Đạo Mộ Bút Ký Đồng Nhân Tô Vạn Thiên


Tô Vạn không dám thở mạnh, bàn tay vươn ra sau lưng cũng dừng lại, cứ như vậy đông cứng như một động tác yoga, cậu sợ rằng động tác tiếp theo có thể chạm vào lông hay răng của thứ gì đó.

"Làm sao bây giờ", Tô Vạn dùng khẩu hình từng chữ từng chữ hỏi Hắc Hạt Tử, cánh tay của cậu đã tê dại, trong lòng chỉ muốn xoã, nhưng hai con chim mặt người đứng sau lưng cậu và Hắc Hạt Tử cũng chỉ đứng bất động ở đó, giống như chỉ đến để xem tình thế tiến thoái lưỡng nan của họ.

Đối với Hắc Hạt Tử mà nói, trong sự nghiệp của hắn tình cảnh trước mắt còn chưa thể nói là thảm, sau khi hắn quấn lấy những sợi tóc này liền biết Tô Vạn nhất định sẽ tiến vào, cho dù hắn có dặn tiểu quỷ này chỉ cần chờ hai tiếng đồng hồ, với tính cách của Tô Vạn, cũng không có khả năng đem hắn mặc kệ ở chỗ này.

Sự thật chứng minh, Tô Vạn thậm chí còn chưa đợi đến hai giờ đồng hồ đã vào cái lồng chim này, Hắc Hạt Tử khi nhìn thấy cậu đã tính toán đến diễn biến tồi tệ nhất, kết quả đơn giản là hai loại, thứ nhất là Tô Vạn bởi vì phát ra âm thanh mà đánh thức Cửu Thiên Huyền Nữ ở đây, như vậy Hắc Hạt Tử không phải lo lắng về việc giật tóc chính chủ mà khiêu khích nó, sau đó hai người chỉ cần chạy trối chết là được, mà loại thứ hai là Tô Vạn có thể không kinh động tới bất kỳ Cửu Thiên Huyền Nữ nào, mặc dù cơ hội tìm thấy hắn là rất nhỏ, nhưng họ có thể thoát khỏi sự cố mà không bị thương.

Ngoài dự liệu, Tô Vạn thành công làm được loại thứ hai, đặc điểm lớn nhất của cậu chính là là tính cẩn thận, cho nên dọc đường đi cậu cực kỳ cẩn thận, thật sự không hề kinh động đến bất kỳ con chim mặt người nào, Hắc Hạt Tử vốn tưởng rằng tiểu tử này đủ khả năng, cho nên bọn họ có lẽ có thể đỡ được một ít phiền toái, nhưng không ngờ đến phút cuối cùng vẫn gặp phải chướng ngại vật không thể vượt qua, trong mắt Hắc Hạt Tử, tuy rằng hai thứ này còn chưa phát hiện ra bọn họ, nhưng thay vì tiêu hao như vậy, còn không bằng cứng rắn đụng tay đụng chân.

Hắc Hạt Tử nghĩ kỹ, thân thể cũng đã động đậy, hắn cảm nhận được rất rõ bản thân đã giật đứt một hai cọng rất dài, lúc này mới đem hai cánh tay đều từ trong tóc cởi ra, hắn thuận thế cúi đầu tránh qua hai hàm răng cắn xuống đầu hắn, sau đó nhấc chân bưng Tô Vạn sang một bên, miễn cho cậu gọi Cửu Thiên Huyền Nữ kia lao tới.

"Đi", Hắc Hạt Tử đơn giản nói một chữ, Tô Vạn lúc này mới dám thở ra hơi thở mắc kẹt trong cổ họng, cậu cảm thấy có thứ gì đó rơi xuống trên, vừa nhìn hoá ra đều là ít tóc và giòi, Tô Vạn trong lúc bối rối cầm đèn pin chiếu lên trên thì thấy con chim khổng lồ mặt người phía trên đã bắt đầu vỗ cánh, dường như lâu quá không cử động cho nên đụng phải rất nhiều thứ treo giữa không trung, đều là thi thể và xác rắn, văng đập khắp nơi.


Tô Vạn luống cuống tay chân từ dưới đất đứng lên, lúc này hai con chim mặt người phía sau cậu và Hắc Hạt Tử đều đã không thấy đâu, tựa hồ e ngại con to ở trên, cho nên Cửu Thiên Huyền Nữ nhỏ hơn cũng không biết bay đi nơi nào.

Không còn thời gian, Hắc Hạt Tử muốn kéo cổ áo Tô Vạn lên, gần như là kéo cậu chạy như điên, xương cốt cùng thi thể đầy đất đều là chướng ngại vật, hai người lảo đảo lại không thể nào tìm được lối ra của hang động này, Hắc Hạt Tử thầm nghĩ không ổn, nơi này có khả năng là lồng chim, ra vào đều giống nhau, mặc dù hệ thống trữ nước bên dưới thông với lăng mộ sau đó, nhưng hang động này đã là điểm cuối, trừ phi bọn họ có thể đi theo đường thủy, nếu không sẽ bị mắc kẹt ở đây.

Con chim mặt người khổng lồ phía trên hang động lúc này giống như được hồi sinh, tưởng tượng trong bóng tối nhìn thấy một con cú đêm lớn gấp bốn năm lần con người hãi hùng cỡ nào, Tô Vạn nhìn gương mặt trắng bệch ở trên mà chân liền nhũn ra, cũng biết hiện tại tìm không thấy lối ra, nếu như cậu và Hắc Hạt Tử muốn sống, nhất định phải làm cho cái lồng chim này hồi phục lại trạng thái tĩnh lặng vừa rồi.

"Chúng ta phải chui xuống", Tô Vạn nói xong lôi kéo Hắc Hạt Tử liều mạng chen vào trong đống thi thể, thi thể vừa mới rơi xuống chất đống bốn năm tầng, hoàn toàn có thể giấu được người, mà mức độ thối rữa của xác chết thì không đồng nhất, Tô Vạn cơ hồ lập tức đụng vào một đống thịt rữa, mùi hôi thối làm cậu thiếu chút nữa nôn ra, nhưng cậu biết hiện tại không còn thời gian để mà kén cá chọn canh, thậm chí mùi càng hôi càng tốt, theo lời của Hắc Hạt Tử thì loài khỉ trong miệng loài chim này khứu giác rất nhạy, chỉ hy vọng những thi thể này có thể che đậy mùi người sống của cậu và Hắc Hạt Tử.

Tô Vạn và Hắc Hạt Tử chen chúc trong đống thi thể một hồi, nhiều nhất là hai ba phút, liền nghe được xương cốt trên mặt đất phát ra tiếng vỡ vụn giòn tan, giống như bị thứ gì đó rất nặng giẫm lên, hai người trong nháy mắt này dừng lại tất cả động tác, lắng nghe âm thanh từ xa đến gần, mỗi một bước đều rất chậm, cuối cùng đến rất gần chỗ Hắc Hạt Tử và Tô Vạn thì dừng lại.

Có điều, một lúc sau, Tô Vạn nghe được một trận tiếng kêu kỳ lạ, kiểu như là rừ rừ, cậu nuốt nước bọt, đã thấy cái xác đang phân hủy ở trước mặt đột nhiên di chuyển, cái xác đó nửa khuôn mặt đều đã thối rữa, tròng mắt treo lơ lửng bên ngoài trông vô cùng đáng sợ, Tô Vạn sợ tới mức tim như muốn nhảy lên cổ họng, cả người đều căng thẳng.


Có thứ gì đó đang kéo cái xác ra ngoài, Tô Vạn rất nhanh nhận ra thứ này cũng không phải là một cái xác, cậu nhìn thấy cái móng vuốt màu đỏ như máu đem thi thể trước mắt kéo ra ngoài, tuy rằng lập tức có thi khối khác đè ở trên đầu rơi xuống, nhưng trong nháy mắt đó, Tô Vạn đã nhìn thấy thứ bên ngoài, hóa ra đó là một con khỉ bị lột da.

Lông tơ trên người Tô Vạn dựng đứng, thứ này tuy rằng bộ dạng giống khỉ, nhưng toàn thân máu chảy đầm đìa, một cái miệng đều là răng giống như răng cưa, so với khỉ còn kinh khủng hơn nhiều, Tô Vạn đoán đây có lẽ là thứ Hắc Hạt Tử nói ở trong cơ thể chim, trong lòng còn đang cầu ngàn vạn lần đừng lật thẻ bài của cậu, lại không ngờ giây tiếp theo đã bị bàn tay giống như móng vuốt chộp lấy.

Móng vuốt của con khỉ này cực kỳ sắc, vừa nắm lên đã cào rách da trên tay Tô Vạn, cậu đau đến run rẩy nghẹn gần nổ phổi mới không kêu ra, nhưng mặt cũng trắng bệch, Hắc Hạt Tử thấy thế không ổn, dùng chân đẩy một xác chết bên cạnh, bây giờ những thứ này chồng chất lên nhau giống như khối xây dựng, kết cấu rất yếu ớt, một động tác rất nhỏ như vậy của Hắc Hạt Tử đã làm cho thi thể phía trên lăn xuống, con khỉ nhận thấy động tĩnh, dường như so với ăn thịt người chết thì càng muốn ăn thịt sống nên lập tức di chuyển đến nơi khác để nhặt xác.

Móng tay của con khỉ làm ra hai lỗ trên tay Tô Vạn, da thịt lật ra ngoài, đau đớn vô cùng, tệ hơn nữa là vết thương vẫn đang chảy máu, Tô Vạn sợ con khỉ nhạy cảm với mùi máu tươi giống như cá mập, vừa rồi do xác chết hôi thối nên nó mới không phát hiện mình bắt được là người sống, nhưng nếu cứ chảy máu như vậy thì không thể nói chính xác được.

Cân nhắc đến những vấn đề này, Tô Vạn không thèm để ý đến cơn đau, vội vàng tìm cái gì đó để cầm máu, không ngờ lúc này Hắc Hạt Tử lại nắm lấy tay cậu, sau đó ngậm lấy vết thương kia.

Làm cái lông gì, Hắc Hạt Tử bị đói sao? Tô Vạn suy sụp, lại nghĩ hắn chẳng lẽ là muốn chữa cho cậu, nước bọt của con người thời xưa cũng được gọi là Thiên Hà cùng Ngọc Tuyền vân vân, dân gian đem công dụng của nó truyền đến thần kỳ kỳ thần, vừa có thể diệt khuẩn lại có thể cầm máu, rất hữu dụng, nhưng Tô Vạn rất nhanh cảm thấy Hắc Hạt Tử thật ra chỉ đơn thuần là không muốn vết thương của cậu bị bại lộ, khoang miệng là một môi trường tương đối kín, ít nhất ở tình cảnh xấu hổ hiện tại của bọn họ có thể che đậy mùi máu tươi bằng cách ngậm miệng vết thương.

Cả hai vẫn bất động lắng nghe, họ có thể nghe thấy tiếng con khỉ lục lọi gặm nhấm trong đống thi thể gần đó, răng nanh của nó có thể một phát cắn nát xương, nghe răng rắc mà tê cả da đầu, hình thể của loài khỉ này tỷ lệ thuận với hình thể vật chủ của bọn chúng, cho nên con khỉ trong cơ thể con chim khổng lồ này cũng to lớn đáng kinh ngạc, đứng lên gần như có chiều cao của một người trưởng thành, lượng thức ăn cũng không nhỏ, Tô Vạn nghĩ con chim khổng lồ kia cũng không biết bao nhiêu năm không động đậy, lần này đánh thức bọn chúng, bữa đầu tiên như thế nào cũng phải ăn no.


Cũng không biết qua bao lâu, động tĩnh bên ngoài đống xác chết mới lắng dần, hai người lại đợi một lát, cuối cùng Hắc Hạt Tử đẩy một cái xác ra xem, phát hiện con chim khổng lồ kia đứng ở góc hang hẻo lánh bất động, mắt nhắm lại, có thể là sau khi ăn cơm thì ngủ gật.

Tô Vạn và Hắc Hạt Tử cẩn thận từ trong đống thi thể bò ra, bây giờ cũng không để ý đến trên người bọn họ dính cái gì, hai người vội vàng ở trong hang động tìm lối ra, hoặc là nói là một lối vào cống rãnh, bởi vì trong hang động này không có chút nước đọng, Hắc Hạt Tử đoán là đường ống tích nước của Tây Vương Mẫu hẳn là ở dưới chân bọn họ, nếu như có thể tiến vào đường ống, bọn họ có thể tiến vào hồ nước trung tâm tích trữ nước, từ đó tìm được mộ thất của Tây Vương Mẫu năm đó bọn họ từng đi qua.

Cả hai tập trung tìm kiếm góc hang, sau đó họ sớm phát hiện ra có một lối đi có chiều hướng đi xuống, ban đầu bị chặn lại bởi rất nhiều xác chết, Hắc Hạt Tử lôi đồ bị nhét bên trong ra, liền phát hiện đây là một lối vào cho một người đi qua, hắn đoán phía dưới nên là nước, chênh lệch ở giữa cũng sẽ không quá lớn nên bảo Tô Vạn đi xuống trước.

Tô Vạn cầm đèn pin soi, đúng là có thể miễn cưỡng nhìn thấy phản quang trên mặt nước mà cậu một giây cũng không muốn ở lại cái lồng chim này cho nên trực tiếp bò vào ống, phải dùng cả hai tay và đầu gối để đi xuống đường ống, sau đó chân liền có thể chạm đến mặt nước, cậu sợ lại kinh động mấy con chim kia cho nên cố giảm bớt động tĩnh của mình càng nhỏ càng tốt, nhưng vẫn đá phải một hai cái bình của Tây Vương Mẫu dưới đáy, cũng may là không có bao nhiêu thanh âm truyền ra khỏi mặt nước.

Hắc Hạt Tử cũng xuống ngay sau đó, hắn còn dùng một cái xác để chặn lại đường xuống, hai người ở trong nước di chuyển một đoạn thật dài, Tô Vạn mới dám nói chuyện, cậu hỏi: "Lần cuối các anh đến đây cũng gặp nạn ở chỗ đó?"
"Không có", Hắc Hạt Tử lấy thuốc khử trùng và cầm máu ra để xử lý vết thương cho Tô Vạn: "Lần trước chúng tôi chỉ nhìn thấy loài chim này trong tác phẩm điêu khắc đá bên ngoài, tôi còn tưởng chúng đã tuyệt chủng, không nghĩ thì ra là giấu ở chỗ này."
"Chó chết, đau chết mất", lúc Hắc Hạt Tử rắc nước khử trùng lên vết thương, Tô Vạn mặt đều tái đi: "Sau khi ra ngoài còn phải tiêm phòng dại, ai biết con khỉ bẩn thỉu kia có mầm bệnh gì hay không."
"Cho dù có mầm bệnh, cũng là virus mấy ngàn năm trước", Hắc Hạt Tử cười nói: "Nếu cậu thật sự nhiễm phải bệnh cổ đại gì đó, lúc vào viện sẽ trở thành một mẫu vật sống, còn không được nghiên cứu từ trong ra ngoài."
Tô Vạn không thèm nghe, sau đó bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó hỏi Hắc Hạt Tử: "Anh trâu bò như vậy, thế nào lại bị vướng phải tóc? Nếu tôi không đi vào, anh không phải phải luôn ở đó treo xúc xích sao?"
"Không phát hiện mà thôi", Hắc Hạt Tử hời hợt nói, Tô Vạn vừa định hỏi làm sao lại không nhìn thấy, lại bỗng nhiên hiểu được ý của Hắc Hạt Tử, cậu trầm mặc nửa ngày mới nói: "Anh còn bao nhiêu thời gian?"

