May sao lúc này còn sớm, đệ tử Lăng Vân Quan còn chưa có dậy, lúc Hứa Thanh Mộc ôm Tống Quyết về không có ai nhìn thấy, cho nên xấu hổ cũng không nhiều.
Bế Tống Quyết về phòng, Hứa Thanh Mộc muốn bế người trực tiếp lên giường, nhưng nhìn thấy Tống Quyết vì ngã nên áo bị rách, còn có vài vết trầy trên mặt, cảm thấy bản thân có hơi vô nhân đạo.
Vì thế Hứa Thanh Mộc kiềm chế hục hặc trong lòng, tưởng tượng người này xem như là cổ vật vô giá, cẩn thận đặt lên giường.
Tống Quyết cũng khó chịu, cả cơ thể căng cứng, trên mặt viết mấy chữ 'anh dũng hy sinh'.
Bởi vì dựa vào quá gần, hơi thở của Hứa Thanh Mộc đều phà vào cổ của Tống Quyết, lúc buông tay ra, môi của cậu cọ nhẹ vào vành tai của Tống Quyết.
Vì quá nhẹ, bọn họ không thể xác định đó có phải là ảo giác của mình không.
Hứa Thanh Mộc nhanh chóng đứng thẳng dậy, rời khỏi Tống Quyết.
Sáng sớm đầu hè, hai người chẳng biết vì sao lại hồi hộp, cả người căng thẳng chảy đầy mồ hôi lạnh, tim đập bụp bụp bụp bụp.
Là hiệu quả khi hai người đánh máu gà.
Hứa Thanh Mộc nghĩ thầm trong lòng, hằng ngày ở vách núi khi bọn họ tu luyện xong, cũng sẽ có cảm giác như vậy.
Cho nên...!khó chịu cái mẹ gì!
Hứa Thanh Mộc ở trong lòng thầm phỉ nhổ bản thân hai câu, tính nói rời đi, nhưng vừa mở miệng thì não lại rớt ra "Vết thương của anh cần được xử lý."
Tống Quyết dừng một chút, kéo căng cái mặt nghiêm túc, nói "Vậy phiền cậu."
Hứa Thanh Mộc "Ừm" một tiếng, nhanh chóng rời khỏi phòng Tống Quyết, không lau sau cầm hộp y tế đến, dùng thuốc đỏ và bông băng xử lý vết thương của Tống Quyết một cách vụng về.
May mứn chỉ là vết thương nhỏ ngoài da, bằng không diện mạo anh tuấn của Tống tổng tinh anh sẽ bị hủy mất, rất là đáng tiếc á.
Hứa Thanh Mộc trầm mặc, dựa gần vào Tống Quyết, chăm chú dùng thuốc đỏ thấm lên vết thương trên mặt anh.
Mắt của Tống không có chỗ tránh, chỉ có thể nhìn Hứa Thanh Mộc cận kề.
Nói thế nào đây...!Lần đầu tiên nhìn thấy người thiếu niên này, Tống Quyết không thể không ngẩn ngơ.
Anh chẳng biết có phải là vì lúc đó Hứa Thanh Mộc mặc đạo bào nhìn quá mức tiên khí, hay là vì đôi mắt đen láy sâu thẳm kia của cậu, trong khoảnh khắc đó, Tống Quyết nhìn không rời mắt.
Dù là bây giờ, ở chung lâu như vậy, cãi nhau nhiều như thế, nhìn Hứa Thanh Mộc đã quen, nhưng Tống Quyết vẫn thường xuyên cảm khái, sao lại có người lớn lên như thế chứ? Anh đầu tư rất nhiều phim điện ảnh, gặp qua rất nhiều người đẹp, nhưng không ai có thể so sáng được với Hứa Thanh Mộc.
Người như thế nếu mình từng gặp qua trước kia, tuyệt đối sẽ không thể nào quên được.
Nhưng nếu trước đây chưa từng gặp nhau, vậy thì cảm giác quen thuộc lúc lần đầu gặp mặt là như thế nào?
Nghĩ đến đây, chỉ có thể là nợ liên lụy từ kiếp trước mà thôi.
Cũng chẳng biết là liên lụy như thế nào, khiến cho bọn họ đời này vừa gặp nhau đã đầu rơi máu chảy.
Nghĩ thế, Tống Quyết cảm thấy hơi buồn cười, không nhịn được cười khẽ một tiếng.
