Trần Ngọc mở trừng mắt ra nhìn, trên bầu trời rộng lớn vầng trăng tròn sáng ngời mà quỷ dị, cậu phát hiện mình cư nhiên cách mặt trăng gần đến như vậy, gần đến mức có thể miêu tả rõ nét từng đường đi, từng ngọn núi trên đó. Mặt trăng, ưm, lẽ nào tên hỗn trướng Mã Văn Thanh kia ngủ không nề nếp, làm bật rách cả đỉnh lều? Hay là đã đá mình ra ngoài? Trần Ngọc do dự, mơ hồ.
Sau đó, một tiếng nức nở nghẹn ngào lanh lảnh đột ngột vang lên, rất giống đứa trẻ khóc thút thít, lại giống như thanh âm của một loài động vật nào đấy, Trần Ngọc trong nháy mắt thức tỉnh. Cậu vội vàng lục kiếm khẩu súng, nhưng cảm thấy cánh tay tựa hồ mất hết sức lực, không thể nâng nổi lên, cũng không cảm giác được nó ở nơi nào. Mồ hôi lạnh tuôn ra, chẳng lẽ mình vẫn còn ở trong cơn ác mộng chưa hề tỉnh dậy?
Cậu khó khăn xoay xoay cần cổ đã cương cứng đến phát đau, chợt nhận ra điều gì đó, quay sang bên phải ngẩng lên nhìn, một gương mặt đang áp sát vào ngay bên cạnh cách cậu chưa đầy một thước. Ban đêm không một tiếng động, có người theo dõi mình vốn đã khiến người ta không rét mà run, chớ nói chi đến bộ mặt này lại có răng nanh nhọn hoắt, da màu tím đen, ánh mắt màu đồng xanh lạnh lẽo như băng, xấu xí hung ác.
Tóc gáy Trần Ngọc dựng ngược, hét lên một tiếng quái dị, điên cuồng lăn về phía sau. Lúc này cậu mới phát hiện, tay chân của mình đã bị tróichặt.
Khuôn mặt kỳ dị kia tiếp tục dán lại gần, mang theo nụ cười gian xảo nhưng lại có vài phần thống khổ, sau đó, thứ kia vươn tay, Trần Ngọc vùng vẫy bị nắm lấy cổ áo lôi trở về.
“Hắn đã tỉnh, còn sống. Thời gian cũng không còn nhiều nữa, chuẩn bị bắt đầu đi. Nếu để lỡ lần này, nó sẽ lại xuất hiện, có thể gây phiền phức lớn.” Một thanh âm lạnh như băng cất lên.
“Còn có thứ gì nữa, ta vất vả mang tên kia ra ngoài, chính là để tống cổ nó.”
Nghe thấy giọng nói này, Trần Ngọc mới phát hiện, thứ ở bên cạnh mình nãy giờ là người, mang mặt nạ hình thù quái dị, hơn nữa không chỉ có một mình hắn.
Cậu rốt cuộc nhớ ra, cậu và Mã Văn Thanh bị Vương Miêu giả đánh ngất, đoán chừng cô ả dùng một loại mê hồn hương nào đó. Nghĩ tới đây, Trần Ngọc dáo dác tìm kiếm xung quanh, quả nhiên phát hiện Mã Văn Thanh cũng bị trói buộc toàn thân như cậu, treo trên cây tử đằng cách đó không xa.
Trần Ngọc mới vừa tỉnh dậy đã bị dọa cho sợ đến nỗi gần như mất đi năng lực suy tư, bây giờ quan sát kỹ, cậu nhận ra mình đang nằm trên một khối cự thạch treo giữa sườn núi, sở dĩ nói như vậy, là bởi vì tảng đá này không hề nối liền với sơn thể, lúc này còn đang không ngừng lắc lư. Nương theo ánh trăng có thể thấy, nơi đây rất rộng rãi bằng phẳng và khắc đầy những hoa văn phức tạp, Trần Ngọc dùng mặt cọ cọ, cảm giác lạnh lẽo như mặt kim loại. Trần Ngọc cả kinh, cậu nghi ngờ chỗ này hình như được tạo thành từ một khối đồng xanh khổng lồ. Đây rốt cuộc là ở đâu, phải biết rằng, khí cụ bằng đồng xanh lớn như thế này vô cùng hiếm thấy, nếu là đồ cổ, sẽ là loại thần khí ra sao.
Ngay bên cạnh cự vật đồng xanh chính là vách đá dựng đứng, phía trên buông xuống năm sợi xích sắt vô cùng thô to, do xích sắt bị cây tử đằng quấn chặt lấy, nên ban đầu Trần Ngọc không nhận ra. Mã Văn Thanh chính là bị treo trên xích sắt, hiện giờ đầu cúi thật thấp, tựa hồ vẫn chưa tỉnh lại.
Chung quanh Trần Ngọc là hàng chục người mang mặt nạ cười, dưới ánh trăng chỉ có thể nhìn ra họ mặc áo choàng sẫm màu, trên cổ đeo vòng bằng xương. Những người này nghe theo chỉ thị của người đứng giữa, đi lùi về sau, cho đến khi tới sát mép đồng xanh cự vật.
Áo choàng trên người họ thoáng chốc phồng lên, có lẽ gió ở đây quá lớn, hoặc là nói, phía dưới cách mặt đất rất xa.
Tiếp theo, cái người đứng bên cạnh Trần Ngọc bắt đầu đi chuyển xung quanh cậu, vừa đi vừa nhảy, trong miệng còn lẩm nhẩm ca từ kỳ quặc. Cùng với điệu nhảy của hắn, một người khác cầm lấy một vật giống như hồ lô đưa lên miệng, vì vậy, thanh âm giống như tiếng khóc the thé của trẻ con lại vang lên.
Trong không gian yên tĩnh dưới ánh trăng, nhìn một đám người tựa như quỷ biểu diễn,Trần Ngọc đau đầu, cậu hiểu rõ đồng xanh cự vật này chắc hẳn là một đài tế từ thời xa xưa. Chẳng qua là tại sao phải treo ngược nó ở giữa không trung, những người này đang tế bài thứ gì, tất cả đều không sao hiểu được.
“Đợi đã, các ngươi muốn làm gì?” Trần Ngọc gào lên, thấy không ai để ý tới mình, Trần Ngọc tiếp tục thét lớn: “Các ngươi đây là bắt cóc! Còn có ý thức luật pháp hay không a, mẹ kiếp tế tự sao các ngươi không tìm mỹ nữ, đừng thấy tiểu gia đây đẹp trai ngời ngời, làm như vậy là chuyện rất thất đức a ―”
Bên cạnh hình như có người bật cười, người đang nhảy đại thần ở giữa tựa hồ bị phá rối, xoay người cáu kỉnh gắt: “Lê Mã, trong nghi thức tế lễ không được lộn xộn!”
“A cha, hắn sẽ chết, nói cho hắn biết cũng đâu mất gì.”
GiọngLê Mã vẫn ngọt ngào như trước, nhưng những lời này lọt vào trong tai Trần Ngọc lại mang ý tứ khác, cái gì gọi là sẽ chết?!
Người ở giữa cúi đầu nhìn Trần Ngọc bị trói y như bánh tông, hóa ra đây chính là lão đầu dẫn đường cha của Lê Mã. Lão đầu không thèm để ý tới lời nói của Lê Mã, từ bên cạnh ôm tới một vật hình tròn màu đen, để phía trên Trần Ngọc, dùng dao găm nhúng xuống, sau đó có thứ gì đó ướt nhẹp nhớp nháp rớt xuống trên người Trần Ngọc. Như sợ rằng không đủ, hắn còn giơ vật này lên rưới một lần từ đầu tới chân Trần Ngọc.
Ban đêm giữa sườn núi, vốn đã lạnh, Trần Ngọc bị đông cứng cả người run rẩy. Trừ khó chịu cùng rét mướt, còn có thể ngửi thấy một mùi tanh hôi, thứ này, hình như là máu.
Sau đó lão đầu quay sang gật đầu một cái với những người xung quanh, những người đó thấy vậy đều lôi ra một cái hũ.
Khi chiếc hũ được mang ra, đài tế bằng đồng xanh chợt đung đưa, mơ hồ còn có tiếng gào thét âm trầm, hơn nữa thanh âm này… tựa hồ phát ra từ bên trong đài tế dưới thân cậu?
“Thả ra đi.” Lão đầu phân phó xong, xoay người nhìn Trần Ngọc, lạnh lùng nói: “Ta đã sớm cảnh cáo các ngươi, không nên động đến những thứ không thuộc về mình, sẽ không có kết quả tốt.”
“Có điều, ngươi gặp đúng dịp nghi thức tế tự mỗi năm một lần của chúng ta, chúng ta sẽ đem ngươi hiến tế cho tiên nhân. Nếu ngài chịu thu ngươi, coi như ngươi nhận được vinh dự lớn, những thứ tội nghiệt trước đây cũng tự nhiên sẽ mất hết.”
Trần Ngọc nghe thấy vậy như rơi vào trong sương mù, nhưng đại khái vẫn hiểu bọn họ muốn lấy cậu làm vật hiến tế, vươn cổ hô: “Không, không cần, ta giác ngộ không cao, cho dù có tội, cũng là để đời sau chuộc lại, tiểu gia có tội hay không cùng các ngươi không liên quan gì sất! Mau thả ta ra, đem ta dâng lên, nói không chừng tiên nhân của các ngươi sẽ chê ta phiền phức, giận chó đánh mèo các ngươi, kháo, vinh dự này ta miễn phí nhường cho các ngươi!”
Trần Ngọc lăn lộn gào lên, lão giả bình tĩnh làm như không thấy, vỗ tay một cái, tất cả mọi người mở nắp hũ, tiếng động loạt soạt vang lên khiến Trần Ngọc rợn cả tóc gáy. Hơn nữa, tiếng động kia tựa hồ đều đang hướng về phía cậu.
“Hy vọng, lần này là chính xác.” Lão giả lẩm bẩm nói.
Trần Ngọc vùng vẫy, mặc dù không thấy rõ, cậu cũng có thể đoán được thứ kia tuyệt đối không tốt lành gì. Tiếp đến, Trần Ngọc cảm giác có thứ gì đó bò đến trên người cậu, trong phút chốc sắc mặt cậu trắng bệch, trước mặt tối sầm, toàn thân đều đau đớn kịch liệt, giống như thứ kia từ da chui sâu vào da thịt. Trần Ngọc tuy từ nhỏ ở trong nhà được nuông chiều che chở, nhưng cậu vốn xảo quyệt lại nghịch ngợm, cũng đã mấy lần phải ăn khổ, nhưng hiện tại cậu chỉ muốn cầm ngay lấy khẩu súng, trực tiếp tự quyết trong vinh quang.
Lúc này, lão giả chợt ngồi xổm xuống cạnh Trần Ngọc, đem một thứ lành lạnh cứa vào cổ Trần Ngọc.
Trần Ngọc cảm giác thứ quái dị trong thân thể mình kia nhanh chóng bò lên cổ rồi từ đó tuôn ra ngoài. Có lẽ chỉ trong nháy mắt, cũng có thể đã qua một lúc lâu, Trần Ngọc từ sự đau nhức mãnh liệt đến nỗi tưởng chừng như hôn mê tỉnh táo lại. Đau đớn biến mất, thứ bò bò trên người mình cũng không thấy động tĩnh chi nữa.
Cậu không dám nghĩ tới những thứ đó đã di chuyển đến đâu.
Lão giả mang mặt nạ quỷ dị nhằm ngay giữa mặt Trần Ngọc, trầm giọng nói: “Nếu tiên nhân rộng lượng, hẳn ngài sẽ nhận lấy tế phẩm; nếu như ngài không muốn, vậy ngươi cũng chỉ có thể xuống bên dưới đài tế bằng đỉnh đồng xanh này thôi, đến lúc đó ngươi sẽ biết, cái thứ vạn cổ toàn tâm khi nãy chưa là gì.”
