Nhóm người Tống Cảnh Hàn ngồi trong đoàn xe xem xét bản đồ, phía trước là phải đi qua một hẻm núi rất nguy hiểm, bọn họ phải tính làm sao có thể giảm giá trị thương vong đến mức thấp nhất, khe núi này được tạo nên từ hai ngọn núi cao, trước mạt thế thì là cảnh đẹp sau mạt thế là địa ngục, mấy đoàn xe đi trước đã đưa tin là trong khe núi xuất hiện dơi biến dị, bọn chúng tụ tập thành đàn, gặp con mồi đi ngang qua thì xà xuống bấu chặt lên cổ con mồi rồi hút hết máu, bọn dơi rất dễ giết chết nhưng điều đáng sợ là con người sau khi bị chúng hút hết máu thì trở thành thây khô làm tay sai cho chúng, bọn thây khô này chỉ có xương và da nên nhanh nhẹn vô cùng, kẻ nào bị chúng túm lấy điều không thoát được.
Những đoàn xe đi trước điều trả giá thảm thiết mới vượt qua được khe núi này. Lâm Hạo Trạch chỉ vài nơi trên bản đồ rồi lên tiếng: " Chúng ta có thể sử dụng lưới sắt bao xung quanh xe, phía dưới tấm thép trên nóc xe dựng một số tấm thép để dị năng giả đạp lên đối phó thây khô, trên lưới sắt tạo ra nhiều điểm trống để binh linh phía dưới đặt súng liên thanh xử lý đám dơi "
Mọi người tạm thời không có ý kiến gì tốt hơn nên đành chấp nhận, trên bộ đàm vang lên giọng nói nhỏ nhẹ của Lý Văn Tịnh: " Buổi trưa rồi, mọi người đề nghị hạ trại nghĩ ngơi "
Nhóm người Tống Cảnh Hàn nhìn đồng hồ thì đã quá giờ cơm trưa nên quyết định kết thúc hội nghị và phát lệnh dừng xe, phía sau đoàn xe nhận được chỉ lệnh điều lục đục dừng xe.
Nhóm hậu cần chuẩn bị chỗ nấu cơm, Lý Văn Tịnh chỉ huy người dựng chỗ phát cơm còn cô ta thì đi đón nhóm người Tống Cảnh Hàn. Liễu Tú Nhã đột nhiên mất tích không rõ lý do nhưng điều đó làm cô ta mừng thầm, dù là ai cũng không muốn đối mặt với kẻ đã ngủ với vị hôn phu của mình.
Lý Văn Tịnh đến thì gặp Tống Cảnh Hàn đang đi về phía bên này, cô ta vội vàng qua đón tiếp, bỗng Lý Văn Tịnh nhìn thấy một bé trai mang gương mặt quen thuộc lướt qua trong mắt, cô ta tập trung nhìn kĩ thì như bị kinh hãi mà đứng chết trân.
Tống Cảnh Hàn đang định đi qua ăn trưa cùng Tống lão thì nhìn thấy Lý Văn Tịnh như tượng đá đứng chết trân trước mặt mình, hắn nghi hoặc nên quay đầu tìm kiếm, bỗng nhiên Mộc Tuấn Khanh kinh hãi la lên: " Cảnh Hàn, cậu có con rơi "
Tống Cảnh Hàn nhìn về phía Mộc Tuấn Khanh chỉ thì nhìn thấy một nhóm 11 người đang đứng, hắn chú ý đầu tiền là hai đứa bé trong đám người, một trai một gái, bé trai không cần phải nghĩ chính xác là mười phần mười bản thu nhỏ của hắn, không nghi ngờ hắn chắc chắn đứa bé này có quan hệ với hắn, còn bé gái thì có khuôn mặt cực kì đáng yêu, như con búp bê sứ mà mẹ hắn trưng bày ở phòng ngủ.
Nhóm người còn đang sững sờ vì hình dạng của đứa bé trai giống Tống Cảnh Hàn kia thì Hạ Hầu Nghị đứng kế bên chậm rì rì lên tiếng: "Tôi nghĩ không chỉ là Cảnh Hàn có con riêng đâu "
Lúc này mọi người mới chú ý bên cạnh còn có hai bé trai khác, nhìn mặt chúng mọi người điều đồng thời nhìn về phía Lý Tu cùng Lý Ngự. Mộc Tuấn Khanh kinh hãi nói: " này...này..Ngự, Tu hai cậu có con lớn thế này sao tớ không biết "
Sau khiếp sợ ban đầu thì là nghi hoặc: nhóm trẻ con này ở đâu ra à. Tống Cảnh Hàn, Lý Tu cùng Lý Ngự thì vắt hết óc nhớ xem mình để lại giống này ở đâu. Lý Văn Tịnh sau khi hoảng hốt qua đi thì nhìn kĩ nhóm người, lúc này cô thấy một người rất quen mắt, Lý Văn Tịnh không xác định kiêu lên: " Liễu Tú Nhã "
Bọn người Tống Cảnh Hàn mới để ý thấy trong đám người kia có hai cô gái, một người trong số họ nhìn khá quen mắt, Mộc Tuấn Khanh không xác định hỏi lại: "Thật là Liễu Tú Nhã, cô không nhìn lầm"
Chính xác hiện giờ Liễu Tú Nhã rất khác với lúc trước nếu không phải Lý Văn Tịnh kiêu tên ra thì họ cũng không xác nhận được đó có phải là Liễu Tú Nhã không.
Tống Cảnh Hàn ánh mắt biến lãnh, Liễu Tú Nhã cô ta muốn làm gì, đột nhiên biến mất rồi lại xuất hiện ngay tại đoàn xe, Tống Cảnh Hàn cười lạnh, chẳng lẽ chưa bõ ý định muốn dùng mấy đứa bé kéo sự chú ý của hắn. Tống Cảnh Hàn dẫn đầu mọi người đi về phía Liễu Tú Nhã.
Liễu Tú Nhã đang tìm chỗ ngồi để cho bọn nhỏ ăn cơm thì nghe thấy một giọng nữ quen thuộc mà xa lạ gọi cô:
" Tiểu Nhã, là em, thực là em tiểu Nhã "
Liễu Tú Nhã nghiêng người nhìn nhóm người xuất hiện, nàng đào tìm trong kí ức để xác định tính danh của nhóm người này, hết cách trí nhớ cô rất kém chỉ nhớ được những người thân còn ngoài ra đối với cô những người khác thì ai cũng như ai điều giống nhau.
Lý Văn Tịnh gặp Liễu Tú Nhã không thừa nhận cũng chẳng tra lời, cô cắn môi, nước mắt chảy ra: " Tiểu Nhã sao em lại làm vậy, dù cho em giận chị cũng không nên bỏ nhà đi như thế, ba mẹ rất lo cho em, chuyện năm năm trước chị không trách em, lúc đó em trẻ người nên làm việc không suy nghĩ là chuyện bình thường, tiểu Nhã em về đi được không "
Lý Văn Tịnh đau khổ kể lể nhưng không câu nào không ám chỉ sự kiến bõ thuốc của Liễu Tú Nhã, trong lòng Lý Văn Tịnh hận nghiến răng thật không ngờ Liễu Tú Nhã mạng lớn như vậy tận thế đến mà không bị tang thi cắn chết còn dắt theo tiện chủng của cô ta đến đây, vậy cô phải làm sao bây giờ.
Ngọc Lan Hân nhìn cô gái đau khổ khóc kể trước mặt lại nhìn phiên bản lớn của nhóm bảo bảo, cô quay qua hỏi Liễu Tú Nhã: " Nhã tỷ, đây là làm sao à "
Sau khi lục tung trí nhớ từ hồi nàng đoạt xá thì Liễu Tú Nhã vẻ mặt bình tĩnh chỉ chỉ Tổng Cảnh Hàn: " Đây là cha của tiểu Minh với tiểu Hi "
Sau đó lại dời ngón tay chỉ chỉ Lý Tu cùng Lý Ngự: " Bên tay trái là cha của tiểu Ân, bên tay phải là cha của tiểu Nhiên "
Ngọc Lan Hân nhảy dựng la lên: " Bà nó, là mấy tên bắn rồi không chịu trách nhiệm "
Tống Cảnh Hàn, Lý Tu cùng Lý Ngự nghe vậy thì đen mặt. Lý Ngự nhìn phiên bản thu nhỏ của mình vẻ mặt phức tạp, hắn cũng không biết giải quyết thế nào với đứa con từ trên trời rớt xuống này, hắn nhìn Liễu Tú Nhã nhẹ nhàng hỏi: " Tiểu Nhã, chúng ta tìm chỗ nói chuyện được không "
Tống Cảnh Hàn cũng nhìn chằm chằm Liễu Tú Nhã, hắn cũng đồng thời không bình tĩnh như mặt ngoài, hắn phải biết Liễu Tú Nhã muốn gì, nếu cô ta muốn vật tư hắn có thể cho cô ta một ích, đó là nghĩ đến một đêm tình kia, dù sao tấm thân xử nữu của cô ta là do hắn phá hơn nữa bây giờ còn đem theo con của hắn, còn nếu cô ta lòng tham không đáy, hắn cũng không ngại mà xử lý cô ta, hắn ghét nhất có người uy hiếp hắn.
Liễu Tú Nhã bỗng nhiên cảm nhận được ác ý ngùn ngụt từ nhóm người vừa đến, nàng khẽ nhíu nhẹ đôi mày liễu, nàng không rõ ác ý này từ đâu sinh ra chỉ biết nó khiến nàng chán ghét, nhưng đây là cha đẻ của nhóm bánh bao không phải nàng muốn giết thì giết, hơn nữa nàng cũng không còn là nữ ma đầu người người tru diệt năm xưa. Liễu Tú Nhã nghĩ nghĩ khẽ lắc đầu nói " Không có gì để nói, mấy bảo bảo luôn trong đoàn xe, có thể tìm chúng chơi nhưng phải nói với Phong thúc để xin phép ". Nếu họ không thích nàng thì nàng cũng không cần tiếp cận họ, chỉ cần họ không làm tổn thương bánh bao.
Hơn nữa Liễu Tú Nhã cảm thấy việc này chả có gì nói cả, trong giới tu chân có rất nhiều tu sĩ vì nằm tháng buồn chán cũng tìm rất nhiều người để tìm cách có một đứa con kéo dài huyết mạch hoặc vì đỡ nhàm chán, nhưng ngặt nỗi tu sĩ là nghịch thiên nên rất khó lưu hậu tự. Bọn người Tống Cảnh Hàn là cha đẻ của nhóm bảo bảo việc này cô không có gì để giấu cũng không ngăn cản bọn họ gặp bảo bảo. Liễu Tú Nhã nói xong thì quay về xe để lại một đám người mắt to trừng đôi mắt nhỏ.
Liễu Tú Hi động đầu tiên, bé chép chép miệng nhỏ nhìn về phía sinh vật gọi là "cha" kia, bỗng quay qua nói với Liễu Nhiên: " Nhiên Nhiên, ba chị cao hơn ba em, sao này chị cũng sẽ cao hơn em..hì..hì...hì..."
Liễu Nhiên lé mắt nhìn cười như ngốc Liễu Tú Hi: " Ngốc muốn chết, con gái giống mẹ, có thấy mẹ thấp hơn cha một cái đầu sao, chứng tỏ Hi nhi sao này cũng thấp như mẹ...ha..ha..ha."
Liễu Tú Hi tức giận gào lên: " Đồ điểu Liễu Nhiên, chị sẽ bảo tam đệ đánh em "
Đám người Tống Cảnh Hàn nghe xưng hô từ miệng mấy đứa bé thì tâm tình phức tạp, Lý Ngự ngồi xổm xuống trước mặt Liễu Ân, hạ giọng hỏi: "Con gọi tiểu Ân, tên rất hay, ta là.....cha tên Lý Ngự"
Liễu Ân bình tĩnh nhìn người đàn ông vừa lên chức cha bé, đánh giá một chút, ân, bề ngoài nho nhã rất hợp thẩm mỹ của bé, sau đó gật nhẹ đầu mĩm cười, một bộ công tử phiên phiên, lên tiếng: " Con gọi Liễu Ân, sau này cứ gọi con là tiểu Ân hay Ân Ân điều được ".
Mộc Tuấn Khanh nhìn nụ cười kia chỉ cảm thán nói: " Di truyền đáng sợ "
Liễu Nhiên nhìn Liễu Tu trước mặt, cậu gật gật đầu vẻ hài lòng, rất khá nhất là cặp mắt hoa đào kia rất đẹp, chỉ thua bé một chút nhưng tạm chấp nhận vì thế bé cao ngạo nói: " Rất đẹp trai con cho phép chú trở thành cha của con "
Liễu Tu nãy giờ vẫn đang khiếp sợ, nghe vậy đen mặt, cái giọng điệu muốn đánh này là sao, hắn tỏ vẻ tuyệt không phải di truyền từ hắn, nhưng không thể nói, thằng nhóc này đúng là đẹp trai không thua gì hắn.
Tống Cảnh Hàn thì nhìn bản mặt lạnh nhỏ nhắn trước mặt mình chưa kịp nói gì thì Liễu Cảnh Minh đã lên tiếng trước: '' tên con là Liễu Cảnh Minh, lúc nãy cha không đúng tại sao lại phóng thích ác ý với mẹ, còn lần sau nữa thì con với cha quyết đấu "
Nghĩ nghĩ lại bổ sung thêm: " Bất quá mẹ không nói gì thì chắc là mẹ tha thứ cho cha rồi, mẹ có nói cho mọi người tiếp bọn con đi chơi thì ý là như thế, không có ý gì khác nhưng nhớ xin phép Phong thúc, nếu tự tiện đi thì thúc ấy sẽ rất lo lắng, giờ ngủ phải đi về, phải lo cơm cho tụi con "
Tống Cảnh Hàn nghe cậu nói vậy thì sững sờ một chút, hắn chỉ cho là Liễu Tú Nhã sẽ đề xuất yêu cầu gì quá đáng nên mới tỏ vẻ cự tuyệt khi nhìn thấy Liễu Tú Nhã, dù cho là ai bị đối tượng tình một đêm tìm tới cửa lại còn dắt theo con trai đến cũng điều cho là cô ta có ý xấu, nhưng khi thấy Liễu Tú Nhã quay người bõ đi thì hắn không đoán được Liễu Tú Nhã nghĩ gì.
Lâm Hạo Trạch nghe Tống Cảnh Minh liến thoắng đề yêu cầu, nhịn không được hỏi: "Mẹ con không sợ bên nhà cha con bắt con đi mất "
Liễu Tú Hi vội vã khoa trương mẹ bé ngay: "Họ không bắt được, mẹ sẽ đánh đánh, lần trước có kẻ xấu muốn dẫn Hi nhi đi, mẹ múa múa kiếm, kẻ xấu bị mẹ cắt thành thịt nát"
Tự thuật xong thì bé tỏ vẻ kiêu ngạo vì mẹ, ân, mẹ của bé rất lợi hại nga, Lâm Hạo Trạch nghe Liễu Tú Hi nói như thế thì cười ha..hả liên tục, mấy đứa bé này thật thú vị, hắn cũng biết chuyện Liễu Tú Nhã dù sao các gia tộc của thành phố H, có chuyện nào là giấu được lâu đâu, có điều Lâm Hạo Trạch nghĩ đến Liễu Tú Nhã vừa rồi, hắn lại nhìn không ra cô suy nghĩ gì, không phải nói cô yêu Tống Cảnh Hàn lắm hay sao, mới vừa rồi cũng không giống như thế, thật không hiểu.
Liễu Tú Hi nhìn Tống Cảnh Hàn anh tuấn, cương nghị trước mặt thì âm thầm đánh bàn tính, bé vội tỏ vẻ muốn đi chơi cùng người cha mới này. Tống Cảnh Hàn nhìn vẻ mặt đáng yêu của bé cũng không nỡ cự tuyệt, trong lòng nghĩ: cô bé này nhìn khá giống Liễu Tú Nhã.
Phong thúc gặp không khí có điểm lên trở lại thì cười cười nói: " Nếu tiểu Nhã đã nói vậy rồi thì các cậu cũng đừng ngại, bảo bảo đi chơi với cha phải ngoan, không chạy loạn "
Mộc Tuấn Khanh nhất thời cảm thấy thế giới có điểm vui đùa, hắn đã không theo kịp tư vi suy nghĩ của mấy người ở đây, cứ tưởng sẽ được nhìn thấy một màn khóc lóc, khổ sở, bi ai lụy tình, giờ tại sao lại chuyển qua màn cha dắt con đi chơi rồi.
Tống Cảnh Hàn tạm thời bõ qua những suy nghĩ rối ren, hắn hai tay dắt hai đứa bé đi về phía xe của Tống lão, hắn phải trình bày sự xuất hiện của hai đứa bé này cho mấy trướng bối nhà Tống lão. Nãy giờ bị bõ qua một bên Lý Văn Tịnh cắn môi oán hận: hừ, Liễu Tú Nhã mày nghĩ nhờ vào mấy đứa bé thì có thể bước vào Tống gia sao, mày đừng mơ.
Lý Văn Tịnh nhanh chóng chạy theo Tống Cảnh Hàn. Tống Cảnh Hàn nhìn thấy Lý Văn Tịnh bám theo thì cho cô ta một ánh mắt lạnh lùng, Lý Văn Tịnh căm hận giậm chân chạy nhanh về phía xe của Lý gia, cô ta cần tìm người thương lượng, sự việc hoàn toàn vượt qua sự kiểm soát của cô ta rồi. Lý Ngự và Lý Tu nhìn Lý Văn Tịnh chạy đi thì cùng lắc đầu, họ cũng đem theo con của mình đi về phía xe của Lý gia, bọn họ cũng cần giải thích một chút với gia gia và nãi nãi.
Trong xe Tống gia, Tống Lập Quốc vui vẻ nhìn mấy bánh bao trước mặt, ông không ngờ mình có chắt trai sớm như vậy, sau khi nghe Tống Cảnh Hàn trình bày hết mọi chuyện thì ông khẽ thở dài: "Thôi, chuyện của mấy đứa ta không quản, con thấy làm sao thì làm, tìm cơ hội nói chuyện với mẹ của chúng, hỏi xem cô ta có yêu cầu gì, nếu cần vật tư thì chúng ta có thể thương lượng, nhưng con gái người ta cũng đã sinh con trai cho con, không kể là vì lý do gì tuyệt không thể đe dọa người ta "
Tống Cảnh Minh nghe lão gia gia này nói vậy thì vẻ mặt dịu xuống, vị gia gia này không xấu, ích ra nhìn tốt hơn tên cha của cậu nhiều, vì thế cậu nói: " Mẹ không cần mấy thứ đó đâu, mẹ chịu theo đoàn xe điều là vì chúng con, mọi người không cần để ý đến mẹ, không có việc gì thì đừng làm phiền mẹ, mẹ không thích ồn ào "
Liễu Tú Hi cũng gật gật đầu nói: " Đúng, đúng, gia gia không nên làm phiền mẹ, nếu không mẹ mà nổi giận sẽ rất đáng sợ "
Tống Lập Quốc rất ngạc nhiên khi nghe bánh bao Hi nhi nói, ông còn tưởng cô gái đã sinh ra huyết mạch cho nhà họ Tống thì phải yêu cầu Tống Cảnh Hàn lấy cô ấy, nhưng nghĩ lại cô gái này hình như cũng sinh ra huyết mạch Lý gia, nếu nói chịu trách nhiệm thì thật khó phân là ai chịu, cha của Tống Cảnh Hàn không chịu nỗi sự cấu véo của vợ đành lên tiếng: " Cha à, có thể cho bọn nhỏ ăn cơm rồi, giờ đã quá giờ ăn cơm "
Tống Lập Quốc gật gật đầu, không thể cho chắt của ông đói được, thấy cha chồng đã gật đầu, Mạnh Ngọc Linh vội vàng đem bọn nhỏ kéo lại, a u, cháu của bà à thật đáng yêu, nhất là Liễu Tú Hi, bà vừa ôm vừa hôn mãi, bà háo hức nói: " Mau, mau, gọi bà nội..a...u..tiểu bảo bối của bà "
Liễu Tú Hi ngoan ngoãn gọi bà nội, ông nội, gia gia, vẻ mặt manh đến Tống lão dù gương mặt lạnh đến đâu cũng phải hòa tan. Bên Tống gia một mảnh hòa thuận ấm áp, bên Lý gia lại đang sôi trào, Hứa Y Hồng ngồi bệch dưới đất ăn vạ, vừa khóc, vừa mắng: " Thiên của ta ơi, Liễu Tú Nhã kia quyến rũ anh rể nó, còn câu luôn anh họ nó, giờ còn đem lũ tạp chủng kia về, đây là muốn giết ta mà, tiểu Tịnh thật khổ, khi không lại lòi ra hai đứa con riêng...hu..hu..."
Nói rồi lại ngã vào ghế mà khóc, Lý Văn Tịnh cũng chùi chùi nước mắt, Lý Văn Quang cũng nghiến răng, nghiến lợi, tức xanh cả mặt, Lý lão thấy Hứa Y Hồng càng nói càng quá đáng, vội quát to: " Câm miệng, muốn đem mọi người dẫn đến xem ngươi mất mặt sao, còn nữa con riêng cái gì, Tống gia vẫn chưa tổ chức lễ đính hôn, ngươi đã vội nhận con rể không sợ xấu mặt sao, còn nữa tạp chủng gì đó là huyết mạch Lý gia là chắt của ta, ngươi còn nói bậy cẩn thận đầu lưỡi của mình "
Hứa Y Hồng gặp Lý lão nổi giận thì thật sự sợ, run run không dám nói nữa, phải biết cha chồng của nàng tuy đã già nhưng uy nghiêm không hề suy giảm chút nào hơn nữa gia chủ của Lý gia vẫn là ông, Lý Văn Tịnh nghe ông nhắc chuyện đính hôn cũng buồn bực, rõ ràng bên Tống gia có ý chọn nàng nhưng sao mãi vẫn không đề lời, hiện tại địa vị của nàng không xác định, bởi vậy khi Liễu Tú Nhã dắt mấy đứa bé xuất hiện, cô ta mới hoảng loạn cầu cứu Hứa Y Hồng hy vọng bà náo lên, đem địa vị của nàng xác lập, ai dè, ông nội lại không theo ý nghĩ của cô ta còn bao che cho lũ tạp chủng kia.
Liễu Ân cùng Liễu Nhiên ngồi trên ghê ăn uống ngon lành không quan tâm Hứa Y Hồng nháo, Hứa Kiều Như ngồi kế bên nhìn xem đám chắt trai này, càng xem càng hài lòng, bà thoáng nhìn qua Hứa Y Hồng, Hứa Y Hồng này là con gái riêng của một người bà con xa của Hứa gia, vốn có chút quen biết, người bà con xa kia chết bệnh bà thấy đáng thương nên đem về Lý gia nuôi dưỡng định bụng đến tuổi thì kiếm một tấm chồng cho nó, coi như làm phước, ai dè Hứa Y Hồng không để ý quyết định của bà mà cố tình quyến rũ Lý Văn Quang.
Năm đó bà vốn muốn chọn một danh môn khuê tú về làm vợ Lý Văn Quang, bà biết Lý Văn Quang tính tình thích nghe lời mềm nên bà hy vọng có một cô vợ đoan chính để từ từ cải tạo hắn ta, chuyện bị vỡ lỡ khi Hứa Y Hồng mang thay Lý Ngự bà không thể để cháu bà thành con riêng đành chấp nhận nhưng Hứa Y Hồng này, tâm tính dối trá, Lý Văn Quang bị cô ta xoay quanh như thằng ngốc, thậm chí cô ta còn xúi giục Lý Văn Quang đoạt quyền gia chủ, đến đây thì bà triệt để lạnh tâm. Mấy đứa cháu trai sinh ra bà cũng không để cô ta nuôi mà ôm đến dưới gối để dạy dỗ, chỉ để lại Lý Văn Tịnh cho cô ta.
Giờ trông thấy Hứa Y Hồng khóc nháo không khác gì hạng đàn bà chanh chua, bà chỉ càng thêm căm ghét, lại nhìn đám chắt trai, không nói vẻ ngoài xuất sắc mà chỉ nhìn phong thái điềm tĩnh, ung dung kia quả là có phong phạm của một thiếu gia của gia tộc lớn, Liễu Tú Nhã này tuy bà chưa gặp nhưng có thể dạy dỗ mấy đứa con ra một thân quý khí như vậy tuyệt đối không phải dạng tầm thường.
Lý Văn Tịnh nhìn mẹ bị áp chế còn cha thì ngồi không dám nhút nhát, răng cắn chặt: không, cô tuyệt đối không để Liễu Tú Nhã đắc ý, Hàn ca ca là của cô.
Lý Ngự nhìn tràng cảnh khôi hại của mẹ mình thì tâm rét buốt, hắn biết mẹ mình không được tốt chỉ lo món lợi nhỏ nhưng dù sao cũng là mẹ mình, hắn không thể bỏ mặc bà không lo, hắn thật không ngờ bà báo đáp nhiều năm hắn phụng dưỡng bằng cách mắng con hắn là tạp chủng, Lý Ngự nắm đấm nắm chặt, dù cho đứa con trai này hắn mới gặp nhưng cốt nhục thân tình, đó là con trai hắn tại sao bà có thể...sao có thể...Lý Ngự nhẫn đến mức nắm tay siết chặt đến nổi gân xanh.
Lý Tu thì trực tiếp không nhìn, hắn quá rõ tính tình của mẹ mình chỉ có Ngự mới còn tiếp tục hy vọng bà ta thay đổi, từ nhỏ sống với bà nội, muốn hắn đối với người mẹ quanh năm chỉ gặp mặt mấy lần mà sinh ra tình cảm nhu mộ thì thật làm khó hắn, bắt quá hắn đối với đứa con trai này thật hứng thú, càng nhìn càng thích, lại nhớ tới mẹ của nó, sáng nay Liễu Tú Nhã cho hắn một cảm giác thật khác biệt trước kia, bắt quá chỉ là cảm giác khác trước mà thôi hắn đối với Liễu Tú Nhã chỉ nhận biết trong từ mẹ của con hắn.
Đến buổi tối, Tống Cảnh Hàn đưa hai đứa bé về thì gặp Lý Ngự cùng Lý Tu cũng hướng về xe của Liễu Tú Nhã, ba người trao đổi một cái ánh mắt chỉ ba người ngầm hiểu, điều hướng về xe của Liễu Tú Nhã, họ không biết Liễu Tú Nhã có ý gì, hiện tại chỉ có thể đi từng bước, giải quyết chuyện căn cứ rồi nói sau. Khi họ đến chiếc SUV của Liễu Tú Nhã thì thấy Phong thúc chờ sẵn, ông tiến đến cười cười đón mấy đứa bé, Tống Cảnh Hàn mở miệng hỏi: " Tôi có thể gặp Liễu Tú Nhã sao, tôi có chuyện muốn trao đổi về mấy đứa bé chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm, cô ấy muốn gì "
Lưu Phong nhìn mấy người đàn ông trước mặt cảm thán nghĩ tiểu Nhã thật khéo chọn, rồi ông nói: " Các cậu không cần suy nghĩ nhiều, tiểu Nhã hiện tại không tỏ vẻ gì, nhưng nó hiện tại đang có việc tạm thời không thể gặp các cậu, nếu muốn bồi thường cho nó thì không nên làm phiền đến nó, chừng nào nó muốn gặp thì sẽ gặp các cậu "
Bọn người Tống Cảnh Hàn sững sốt, sao không giống những gì họ tưởng tượng, họ nghĩ khi nghe Tống Cảnh hàn nói vậy Liễu Tú Nhã phải mừng rỡ muốn trở thành vợ hắn hay sao, đây không phải mục đích cô ta sinh mấy đứa nhỏ ra sao. Bọn họ trăm tư không giải, không được tin tức nào thêm đành quay về xe.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...