Tác giả: Trà Sắc Già Phê
Edit + Beta: 苏諴
___________________________
Không biết khi nào, Tiểu Hoa và Hắc nhãn kính đã đi theo lại đây.
Bọn họ người so với người sau ngủ càng thêm lâu.
Tỉnh lại được một khoảng thờ gian rồi nhưng vẫn còn mê mang hồ đồ.
Việc kế tiếp cần làm là tìm đường ra, việc này giao cho Muộn Du Bình vậy.
Tôi thì lưu lại trong coi cho mấy người còn lại.
Nhanh chóng Muộn Du Bình đã trở lại.
Trở lại nhanh như vậy hẳn đã tìm được đường ra rồi.
Nhưng nhìn hắn vẫn như là có điều khó nói, tôi đành phải chủ động tìm hiểu một chút tình huống
"Tiểu ca, tìm được đường không?" Tôi ngồi xuống bên cạnh hắn, hỏi.
Hắn ngẩng đầu nhìn tôi, nhìn đến da lông tôi đều sửng lên.
Vì thế tôi một lần nữa hỏi hắn.
"Tìm được đường hả?"
Hắn quay đầu lại nhìn về phía chân trời: "Tìm được rồi."
"Anh còn nhớ rõ không?"
"Ngô Tà!" Hắn quay đầu nhìn tôi, nói: "Tôi sẽ không quên cậu."
"A..." Tôi có chút ngạc nhiên khi thấy phản ứng của Muộn Du Bình, rốt cuộc hắn vẫn là người rất cường đại, cũng rất lãnh đạm.
Cho dù lúc tôi đuổi đến cái khe ấy, hắn cũng chưa từng từ bỏ ý định ban đầu của mình.* (Tác giả biểu lộ một chút cảm giác tồn tại.
Cảm ơn mọi người theo dõi!)
*Giải thích đoạn này một chút, tình hình ở đây là thằng bé nghĩ về cảnh lúc mới đầu thằng bé theo Tiểu ca leo núi Trường Bạch muốn rủ ổng về, cơ mà ổng đâu có chịu.
Kiên quyết giữ vững ý chí chun vào thanh đồng môn ở 10 năm =)))))
Nhìn ánh mắt hắn, tôi khẳng định: "Tiểu ca, không quan hệ.
Cho dù anh có quên thì tôi sẽ nhớ, tôi sẽ nhất nhất lặp lại với anh! 'Tôi là Ngô Tà, anh là Trương Khởi Linh, Ngô Tà sẽ mang Trương Khởi Linh về nhà!'."
"Ay yo, thật là phu thê tình thâm nha." Hắc nhãn kính huýt sáo cợt nhã nói.
Tiểu Hoa ở bên cạnh liền cho hắn một quyền, làm hắn đứng ở chỗ đấy ngao ngao kêu to.
Hắn là ngư vậy, chẳng cần quản đây là trường hợp nào, mặc kệ tình huống nguy cấp ra sao, miệng hắn muốn bao nhiêu tiện liền có bấy nhiêu tiện.
Tôi không thèm để ý hắn làm gì, cùng hắn cãi cọ chẳng có ý nghĩa.
Khó có được chính là Tiểu ca làm như không nghe thấy tiếng của Hắc nhãn kính, hắn đứng lên kêu chúng tôi đi cùng.
Chúng tôi đi vào một cái phòng xép nhỏ hẹp, phía trong này có một khoảng trống giống như cái CD có thể xoay.
Bên cạnh còn có một cái bia được khắc chữ.
Bàn Tử cầm kính lúp xem xét xung quanh rồi kết luận: "Tổ tiên chúng ta thật trâu bò, mấy ngàn năm trước đã đem CD làm ra chơi rồi."
Tôi câm nín ngay tại chỗ, nhưng phải nói rắng hình dung của Bàn Tử thật sự là quá đúng thực tế.
Hắc nhãn kính kế bên phụ họa thêm: "Anh nói xem bên trong có khi nào còn có một cô nàng thân hình bốc lửa?"
Tôi không thể nào không khâm phục trí tưởng tượng của hai người này được mà.
"Nếu không anh vào thử xem có cô nàng thân hình bốc lửa nào không, nói rồi vào thì đừng có ra." Tiểu Hoa nhìn Hắc nhãn kính bên cạnh, nghiền ngẫm nói.
"Hoa gia cứ đùa, nói đến mỹ nhân ai có thể vượt qua Hoa nhi gia a." Hắc nhãn kính vô lại nói rồi sấn tới bên người Tiểu Hoa, Tiểu Hoa lắc mình một cái, Hắc nhãn kính vớ hụt rồi.
"Tất nhiên!" Tiểu Hoa đắc ý nói.
Không không rảnh quản bọn họ, liền quay lại hỏi Muộn Du Bình làm gì vậy, tìm đường thì cần đến cái này sao? Muộn Du Bình nói Thanh đồng môn chỉ có thể mở từ bên ngoài.
Nơi này là nơi duy nhất có thể đi được ra ngoài.
Mà từ nơi này đi ra sẽ khiến chúng ta từ từ quên đi thứ mà mình đã thấy, chỉ có thể nhớ rõ sự tồn tại của chung cực.
Nếu như vậy, bút ký của tôi trở thành thứ cần thiết nhất.
Mỗi một chi tiết dù nhỏ nhất cũng có thể là đầu mối quan trọng để giả mã bí mật của chung cực.
Tôi đang vuốt ve quyển bút ký lại nghe Bàn Tử hết lớn.
"Từ lúc chúng ta tiến vào đến cái lông chim cũng chưa được rờ lại phải đi ra ngoài, lại còn phải bị xóa trí nhớ, mẹ nó quá thiệt, không được, lão tử nhất định phải mang ít nhất một khối vẫn ngọc ra bên ngoài!"
"Bàn gia thật là...!không đi thì thôi a." Tiểu Hoa nét mặt như thường kéo giọng nói.
Tôi nghĩ nơi này sẽ không thể an tĩnh lại để tôi suy nghĩ vấn đề, vì thế tôi một mình bước tiếp ra phía ngoài.
Đầu tiên tôi muốn thật cẩn thận hồi tưởng lại mọi chi tiết lúc còn trên đường đi.
Sau đó tìm ra mấu chốt, tìm được những bí mật ẩn giấu.
Muộn Du Bình nói rằng sao khi chúng tôi ra ngoài, chúng tôi sẽ quên mất những gì chúng tôi thấy ở đây, thẳng đến khi không gian mà Nữ Oa huyễn hóa ra yếu đi.
Vậy chúng tôi sẽ mất những kí ức này bao lâu? Khoảng thời gian mà Nữ Oa huyễn hóa ra không gian, cho đến ngày nó suy yếu tại ngày cực âm là bao lâu? Xem ra nơi này cùng nơi Phục Hy suy tính ra dị tượng có can hệ.
Kia ông dùng cái gì tính ra ngày cực âm? Nhất định là ở thời điểm đó, dương bắt đầu suy yếu, âm trở nên thịnh vượn.
Cân bằng bị đánh vỡ.
Vấn đề này hẳn Muộn Du Bình sẽ biết, bởi gì sau một thời gian mất trí nhớ hắn sẽ nhớ lại, sẽ tiếp tục đi thủ Thanh đồng môn kia.
Trên bích họa kia cũng có nói, thần thạch không hoàn chỉnh, thiếu hụt người đến đó.
Nếu đã là thần thạch, nó ở nơi nào hẳn là nơi đó có điểm bất đồng.
Còn có tại sao Muộn Du Bình nói chúng tôi ra khỏi đây sẽ quên đi nơi này, còn hắn sẽ quên đi toàn bộ.
Xem ra vấn đề mấu chốt vẫn là ở hắn, kia có thể bắt đầu thăm dò từ hắn.
Tôi đang định đứng dậy tìm Muộn Du Bình thì phát hiện hắn thế mà ngồi ngay bên cạnh.
Tôi liền đem nghi vấn nói cho hắn nghe.
Sau khi nghe xong hắn nói, sau khi ra khỏi đây bọn tôi sẽ quên bao lâu hắn cũng không biết, nhưng hắn là bởi thất hồn chứng, hơn nữa hiện tại hắn đang cực độ suy yếu.
