Rạng sáng ngày thứ hai, Lâm Thanh Uyển còn ở trong chăn thì nghe Diêu thị tới gõ cửa, nói Dương Thiết Căn trở lại có việc muốn nói với nàng.
Lâm Thanh Uyển vui vẻ trong lòng, vội vàng đứng lên mặc quần áo.
Đến khi Dương Thiết Căn lại đây nói rõ mọi chuyện xong, trong lòng Lâm Thanh Uyển mới chân chính an định.
Sự tình là ngày hôm qua Dương Thiết Căn đi trấn trên, làm xong một việc khuân vác, trong lòng hắn vẫn vô cùng lo âu việc nhị tẩu mua nhiều thịt như vậy về, liền đi một chuyến tới Mãn Phúc lâu thử xem.
Đi tới nói mục đích với chưởng quỹ, vị họ Lý chưởng quỹ kia lập tức kéo hắn ra sau viện nói một hồi. Nói đồ sấy tiên đã bán hết rồi, bảo hắn nhanh chóng đi liên hệ vị Lâm phụ nhân kia, bảo nàng đưa một ít hàng lại đây, lúc này đây Lý chưởng quỹ muốn 30 cân, hơn nữa khả năng còn sẽ tăng số lượng.
Dương Thiết Căn nghe xong cáo từ Lý chưởng quỹ rồi nhanh chóng chạy về. Ngày thường Dương Thiết Căn tiết kiệm, mỗi lần lên trấn trên toàn là đi bộ, bằng không hắn cũng sẽ không mỗi lần đi đều sớm như vậy, trời tối mịt mới về. Hôm nay hắn nóng lòng trở về, nhưng tới gần chạng vạng cũng không có xe bò để ngồi hắn liền đi bộ về.
Về tới nhà thì trời cũng đã tối rồi, lúc Diêu thị đón hắn vào phòng hắn đã định sang tìm nhị tẩu. Nhưng bị Diêu thị ngăn lại, Diêu thị nói nhị tẩu phỏng chừng đã ngủ rồi, để sáng sớm ngày mai rồi nói, dù sao việc này cũng không gấp được.
Dương Thiết Căn đành phải kiềm lại, ăn đồ ăn mà Diêu thị hâm nóng cho hắn, sau đó cùng Diêu thị đi ngủ. Đợi sáng sớm ngày hôm sau, hắn không yên được liền bảo Diêu thị đi gõ cửa.
Lâm Thanh Uyển nghe Dương Thiết Căn kể xong thì ngồi trên kháng bắt đầu rơi vào trầm tư, mọi người thấy nàng đang suy nghĩ vấn đề nên không mở miệng quấy rầy nàng. Dương Thiết Trụ và Dương Thiết Căn đều bảo trì trầm mặc, Diêu thị xắn tay áo đi làm điểm tâm.
30 cân?
Nói như vậy Dương Thiết Căn còn tới hơi muộn, khả năng Mãn Phúc lâu đã sớm bán hết đồ sấy tiên. Bằng không Lý chưởng quỹ cũng sẽ không vừa nghe thấy Dương Thiết Căn đến đã kéo hắn vào trong. Tuy nghe Dương Thiết Căn nói, Lý chưởng quỹ không nói đồ sấy tiên có dễ bán hay không, nhưng Lâm Thanh Uyển từ miêu tả của Dương Thiết Căn có thể phân tích ra được.
Không nói bán rất chạy thì cũng phải tương đương như vậy. Mà Lý chưởng quỹ chỉ lấy 30 cân, rất có khả năng là bởi vì không biết đặc tính của đồ vật này, sợ nhanh hết mới mẻ.
Nói chung Lâm Thanh Uyển biết rõ ràng, một đoạn lạp xưởng có thể thái bày được hai suất, nếu khéo léo còn có thể làm được ba suất. Mười cân lạp xưởng cũng được khoảng chừng hai mươi bàn, nếu như sinh ý tửu lâu này không tệ, tùy tiện đề cử một chút, một ngày sẽ không chỉ bán được nhiều như vậy thôi.
Lâm Thanh Uyển suy tư xong thì nói giao phó cho Dương Thiết Căn.
Đại khái chính là bảo hắn mang hết toàn bộ đồ sấy tiên ở nhà tới Mãn Phúc lâu, nói Lý chưởng quỹ số còn lại thì chờ vài ngày. Chính yếu nhất chính là quan sát biểu tình của Lý chưởng quỹ, xem hắn nghe xong có nhíu máy hay nóng lòng hay không. Nếu như Lý chưởng quỹ hỏi ngày nào có thể mang tới thì hãy bảo với Lý chưởng quỹ là khoảng 4, 5 ngày sau.
Nhân đó Lâm Thanh Uyển còn nói phương pháp chưng đồ sấy tiên cho Dương Thiết Căn, để hắn nói cho Lý chưởng quỹ khi ăn thì chưng. Nếu như một ngày bán không được bao nhiêu thì lúc nào dùng thì cho ra chưng.
Hàng hóa mới ra đương nhiên không dễ bán, trước chưng 10 cân mang đi, về sau thì để tửu lâu tự chưng.
Tuy rằng Dương Thiết Căn không hiểu nhị tẩu bảo hắn làm như vậy là có ý gì, nhưng hắn vẫn ghi nhớ trong lòng. Ở nhà vội vội vàng vàng ăn điểm tâm xong là đi lên trấn.
Diêu thị đi rửa bát, Lâm Thanh Uyển ngồi ở trên kháng ngẩn người.
Dương Thiết Trụ suy nghĩ một chút, cười mở miệng nói: “Nàng dâu đang suy nghĩ gì vậy? Có phải đang suy nghĩ có nên làm thêm một chút hay không hả?”
Lâm Thanh Uyển phục hồi tinh thần, nheo mắt nhìn Dương Thiết Trụ cười.
“Đúng vậy.” Xem ra nam nhân nàng cũng phát hiện khác thường trong này.
Dương Thiết Trụ trầm ngâm một chút rồi mở miệng nói: “Đợi tam đệ trở về nói thế nào đã, ta cảm thấy nếu như Mãn Phúc lâu bán không tệ, nơi khác hẳn là cũng có thể.” Có lẽ ngay từ đầu hắn cảm thấy nàng dâu mình chỉ là làm vui đùa, hiện tại lại cảm thấy chuyện này thật sự có khả năng.
Lâm Thanh Uyển đi lại gần hắn hôn một cái rồi cười vui vẻ.
“Ai nha, sao chàng lại nghĩ giống ta vậy.”
Dương Thiết Trụ cười ngốc ngếch sờ mặt mình: “Vẫn là nàng dâu thông minh, ta là nhìn nàng giao phó tam đệ, ta liền đoán chắc nàng còn muốn bán sang cả nơi khác nữa.”
“Chàng cũng không kém nha.”
Lâm Thanh Uyển cười ngây ngô hì hì một chút, đúng là nàng nghĩ như vậy đấy. Một cái trấn trên có mấy nhà tửu lâu như vậy, giữa họ nhất định có cạnh tranh. Đối với ăn cơm việc này, người ta thường tiện chỗ nào đi chỗ đó, đương nhiên cũng có không ít khách quen. Nhưng chỉ cần mấy người ăn như vậy, đồ sấy tiên ở Mãn Phúc lâu được bán không tệ, nhất định nhà khác cũng muốn.
Chỉ là hiện tại nghĩ tới cái này còn hơi sớm, còn phải đợi Dương Thiết Căn trở về hỏi tình huống mới biết được.
*********
Dương Thiết Căn trở về rất nhanh, chưa tới giữa trưa đã trở lại.
Trở lại còn chưa kịp thở đã chạy sang nói với Lâm Thanh Uyển tình huống lần này hắn đi Mãn Phúc lâu.
Lý chưởng quỹ thấy hắn chỉ mang tới 7, 8 cân đồ sấy tiên thì phi thường không hài lòng, cảm thấy quá ít, lần nữa yêu cầu hắn thúc giục người nhà tốt nhất là hai ngày sau nhanh chóng đưa đến.
Tuy rằng Dương Thiết Căn không phải thực thông minh, nhưng cũng không ngu ngốc. Một hồi này đã hiểu được ý tứ nhị tẩu, ra khỏi Mãn Phúc lâu là chạy về nhà luôn, thậm chí còn thực xa xỉ ngồi xe bò một lần.
Lâm Thanh Uyển đổ một chén nước cho Dương Thiết Căn bảo hắn thở đã, đi mấy vòng trong phòng mới bình ổn được cỗ hưng phấn trong lòng lại.
Bình ổn xong nàng lại bình tĩnh như ngày thường, nhưng trên mặt vẫn khó nén được tươi cười.
Nhưng trước mắt còn một chuyện trọng yếu nhất muốn làm, Lâm Thanh Uyển bảo Dương Thiết Căn nghỉ ngơi một lát rồi đi mời Dương thị giữa trưa tới dùng cơm, còn bảo Diêu thị giết con gà trưa ăn.
Diêu thị cho rằng nàng là để ăn mừng lần này sinh ý không bị lỗ, chứ cũng không có ý nghĩ khác. Đợi khi Diêu thị đi ra ngoài giết gà rồi, Lâm Thanh Uyển mới nói quyết định của mình và bàn bạc với Dương Thiết Trụ.
Dương Thiết Trụ nghe xong cũng cảm thấy ý nghĩ này không tệ. Chung quy hiện tại hắn không thể nhúc nhích, nhà lão tam và đại cô giúp đỡ rất nhiều, hơn nữa người hai nhà này không như những người khác.
Giữa trưa Dương thị tới dùng cơm.
Từ lúc Lâm Thanh Uyển và Dương gia ở riêng, Dương thị không kiêng kỵ đến Dương gia nữa. Nhưng mỗi lần bà tới đều là đến nhị phòng, chính phòng kia bà không thèm liếc mắt nhìn.
Mỗi lần Hà thị nhìn thấy Dương thị đến không nói cái gì, chỉ là sắc mặt phi thường khó coi.
Vương thị thấy nhị phòng giết gà, một lúc sau lại nhìn thấy Dương thị tới. Trong lòng vừa hâm mộ vừa tham, định dán lên họ ăn ké.
Nhưng Lâm Thanh Uyển không nể mặt mũi một chút nào, Dương thị tới tì đóng cửa kín mít luôn, Vương thị đành phải sờ bụng quay lại phòng bếp nấu cơm.
Trong phòng đốt giường lò rất ấm áp, trên kháng ngồi năm người lớn và hai trẻ nhỏ, tuy hơi chen chúc nhưng vẫn ngồi được.
Trong quá trình ăn cơm, Lâm Thanh Uyển nói ra những tính toán của mình.
Ý nghĩ này có từ khi đồ sấy tiên được bán đi ở Mãn Phúc lâu, Lâm Thanh Uyển đã suy tính trong lòng rồi. Chỉ là khi đó còn chưa có nắm chắc có thể bán được hay không, cho nên không mở miệng nói. Lần này Dương Thiết Căn mang về tin tức tốt, nếu như không tệ thì sau này lạp xưởng sẽ phải làm không ít.
Vừa lúc nàng có có bầu, qua một thời gian ngắn bụng sẽ lớn, thương thế của Dương Thiết Trụ chưa khỏi ngay. Thứ hai, Dương thị và hai người tam phòng thật sự rất tốt với bọn họ. Trong lòng luôn có ý nghĩ muốn báo đáp, vừa vặn có việc làm đồ sấy tiên việc này, nhị phòng bọn họ sẽ không thể ôm hết, vì vậy không bằng mọi người cùng nhau làm.
Đương nhiên Lâm Thanh Uyển cũng có tính toán riêng, phương pháp làm đồ sấy tiên nàng không tàng tư, nhưng gia vị ‘Thập tam hương’ còn ở trong tay nàng. Cho dù sau này Dương thị hoặc hai người tam phòng có dị tâm, nàng cũng không sợ. Đương nhiên, Lâm Thanh Uyển vẫn luôn tin tưởng ánh mắt nhìn người của mình. Sở dĩ nắm một điểm cuối cùng căn bản chỉ là để ngừa vạn nhất mà thôi.
Dương thị và hai người tam phòng vừa nghe thấy Lâm Thanh Uyển muốn chia một thành hoa hồng cho bọn họ thì rất kinh ngạc, bởi vì bọn họ chưa bao giờ có ý nghĩ chen vào ăn một ly canh, chỉ coi đó là việc giúp bọn họ thôi.
Dương thị và Dương Thiết Căn liên tục lắc đầu, chống đẩy không cần chia hoa hồng. Hơn nữa sợ Lâm Thanh Uyển cho rằng bọn họ không giúp nàng nữa nên còn vỗ ngực cam đoan nói, chỉ cần nàng làm cái này họ mà không bận nhất định sẽ giúp.
Lâm Thanh Uyển vừa buồn cười vừa cảm động, nói hết những tính toán trong lòng ra, còn có dự đoán khối lượng sau này của đồ sấy tiên, cùng với tính toán sau này đẩy mạnh bán cho tửu lâu.
Nói xong, nàng lại giả bộ làm ra một bộ mặt mướp đắng thở dài nói: “Các ngươi cũng thấy giờ ta đang mang thai, Thiết Trụ thì chưa khỏe. Về sau còn có rất nhiều việc phải làm, còn phải đi mua thịt mua đồ, đây đều cần tam đệ hỗ trợ.”
Dương Thiết Căn nhanh chóng mở miệng nói: “Nhị tẩu, dù sao ta mỗi ngày đều làm đi làm công trên trấn, những thứ này ta hỗ trợ là được rồi.”
Lâm Thanh Uyển lại kể ra khó khăn: “Còn phải đúc số lượng lớn lạp xưởng, một mình ta làm cả ngày cũng không hết.”
Diêu thị và Dương thị cướp lời; “Cái này thì chúng ta giúp ngươi một tay là được, dù sao hiện tại cũng nhàn rỗi.”
“Còn có trong nhà này các ngươi cũng biết, làm trong nhà thì trật mà không có chỗ treo phơi, hơn nữa ra ra vào vào quá gây chú ý, các ngươi biết những người chính phòng đó …”
Dương thị lại tới giải quyết vấn đề: “Vậy thì để ở nhà ta làm, chỗ ta rộng rãi.”
“Còn có ngày nào cũng phải đi mua thịt heo về, cách hai ngày đi trấn trên đưa hàng. Tam đệ có thể giúp một tay, nhưng tam phòng còn một đám người đấy, không thể cứ để mặc kệ được. Các ngươi giúp một ngày thì được, sao có thể giúp lâu dài được, mọi người cũng phải nuôi nhà mình nữa chứ.”
Dương Thiết Trụ ở bên cạnh mở miệng khuyên nhủ: “Uyển Uyển nói không sai, không thể vì chuyện nhà chúng ta mà mọi người ngày nào cũng hỗ trợ. Hơn nữa đây cũng không phải là một ngày hai ngày, lão tam còn bận rộn nuôi gia đình không thể ngày nào cũng miễn phí hỗ trợ chúng ta, vợ con hắn ăn cái gì? Còn có tiền phụng dưỡng hằng năm kia, ý Uyển Uyển là muốn mọi người cùng nhau hợp tác làm ăn, như vậy mọi người đều có thể trợ cấp nhà mình một ít, cũng kiếm chút dành dụm.”
Ba người Dương thị hai mặt nhìn nhau. Cảm thấy hai người này nói cũng đúng, dùng chỗ của Dương thị cũng coi như thôi, nhưng Dương Thiết Căn còn phải nuôi một nhà lớn nhỏ. Đặc biệt hàng năm còn phải đưa cho Dương lão gia tử một khoản phụng dưỡng lớn, đây chính là một cỗ áp lực nặng, không ra ngoài kiếm sống thì sống thế nào?
Lâm Thanh Uyển và Dương Thiết Trụ lại khuyên một phen, ba người này mới gật đầu đáp ứng.
Lâm Thanh Uyển thấy bọn họ đáp ứng rồi thì lộ ra nụ cười thỏa mãn. Lời hay đều nói xong, bây giờ tới những lời kiêng kị cần phải nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...