Đập Nồi Bán Sắt Đi Học

“Cơ Giáp Hạng Nhẹ Xịn Nhất”

Vệ Tam vẫn như cũ điều khiển chiếc cơ giáp “năm màu rực rỡ” kia, cô còn đang tích lũy điểm để khiêu chiến vượt cấp thì Chuyển Lên Bờ Tây đã đi xuống tầng ba. Cô còn chưa kịp xem, chỉ đi ngang qua sân nghe người chung quanh nói anh ta đã vượt cấp thành công.

Về phần chính mình, tiếng xấu vang xa Cúi Đầu Trước Sinh Hoạt, thì giá trị thù hận đã kéo lên cao nhất trong hai ngày này. Tất cả mọi người ước gì Cúi Đầu Trước Sinh Hoạt rời khỏi tầng này để không làm hại họ nữa.

Bất kể người nào dùng cơ giáp gì, trước đó có lẽ có thể làm Cúi Đầu Trước Sinh Hoạt ăn thiệt thòi, nhưng chỉ cần cô ra sân đấu mà không thua, cuối cùng chắc chắn là người khác xui xẻo; không chỉ thua điểm tích lũy mà ngay cả cơ giáp còn bị cô hủy bỏ.

Tầng hai dưới lòng đất đều lưu truyền một tin tức, người Cúi Đầu Trước Sinh Hoạt này thật ra là cao thủ có trình độ tương tự như Chuyển Lên Bờ Tây, hơn nữa hai người có quen biết nhau. Chẳng qua tâm tính cô xấu xa, thích chọc ghẹo người khác.

Không tin à? Ngoài Cúi Đầu Trước Sinh Hoạt, còn ai khác đã ăn cơm cùng chỗ với Chuyển Lên Bờ Tây chưa? Lúc trước khi hai người đối đầu, Cúi Đầu Trước Sinh Hoạt thậm chí còn chủ động nhận thua, hai người kế đó đã đứng chung một chỗ nói chuyện. Đánh nhiều trận như vậy rồi, cô có khi nào chủ động nhận thua?

Đi tầng hai là luôn có ánh mắt khác thường nhìn Vệ Tam, cô không sợ hãi dù chỉ chút ít.

Vệ Tam đã “xuất tận nổi trội” ở trường học, hoàn toàn không thèm để ý với các loại ánh mắt khác thường nên hiện tại càng chẳng màng tới, dù sao người trong Xưởng Đen có thấy được mặt cô đâu.

Mỗi một hồi PK, cô chỉ cần cảm thấy hứng thú cơ giáp nào thì chúng đều không thoát khỏi vận mệnh bị phá dỡ. Đương nhiên bởi vì nguyên nhân PK ngẫu nhiên, có vài người thực lực không cao, cơ giáp cũng không tốt nên thường thường cô cũng lười đụng vào, cứ nhanh chóng giải quyết luôn.

Dẫn đến phía sau có vài người cảm thấy Cúi Đầu Trước Sinh Hoạt không hủy đồ đi chính là không nể mặt; còn có người mãi nhìn chằm chằm thời gian cô tiến vào sân PK ngẫu nhiên để cùng lúc đi vào, muốn chống lại cô, muốn khoe khoang cơ giáp của mình.

Thật đúng là có một người gặp được cô, cơ giáp có dạng tốt, người kỳ quái quá thể.

“Cô cảm thấy cơ giáp của tôi thế nào?”

Trên sân đấu, hắn hỏi Vệ Tam ở bên đối diện.

“Rất tốt.” Vệ Tam nói qua loa cho có lệ, đây là trận cuối cùng, đánh xong cô có điểm tích lũy đủ vượt cấp là đủ rồi. Buổi chiều thì không tính vì cô muốn sửa cơ giáp của mình, nghe nói người của L3 đều rất đáng gờm.

“Tôi cũng cảm thấy rất tốt, cô có muốn tháo dỡ không?” Trong giọng nói đối phương lộ ra một nỗi tự hào quái lạ.

Vệ Tam: “? “

“Làm nhanh lên, cô tới tháo cơ giáp của tôi đi, tôi đảm bảo sẽ không ra tay thật đâu.”

Vệ Tam: “??? “

Thích tháo dỡ là một chuyện, bị người ta ép buộc tháo dỡ lại là một chuyện khác.

Đến cuối cùng Vệ Tam “bị ép” hủy cơ giáp đối thủ, người nọ nằm ngửa thẳng cẳng mặc cho bị tháo đi, làm cô chả có một tí động lực nào.

Vệ Tam trước khi xuống sân còn nghĩ thầm: Đúng là đụng phải bi3n thái rồi.


......

“Sao cô lại đến đây?” Chủ tiệm nhìn Vệ Tam hỏi, “Còn muốn sửa cơ giáp kia à?”

“Không phải.” Vệ Tam thuê phòng làm việc cả buổi chiều, ở bên trong chơi đùa cơ giáp của mình.

Ngẫu nhiên chủ tiệm đi ngang qua, nhìn thấy cơ giáp trên bàn điều khiển thì không nhịn được mà che mắt, sao lại thấy chiếc cơ giáp này lại xấu lên một tầm cao mới.

Vệ Tam tính toán tiền của mình rồi quyết định cho chảy máu khi mua một thanh đao laser. Tốt xấu gì cũng làm cho lực công kích của cơ giáp tăng lên chút, đừng để lúc thi đấu quá thiệt thòi.

“Một hàng này cô tự chọn đi.” Chủ tiệm kéo ra một ngăn tủ, “Rẻ nhất là thanh này.”

Lần này Vệ Tam không có ý định chọn rẻ nhất, ánh mắt cô dừng ở trên đôi loan đao bên trái: “Tôi muốn cái này.”

“Hai trăm hai mươi mốt vạn tinh tệ.”

“Ông chủ, một trăm chín mươi vạn tinh tệ thì sao?”

“Không có khả năng đâu, đây là một đôi loan đao lận, hai trăm mười vạn tinh tệ.”

“Một trăm chín mươi lăm vạn.”

“Hai trăm lẻ năm vạn.”

“Một trăm chín mươi sáu vạn.”

Chủ tiệm nhìn chằm chằm Vệ Tam, một lúc lâu sau nói: “Một trăm chín mươi tám vạn tinh tệ, không muốn thì thôi vậy.”

“Thành giao.”

Cộng thêm trận vượt cấp kia, Vệ Tam đã PK tổng cộng năm mươi trận ở tầng hai, mỗi một trận là mười vạn tinh tệ; nhưng mua đôi loan đao xong thì tiền bay biến không ít.

Buổi tối trở lại trường học, Vệ Tam đến căng tin ăn một bữa rồi lại đến cửa hàng tiện lợi mua một thùng dịch dinh dưỡng nồng độ cao, hôm nay xem như mất máu nặng rồi.

Cô muốn lập tức đi xuống tầng ba dưới đất, nghĩ đến lúc đó một trận đấu có tận năm mươi vạn tinh tệ thì trong lòng đã cân bằng lại một chút, dù sao rất nhanh cô sẽ có thể kiếm lại được.

......

Một tuần sau chuyện đã trải qua ở trường học, thiếu tá Lê Trạch dần dà khôi phục bình tĩnh. Ngoại trừ ngày đó đi dạo một vòng ở trong trường thì sau đó cũng không xuất hiện nữa, nghe nói anh ta đang tuyển chọn chiến sĩ cơ giáp độc lập cấp S.


Vệ Tam thêm một tiết vào lịch học, những thứ khác vẫn giống như trước đây.

Niếp Hạo Tề sau khi biết được bèn không khỏi cho hay: “Điểm tín chỉ như vậy của cậu tuyệt chả đủ, kết thúc học kỳ mà không đủ tư cách sẽ bị cho thôi học đó.”

“Chờ lấy được vị trí của xạ thủ là có thể được thêm ba mươi điểm.” Vệ Tam nhướng mày, “Tôi không muốn dành tất cả thời gian để lên lớp.”

Niếp Hạo Tề: “Lỡ mà không lấy được thì sao?”

“Không lấy được thì bỏ học là chuyện nên làm.” Vệ Tam nói nào có chút do dự.

Lúc lên lớp, Niếp Hạo Tề đã nhiều lần quay đầu nhìn Vệ Tam, cậu ta không biết vì sao cô lại có thể tự tin đến vậy, rõ ràng tất cả mọi người đều đi ra từ sao vô danh, không có tài nguyên gì cả.

“Đi thôi, đi tới phòng mô phỏng huấn luyện, hôm nay có muốn chơi chung không?” Sau giờ học, Vệ Tam đứng dậy gọi Niếp Hạo Tề, cô cuối cùng cũng rảnh tuần này để đến phòng mô phỏng huấn luyện.

“Đi thôi.”

Chờ hai người tiến vào cuộc mô phỏng đối đầu, Niếp Hạo Tề rốt cục biết vì sao Vệ Tam tự tin như vậy, cô tiến bộ quá nhanh.

Lúc trước khi hai người tiến vào lần đầu tiên, Vệ Tam hệt như cậu ta khi có thể nói là chưa am hiểu điều khiển cơ giáp ra làm sao, cùng lắm thì cô chỉ tốt hơn cậu ta chút thôi. Mà hiện tại... Niếp Hạo Tề rõ ràng có thể cảm giác được bọn họ đã không ở cùng một trình độ.

Niếp Hạo Tề thua sáu trận liên tiếp, dù là trong hoàn cảnh nào thì Vệ Tam luôn có thể thích ứng nhanh nhất, sau đó tìm được nhược điểm của cậu ta, một đòn trí mạng.

Niếp: [Cậu thấy tôi vào đội tuyển được không?]

Lén Lút Ăn Xin: [Tại sao không?]

Niếp: [Đội tuyển chỉ có hai trăm suất cho chiến sĩ cơ giáp hạng nặng, còn phải đối mặt với sự tuyển chọn ở tất cả các cấp, chưa kể có mấy đàn anh đàn chị đã trải qua giải đấu Hephaestus nên ắt có kinh nghiệm.]

Đội tuyển trường có một ngàn người, tổng cộng hai trăm tiểu đội. Mỗi tiểu đội năm người, theo thứ tự là cơ giáp hạng nhẹ, trung bình và hạng nặng cấp A, được trao cho cơ giáp sư cấp A và chỉ huy cấp A. Mười vị trí xạ thủ là từ chiến sĩ độc lập đã được chọn, hơn nữa chiến sĩ độc lập có tính cạnh tranh về nhân số nhiều nhất, mỗi một lần đều tranh nhau đến mức vỡ đầu mẻ trán.

Lén Lút Ăn Xin: [Tôi nhớ phòng mô phỏng huấn luyện này có thể khiêu chiến với những người khác, cậu đi khiêu chiến những đàn anh đàn chị có kinh nghiệm kia thì chẳng phải cũng có kinh nghiệm sao?]

Niếp: [... Chắc gì bọn họ sẽ chấp nhận khiêu chiến của tôi.]

Lén Lút Ăn Xin: [Tôi làm mẫu cho cậu xem tí nè.]

Vệ Tam rời khỏi phòng được họ mở ra, sau đó bắt đầu chọn mấy anh chị.


Phòng mô phỏng huấn luyện có tính giờ học, muốn tìm được anh chị nào cũng rất đơn giản. Chỉ cần đi tới bảng xếp hạng và chọn người đã tích lũy số giờ học trên lớp cao, thế tất chính là đàn anh đàn chị rồi.

Vệ Tam tùy tiện chọn một ID trực tuyến tên là [Cơ Giáp Hạng Nhẹ Xịn Nhất] rồi gửi lời mời khiêu chiến.

Không ngoài dự đoán, người ta chả để ý.

Niếp: [Mấy anh chị ấy có vòng bạn bè cố định của riêng mình, sẽ không để ý tới người lạ đâu.]

Lén Lút Ăn Xin: [Chờ đi.]

Vệ Tam lại tiếp tục nhắn tin cho “Cơ Giáp Hạng Nhẹ Xịn Nhất”: [Đánh một trận nào, nhanh lên, đừng có mất lịch sự thế.]

Quả nhiên người ta trả lời với một tin nhắn: [Cút!]

Lén Lút Ăn Xin: [Chị nóng kìa, chị nóng kìa, chị nóng kìa.]

Cơ Giáp Hạng Nhẹ Xịn Nhất: [Phường điên khùng ở đâu ra thế, muốn chết à?]

Lén Lút Ăn Xin: [Chỉ có thế này? Cơ giáp cỡ trung mới là xịn nhất!]

Cơ Giáp Hạng Nhẹ Xịn Nhất: [Lỗ đuýt cha mày ấy, chờ đó cho tao! Bà đây không đánh chết mày mới lạ!]

Niếp Hạo Tề với toàn bộ quá trình quan sát Vệ Tam khiêu khích và thành công: “...”

Hai người quay đầu mở phòng, Vệ Tam cài thành phòng công khai, để Niếp Hạo Tề tiến vào.

Chỉ là Vệ Tam chẳng ngờ được cái vị mà cô khiêu chiến có tên là Đinh Hòa Mỹ đã liên tục ba lần được chọn vào đội tuyển trường, thuộc dạng cao thủ trong chiến sĩ độc lập dùng cơ giáp hạng nhẹ cấp A, danh tiếng rất cao trong nhóm sinh viên, mỗi lần đến phòng mô phỏng huấn luyện sẽ mở phòng công khai. Vừa rồi người này còn đang thi đấu với bạn bè trong phòng “Người Đông Nghìn Nghịt”, tất cả mọi người đều nhìn thấy ID gọi là "Lén Lút Ăn Xin" khiêu khích.

Phòng bọn họ vừa mở ra, Niếp Hạo Tề còn chưa kịp đi vào thì người trong cái phòng kia đã chen chúc tới như ong vỡ tổ, bọn họ muốn nhìn xem cái người tên “Lén Lút Ăn Xin” này là người nào.

Cơ Giáp Hạng Nhẹ Xịn Nhất: [Chỉ có mày? Tao nóng? Cơ giáp cỡ trung mạnh nhất?]

Đinh Hòa Mỹ gửi xong câu này bèn lập tức ra tay với Vệ Tam.

Trong phòng chật ních người, rất nhiều bạn đã bắt đầu tò mò người Lén Lút Ăn Xin này là ai mà có lá gan lớn như vậy.

Trong trường Damocles ai mà không biết chị Đinh Hòa Mỹ có tính tình nóng nảy, có tí xíu thôi là bốc hỏa, vậy mà còn dám khiêu khích thì chắc không phải là kẻ ngu rồi.

[Nhìn kìa, cơ giáp thì dùng loại trường học phát, phải chăng có ý không muốn tiết lộ thân phận?]

[Anh chị nào đùa với chị ấy vậy.]

[Không có đâu, tôi thấy qua hết mấy loại cơ giáp cỡ trung của mấy anh chị khóa trên rồi. Nếu online thì ở trong phòng mô phỏng còn không thì đều lên lớp rồi.]

Vệ Tam thấy nhiều loại lối đánh và cơ giáp ở Xưởng Đen, nên đối mặt với chuyện đột nhiên bị tấn công của Đinh Hòa Mỹ thì cô dùng một loại tốc độ cực nhanh để né tránh. Cơ mà Đinh Hòa Mỹ lại tiếp nhận hệ thống giáo dục của trường quân sự nên đã phát huy ưu thế của cơ giáp hạng nhẹ đến cực hạn. Chị ta dán sát vào Vệ Tam, tuyệt nhiên không cho cô cơ hội trốn thoát.

Tránh không được chỉ có thể nghênh đón.


Vệ Tam rút đao laser ra, cái này là lúc đó giáo viên trong lớp đưa cho nên không tốn tiền. Cô chém thẳng về phía đối thủ, Đinh Hòa Mỹ khom lưng né tránh, đồng thời nhảy bật lên, mũi chân quét ngang về hướng cổ Vệ Tam.

Vệ Tam điều khiển cơ giáp ngửa ra sau, sau tích tắc thì tay phải mạnh mẽ bổ ngang, đao laser chém vào bụng cơ giáp người ta, vẽ ra dấu vết đi kèm âm nhanh chói tai phát ra.

[Mẹ kiếp, Lén Lút Ăn Xin này có chút bản lĩnh đấy.]

[Cơ giáp hai người không ngang nhau, chị kia thắng là chuyện sớm muộn.]

Đinh Hòa Mỹ đưa tay sờ sờ bụng mình, bị đánh làm bùng lên sức sống, thân pháp chị ta nhất thời tăng nhanh đến một cấp độ khác. Vệ Tam thấy rõ cảm giác mình bắt đầu trở nên cố hết sức, cực hạn cơ giáp của cô hiển nhiên không bằng đối phương.

Vệ Tam vừa định dùng đao laser trong tay, kết quả đối phương bắn luôn hai viên đạn tới, mục tiêu đi thẳng vào đao laser.

Cô theo bản năng né tránh, so với Trần Từ thì trình độ người này còn kém một chút.

[Cái này cũng có thể tránh thoát được? ]

[Giỏi thật đó.]

Vệ Tam đột nhiên ném ra một cây roi; một tay cầm đao laser, một tay cầm roi, chuyển đổi tự nhiên.

Đinh Hòa Mỹ hiển nhiên không biết còn có chuyện như vậy, trong nháy mắt thất thần đã bị roi của Vệ Tam quấn lấy chân kéo ngã xuống. Phản ứng của chị ta rất nhanh, lập tức điều khiển cơ giáp đứng dậy, có ý muốn rời xa.

Nhưng mà một giây sau đã gặp trúng đao laser của Vệ Tam, chém thẳng xuống từ hướng bả vai.

“Keng…”

Kiếm laser chém vào.

Đừng nói tới miễn phí thì không có hàng tốt, cây đao này chỉ cầm để huấn luyện thôi, còn lỡ dùng để đánh thật thì tòi ra lỗi ngay.

Một giây sau, Vệ Tam bị Đinh Hòa Mỹ bắn bật ra ở cự ly gần.

[Thật thảm, ha ha ha ha, đao laser tự nhiên cong lại.]

[Đừng nói nữa, đàn chị đi rồi. ]

Đinh Hòa Mỹ đương nhiên mất hứng, nếu tính ra thì vừa rồi chị ta thua, không biết cái người tên “Lén Lút Ăn Xin” là sinh viên mới nào.

Người trong phòng chậm rãi rời đi, đột nhiên có người ở trong màn hình công cộng nhắn tin: [Tôi nhớ ra rồi, Lén Lút Ăn Xin này chính là Vệ Tam! Cô ấy và tôi học cùng một tiết, vừa rồi cách chém cây đao laser giống y sì luôn.]

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Vệ Tam: Cậu học mà không hành được à?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui