Đâu Chỉ Riêng Mình Anh


Tối Khánh với Bảo về nhà muộn. Ăn rồi uống rồi bàn tán, tâm sự. Nên từ đi ăn sớm mà hóa ra lại không về sớm. Bảo hình như còn uống hơi nhiều. Bình thường chỉ hai đứa đi ăn với nhau nên Khánh chẳng thấy Bảo say mấy. Nhưng hình như hôm nay Bảo cũng hơi say.
- Em pha nước cho anh tắm nhé.
- Không anh đi ngủ cơ.
- Tắm xong rồi ngủ nhé. Người bẩn khó chịu lắm không ngủ được đâu.
- Anh ngủ được. – Bảo lè nhè.
- Mà em không ngủ được. Có thích ngủ với em không. – Khánh cười dỗ dành Bảo.
- Thôi đi tắm cũng được. – Bảo đứng dậy theo Khánh vào nhà tắm.
Dúi vào tay Bảo cái khăn bông to rồi khép cửa nhà tắm, Khánh bước ra ngoài. Ngả lưng xuống giường. Hôm nay ăn lẩu ngồi phản. Bàn bên cạnh đông nên Khánh ngồi co ro, mỏi chân với lưng.
Lăn mình lại vớ lấy cái gối ôm. Khánh lại nghĩ đến chuyện của Vũ. Vì Khánh không nghe được Bảo và Phong nói chuyện nên phỏng đoán của Phong cô cũng không biết. Nhưng cũng tự cảm thấy có lẽ Vũ muốn phá đám chuyện của cô và Bảo.
Dù có thể khi Vũ muốn cầm tiền chạy trốn nhưng lại bị Khánh từ chối và nói ra những câu vô tình như thế là chà đạp lên lòng tự trọng và tình cảm của Vũ. Nhưng Khánh không thấy mình sai . Ít ra là lương tâm Khánh tự thấy một người như thế thì không còn đáng để yêu nữa. Anh ta thay đổi không phải lỗi của Khánh. Và việc Khánh không thích nghi được với sự thay đổi đó lại càng không sai.
Khánh không rõ hơn một năm qua việc Vũ bị bao nhiêu người dằn vặt khi bỏ rơi Khánh và việc bị phát hiện ra hành động chạy trốn đáng xấu hổ ấy có làm cho Vũ trở nên tệ hại hơn nữa không. Khánh thì mong là không. Dù đã không còn yêu nhau. Nhưng việc làm tổn thương nhau. Dù ai là người bị tổn thương thì Khánh cũng không mong nó xảy ra.
Tiếng Bảo bước ra từ phòng tắm kéo Khánh lại với hiện tại. Hình như tắm xong có vẻ tỉnh người hơn. Không lè nhè, nhõng nhẽo nữa. Ngồi im cho Khánh lau đầu, Bảo gà gật buồn ngủ.

- Buồn ngủ hả. – Khánh cũng nhận ra.
- Ừ, anh cứ uống say là buồn ngủ. May mà không bị đau đầu.
- Thế đi ngủ trước nhé, em tắm xong rồi vào nằm với anh.
- Em tắm nhanh nhé, anh nằm một mình lạnh lắm. – Bảo nũng nịu.
- Biết rồi, tóc khô rồi đấy. Chui vào chăn đi không lạnh ốm bây giờ. – Khánh nói rồi cầm cái khăn bước vào nhà tắm.

