Trên vách đá nứt kéo dài xuống đáy dốc mọc ra tinh thể, từ màu trà dần ngả màu đậm hơn, càng là khối đá tinh thể mọc ở tận cùng thì màu càng đậm, từ màu trà chuyển thành màu nâu sẫm, rồi từ màu nâu sẫm gần như biến thành màu thủy tinh đen như mực.
Một số tinh thể không bị bóng sáng che mất, dưới ánh nắng trực tiếp chiếu rọi xuống phản chiếu ra tia sáng gần như chói mắt.
Bề mặt tinh thể đen thui bị nắng gắt chiếu cả ngày, dễ dàng hấp thu ánh nắng chiếu rọi bây giờ trở nên nóng phỏng tay, hoàn toàn không thể dùng bàn tay trần chạm vào nó.
Số lượng đám thú nhân từ trong góc đi tới nơi này khá đông, Trương Diệu nhìn kỹ, tính nhẩm, ít cũng cỡ mười mấy hơn hai mươi tên.
Bề ngoài của chúng nó giống hệt như thú nhân mà anh trông thấy trong bộ lạc cây vây quanh.
Có thú nhân toàn thân đầy lông, có thú nhân vạm vỡ đầu người mình thú, càng có thú nhân Xích Kha kiểu đầu thú lông lá mà mình người.
Bên cạnh chúng nó còn dắt mấy con chim Oa Vỏ mà Trương Diệu từng thấy chúng nó ở trong bộ lạc gọi về, đám chim này thể tích khổng lồ, vừa giống chim vừa giống sâu, còn mọc cái vỏ to trên lưng, toàn thân bao phủ một lớp lông chim hình tròn màu xám, có chân giống chân màng của rùa biển.
Cách vài thú nhân sẽ dắt một con như vậy.
Trên vỏ phẳng của chim Oa Vỏ không có thú nhân nào ngồi lên, vậy đám thú nhân dắt bầy chim Oa Vỏ đến bên này làm gì?
Chuyện kỳ lạ nhất là trên người thú nhân và chim Oa Vỏ vẽ loạn trên người bằng bột phấn màu xanh lục, màu giống đá chim công.
Bột phấn bôi khắp người chúng nó, trên gò má cũng bôi loại màu này.
Trương Diệu hoang mang quan sát, không biết đám thú nhân làm cái gì, nếu thấy kiểu hình vẽ thân thể trong lễ tế thì anh còn hiểu đôi chút, nhưng bôi toàn thân, bôi lên người chim Oa Vỏ luôn thì hơi kỳ lạ.
Trương Diệu quay đầu nhìn Bùi Yến nằm sấp bên cạnh mình, dùng ánh mắt thắc mắc dò hỏi Bùi Yến, muốn tìm hiểu chuyện này là sao.
Nhưng hành vi kỳ lạ của đám thú nhân, bao gồm thứ chúng bôi trên người, dù Bùi Yến ở trên đảo, đã quen thuộc mọi thứ thì cũng mờ mịt, thấy Trương Diệu nhìn sang mình, hắn lặng lẽ lắc đầu biểu thị tạm thời không biết gì.
Đám thú nhân dắt lũ chim Oa Vỏ dọc theo con đường đá tự nhiên nứt ra trong sườn núi đi hướng mé trái, từ từ khuất bóng, đám người Trương Diệu vẫn không phát ra chút âm thanh.
Mãi đến trôi qua mười mấy phút, Bùi Yến nghiêng tai lắng nghe một lúc, xác định đám thú nhân đã đi xa mới gật đầu với Trương Diệu.
Cái gật đầu của Bùi Yến khiến người căng thẳng nằm sấp bên cạnh đặt trái tim treo cao xuống chỗ cũ, thở phào một hơi.
Triệu Tường Quốc và Lưu Vinh chưa từng gặp thú nhân thì lúc này đang đổ mồ hôi lạnh, cảm xúc dao động.
Đến bây giờ bọn họ vẫn không dám tin tưởng vào mắt mình, không ngờ còn có một đám sinh vật trông giống con người nhưng hoàn toàn khác biệt đang sinh sống trên hòn đảo này, mặc dù không biết chúng nó lợi hại cỡ nào, nhưng nhìn bốn người trẻ tuổi ở bên cạnh đều lộ biểu cảm nghiêm túc, e dè thì Triệu Tường Quốc, Lưu Vinh đại khái có thể phỏng đoán ra đám thú nhân kia rất có thể là sinh vật cực kỳ khó giải quyết.
Nếu chạm mặt với chúng nó thì không biết sẽ có hậu quả gì.
Lưu Vinh không giữ bình tĩnh được nữa, quay đầu hướng nhóm Trương Diệu, mở miệng hỏi:
- Chúng nó là thú? Hay là con người? Rốt cuộc là quái vật gì vậy?
Hạng Thần khoanh tay, hừ lạnh một tiếng, liếc xéo ba người Triệu Tường Quốc, đáp:
- Hừ! Mấy người vậy là may rồi, không đụng ngay mặt chúng nó.
Bọn chúng là thú nhân Xích Kha, là quái vật thật lâu trước kia ăn trái cây kỳ lạ trên đảo rồi biến dị, trời sinh tính cách hung hăng tàn nhẫn.
Có năng lực thân thể tự lành siêu hơn chúng ta, thích giết chóc và bắt giữ loài người.
Nếu mấy người thật sự đụng phải chúng nó thì toi đời.
- Đáng sợ dữ vậy?
Cổ họng khô khốc cố gắng nuốt nước miếng xuống, hễ Lưu Vinh nghe người khác nhắc tới chuyện giết chóc là không kiềm được nhớ lại cảnh tượng máu me ông già đáng sợ kia giết người, trong lòng e sợ rùng mình.
Kể từ khi cảnh tượng tàn nhẫn người giết người phát sinh ở trước mặt của Lưu Vinh thì gã không thể giống như lúc mới lên đảo, ảo tưởng mình giả vờ làm cảnh sát không ngán ai nữa, chẳng còn lá gan và dũng khí phồng to vô hạn.
Trơ mắt nhìn cảnh giết người cộng thêm bị vạch trần thân phận, hai tầng áp lực khiến Lưu Vinh dần lộ ra tính cách vốn có.
- Đúng vậy, nếu bây giờ mà chúng ta gặp phải chúng nó thì phiền phức.
May mắn tách ra, tôi thấy bây giờ có thể xuống dưới.
Ở yên tại chỗ chờ lâu như vậy, Trương Diệu đoán đám thú nhân đã đi xa rồi, xem bộ dạng của chúng nó thì phỏng chừng sẽ không chợt nhớ cái gì rồi vòng về, anh nghĩ cả nhóm nên tranh thủ thời gian đi xuống dưới.
Trương Diệu dẫn đầu bấu vào tinh thể mọc đầy bốn phía, vừa chắc vừa dễ nắm, anh dọc theo sườn núi chậm rãi leo xuống chỗ khe nứt sâu, dọc theo khe hở bên dưới đi theo phương hướng bên tay phải thú nhân mới đi ra.
Nếu đi bên tay phải thì có lẽ sẽ tìm được thứ bọn họ luôn tìm kiếm.
Người ở phía sau vốn ngồi hoặc nằm sấp, thấy Trương Diệu và Bùi Yến đi xuống thì lật đật đứng lên theo, bắt chước hai người cẩn thận leo xuống.
Đáng mừng là trên vách đá mọc đầy tinh thể có màu bán trong suốt hình dài, khiến nhóm Triệu Tường Quốc thể lực khá yếu có thể dùng tay bấu chặt tinh thể, chân đạp lên tinh thể thuận lợi bò xuống, không xảy ra nguy hiểm như gặp ngoài ý muốn bị hụt chân.
Chờ mọi người đều xuống con đường tận cùng khe nứt, bọn họ tiếp tục đi bộ quẹo về bên phải khe hở.
Dưới đất rải rác đa số đá vụn nhỏ màu đen và màu xám xen lẫn nhau, nhưng càng đi về phía trước, đá vụn càng nhỏ thành hạt, đến đoạn đường sau thì mịn như hạt cát hòa lẫn với cát mảnh màu vàng xuất hiện ở phía trước.
Chân đạp lên bãi cát tự nhiên xen lẫn màu vàng và trắng, luồng gió mang theo mùi nước biển nồng thổi vào mặt, Trương Diệu dừng bước chân, nhỏ giọng thì thầm:
- Biển...
Mặc dù dọc đường đi cũng có thể ngửi được mùi biển, nhưng đây rõ ràng là gió từ đằng trước thổi tới, đủ thấy bọn họ cách biển rộng không còn xa, chẳng lẽ thuyền mà họ muốn tìm nằm gần bờ biển?
Mọi người cùng nhìn phía trước, trông thấy điểm cuối nối thẳng với con đường, là bãi biển cát trắng vàng nhìn không thấy cuối, biển cả chưa thấy nhưng đã ngửi được mùi nằm ở tận cùng bãi biển cát.
Không ngờ nhóm mấy người bọn họ vòng qua vòng lại rồi đến khu vực rìa đảo.
Trừ có gió biển ra, Trương Diệu dường như phát hiện thứ bọn họ vất vả tìm thật lâu nằm ở góc vách đá kéo dài về phía xa.
Đó là...!thuyền từ gỗ nổi.
Đã giả tưởng nhiều loại tình huống, có lẽ thuyền bị thú nhân xử lý rồi, bạo lực gỡ bỏ.
Hoặc vì thời tiết khắc nghiệt và thời gian tàn phá, có lẽ thuyền đã rách nát hết đường cứu.
Tất cả đều là tình huống bi kịch nhất có thể xuất hiện trong giả tưởng của Trương Diệu, mặc dù anh rất hy vọng qua nhiều năm như vậy nhưng thuyền vẫn được giữ gìn không sứt mẻ.
Trương Diệu leo lên vách đá bên cạnh, nhìn về phía bóng thuyền còn mơ hồ chỉ có một đốm nhỏ, dùng một loại xương đầu cá sông nào đó bị Bùi Yến thu thập từ bao giờ rồi đưa cho anh, nó có kết cấu xương kỳ lạ trong suốt, mảnh xương lõm vào có công năng soi hình.
Kha Diệc Xảo cũng giúp đỡ lục từ trong túi hành lý màu lam của mình ra một đống lá cây đã phơi khô dùng làm thảo dược, cuộn chúng lại thành một cái kính viễn vọng đơn giản.
Trương Diệu cầm nó đặt ở trước mắt, nhìn về phía vị trí thuyền, phối hợp thị lực siêu mạnh không thuộc phạm trù con người hiện giờ của mình, anh có thể thấy rõ hình dạng con thuyền ở phía xa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...