Nụ cười trong sáng lay động trước mắt Hứa Thanh Mộc, cậu hơi hoảng hốt và khó chịu, vì thế nhe răng giả bộ hung dữ nói "Cười cái gì mà cười? Tôi không có đền xe lăn cho anh đâu, đạo quan tôi bị dột còn chưa có tiền sửa."
Nói xong Hứa Thanh Mộc liền đi ra sau lưng Tống Quyết, xử lý vết thương ở đằng sau, thuận tiện tránh nụ cười của Tống Quyết.
Tống Quyết bâng quơ nói "Cũng chẳng định để cậu đền, 80 vạn mà thôi."
Hứa Thanh Mộc: ...
Gian thương giàu có, thật sự đáng giận.
Hứa Thanh Mộc không trả lời anh, nâng tay xé bộ đồng phục thể thao viết "Tui mắc lắm á" của anh, lộ ra tấm lưng trắng nõn của gian thương.
Cơ bắp hơi nhỏ nhưng săn chắc hữu lực, đường cong vô cùng xinh đẹp.
Tuy rằng chân không có cảm giác, nhưng Tống Quyết chưa bao giờ buông bỏ bản thân, có thể nhìn ra anh luôn kiên trì rèn luyện, rèn ra hình thể khỏe mạnh, chứ không phải loại hình thể cơ bắp đáng sợ.
Không thể không nói, người này từ đầu đến chân đều rất đẹp.
Hứa Thanh Mộc hơi hoảng hốt mà nghĩ, Tống Quyết khắc chế hạn chế của bản thân, thông minh quả quyết, can đảm cẩn trọng, kỳ thật rất là tài giỏi, hơn nữa vừa mới cùng nhau xử lý chuyện của viện an dưỡng Ngân Hà, dù thế nào cũng coi như là chiến hữu.
Nhìn từ mọi mặt, bản thân mình hẳn là sẽ rất thưởng thức người như Tống Quyết, nhưng sao vừa thấy mặt liền muốn cùng hắn cãi nhau?
Nghiệp quá nghiệp.
Không lâu sau, Hứa Thanh Mộc đã sát trùng toàn bộ vết thương sau lưng 'cái nghiệp' này, sau đó nói: "Xong rồi, cố tình dán cho Tống tổng cái băng keo cá nhân màu hồng nè, xinh xắn, động lòng người."
Tống Quyết nói: "Phù hợp thẩm mỹ của cậu, sự lựa chọn của mãnh nam."
Sau đó hai người đều nhịn không được cười khẽ lên, khó có được một khắc hài hòa, bọn họ cũng không muốn cãi nhau.
Hứa Thanh Mộc cười một hồi, đứng dậy nói: "Được rồi, tôi về ngủ bù, anh cẩn thận hai ngày này đừng để vết thương dính nước."
Tống Quyết "Ừm" một tiếng, khi Hứa Thanh Mộc cầm hộp y tế lên định đi, mới từ từ nói ra tiếng: "Cảm ơn."
Nói xong, bản thân anh đều sửng sờ.
Hứa Thanh Mộc cũng hơi kinh hách.
Có lẽ giờ khắc này bầu không khí quá quái dị, bọn họ cũng không dám nhìn đối phương.
Hứa Thanh Mộc thả một câu "Không có gì", sau đó nhanh chóng biến mất.
Sau hôm nay, quan hệ của Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết hòa hoãn một chút, tuy rằng cũng còn cãi nhau như trước đây, nhưng rất nhanh sẽ làm hòa.
Bởi vậy, tốc độ khôi phục của hai người tăng nhanh không ít.
Đảo mắt đã một tháng, Tống Quyết đã có thể đứng thẳng liên tục năm giây.
Mà linh lực của Hứa Thanh Mộc khôi phục cũng rất nhanh, nhớ ra một ít ký ức vụn vặt của kiếp trước.
Nhưng ký ức mà cậu nhớ nhiều nhất vẫn là về người đàn ông mặc áo đen khiến Hứa Thanh Mộc đau đầu.
Có đôi khi là Hứa Thanh Mộc cầm khối ngọc kia cùng hắn nói chuyện, có đôi khi là hắn đang luyện kiếm, có đôi khi là hắn vươn cánh tay trắng nõn về phía Hứa Thanh Mộc.
Ký ức lẻ tẻ, nhìn thấy rất nhiều bộ phận cơ thể của người đó, nhưng chẳng có lần nào thấy rõ mặt hắn.