Những ngày tiếp theo với Khánh có vẻ bớt căng thẳng hơn. Khánh cũng chán khi phải phỏng đoán nhiều thứ. Hơn nữa ở cạnh Bảo nên lúc nào cũng thấy vui vẻ, thoải mái. Mấy hôm nay Khánh giao hẹn việc nhà không bắt Bảo làm nhiều. Nhưng lúc Khánh cần thì anh phải giúp cô. Và báo trước đến những ngày Khánh khó ở thì Bảo đừng tủi thân. Đến con Lavin ở với Khánh bao lâu mà đến ngày Khánh stress còn chẳng dám quấy. Đôi khi là con gái có những đặc quyền nhất định.
Trời lạnh, công ty chuyển giờ làm muộn hơn 30 phút nhưng Khánh vẫn giữ thói quen đi làm sớm. Giờ nghỉ trưa thì lại muộn hẳn 1 tiếng. Nên giờ làm việc chiều mấy bà tám ở công ty là lợi nhất. Đi muộn về sớm.
Khánh đi ăn trưa về muộn, vừa qua phòng bảo vệ thì bác bảo vệ gọi lại. Khánh có một bó hoa ai đó gửi tặng. Một bó hồng vào bó rất khéo. Không nhiều giấy bóng và hoa lá đi kèm. Chỉ là hoa hồng vàng thắt nơ. Nhưng hoa được chọn kĩ, dây nơ điệu đà. Lạ nhỉ, chẳng ngày lễ chẳng dịp gì. Sinh nhật thì 2 tháng nữa mới đến. Phòng thì chỉ có một Khánh nên chắc không nhầm được. Không có giấy nhắn đi kèm. Khánh cũng tự đặt giả thiết là sự lãng mạn của Bảo hay bị trêu như phim Hàn nay được hiện thực hóa. Nhưng Khánh cắm bó hoa lại bàn làm việc công ty. Chứ không mang về.
Tối Khánh về nhà, định hỏi Bảo thì Bảo lại đi tiếp khánh muộn mới về, nên Khánh cũng quên chẳng nhớ ra để hỏi.
Hôm sau lại là bó hồng vàng như thế nữa. Hôm nay thì Khánh tự nhắc mình nhớ phải hỏi Bảo. Tối nay Bảo về sớm, chắc hôm qua về muộn nên hôm nay ngoan ngoãn ở thẳng công ty rồi về nhà luôn.
- Em.
- Sao anh. – Khánh đang nấu ăn thì Bảo về, tự động vào nhà, vào bếp với Khánh. Dù chỉ đứng nhìn vì chẳng biết làm gì mấy.

- Em có nhớ hôm nay là ngày gì không?
- Giỗ hay kỉ niệm gì hả anh. Vì theo em nhớ sinh nhật hai đứa thì không phải. Cũng không phải rằm hay mùng 1.
- Ừ kỉ niệm. – Bảo nắm tay Khánh đung đưa.
- Kỉ niệm gì nhỉ. Một năm quen nhau thì chưa đc. Nửa năm thì qua rồi. – Khánh nước mắt lên nhìn trần nhà lẩm nhẩm. – Em không biết.
- 9 tháng ngày mình quen nhau.
- Sao lại 9 tháng. Lẻ thế. – Khánh thắc mắc.
- Số 9 đẹp mà. Cửu. Vĩnh cửu ấy. Hồi 9/9/2009 cả thế giới chả kỉ niệm ngày đẹp. Bao nhiêu đôi yêu nhau cưới nhau ngày đấy còn gì. Họ mong ước sau khi lấy nhau sẽ sống bên nhau mãi mãi. – Bảo thao thao bất tuyệt.
- Anh ơi miền nam thì gọi là sến nhỉ. – Khánh cười trêu Bảo.
- Không thích thì thôi, hỏng cả công chuẩn bị của người ta. – Bảo khó chịu vì bị trêu chọc.
- Em đùa đấy. Nhưng kỉ niệm gì mà đi tay không thế này.
- Ai đi tay không, nặng quá người ta để ngoài phòng khách kia kìa.
- Thật á. Dẫn em ra xem nào.

