Về đến nhà, mẹ Trần Dĩnh cứ ôm lấy cháu ngoại mà ngắm nghía, nói: “Mới chớp mắt mà đã lớn thế này rồi!”
Trần Dĩnh nhìn thấy bố cứ cảm thấy có gì là lạ liền hỏi: “Bố không được khỏe à?”
Bố Trần Dĩnh cười nói: “Đâu có!”, nhưng suốt buổi chiều bố Trần Dĩnh cứ ho liên tục, Trần Dĩnh liền hỏi mẹ: “Rốt cuộc bố bị làm sao thế mẹ?”.
Mẹ Trần Dĩnh nói: “Cũng không có gì, chắc là dạo này cơ thể hơi khó chịu mà thôi!”
“Vậy thì phải mau nghỉ ngơi thôi!” – Nói rồi liền chạy ra dìu bố vào phòng
nghỉ ngơi. Một lát sau Trần Dĩnh đi ra, hỏi mẹ: “Rốt cuộc bố bị làm sao
hả mẹ? Con thấy ở trong phòng có bao nhiêu là thuốc!”
Cuối cùng
mẹ Trần Dĩnh đành nói: “Đợt trước phải vào viện mất một thời gian, bác
sĩ nói bị viêm phổi, còn hơi bị tiểu đường nữa. Già rồi ai cũng thế, lắm bệnh lắm, con không phải lo!”
Trần Dĩnh lo lắng nói: “Sao mẹ không nói cho con biết?”
Mẹ Trần Dĩnh nói: “Đâu phải bệnh nặng lắm, mẹ sợ con lại lo lắng!”
“Sao lại nói là không nặng lắm? Sao lại bảo sợ con lo lắng? Mẹ nên nói với con mới phải!”
Trần Dĩnh nhìn mái tóc lốm đốm bạc của mẹ, lại nhớ đến vẻ mặt của bố, xem ra họ già thật rồi. Trần Dĩnh thấy lòng mình xót xa, bố mẹ ngày càng già,
thế mà cô lại không thể ở bên chăm sóc bố mẹ.
Trương Hoa nói: “Thế sáng mai con với Trần Dĩnh đưa bố đi bệnh viện khám bệnh xem sao!”
Mẹ Trần Dĩnh nói: “Không cần phiền phức thế đâu, hai hôm nay đã đỡ hơn
nhiều rồi!” Trần Dĩnh nhìn Trương Hoa, sau đó nhìn mẹ: “Cứ làm như
Trương Hoa nói đi, ngày mai chúng con đưa bố đi bệnh viện kiểm tra!”
Buổi tối, bố Trần Dĩnh ngồi dậy ăn được chút cơm. Mẹ Trần Dĩnh nói: “Các c
về nên ông ấy khá lên nhiều rồi, thường ngày ăn chẳng được bao nhiêu!”
Buổi tối bố Trần Dĩnh đi ngủ từ sớm, Trần Dĩnh vào phòng ngồi nói chuyện với bố rất lâu.
Mẹ Trần Dĩnh nói: “Đã muộn rồi, thằng Hoa với
Tỉnh Tỉnh vẫn ở bên ngoài, các con cũng đi nghỉ sớm đi!”, lúc này Trần
Dĩnh mới đi ra, Trương Hoa nhìn thấy vẻ mặt Trần Dĩnh liền an ủi: “Không phải lo đâu, tranh thủ mấy ngày ở đây chúng ta có thể đưa bố đi bệnh
viện xem sao!”
Trần Dĩnh nhìn Trương Hoa, nói: “Cám ơn anh!”
Trương Hoa nói: “Không còn sớm nữa, em đưa Tỉnh Tỉnh đi ngủ đi!”
Trần Dĩnh lại nhìn Trương Hoa hồi lâu, sau đó khẽ nói: “Trương Hoa, tối nay anh có thể ngủ với em không?”
Con gái đã nằm ngủ say ở bên cạnh, Trần Dĩnh vòng tay ôm lấy Trương Hoa,
nước mắt khẽ lăn dài, nói: “Có phải em rất bất hiếu không? Bố mẹ ngần ấy tuổi rồi mà em không thể ở bên cạnh chăm sóc họ!”
Trương Hoa cúi đầu nhìn Trần Dĩnh, lúc này trông cô cực kì đáng thương. Cuối cùng
Trương Hoa không đành lòng, đưa tay lên vuốt tóc cô. Trần Dĩnh càng siết chặt tay ôm anh, cơ thể Trương Hoa dần dần có phản ứng, anh không khỏi
tự mắng mình, tại sao đúng lúc Trần Dĩnh đang đau lòng thế này mà lại
nghĩ bậy bạ, huống hồ con gái lại đang nằm bên cạnh.
Trương Hoa
định đẩy Trần Dĩnh ra nhưng lại không đành lòng, muốn kìm chế khao khát
này nhưng càng ngày nó càng mãnh liệt. Có lẽ Trần Dĩnh cũng cảm thấy sự
bất ổn ở Trương Hoa, cô vội lau nước mắt hỏi: “Anh sao thế?”
Trương Hoa nói: “Không có gì, chúng ta ngủ đi! Sáng mai còn đưa bố đi bệnh viện!”
Mấy ngày sau bố Trần Dĩnh đều ở trong viện. Bố mẹ Trần Dĩnh đều bảo không
cần vào viện, nhưng Trương Hoa và Trần Dĩnh một mực không nghe. Mẹ Trần
Dĩnh gần như cả ngày ở trong bệnh viện, buổi trưa và chiều tối Trần Dĩnh về nhà nấu cơm, rồi mang cơm vào viện. Trương Hoa dẫn con gái và Trần
Dĩnh đi đi về về suốt, về sau Trần Dĩnh bảo anh cứ ở nhà đợi, nói con
gái ngày ngày vào bệnh viện không tốt!
Trần Dĩnh vốn định buổi
tối ở lại trong viện chăm sóc bố nhưng mẹ Trần Dĩnh không đồng ý, nhưng
ngày nào Trần Dĩnh cũng rất muộn mới về nhà. Trần Dĩnh nói với Trương
Hoa: “Em xin lỗi, vốn định dẫn anh với Tỉnh Tỉnh đi dạo chơi vài ngày,
nào ngờ để anh ngày ngày ở nhà trông coi Tỉnh Tỉnh!”
Trương Hoa nói: “Không có gì, sức khỏe của bố là quan trọng!”
Trương Hoa nhìn Trần Dĩnh mệt mỏi, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, cuối cùng nói: “Em đi tắm rửa rồi nghỉ sớm đi!”
Kì thực mấy tối nay Trương Hoa vô cùng khó chịu, kể từ tối đầu tiên ngủ
chung với nhau, anh biết rất rõ giờ không phải là lúc nghĩ đến chuyện
đó, thế nhưng tối nào anh cũng có ý muốn này, sau đó phải cố gắng rất
nhiều để đè nén.
Bởi vì quà tết cần thiết vẫn chưa chuẩn bị, mà
mẹ Trần Dĩnh ngày nào cũng ở trong bệnh viện chăm sóc bố Trần Dĩnh nên
Trương Hoa và Trần Dĩnh đành phải đưa cả Tỉnh Tỉnh đi mua sắm. Việc này
khiến cho hai người cảm thấy rất hạnh phúc.
Buổi chiều trước đêm
giao thừa, Trương Hoa lái xe đến bệnh viện đón bố mẹ về nhà. Thần sắc
của bố Trần Dĩnh đã khá hơn một chút. Về đến nhà, mẹ Trần Dĩnh nhìn thấy đã chuẩn bị hết đồ tết liền nói: “Sao hai đứa lãng phí thế, mua nhiều
thế này bố mẹ làm sao ăn hết được!”
Trần Dĩnh nói: “Sao lại lãng phí, còn họ hàng thân thích đến nhà cơ mà!”
Bố Trần Dĩnh nói: “Không cần phải lo lắng cho bố đâu, sáng mai dẫn Tỉnh Tỉnh về nhà đi!”
Đang nói chuyện thì Ngô Phong Hải và Lưu Huệ Anh bước vào, Trương Hoa ngạc nhiên nói: “Phong Hải cũng đến à?”.
Ngô Phong Hải nói: “Huệ Anh hôm nay mới được nghỉ, sợ cô ấy đi đường không an toàn nên tôi đưa cô ấy về đây!”
Mẹ Trần Dĩnh cười: “Huệ Anh, cuối cùng cũng chịu dẫn bạn trai về rồi đấy à!”
Lưu Huệ Anh ngại ngùng nói: “Anh ấy là bạn cháu, chỉ đưa cháu về đây thôi!”
Mẹ Trần Dĩnh nói: “Còn chẳng phải như nhau sao?”, rồi lại hỏi Trương Hoa: “Hoa à, bọn con quen nh
Trương Hoa nói: “Dạ vâng, Phong Hải làm cùng công ty với con, là bạn tốt của con đấy ạ!”
Mẹ Trần Dĩnh nói: “Thế thì tốt rồi, Huệ Anh với cái Dĩnh chơi với nhau từ
nhỏ, hai con cũng là bạn tốt của nhau, thật là có duyên!”
Trương Hoa hỏi Ngô Phong Hải: “Bao giờ thì anh về? Ngày mai tôi phải về nhà ăn tết với bố nên sáng sớm mai đã phải đi rồi!”
Trương Hoa nói: “Thế thì tôi đi sớm một chút, ngồi xe của tôi sẽ nhanh hơn xe khách đấy!”
Mẹ Trần Dĩnh muốn giữ Ngô Phong Hải và Lưu Huệ Anh ở lại ăn cơm, Lưu Huệ
Anh nói: “Mẹ cháu đã chuẩn bị cơm nước ở nhà rồi bác ạ!”, sau đó hỏi
Trần Dĩnh: “Hay là cậu với Trương Hoa qua nhà tôi ăn cơm đi!”
Trần Dĩnh nhìn mẹ, mẹ Trần Dĩnh nói: “Hai đứa đi đi! Mẹ với bố con ăn ở nhà
cũng được, chẳng mấy khi thanh niên các con có dịp tụ tập với nhau!”
Trần Dĩnh và Trương Hoa đưa con sang bên nhà Lưu Huệ Anh. Chắc vì bao nhiêu
năm nay Lưu Huệ Anh không đưa bạn trai về nhà nên bố mẹ cô có vẻ cũng
sốt ruột, lần này đột nhiên Lưu Huệ Anh dẫn Ngô Phong Hải về nên mẹ Lưu
Huệ Anh vui lắm.
Giờ nghe nói Ngô Phong Hải lại là bạn tốt của
Trương Hoa nên mẹ Lưu Huệ Anh càng vui hơn. Buổi tối mẹ Lưu Huệ Anh mời
mấy người đến cùng ăn cơm. Lúc ăn cơm, Ngô Phong Hải có vẻ rất thận
trọng, uống rất chậm và rất ít, có người mời rượu là nói mình không uống được.
Trần Dĩnh cười nói: “Phong Hải, ở nhà Huệ Anh cũng giống như ở nhà mình thôi, có thể uống bao nhiêu thì uống bấy nhiêu!”
Trương Hoa ngồi bên cạnh huých Trần Dĩnh, Trần Dĩnh ngoảnh đầu lại nhìn Trương Hoa rồi im không nói gì nữa.
Có người nói Trần Dĩnh nói phải, cứ coi như là nhà mình, uống nhiều rồi
thì đi ngủ là xong. Hơn nữa Lưu Huệ Anh là chị em tốt, hai người lại là
bạn tốt của nhau, đây đúng là duyên phận hiếm có.
Thế là mọi
người bắt đầu mời rượu Trương Hoa và Ngô Phong Hải. Mặc dù hai người
không dám uống nhiều nhưng cũng phải uống không ítTrương Hoa ghé vào tai Trần Dinh thì thầm: “Đều tại một câu nói của em khiến bọn anh phải uống bao nhiêu rượu!”, Trần Dĩnh nói: “Không sao, tối nay không phải lái xe, hơn nữa anh có uống thế cũng chẳng thấm vào đâu!”
Lưu Huệ Anh và Ngô Phong Hải đưa Trương Hoa và Trần Dĩnh ra ngoài. Trương Hoa ghé sát
vào Ngô Phong Hải nói: “Phong Hải, nếu tối nay Huệ Anh muốn ngủ chung
một giường với cậu thì tuyệt đối đừng đồng ý, cậu uống nhiều thế dễ bị
cô ấy cưỡng hiếp lắm đấy!”
Trương Hoa cố ý nói để Lưu Huệ Anh nghe thấy, Lưu Huệ Anh vội nói: “Trương Hoa chết tiệt, anh nói bậy bạ gì thế hả?”
Trương Hoa cười ha hả, Trần Dĩnh vội kéo anh: “Chúng ta mau về thôi, Tỉnh Tỉnh buồn ngủ rồi!”
Trần Dĩnh nằm bên cạnh Trương Hoa, đột nhiên ngẩng đầu lên nói: “Em muốn ở
nhà ăn tết với bố mẹ”. Trương Hoa nhìn Trần Dĩnh không nói gì. Trần Dĩnh lại nói tiếp: “Bố mẹ đã già rồi, đã mấy năm rồi em không ăn cơm giao
thừa với bố mẹ, hơn nữa bố vẫn còn ốm, ngày mai em muốn giúp mẹ làm cơm
giao thừa!”
Trương Hoa ngẫm nghĩ rồi nói: “Có cần anh ở lại cùng không? Dù gì ở nhà cũng còn có Nhã Vận!”
Trần Dĩnh nói: “Không cần đâu, anh đưa Tỉnh Tỉnh về trước đi, nếu Tỉnh Tỉnh không về bà nội lại thấy buồn lắm đấy!”
Trương Hoa nói: “Thế cũng được, vậy mùng hai anh xuống đón em!”, Trần Dĩnh lại vòng tay ôm lấy Trương Hoa, nói: “Cám ơn anh!”
Mấy hôm trước còn đỡ, bởi vì không uống rượu. Nhưng tối nay lại uống chút
rượu vào, bị Trần Dĩnh ôm thế này khiến Trương Hoa lại thấy rạo rực
trong người.
Một lúc sau, Trương Hoa chầm chậm quay người lại ôm
Trần Dĩnh. Thấy Trương Hoa quay lại ôm mình, Trần Dĩnh lập tức cảm nhận
được sự biến đổi trên cơ thể Trương Hoa, cô không khỏi đỏ mặt, nói:
“Anh… Tỉnh Tỉnh đang nằm bên cạnh đây này!”
Trương Hoa vẫn ôm lấy Trần Dĩnh. Trần Dĩnh ngẩng đầu lên nhìn anh hồi lâu rồi đưa tay ra tắt
đèn, khẽ nói: “Nằm dịch sang chỗ anh một tí, đừng động vào Tỉnh Tỉnh!”
Buổi sáng lúc Trương Hoa tỉnh giấc, Trần Dĩnh và con gái đã dậy rồi. Trương
Hoa mặc quần áo ra ngoài thì Lưu Huệ Anh cũng đưa Ngô Phong Hải đến. Mẹ
Trần Dĩnh bảo ăn xong rồi hãy đi nhưng hai người đều nói mua đồ ăn trên
đường cũng được.
Ngô Phong Hải ôm Tỉnh Tỉnh lên xe, Trần Dĩnh đi
đến bên Trương Hoa, nói: “Em cũng phải ra ngoài một chút, anh đưa em ra
hàng thuốc trước mặt nhé!”
Trương Hoa nói: “Em qua cửa hàng thuốc làm gì?”
Trần Dĩnh ghé tai Trương Hoa thì thầm: “Đồ ngốc, em phải đi mua thuốc!”
Trương Hoa lúc này mới nhớ ra chuyện hôm qua, ngại ngùng nói: “Lên xe đi!”
Trên đường đi, Ngô Phong Hải hào hứng lắm, luôn miệng nói chuyện với Trương
Hoa. Về đến thành phố vẫn chưa đến giữa trưa, Trương Hoa nói: “Hay là
tôi đưa anh về thẳng nhà nhé!”
Ngô Phong Hải nói: “Không cần đâu, ngồi xe khách cũng nhanh mà, anh đi đi về về mất nhiều thời gian lắm!”
Trương Hoa nói: “Vậy thì thay tôi chúc tết bác trai nhé, vì mùng hai tôi phải
về nhà Trần Dĩnh nên năm mới không qua thăm bác trai được!”
Ngô Phong Hải nói: “Cậu có lòng là được rồi, đợi khi nào cậu về, chúng ta lại tụ tập!”
Trương Hoa đưa Ngô Phong Hải đến bến xe trước rồi đi thẳng về nhà. Bởi vì trên xe cứ ngủ li bì nên Tỉnh Tỉnh vẫn mơ màng trong lòng Trương Hoa. Trương Hoa nói: “Con yêu à, bố dẫn con về nhà thu dọn một chút rồi về nhà ông
bà nội nhé!”
Trên xe, Trương Hoa gọi điện cho Nhã Vân. Nhã Vận đã về nhà từ hôm qua rồi. Nhìn căn phòng gọn gàng, Trương Hoa thầm nghĩ,
xem ra Nhã Vận cũng bắt đầu biết thu dọn nhà cửa rồi đấy.
Trương
Hoa bế con vào trong phòng mình, đến gần mấy bức ảnh phóng to liền hỏi
Tỉnh Tỉnh: “Tỉnh Tỉnh, nhìn xem ai đây này? Ai mà xinh thế nhỉ?”
Lúc này Tỉnh Tỉnh mới hơi tỉnh táo, cười khanh khách. Trương Hoa đột nhiên
nhớ ra, nói: “Chúng ta phải nhanh nhanh còn về ăn cơm trưa, không có con lại đói!”
Trương Hoa đặt con gái vào hàng ghế trước, thắt dây an toàn cho con. Mới lái xe chưa được bao xa đột nhiên nhìn thấy một cái
bóng quen thuộc trên đường, nhìn kĩ hóa ra là Ngô Tĩnh.
Trương
Hoa vội phanh lại, lùi xe vào sát lề đường, kéo cửa kính bên ghế con gái ngồi xuống, gọi vọng ra ngoài. Cuối cùng Ngô Tĩnh cũng nhìn thấy, dừng
chân nhìn về phía anh. Trương Hoa nói to: “Em đứng ở đó đợi anh”, nói
rồi liền dừng xe vào chỗ an toàn, ôm con gái bước ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...