Nhưng tạm thời cậu không nghĩ đến chuyện này nữa, cậu thông báo phải phải rời khỏi Lăng Vân Quan hai ngày, Tống Quyết cũng muốn về nhà mấy ngày, xử lý chuyện gia đình.
Hai người không có làm ra vẻ nói tạm biệt, sau khi thức dậy đường ai nấy đi.
.
Vì để tránhphiền toái, Bạch Mỹ Mỹ lại bị đưa cho Thẩm Lương Tài giữ, còn đi dự hội nghị, Hứa Thanh Mộc chỉ mang theo một mình Hạ Tinh Sở.
Trên đường ngồi xe buýt đi đến hiệp hội Huyền Môn Hiệp Hội, Hứa Thanh Mộc dựa vào ghế ngủ thiếp.
Trong mộng vẫn là một mảnh sương mù mê mang, người đàn ông mặc áo đen kia đưa lưng về phía cậu, dù Hứa Thanh Mộc có kêu như thế nào, hắn cũng không chịu xoay người.
Hứa Thanh Mộc nổi giận, tiến lên vài bước bắt lấy vai người đàn ông kia, ép người kia đối mặt với mình.
Nhìn thấy mặt người đó, Hứa Thanh Mộc nháy mắt ngây người.
Là...!Tống Quyết.
Không phải Tống Quyết mặc tây trang giày da tóc ngắn gọn gàng, mà là trường bào màu đen, tóc dài vấn thành búi, gương mặt của Tống Quyết vô cùng lạnh lùng xa cách.
Hứa Thanh Mộc ngơ ngác lui về phía sau vài bước, ngực lại truyền đến một trận đau đớn làm người ta tức giận, sương mù trắng xoá càng trở nên mịt mù, Tống Quyết rõ ràng còn ở trước mắt cậu, lại đột nhiên xa tận chân trời.
Cậu chẳng biết vì sao lại tức giận muốn chết, muốn kêu Tống Quyết tên, nhưng kêu cỡ nào cũng không phát ra thanh âm.
Rồi sau đó, thế giới trắng xóa này bắt đầu rung chuyển không ngừng, cậu nghe được có người gọi cậu, sau đó bỗng nhiên bừng tỉnh.
Hứa Thanh Mộc mở mắt ra, thấy được mặt của Hạ Tinh Sở hơi xấu hổ.
Hứa Thanh Mộc phát hiện bản thân còn đang trên xe buýt, vừa lờ mờ vừa không rõ, mê mang hỏi: "Làm sao vậy?"
Hạ Tinh Sở nhỏ giọng nói: "Sư huynh, vừa rồi anh nói mớ...!Kêu tên Tống tổng."
Hứa Thanh Mộc tức khắc chau mày, nói: "Không thể nào, sao anh có thể kêu tên của hắn!"
Hạ Tinh Sở nói: "Thật mà, anh nói 'Tống Quyết thằng cháu trai khốn nạn ăn ngàn đao đi'"
Hứa Thanh Mộc: ...
Khó trách nguyên cái xe này đều nhìn mình.
Hứa Thanh Mộc hắng giọng giọng, ra vẻ bình tĩnh nói: "Thế thì đúng rồi, anh mắng hắn không phải là bình thường à, quan hệ của chúng ta vốn dĩ không tốt."
Hạ Tinh Sở chớp chớp đôi mắt vô tội, nói: "Nhưng một tháng nay, em thấy hai người bên nhau khá tốt mà."
"Tốt chỗ nào?" Hứa Thanh Mộc nhớ tới Tống Quyết trong mộng cố làm ra vẻ huyền bí, trong lòng vạn phần xác định kiếp trước Tống Quyết đã đắc tội với mình vô cùng nặng, hơi căm giận nói, "Không phải chúng ta mỗi ngày đều cãi nhau à?"
Hạ Tinh Sở sâu kín nói: "Nhưng mấy anh cãi nhau giống như là đang..."
Liếc mắt đưa tình.
Câu kế tiếp Hạ Tinh Sở không dám nói, vì thế nhanh chóng chuyển đề tài, nói: "Hình như sắp tới rồi, chắc là sẽ không ai tới đón chúng ta, mình phải bắt taxi đến đó á."
Năm nay phụ trách tổ chức hội nghị chính là Hoa Thành Tuyên gia, địa điểm mở họp là một biệt thự giữa sườn núi của Tuyên gia.
Ở phương diện huyền học Tuyên gia có không ít nhân tài, kinh doanh cũng không tệ, gia chủ Tuyên gia thành lập một công tu truyền thông, rất có tiền.
Cho nên, phái một chiếc xe tới đón Hứa Thanh Mộc chỉ là việc nhỏ, nhưng bọn họ chính là không để Lăng Vân Quan và Hứa Thanh Mộc vào mắt, chỉ kiêu ngạo thông báo thời gian địa điểm là xong việc.
Hứa Thanh Mộc cũng chẳng thèm để ý bọn họ khinh rẻ, nhàn rỗi đi theo Hạ Tinh Sở dạo quanh Hoa Thành một vòng, tới buổi chiều, mới chậm rãi kêu taxi đi tới địa chỉ biệt thự mà Tuyên gia cho.
Nói là biệt thự, thật racó thể gọi là sơn trang, sơn môn vô cùng xa hoa, Hạ Tinh Sở vừa xuống xe liền nhịn không được phát ra tiếng "Uwah" cảm khái.
Tiếp đó Hứa Thanh Mộc cũng xuống xe, chân vừa chạm đất, đại môn xa hoa đang đóng chặt xa liền mở ra từ bên trong.
Một đám đệ tử ăn mặc đồng phục thống nhất tiến lên, một số người đứng thành hai hàng, bày binh bố trận nghênh đón, một số khác căng thẳng đi tới phía Hứa Thanh Mộc và Hạ Tinh Sở.
Hạ Tinh Sở cả kinh, nói: "Hoan nghênh quá long trọng rồi, không được đâu."
Cô vừa dứt lời, một chiếc Maybach liền dừng đằng sau, đám đệ tử kia trực tiếp đi vòng qua Hứa Thanh Mộc và Hạ Tinh Sở, đi thẳng tới chiếc Maybach.
Cửa xe Maybach mở ra, một đám đệ tử lập tức khom lưng, động tác nhất trí mà hô: "Thiếu gia!"
Sau đó, vị thiếu gia kia mới từ trên xe bước xuống.
Cỡ hai mươi tuổi, gương mặt non nớt thập phần xinh đẹp, một thân đạo bào màu xanh lá, trâm cài mộc mạc vấn thành búi tóc.
Một thân này giống y như đúc với Hứa Thanh Mộc, đến mức đứng sau lưng sẽ không biết ai là ai.
Hứa Thanh Mộc cùng đối phương liếc nhau, đều rất kinh ngạc với cách ăn mặc của đối phương.
Hạ Tinh Sở hơi hơi nhếch miệng, có điểm kinh ngạc nói: "Chòi oi, đụng hàng òi."
Người thì giống, nhưng đãi ngộ lại khác nhau, vị thiếu gia kia bị một đám người vây quanh đi vào đại môn sơn trang, ngồi trên một chiếc siêu xe khác.
Xem ra bên trong sơn trang này cũng rất lớn, phải lái xe mới đến được nơi.
Trước khi thiếu gia kia lên xe, ánh mắt có hơi kiêu căng vội vàng lướt qua Hứa Thanh Mộc.
Ánh mắt kia thực phức tạp, rõ ràng rất để ý, rồi lại làm bộ như bản thân không thèm để ý, chỉ là một chút phẫn hận trong mắt kia bị Hứa Thanh Mộc bắt được.
Hứa Thanh Mộc hơi nhướng mày, vị thiếu gia kia liền vội lộ ra vẻ khinh thường, quay đầu lên xe.
Sau đó xe kia lập tức rời đi.
Lúc này mới có người nhớ tới Hứa Thanh Mộc và Hạ Tinh Sở còn chưa lên xe,một đám người bên kia bàn bạc một chút, một đệ tử hơi lớn tuổi liền chạy tới bên người Hứa Thanh Mộc, mỉm cười giải thích với cậu, nói: "Là Hứa tiểu đạo trưởng của Lăng Vân Quan Hứa ạ? Lúc này khách tới nhiều, xe chuẩn bị không đủ, mời thầy chờ một lát."
Hứa Thanh Mộc không để ý lắm gật đầu, đệ tử kia liền dẫn Hứa Thanh Mộc và Hạ Tinh Sở tới phòng tiếp khách giản dị để ngồi chờ sắp xếp, sau đó biến mất luôn.
Trà cũng chẳng có một ly.