Nghe Khánh nói thế Bảo cười toe, nắm tay kéo Khánh ra phòng khách. Trên bàn có hai cái giá nến, cắm hai cái nến mùi oải hương dài, xoắn vặn thừng quanh thân màu tím – mùi Khánh thích. Với một chai rượu. Hình như là vang trắng. Và một bó hồng đỏ.
- Anh lấy mấy cái này ở đâu đấy? – Khánh quay ra hỏi Bảo.
- Anh mua trong siêu thị đấy. – Bảo cười ngượng. – Lúc nãy phải nhét vào túi lap mang vào nhà vì sợ em mà đang ngồi ở phòng khách thì nhìn thấy hết. Nhưng mà không có em nên anh sắp luôn.
- Ừ mà như này kỉ niệm có nến có hoa có rượu thì phải có cả đồ ăn chứ. – Khánh quay sang ôm cổ anh, cười trìu mến.
- Đồ ăn em nấu. – Bảo nói một cách rất kiên quyết và chắc chắn.
- Lãng mạn như này mà ăn đồ em nấu á. Ha ha ha. – Khánh cười, bất kể việc gì Bảo làm Khánh đều thấy rất đáng yêu, ngộ nghĩnh kiểu gì đấy.
- Ừ đồ ăn em nấu ngon nhất. Sau này lấy nhau anh chỉ ăn ở nhà thôi.
- Lại nịnh em à.
- Không anh nói thật mà.
- Thế hôm nay em không chuẩn bị quà cho anh rồi. Làm sao giờ nhỉ? – Khánh nghĩ ngợi.
- Anh chuẩn bị đồ cho em tặng anh rồi. He he. – Bảo cười rất gian khi thấy Khánh đề cập đến.
- Sao lại là anh chuẩn bị cho em tặng. Khó hiểu thế.
- Tí nữa rồi biết. Thế ăn tối đi. Anh đói quá.
- Ừ được rồi, em cũng nấu gần xong hết rồi. – Khánh nói rồi quay lại bếp. Xếp đồ ăn ra.
Bữa ăn kỉ niệm của hai người có gà nướng mật ong, bắp cải xào, canh xương ninh khoai tây cà rốt. Có thêm rượu vang của Bảo mua. Khi Khánh ở một mình thì nấu ăn xuề xòa. Từ khi có Bảo sang ở cùng, Bảo lại thích ăn đồ Khánh nấu nên bữa ăn lúc nào cũng có món ngon. May là nhìn bữa ăn kỉ niệm này không đến nỗi chán lắm

Hai người uống hết chai rượu. Không biết vì vui muốn uống nhiều hay vì cứ uống nên tự nhiên nó hết. Thế nên là khi ăn xong và giải quyết xong chai rượu thì Khánh hơi choáng đầu. Khánh ít uống rượu vì uống kém.
- Để bát đấy mai rồi rửa. Lên nhà đi. – Bảo vòng tay qua eo Khánh, thì thầm vào tai.
- Bày ra mai mới dọn á. – Khánh không thích lắm, quen làm gì là làm cho xong rồi.
- Mai thứ bảy mà. Mình ở nhà. Sáng mai dậy anh rửa cho. – Bảo dụ dỗ.
- Ừ thôi cũng được. Em say rồi. – Khánh phì cười.

- Anh tắm trước nhé.
- Vâng anh tắm đi. – Khánh nói rồi ngả xuống giường, mắt díp lại. Lúc Bảo tắm xong ra thì Khánh cũng lơ mơ ngủ được một lúc.
...
- Dậy đi tắm rồi đi ngủ em ơi. – Bảo lay lay gọi Khánh. Đưa cái khăn tắm mới lấy rồi đủn Khánh vào nhà tắm.
Loạng choạng đi vào vì chưa tỉnh ngủ và còn hơi rượu, Khánh xả nước. Tắm nước nóng làm Khánh tỉnh hơn một chút. Vẫn hơi buồn ngủ. Nhưng mắt không díp lại như lúc trước nữa. Tỉnh táo hơn. Bước ra từ phòng tắm trong cái áo choàng tắm, tay cầm cái khăn lau tóc bị nước làm ướt. Khánh tắt đèn nhà tắm. Nhìn Bảo, Khánh tròn mắt, há hốc miệng.
- Anh làm trò gì thế?
- Anh làm gì đâu. À đây là quà anh chuẩn bị cho em tặng anh


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui