Tô Vạn lặng người sau khi nghe những lời của Hắc Hạt Tử, Hắc Hạt Tử giờ đã biết thói quen của tiểu quỷ này, khi cậu im lặng làm ra loại biểu tình này thì tiếp theo sẽ nói ra những thứ vô cùng sắc sảo, quả nhiên, Tô Vạn há miệng liền nói: "Vậy tôi sẽ nghĩ cách để cho anh không bị mù."
"Tại sao?", Hắc Hạt Tử hỏi: "Tôi không mù có ích lợi gì cho cậu?"
"Lợi ích rất lớn", Tô Vạn trả lời: "Thứ nhất, có một đạo lý gọi là biết mình biết ta trăm trận trăm thắng, bây giờ anh là người biết rõ nhất phiền toái tôi bị cuốn vào là cái gì, tôi phải đối phó với ai, thế lực của đối phương lớn bao nhiêu, họ sẽ làm những chuyện gì, mà mấy cái này tôi đều cần phải hiểu rõ, một khi anh bị mù, theo như anh nói bọn họ nhất định sẽ đến giết anh, vậy nếu anh chết tôi biết hỏi ai? Thứ hai, võ công của anh rất lợi hại, tôi cảm thấy với khả năng hiện tại, những gì tôi học được trong nửa năm qua chắc chắn không đủ để biến tôi thành một tên lưu manh hung hãn, nếu anh còn ở đây thì ít ra những người đó sẽ không trực tiếp làm khó dễ tôi, sử dụng những điều này tôi có thể bảo vệ bản thân, tôi cũng không ngốc, ngoại trừ chấn thương vật lý, những chuyện khác tôi vẫn có thể tự mình xử lý; Thứ ba —— tiểu gia tôi đã liều mạng cứu anh hai lần, nếu mẹ nó anh mà chết không phải tôi tốn công sao?"
Hắc Hạt Tử nghe đến sững sờ, nghĩ thầm ngoại trừ cái cuối cùng, những lời này đều rất hợp tình hợp lý, trật tự rõ ràng, hắn thở dài rồi nói: "Cậu có từng nghĩ giúp tôi đi tìm trùng bàn có thể sẽ rất phiền toái và nguy hiểm không? Nếu tình trạng mắt của tôi ở thời điểm đó đã tệ hơn, tôi không thể giúp gì được cho cậu, cậu phải tự lực cánh sinh hết.
"
Tô Vạn nghe vậy suy nghĩ một chút: "Theo như anh nói thì trùng bàn của anh là một tảng đá, chỉ cần nó đã chết thì sẽ không mọc chân dài mà bỏ chạy, so với những kẻ điên mà tôi phải đối phó, bọn họ nhiều người, lại có trí tuệ của con người, đối mặt với những người này hiển nhiên khó khăn hơn so với con bọ, nếu bất kể là cái nào cũng nguy hiểm thì tôi thà đi tìm cái trùng bàn không quá khó kia, ít ra có thể tăng tỷ lệ sống sót của tôi, nếu như vì tìm trùng bàn quá khó mà bỏ cuộc, để cho anh mù rồi bị những người đó giết chết, vậy đối với tôi mà nói không phải là mất cả chì lẫn chài sao?"
Tiểu tử này thật là ghê gớm, Hắc Hạt Tử nghe xong nở nụ cười, tuy rằng hắn không trông cậy vào việc Tô Vạn có năng lực tìm được trùng bàn cho hắn hay không, dù vậy ít ra có thêm hy vọng cũng là một chuyện làm cho người ta vui vẻ, hắn lập tức rút một điếu thuốc đưa cho Tô Vạn, cười nói: "Nào, một chút tâm ý."
Tô Vạn lại không nhận, cậu đã nói hết những lời cần nói, vừa rồi một trận giày vò khiến cậu không ngủ được bây giờ mí mắt mệt mỏi đến run rẩy, nhịn không được ngáp to nói: "Không hút, tiểu gia tôi mệt chết rồi, chúng ta có còn thời gian để ngủ không?"
"Ngủ được thì có thể ngủ nhưng không thể ngủ lâu", Hắc Hạt Tử nói, "Cậu có thể ngủ ba giờ sau đó đến thay ca với tôi, chúng ta đã dành quá nhiều thời gian ở đây, vì vậy tôi sẽ chỉ ngủ một giờ."
"Được, lần sau nghỉ ngơi tôi ngủ một tiếng cho anh ngủ ba tiếng" Tô Vạn vừa nói vừa ngáp, cậu nằm xuống không được nửa phút liền ngủ thiếp đi, mà Hắc Hạt Tử thì cảm thấy rất mới lạ, bởi vì hắn thật ra không cần Tô Vạn trả qua trả lại cho hắn một lần ngủ ba tiếng, đối với hắn mà nói thời gian ngủ có thể nén lại nhưng thể lực của tiểu tử Tô Vạn này quá kém, quả thật nên nhường thời gian cho hắn.
Ba tiếng sau Tô Vạn được đánh thức bởi đồng hồ báo thức do cậu đặt, rõ ràng là ngủ chưa đủ giấc, mắt còn chưa mở đã đến thay ca với Hắc Hạt Tử, Hắc Hạt Tử vừa nhìn sao có thể yên tâm cậu canh đêm như vậy, liền bấm lên một huyệt vị trên cánh tay Tô Vạn, chiêu này thật ra không tạo thành thương tổn gì nhưng lại đau đến thấu tim, Tô Vạn chỉ kêu một tiếng, nước mắt nước mũi ôm cánh tay, lần này mới hoàn toàn tỉnh lại.
"Thông minh một chút", Hắc Hạt Tử nói một câu trước khi nhắm mắt lại, hắn cũng không thật sự ngủ mà chỉ thả lỏng thân thể, việc này rất quan trọng, trong bóng tối hắn còn có thể nghe được âm thanh ăn snack từ Tô Vạn.
Tiểu quỷ này rốt cuộc mang theo bao nhiêu thứ, Hắc Hạt Tử nghĩ, cũng không nói gì, bởi vì thân thể hắn như dây đàn sắp đứt, hắn cũng đang rất cần được nghỉ ngơi.
Một giờ sau, Hắc Hạt Tử không chút chần chừ đứng dậy, Tô Vạn còn đang thổi kẹo cao su, thấy thế hoảng sợ thiếu chút nữa nuốt luôn, cậu nói: "Anh tự mang theo đồng hồ báo thức hay sao?"
Hắc Hạt Tử cười cười không nói gì, hắn có thể cảm thấy tình trạng mắt của mình đã khá hơn, điều này có nghĩa là trong một khoảng thời gian ngắn sau đó hắn có thể sẽ không gặp phải tình trạng mù đột ngột.
Cả hai mất một lúc sắp xếp ba lô, nhất là Tô Vạn, hắn cẩn thận tra qua trong túi xách của mình, xác định không có trứng rắn nào khác lúc này mới yên tâm, sau khi chuẩn bị xong, họ tiếp tục tiến sâu hơn về phía Tháp Mộc Thác.
"Lúc trước anh nói còn cái gì phiền phức nữa?", đi qua một đoạn hành lang đá, Tô Vạn cảm thấy dấu vết xây dựng nhân tạo trong hang đá càng ngày càng rõ ràng, đồng thời nhận ra bọn họ càng ngày càng gần trung tâm của di tích, Hắc Hạt Tử dưng dửng trả lời: "Cũng chỉ là một ít bánh tông với rắn, dù sao bây giờ cậu cũng không sợ rắn, nguy hiểm cũng được giảm đi một nửa."
"Tôi thao, chỉ mỗi cái đầu tiên là đủ đáng sợ!" Tô Vạn kinh hãi nói, cậu đã từng nghe Hắc Hạt Tử nói qua về bánh tông, tức là người chết mà bọn trộm mộ chắc chắn sẽ đụng phải, theo như lời của Hắc Hạt Tử, rất nhiều cổ mộ trong mộ táng đều có thi thể nhảy nhót, giống như cương thi trong phim Hồng Kông, tuy rằng lúc đó Tô Vạn cảm thấy rất không khoa học, nhưng trên đường đi bọn họ đã gặp qua xà tinh nửa người nửa rắn còn có Bạch Tố Trinh, Tô Vạn cảm thấy lúc này nếu xuất hiện cương thi, cậu nhiều lắm là sợ hãi nhưng sẽ không cảm thấy kỳ quái chút nào.
"Bánh tông là thứ không có đầu óc, chủ yếu là do cậu muốn đánh hay không, lo cái gì?" Hắc Hạt Tử vui vẻ nói, Tô Vạn nghe vậy liền nói: "Vấn đề chính là bọn họ đã chết, làm sao để cho bọn họ chết lần hai?"
"Cậu cũng xem qua loại phim này rồi", Hắc Hạt Tử cười nói: "Đánh vào đầu là nhanh nhất, còn không thì chỉ cần có thể làm chúng bất động đều có thể coi là đã tiêu diệt chúng."
"Anh nói thì dễ lắm", Tô Vạn trợn trắng mắt, trong lòng lại nghĩ nếu đụng phải cậu nhất định sẽ bỏ chạy, đánh đấm cái lông, bảo mệnh quan trọng hơn.
Khi Tô Vạn và Hắc Hạt Tử đi vào sâu hơn, Tô Vạn phát hiện mực nước càng ngày càng cao, dần dần cũng sắp đến thắt lưng, Hắc Hạt Tử cao hơn cậu cho nên nước chỉ cao đến đùi hắn, mà điều này sinh ra một vấn đề, đi thêm một lúc Tô Vạn thật sự nhịn không được, liền hỏi: "Anh nói nước nơi này đều có loại côn trùng kỳ quái gì đó phải không?"
"Ừ", Hắc Hạt Tử thờ ơ trả lời, thần kinh của hắn đang rất căng thẳng, bởi vì hắn nhìn thấy không ít tiểu trùng màu thịt trên những bức tường đá dọc đường, mà lần trước bọn họ cũng đi qua một con đường như vậy cuối cùng nhìn thấy thiên thạch của Tây Vương Mẫu, gần đó còn có một cái quan quách, nếu thứ trong đó là xác chết, trong hoàn cảnh có nước này sẽ trở nên rất phiền toái.
"Chúng ta có nên tiếp tục ngâm mình trong nước không, " Tô Vạn hỏi, "Ý tôi là, tôi không muốn chưa sử dụng qua một lần mà đã để em trai mình hỏng ở đây."
Hắc Hạt Tử nghe vậy ngây người, quay lại nhìn thấy Tô Vạn đúng là đã ngâm nửa người trong nước, không khỏi bật cười: "Nếu có thứ gì đó chui vào thì cậu phải cảm giác được chứ, loại đại thiếu gia được nuông chiều như cậu, có chút vết thương nhỏ thì sẽ la toáng lên, nếu có bọ chui vào cậu còn không ngay lập tức khóc thảm thiết sao?"
"Cũng đúng nhưng cũng không nên để nó đóng băng", Tô Vạn nhỏ giọng nói, nước ở đây rất lạnh, trước khi đi cậu không ngờ sẽ phải lội nước như thế này cho nên đã không chuẩn bị đủ, bây giờ cảm giác hai chân như hai phiến băng.
Hắc Hạt Tử không nghe Tô Vạn nói chuyện, hắn nghĩ về lộ trình của họ và phát hiện rằng họ có thể đã vào thẳng hệ thống chứa nước của thành Tây Vương Mẫu, lần trước bọn họ thông qua phòng luyện đan đi xuống, lần này đi thẳng một đường lớn thông xuống dưới đất, có lẽ hai con đường này đều dẫn đến điểm cuối giống nhau, nhưng Hắc Hạt Tử lại cảm thấy con đường này không phải cho người đi.
Tô Vạn là một người rất tinh tế, vào thời điểm này khi cả hai không còn gì để nói, cậu có thể cảm nhận được Hắc Hạt Tử đang lo lắng và cậu cũng cảm thấy lúc này xen vào mạch suy nghĩ của Hắc Hạt Tử chính là giúp đỡ lớn nhất nhưng không ngờ Hắc Hạt Tử đột nhiên dừng lại, sau đó hỏi cậu: "Cậu cảm thấy con đường chúng ta đang đi vốn dùng để làm gì?"
"Hả?", Tô Vạn suy sụp, liền nghe Hắc Hạt Tử nói: "Lần trước chúng tôi tới đây là đi theo dấu hiệu, vì vậy chúng tôi đã đi một con đường khác, chính là từ phòng luyện đan ở phía trên thông qua đường ống thoát nước tiến vào hệ thống trữ nước, sau đó tiến vào mộ táng Tây Vương Mẫu nhưng lần này chúng ta đi một đường hoàn toàn khác, chúng ta thông qua tế đàn của Tây Vương Mẫu tiến vào thông đạo của con rắn kia, sau đó một đường đi xuống, bây giờ giống như đang đi đến điểm cuối cùng."
"Làm sao anh biết đó là cùng một điểm đến?" Tô Vạn suy nghĩ một chút hỏi, liền thấy Hắc Hạt Tử từ trong nước vớt ra một con trùng màu thịt nói: "Lần trước chúng tôi cũng ở trong nước nhìn thấy rất nhiều sinh vật này, hơn nữa không phải nãy giờ cậu đá phải rất nhiều thứ chìm dưới đáy sao, có thể cậu cho rằng đó là đá ngầm nhưng thật ra đó là bởi vì cậu mua giày quân dụng đế rất dày nên không cảm giác được đó là mấy cái bình đầu người dùng để tế tự Tây Vương Mẫu."
"Mẹ nó", Tô Vạn giật mình, quả thật từ đầu đến giờ cậu đã đá văng vài thứ rồi, dùng sức hơn một chút vì nhàm chán, làm sao nghĩ đến đó là mấy cái bình bên trong có đầu người, mà cậu đương nhiên không muốn đem vật ở dưới nước vớt lên xem, chỉ có thể cố nén ghê tởm nói: "Phải tính lại từ lúc bắt đầu, chúng ta đầu tiên đi lòng đất là thông qua thông đạo của Bạch Tố Trinh vốn là đường cho rắn đi, sau đó chúng ta tiến vào hang động hẳn là tổ rắn, theo như anh nói ở thời đó rắn ở thành Tây Vương Mẫu thân phận vô cùng cao quý, cho nên chúng ta có thể cho rằng Bạch Tố Trinh kia thật ra là sủng vật của Tây Vương Mẫu không?"
"Ý kiến hay", Hắc Hạt Tử nói, "Vậy cậu nghĩ con đường này vốn dành cho rắn à?"
"Cũng không hẳn, cho dù có thích rắn đến đâu cũng không thể để mặc cho một con trăn khổng lồ tự ý đi vào mộ của mình sau khi chết, rắn là động vật, mà động vật thì không thể khống chế được", Tô Vạn nói: "Mặc dù nãy giờ chúng ta vẫn chưa gặp được cái tường rào nào có thể ngăn Bạch Tố Trinh lại, nhưng nếu như anh nói con đường này cuối cùng sẽ dẫn đến mộ thất của Tây Vương Mẫu, vậy thì phía trước khẳng định sẽ có thứ gì đó ngăn cản con đường của chúng ta."
Hắc Hạt Tử rất hài lòng với câu trả lời của Tô Vạn, thật ra hắn cũng đã có một suy đoán không khác lắm trong đầu, chẳng qua vấn đề hắn suy xét là, nếu đây là đường cụt vậy hắn và Tô Vạn phải làm sao, mà hai người tiếp tục đi về phía trước, bình đầu người trong nước càng ngày càng nhiều, Tô Vạn đã cố tránh đụng phải nhưng bởi vì nước quá đục, thỉnh thoảng cậu vẫn sẽ giẫm phải một cái.
"Cái đệt", nửa ngày sau Tô Vạn bỗng kêu lên, bọn họ đã đi đến cuối con đường, đúng như cậu đã nói, con đường này quả thật không phải cho người đi mà để cho rắn đi, cho nên nó giống như một cái lồng, dù sao cũng phải có cái nắp đậy.
Nhưng trước mắt Tô Vạn và Hắc Hạt Tử không phải là ngõ cụt mà là một pho tượng đá khổng lồ, bức tượng đá này thật sự là rất lớn, Tô Vạn phải nhìn đến phần trên của bức tượng mới nhận ra đây là tượng một người phụ nữ, cậu hỏi Hắc Hạt Tử: "Đây chẳng lẽ là Tây Vương Mẫu?"
"Có lẽ là vậy", Hắc Hạt Tử nói: "Cũng khá giống với người tôi đã nhìn thấy lần trước."
Đừng đem một cổ nhân ra nói như thể anh có thể tùy tiện xin số QQ* của người ta vậy, Tô Vạn liếc mắt một cái, phát hiện phía sau bức tượng đá này thật ra có một cái hang động, mà tượng đá khổng lồ đặt ở chỗ này căn bản không có tác dụng gì, với kích thước của Bạch Tố Trinh, hoàn toàn có thể thông qua khe hở hai bên tượng đá tiến vào khu vực phía sau.
*Tencent QQ là app nhắn tin ở TQ
"Không lẽ vì Bạch Tố Trinh quá lớn nên Tây Vương Mẫu đã phóng đại bản thân tạc thành tượng rồi đặt ở đây để thị uy với sủng vật của mình?", Tô Vạn phỏng đoán, liền nghe Hắc Hạt Tử nói: "Con rắn kia chắc chắn không phải là con rắn năm đó, Bạch Tố Trinh năm ngàn năm trước có thể lớn hơn nhiều so với bây giờ, nhưng từ thế hệ này sang thế hệ khác mà vẫn có kích thước đó, cậu có thể đoán con rắn lớn cỡ nào rồi."
"Nhưng tượng đá này hoàn toàn vô dụng", Tô Vạn nói: "Rắn lớn đến đâu cũng có thể vòng ra phía sau, cái gì cũng không thể bị cản lại, chẳng lẽ Tây Vương Mẫu thật sự có phương pháp huấn luyện rắn như vậy, bày pho tượng của mình ra chỗ này là có thể ngăn được chúng?"
"Bức tượng này không phải là một chướng ngại vật", Hắc Hạt Tử nhìn trong một lúc đột nhiên ngẩng đầu: "Nó chỉ là một cảnh báo."
"Cảnh báo cái gì?", Tô Vạn hỏi, liền thấy Hắc Hạt Tử lấy đèn pin chiếu lên vách đá hai bên, phía trên lộ ra một ít chim bộ dạng rất kỳ quái, cũng chính là loài Cửu Thiên Huyền Nữ nương nương Hắc Hạt Tử nói lúc trước, Hắc Hạt Tử nói: "Cậu biết rắn sợ cái gì không?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...