Liễu Tú Nhã sau khi tiêu hóa hết mớ kí ức lộn xộn, lung tung này thì nàng chỉ lại thở dài, sau khi đoạt xa sống lại thì số lần nàng thở dài của một ngày cộng lại còn nhiều hơn đời trước của nàng. Liễu Tú Nhã thật không biết nên chán ghét cái cô gái cùng tên với nàng này hay thương hại nàng ta nữa(Tiểu Dạ: Liễu Tú Nhã, cô xác định bản thân có cái gọi là lòng thương hại này mà không phải là bị đói đến hoa mắt - Liễu Tú Nhã: " sờ sờ cằm, híp mắt" hừm, mẹ ruột nói hơi có lý - Tiểu Dạ: Ngất). Liễu Tú Nhã cũng không kịp làm một hơi xuân thu bi thảm hiếm có của mình thì phát hiện một vấn đề nữa là từ nãy giờ cô vẫn quang lõa thân mình mà ngồi suốt một buổi, hơn nữa cả người vẫn còn thê thê thảm thảm một thân vết tích, nghĩ như vậy cô lại thở dài lần nữa, bọn cầm thú này xong việc cũng phải giúp cô thanh lý chứ dù gì cũng đã lấy mạng mà bồi bọn họ cả đêm. Liễu Tú Nhã chỉ đành đứng lên lê cái thân tàn này đi phòng tắm, vừa nãy trong lúc đi quan sát khung cảnh xung quanh thì cô đã cảm thấy phía dưới có một dòng nước ấm chảy ra liên tục, cô cũng biết nó là cái gì, nhưng lúc đó đang bận dò xét nên cô không quan tâm lắm, giờ giữa hai chân dính dính nhốp nháp khó chịu, hơn nữa trên người bakch dịch cũng ngưng kết thành mảng rất khó chịu. Liễu Tú Nhã mò được tới phòng tắm thì nhanh chóng cọ rửa thân thể, cô thật không thích trên cơ thể mình dính đầy mùi của kẻ khác chút nào.
Sau khi đã cọ rửa một thân ô uế, Liễu Tú Nhã thoải mái sạch sẽ bước ra, cô đứng trước một chiếc gương to để đánh giá cơ thể mới của mình, thật ra ngoại hình của "Liễu Tú Nhã" không xấu đến như nàng nghĩ, một gương mặt trái xoan mũm mĩm trong khá khả ái, miệng anh đào chúm chím nho nhỏ, đáng chú ý là một đôi mắt tròn to, rất sáng. Lúc Liễu Tú Nhã chưa đoạt xá đôi mắt này mang một vẻ u ám, áp lực trong đó là nhút nhát, ghen tị, nhưng sau khi Liễu Tú Nhã đoạt xá thì vẻ nhút nhát, ghen tị, u ám đó được thay bằng loại tự tin, bễ nghễ, còn thêm một chút phong tình như có như không, một mái tóc dài tựa thác đổ, nhưng do không chăm sóc nên nó có vẻ khô vàng, mất đi sức sống, một thân da thịt trắng trắng, không được mượt mà lắm, tổng thể nhìn khá thanh tú có ba, bốn phần giống với Liễu Tú Nhã kiếp trước.
- "Hừm, không tệ, ích ra nhìn cũng không ngại mắt của nàng"Liễu Tú Nhã nghĩ như thế rồi thỏa mãn gật gật đầu.
Liễu Tú Nhã hài lòng sờ sờ thân thể của mình thì một tiếng kiêu đói khát vang lên, nàng nhất thời quên cơ thể hiện giờ không giống như trước, tuy tu vi vẫn còn nhưng thân thể này thật sự quá yếu không dung nạp nỗi lực lượng của bản thân, nàng đành áp chế linh lực hàng xuống thấp để phù hợp với thân thể mới này, Liễu Tú Nhã nghĩ xem ra nàng phải mau luyện hóa cơ thể này để trong thời gian nhanh nhất đạt đến thời kì đỉnh phong. Liễu Tú Nhã đi xung quanh căn phòng để tìm thức ăn, trong một thứ hộp vuông gọi là tủ lạnh nàng tìm được một ích thứ, Liễu Tú Nhã mở ra nhai nhai, hơi cứng cứng, hình như thứ này gọi là thức ăn vặt, không tệ, nàng thực thích. Liễu Tú Nhã nhấm nuốt khoảng nữa túi thức ăn vặt thì hơi đỡ đói. Sau khi cảm thấy không còn cảm thấy đói khát nữa thì nàng ngưng lại, thói quen của Liễu Tú Nhã từ khi còn bị giam cầm là không nên ăn quá no, chỉ cầm chừng là được bằng không khi cơ thể quen với sự no căng rồi thì khi đói lại nó sẽ không chịu được. Khi còn ở thạch động, khẩu phần ăn của nàng không nhiều chỉ có một thùng đựng đầy thứ hỗn tạp, nàng cũng phân không rõ đến cùng mình ăn là cái gì, nhưng như thế nàng cũng phải tiết kiệm vì một thùng đó nàng phải ăn đến hai tháng mới có phần tiếp theo.
Liễu Tú Nhã cảm thấy thực sự rất ngon nàng ăn thêm vài miếng thì ngừng lại, nàng bỏ túi thức ăn vào tủ lạnh rồi quay về ghế salon ngồi đả tọa, giờ thì nàng biết đây gọi là ghế salon, thực sự là tên kì lạ, Liễu Tú Nhã miệng thấp giọng đọc một chuỗi chú ngữ, trước mặt nàng xuất hiện một chiếc vòng tay màu bạc, thân vòng vẽ hoa văn chằng chịch, Liễu Tú Nhã nhờ một lần cơ duyên tìm được một bí quyết có thể kiến tạo một khoảng không gian trống tương tự như túi càn khôn nhưng túi càn khôn phải mang theo bên người còn khoảng không gian này thì luôn di động theo linh hồn của nàng, nàng ở đầu thì nó ở đó. Nàng ở khoảng không gian này cất dấu những thứ quan trọng như bí tịch, linh đan, pháp bảo, tuy cách sử dụng của nó dùng để cất giấu an toàn hơn túi càn khôn nhưng cách mở ra thì hơi phức tạp, phải niệm chú ngữ chứ không phải dùng linh thức như túi càn khôn.
Chiếc vòng tay này là một trong các bảo bối của nàng, nó có thể tự do biến hình dạng để tiện mang theo, quan trọng là trong nó tràn đầy linh khí tinh thuần, Liễu Tú Nhã một thân ma căn có thể gọi là thiên tài tu luyện nhưng chỉ trong vòng nghàn năm tu luyện đến Hóa Thần Kì chiếc vòng này là một trong số nguyên nhân, phải biết rằng tu sĩ tu luyện điều dựa vào linh khí, bọn tu sĩ vây bắt nàng miệng nói đầy nhân nghĩa nhưng nàng biết chúng quan tâm chính là bí mật tu luyện của nàng. Liễu Tú Nhã dùng linh thức biến vòng tay thành dây chuyền đem đeo ở trên cổ, nàng bắt đầu tu luyện thần thể này. Liễu Tú Nhã đả tọa đến khi bên ngoài vang lên thanh âm của chuông cửa mới từ trong thức hải tỉnh lại. Liễu Tú Nhã cau mày, nàng ung dung đứng lên tìm trong tủ quần áo một cái áo choàng tắm mặc vào, rồi đi ra mở cửa.
Người ngoài cửa là một nhân viên phục vụ, anh ta lễ phép cúi chào Liễu Tú Nhã rồi nhẹ nhàng nói:
- Xin lỗi đã làm phiền tiểu thư, không biết tiểu thư có yêu cầu phục vụ gì không ạ.
Cô gái này là hôm qua Tống thiếu gia mang đến, mọi người điều biết là để làm gì, sáng nay Tống thiếu gia cùng bạn của ngài đã rời đi từ sớm, bọn họ cũng không căn dặn gì, theo lệ thường thì có những việc như vậy, khi cô gái tỉnh lại chắc sẽ gọi phục vụ để đề yêu cầu như ăn, uống hoặc mua ích quần áo cho cô ta, nhưng bọn họ chờ mãi từ sáng đến nay đã gần chiều tối mà không thấy có yêu cầu gì được đề xuất, bất đắc dĩ họ phải lên gõ cửa sợ có điều gì sơ xuất. Liễu Tú Nhã nhìn nhân viên phục vụ trước mặt, nàng nghĩ nghĩ rồi nói:
- Trước tiên mua một bộ quần áo đưa lên, sau đó giúp ta kiêu một chiếc taxi lại đây.
Hết cách, quần áo của "Liễu Tú Nhã" điều bị bọn kia xé thành vải vụn, không có quần áo nàng không thể quang lỏa mà đi ra ngoài, thuật ẩn thân của nàng còn chưa luyện thành đâu. Nhân viên phục vụ nghe vậy hỏi thêm một vài câu về số đo cùng yêu cầu mẫu quần áo gì rồi mới đi vào thang máy. Liễu Tú Nhã tiếp tục tu luyện đến khi nhận được quần áo thì nàng lập tức mặc vào và leo lên chiếc taxi đợi sẵn. Liễu Tú Nhã tìm được trong đống quần áo bị xé nát kia một cái bóp nhỏ, trong đỏ có ích tiền mặt sơ sơ khoảng vài trăm nhân dân tệ cùng với vô số thẻ ngần hàng. Liễu Tú Nhã đọc địa chỉ nhà của thân thể này cho bác tài, từ sau khi thành niên thân thể này đã xin cậu mợ dọn ra ở riêng, dù cậu của "Liễu Tú Nhã" không đồng ý nhưng "Liễu Tú Nhã" rất kiên quyết nên cũng đành đồng ý, "Liễu Tú Nhã" 18 tuổi đã có đủ quyền lợi dân sự nên cậu của "Liễu Tú Nhã" cũng không thể quản nhiều, sỡ dĩ không đồng ý cho "Liễu Tú Nhã" dọn ra riêng là vì trong tay "Liễu Tú Nhã" có một số tài sản khủng của nhà họ Liễu để lại bao gồm tiền mặt và bất động sản. Lý gia tuy là danh gia vọng tộc nhưng số tài sản của Liễu gia thật sự rất khiến người ta động tâm.
Liễu Tú Nhã về đến phòng ở, thật ra một trong những bất động sản của gia đình họ Liễu thì ngã nằm trên salon, thật sự thân thể này quá yếu bị lăn qua lăn lại cả một đêm, thật là có chút ăn không tiêu. Hiện giờ Liễu Tú Nhã đã tốt nghiệp không cần đi học, nàng lại không nghĩ đi thi cái gì gọi là đại học, thứ nhất nàng không cảm thấy cần thiết, thứ hai nàng cũng không có thời gian để làm những chuyện mà nàng cảm thấy không hữu dụng cho nàng. Liễu Tú Nhã về nhà chưa được bao lâu thì một âm thanh inh ỏi vang lên, nàng nghiêng đầu nhìn về phía vật thể phát ra tiếng vang, là điện thoại bàn. Liễu Tú Nhã nhấc máy lên, khẽ hỏi:
- Ai vậy....
Đầu dây bên kia một giọng nói của nhẹ nhàng vang lên:
- A lô, tiểu Nhã à, cả đêm qua em đi đâu, sao điện thoại di động của em không liên lạc được, em có biết cả nhà lo lắm không, ba mẹ thức cả đêm không dám ngủ đấy, chị cũng lo lắm, tiểu Nhã à, chị biết em thích Hàn ca ca nhưng mà tình cảm là không ép buộc được, chị thật sự yêu Hàn ca ca, chị không muốn em đau khổ nhưng mà...nhưng mà....chị thật sự không buông được...em tha thứ...tha thứ cho chị
Bên kia đầu dây thanh âm như run rẩy nghẹn ngào, nghe rất đáng thương. Liễu Tú Nhã đang cố nhớ xem đây là ai thì một giọng nói khác đã vang lên, lần này là của một bác gái trung niên.
- Liễu Tú Nhã, chúng ta nuôi mày, cho mày ăn, cho mày mặc, mày lại làm chuyện như thế để báo đáp chúng ta à, mày có còn lương tâm không, tiểu Tịnh đã khổ lắm rồi mày lại còn đối xử như thế với nó, nó xem mày như em, sao mày lại táng tận lương tâm không biết xấu hổ như thế hả, sao mày dám bò giường của vị hôn phu chị mày hả....
Bên kia vẫn đang rít gào, chửi bới, Liễu Tú Nhã bên này rốt cuộc cũng nhớ ra đây là ai, chẳng phải Lý Văn Tịnh và mẹ của cô ta Hứa Y Hồng thì là ai. Hứa Y Hồng là chị của mẹ Liễu Tú Nhã, năm đó bà ta yêu cha của Liễu Tú Nhã nhưng ông lại một lòng si mê mẹ của nàng, cuối cùng hai người tu thành chính quả, Hứa Y Hồng tuy không cam tâm nhưng cũng không làm gì được đành gả cho Lý Văn Quang, thật không ngờ một hồi tai nạn xe cộ cướp đi mạng sống của ba mẹ Liễu Tú Nhã, nhà họ Liễu vốn đơn bạc nhưng gia sản lại nhiều, Lý Văn Quang lòng tham sinh ra xin được quyền giám hộ Liễu Tú Nhã, bao nhiêu năm qua ông ta luôn ngầm chiếm ích nhiều gia sản nhà họ Liễu nhưng chỉ là khoảng 3, 4 phần đại bộ phận điều nằm trong di chúc của luật sư nhà họ Liễu.
Liễu Tú Nhã nghe bên kia chửi bới càng hăng, nàng thì mày cũng không nhăn, không thể nói bị gọi là nữ ma đầu bị chúng tu sĩ mắng chửi hơn nghàn năm qua thì công lực của Hứa Y Hồng còn kém không chỉ một chút. Hứa Y Hồng mắng đến miệng khô lưỡi khô mà đầu dây bên kia không ừ à một tiếng, bà ta tức càng lớn giống như Liễu Tú Nhã khinh thường không thèm nói chuyện với bà vậy, bà ta quát lên:
- Liễu Tú Nhã, mày thái độ vậy là sao.
Liễu Tú Nhã lúc này mới chậm rì rì lên tiếng:
- Thưa mợ, Liễu Tú Nhã này muốn bò giường ai hình như mợ không có quyền quản, hơn nữa nếu Tống Cảnh Hàn không động thì ta có thể tự mình leo lên người anh ta động sao, quần là tự anh ta cởi, áo cũng do anh ta thoát, ta cũng hết cách, còn vấn đề ăn cháo đá bát, Liễu Tú Nhã này không ăn trắng cơm nhà mợ, gần bốn phần gia sản của Liễu gia chẳng lẽ không hoàn đủ tiền cơm mười mấy năm của ta. Nếu mợ cảm thấy ta nói không đúng, ta có thể nhờ luật sư Liễu gia tính tổng tiền mà bốn phần gia sản của Liễu gia có thể cho ra xem có trả *** chi phí cho mười mấy năm của Liễu Tú Nhã này không.
Hứa Y Hồng nghe khúc đầu thì mặt mày tức đến đỏ ao, đến khúc sau thì xanh mét, không ai rõ hơn bà ta mấy năm nay Lý gia đã ngầm chiếm bao nhiêu tài sản của Liễu Gia, nếu bị phơi ra quả thật là mặt mũi của Lý gia điều bị mất hết. Hứa Y Hồng giọng bị ức chế đến run rẩy:
- Mày...mày....Liễu Tú Nhã sao mày có thể...có thể......
Liễu Tú Nhã không còn kiên nhẫn nghe bà ta méo méo chít chít, lạnh giọng nói:
- Ta không cần biết có thể hay không thể, chỉ cần biết có làm hoặc không làm, mợ à, đừng bức người quá, con thỏ nóng lắm cũng biết cắn người, đạo lý này chắc mợ cũng biết, mấy năm qua ta luôn nhường nhịn mọi người, nhưng không phải ai cũng có quyền đạp lên đầu ta, mợ chỉ vì một tên người ngoài mà mắng chữi cháu mình, thật khiến ta lạnh tâm. Huống chi, chuyện đó người tình ta nguyện, ta cũng không làm lớn chuyện, chị Tịnh lại ầm ĩ cái gì, nếu chị để ý như vậy thi sao không bõ hắn đi, thân dưới của hắn, hắn không quản được còn trách ai.
Hứa Y Hồng quả thật bị Liễu Tú Nhã nói đến máu dồn lên não, bà ta không biết tại sao Liễu Tú Nhã lại trở nên ăn nói lưu loát như vậy, bà ta cứ hô mày...mày..mãi mà không nói được lời nào, Lý Văn Tịnh ngồi kế bên cũng nghe rõ lời Liễu Tú Nhã nói, mặt mày cô ta xanh mét, vội cầm ống nghe lên khóc nức nỡ nói:
- Tiểu Nhã.....
Liễu Tú Nhã không đợi Lý Văn Tịnh nói hết đã lạnh lùng cười khẽ:
- Chị Tịnh à, Tống Cảnh Hàn hạng đàn ông ngay cả em gái của vị hôn thê cũng ngủ mà chị còn yêu thì quả thật khiến em khâm phục, bất quá chị chỉ trách cứ em mà không dám lớn giọng với hắn là làm sao à, em bị mất đời con gái chưa đòi hắn bòi, hắn dám hắt nước bẩn lên em, cẩn thận em đem chuyện này trình lên Tống bá bá, xem hắn có bị đánh gãy chân không.
Lý Văn Tịnh không dám nhiều lời nữa sợ Liễu Tú Nhã thật sự đem chuyện này nói cho ba mẹ Tống Cảnh Hàn thì xong hết, gia đình Tống gia rất trọng quy cũ nếu họ biết chuyện Lý Văn Tịnh sợ họ sẽ hủy hôn với Lý gia. Lý Văn Tịnh nói vài lời nhỏ nhẹ với Liễu Tú Nhã rồi cúp máy, Liễu Tú Nhã sau khi gác điện thoại chỉ nghĩ: hừ, toàn cái quỹ gì quấn thân không, đúng là một thân thể xui xẻo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...