Hạ Tinh Sở hơi không vui, nói: "Đây là đạo đãi khách của Tuyên gia ? Tiêu chuẩn của Hiệp Hội Huyền Môn là thế này à?"
Hứa Thanh Mộc nhàn nhạt nói: "Huyền môn từ trước đến nay chính là như vậy, hoặc là xem thực lực, hoặc là thế lực gia tộc, dù sao trăm ngàn năm qua vẫn đội trên đạp dưới như vậy."
"Nhưng rõ ràng sư huynh rất lợi hại, chỉ là chúng ta không khoe khoang thôi." Hạ Tinh Sở không cam lòng mà vò lấy vạt áo của mình, lẩm bẩm lầm bầm nói, "Cái tên 'thiếu gia' kia là ai chứ, làm màu cho ai coi? Hắn còn ăn mặc giống như sư huynh nữa, còn chẳng đẹp bằng sư huynh."
Hứa Thanh Mộc cũng không biết, chỉ lắc đầu, bên cạnh đột nhiên phát ra một giọng nói, nói: "Thiếu gia đó tên là Tuyên Cảnh Hoán, là con trai độc nhất của Tuyên gia gia chủ ."
Lúc này Hứa Thanh Mộc và Hạ Tinh Sở mới phát hiện trong góc phòng còn có một người đàn ông trẻ tuổi đang bị ghẻ lạnh.
Người kia mặt mày nhàn nhạt, khí chất nhàn nhạt,cảm giác tồn tại cũng nhàn nhạt, chẳng khiến người ta chú ý chút nào, là cái loại người nhìn vài lần đều không thể nhớ được diện mạo.
Nếu không phải hắn lên tiếng, quả thực chẳng ai biết hắn đang ở đây.
Hạ Tinh Sở đột nhiên bị thanh âm làm cho hoảng sợ, vội nói: "Anh là ai? Vào đây lúc nào?"
Người đàn ông ôm đầu, thập phần chán nản nói: "Lại không chú ý tới tôi? Tôi vô trước mấy người luôn á, lúc mấy người đi vào tôi còn vẫy tay chào.
A a a a, hôm nay tôi cố ý ăn mặc nổi bật thế này mà vẫn không có được cảm giác tồn tại a a a a."
Hạ Tinh Sở và Hứa Thanh Mộc nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, hình như là có chuyện như thế.
Không biết vì sao thể chất người này rất đặc biệt, giống như trăm phần trăm không có tồn tại cảm, cho dù dùng sức nhìn mặt hắn nửa ngày cũng không nhớ được diện mạo và cảm giác tồn tại...
Người kia liền u oán nhìn bọn họ chằm chằm.
Hứa Thanh Mộc bị nhìn chằm chằm đễn nỗi hơi áy náy, liền chủ động chắp tay hành lễ nói: "Tại hạ Lăng Vân Quan Hứa Thanh Mộc, đây là sư muội Hạ Tinh Sở, thật ngại quá, vừa rồi không có chú ý vị huynh đài này, xin hỏi huynh đài thuộc nhà nào?"
"Quên đi, tôi sớm quen rồi, vốn dĩ tôi chỉ là một người phổ thông thông không ai chú ý." Người đàn ông thở dài, xua xua tay nói, "Tôi là Vương Tam, không thuộc nhà hết, cũng chẳng phải thành viên của đại gia tộc Huyền môn mấy người, cũng không thuộc đạo quan nào, tôi là nhân viên chính phủ quốc gia."
"???"Hạ Tinh Sở kỳ quái nói, "Thế sao anh lại ở đây?"
Người tên Vương Tam nói: "Tôi là nhân viên giao thiệp giữa đơn vị chúng tôi và Hiệp Hội Huyền Môn, và Hiệp hội Phật Giáo.
Các hoạt động hàng yêu trừ ma của mọi người nếu liên quan đến các sự kiện xã hội hoặc là vấn đề pháp luật, đơn vị chúng tôi sẽ phụ trách xử lý.
Tỷ như tháng trước có chuyện của Diệp Nguyên Chinh, chính là đơn vị chúng ta cùng viện kiểm sát, cơ quan công an phối hợp.
Sự tồn tại của 'các người' cùng với 'thứ kia', đối với đại chúng vẫn rất khó tiếp thu, cho nên, cần phải có các ngành chuyên môn tới xử lý."
Điểm này Hứa Thanh Mộc
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...