Danh Môn

Nhưng những tên Hô La San làm nhiệm vụ đốc chiến ở phía sau đã sớm dự đoán được việc những binh lính Ai Cập kia sẽ chùn bước rút lui, cho nên bọn chúng lớn tiếng quát tháo, dùng đao chém, mâu đâm để ép những binh lính Ai Cập kia phải quay trở lại chiến trường. Con sóng người vừa rút chạy lại tổ chức một đợt tiến công mới. Sau một loạt những tiếng nổ kinh khủng lần trước đến bây giờ bọn họ mới hoàn hồn đôi chút, sự sợ hãi cũng giảm đi phần nào. Họ đã bắt đầu ý thức được cái thứ vũ khí của Đường quân kia với biển lửa đang thiêu đốt trên tường thành cũng không có gì khác nhau cả. Và con đường duy nhất để họ thoát khỏi tử thần là chạy thật nhanh tới sát chân thành để tránh tầm sát thương của Đại Đường lôi.

Cho nên, biển người lại bất chấp nguy hiểm xông lên hy vọng tìm được sự sống mong manh trong cái chết. Và giữa tiếng nổ long trời kinh khủng, những chiếc mũ nồi ( kiểu mũ chụp đầu của người Ai Cập), những chân cẳng lại bay tứ tung trên chiến trường. Bọn họ đã không còn đường lui nữa, cứ thế cắm đầu tiến lên, và dĩ nhiên là ba vạn đại quân phải chịu tổn thất nặng nề. Nhưng cuối cùng cũng đã có nhiều người tới được sát chân thành. Khi đội quân tiến công này đã đến được vị trí cần thiết thì các hỏa cầu cũng dần dần ngừng bắn. Thế trận của bắc thành lúc này chính thức chuyển sang công thành.

Hơn ba mươi chiếc xe thang công thành được ùa lên, chúng nhanh chóng được đẩy lướt qua mặt băng của con sông hộ thành và dừng lại ngay sát bức tường kia. Và gần hai vạn tên binh lính Ai Cập còn sống sót sau loạt đạn pháo vừa rồi lại điên cuồng mà trèo lên. Những chiếc xe thang công thành này cao chừng bốn trượng, ở phía dưới có thang lầu có khả năng đảm bảo cho năm người cùng bước lên. Còn ở phía đầu thang có cái vách cản rất lớn, nếu thành trì nào đó không cao thì các vách cản này sẽ được buông xuống có thể trực tiếp bám chặt lên mặt của tường thành, còn đối với những tường thành quá cao thì các xe thang công thành này lại được rút cho cao lên nữa. Và lần tấn công Toái Diệp thành cũng vậy, các xe thang đều phải rút lên cao hết cỡ bởi vì tường thành cao vút, dễ có cao đên bảy tám trượng chứ chả ít. Quả thật là nếu không có các thang lầu này thì Đại Thực quân rất khó để leo lên được tới mặt tường thành.

Ba chiếc xe thang đồng thời bám chặt vào đầu của tường thành. Những chiếc móc sắt khổng lồ móc chặt thang với tường thành để đề phòng thang bị lật xuống. Những binh lính Ai Cập nhảy lên thang, cắm đầu cắm cổ mà trèo thật nhanh trên các bậc thang để lên đầu tường thành. Giờ phút này, biển lửa mà những hỏa cầu của Đại Thực vừa gây ra đã dần dần được dập tắt. Sáu ngàn Đường quân hất phăng các ván tránh lửa, tay cầm cung nỏ, bắn tên xuống dưới. Đường quân tên bắn như mưa, dày đặc như ngàn vạn mũi kim châm, cứ thế nhắm thẳng vào đầu của những tên lính Ai Cập điên cuồng kia mà giội xuống.


Dĩ nhiên, số quân Ai Cập kia cũng không thể cứ đầu trần mà để mặc cho trúng tên, bọn họ giơ những tấm chắn phòng ngự. Nhưng mỗi mũi tên của Đường quân đều rất uy lực, cho nên những tấm chắn của quân Ai Cập khó có thể cản nổi được. Và sau vài loạt tên, những tấm chắn này đã bị bắn thủng. Có rất nhiều nhóm binh lính trúng tên mà chết. Còn số binh lính ở trên thang cũng không lấy gì làm may mắn hơn, bọn họ cũng trúng tên mà rơi xuống đất. Những tiếng gào thét đầy chết chóc và thảm thiết.

A Lan vẫn phụ trách chỉ huy mặt trận tấn công phía bắc thành. Theo tin báo nhận được thì các đợt tiến công ở mặt phía đông và phía nam thành cũng bị chững lại và rất khó khăn. May ra thì chỉ có mặt bắc của ông ta là có xuất hiện cơ hội chuyển biến. Thật ra đây cũng là sách lược gây nhiễu của ông ta mà thôi. Đại Thực tấn công ba mặt bắc, đông, nam của Toái Diệp nhưng thật ra chỉ có mặt bắc của ông ta là mới tấn công thực sự. Ở đây tập trung số lượng máy bắn đá nhiều gấp đôi so với hai mặt trận kia. Ngoài ra, không chỉ có ba vạn quân Ai Cập trực tiếp tham giatham gia tấn công mà còn có thêm hai vạn quân Hô La San làm hậu viện dự phòng.

A Lan nhìn thấy việc tiến công đã có hiệu quả, liền lập tức hạ lệnh: “ Điều thêm năm mươi xe thang công thành tới mặt bắc. Tăng viện thêm một vạn Hô La San quân.”


“ Tùng! Tùng!Tùng” . Tiếng trống trận từ phía Đại Thực lại dồn dập vang lên. Một vạn quân Hô La San đã xông lên, tham chiến. Và từ trên tường thành đạn lôi của Đường quân tiếp tục gầm rú mà bắn xuống. Nhưng số quân Hô La San này hiển nhiên là có sự chuẩn bị từ trước. Bọn họ không bộ hành mà phi ngựa xông lên. Khi vào tầm tên bắn của Đường quân, bọn chúng liền gia tăng tốc độ của ngựa, tay giơ cao các khiên chắn. Cho nên chỉ sau một loạt oanh tạc, bọn chúng như chớp giật đã đột kích vượt qua tầm sát thương của đạn lôi. Tổn thất có khoảng ngàn người mà thôi.

Một vạn Hô La San quân đột ngột tham chiến khiến cho tình hình của Đường quân ở mặt bắc này ngày càng căng thẳng và khó khăn. Số Hô La San quân này thực hiện chiến thuật lao mâu ngắn trên quy mô lớn. Bọn chúng lợi dụng tốc độ chạy nước rút của ngựa rất mạnh, đồng thời dùng sức mạnh của cánh tay lao những mâu ngắn nặng năm sáu cân đi xa đến năm mươi bước. Hơn nữa, bọn chúng thực hiện chiến thuật đó rất bài bản. Một ngàn kỵ binh ở cách tường thành độ ngoài hai trăm bước thì lập tức lao mâu, rồi nhanh chóng lùi ra nhường không gian để cho một ngàn kỵ binh khác chạy nước rút và phóng lao. Cứ như thế nhóm này xuống thì nhóm kia lên. Những loạt mâu ngắn cứ như mưa đổ ập lên đầu tường thành. Chiến thuật phản kích này quả thật đã mang lại hiệu quả, trên thành vang lên nhiều tiếng kêu thảm thiết, Đường quân cũng đã xuất hiện rất nhiều thương vong. Vì thế cho nên màn mưa tên cũng không còn duy trì được mật độ dày đặc như lúc trước nữa. Nhất là ở đoạn tường thành phía tây đã có mười mấy tên Ai Cập bị giết trong khi vừa mới vượt được thang trèo lên tường thành.


Chủ tướng Hàn Việt nhận nhiệm vụ trấn giữ bắc thành lúc này cũng đã mỏi mệt lắm, mồ hôi vã ra như tắm. Số Đường quân còn lại không tới bốn ngàn người, trong khi đó bản thân hắn cũng bị trúng phải một cây mâu ngắn nên gãy luôn cánh tay trái rồi. Mắt thấy quân địch đang huy động thêm năm mươi chiếc xe thang đang chuẩn bị tiến sát tường thành. Đồng thời ở phía xa kia, địch quân vẫn còn đông đảo, nhìn không cả thấy giới hạn dàn quân của chúng. Người thì như thế, tình hình thì như vậy cho nên chân tay Hàn Việt đã bắt đầu luống cuống.

Chính trong lúc này, đích thân chủ soái Vương Tư Vũ mang theo ba ngàn nỏ binh tới chi viện cho bắc thành. Mặc dù quân địch tổ chức tấn công Toái Diệp ở ba mặt thành, nhưng Vương Tư Vũ thấy có điều bất thường ở mặt bắc, vì dường như sự công kích của cầu lửa ở đây mãnh liệt hơn, số lượng quân địch cũng đông đảo hơn so với hai mặt còn lại. Cho nên ông ta lập tức điều quân dự bị chi viện cho bắc thành. Bản thân ông ta suất lĩnh ba ngàn tay nỏ trực tiếp tới đốc chiến.

Vừa tới nơi, Vương Tư Vũ thấy bắc thành ngổn ngang những xác người, Đường quân chết thảm quá nhiều, trong lòng ông ta không khỏi trầm xuống: “ Hàn tướng quân, tình hình ở bắc thành thế nào rồi”

Hàn Việt thấy chủ soái trực tiếp đến đốc chiến, trong lòng hắn hơi bình tĩnh trở lại, bẩm báo với chủ soái: “ Bẩm tướng quân, tình hình bắc thành vô cùng căng thẳng, chủ lực của địch quân là Hô La San dường như còn chưa tham giatham gia chiến đấu”


Vương Tư Vũ lúc này mới để ý thấy cánh tay của Hàn Việt đã bị gãy, ông ta lập tức lệnh cho Hàn Việt: “ Ngươi đi xuống điều ba trăm bộ mô hình đá nhỏ lên đây. Ta sẽ trấn thủ nơi này”

Dứt lời, ông ta liền hét lớn một tiếng, trường thương trong tay ông ta huy động ngăn chặn mấy tên Ai Cập đang ngấp ngó trên tường thành. Trường thương trong tay Vương Tư Vũ như bão tố, thương pháp lại tinh chuẩn vô cùng. Mỗi lần xuất thương là lại có mấy địch quân bỏ mạng. Chỉ trong có nháy mắt thôi, mà đã có hơn mười mấy tên địch nhân bỏ mạng dưới trường thương của ông ta. Binh lính Đường quân thấy chủ soái của mình đích thân đốc chiến giết địch cho nên tinh thần của bọn họ vô cùng phấn chấn chỉ trong có một hồi trống mà đã đánh hạ được hơn ngàn tên Ai Cập quân khỏi những cái xe thang kia. Ngay sau đó, mũi thương của Vương Tư Vũ rung lên, ông ta với cây thương một hơi làm cho ba chiếc thang bị gạt ra khỏi tường thành. Những chiếc thang bị xô lệch kéo theo đó là một chuỗi những tiếng kêu thảm thiết của địch nhân bị ngã xuống. Nhưng khi mà cái thang này vừa bị hất xuống thì cái thang khác đã lại được dựng lên. Hơn nữa mâu ngắn của quân địch cứ như châu chấu, gào thét mà lao lên. Vì thế cho nên trong phạm vi gần tường thành ba trượng Đường quân không có cách nào tiếp cận được.
Lúc này, ý niệm trong đầu Vương Tư Vũ đột nhiên lóe lên, ông ta lập tức hạ lệnh: “ Nhanh chóng điều hai ngàn Mạch đao quân”

Bởi vì ở khu vực bắc thành này số lượng các tảng đá ít hơn so với các khu vực khác hơn nữa toàn bộ đá lại được dùng cả vào việc xây dựng các công sự, cho nên trong cự ly gần như thế này Đường quân cũng không thể nào ném đá để chặn kẻ địch được. Trong tình huống này, chỉ có Mạch Đao quân được trang bị trọng giáp mới có thể không sơ đoản mâu của địch quân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui