Hiểu Khiết cảm động: “Cảm ơn anh đã làm em trở thành cô gái hạnh phúc nhất thế giới.”
Câu nói của Hiểu Khiết khiến Tử Tề như được cứu vớt, anh mỉm cười thanh thản.
“A, chết rồi, em vẫn chưa chuẩn bị quà cho anh, làm thế nào bây giờ?” Hiểu Khiết bỗng kêu lên, cô nhìn anh lúng túng. “Mà… anh có thiếu gì
không?”
Tử Tề lắc đầu: “Anh không thiếu gì cả.”
Hiểu Khiết thoáng thất vọng.
Tử Tề bổ sung. “Chỉ thiếu một người bạn gái có thể cùng anh ngắm mặt trời mọc thôi.”
Hiểu Khiết ngẩng đầu, vui sướng nhìn Tử Tề. Ánh trăng phản chiếu trên nóc ô tô, anh quay sang nhìn cô: “Chẳng mấy khi lên núi, đương nhiên
phải cùng ngắm mặt trời mọc rồi.”
Hiểu Khiết gật đầu mỉm cười, “Vẫn còn lâu mà. Chúng ta về phòng ngủ một lát đi, đợi đến khoảng 5 giờ thì xuất phát nhé.”
Tử Tề nghĩ đến chiếc chăn cũ trong phòng, vội ngăn cô lại, “Đã là
mừng Valentine thì phải trân trọng từng khoảnh khắc ở bên nhau chứ, vào
xe đợi cùng anh đi.”
Thang Tuấn tình cờ cũng đi ra ngoài, đứng bên ban công nhà nghỉ, trông thấy Hiểu Khiết và Tử Tề lên xe mà lòng buồn bã.
Tử Tề và Hiểu Khiết nằm song song trên ghế trước được ngả xuống, qua
khung cửa sổ trên nóc xe, ngẩng đầu lên là cả một bầu trời đầy sao, họ
cùng ngắm những thứ lấp lánh xinh đẹp ấy mà mỉm cười.
Hiểu Khiết đề nghị, “Nghe chút nhạc được không anh?”
Tử Tề gật gật đầu, Hiểu Khiết ngồi dậy, với tay nhấn nút radio, bài hát đang phát là “Kiss Me”:
Oh, kiss me
beneath the milky twilight
Lead me
out on the moonlit floor
(Hãy hôn em đi
dưới dải hoàng hôn màu sữa
Dẫn em
trên mặt sàn dãi ánh trăng soi)
Khúc nhạc khiến Hiểu Khiết bỗng dưng nhớ tới nụ hôn bất cần ‘trao’
cho Thang Tuấn, hai má bất giác nóng ran. Cô lập tức chuyển kênh. Giai
điệu nhẹ nhàng làm nền cho giọng nói vừa trầm ấm vừa thu hút của DJ.
“Trong buổi tối tuyệt vời này, hãy nhớ lại một ngày của quá khứ, có phải đã từng xảy ra một vài bất ngờ nho nhỏ, khiến trái tim bạn phải loạn
nhịp? Ca khúc mà chúng tôi muốn gửi đến các bạn, ‘Cho anh một nụ hôn’…”
Vừa nghe thấy từ “hôn” cô lập tức tắt luôn radio.
Tử Tề bất giác phì cười, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Hiểu Khiết. Bàn tay cô khẽ động đậy, cô thấy xấu hổ, bối rối nhìn Tử Tề.
Tử Tề nói: “Anh biết công việc của chúng ta đều rất bận, không có
thời gian hẹn hò. Cũng may hàng ngày chúng ta vẫn nhìn thấy nhau ở công
ty.”
Hiểu Khiết thỏ thẻ: “Về cuộc họp báo, em rất cảm ơn anh! Tất cả là lỗi của em, gây ra họa lớn như vậy.”
Tử Tề lắc lắc đầu: “Anh biết em chỉ sơ ý, anh không trách em.”
Hiểu Khiết lại nghĩ đến ‘chiếc hôn bất cẩn’ của mình và Thang Tuấn, áy náy không nguôi.
Tử Tề an ủi: “Đừng nghĩ nhiều nữa, hãy quan tâm đến khẩu phần hạnh
phúc mà chúng ta cùng nhau nghiên cứu đi, em đã mang lại cho anh rất
nhiều cảm hứngtrong công việc, anh thực sự rất cần em.”
Hiểu Khiết cảm động: “bên anh thật tốt.”
“Anh cũng thấy vậy.” Tử Tề mỉm cười, nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên trán cô.
Dưới ánh sao đêm, Thang Tuấn một mình ngồi trên ghế xích đu nơi ban
công nhà nghỉ, chốc chốc lại ngước nhìn bầu trời. Anh liếc về chiếc xe
của Tử Tề, ngáp một cái rõ dài, lầm bầm: “Hai người kia tính không ngủ?”
Thời gian chầm chậm trôi đi, bầu trời đêm dần chuyển sang màu xanh
lam, rồi từ sắc đậm sang sắc nhạt, mặt trăng và các vì sao không biết đã lặng lẽ lẩn trốn tự bao giờ. Trong xe, Hiểu Khiết và Tử Tề vẫn nằmtrên
ghế, các ngón tay lồng vào nhau.
Hiểu Khiết ngáp một cái: “Cuối cùng cũng đến lúc mặt trời mọc.”
Mãi không thấytiếng Tử Tề đáp, cô quay sang, phát hiện anh đã thiếp đi rồi, lồng ngực anh phập phồng thở đều.
“Lần này anh vất vả rồi.” Cô nhẹ nhàng rút tay ra, kéo áo khoác lên cho anh.
Bất chợt cảm giác có bóng người đi qua đi lại ngoài xe, cô giật mình
ngoái đầu nhìn, hóa ra Thang Tuấn đang áp mặt vào cửa sổ xe nhìn vào.
“A!”
Hiểu Khiết sợ làm Tử Tề thức giấc, nhanh chóng bụm miệng.
Thang Tuấn biết Hiểu Khiết còn thức, cũng giật mình, sau đó nhăn mặt.
Hiểu Khiết hạ cửa kính ô tô xuống, thấp giọng hỏi: “Anh làm gì thế? Dọa tôi hết hồn.”
Thang Tuấn nhòm đầu vào nhìn Tử Tề: “Hai người mới làm trò gì ấy? Có giường không ngủ lại chạy lên xe.”
Hiểu Khiết vội ra hiệu bằng tay, ý bảo anh im lặng, cô thấp giọng:
“Nói nhỏ tí đi, đừng làm Tử Tề thức giấc, anh ấy mệt quá rồi.” Cô đẩy
đầu Thang Tuấn ra, quay sang nhìn Tử Tề, thấy anh vẫn ngủ rất say, bấy
giờ cô mới mở cửa bước xuống.
Thang Tuấn đưa cho cô một quả táo: “Ăn đi.”
Hiểu Khiết tò mò: “Táo ở đâu vậy?”
“Vừa mới hái ở đằng kia.” Thang Tuấn vừa chỉ tay, vừa ngáp.
Hiểu Khiết ngạc nhiên: “Đêm qua anh cũng không ngủ hả?”
Thang Tuấn đáp: “Đương nhiên! Mấy khi qua đêm trên núi, bỏ lỡ cơ hội ngắm mặt trời mọc sao được? Í, mặt trời xuất hiện rồi!”
Mây trắng cuộn lên phía đường chân trời mây, giữa tầng mây xuất hiện
một dải ánh sáng màu vàng. Chốc lát, ánh sáng vàng tỏa khắp nơi, bầu
trời chuyển dần sang màu trắng bạc.
Hiểu Khiết và Thang Tuấn đứng sóng vai nhau trước xe, quan sát mặt
trời từ từ nhô lên, bên tai văng vẳng tiếng côn trùng kêu rả rích,
chim chóc cũng bắt đầu cất tiếng véo von. Hiểu Khiết ăn hết quả táo,
quay đầu nhìn vào ô tô, Tử Tề vẫn đang ngủ rất say, cô lại quay sang
nhìn Thang Tuấn, hơi thất vọng: “Không ngờ người cùng ngắm mặt trời mọc
với tôi lại là anh.”
Thang Tuấn phản đối: “Cớ gì lại thất vọng vậy chứ?”
Hiểu Khiết nói: “Con gái ai chẳng muốn ngắm mặt trời mọc với bạn trai mình.”
Thang Tuấn thoáng buồn, nhưng cố ra vẻ không thèm bận tâm, đưa mắt về Tử Tề vẫn khép chặt mắt trên ô tô: “Thật không ngờ Cao Tử Tề lại vì cô
mà bỏ hết công việc chạy đến chỗ này.”
“Ừ, tôi cũng thật không ngờ anh ấy lại lãng mạn thế.” Hiểu Khiết mỉm cười rạng rỡ.
Thang Tuấn bị hút hồn vào nụ cười ấy, nỗi cô đơn trống trải làm anh
bật cười khổ, phải ngẩng đầu ngước nhìn bầu trời. Sắc xanh lam nhạt,
trôngthật trong lành. Anh nhẹ giọng: “Anh bạn trai của cô cũng được
đấy.”
Hiểu Khiết lè lưỡi trêu Thang Tuấn. “Là anh ấy gặp được một người bạn gái tốt thì có. Ha ha…”
Nụ cười hạnh phúc rạng rỡ trên khuôn mặt của Hiểu Khiết càng khiến cảm xúc trong lòng Thang Tuấn hỗn độn.
Tử Tề mơ mơ màng màng cảm nhận được ánh nắng, anh chói mắt tỉnh dậy,
chiếc ghế bên cạnh trống không. Hơi chau mày lại, nghe thấy tiếng cười
vui vẻ, anh quay đầu lại đằng sau, bên ngoài Thang Tuấn và Hiểu Khiết
đang vui vẻ trêu đùa nhau. Bất giác khó chịu, Tử Tề ngồi dậy, mở cửa xe
bước xuống.
Thang Tuấn và Hiểu Khiết bị tiếng mở cửa xe làm giật mình, quay lại thì thấy Tử Tề. Hiểu Khiết rạng rỡ: “Anh dậy rồi à!”
Tử Tề lạnh lùng đáp: “Sao không gọi anh dậy cùng ngắm mặt trời mọc?”
Hiểu Khiết không nhận ra vẻ bực bội của Tử Tề: “Anh ngủ ngon quá nên em không nỡ.”
Chợt nhận ra mình hơi vô lý, Tử Tề không tiếp tục chất vấn nữa.
“Không sao, lần sau có cơ hội sẽ ngắm bù vậy. Thu dọn thôi, phải xuống
núi rồi.”
Hiểu Khiết gật đầu, cùng Tử Tề vào trong nhà nghỉ. Trước khi vào hẳn, Tử Tề còn cố tình liếc Thang Tuấn.
Thang Tuấn vươn vai một cái, sau đó tiến sát về phía sườn núi, trước mắt là một màu xanh mướt, anh mỉm cười.
Buổi sáng mây mù vẫn chưa tan hết, cảnh vật mờ ảo. Biển mây đằng xa
vẫn cuồn cuộn, tiếng côn trùng vẫn rả rích, tiếng chim hót càng véo von, mang lại cảm giác thật thư thái nhẹ nhàng.
Thang Tuấn nheo mắt nhìn bảo tàng Lưu Viên, nhàn nhạt mở miệng: “Cao
Tử Tề, anh không biết mình đã để tuột mất điều tốt đẹp gì đâu.”
Ngày lễ tình nhân, khắp sảnh lớn của trung tâm thương mại Hải Duyệt
được phủ một màu hồng lãng mạn. Bóng bay hồng, ruy băng hồng, những bó
hoa màu hồng, chỉ nhìn thôi đã thấy sự ngọt ngào dâng lên trong lòng.
Quảng trường đu quay khổng lồ tập trung vô vàn du khách, không ít
những cặp tình nhân đang xếp hàng để lên vòng quay. Con phố ẩm thực ngay cạnh đó đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, sẵn sàng đón tiếp mọi khách hàng.
Ngoài ra, các chương trình khác cũng được chuẩn bị riêng cho Valentine
như bói bài tình yêu, chụp ảnh tình yêu, thiệp tình yêu…
Một lễ đài nhỏ được chuẩn bị bên cạnh đu quay, là nơi sẽ tiến
hành bốc thăm may mắn. Không ít đôi tình nhân thả cuống vé đu quay vào
thùng phiếu ở chính giữa lễ đài.
Mọi nơi, các nhân viên bán thời gian đang phát quảng cáo của khẩu
phần hạnh phúc, người đi đường nhận được những quyển sổ tay được thiết
kế rất tinh tế này đều tò mò giở ra xem xét.
Lễ hội Valentine vô cùng náo nhiệt khiến Tử Hào rất hài lòng, gật gù
nói với Joe trọc đầu đứng phía sau: “Kế hoạch cho dịp Valentine này
thành công lắm. Phối hợp với sự quảng bá của Bạch Quý Tinh, lượng khách ở tất cả các tầng đều tăng lên rõ rệt. Tối nay Bạch Quý Tinh sẽ lên lễ
đài bốc thăm, lúc đó hẳn là cao trào của hoạt động.”
Joe trọc đầu và Ngải Lâm đều mỉm cười sung sướng.
“Tình hình siêu thị thế nào?” Tử Hào cố tình hỏi.
Joe trọc đầu thoáng lúng túng đáp: “Hiện giờ xem ra vẫn chưa đâu vào đâu…”
Tử Hào mừng hùm. “Tốt quá! Cao Tử Tề, tao xem mày đấu với tao thế nào!”
Trong siêu thị Bách Duyệt, từng túi nguyên liệu để làm các món ăn
hạnh phúc được đặt tại nơi dễ nhìn thấy nhất. Người trong siêu thị không đông như ngoài quảng trường đu quay, những sản phẩm được chọn mua cũng
rất ít.
Tại khu vực đồ ăn chín, Hiểu Khiết kiểm tra số lượng các túi nguyên
liệu, Tử Tề cùng với chủ cửa hàng đến từng giá kiểm tra vị trí sản phẩm. Thiên Thiên đặt catalogue khẩu phần hạnh phúc được in ấn đẹp mắt lên
đúng vị trí ở trung tâm thương mại.
Hiểu Khiết theo các nhân viên part-time treo móc vào xe đẩy, Tử Tề lại gần, cầm vài chiếc móc trong tay nhân viên, phụ giúp cô.
Anh nói: “Mọi người bị thu hút vào lễ hội Valentine hết rồi.”
Hiểu Khiết an ủi, “hoạt động Valentine của trung tâm chỉ diễn ra một
ngày, cứ cho là lượng tiêu thụ hôm nay không như mong đợi thì ngày mai
sẽ bình thường lại thôi anh.”
“Anh chỉ không quen cảm giác bị anh trai mình dẫm lên chân thôi…” Tử Tề bất mãn.
Cao Quốc Thành, Thang Lan, Thang Tuấn và Joe trọc đầu đang ngồi trên
sofa. Trước mắt là các catalogue giới thiệu sản phẩm của Lưu Viên,
catalogue giới thiệu viện bảo tàng và một vài bức ảnh, Thang Tuấn đưa
catalogue cho khách hàng.
“Cuộc hợp tác rất thuận lợi, việc đặt đại lý cho sản phẩm mỹ nghệ
thủy tinh của Lưu Viên cơ bản đã hoàn tất. Nếu lần này có phản hồi tốt,
tương lai sẽ tính đến việc mở một bảo tàng Lưu Viên chi nhánh Thượng
Hải.” Thang Tuấn tự tin.
Cao Quốc Thành, Thang Lan và Joe trọc đầu đều gật gù tỏ ý đồng tình.
Cao Quốc Thành nói: “Đây là một ý tưởng khá táo bạo, nhưng rất đáng để thử. Tập đoàn Hoàng Hải quả nhiên nhiều nhân tài.”
Thang Lan mỉm cười.
Cao Quốc Thành lại tiếp: “Đúng rồi, hôm nay là ngày Valentine, công
ty Hải Duyệt chúng tôi có tổ chức một lễ hội tại quảng trường đu quay
khổng lồ, đặc biệt mời siêu sao Bạch Quý Tinh tham gia vào hoạt động gần cuối chương trình, tôi sẽ đề nghị giám đốc Joe đưa các vị qua đó tham
dự, nhân thể bàn về kế hoạch hợp tác văn hóa nghệ thuật Đài Loan-Đại Lục trong giai đoạn tới.”
Thang Lan cười: “Hải Duyệt là một trong những công ty tiên phong
trong số các công ty thương mại ở Đài Loan, tôi cũng đang học hỏi việc
tổ chức hoạt động của công ty. Đi thôi, Thang Tuấn.”
Thang Tuấn lễ phép: “Tôi hết sức xin lỗi, chủ tịch Thang, chủ tịch
Cao, tôi đã nhận lời Hiểu Khiết đi cổ vũ cho hoạt động khẩu phần hạnh
phúc của cô ấy rồi. Xin cáo lỗi vậy.” Dứt lời, anh đứng lên, thân thiện
chào mọi người rồi rời khỏi văn phòng.
Bạch Quý Tinh mặc một bộ váy dạ hội sang trọng bước ra từ phòng họp.
Cô đeo bộ trang sức được chếtác tinh xảo có giá hàng triệu Đài tệ, càng
làm bản thân lộng lẫy. Tử Tề đi ngang qua, hai người tình cờ gặp mặt.
Quý Tinh quan tâm hỏi: “Tử Tề, hoạt động của siêu thị vẫn thuận lợi chứ?”
Tử Tề nhìn cách trang điểm của cô, nhếch mép châm biếm đáp: “Điều này quan trọng với em à? Bây giờ em nên vui mừng vì đã không chọn giúp tôi, không thì sao có cơ hội ăn vận xinh đẹp thế này được. Chúc hoạt động
của các người thành công.” Dứt lời, anh bỏ đi mất bóng.
Quý Tinh mím môi, hai mắt đỏ hoe. Cô bụm miệng, đi về phía thang bộ, giọt nước mắt không kiềm chế nổi tuôn rơi.
Đúng lúc Thang Tuấn đi qua cửa lối thoát hiểm, loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc, anh bèn đẩy cửa đi xuống tầng thăm dò. Bắt gặp Quý Tinh
đang ngồi trên bậc cầu thang, gục đầu xuống khóc thút thít.
Thang Tuấn lấy khăn tay chìa trước mặt cô. Bạch Quý Tinh ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
“Cô không sao chứ?”
Quý Tinh lắc lắc đầu, “Tôi không sao.”
Anh chỉ hàng nước mắt trên gương mặt cô, “Lau đi, nhỡ làm bẩn bộ váy dạ hội lộng lẫy này thì không hay đâu.”
Quý Tinh thoáng do dự nhưng vẫn nhận chiếc khăn, cẩn thận lau những giọt nước mắt, không để lớp phấn trôi mất.
“Cô trang điểm đẹp thế này, hôm nay lại một mình ngồi khóc ở cầu thang, có phải bị bạn trai bỏ rơi không?” Thang Tuấn hỏi.
Quý Tinh nghi ngại Thang Tuấn, dò hỏi: “Anh… không biết tôi?”
“Chúng ta từng gặp nhau à?” Thang Tuấn nhìn Bạch Quý Tinh một cách kỳ lạ, anh không nhớ mình quen cô.
Quý Tinh đáp: “Có lẽ chưa.”
“Cô xinh đẹp thế này, anh nào bỏ rơi cô đúng là chẳng có mắt.” Thang Tuấn an ủi.
Quý Tinh miễn cưỡng mỉm cười, “Thực ra là tôi đòi chia tay anh ấy, nhưng tôi hối hận rồi…”
Thang Tuấn hơi bất ngờ, không ngờ cô lại nói với mình những lời này.
“Nếu thực sự nuối tiếc thì mau đuổi theo giành lại đi. Có ai quy định là chia tay rồi thì không thể tái hợp đâu? Cô xinh đẹp vậy, chắc chắn
việc đó không thành vấn đề.” Thang Tuấn nói.
“Thật ư?” Quý Tinh mím môi, bất giác nắm chặt chiếc khăn trong tay.
Thang Tuấn gật đầu lia lịa, “Nếu là tình yêu đích thực, đương nhiên
phải dũng cảm theo đuổi. Cứ đứng trợn tròn mắt nhìn tình yêu của mình
trở thành một nửa của người khác, nhất định sẽ rất hối hận.”
Quý Tinh nhìn đồng hồ đeo tay, phát hiện đã đến giờ rồi, phải làm
việc thôi. Cô mỉm cười với Thang Tuấn: “Cảm ơn anh, tôi đi đây. Tôi sẽ
dũng cảm hơn!”
Thang Tuấn nhìn Quý Tinh biến mất sau cánh cửa thoát hiểm, cảm thấy mình đã làm được việc tốt.
Màn đêm buông xuống, quảng trường vòng quay khổng lồ vừa kết thúc hoạt động bốcthăm trúng thưởng, đám đông đang lần lượt ra về.
Trước cổng siêu thị Bách Duyệt có dán một tờ áp phích quảng cáo:
“Thực đơn tuyển chọn của thầy A Cơ”. Thang Tuấn đứng ngay bên cạnh, cầm
catalogue phát cho những người qua đường. Nụ cười rạng rỡ lúc nào cũng
thường trực trên gương mặt tuấn tú, khiến người đi đường không thể không dừng bước để nhận những cuốn catalogue từ tay anh.
Một nhóm các bà các cô xách rau củ quả tươi mới mua, đứng trước khu trưng bày háo hức chờ đợi.
Tử Tề quan sát vẻ hân hoan ấy, lại thấy họ đã mua không ít rau củ quả, anh bất giác nhíu mày.
Hiểu Khiết đeo tạp dề, phát hiện thấy thái độ khác lạ của Tử Tề, bèn lại gần hỏi: “Có chuyện gì vậy anh?”
“Chúng ta nhầm rồi!” Tử Tề chỉ túi lớn túi nhỏ dưới chân các bà các
cô, “Mặc dù thầy A Cơ rất được họ mến mộ nhưng đại đa số những người phụ nữ gia đình đều quen với việc mua nguyên liệu nấu cho một nhà bốn đến
sáu người. Hoạt động ngày hôm nay dù có thành công thì cũng không giúp
được gì cho việc tiêu thụ khẩu phần hạnh phúc.”
Hiểu Khiết sững sờ, lo lắng hỏi: “Vậy phải làm thế nào?”
Tử Tề đáp: “Trước tiên cứ giải quyết vấn đề trước mắt đã rồi tính
sau.” Anh khuất vào một góc, bấm điện thoại hỏi thầy A Cơ đi đến đâu
rồi.
Hiểu Khiết gật đầu, bước lên quầy chế biến, cất giọng trước đám đông
đang tập trung phía dưới: “Thưa các vị, thầy A Cơ đang trên đường tới
đây, trước khi ông xuất hiện, cho phép tôi được giới thiệu với quý vị về khẩu phần hạnh phúc của siêu thị Bách Duyệt chúng tôi.” Cô chỉ tám túi
nguyên liệu trên bàn, mỗi túi là một món ăn khác nhau, “Chúng tôi đưa ra tất cả tám món ăn, giúp quý vị có những lựa chọn khác nhau!” Vừa nói cô vừa bóc túi món thịt bò ớt xanh, “Bây giờ tôi sẽ làm mẫu, đây là thịt
bò ướp với ớt xanh.” Cô bật bếp, xé túi đựng dầu ăn, cho dầu ăn vào
trong chảo nóng, sau đó lấy ớt xanh ở trong túi đựng nguyên liệu, “Trong túi này có ớt xanh đã bỏ hạt đủ cho một người ăn, các vị chỉ cần cắt
nhỏ ra rồi xào là được.”
Cô chăm chú nấu nướng, nhưng các bà các cô ở phía dưới lại không tỏ
ra hào hứng lắm, họ quay sang trò chuyện với nhau. Hiểu Khiết luôn cố
gắng mỉm cười để khỏi lúng túng vì thiếu sự hưởng ứng từ đám đông,
“Trước tiên chúng ta cho tỏi vào, sau đó cho thịt bò vào, xào lửa to một chút, cuối cùng cho ớt xanh…”
Một lát sau, món thịt bò xào ớt xanh đã hoàn thành. Cô xúc thức ăn ra đĩa, đưa cho nhân viên siêu thị, nhân viên lại chia vào các đĩa giấy
nhỏ rồi bê xuống.
“Mời các vị dùng thử.” Hiểu Khiết trước sau vẫn giữ nụ cười thật tươi.
Các bà các cô thấy có ăn thử, lần lượt lấy các đĩa nhỏ, nhưng ăn rồi
mà họ vẫn chẳng hỏi thăm về sản phẩm. Phía trước quầy vắng tanh, Hiểu
Khiết vô cùng bối rối, vẫn cố nói: “Nếu quý vị thích, xin mời tham
khảo.”
Các bà các cô vẫn không mua gì. Các hàng hóa cạnh đó, mọi người cũng
chỉ tò mò cầm lên xem rồi lại nhanh chóng đặt lại vị trí cũ.
Hiểu Khiết chán nản nhìn Tử Tề. Tử Tề mím môi, tập trung suy nghĩ.
Bỗng nhiên, từ phía xa vang lên những tiếng ồn ào, tiếng vỗ tay hò hét, tất cả đều tò mò quay lại nhìn.
Tử Tề và Hiểu Khiết cũng hiếu kỳ nhìn theo.
Ngoài siêu thị, ồn ào tiếng vỗ tay, hò hét, ánh đèn flash
nháy liên tục. Trong đám đông, rất nhiều người đang cầm điện thoại gọi
bạn bè đến.
Có người nói vào điện thoại: “Bạch Quý Tinh đang ở siêu thị Bách
Duyệt, chỗ tầng hầmthứ nhất của trung tâm thương mại Hải Duyệt… Xinh đẹp lắm!”
Một người khác cũng đang gọi điện, “Tớ nhìn thấy Bạch Quý Tinh rồi!
Cậu mau đến đi! Ở siêu thị Bách Duyệt, chỗ tầng hầm thứ nhất í!”
Lát sau, Bạch Quý Tinh trong trang phục dạ hội, dẫn đầu một đám đông hùng hậu, ưu nhã bước vào siêu thị.
Thang Tuấn đang phát catalogue, nhìn thấy Quý Tinh, bên cạnh cô có rất nhiều người, khiến anh rất bất ngờ.
Quý Tinh lướt qua Thang Tuấn.
Anh vội kéo một người lại hỏi: “Anh này, cô ấy là ai vậy?”
Người ta không kiềm chế được trợn trừng nhìn anh. “Cho tôi xin! Đến
Bạch QuýTinh cũng không nhận ra à? Cô ấy đang rất hot đấy.” Dứt lời lại
hớn hở đuổi theo Bạch Quý Tinh.
Thang Tuấn dõi theo bóng Quý Tinh, lầm bầm tự hỏi: “Bạch Quý Tinh?
Một nữ minh tinh sao lại vào siêu thị?” Anh cũng không nén nổi tò mò mà
tiếp bước thanh niên vừa rồi.
Tử Tề sững sờ, chăm chăm vào Quý Tinh cùng đoàn người hùng hậu của
cô. Hiểu Khiết kinh ngạc, Bạch Quý Tinh và đám đông đang từ từ lại gần
quầy chế biến. Hiểu Khiết lắp bắp: “Là Bạch, Bạch, Bạch Quý Tinh…”
Mọi người vòng trong vòng ngoài vây quanh siêu sao, không ngừng chụp
ảnh, Quý Tinh tỏ vẻ như không có ai xung quanh, đứng trước quầy, trang
nhã chìa cuốn catalogue trên tay ra, nói với Hiểu Khiết: “Tôi cảm thấy
khẩu phần hạnh phúc rất có ý nghĩa.” Cô quay đầu lại, đưa mắt liếc Tử Tề một cái, rồi quay sang đám đông, cốtình cầm hai túi nguyên liệu của hai món khác nhau, hỏi: “Có tổ chức hoạt động ăn thử không vậy?”
Phía dưới thi nhau chụp ảnh Quý Tinh.
Hiểu Khiết chỉ một túi, “Món này… Xin thử món này ạ! Thịt lợn sốt kiểu Bắc Kinh, rất vào cơm!”
“Món này có khó làm không?” Quý Tinh hỏi tiếp.
Hiểu Khiết trả lời: “Không khó chút nào! Chỉ cần làm theo các bước
trong cuốn sách dạy nấu ăn đơn giản này là có thể hoàn thành được ngay!”
Quý Tinh đề nghị: “Nếu không khó thì tôi làm thử được không?”
Tử Tề ngạc nhiên vô cùng. Hai mắt Hiểu Khiết cũng mở to sửng sốt. Thang Tuấn thì theo dõi mọi việc một cách tò mò.
“Tôi luôn muốn nấu ăn cho người mình yêu, hy vọng mong muốn này sẽ
không quá khó để thành hiện thực.” Quý Tinh chẳng đợi Hiểu Khiết đáp lại đã vào chỗ chế biến.
Rất nhiều người trẻ tuổi tụ tập lại siêu thị.
Tử Tề nhíu mày nhìn Quý Tinh, không hiểu cô đang nghĩ gì.
Quý Tinh hơi vụng về cho tỏi vào chảo, cầm chiếc muôi đảo đảo mấy
cái, rồi cho thịt lợn vào xào. Nhiệt độ của dầu rất cao, cô lại không
thạo nấu ăn lắm nên bị dầu bắn bỏng. Dù sợ nhưng cô vẫn ép bản thân mình không được hoảng hốt.
“Oa, chỗ này cũng hơi nguy hiểm đấy!” Quý Tinh nói đùa, cố làm ra vẻ như không có chuyện gì.
Tay cô bị bỏng khiến Tử Tề bất giác chau mày.
Vết bỏng làm Quý Tinh thấy hơi rát, cô mím chặt môi, không kêuthành
tiếng, cuối cùng là cho hành vào chảo… Bạch Quý Tinh reo lên: “Ta đa!
Thành công rồi!” Cô lấy đôi đũa ở bên cạnh, gắp một miếng, cười rất
tươi.
“Ừm, thực sự rất ngon! Vào dịp Valentine, sinh nhật hoặc những ngày
kỷ niệm, hãy nấu một món ăn hạnh phúc cho người mà bạn yêu thương nhé,
chắc chắn sẽ giúp đối phương cảm nhận được tình cảm của bạn đấy!” Quý
Tinh mỉm cười với đám đông phía dưới, sau đó cô quay sang Tử Tề, “Anh
chàng đẹp trai đang chau mày đằng kia!”
Đám đông nhìn theo hướng cô, phát hiện Tử Tề.
Hiểu Khiết thoáng bất ngờ, ai dè Quý Tinh lại chọn đúng Tử Tề. Anh
cũng không ngờ Quý Tinh sẽ tung ra chiêu này nên thật ái ngại khi đột
nhiên được ưu ái thế này.
Quý Tinh nói: “Mặc dù hiện giờ tôi chưa có bạn trai, nhưng vào
Valentine tôi rất muốn mình có thể tự tay nấu ăn cho người yêu. Phiền
anh lên đây giúp tôi ăn thử món này được không?”
Hiểu Khiết kinh ngạc. Thang Tuấn hơi chau mày, lấy làm lạ.
Những tiếng hò reo không ngớt, đám đông tự động tách sang hai bên tạo thành một lối đi, Tử Tề bước về phía trước trong những ánh mắt vừa
ngưỡng mộ vừa ghen tị.
Quý Tinh gắp một miếng, nài nỉ Tử Tề, “Anh nếm thử giúp tôi được không?”
Tử Tề nhìn Quý Tinh, không động đậy.
“Mặc dù nguyên liệu chỉ là của siêu thị nhưng món ăn chứa cả tấm lòng tôi, anh thử giúp tôi nhé.” Quý Tinh nói thêm.
Hiểu Khiết nhìn hành động giữa Tử Tề và Quý Tinh, không những không
nghi ngờ gì còn cổ vũ cho Quý Tinh. Thang Tuấn quan sát mọi thứ diễn ra
trước mắt, bất giác chau mày. Tử Tề dồn mọi sự chú ý vào Quý Tinh, vừa
day dứt vừa đau khổ.
Đám đông dường như nín thở chờ đợi, điện thoại trên tay sẵn sàng chộp lại khoảnh khắc giữa Quý Tinh và Tử Tề.
Những vết bỏng để lại trên tay Quý Tinh đập vào mắt Tử Tề, anh cảm
nhận được tình cảm sâu nặng của cô ẩn chứa nơi đáy mắt, cuối cùng quyết
định há miệng.
Một tràng pháo tay vang dội cả siêu thị.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...