Kỳ thật hôm đó Nhục Nhục nuốt Tiểu Lang Vương Bạch Kiếm và Chuyển Sinh Đan trong tay hắn xong, Trình Cung liền đoán ra một phần nào, nơi nào là có người cố tình làm ra dành riêng cho Nhục Nhục. Mấy trăm năm trước sao lại chưa từng có Chuyển Sinh Đan chuyển sinh Yêu vương thành công, chắc hẳn là đến một mức độ nhất định, liền bị Nhục Nhục ăn mất. Bản thân có được những thứ này, hẳn là đều thuộc về Nhục Nhục rồi.
Càng khỏi phải nói, giờ nó đau đớn thế này cũng là do vừa rồi nuốt Tiên Thiên Linh Quang giúp cho mình. Chỉ là giờ Trình Cung không biết phải làm sao, lòng nôn nóng nhưng không biết thế nào cho phải, cuối cùng chỉ biết rống về phía Nhục Nhục nói:
- Móa, cho dù không nói chuyện, ngươi sử dụng thần niệm nói chuyện với ta một chút chắc được chứ, hay biểu thị gì đó đi có được không, ngươi cứ ôm bụng lăn lóc thế này, ta làm sao biết ngươi thế nào rồi?
Không tài nào nói chuyện với nó được thật là đau khổ, giờ Trình Cung cũng hiểu được cảm giác đó của nó rồi.
- Hu hu….
Đột nhiên, Nhục Nhục đang lăn lộn kia chợt dừng lại, cặp mắt trông vô cùng đáng thương, đau khổ nhìn chừng Trình Cung.
Vô cùng kỳ diệu, cảm giác này xưa nay chưa từng có, không thông qua thần niệm để nói chuyện, không mở miệng nói chuyện, chỉ đơn thuần nhìn vào ánh mắt đáng thương vô cùng của Nhục Nhục, trong đầu Trình Cung bỗng có một cảm giác, đói, đói, đói…..giống như mười mấy ngày chưa được ăn vậy, hoàn toàn dựa vào một ít nước mà miễn cưỡng sống qua ngày, đã đến mức đói đến không chịu nỗi rồi.
Thậm chí lại nhìn vào ánh mắt Nhục Nhục một lần nữa, cảm giác đói đến sắp phát điên của nó, bản thân cũng cảm nhận được điều đó, Trình Cung cũng cảm giác bản thân sắp đói đến phát điên vậy.
Địt, mất công lo lắng cho nó rồi, còn tưởng nó bị làm sao nữa, không ngờ chỉ vì đói thôi.
- Đói rồi sao không nói sớm.
Trình Cung nói xong, tiện tay lấy một số Nguyên Khí Đan ra, những viên Nguyên Khí đan địa cấp siêu phẩm vừa rồi đều bị hắn dùng hết rồi, giờ chỉ còn lại địa cấp thượng phẩm thôi.
Nhưng thật không ngờ, cái quỷ Nhục Nhục này lại ôm bụng lần nữa, lần này ngay cả động tác cũng chậm hơn lúc nãy, bộ dạng như sắp không xong đến nơi rồi.
- Móa, ở đây có nhiều nguyên dịch như vậy, ngươi trực tiếp hấp thu chẳng phải là ổn rồi sao.
Trình Cung biết Tiên Thiên Linh Quang chẳng làm hại gì cơ thể của nó, cũng không lo lắng như lúc nãy nữa, tuy nhiên Trình Cung cũng trông thấy lớp da chỗ mông đích của Nhục Nhục bị Tiên Thiên Linh Quang làm bị thương một ít, nhưng trên vết thương đó lúc này đã được một lớp ánh sáng khẽ bao bọc lại, đây chắc hẳn là khả năng tự bảo vệ của Nhục Nhục.
Nằm trên tay của Trình Cung, tứ chi ôm bụng, Nhục Nhục mắt thấy sắp không ổn rồi, nhưng khi nó vừa nghe Trình Cung nói thì hai mắt khẽ mở ra, tiếp đó lại lập tức nhắm híp lại, tiếp tục phát ra tiếng hu hu đáng thương tội nghiệp.
