mộng đẹp.
"Biết Giai Giai sao?" Bạch Nhã Thiên bỗng nhiên hỏi.
Hiểu Vũ hơi sững sờ sau đó bị động gật đầu một cái."Biết, em gái Diêm Đằng."
"Như vậy, nhất định cô cũng biết Giai Giai vì sao lại xảy ra chuyện, tôi cũng không nói nhiều, tôi muốn nói là ——" Bạch Nhã Thiên ngưng mắt nhìn cô."Lúc Giai Giai đang được cấp cứu trước khi chết thì tôi thấy Diêm Đằng đấm vào vách tường, cậu ấy không ngừng hướng lên trời van xin, van xin trời cao không cần mang Giai Giai đi, anh nói nếu như ông trời khiến Giai Giai sống sót, cái gì anh cũng nguyện ý làm."
Hiểu Vũ nhìn Bạch Nhã Thiên, không hiểu tại sao cô muốn nói chuyện này vào lúc này, nhưng nhịp tim cô cũng không khỏi tăng nhanh, mờ mờ cảm thấy có gì liên hệ giữa hai người.
"Ngày hôm qua, tôi lại thấy được một cảnh giống vậy." Bạch Nhã Thiên nghẹn ngào nói: "Mỗi lần nhịp tim của Nhã Hân ngừng lại, mặt Diêm Đằng tái nhợt hướng lên trời van xin, van xin ông trời không cần mang Nhã Hân đi, cậu ấy nói, chỉ cần Nhã Hân còn sống, cái gì anh cũng nguyện ý làm, anh rất hối hận mình không có nhận điện thoại của Nhã Hân, hại cô xảy ra chuyện như vậy."
Hiểu Vũ nghe vậy rung động rất mạnh.
Thì ra còn có loại chuyện này, cô lại không hề biết!
Cô nhìn Bạch Nhã Thiên hốc mắt ửng hồng, tưởng tượng đến cảnh Diêm Đằng sợ hãi, trước cái chết, bọn họ cũng trở nên nhỏ bé, tình yêu cũng không còn quan trọng nữa.
Nếu như cô thối lui khỏi có thể để cho Bạch Nhã Hân sống sót, như vậy thì cô nên rút lui, nếu như Bạch Nhã Hân bất hạnh qua đời, Diêm Đằng cũng không thể hạnh phúc ở bên cạnh cô, tự trách sẽ theo anh cả đời. . . . . .
Nghĩ tới đây, lòng của cô bỗng đau đớn một trận.
Đáng tiếc tình yêu của bọn họ vừa mới manh nha, cô dám đánh cuộc, Diêm Đằng có cảm giác với cô, bọn họ đang chế tạo tình yêu thuộc về bọn họ, cô say mê trong đó, mà anh, cho dù không say mê, cũng là thích cô, không phải sao?
Vậy mà, hiện tại phần tình cảm mới tinh này lại nhanh chóng kết thúc, tình yêu đầu tiên của cô, người đàn ông đầu tiên của cô, chẳng những cô phải mất anh, còn mất công việc, nói đến bị thàm cũng chỉ là như thế này mà thôi. . . . . .
Kỳ quái là, cô mới là người đáng thương nhất trong chuyện xưa, nhưng nhìn Bạch Nhã Thiên chạy vạy vì em gái, cô lại vẫn đồng tình với người ta, rốt cuộc cô vẫn là một kẻ ngu ngốc? Toàn thế giới không tìm được người thứ hai rồi !
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...