Tác giả: Trà Sắc Già Phê
Edit+ Beta: 苏諴
_______________________
Chỗ này an tĩnh đến mức kỳ quái, nói như thế nào đây, đại khái là như dự cảm trong lòng con người, quá an tĩnh ngược lại là bão tố.
Nhưng nhìn bộ dáng thảnh thơi của Muộn Du Bình, ngược đời quá.
Phía trước xuất hiện một cái cửa kỳ quái, là một loại vật chất trông giống như đang chảy.
Tôi thấy Muộn Du Bình đêm đao cắt vào lòng bàn tay mình một nhát, tôi biết đây là hắn muốn lấy máu, sau đó hắn đưa tay lên trên cánh cửa.
Những "vật" chảy xung quanh dần trở thành màu đỏ, sau đó lan rộng trở thành một khối hoàn chỉnh.
Cánh cửa đã biến mất.
Tình cảnh này, tôi nhìn đến trợn mắt há mồm, cảm thấy có lực như kéo tôi xuống dưới, bước vào cửa.
Nơi này có một loại cảm giác tự do như thế giới bên ngoài, cảm giác như ở trên không, không chạm tới đất.
Tôi định hỏi Muộn Du Bình thì phát hiện chúng tôi lạc mất nhau rồi.
Thời gian không đến hai phút.
Họ cũng chỉ có thể quanh quẩn gần đây, cho nên tôi lớn tiếng gọi, Bàn Tử, Tiểu ca, Tiểu Hoa, Hắc Hạt Tử.
Nhưng mà mặc kệ tôi gào thế nào, cũng không có ai trả lời.
Tôi bắt đầu có chút tuyệt vọng.
Tôi bắt đầu xem xét chung quanh mình, nhưng cái gì cũng chả nhìn thấy, chỉ có một mảnh hoang vu.
Đột nhiên, tôi có cảm giác như mình đang rơi vào một vực sâu vạn trượng, vẫn cứ rơi xuống như vậy cho đến khi tôi mất đi ý thức, chưa từng nghỉ.
Chờ thời điểm tôi tỉnh lại, hết thảy cảm giác đều thật mờ mịt.
Giống như mới vừa vượt qua khe nứt thời không.
Tôi nhìn thấy rất nhiều người, nhưng hình như bọn họ không nhìn thấy tôi.
Đương nhiên tôi cũng không chạm vào họ được, tất cả đều xuyên qua tôi mà đi.
Tôi không biết đây là chỗ nào, bất quá trông cứ như phim trường ấy.
Người ở đây đều mặc trang phục cổ.
Nhìn đến hai đứa bé đang chơi ở sân nhỏ, một đứa ăn mặc đẹp đẽ quý giá, đứa kia cũng đặc biệt sang trọng.
Tôi lập tức phát hiện đây không phải đóng phim gì hết, bởi vì trang phục quay phim không cần sang trọng như vậy.
Chẳng lẽ tôi xuyên rồi (?) Không biết tại sao tôi cảm thấy bọn họ cực kì quen mắt.
Một đứa tối tăm quạnh quẽ, một đứa như ánh mặt trời, nhưng tôi nhìn ra hai đứa là bạn tốt của nhau.
"Công tử! Đại vương muốn gặp ngài, thỉnh ngài hãy đi cùng ta." Một cung nữ ngồi xổm trước mặt hài tử có nét mặt quạnh quẽ nói.
Tôi thấy đứa trẻ đó gật đầu một cái liền đi theo.
Cảm thấy mình hẳn là nên đi xem xem.
Theo họ đi đến một căn phòng xa hoa, phỏng chừng là thiên thính*.
*Thiên thính: đại sảnh
"Hoàng nhi, quả nhân muốn phong ngươi làm thái tử.
Hi vọng ngươi có thể đảm đương trọng trách này thật tốt!" Người nam trung niên trong thật hiền từ, cao quý nói.
"Tạ phụ vương long ân."
Thấy tiểu hài tử nét mặt quạnh quẽ trở về, kia tiểu hài tử như ánh mặt trời bon bon chạy tới, vui vẻ kéo tay hắn, hỏi hắn có chuyện gì vậy.
Đứa trẻ kia trả lời ta phải làm Thái tử, lại tiếp tục ngồi trên tảng đá trầm mặt không nói nữa.
Tiểu hài tử như ánh mặt trời kia lại kế bên hắn nói: "Cẩn, ta sẽ giúp huynh!" Cẩn nhìn qua tiểu hài tử nọ, cười nói cảm ơn rồi lại đi nhìn trời của hắn.
Mẹ ơi, này là Muộn Du Bình phiên bản tí hon hả?
Vài ngày sau tiểu hài tử như ánh mặt trời kia lại tới tìm tiểu hài tử Cẩn.
"Cẩn! Ta tới nói lời từ biệt, ta phải lập tức cùng sư phụ lên núi học nghệ, chờ 10 năm sau học thành nghề rồi ta lại tới tìm huynh, chúng ta cùng nhau rượu ngôn hoan hảo* được không?"
*Rượu ngôn hoan hảo: cùng nhau uống rượu và cười nói.
"...Tà!" Cẩn nhìn về phía trước như có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói ra nhưng cuối cùng vẫn không thốt lên được lời nào.
Hoảng hốt hồi thần đi nhìn cảnh tượng tiếp theo.
Tôi thấy được Muộn Du Bình, hắn ăn mặc phi thường đẹp đẽ cao quý, nhưng không hề có nửa điểm dung tục, chỉ là mặt vẫn luôn lạnh băng.
Hắn ngồi sau một cái bàn dài trên mặt đất, mắt chăm chú nhìn vào một cái thiếu niên mười phần thanh tú, lông mi rất dài.
Hình thể cùng tôi không sai biệt lắm, nhưng tôi cảm thấy ánh mắt ấy thật quen thuộc, nhưng suy nghĩ vài lần vẫn không ra là giống ai.
Thiếu niên cũng nhìn hắn chằm chằm.
Lúc này một hạ nhân gần đó nhắc nhở Muộn Du Bình, lúc này hắn mới hồi thần lại.
"Tà! Ngươi trưởng thành rồi."
"Cẩn! Chúng ta đã lâu không gặp.
Đi! Chúng ta đến Đông Cung, đêm nay nhất định phải uống cho thật say!"
"Tốt!"
Xem ra tôi là nhìn thấy kiếp trước của Muộn Du Bình, bất quá vì cái gì không phải là kiếp trước của tôi mà là của hắn?
Sẽ không phải là vì tôi thích hắn cho nên đời đời kiếp kiếp của hắn đều muốn hiểu rõ? Tôi cười nhạo chính mình, thế mà lại đi đuổi theo kiếp trước của một người.
"Cẩn! Ta muốn tòng quân, hy vọng huynh có thể bảo trọng." Thì ra Muộn Du Bình chính là Cẩn.
"Tà, không thể lưu lại sao? Nơi này một cái bằng hữu ta cũng chả có, bây giờ đến ngươi cũng muốn rời xa ta?"
"Cẩn, hiện tại bên ngoài binh hoang mã loạn, quốc gia lâm nguy cần người bình ổn, ta cần phải đi.
Vì nó là nguyên nhân lúc trước ta quyết định học nghệ."
"Được rồi, đêm nay chúng ta không cần nói đến nó, hãy nói về mười năm vừa rồi của ngươi đi."
Bọn họ nói với nhau rất nhiều chuyện, cuối cùng cả hai người đều say.
Chờ đến sáng hôm sau, bọn họ chia nhau quay trở lại phủ của mình.
Cuộc sống nơi chiến trường cực kỳ gian nan, trừ bỏ những lúc ngẫu nhiên không có chiến sự, cơ hồ đều là trường kì giao chiến.
Tôi có chút cảm thương với thiếu niên này.
Y đều không có tới 20 tuổi đâu.
Chỉ là nếu vì tôi "thích Muộn Du Bình, muốn đời đời kiếp kiếp" của hắn mà tới nơi này, vậy thiếu niên này ở đâu ra? Nhiều chuyện thật sự khiến người ta không thể nghĩ thông được mà.
Trong lúc bần thần tôi lại thấy rất nhiều người, đây không phải là chiến trường mà có lẽ là một buổi lễ hoành tráng và long trọng.
Tôi nhìn thấy Muộn Du Bình mặc trên mình bộ trang phục cực kỳ cao quý, ngồi trên chính điện với chiếc vương miện trên đầu.
Này hẳn là nghi thức tân hoàng đăng cơ.
Xem ra Muộn Du Bình sinh ra chính là để làm lãnh đạo.
Kiếp trước là hoàng đế, đời này tuy chỉ là một thằng trộm mộ, nhưng ít nhiều vẫn còn cái chức là tộc trưởng Trương gia.
Còn thanh niên thanh tú kia, y cũng là một đại tướng quân.
Thời gian là nửa đêm, Tà cùng Cẩn ngồi đối diện nhau dưới đất, bọn họ đang uống rượu.
"Chúc mừng Đại Vương!"
"....Ngươi biết là ta không muốn..., nhưng ta vẫn sẽ là một Đại Vương tốt, làm cho thiên hạ thái bình....!Về sao còn có thể gọi ta là Cẩn không?"
"Cẩn! Ta sẽ giúp huynh!"
Cẩn không có trả lời, chỉ nhìn thoáng qua Tà rồi cầm lên chung rượu uống một mình.
Có thể nhìn ra hắn đang rất là rối rắm.
"Cẩn! Ta hi vọng huynh có thể vui vẻ hạnh phúc một chút, nếu không ta sẽ lo lắng cho huynh.
Ngày mai ta lại phải đi, chúng ta nói vào chuyện chính đi."
"Tốt, ta hi vọng ngươi có thể bình bình an an, không cần quá liều lĩnh."
Dưới sự chăm lo quản lý của Cẩn, đất nước dần dần trở nên có quỹ đạo.
Bọn họ gặp mặt nhau càng ngày càng nhiều.
Phần lớn thời gian đều là uống rượu nói chuyện phiếm, rất ít đề cập đến chính trị.
Tôi có thể nhìn rõ tình cảm họ dành cho nhau không chỉ đơn giản là tình bằng hữu.
Điều này làm cho tôi có chút ghen ghét, nhưng nhiều hơn là đau lòng.
Cẩn chuyên tâm chính sự, một lòng vì dân vì nước, làm cho đất nước thái bình lên, như vậy Tà liền không cần đi đanha giặc.
Tà vì bảo hộ quốc gia quê hương, không ngại khó khăn.
Mặc kệ là dạng chiến trường gì, y đều quyết không lui bước.
Bình an ngắn ngủi, phương bắc lại xuất hiện một tốp cường địch, trong một đêm chiếm đi lượng lớn thành trì.
Tà chủ động xin được ra tiền tuyến, Cẩn không còn cách nào đành phải đáp ứng.
Quân đội bên kia thực hiển nhiên đã làm ổn công tác chuẩn bị.
Cũng không phải lúc đầu họ không phát hiện, chỉ là khoảng cách quá lớn, bên kia là một đại quốc, mà quốc gia của Cẩn chỉ là một tiểu quốc mà thôi.
Các cuộc chiến với những nước láng giềng đã làm đất nước này kiệt quệ, đối với quốc gia lúc này, bất kỳ cuộc chiến nào cũng là đang chịu chết.
Tà đi rồi, Cẩn ngày ngày đều đến đứng trên tường thành nhìn về nơi xa.
Nơi chiến trường ác liệt, Tà dùng hết thảy tuyệt học của bản thân cũng chỉ có thể làm chậm bước tiến của giặc.
Đương nhiên cũng có khi khiến địch tử thương nặng nề.
Đối phương không ngờ kẻ địch lần này của họ lại ngoan cường như thế, thậm chí còn khiến mình mất không ít tướng lĩnh.
Ba tháng sau, tin tức Tà tử trận được truyền về.
Cẩn không rơi một giọt lệ, như cũ tiếp tục xử lí sự vụ một cách nghiêm túc.
Cuối cùng, hắn dẫn dắt một đội quân cuối cùng giết về phía quân địch.
Hắn như một chiến thần, đứng trên vạn thi thể kẻ thù, miệng lẩm bẩm: "Tà, ta đến mang em về nhà." Giờ phút này tôi đã bất chấp thanh niên kia là ai, chỉ muốn chạy đến ôm chặt lấy Cẩn.
Chính là mặc kệ thế nào, tôi đều không chạm được vào cái gì cả.
Tôi đang không ngừng rơi xuống, nhưng tôi có thể cảm giác được khắp mặt mình đều là nước mắt.
Trước mắt không có Cẩn, không có Tà, không có chiến trường, không có cung điện, cái gì cũng đều không có.
Truyện được đăng duy nhất tại Wattpad Camthieu079.
Vui lòng không re-up hay đem khỏi Wattpad..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...