Cho nên khi rời khỏi đây không đến một tháng sẽ phát tác.
Không gian này đến ngày suy yếu đại khái khoảng một năm sau.
Còn bộ phận thiếu hụt của thần thạch, hắn hoàn toàn không biết.
Hắn đi xà chiểu của Tây Vương Mẫu vốn là để tìm manh mối, nhưng không tìm thấy được cái gì.
Hắn ở nơi nào đầu tiên cũng là nhớ đến cái bí mật này, nhưng sau đó lại quên, thẳng đến khi đến Trương gia cổ lâu mới nhớ lại.
Nhưng như cũ không có gì biến hóa.
"Tiểu ca, tôi nhớ khi mà tôi tìm thấy anh ở Thanh đồng môn, anh nói anh không nhớ rõ mọi việc ở nơi này, chính là rõ ràng cái gì anh cũng nhớ a."
"Lúc đấy tôi thật sự cái gì cũng không nhớ rõ, bởi vì lúc trước tiên tỉnh lại, cho nên rời khỏi nơi này đi đến Thanh đồng môn được một năm.
Sau trở lại nơi này tôi mới từ từ nghĩ đến."
Tuy là nghe có chút ly kì, nhưng tôi tin tưởng hắn, bởi vì hắn hoàn toàn không có lý do để gạt tôi.
"Thế giới hai người mấy cậu chơi đủ rồi chứ? Hoa gia nói phải khởi hành." Hắc nhãn kính lân la đi đến nói.
Muộn Du Bình nhìn nhìn hắn, hắn cũng nhìn nhìn lại rồi sữa mắt kính nói: "Đến a, tôi đi về trước nha.
Các người cứ tiếp tục." Nói xong còn hướng tôi kéo ra cái mặt quỷ cười.
Xem ra đôi mắt Muộn Du Bình quả thật có lực sát thương cực lớn, liếc một cái là có thể thu phục được Hắc nhãn kính rồi.
Tôi vẫn còn một việc vẫn luôn canh cánh tròn lòng vì thế hỏi Muộn Du Bình: "Tiểu ca, nơi này thật sự chỉ coa một con đường có thể ra sao?"
"Là trên tắm bia có khắc chữ, cụ thể tôi cũng không rõ."
"Vậy...!cái nhìn giống lỗ CD kia đi ra ngoài sẽ là chỗ nào? Còn có nó là cái gì?"
"Là Mặc Thoát, đó là một cái đường hầm xuyên qua không gian."
"Tôi cảm thấy vẫn còn một nơi nào đó có thể ra ngoài, bởi vì nếu Phục Hy muốn hậu nhân của mình đi vào thủ nơi này, khẳng định sẽ lưu lại cho bọn họ một con đường khẩn cấp."
"Đây cũng là vấn đề mà tôi suy nghĩ đến, có điều cơ hồ là nơi có thể rìm tôi đã tìm rồi."
"Nếu nghĩ không thông, chúng ta ra ngoài rồi lại suy nghĩ." Tôi chụp bờ vai hắn nói xong rồi đứng lên tiến vào vòng xép.
Dù sao cũng phải trải qua một lần, đang đợi khi đồ ăn ăn sạch rồi có thể đi ra không.
Tuy là lượng đồ ăn trong này chúng tôi tiêu hao không lớn.
Đi ra ngoài còn có thể kiên trì mấy ngày.
Trở lại phòng xép, tôi đem chuyện không gian đường hầm và nơi đến nói ra, Bàn Tử liền hớn hở nói hắn muốn là người đầu tiên được tiến vào, bởi vì cái này quá thần kỳ.
Hắc nhãn kính thứ hai, hắn nói nếu như cái này kích thích như vậy, hắn cấp thiết muốn chơi thử.
Thấy hai người bọn họ như vậy, tôi thật bất đắc dĩ đi vào theo.
Vào được bên trong cảm giác cứ như ngồi tàu lượn, cảm thấy cả người như bị kéo thành sợi mì, mất đi ý thức..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...