"Hai ba tháng, cuối cùng cho dù có thể nhìn thấy, cũng chỉ có thể nhìn thấy một chút mà thôi", Hắc Hạt Tử nói, "Hơn nữa mắt thật ra chỉ là biến chứng, còn có vấn đề khác, sẽ chậm rãi phát tác sau khi mù."
"Thảm như vậy", Tô Vạn bĩu môi, qua một hồi lâu mới nói: "Lúc đó cần dò đường vẫn là để tôi đi, đi xe buýt còn phải nhường chỗ cho người già yếu bệnh tật."
Hắc Hạt Tử không nhịn được cười: "Làm nghề này chúng tôi có rất nhiều người thân tàn chí kiên, tôi biết có Câm Điếc và liệt nửa người, còn có Ngô Tà, cậu ta nguyên bản không bị tật gì, mũi cậu ta thành như bây giờ là do đã qua một cuộc phẫu thuật, coi như là nửa tàn phế."
"Liệt nửa người vẫn có thể trộm mộ", Tô Vạn ngạc nhiên,cả hai vừa đi vừa nói chuyện trong làn nước sâu đến thắt lưng, trong khi nhiệt độ nước càng ngày càng thấp, kênh nước ngày càng rộng, Hắc Hạt Tử nhìn nơi này quen mắt, quả nhiên, bọn họ lại đi thêm chục mét nữa, kênh trữ nước đã cạn, trước mặt hai người hiện ra một cái hồ.

"Hồ ngầm?", Tô Vạn cảm thấy kỳ lạ, bởi vì dọc theo đường đi hầu hết mọi thứ đều rất ghê tởm, vừa rồi cậu và Hắc Hạt Tử tẩy rửa thật lâu mới rửa sạch máu và thịt trên người, cho nên bỗng nhiên nhìn thấy một mảnh hồ nước yên tĩnh thần thánh như vậy khiến cậu có chút muốn chậm lại để thư giãn.

"Đây là điểm cuối cùng của hệ thống lưu trữ nước của thành Tây Vương Mẫu", Hắc Hạt Tử nói, "Cũng là thánh địa của Vương Mẫu tộc."
"Dùng đường ống thoát nước làm thánh địa quả đúng là có đủ loại vi diệu", Tô Vạn nhỏ giọng phun ra, sau đó cùng Hắc Hạt Tử đi vào bãi cạn bên hồ nước, nước ở đây cực kỳ trong suốt, quả thực giống như bể bơi cao cấp, Tô Vạn cảm thấy nếu không phải lúc trước nhìn thấy vừa rắn vừa quái điểu, chắc hẳn cậu đã có tâm trạng chơi đùa dưới nước ở đây.

"Phía dưới này có rất nhiều lỗ, dưới chân cậu cẩn thận một chút, ngã xuống thì coi như không tìm trở lại được", Hắc Hạt Tử nhắc nhở Tô Vạn khi hai người đi sâu vào trong hồ nước, bọn họ đi qua một ít cột đá, Hắc Hạt Tử thấy những thứ trong ấn tượng của hắn năm đó, lần này lại ảnh hưởng rất nhiều đến suy nghĩ của hắn, nhịn không được mà thở dài.

"Anh vậy mà cũng sẽ thở dài" Tô Vạn thấy thế có chút ngạc nhiên, lại nghe Hắc Hạt Tử cười nói: "Năm đó có vài người còn ở đây, còn có một số đã từng sống như con người."
Tô Vạn nghe không rõ, Hắc Hạt Tử cũng không giải thích, chỉ vỗ đầu cậu để cậu tiếp tục đi vào trong, đến lúc này, Tô Vạn mới cảm thấy lúc này Hắc Hạt Tử dẫn cậu tới nơi này, có thể còn có mục đích riêng của hắn, cậu nhìn Hắc Hạt Tử, luôn cảm thấy trên người hắn giống như mang theo sứ mệnh gì đó, nhất định phải trở lại nơi hắn từng đi qua năm đó..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui