Lục Thiệu Quân đơ người nhìn chằm chằm Tô Mạn không rời.
Người con gái trước mặt này chính là người mà Lục Thiệu Quân anh cả đời muốn lấy.
Bây giờ anh thực sự có chút ngây ngốc, không rõ là mơ hay thực.
"Thiệu Quân, anh thấy thế nào?".
Thanh âm Tô Mạn vang lên thức tỉnh Lục Thiệu Quân đang trong dòng suy nghĩ, đưa anh về với thực tại.
Đúng vậy, đây chính là sự thật, Lục Thiệu Quân vui vẻ mỉm cười nhìn lấy Tô Mạn không rời:
"Đẹp, thực sự rất đẹp".
Tô Mạn có chút ngượng ngùng xấu hổ, chớp chớp mi mắt lên tiếng nói:
"Em hỏi chiếc váy mà, anh nhìn em vậy làm gì chứ!".
Nhưng Tô Mạn nào đâu có biết với Lục Thiệu Quân, cô mặc gì không quan trọng, bởi cô trong mắt anh chính là đã đẹp nhất rồi.
Lục Thiệu Quân liếc nhìn người nhân viên bên cạnh rồi đưa ra chiếc thẻ đen quyền lực:
"Lấy bộ này đi".
" Vâng ạ".
Người nhân viên cầm lấy tấm thẻ nhanh chóng ra quầy thanh toán.
Một lát sau, Tô Mạn thay lại đồ bước ra, Lục Thiệu Quân nhìn cô nói:
"Chúng ta đến bệnh viện thăm ba em đi".
Tô Mạn phút chốc ngây người rồi vui vẻ mỉm cười gật đầu một cái:
"Ừm".
...----------------...
Trước cửa bệnh viện trung tâm thành phố, Lục Thiệu Quân từ từ bước ra mở cửa xe cho Tô Mạn rồi cùng cô vào trong.
Tại phòng bệnh của Tô Phong, ông vẫn như cũ nằm im bất động trên giường.
Bỗng Lưu Tuyết Mai từ ngoài bước vào:
"Mẹ".
Lục Thiệu Quân vừa nhìn thấy bà liền lên tiếng gọi.
Lưu Tuyết Mai vui vẻ mỉm cười:
"Hai đứa đến đó à!".
Bà vừa nói vừa đi lại phía Tô Phong, ngồi xuống cạnh ông:
"Ông xem hôm nay ai đến thăm ông này.
Là con gái và con rể đấy".
Tô Mạn cũng đi lại cạnh Tô Phong, cúi người năm lấy bàn tay ông giọng điệu run run:
"Con gái...!sắp kết hồn rồi ba à".
Câu từ cứ ứ nghẹn trong cổ họng của Tô Mạn, khó khăn nói ra.
Cô vẫn còn nhớ dáng vẻ Tô Phong mong chờ ngày cô bước lên xe hoa, dắt tay cô bước vào vào lễ đường, vẻ mặt ấy, ánh mắt ấy, bây giờ như thước phim tua chậm hiện lên trong đầu cô.
Lục Thiệu Quân từ từ đi đến cạnh Tô Mạn, khẽ đưa tay vỗ nhẹ vai cô, ánh mắt kiên định nói:
"Con nhất định sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt".
Bỗng ngón tay Tô Phong khẽ cử động, Tô Mạn phút chốc sửng sốt, không tin vào mắt mình, vội vàng hét lên:
"Ba!".
Lưu Tuyết Mai cũng không tránh khỏi bất ngờ, vội vàng nhấn chuông gọi bác sĩ.
Một lát sau, từ ngoài cửa hình bóng người đàn ông trung niên mang bộ blouse bước vào, Tô Mạn vội vàng chạy lại:
"Bác sĩ, ba tôi...!ông ấy vừa cử động".
Người đàn ông đi đến cạnh Tô Phong bắt đầu kiểm tra:
"Chồng tôi sao rồi bác sĩ?".
Lưu Tuyết Mai không giấu nổi sự hồi hộp, lo lắng lên tiếng hỏi.
"Bệnh tình của bệnh nhân đã chuyển biến rất tích cực.
Nếu những ngày sau có thể thường xuyên xảy ra trường hợp này thì việc hồi phục của bệnh nhân chỉ là vấn đề thời gian".
Tô Mạn trong lòng vô cùng vui sướng, liên tục cúi đầu cảm ơn bác sĩ:
"Cảm ơn, thực sự cảm ơn bác sĩ nhiều!".
Người đàn ông xua xua tay rồi rời đi.
Lưu Tuyết Mai không giấu nổi sự hạnh phúc trên khuôn mặt, cúi người cầm lấy tay của Tô Phong.
...----------------...
Trước cửa bệnh viện, Lục Thiệu Quân cùng Tô Mạn từ từ bước ra, anh đột nhiên đứng lại quay đầu nhìn cô nói:
"Sau này anh có thể thường xuyên cùng em đến đây thăm ba, ông ấy thương em như vậy chắc em sẽ giúp ông ấy bình phục nhanh hơn".
Tô Mạn trong lòng không khỏi xúc động, mỉm cười nhìn Lục Thiệu Quân:
"Cảm ơn anh".
Lục Thiệu Quân phút chốc ngây người, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô cười tươi như này, nụ cười ngập tràn hạnh phúc đó vậy mà dành cho anh.
Lục Thiệu Quân khẽ nhếch mép: 'Liệu có phải mình đang đến gần cô ấy hơn không'.
Lục Thiệu Quân nhìn chằm chằm Tô Mạn một lúc.
"Có chuyện gì sao?".
Tô Mạn trong lòng khó hiểu liền lên tiếng hỏi.
"Không lẽ em tính chỉ cảm ơn suông vậy thôi sao? Chí ít cũng phải mời anh một bữa nhỉ!".
Lục Thiệu Quân mỉm cười ranh mãnh nói.
Tô Mạn phút chốc ngây người rồi phì cười:
"Em dám mời, chỉ là không biết anh dám ăn hay không thôi".
Tô Mạn từ từ bước tới gần Lục Thiệu Quân, giọng điệu pha chút ma mị.
Lục Thiệu Quân khẽ nhếch mép, cúi người ghé sát vào tai cô:
"Anh có gì mà không dám chứ".
Tô Mạn khẽ cảm thấy nhột bên tai vội vàng đẩy Lục Thiệu Quân ra, khuôn mặt đỏ ửng lên:
"Được...!được rồi.
Vậy đi thôi".
Tô Mạn trong lòng có chút bực tức, rõ ràng cô mới là người khơi mào trước, sao lại thành bản thân bị trêu đùa rồi chứ.
Trên xe, Lục Thiệu Quân tay cầm vô lăng mà đơ người.
Rốt cuộc Tô Mạn cô chỉ đường kiểu gì vậy.
Anh ngây ngốc hỏi:
"Em nói lại một lần nữa được không?".
"Anh đi thẳng, rẽ trái, đến ngã tư thì rẽ phải, sẽ thấy một quầy thuốc nhỏ, anh đi thẳng vào ngã rẽ ở đó rồi rẽ trái nữa là đến".
Tô Mạn liến thoắng một mạch không ngừng khiến Lục Thiệu Quân lần nữa rơi vào trầm lặng.
"Được, anh hiểu rồi, lát nữa có gì em nhắc anh nhé"..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...