Oliver đứng lùi lại và giám sát hai gã to lớn khiêng chiếc bàn gỗ gụ của anh vào Adam House. Kệ sách cùng màu đã được đặt vào nhà kho nhưng sự thật anh rất ít khi ở nhà nên cũng không bận tâm lắm về nội thất của căn hộ bên trên Câu lạc bộ Tantalus, tất nhiên, ngoại trừ chiếc giường ngủ.
“Haybury!”
Anh cố gắng kiềm toả mọi cảm xúc trừ khoé mắt hơi nheo lại và quay người đối diện cỗ xe bốn bánh đang chạy về phía mình. “Phu nhân Katherine”, anh cúi đầu đáp lại.
“Chính xác!”, cô ta hét lên, kêu gã đánh xe dừng lại bên cạnh anh. “Anh thật sự sắp vào sống ở tầng trên câu lạc bộ đánh bạc à.”
“Một địa điểm phù hợp với tôi, em không nghĩ vậy sao?”
Cặp mắt xanh nhạt liếc nhìn dinh thự to lớn đằng sau anh. “Một câu lạc bộ chỉ thuê nhân viên nữ và chủ nhân là một phụ nữ. dien*dan*le*quy*don. Vâng, em nghĩ vậy. Tuy nhiên nếu em là loại đàn bà ghen tuông thì đây hẳn là một nhát dao chí mạng.”
“May thay em không phải loại đàn bà đó.”
Cô ta vỗ cây quạt màu xanh vào lòng bàn tay. “Em nghĩ mình rất thích một chuyến thưởng ngoạn nếu anh sẵn lòng dẫn đường.”
Ban đầu ý tưởng bị cấm quan hệ tình ái lung tung không khiến anh quan tâm lắm dù anh có khao khát làm chuyện đó hay không. Một cô nhân tình phải trung thành với nhà bảo trợ của mình, nhưng ở đây anh là nhà bảo trợ bị đe doạ phải giữ chặt khoá quần. Sẽ buồn cười lắm nếu anh biết có kẻ bị quản lý theo kiểu đó. “Có lẽ khi tôi đã ổn định”, anh lập lờ.
Katherine Falston nghiêng người qua thành xe. “Anh chuyển đến những căn phòng đó quá nhanh đấy, Haybury. Nhất là với một người không thực sự cần đến chúng.”
“À. Đơn giản không thảo luận kế hoạch chuyển nhà với em không đồng nghĩa tôi không có dự tính nào cả đâu Kat.”
“Cứ hung hăng đi nếu anh muốn”, cô ta nhũn nhặn đáp. “Em thích điều đó nhất ở anh.” Cô ta ra lệnh cho xe lăn bánh bởi có nửa tá xe ngựa đang phải dừng phía sau.
Oliver rủa thầm rồi quay lưng đi. Diane đã cho các cô gái được nhận vào làm chạy qua chạy lại chuẩn bị đồ đạc cho buổi dạ vũ tối nay. Anh không bao giờ nhận được thiệp mời nhưng một lữ đoàn thuộc đội cận vệ Coldstream cũng không thể ngăn anh bước vào câu lạc bộ Tantalus tối nay. Anh tự hỏi liệu Diane có nhận ra rằng một khi đi ngang qua Langtree để vào phòng riêng của mình thì hẳn nhiên anh đã vào trong câu lạc bộ và chỉ cách phòng riêng của cô một đoạn.
Anh liếc qua cánh cửa mở toang, nhìn lướt qua cửa phụ bên hông tiền sảnh và vào bên trong câu lạc bộ. Cô vẫn chưa cho anh câu trả lời về đề nghị tăng thêm ngân sách, và sự thất vọng của anh ngàng càng tăng dần. Thay vào đó vài ngày vừa qua cô còn không thèm ở chung trong một căn phòng với anh và để cho cái bóng lặng lẽ chết tiệt của mình thực thi các mệnh lệnh.
Anh phớt lờ một chiếc xe ngựa nặng nề dừng ngay sau anh. Chí ít anh đã làm như thế cho đến khi toàn bộ bốn võ sĩ được thuê để bảo vệ câu lạc bộ chạy ra ngoài và bắt đầu dỡ các bộ bàn ghế chơi bài. Oliver xoay người lại. Thêm hai chiếc xe ngựa chở theo cùng một loại đồ gỗ dừng lại ngay sau chiếc đầu tiên.
“Hubert!”, anh hét lên.
Người đầy tớ của anh lật đật chạy ra khỏi Adam House. “Thưa ngài, tôi không biết tại sao ngài lại thuê phòng với cửa sổ phòng ngủ ở hướng đông. Những tấm rèm không đủ dày để…”
“Hubert”, Oliver cắt lời, “bình tĩnh đi. Trông chừng chỗ này. Tôi có việc cần bàn với Phu nhân Cameron.”
Trước khi tên đầy tớ kịp đáp lại, Oliver đã sải bước vào đại sảnh. “Langtree, Diane ở đâu?”
Cô quản gia ngước lên khỏi bản danh sách đang cầm chặt trong hai bàn tay. “Cô ấy không tiếp khách, thưa ngài. Việc khai trương…”
“Đây là chuyện công việc”, anh ngắt lời, và đẩy ra một chiếc bàn để sải bước qua Phòng Persephone.
Anh phải thừa nhận việc đặt tên là một ý tưởng rất hay, với cái cách Diane trang trí mỗi phòng dựa theo mô tả của từng nữ thần sẽ giúp cho mọi người nhất là các quý ông cho dù có say xỉn đến đâu vẫn biết mình đang ở chỗ nào trong câu lạc bộ.
Ở cửa ra vào phòng Demeter anh bắt gặp Pansy Bridger, cô học trò môn bài faro đầy hứa hẹn… và bốc đồng. “Cô có thấy Phu nhân Cameron không?”, anh hỏi.
“Ở phòng Athena ạ”, cô ta đáp rồi quay lại với công việc xếp đèn.
Anh gật đầu, bước qua lối vào dẫn đến khoảng không rộng rãi mà Diane đã thiết kế thành thư viện và phòng hút thuốc. Cô đứng trên một cái giá đỡ để cất những cuốn sách cuối cùng với cái kệ sâu. Khi cô với tay, chiếc váy đen thanh mảnh bị kéo cao phơi bày đôi giày đen và mắt cá chân trần của cô.
Anh đứng lại quan sát. Dù giữa họ có xảy ra chuyện gì thì cô vẫn là một phụ nữ đáng yêu. Thành thực mà nói, lần đầu họ gặp nhau, ngoại hình của cô là điều duy nhất khiến anh ngưỡng mộ. Còn bây giờ, cô thể hiện sự hằn học mà đáng lẽ anh không bao giờ mong đợi từ nàng quả phụ sướt mướt, yếu ớt khi đó. Dẫu vậy, những đức tính đáng yêu của cô đã bị trấn áp bởi một sự thật kinh khủng – Diane Benchley là người duy nhất trên thế giới khiến anh e ngại. Và cho phép cô trụ lại vị trí đó là việc không thể chấp nhận được.
“Anh biết tôi có thể thấy hình ảnh của anh qua cửa sổ mà”, cô lặng lẽ nhận xét.
Thế là đi tong yếu tố bất ngờ. “Em đã mua thêm bàn ghế.”
Cô tiếp tục sắp xếp. “Tối nay tôi sẽ không dùng chúng, chúng ta cần không gian trống.”
“Tôi không hỏi câu đó.”
“Anh đã hỏi gì đâu.”
Anh vẫn đứng tại chỗ, giữ một khoảng cách an toàn với cô đang ở phía bên kia phòng. “Tôi nghĩ đã ngầm hỏi rồi. Nếu em muốn thì được thôi. Em đã lấy tiền từ đâu?”
Đặt cuốn sách cuối cùng vào đúng chỗ, cô bước xuống đất, cất giá đỡ vào góc tường. “Tôi quyết định chấp nhận đề nghị của anh”, cô nói một cách lạnh lẽo đến độ trong tích tắc anh nghĩ mình đã nghe lầm.
Bất thình lình cơn thèm muốn…nguyên thuỷ xâm chiếm anh, mạnh mẽ đến mức làm anh cảm thấy đau nhói. Chỉ có ý chí kiên cường mới ngăn đôi chân Oliver dịch chuyển. Những thứ cảm xúc anh trông đợi sẽ xuất hiện khi cô đồng ý với đề xuất của anh đã không còn cần thiết nữa. “Vậy em định khi nào sẽ nói với tôi?”, anh hỏi, làm ra vẻ anh cũng không quan tâm như cô.
“Tôi nghĩ anh sẽ hiểu ra khi nhìn thấy số đồ gỗ đó, và rõ ràng anh đã hiểu thật.”
“Có lẽ vậy, nhưng đó không phải cách quý ông thoả thuận.”
Cô lau tay vào một miếng vải. “Tôi không phải quý ông. Tôi dám nói anh cũng không phải.”
“Dù vậy tôi vẫn mong đợi em bước đến chỗ tôi, nắm tay tôi và nói, ‘em đồng ý với các điều khoản của anh, Oliver.’ Và khi đó tôi sẽ gọi luật sư và cấp tốc chuyển tiền vào tài khoản của em.”
Anh bổ sung phần cuối để nhắc cô nhớ ngay lúc này anh vẫn chưa trao tiền cho cô, vì thế tốt nhất cô nên hợp tác.
Cô nhìn anh rồi đặt tấm vải lau xuống và bước đến. “Rất tốt. Cứ nặn ra những quý tắc ngu ngốc nào mà anh muốn, sau cùng thì cũng để chiều lòng anh thôi.” CÔ chìa tay ra. “Còn với tôi, đây là việc làm ăn. Hai mươi bốn giờ của tôi đổi lại năm nghìn bảng.”
Vậy là cô nghĩ mình đã hiểu rõ anh. Làm sao cô có thể khi mà anh còn không biết mình đang làm gì? Anh cầm tay cô. “Em vẫn phải nói câu đó.”
Diane nhọc nhằn thở hắt ra. “‘Tôi đồng ý với các điều khoản của anh, Oliver’”, cô trích dẫn.
Anh giữ tay cô lâu hơn mức cần thiết. “Tôi sẽ xem lại lịch. Em là của tôi trong hai mươi bốn giờ - bất cứ khi nào tôi chọn.”
“Tôi không phải của anh, Oliver. Sẽ không bao giờ. Như tôi đã nói, chỉ là việc làm ăn.”
“Em muốn gọi sao thì gọi, em yêu. Chúng ta sẽ xem em lạnh nhạt đến đâu khi tôi di chuyển bên trong em.”
Chỉ ngay khi cô rụt tay lại, anh mới cảm nhận được ngón tay cô khẽ run lên. Anh hy vọng vô cùng rằng sự phấn khích đã khiến cô run rẩy, vì dù anh thích tỏ ra thờ ơ thì cơn ham muốn cũng đang nhấn chìm anh. Ít nhất anh phỏng đoán đó là ham muốn. Anh không thể tưởng tượng ra thứ gì khác.
“Em sẽ vui mừng khi biết tôi đã gần như chuyển vào sống ở đây”, anh tiếp tục khi cô có vẻ đã trấn tĩnh lại và sắp bỏ đi. “Trước khi buổi vũ hội của em khai mạc em sẽ có thể xác nhận tôi…là gì của em nhỉ. Tôi là ai nào?”
“Anh đủ thông minh để không vạch áo cho người xem lưng mà, anh yêu”, cô vặn lại, kéo một chiếc ghế lại gần kệ sách. “Tôi không biết anh là gì. Anh giả bộ làm người bảo trợ của tôi. Một kẻ có hứng thú với tôi nhưng duy trì sự lập lờ về mức độ thân thiết của chúng ta. Để để cánh đàn ông thèm muốn tôi nhưng cũng nhận ra không thể có được tôi.”
“Em thật sự đáng để người ta thèm muốn, Diane. Em không cần tôi thuyết phục bất kì ai.”
Cô gõ gõ ngón tay lên cằm. “Tôi muốn đẩy họ ra xa nhưng không xúc phạm họ. Cố gắng tỏ ra ghê tởm đi nhé.”
“Vậy tôi sẽ cau có không ngơi nghỉ nhé?”
Diane bắn cho anh cái nhìn bao hàm sự hài hước nhiều hơn mong đợi. “Chúng ta đã thảo luận vấn đề này rồi. Ngưng việc quấy rầy tôi và đi chuẩn bị diễn vai của anh đi.”
“Còn em sẽ làm gì?”, anh nghi ngờ. “Bên cạnh việc tỏ ra bí ẩn, đáng được thèm muốn và không thể với tới.”
“Tôi sẽ chuẩn bị hốt bạc càng nhiều càng tốt.”
Cô sắp trở về Phòng Demeter thì anh bước tới chắn đường. “Sẽ có người hỏi về mối quan hệ giữa tôi với câu lạc bộ này.”
“Câu lạc bộ này của tôi, thưa ngài Haybury. Anh là nhân viên.”
“Tôi sẽ không nói với họ điều đó.”
Diane thở dài. “Tốt thôi. Hãy bảo họ anh là cố vấn. Xét cho cùng thì anh rất am hiểu về cá cược và các câu lạc bộ, vì anh đã lãng phí hầu hết những năm tháng trưởng thành chìm đắm trong đó.”
Một đòn tấn công khá trực diện, đặc biệt là từ cô. Oliver có linh cảm mình đang ngăn cản cô làm một việc gì đó, anh bước lại gần. “Tôi sẽ bảo họ như vậy.”
“Tốt.”
“Nếu như em hôn tôi.”
“Tôi…tôi sẽ không hôn anh.”
“Em sẽ làm.”
“Anh sẽ làm theo lời tôi, Haybury, hoặc tôi sẽ huỷ hoại anh.”
“Em định dùng lá thư ấy lúc này ư? Để buộc tôi nhận là cố vấn của em? Có vẻ vô ích đấy, Diane. Câu lạc bộ của em vẫn chưa khai trương đâu.”
Đôi mắt xanh ngọc của cô nheo lại giận dữ, cô bước tới, túm ve áo anh và đập môi mình vào môi anh. Trước khi anh kịp phản ứng cô đã lùi lại, vòng qua người anh và rời khỏi phòng. “Rồi đó”, cô nói qua vai. “Anh là cố vấn của tôi.”
“Cái đó không phải một nụ hôn”, anh gọi với theo và thấy vai cô căng cứng.
“Anh không phải nguồn cảm hứng.”
Cô lại nói năng lảm nhảm rồi. Vào lúc đó anh cảm thấy rất phấn khích. d.d.l.q.d. Dựa vào số tế bào thần kinh cô tiêu tốn để tranh cãi với anh cho thấy cô cũng thích thú. Cô đang nói những câu ngớ ngẩn để chọc tức anh và khiến anh quên rằng dù có qua loa hay không thì cô cũng đã hôn anh. Thêm nữa cô đã đồng ý lên giường anh vào một thời điểm do anh ấn đinh. Một buổi sáng tuyệt vời.
*****
Jenny đứng giám sát chiếc bàn mới cuối cùng được đưa vào kho và phủ kín bằng một tấm vải. Tối nay câu lạc bộ sẽ đông đến mức ghế ngồi tăng cường thêm sẽ chỉ làm cản trở lối đi, nhưng Haybury đã đúng khi nhận định họ cần thêm bàn chơi bài nếy không muốn các phòng chơi trông có vẻ trống trải.
Còn cách bạn cô nửa căn phòng, Diane lách người tránh hai gã võ sĩ cao lớn như Haybury đã gọi, họ nhã nhặn gật đầu chào cô rồi quay lại với công việc đánh bóng những chiếc bàn vẫn chưa được chăm sóc. Chí ít cho đến lúc này chưa có ai phàn nàn về quy định mọi người đều phải phụ giúp lúc cần thiết của cô. Tối nay họ có thể trông rộng lượng và đứng yên ra vẻ sẵn sàng nếu thấy cần, nhưng giờ phút này việc di dời và đánh bóng đồ gỗ còn cần thiết hơn tỏ ra gai góc.
“Mọi thứ đầy đủ cả chứ?” Cô hỏi ngay khi Jenny quay sang đối diện với cô.
“Oui. Đầu bếp vừa nhận giỏ dâu tây cuối cùng, vì thế bánh tạc nhân hoa quả sắp được cho vào lò.”
“Tuyệt vời.” Diane quàng tay Jenny khi họ quay lại sảnh lớn. “Tôi thấy các quý cô đã quen việc.”
“Chúng ta đang ghi nhận công lao của các hầu tước đấy à?”, Jenny hỏi.
“Không, công lao của chúng ta chứ, vì đã thuê anh ta mà.”
“Ý cô là cô đã thuê anh ta.”
“Ừm.”
“Và cô đã đồng ý với bất kì điều kiện nào của anh ta để đổi lấy khoản tiền bổ sung.”
“Ừm.”
Jenny ngập ngừng trong giây lát. “Nhưng cô sẽ không nói cho tôi biết các điều kiện đó là gì hả.”
“Ngay lúc này thì không. Chỉ có thể nói trên giấy tờ thì năm nghìn bảng này sẽ được hoàn trả với cùng cách thức và điều kiện của khoản vay ban đầu.”
Người bạn của cô gật đầu, rồi siết chặt cánh tay để giữ cô thật gần. “Ngài Haybury có rất ít động lực để thay đổi thói quen của anh ta, bạn thân mến”, cô ta hạ giọng.
Diane kéo tay lại, cau mày. “Cho dù cô đang ám chỉ cái gì, Genevieve, tôi không theo đuổi gã đàn ông đó. Vì thậm chí nếu tôi có cảm thấy anh ta hấp dẫn, dù tôi không còn cảm giác đó, thì tôi vẫn chưa quên anh ta… đã gần như phá huỷ tôi”, cô rì rầm, thầm ước có thể ngăn lại cơn run rẩy trong giọng nói.
“Nhưng anh ta đã không làm vậy.” Jenny giữ vai cô. “Diane, cô là bạn thân nhất của tôi. Nếu cô ước Haybury biến mất thì tôi tin mình làm được.”
“Ôi, lạy Chúa”, Diane khịt mũi đáp. “Dù tôi đã quyết tâm sẽ làm theo ý mình thì tôi không định viện đến kế giết người. Nhưng cũng cảm ơn đề nghị của cô.”
“Hãy nhớ lấy lời tôi.”
“Chắc chắn rồi. Tôi tin mình sẽ xem xét mọi phương án.”
Cô tiếp tục mỉm cười cho đến khi tâm trí lạc về vẻ tự mãn trên gương mặt của con quỷ mắt xám lúc cô đồng ý điều kiện của anh ta. Một cảm giác cuộc lên dọc sống lưng cô – nóng bỏng và run rẩy xuất hiện cùng lúc.
Đó sẽ là một trận chiến nữa và cô đã đủ điên rồ để công kích trong vài giờ tới. Thực tế đó là cách duy nhất cô có thể duy trì sự minh mẫn trong khoảng thời gian này. Cho dù có là vì việc làm ăn hay không thì cô vừa đồng ý lên giường với Oliver Warren. Lạy Chúa.
Nỗ lực rũ bỏ suy nghĩ dai dẳng và nóng hừng hực ra khỏi đầu, cô dạo quanh lần cuối các phòng lớn của câu lạc bộ. Đầu ngón tay cô như bị điện giật lúc cô sắp xếp lại chiếc ghế này hay dải ruy băng kia. Bảy tuần trước đó, mọi cuộc đối thoại, mọi lần xuất hiện và hầu hết mọi ý nghĩ cô đều dành cho tối nay. Mọi gã đàn ông không được cô mời cần phải nghe về đêm nay và ước ao được tham dự. Cô sẽ nắm quyền định đoạt ai được vào Tantalus và thua tiền.
Mức độ xa hoa của việc trang hoàng cho đêm nay quả thật là một thách thức nhưng khi cô tiếp tục đi xuyên qua nhà bếp để nói chuyện với các đầu bếp rồi bước ra ngoài nói thêm vài lời với Clark, người giữ ngựa chính của cô thì cô đã tìm thấy sự cân bằng cần thiết. Quang cảnh rất đẹp, chỉ có điều tính xa hoa không phù hợp với sự bí ẩn. Tính thanh cao thì khác, và khi cô quan sát các nhóm tứ tẩu đàn dây ở mỗi căn phòng cùng các cô gái sửa soạn lại đầu tóc cũng như váy áo trước khi mất hút sau những cánh cửa bí mật thì cô thậm chí còn không buồn kiềm chế nụ cười.
Cô họp với các nhân viên lần cuối, ăn vội bữa tối với Jenny và đi lên lầu trở về phòng riêng để thay trang phục buổi tối. CÔ được biết đến là một phu nhân luôn mặc đồ đen và thực sự thì cô đang phân vân liệu đột ngột xuất hiện trong trang phục đỏ thẫm có gây nên hiệu ứng thu hút sự chú ý của mọi người không.
Suy cho cùng mọi khách khứa tối nay đều là đàn ông và bọn họ sẽ dán mắt vào các cô gái lượn lờ xung quanh họ, tự hỏi ai trong số đó có thể quyến rũ được. Cuối cùng cô chọn chiếc váy dài màu đen thanh mảnh lấp lánh với những hoa văn đính hạt thuỷ tinh đen – cô không phải bà chủ của một nhà chứa nào đó. Và trong khi cô không bận tâm liệu có ai trong các cô gái của cô chấp nhận trở thành người tình của một quý ông thì việc đó cũng không phải mục đích của cô.
Cô xoay người lần cuối trước gương, kiểm tra đôi găng tay đen dài chấm khuỷu tay, điều chỉnh mặt dây chuyền mã não trên cổ rồi lùi lại. Âm thanh phía mặt trước không thể truyền được vào mặt sau ngôi nhà, cô tin chắc như thế. Nhưng Adam House mang một cảm giác khác biệt. Chật chội. Liếc qua khe hở của góc rèm trong phòng ngủ để xác nhận dãy ngọn đèn xe ngựa đang xếp hàng dài trên phố và trong sân. Thiệp mời ghi rõ chính giờ tối và cô được nuôi dạy để biết tầm quan trọng của việc đến muộn một cách hợp thời. Không ai muốn tỏ ra quá bồn chồn khi biết người khác có thể làm những gì.
“Mấy giờ rồi, Mary?”, cô hỏi lớn.
Cô hầu gái đang tháo bớt những chiếc kẹp tóc và trâm cài không cần thiết vội ngước lên. “Mười phút nữa là đến chín giờ, thưa phu nhân.”
Diane mỉm cười. Khách đến sớm. Tối nay sẽ rất tuyệt vời.
Một tiếng gõ cửa vang lên, Mary hấp tấp ra mở cửa. Một lúc sau cô ta quay lại với bức thư được gấp kín. Diane cầm lấy nó và mở ra. Nét chữ mạnh mẽ nhưng thanh lịch của Oliver trải trên mặt giấy, nhịp tim đều đặn của cô đập nhanh hơn một chút, hẳn là vì lo lắng việc anh ta sẽ cố làm một trò tai quái vào phút cuối.
Cô đọc nhanh. Lúc này chúng ta là tình nhân phải không? Tôi sẽ luôn theo sát em chứ?
Cô nghĩ mình đã làm rõ với anh ta, nhưng Oliver chỉ muốn nhắc cô rằng anh ta là một phần quan trọng trong các kế hoạch của cô. Băng qua bàn làm việc, cô hí hoáy “Đúng” dưới câu hỏi đầu tiên và “Cũng gần như vậy” dưới câu thứ hai rồi sai cô hầu đang đứng chờ trả thư lại cho anh. Cô ngồi xuống bên cạnh cửa sổ và nhặt lên một quyển sách. Dù gì thì gần một giờ nữa mới đến màn diễn của cô.
*****
Oliver cười khùng khục khi đọc tin nhắn cô hầu trả lại anh. Diane chắc chắn không gặp khó khăn gì trong việc giả vờ thân mật với anh. Tuy nhiên khi món nợ đáo hạn, anh ngờ rằng cô vẫn sẽ rất phóng túng. Cho dù cô nói hay nghĩ gì về anh thì anh vẫn có thể cảm nhận đam mê còn sôi sục giữa họ.
Anh tựa lưng vào tường trong Phòng Persephone và quan sát hàng đoàn đám đàn ông tò mò. Hầu hết bước vào Câu lạc bộ Tantalus theo cặp hay bộ ba, như vậy danh tiếng của họ sẽ an toàn hơn là liều lĩnh đến một mình và không thấy ai ở đây. Vài cô phục vụ của Diane mặc đồng phục vàng đen đứng ngay lối vào để cất áo choàng, mũ và găng tay. Ngoài họ và Langtree ở cửa trước, trong phòng không thấy bóng dáng các cô gái đâu cả.
“Haybury!”
Khoanh tay trước ngực, anh gật đầu. “Stanpool.”
“Giờ này còn sớm mà anh đã đi săn mồi rồi sao? Tôi cứ nghĩ anh thích sống về đêm hơn đấy.”
“Tôi không đi săn mồi. Tôi sống ở tầng trên.”
Vị nam tước nhướng mày khi quay lại đối mặt với Oliver. “Tôi đã nghe lời đồn. Thật vậy sao?”
“Tôi tin rằng đó là những gì tôi vừa nói với anh.”
Stanpool lùi lại nửa bước. “Không cần gắt gỏng như vậy.”
“Đừng thăm dò tôi.”
“Tôi nghĩ rằng anh quen biết Phu nhân Cameron phải không?”
Oliver tự hỏi Diane có nhận ra anh thực lòng tỏ ra hợp tác đến dường nào. Nếu muốn anh đã có thể huỷ hoại cô từ hai năm trước hoặc sau đó. Chỉ cần một câu nói mà thôi. Nhưng anh lại không có hứng chơi trò đó.
Khi nào chưa chấm dứt với cô, anh cần bảo vệ cô khỏi những kẻ khác. Đúng là cô đang chơi theo cách riêng nhưng hợp tác với cô là cách an toàn nhất để anh chiến thắng bản thân. “Phu nhân Cameron và tôi là…bạn cũ”, anh dửng dưng nói.
“Bạn cũ ư?” Ánh mắt của Stanpool chuyển động, tìm kiếm thứ gì đó qua vai Oliver. “Nếu tôi muốn chăm sóc nàng quả phụ đó thì anh sẽ không phản đối chứ?”
Haybury siết chặt nắm tay phải, cơn giận đang xoắn lấy anh. Cảm xúc mạnh mẽ đó khiến anh ngỡ ngàng. “Có thể anh muốn nói lại…”
“À, ngài đây rồi, bạn thân mến”, Diane thì thầm và quàng cánh tay quanh tay anh. “Ngài sẽ giới thiệu tôi với người bạn điển trai này chứ?”
Lạy Chúa nhân từ. Chẳng trách Stanpool thèm khát cô. Cô rực rỡ như mặt trời giữa đêm, duyên dáng, hút hồn và lung linh. Oliver thoáng băn khoăn không biết ngón tay anh có bị bỏng nếu chạm vào da cô không. “Đây là ngài Stanpool”, anh đáp, hất cằm về phía gã nam tước. “Anh ta thấy em rất hấp dẫn.”
Cô cúi đầu, một lọn tóc xoăn của mái tóc đen nhánh xoã xuống má. “Rất vui lòng thưa ngài. Tôi hy vọng ngài thích buổi tối hôm nay.”
“Tôi cũng định như thế.”
Oliver vuốt ve ngón tay cô. “Chúng ta cũng đi và nói xem em muốn biết những ai.”
“Ồ, tất cả mọi người. Ngài biết là em chỉ mời những người em có thể chịu đựng được thôi. Ngài Stanpool. Tôi sẽ gặp lại ngài sau nhé.”
“Được, được.”
Ngay khi họ ra khỏi tầm nghe của Stanpool, Oliver giật tay ra, kéo cô lại gần. “Em định biến tôi thành một gã bị cắm sừng sau lưng sau mỗi lần giới thiệu tối nay đấy hả?”
Đôi mắt màu ngọc bích lấp lánh ngước lên nhìn anh. Cô đang phấn khích, anh sẽ ngạc nhiên nếu cô không hào hứng về tối nay sau mọi nỗ lực để được đứng ở đây. “Chúng ta không phải một cặp”, cô nhẹ nhàng nói. “Nên tôi không cắm sừng anh.”
“Tôi có cần lôi mảnh giấy ra và chỉ vào đoạn ghi rằng chúng ta là tình nhân không?”
Hai hàng mi của cô hạ xuống một chút. “Anh đang ghen sau, anh yêu?”
“Cứ ngủ với kẻ nào cô thích, Diane. Nhưng nếu cô cố làm tôi trông giống thằng đần thì tôi sẽ không hợp tác lắm đâu.” Ngay khi nói những lời này anh đã biết chắc là nói dối, chuyện này không có gì khác thường, ngoại trừ rõ ràng anh đang cố lừa gạt mình. Một nỗ lực hoài công vô ích.
“Tôi không cần anh cho phép kết bạn với người khác. Nói luôn cho anh hay, tôi dự định sẽ tán tỉnh đôi chút. Thậm chí có thể tỏ ra quyến rũ.” Cô vỗ lên cánh tay anh. “Tôi nghĩ là anh biết trò đó. Trước đây tôi đã thấy anh dùng nó rồi.”
“Thông thường khi tôi chơi cuộc vui sẽ không dừng lại ở những lời nói. Hãy cẩn trọng với người mà em đùa cợt; là đàn ông tôi cảm thấy cần phải báo em biết ve vãn sai đối tượng có thể dẫn tới những hậu quả khó lường.”
“Lúc đó nó sẽ trở thành cuộc ve vãn thực sự.” Cô lùi lại nửa bước. “Anh biết không, tôi nghĩ anh cáu bẳn vì tôi đang chơi trò mà các quý ông thường chơi. Tôi là một quả phụ và không cần bảo vệ sự trong trắng. Tôi mở cửa làm ăn nên càng ít hy vọng duy trì các mối quan hệ xã hội quan trọng. Tôi đã trả giá rồi, và giờ tôi định sẽ thu lại lợi ích.”
“Đây là một trò chơi lớn hơn”, anh lặng lẽ chỉ ra ngay khi một vị khách khác bắt gặp ánh mắt cô và cô toan bỏ đi. “Và em không biết những hậu quả em có thể phải đối mặt.”
Trong giây lát cô quay người đối mặt với anh. “Tôi cũng cho anh lời khuyên tương tự. Hay là một lời cảnh báo nhỉ?”
“Muốn hiểu sao tuỳ em.”
Cô chỉ biết một số người đang có mặt, và anh nhanh chóng nhận ra đó là những gã cô chỉ nói chuyện vài câu và những gã cô phải chắc chắn rằng anh luôn có mặt. Hừm. Hiển nhiên không phải vì nỗi sợ phải chuyện phiếm với người tình cũ, ngoài danh tiếng chơi bài sút kém của Bá tước Cameron, Oliver chưa bao giờ nghe bàn tán về chuyện nhà của vợ chồng anh ta. Sau khoảng một giờ anh đã rút ra nhận định cô muốn anh ở đó vì đám đàn ông e sợ anh. Hay chí ít họ dè dặt trong việc ngáng đường anh. Cô sử dụng anh để kiểm soát cục diện cuộc đối thoại.
“Phu nhân Cameron”, Francis Henning, một tay cầm ly rượu và tay kia cầm bánh quy, tiến lại gần. “Tôi nghe nói cô đã thuê năm mươi cô gái xinh đẹp. Nhưng tôi chỉ mới thấy có nửa tá người phục vụ. Đó không phải là tất cả chứ, nếu không tôi sẽ thất vọng lắm đấy.”
Cô mỉm cười. “Ngài muốn gặp người gieo xúc xắc, người chia bài và nhà cái của tôi sao?”, cô ân cần hỏi.
Một đám đàn ông ồ lên “Đúng rồi” xung quanh cô, âm thanh rì rầm, trầm thấp đó luôn khiến Oliver liên tưởng tới đàn gà gô đông lúc nhúc.
“Tôi cũng nghĩ vậy.” Cô gật đầu. Và trong tiếng nhạc ấn tượng, bốn cánh cửa khép hờ ở hai bên phòng đồng loạt mở toang. Các cô gái trẻ trung xuất hiện trong trang phục mềm mại màu nâu, be và vàng, người nào cũng đẹp rạng ngời. Anh không nhớ tên thì cũng nhớ mặt tất cả bọn họ. Anh biết ai trong số đó thích hợp ở bàn faro, xì dách hay bài uýt hoặc đổ xúc xắc. Nhưng chỉ có anh mới biết.
Các quý ông vo ve như ong thấy hoa. Bên trong những bức tường của Câu lạc bộ Tantalus, các mẩu đối thoại và tán tỉnh bùng nổ. Trong ít phút Phòng Persephone tựa như câu lạc bộ Almack’s Assembly(2) hơn là câu lạc bộ dành cho quý ông.
(2) là câu lạc bộ dành cho cả nam lẫn nữ đầu tiên ở London từ năm 1765 đến năm 1871.
Anh liếc sang Diane, cô đang quan sát cảnh tượng trước mắt với một sự thích thú nhàn nhạt. “Họ sẽ đánh bạc ở đây”, anh lẩm bẩm, “hay định sẽ biến câu lạc bộ của em thành nhà chứa vậy?”
Diane nhíu mày. “Tôi không cho phép chuyện đó. Các cô gái này sống dưới mái nhà của tôi và được tôi bảo vệ.” Cô bước về phía trước. “Các quý cô, hãy đến bàn của các cô đi. Các quý ông, đêm nay Câu lạc bộ Tantalus mở cửa cho tất cả các ngài. Xin hãy tận hưởng. Trong tương lai, các ngài sẽ tìm thấy mẫu đăng ký hội viên ở Phòng Ariadne và tiền sảnh” Cô mỉm cười chậm rãi và gợi cảm. “Các quý ông, hãy cứ vui chơi. Chúng tôi dự định sẽ rất độc đáo.”
Giữa tiếng cười tán thưởng nói chung, cô lùi lại và đi khỏi. Oliver theo sau cô. “Bên ngoài câu lạc bộ này hầu hết những gã ở đây sẽ không hạ cố nói chuyện với các cô gái kia.”
“Chúng tôi không ra ngoài câu lạc bộ. Cả tôi lẫn các cô gái đều biết những hậu quả có thể xảy ra. Tôi dám khẳng định tôi thích làm việc cho một câu lạc bộ thế này còn hơn là những lựa chọn khác.”
“Vậy ra bây giờ em là nhà bảo trợ cho họ ư?”
“Tôi sẽ không tranh cãi với anh. Anh đã có nhiều tuần để phản bác và bực tức nhưng dường như chuyện đó đã không xảy ra.”
“Tôi không bực tức, Diane. Tôi đang lo cho khoản đầu tư của mình.”
“À.” Cô đặt lòng bàn tay đeo găng lên ngực anh. Có thể do trí tưởng tượng nhưng anh có thể thề sự đụng chạm của cô làm anh ấm lên. “Tôi dám nói tôi đặt nhiều thời gian và tâm tư và thương vụ này hơn là anh đấy, Haybury, vậy nên hãy làm như tôi yêu cầu và giữ lại ý kiến chủ quan của mình đi.”
Cô quá tự tin về bản thân. Anh mở miệng để nhắc cô một lần nữa là anh không phải nhân viên của cô nhưng lập luận này đã bắt đầu mất đi tính hiệu quả. Thay vào đó anh đoán anh nên gợi lại chuyện anh sẽ sớm có cô – thực tế là vào bất kỳ lúc nào anh muốn. Điều đó sẽ khiến cô nao núng.
Oliver nhìn xuống bàn tay đeo găng đen áp lên ngực anh, ngón tay cô cong lại bên vạt áo. Anh tự hỏi cô nó nhận thấy nhịp tim của anh. Sẽ là một câu hỏi thú vị nếu xem xét đến việc anh từng được nghe lặp đi lặp lại rằng anh không có tim.
“Tối nay”, anh nói lớn tiếng.
“Đúng vậy, tối nay, cho đến khi tôi hỏi ý anh.”
Trước khi cô kịp rời đi anh đã giữ lấy tay cô. “Em hiểu lầm rồi. Dạ tiệc của em sẽ kết thúc vào khoảng ba giờ sáng đúng không?”
“Dự tính là thế.”
“Vậy thì vào lúc bốn giờ sáng tôi chờ được gặp em trong phòng tôi. Theo thoả thuận của chúng ta.”
Lần này hai mắt cô mở lớn. “Anh không đùa đấy chứ. Lúc này tôi rất bận, nếu anh không…”
“Tôi nhắc lại. Bốn giờ.” Anh hạ mắt, nhìn vào các hạt thuỷ tinh lấp lánh trên ngực cô, ngón tay cô siết lại trên trái tim anh. “Mặc chiếc váy này.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...