Gió lạnh như đao, đêm lạnh bức người, trên con đường dài nhỏ hẹp chỉ nghe thấy tiếng bánh xe ê a của một chiếc xe lừa không đỉnh chạy qua bùn đất nguội lạnh.
“Nương, ngươi ngồi vững, ta thúc giục con lừa này chạy mau một chút.” Tống Ẩn Nhi quay đầu hướng nương nói, kéo áo choàng phủ lên mặt che đi bông tuyết.
“Con lừa này làm sao chạy nhanh được nổi đây...” Hàm răng Tần Thu Liên run lẩy bẩy, cả người núp ở trong áo choàng.
“Không có biện pháp a, ta một là không biết cỡi ngựa, hai là trong nhà cũng chỉ có mỗi con lừa này không có bị cài chốt. Ngươi nhịn một chút, chúng ta lập tức có thể lên thuyền.” Tống Ẩn Nhi nhìn sắc mặt tái nhợt của nương, sau khi đem chậu than dưới chân đẩy đến cách nương gần hơn, nàng nhảy xuống xe lừa, kéo con lừa, dẫn lừa đi nhanh lên phía trước.
Lạnh đòi mạng a! Nàng đem tất cả gia sản, năm cái áo bông, hai cặp giày đều mặc trên người, nhưng khí lạnh vẫn giống như châm từ lòng bàn chân nàng đâm vào trong thân thể.
Nếu nàng không phải thừa dịp hiện tại đào tẩu, vài ngày sau Thác Bạt Tư Công tới cửa đòi người, nàng có chắp thêm cánh cũng không thoát.
Sáng sớm ngày hôm nay, khi sính lễ của Thác Bạt Tư Công đến cửa nhà thì cha nàng cười đáp đến mức mắt cũng không mở ra nổi, ước gì có thể lập tức đem nàng xách đến trong nhà đối phương.
Đừng nói cha nàng, ngay cả nàng khi nhìn đến một vài cái hòm đầy vàng bạc châu báu, cùng một vài xe "Đại hoàng" gần đây bởi vì dịch bệnh mà giá còn mắc hơn vàng, nàng liền muốn chửi bới Thác Bạt Tư Công, làm chi đem toàn bộ đồ tốt như vậy cho cha nàng, lưu lại một chút cho nàng không được sao?
Điều duy nhất đáng mừng là, sau khi Thác Bạt Tư Công rời đi, nàng liền lập tức đòi cha phương thuốc của nương, nói nếu hắn không cho, nàng tình nguyện chết cũng không chịu xuất giá.
Lúc này, cha nàng ngoan ngoãn cho đơn thuốc.
Mà sư phụ Quách Đà của nàng chẳng những đút ngân lượng cho nàng, còn giúp nàng đào tẩu, còn lấy danh làm tiệc ăn mừng, toàn bộ quản gia tôi tớ bị sai khiến đến tối mắt tối mũi; một bàn uống một lượng lớn rượu mạnh, khiến cha nàng, những người mẹ khác và các ca ca say ngã vào trong bữa tiệc, nàng mới có thể không cần tốn nhiều sức mà dẫn dắt nương nàng chạy trốn.
Mệt mỏi quá... Ở phòng bếp bận rộn một ngày, Tống Ẩn Nhi ngáp một cái, bước chân loạng choạng, con lừa lúc này đã ngừng lại.
Tống Ẩn Nhi và con lừa hai mặt nhìn nhau.
“Lừa đại ca, ngươi giúp ta đi! Đi hơn mấy canh giờ nữa, ngươi muốn ăn lương thực dạng gì, ta đều chuẩn bị cho ngươi; chỉ cần có thể tới được bờ sông lúc hừng đông, lên chuyến đò đầu tiên về phía nam, ngươi chính là đại ân nhân của Tống Ẩn Nhi ta, về sau ta tuyệt không gọi ngươi làm việc, còn đem ngươi trở thành thành lão gia nhà ta mà hầu hạ...” Tống Ẩn Nhi cười theo mặt nói.
Con lừa bình tĩnh đứng tại chỗ, cũng không nhúc nhích.
“Ẩn Nhi, nương lạnh quá...” Hàm răng Tần Thu Liên run lên nói.
Tống Ẩn Nhi nhìn lại, nương đã lạnh đến co lại thành một đoàn, vội vàng cởi áo bông mỏng trên người mình phủ lên cho nương.
“Nương, ngươi chịu khó một chút, sắp tới nơi rồi.”
“Chúng ta về nhà, được không?” Tần Thu Liên hỏi.
Tâm Tống Ẩn Nhi đau xót, hốc mắt nóng lên, bàn tay nắm chặt thành quyền.
“Nương, ta trở về phải đến Tây Hạ, làm vợ nam nhân ba vợ bốn nàng hầu, cả đời đều phải cùng nữ nhân khác tranh thủ tình cảm, cả đời đều phải nhìn sắc mặt hắn sống.” Nàng lớn tiếng nói, mặc dù trong lòng bởi vì nhớ tới đôi mắt sâu của người kia mà đột nhiên cứng lại, nhưng nàng tự nói với mình không thể quay đầu —
Dựa vào nam nhân không bằng dựa vào chính nàng!
Huống hồ, cũng là bởi vì để ý hắn, cho nên mới càng không muốn xem hắn trái ôm phải ấp a!
“Vậy cũng không có gì không tốt... Sau khi nương theo cha ngươi, ít nhất ăn mặc không lo, bệnh tim cũ cũng có người trị liệu...” Tần Thu Liên nhỏ giọng nói.
“Nhưng ngươi chỉ có thể nhìn sắc mặt cha sống! Hắn đánh ngươi, chửi ngươi, ngươi vì có phần cơm ăn, cũng đều chỉ có thể nhịn!” Tống Ẩn Nhi căm giận lau đi nước mắt, toàn thân tức giận đến phát run. "Ta có một thân trù nghệ (nghề nấu ăn) tốt, ta có thể nuôi sống mình và ngươi, vì sao nhất định phải dựa vào sắc mặt người khác sống?”
“Nhưng hiện tại nương lạnh quá...” Tần Thu Liên đem mặt chôn ở trong lòng bàn tay, khóc nhỏ ra thành tiếng.
Tống Ẩn Nhi lại cởi một bộ y phục, sau khi choàng ở trên vai nương, nàng đi đến bên con lừa, kéo dây cương, đi nhanh lên phía trước.
Toàn thân nàng chụp lên một tầng băng, từng trận ý lạnh khiến hàm răng nàng liều mạng run lên, nhưng cũng khiến đầu óc nàng càng thêm thanh tỉnh.
Hiện nay Thác Bạt Tư Công để ý nàng, nhưng một năm sau, hai năm sau thì sao? Nàng ở phòng bếp nghe qua nhiều chuyện xưa bạc hạnh, nàng làm sao dám tin tưởng nam nhân?
Biết nàng đào tẩu, hắn sẽ rất tức giận đi!
Tống Ẩn Nhi cắn môi, không cho mình còn muốn.
Nhưng, rừng cây phía trước đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa đát đát, một con tuấn mã màu đen như cuồng phong lao thẳng tới nàng.
Tống Ẩn Nhi ngẩng đầu nhìn lên, nhất thời bị hù đến làm không ra bất kỳ phản ứng nào, chỉ có thể bình tĩnh đứng ở tại chỗ, trơ mắt nhìn Thác Bạt Tư Công mang theo ánh mắt giống như cuồng thú hướng tới gần nàng.
Hắn muốn giết chết nàng!
Tống Ẩn Nhi thấy tuấn mã không có thế ngừng, sắc mặt nàng trắng bệch, cùng đợi vó ngựa giẫm lên nàng.
Tần Thu Liên nhìn thấy một màn này, kinh hô một tiếng, nhưng lại ngất đi trước.
“Ngươi cho là ngươi có thể chạy trốn tới chỗ nào?” Thác Bạt Tư Công ở bên cạnh Tống Ẩn Nhi, nhảy xuống ngựa, một phen giữ lấy bờ eo của nàng, kéo nàng đến trước mặt hắn.
“Ngươi, ngươi... Sao ngươi lại đến?” Tống Ẩn Nhi nhìn Thác Bạt Tư Công sắc mặt dữ tợn trước mắt, không tự chủ được lui về sau; Nhưng nàng bị hắn xách lòng bàn chân lên không, muốn lui về phía sau cũng không được.
“Ngươi vừa ra khỏi cửa, ta liền biết. Sư phụ kia của ngươi hiện tại bị gi¬am ở trong kho hàng, nếu ngươi ngoan ngoãn theo ta đi, ta liền tha cho hắn một cái mạng già.” Mặt hắn không thay đổi nói.
“Sư phụ ta và chuyện ta chạy trốn không quan hệ.”
“Không quan hệ? Nếu không quan hệ, cũng không đột nhiên làm buổi dạ tiệc này, say đổ một đám người trong phủ.” Thác Bạt Tư Công nắm cằm của nàng, hờ hững nhìn nàng bị đau thở hốc vì kinh ngạc. "Ta hẳn là làm cho hắn ở trong kho hàng đói chết!”
“Buông tha sư phụ ta, ta sẽ đi theo ngươi!” Phía sau lưng Tống Ẩn Nhi rét run nhìn thần thái lãnh khốc của hắn, nàng rùng mình một cái, tay nhỏ bé nhéo chặt cánh tay hắn.
“Lời ngươi nói còn có thể tin sao? Ta muốn dùng dây xích đem ngươi buộc ở bên cạnh ta, cho ngươi từng bước cũng không thể rời đi.” Hắn mỗi một câu đều lạnh như băng, như là ngay sau đó sẽ lấy dây xích ra.
“Ngươi sẽ không đối với ta như vậy.” Nàng áp chế sợ hãi, bắt buộc mình nhìn hắn.
“Ai nói?” Thanh âm của hắn âm trầm tựa như đến từ âm phủ, ánh mắt càng làm cho người không rét mà run.
Thác Bạt Tư Công nhìn ánh mắt tin tưởng của nàng, cảm giác trong lòng đóng băng bị người xối lên một thùng nước ấm, khiến cho cả người hắn thoáng chốc run lên.
Lạnh và nóng gi¬ao kích trong ngực khiến hắn đau đến co rúm lại, cũng làm cho hắn khôi phục một chút thần trí.
Tống Ẩn Nhi bị bàn tay lạnh như băng vẫn còn ôm nàng của hắn làm cả kinh, không chút do dự trở bàn tay cầm tay hắn, sau đó cũng đánh thêm vài cái lạnh run.
Thác Bạt Tư Công trừng mắt nhìn đôi môi xanh trắng của nàng, thế này mới phát giác mặt nàng đã đông lạnh không có chút máu. Nhiệt độ của hắn thấp là vì ma tính phẫn nộ chiếm lĩnh ý chí, nhưng nàng quả thật bị tuyết đông lạnh thành bộ dạng này...
“Vì sao ngươi luôn mặc ít như thế?” Hắn dỡ áo choàng xuống, đem nàng chặt chẽ ôm vào.
Khi áo lông hồ khoác lên, Tống Ẩn Nhi mới phát hiện mình có bao nhiêu lãnh.
“Ta... Ta... Tài sản của ta đều mặc lên người.” Đôi môi nàng run run nói, bị hai tay rắn chắc của hắn ôm, thiếu chút nữa bởi vì rất thoải mái mà khóc ra thành tiếng.
“Về sau ngươi sẽ không bị lạnh nữa; nhưng nếu ngươi lại vọng tưởng chạy trốn..., ta sẽ..” Thác Bạt Tư Công cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, đem uy hiếp nuốt vào trong bụng.
“Ngươi không thể trách ta sợ hãi.” Nàng khẽ chạm vào bàn tay đã có lo lắng của hắn, nhẹ giọng nói: “Kết cục của mẹ ta chính là cảnh giác tốt nhất. Nàng bởi vì tướng mạo đẹp, bị chủ nhân coi trọng, từ nay về sau biến thành tiểu thiếp danh không chánh, ngôn không thuận. Ta mang nàng rời đi, chính là hi vọng những ngày tiếp theo của nàng có thể sống hãnh diện, không cần lại nhát gan xem sắc mặt cha ta mà sống.”
Thác Bạt Tư Công quay đầu nhìn nương vẫn đang ngất của Tống Ẩn Nhi, chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn ra tính cách nhát gan của nàng.
“Nếu nàng là một người mẹ hữu dụng, cũng không cho ngươi tiếp tục ở đó.” Hắn hờ hững nói.
Tống Ẩn Nhi trừng to mắt, một chưởng bổ nhào về phía trước ngực của hắn. "Nàng đúng thật là yếu đuối, nhưng nàng vẫn là mẹ ta! Đổi lại ngươi là ta, mẹ ngươi bị sỉ nhục rồi, ngươi nuốt xuống được cơn tức này sao?”
Thác Bạt Tư Công trừng mắt nàng, trong óc đột nhiên giống như bị người dùng lực đè ép. Khuôn mặt hắn run rẩy, bả vai cường tráng nhất thời sụt, đôi môi cũng run rẩy.
Mẹ của hắn... Mẹ của hắn... Mẹ của hắn không gì lạ hắn yêu nàng, cũng chưa từng yêu hắn, mẹ hắn muốn chính là huyết mạch Ma tộc có thể kéo dài.
Tống Ẩn Nhi nhìn bộ dáng thống khổ giống nháy mắt bị đánh tan của hắn, nàng nhẹ giọng hỏi: “Ngươi có khỏe không?”
Thác Bạt Tư Công lắc đầu, càng thêm cầm chặt tay nàng.
Tống Ẩn Nhi cũng không chút do dự dùng hai tay cầm ngược lại hắn.
Hắn bỗng dưng mở ra song chưởng, đem nàng ôm vào trong lòng, nội tâm ba đào mãnh liệt đến tận đây dần dần bình tức, cảm giác lại có biện pháp có thể khống chế chính mình.
“Ngươi ở bên cạnh ta, ta liền không có việc gì.” Hắn nói.
“Ta có thể tin tưởng ngươi sẽ ở bên ta thủy chung như một sao?” Tống Ẩn Nhi mới nói xong, chính mình cười khổ lắc đầu trước.
“Cho dù ngươi nói đúng, ta vẫn ngu xuẩn nghĩ đến có thể tin tưởng ngươi?”
Thác Bạt Tư Công nâng cằm của nàng, trầm giọng nói: “Ta sẽ đối với ngươi không chê không rời; nhưng ta sẽ không chỉ cưới một thê tử, bởi vì ta là tộc trưởng Thác Bạt tộc, ta phải thay người trong tộc lưu lại đời sau.”
Sự thẳng thắn của hắn khiến nàng không biết nên phản ứng thế nào, nàng cắn môi, kéo tay hắn xuống, muốn cho cả hai có một chút khoảng cách.
“Đều là giống nhau, nữ tử chung quy chính là dùng để nối dõi tông đường... A!” Nàng ở nháy mắt lại bị hắn kéo vào trong lòng.
“Ta nói một lần cuối cùng — ngươi và nữ tử khác không giống, ta muốn ngươi và ta, nhưng ta không muốn ngươi sinh đứa nhỏ. Nếu có một ngày, ta đi trước ngươi, ta cũng bảo đảm nửa đời sau của ngươi không lo trước, nhưng, ta muốn ngươi từ nay về sau giữ bí mật ngày sinh tháng đẻ của ngươi, ta mới có thể bảo vệ người bình an một đời.” Hắn không thèm để ý hy sinh người bên ngoài, nhưng không ai được đụng đến một cọng lông tơ của nàng.
“Ta không hiểu, ngày sinh tháng đẻ của ta có cái gì đặc biệt?”
“Tóm lại, nếu như ngươi muốn bảo vệ cái mạng này, thì nói ngày sinh tháng đẻ của ngươi là bịa đặt, hiểu không?” Hắn ngắt lời nàng, cầm bả vai của nàng, nghiêm khắc nói.
Nàng sống ở giờ lành, tự nhiên có cổ lực lượng không giống với người bên ngoài; nhưng trong bộ lạc người có năng lực biết việc này, làm được chỉ có một mình hắn.
Tống Ẩn Nhi nhìn hắn, trong lòng dù có mọi cách không muốn, cũng chỉ có thể gật đầu.
“Ta không bảo đảm ta sẽ là một thiếp thất an phận.” Nàng nói.
“Ngươi cho là ngươi còn có thể chạy trốn tới đâu?” Ánh mắt hắn trầm xuống, lạnh lùng trừng mắt nàng.
Thanh âm của Thác Bạt Tư Công không đề cao nửa phần, nhưng Tống Ẩn Nhi lại rùng mình một cái, nàng không tự chủ ngã ngửa về phía sau.
“Không được sợ ta.” Bàn tay của hắn dán sát vào phía sau lưng của nàng, không cho nàng rời xa.
“Ta mới không sợ.” Nàng ngẩng cằm lên nói.
Thác Bạt Tư Công vuốt ve hai má đã tương đối ấm áp của nàng,hôn xuống ở phần môi nàng.
“Ta chỉ chờ những lời này của ngươi, không cho ngươi rời đi bên cạnh ta.” Hắn mới nói xong, liền không được tự nhiên hơi nhếch môi. Hắn như vậy cùng tiểu oa nhi nhớ người có gì khác nhau...
Nàng đỏ mặt, đẩy bờ vai của hắn, lại ngoài ý muốn nhìn đến lỗ tai ửng đỏ của hắn.
“Vì sao ngươi đỏ mặt? Rõ ràng là ngươi khinh bạc người.” Tống Ẩn Nhi kiễng mũi chân, muốn nhìn rõ ràng hơn.
“Ta không có.” Thác Bạt Tư Công ho nhẹ hai tiếng, rất nhanh quay đầu đi.
“Ngươi quay đầu làm chi? Ngươi cũng có lỗ tai bên kia.” Tống Ẩn Nhi cúi đầu cười trộm, nhưng mỉm cười này cũng không có biện pháp liên tục lâu lắm, bởi vì nàng đối người nam nhân này không có phân giải nhiều lắm.
Giống như nàng cũng không biết nên làm sao đối mặt lòng mình — nàng vốn là muốn cô độc cả đời, vì sao lại động tâm với người nam nhân này? Đơn giản là hắn chiếm thân thể của nàng, là người đàn ông đầu tiên của nàng?
“Người tới!” Thác Bạt Tư Công quay đầu nhìn về rừng cây phía trước quát.
Hơn mười tôi tớ và ngựa từ bốn phương tám hướng mà đến, một loạt đèn lồng đốt sáng trong nháy mắt, ánh một con đường mòn nhỏ hẻo lánh sáng chói lọi như chợ đêm.
“Ngươi... Các ngươi nhiều người như vậy... Làm sao mà biết...” Tống Ẩn Nhi trợn mắt há hốc mồm mà nói không ra lời.
“Bởi vì ta là Thác Bạt Tư Công.” Thác Bạt Tư Công cầm chặt tay nàng, bước đi đến chỗ giữ tuấn mã của hắn, hai tay giương lên, ẵm nàng lên ngựa.
Tống Ẩn Nhi thấp người nhìn chiếc cằm cương nghị của hắn, ngay sau đó liền bị hắn ôm vào lòng lên ngựa.
Nàng thở dài, bỏ qua giãy dụa, chỉ chuyên tâm dựa vào trước ngực của hắn.
Nếu hắn là nam nhân bình thường — một nam nhân chỉ cần một thê tử, thật là tốt bao nhiêu...
Cứ như vậy, Tống Ẩn Nhi và nương của nàng ngay cả cửa nhà "Hiệu thuốc bắc Tống Ký” cũng chưa quay về, đã bị Thác Bạt Tư Công lĩnh đến dinh thự riêng của hắn, sáng sớm hôm sau liền lên đường về Tây Hạ.
Ra đi đến nay, đã hơn mười ngày.
Đối Tống Ẩn Nhi mà nói, Thác Bạt Tư Công cung cấp cho mẹ con các nàng xe ngựa xa hoa bốn người, quả thực giống như giấc mộng đẹp.
Xe ngựa so với căn phòng dột nát trước kia của nàng còn mềm mại, thoải mái hơn, càng không nói đến Thác Bạt Tư Công còn thuê hai tỳ nữ ngồi ở phía sau xe đẩy, chuyên trách chiếu cố Tần Thu Liên.
Đối với nương nàng có thể được chiếu cố đến như vậy, Tống Ẩn Nhi tự nhiên là lòng mang cảm kích; nhưng đối với Thác Bạt Tư Công, nàng không biết nên đối mặt như thế nào.
Lúc này, Tống Ẩn Nhi đang cùng nương nàng ngồi ở trên xe ngựa, bởi vì không có việc gì làm, trong đầu suy nghĩ thế nào cũng đều là chuyển về trên người hắn.
Thác Bạt Tư Công muốn để nàng ở bên người, là thiên chân vạn xác; dọc theo đường đi hắn biểu hiện ra với mẹ con các nàng cũng là thiên chân vạn xác; nhưng nghiêm khắc đêm đó hắn bắt được nàng nói muốn dùng dây xích buộc nàng, cũng là thiên chân vạn xác.
Nàng thật sự không hiểu hắn. Giống như nàng không hiểu nếu hắn bảo người ta thả sư phụ nàng, vì sao lại không muốn nói cho nàng biết tin tức của sư phụ; giống như nàng không hiểu dọc theo con đường này, vì sao hắn đột nhiên trở nên chẳng quan tâm nàng.
Hoặc là, nói hắn đối với nàng chẳng quan tâm cũng không hoàn toàn chính xác. Dù sao, khi hắn dùng cơm nhất định phải gặp nàng, mẹ con các nàng bất luận đi tới chỗ nào, cũng đều nhất định có người theo đuôi các nàng.
Hắn chính là...
Không hề đối với nàng thân thiết như vậy thôi!
Tống Ẩn Nhi thò người ra ngoài cửa sổ, làm cho bông tuyết đóng băng hạ xuống bên ngoài làm đỏ lên hai má nàng, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía cỗ xe ngựa màu đen dùng gỗ đàn mộc màu đen tạo thành —
Nếu hai người một chỗ..., hắn có thể đối với nàng thân thiện hơn nữa hay không?
“Ngươi đồ vô dụng này...” Tống Ẩn Nhi phủ xoa trên cánh tay nổi da gà, quay cửa xe lên.
Càng gần Tây Hạ, khí hậu liền càng thêm ác liệt, khí lạnh bên đường thẳng ép các nàng bắt đầu ngày đông giá rét.
“Ngươi muốn đi qua cùng Thác Bạt công tử hay không?” Nương của Tống Ẩn Nhi mặc áo lông ấm Thác Bạt Tư Công đưa, tay đang cầm trà sâm hỏi.
“Hắn lại không bảo ta cùng.” Nàng chu môi dưới.
“Ngươi là do hắn đưa sính lễ lập thành, nên hầu hạ hắn thỏa thỏa thiếp thiếp, hắn không gọi ngươi, ngươi cũng nên đi qua.” Nương của Tống Ẩn Nhi mặc dù không biết vì sao Thác Bạt Tư Công phải kêu nữ nhi giấu diếm sinh nhật, nhưng nàng cho rằng nữ nhi lấy chồng theo chồng, hắn nói cái gì, nữ nhi đều phải đồng ý.
“Nếu hắn chỉ xem ngươi là đầu bếp nữ, trên người mẹ con chúng ta cũng không có quần áo lông ấm này, ngươi đừng tưởng rằng nam nhân sủng ái có thể thật lâu, cha ngươi cũng chỉ là sủng hạnh ta một, hai tháng, nếu không phải ta có ngươi...”
“Dừng xe!” Tống Ẩn Nhi hô to một tiếng, không muốn nghe nhiều hơn những nữ tử không có nam nhân kia của nương, liền không thể sống yên phận trên thế gian.
Xe ngựa dừng lại, Tống Ẩn Nhi liền nhảy xuống xe ngựa. Mấy ngày nay nàng buồn hỏng rồi, cũng chịu đủ sự bỏ qua của hắn, nhân cơ hội này đi nói nhao nhao hắn cũng không phá hư.
Nàng chạy đến chỗ Tống Luân cưỡi ngựa theo ở bên người mẹ con các nàng, lớn tiếng nói: “Tống Luân, ta tìm hắn.”
Tống Luân thể trạng cao tráng gấp hai người bình thường, trên mặt có vô số vết sẹo gật đầu, cưỡi ngựa đến đằng trước cạnh xe ngựa nói nói mấy câu.
Xe ngựa đen ngừng lại.
“A...” Tống Ẩn Nhi đi hai bước, lại quay đầu vọt tới bên cạnh Tống Luân, từ cái túi bên hông lấy ra một bọc giấy nhỏ, nhét vào trong tay Tống Luân, “Xem ta đây hồ đồ, đã quên đem đồ cho ngươi. Hôm qua ta nghe thấy ngươi có chút ho, đây là quả bát tiên bí quyết trị ho của hiệu thuốc bắc chúng ta; kỳ thật cũng không phải bí quyết gì! Đây là quả phật thủ, trần bì, phục linh, cam thảo. đều là những loại dược liệu lạnh, sau khi phơi khô thì cắt hạt lựu, ngươi ngậm trong cổ họng sẽ thấy thoải mái hơn.”
Tống Luân nhìn cái bọc giấy trong tay kia, trong lúc nhất thời không biết nên đối mặt với ý tốt này như thế nào, chỉ có thể gật đầu.
“Ta đi trước.” Tống Ẩn Nhi cười, nhanh như chớp vọt vào trong xe ngựa đen. "Mẹ ta muốn ta đến với ngươi.”
Thác Bạt Tư Công nhìn đôi mắt long lanh của nàng, trái tim co rúc nhanh hạ xuống, ánh mắt nguyên bản sâu cũng chậm rãi buông ra.
Hắn đem sổ sách trong tay đặt qua bên cạnh, chuyên tâm nhìn nàng.
“Ta nghe thấy lời ngươi nói với Tống Luân, ngươi không sợ hắn?” Tống luân bởi vì từng biến thành tù binh, nửa bên mặt đều bởi vì hình phạt mà tràn đầy SẸO, người bình thường thấy, ai cũng run sợ trong lòng.
“Sợ cái gì?” Tống Ẩn Nhi kỳ quái liếc nhìn hắn một cái, lời liền oa oa ra miệng. "Sợ vết sẹo trên mặt hắn sao? Trên mặt sư phụ ta cũng có một đạo sẹo, nhưng hắn còn thương ta hơn cha ta, hơn nữa dọc theo con đường này Tống Luân thay hai mẹ con chúng ta thu xếp đông, thu xếp tây, cái gì ta cầm không được, còn chưa hô người, hắn liền chủ động hỗ trợ, ta cám ơn hắn còn không kịp, làm sao có thể sợ hắn?”
Thác Bạt Tư Công cảm giác trong trái tim có dòng nước ấm lướt qua, hắn không nhìn lầm người, nàng quả thật có năng lượng tốt đẹp. Nàng là một nữ tử có thể vì người yêu mà chết.
Năng lượng như vậy, làm cho máu ma tộc trong cơ thể hắn rục rịch, muốn cho nàng vì hắn sinh ra đời sau, muốn an bài một nghi thức cấm, cắn nuốt sạch tất cả năng lượng của nàng...
Tống Ẩn Nhi bị hắn nhìn chằm chằm có chút sợ hãi, đánh hai cái run run.
Thác Bạt Tư Công cầm lấy áo choàng lông hồ trong tay, cúi người ra trước giương lên.
Cả người Tống Ẩn Nhi bị áo choàng bao lấy, chợt bị ôm đến trên đầu gối của hắn.
“Thực vật nơi này phải tới tháng tư mới ra mầm mới, tám tháng đều có tuyết rơi, khí hậu so với Đại Tống các ngươi giá lạnh gấp mấy lần. Chờ sau khi về nhà, ta bảo đại phu thay ngươi điều dưỡng thân mình, nhất định phải đem thân thể luôn lạnh như băng của ngươi thành cường tráng một chút.” Hắn nói.
“Ngươi người này rất quái lạ... Rõ ràng mười ngày nửa tháng cũng giống như người xa lạ, hiện tại cần gì phải giả quen thuộc... Buông ra!” Nàng tránh vùng vẫy nhảy xuống thân thể hắn, nhưng căn bản không lực di động đôi tay sắt của hắn.
“Trước mặt người ở bên ngoài, ta là tộc trưởng Thác Bạt.” Mắt của hắn như lửa, cúi đầu che ở môi của nàng. "Ta không muốn làm cho bất luận kẻ nào biết ta quá mức để ý ngươi.”
Tống Ẩn Nhi mới trừng to mắt, liền bị lời lẽ nhiệt liệt của hắn đoạt đi tâm thần.
Hắn hoàn toàn hôn qua mỗi một tấc môi của nàng, không buông tha một chỗ nào có thể làm cho nàng rên rỉ, hắn thậm chí đẩy ra chân của nàng, để nàng giang chân ở trên người hắn, làm cho chỗ riêng tư nhất của hai người tiếp xúc cách xiêm y nóng bỏng.
Toàn bộ tứ chi bách hài của Tống Ẩn Nhi bởi vì hắn mà mềm yếu, nàng biết hắn có khả năng gây cho nàng kích tình, sợ mình không có cách nào khống chế khác, đành phải nhanh nắm vạt áo trước ngực hắn, nâng con ngươi lên xem xét hắn, hi vọng hắn thả nàng lần này.
Thác Bạt Tư Công tham luyến nàng từ trước đến nay trời không sợ, đất không sợ, mắt tinh mờ mịt, chỉ tại trước mặt hắn lộ ra thần thái thẹn thùng, ngay cả mắt cũng luyến tiếc chớp.
Dục vọng trong cơ thể khiến cho hắn muốn trực tiếp giữ lấy nàng ở trong xe ngựa, hấp thu mỗi phân mềm mại của nàng, khiến nàng ở trên người hắn vong tình, để cho mầm móng của hắn mọc rễ trong cơ thể nàng...
Không! Trên đường đi không cách nào kiếm thuốc tránh thai cho nàng, bởi vậy hắn mới cố gắng cùng nàng giữ một khoảng cách như vậy, hắn tuyệt không thể thất bại trong gang tấc ở lúc này.
“Xe ngựa này quá nhỏ không thể tận hứng, tạm thời bỏ qua cho ngươi.”
Lỗ tai Tống Ẩn Nhi cháy, nặng đánh xuống bả vai hắn, đang muốn nhảy về chỗ ngồi đúng, hắn lại đè nặng gương mặt của nàng dán tại trước ngực hắn.
Nàng đụng chạm lấy túi hương bạc chạm rỗng dưới quần áo hắn.
“Hương băng phiến và hổ phách trong túi hương ngửi lên thực thoải mái —” nàng nói.
“Ta nghĩ đến mùi của nó rất nhạt.” Là vì có nàng làm bạn đi!
“Sao lại phai nhạt? Toàn bộ trong xe đều là vị thuốc Đông y.” Nàng dùng sức hít thật sâu một hơi, không chú ý tới vui sướng trong tròng mắt đen của hắn, nhưng tò mò hỏi: “Nam tử như ngươi, làm sao có thể mang theo túi hương?”
“Đây là di vật nương của ta để lại cho ta.”
Nàng vươn tay xoa xoa đôi mắt nhíu chặt của hắn.
Hắn kéo tay nàng, dán ở trên túi hương.
“Ngươi thực đã tiếp nhận chức thủ lĩnh khi còn trẻ tuổi sao?” Khí thế của hắn thật kinh người.
“Mười năm trước.”
Mười năm trước, hắn vì thay đổi Bộ Lạc Thác Bạt lấy phương pháp quỷ thần trị nhà, dứt khoát quyết định tiếp chức thủ lĩnh.
Hắn nghĩ trước khi ma tính của hắn còn chưa mất đi nhân tính, dùng hai tay làm cho thanh cổ, Đại Hoàng, cẩu kỷ tối ưu nhất của bộ lạc bán được giá tốt nhất, trở thành kết quả nổi danh nhất Tây Hạ, để cho Bộ Lạc không cần dựa vào tế người sống cũng có thể qua ngày lành. Bất đắc dĩ là, Bộ Lạc vẫn tin tưởng tất cả phồn thịnh này, đều là bởi vì hiến tế mà có được phồn vinh.
Sau khi hắn tiếp vị trí thủ lĩnh, đã đem việc tế người sống bốn lần một năm, sửa thành một năm một lần. Trong trường hợp đó, mặc dù hắn hạ lệnh giảm bớt hiến tế sinh ra mỗi quý, lại vẫn không cải biến được tai họa mỗi lần, Bộ Lạc liền muốn dâng lên chính thất của kẻ giàu có quyền thế để tế — hắn từng nghiêm hình cấm qua, nhưng Bộ Lạc lại bắt đầu xuất hiện hình phạt riêng, chết càng sâu. Vì thế, hiến tế một năm một lần liền như vậy duy trì tiếp.
Nhưng, chuyện để cho hắn bất an, mỗi lần hành động hiến tế bắt đầu, hắn thân là người chủ tế tuyên đọc chú ngữ, ma tính trong cơ thể quả thật có thể từ trong sự sợ hãi của người bị tế, được đến năng lượng rất lớn; tựa như khi mẹ hắn còn sống từ mấy trận hiến tế người sống, đến duy trì lực ma tính trong cơ thể nàng.
“Vì sao ngươi xem ra bi thương như vậy?” Tống Ẩn Nhi hỏi.
“Bởi vì...” Hắn không cải biến được ma tính trong cơ thể, cũng không biết sau lần cứu người đó, hoàn toàn mất đi nhân tính.
“Bởi vì sao?” Nàng nắm tay hắn, hy vọng có thể chia sẻ nỗi đau của hắn.
“Bởi vì ta đau lòng Bộ Lạc mê tín, để cho ta phải vì ‘bát tự tương xứng’ mà cưới vợ.” Hắn nói, nhịn không được mười ngón gi¬ao chặt chẽ cầm chặt tay nàng.
May mắn, hắn sẽ không cưới nàng thành chính thất, nàng không cần vì thế mà hy sinh...
“Ngươi không giống như là người mặc cho người khác định đoạt.”
“Bộ Lạc Thác Bạt có năm trăm lẻ tám hộ, nếu lúc này ta cưới vợ có thể an lòng bọn họ, yêu thích của ta liền không sao cả.” Hắn nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Hắn không muốn nàng sợ hãi, bởi vậy không có ý định để nàng biết tất cả ngọn nguồn, đợi cho hiến tế người sống thật sự bắt đầu, hắn lại đến trấn an nàng.
Tống Ẩn Nhi muốn xoay mặt đi, lại bị hắn giữ cằm, làm cho đôi mắt như lửa kia khoá lại ánh mắt.
Nàng xem thấy sự giãy dụa trong mắt của hắn, hiểu được dụng tâm hắn nói những lời này với nàng, nhưng nàng không cách nào đáp lại hắn, nói nàng có thể thông cảm ba vợ bốn nàng hầu của hắn.
“Lòng ta không rộng lớn như vậy, lúc này có thể để cho ngươi ôm, cũng bởi vì còn không có nữ tử khác cùng chung ngươi vớii ta.” Nàng thẳng thắn nói.
“Các nàng chỉ là công cụ nối dõi tông đường, ngươi khác.” Trong đôi mắt đen của hắn chỉ có một mình nàng.
Khí phách trong mắt của hắn cùng tham muốn giữ lấy khiến ngực nàng cứng lại, thiếu chút nữa sẽ gật đầu.
Nàng nắm chặt nắm tay, bắt buộc mình tức giận nói: “Ta không tin lời của ngươi.”
“Ngươi đừng không biết tốt xấu!” Mày rậm của hắn trầm xuống, lửa giận bùng lên, trầm giọng nói: “Ngươi nghĩ rằng ta suốt ngày nói những lời này để dỗ nữ nhân sao?”
Tống Ẩn Nhi nhìn khuôn mặt phẫn nộ có thể dọa khóc đứa nhỏ kia, thở dài, từ trong lòng ngực lấy ra một viên đường đặt ở trong lòng bàn tay. "Cho ngươi một viên đường, ăn đường không phiền não.”
Thác Bạt Tư Công trừng to mắt, bỗng dưng cầm bả vai của nàng. "Sao ngươi lại nói những lời này?”
“Bắt chước sư phụ ta a!” Nàng không rõ kích động trên mặt của hắn. "Từ nhỏ ta thường bị cha ta làm tức khó, sư phụ luôn an ủi ta như vậy.”
“Mười năm trước ngươi có đến Hoành Sơn ở biên giới Tây Hạ và Đại Tống hay không?” Hắn khàn giọng hỏi.
“Có lẽ đi! Mười năm trước, cha ta tâm huyết dâng trào mang theo ta và mẹ ta đến biên cảnh ăn mỹ thực, chúng ta là ở trong lữ trình gặp được sư phụ ta, hắn thấy ta bị chửi cũng cười hì hì, cảm thấy ta trẻ nhỏ dễ dạy, mới thu ta làm đồ đệ.” Nàng vừa nhún vai, một hồi thấy vẻ mặt kích động phẫn nộ của hắn, hì hì cười lại. "Đúng thôi, biểu tình nhiều một chút cũng không già giống tảng đá. Ngươi rốt cuộc ăn đường hay không? Không ăn, ta ăn.”
Thác Bạt Tư Công trừng mắt nhìn viên đường mạch nha hình tròn trong lòng bàn tay nhỏ phấn hồng của nàng tản ra vị thuốc Đông y nhàn nhạt. Hắn bắt lấy tay nàng, đem đường phóng tới miệng, đầu lưỡi thuận thế ở trong lòng bàn tay nàng trượt một vòng.
“Ngươi không cần luôn như vậy.” Nàng rất nhanh nắm chặt bàn tay, dấu ra phía sau.
“Chúng ta là vợ chồng, không có gì phải thẹn thùng.”
“Bây giờ còn không phải vợ chồng!” Nàng nhíu cái mũi, tâm tình đột nhiên biến nguy một chút.
“Nghĩ cái gì?” Con ngươi đen củaThác Bạt Tư Công thẳng bức đến trước mặt của nàng.
“Nam nhân đều không phải thứ tốt.” Nàng bật thốt lên nói.
“Đúng vậy, tiếp tục nghĩ như vậy.” Hắn gật đầu.
Nàng trừng mắt hắn, phốc một tiếng bật cười, tiếng cười trong trẻo, tươi cười xinh đẹp, khiến hắn nhịn không được dùng môi cướp lấy tươi cười này.
Xe ngựa vào lúc này dần dần chậm lại.
“Thủ lĩnh, chúng ta đã tiến vào Tây Hạ.” Tống Luân ở ngoài xe ngựa nói: “Trưởng lão Bộ Lạc phái người, nói bọn họ đã dẫn người ở chỗ đóng trại chờ nghênh đón ngài.”
Thác Bạt Tư Công bắt buộc mình từ môi nàng ngẩng đầu, không vui nói: “Không phải bảo bọn họ đừng đến sao?”
“Bọn họ... Còn dẫn theo hai người khác lại đây.” Tống Luân nói.
Thác Bạt Tư Công nghe ra ý ở ngoài lời của Tống Luân, cúi đầu nguyền rủa một tiếng.
“Ta trở về theo giúp nương ta.” Tống Ẩn Nhi vừa thấy đại gia tựa hồ không vui rồi, nàng từ trong ví lấy ra một cái bao giấy dầu nhỏ nhét vào trong tay hắn. "Cho ngươi toàn bộ bao đường này, ngươi xem ra thực cần.”
Nàng điểm nhẹ mi tâm nhíu chặt của hắn, xoay người nhảy xuống xe ngựa, lui về trong mái hiên xe của mình.
Tống Luân xác định Tống Ẩn Nhi đã rời đi, tiến lên đứng ở cạnh cửa, thấp giọng lại nói mấy câu.
Thác Bạt Tư Công nghe xong trưởng lão Bộ Lạc truyền đến tình thế các vương gia hoàng thất Tây Hạ tranh giành ngôi vị, hắn gật gật đầu, để cho Tống Luân đóng cửa xe.
Mày của hắn vẫn không có buông ra, nhưng đường mạch nha ở phần môi cùng giấy dầu bao trong tay, lại làm cho trong lòng hắn có vị ngọt khác thường.
Có nàng ở bên người, có sự quan tâm của nàng, hắn lại lần nữa cảm giác mình giống người. Cuối cùng cũng có lúc trên trời không bạc đãi hắn...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...