Con bà nó, ta nguyền rủa ngươi lão bất tử kia vạn cổ toàn tâm, cả nhà ngươi vạn cổ toàn tâm! Trần Ngọc phẫn hận ở trong lòng tức giận mắng. Khi lão giả đang nói, phía dưới Trần Ngọc lại lắc lư dữ dội, trong đỉnh đồng xanh khổng lồ này không ngừng phát ta tiếng kêu gào thảm thiết khủng bố, không biết có quái vật gì.
Lão giả ngẩng đầu nhìn theo ánh trăng, Trần Ngọc cũng ngẩng đầu trông. Chẳng qua cậu bị trói trên mặt đất, cố gắng lắm cũng chỉ có thể nhìn đến trên vách núi, mờ mờ ảo ảo đều là những tảng đá nhấp nhô.
Trần Ngọc chợt trừng lớn mắt, trên phiến đá đằng xa thấp thoáng hiện ra một gương mặt đang chăm chú theo dõi cậu. Dưới ánh trăng sáng tỏ, khuôn mặt nọ trắng đến kinh ngạc, tiếp đến một cánh tay trắng hơn tuyết tinh tế mảnh mai vươn ra, trái ngược hắn với nữ nhân. Sau đó nhoáng một cái, khuôn mặt kia đã ẩn khuất phía sau tảng đá, nhìn kỹ đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa. Người nào mà lại có thể trên vách núi dựng đứng chạy loạn, chẳng lẽ thật sự gặp phải quỷ.
Trần Ngọc cảm thấy toàn thân rét run, cậu quay đầu khẽ liếc Mã Văn Thanh sống chết chưa rõ, than thầm trong lòng, có lẽ, lần này vận may của cậu đã tuyệt.
Lão giả quan sát một lúc lâu, cuối cùng thất vọng cúi đầu, nói: “Xem ra vẫn không đúng, bỏ đi, thả hắn vào trong đỉnh, chúng ta rời khỏi đây.”
“A cha, cần gì thả hắn xuống đấy, dù sao với lời nguyền của Thanh Long Hoàn, hắn cũng không còn sống được bao lâu nữa―”Một thanh niên lên tiếng, Trần Ngọc nhận ra người đó chính là A Thuận.
“Ngươi thì biết cái gì! Ném hắn vào trong đỉnh, sức mạnh lời nguyền của Thanh Long Hoàn mới có thể càng lúc càng lớn. Chuẩn bị mở tế đàn.” Lão giả không vui đáp, những người đó tựa hồ rất kính sợ lão giả này, tất cả đều không dám dị nghị thêm nữa.
A Thuận khẽ liếc Trần Ngọc, muốn nói lại thôi.
Lão giả một mình đi vào vị trí chính giữa tế đàn, xoay một vật hình tròn gì đó trên đài vài lần.
Cùng với tiếng vang ầm ầm khổng lồ, bộ phận ở chính giữa đài tế đồng xanh từ từ mở ra một cái động hình tròn đường kính hơn một thước. Trần Ngọc đang sát ngay bên cạnh, trực giác cảm nhận lãnh khí bên trong thoát ra đập thẳng vào mặt.
Cậu kinh hoàng ngó vào bên trong xem xét, thấy được một mảnh tối đen, lắc lư đến lợi hại, tựa hồ còn có cả tiếng nước? Dưới ánh trăng, có thứ gì đó từ từ trồi lên, hình tròn, có nắp đậy lớn, trông na ná một cái đỉnh đồng xanh.
Đúng lúc này trên bầu trời những áng mây che lấp ánh trăng sáng, bốn phía lập tức tối sầm. Trần Ngọc thế nhưng nhìn thấy rõ ràng, trong cái đỉnh rất lớn kia chợt lóe lên một con mắt đỏ au như máu.
Trần Ngọc liều mạng trốn sang bên cạnh, những người mang mặt nạ chung quanh bỗng nhiên rối loạn cả lên.
“A ―”
“Tộc trưởng, mau xem, đây là cái gì?”
…
Thêm nhiều giọng nói già nua đồng loạt lớn tiếng hô lên, Trần Ngọc nghe màchẳng hiểu gì. Thế nhưng, đám người kia lập tức quỳ xuống, cung kính vái ba vái, sau đó ném Trần Ngọc cùng Mã Văn Thanh xuống, nhanh chóng trèo lên những sợi xích sắt xung quanh đỉnh đồng bỏ chạy mất dạng.
Ban đêm yên tĩnh, trên đài tế đồng xanh lặng ngắt như tờ. Trần Ngọc từ từ quay cái cổ cứng đờ, trên đầu vách đá, đứng một người, tóc màu đen, áo choàng màu trắng phiêu động, như tiên nhân dưới ánh trăng.
Vầng trăng sáng khuất sau lưng người nọ, hắn nhẹ nhàng nhảy xuống, động tác ưu nhã duy mĩ. Trần Ngọc mê muội ngắm nhìn, ngay sau đó giật mình há hốc mồm, chỗ này cao bao nhiêu? Ít nhất cũng phải hơn 20m, người nọ cứ thế mà nhảy xuống đây như không.
Hắn nhẹ nhàng đáp xuống trên đỉnh đồng xanh, đúng ngay sát cạnh Trần Ngọc, bèn cúi thấp người nhìn cậu.
Trần Ngọc cũng đang ngẩng đầu quan sát, nhưng vừa liếc mắt qua nội tâm đã đóng băng, khẩn trương đến nỗi một câu cũng thốt không nên lời. Người trước mắt này, cách đây không lâu, Trần Ngọc mới cáo biệt thi thể của hắn.
Người nọ chính là thanh niên trong thủy tinh quan. Thanh niên vẫn làm mặt lạnh như cũ, nhàn nhạt nhìn Trần Ngọc, dưới áo choàng màu trắng, là bộ quần áo lột ra từ trên người Trần Ngọc. Mặc dù hai người đều rất gầy, nhưng y phục này sau khi thanh niên mặc vào có vẻ hơi cộc. Trần Ngọc còn để ý thấy, áo sơ mi của mình ở chỗ ngực lộ ra một miệng vết thươn rách toạc. Thanh niên khi ấy, quả thật đã chết.
Thanh niên vươn tay, túm lấy Trần Ngọc đang run lập cập kéo ra đằng sau, từ trong balô của Trần Ngọc lôi ra cái xẻng gấp, thuần thục cắt đứt sợi dây trói cậu.
Trần Ngọc lắp bắp hỏi: “Đại ca, ngươi là người hay quỷ?”
Thanh niên lẳng lặng ngẩng đầu, đáp: “Việc đó mắc mớ gì tới ngươi?”
Câu trả lời của hắn khiến Trần Ngọc không còn gì để nói, thanh niên vẫn đang quan sát đánh giá cậu, có phần chán ghét nói: “Tế phẩm? Cho ta, vậy miễn cưỡng nhận thôi.”
Trần Ngọc không khỏi lệ rơi đầy mặt: “Không, ngài nếu nghìn vạn khó xử, thì không cần tiếp nhận.”
“Nói nhiều.” Thanh niên nhíu nhíu đôi lông mày, tay vừa động, Trần Ngọc đã bị ôm trở lại.
“Ta đói bụng.” Thanh niên lên tiếng, cúi đầu, khuôn mặt lạnh như băng kề sát và cổ Trần Ngọc.
Trên cổ tê rần, mãi cho đến khi âm thanh hút mút mập mờ phát ra, Trần Ngọc mới biết được, thanh niên thế mà đang thực sự hút máu của cậu.
Trần Ngọc đầu đầy hắc tuyến, cương thi cùng quỷ hút máu hình như không cùng một loại?
“Nhớ kỹ, ta là Phong Hàn.”
_END 11_
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...