Cảm giác của nó lúc này cũng giống như một người nói đến sắp chết, mình cho người đó ăn cơm thì y lại nói cứng, cho người đó ăn bánh bột thì y lại nói mềm, còn cho rằng không có thịt thì khó mà nuốt trôi, đây đâu phải người đói đến sắp chết đâu chứ?
Còn con Nhục Nhục này, vừa rồi Trình Cung còn sốt ruột, giờ thì chẳng buồn lo lắng nữa rồi.
Trình Cung lại lần nữa bị chọc cười, dùng ngón tay khẽ điểm nhẹ lên đầu nó:
- Giả vờ hả, người còn giả vờ nữa, ta thấy ngươi căn bản chẳng đói, còn ở đó kén cá chọn canh, thật sự đói sắp chết nào có bộ dạng như ngươi bây giờ.
- Pằng!
Trình Cung vừa nói xong, Nhục Nhục trực tiếp đơ thẳng tứ chi, bốn chảo ngửa lên trời, cái bụng quắt queo, mắt nhắm tịt.
- Ngươi còn chơi trò giả chết nữa hả?
Trình Cung nhìn chằm chằm vào Nhục Nhục, dùng ngón tay kéo cái móng chảo của nó lên, rồi thả xuống, lại ấn ấn vào bụng của Nhục Nhục, cái tên Nhục Nhục này chẳng thèm động đậy lấy một cái.
Trình Cung thấy thế dở khóc dở cười, mắt nhìn Chuyển Sinh Đan bên cạnh, vừa rồi vì lo lắng Nhục Nhục nuốt chửng Tiên Thiên Linh Quang sẽ xảy ra vấn đề, dù sao cái Tiên Thiên Linh Quang đó cũng đâu phải chuyện đùa, Trình Cung là người hiểu rõ uy lực của thứ đó nhất rồi.
Lúc này biết nó không sao, trong đầu Trình Cung tít tốc suy nghĩ, bản thân vừa vào trong không gian ngoại đỉnh, sau khi nó nuốt chửng Tiên Thiên Linh Quang, tiếp đó sau khi trông thấy Chuyển Sinh Đan liền tỏ ra đau đớn thế này.
Nhóc con này, thì ra muốn ăn chuyển sinh đan.
Nếu đổi lại là người khác, chắc sẽ không đành lòng, nhưng Trình Cung chẳng có gì là không đành lòng, hắn chỉ hiếu kỳ cái con quỷ này muốn giả vờ đến khi nào đây.
- Được, ta xem ngươi chơi đến chừng nào.
Thấy Nhục Nhục chơi tới nhập tâm quá, Trình Cung có ý không thèm màng tới nó nữa.
Thần niệm khẽ động đã thu Huyết Y Lão Tổ vào trong không gian ngoại đỉnh, lần này Huyết Y Lão Tổ quả thật đã liều mạng rồi, nếu không có lão toàn lực ngăn cản cú đó, Trình Cung e rằng đã không kịp phát huy sức mạnh tuyệt chiêu rồi, nếu tốc độ của Tiên Thiên Linh Quang không bị chậm lại, thì cũng khó lòng dẫn vào trong không gian ngoại đỉnh.
- Đại Thiếu, lão nô bảo vệ bất lực, khiến Đại Thiếu trọng thương.
Vừa vào trong, Huyết Y Lão Tổ lập tức quỳ xuống áy náy nói.
-Mau đứng dậy.
Trình Cung xua tay nói:
- Việc này không thể trách ngươi, ta cũng không ngờ lại chọc phải tồn tại như vậy, ngươi mau khôi phục sức mạnh trong không gian ngoại đỉnh này đi, móa nó, để mấy ngày nữa xử lý hết việc trong thành rồi ta sẽ đi tìm hắn tính sổ.
- Ngàn vạn lần không được, thưa Đại Thiếu, tuy lão nô chỉ giao đấu cách không với người này một lúc, nhưng có thể cảm nhận được sự lợi hại của người đó. Tuyệt đối là tồn tại vượt qua khỏi Địa Anh, rất có thể còn là Thiên Anh trong truyền thuyết, người này hiện giờ tạm thời chúng ta chưa thể đụng đến đâu ạ, chỉ xé không tấn công mà cũng đã lợi hại đến thế rồi, nếu thật sự đụng độ chính diện với kẻ đó, e rằng cho dù là Tông chủ của Nguyên Thủy Ma Tông cũng chưa hẳn là đối thủ của hắn.
Huyết Y Lão Tổ một lòng lo lắng cho Trình Cung, lão cũng có kinh nghiệm lão luyện, những chuyện khác lão đều ít khi lên tiếng, nhưng lúc này hễ nghĩ đến sức mạnh toát ra trong không gian mơ hồ đó, nghĩ tới người tấn công bằng Tiên Thiên Linh Quang, Huyết Y Lão Tổ liền cảm thấy lạnh cả xương sống, kinh hồn khiếp đảm.
Tồn tại như vậy, không phải loại chúng ta có thể đối kháng được đâu.
- Tông chủ Nguyên Thủy Ma Tông đã sắp chuyển thuần dương rồi, chắc chắn sẽ lợi hại hơn gã đó một chút, có điều gã là hậu duệ của Cự Linh tộc, Tiên Thiên Linh Quang là thần thông thiên phú của bọn họ, cho nên gã mới có thể xé toạt không gian theo đuổi chúng ta đến tận phòng đan. Tuy nhiên luồng Tiên Thiên Linh quang này nếu dốc hết tốc lực, ắt hẳn ngay cả người có tầng cấp như Tông chủ Nguyên Thủy Ma Tông Hách Liên Lam Phong cũng sẽ kiêng nể ba phần.
Trình Cung tùy miệng nói.
- Đại Thiếu, người biết người đó là ai à?
Huyết Y Lão Tổ kinh ngạc, bởi vì nghe lời Đại Thiếu nói, hình như là Đại Thiếu khá hiểu biết về gã đó, hậu duệ tộc Cự Linh, lại là tồn tại thế nào.
- Đâu phải chỉ biết gã là ai, vốn dĩ ta còn muốn đi thăm hỏi vị thần linh của Man Thần Giáo một lần, giờ xem ra càng phải đi rồi, giật mình cách một thế hệ rồi, không ngờ lại gặp lại cố nhân ở đây, được rồi, chuyện ta tự có tính toán, không sao đâu, ngươi mau hồi phục sức mạnh đi.
Nhắc đến điểm này, Trình Cung cũng có phần cảm thán, nhưng cũng chẳng muốn nhiều lời nữa. Trên thực tế, hắn đã nói khá nhiều rồi đấy. Bởi vì hắn biết Huyết Y Lão Tổ ngoài trừ hắn ra, sẽ không nói thêm nhiều lời với bất kỳ ai khác, cho nên mới nói thêm vài câu với lão, nếu không chuyện liên quan đến kiếp trước, hắn sẽ không bàn luận hé lộ với bất kỳ ai đâu.
Nghe Trình Cung nói chắc nịch sẽ không xảy ra chuyện gì, Huyết Y Lão Tổ lúc này mới không can ngăn nữa.
Bản thân Trình Cung thì nhớ lại những chuyện trước kia, người tộc Cự Linh, dân tộc thượng cổ, người biết được sự tồn tại của họ vô cùng hiếm hoi. Bởi vì rất nhiều năm về trước họ đã không còn tồn tại nữa. Lúc có được hai đứa chúng, bọn chúng vẫn còn nhỏ, nhớ đến lúc đó cái lão khốn nạn kia đem vứt hai tên này cho mình, Trình Cung không khỏi cười khổ. Cũng chẳng biết cái lão khốn đó có còn sống trên cõi đời này hay không, chắc vẫn như cũ không thèm điếm xỉa đến chuyện trong tộc, tiêu diêu tự tại thế gian rồi chăng?
Trong lòng nhớ đến những chuyện ngày xưa, vết thương trên tay Trình Cung cũng nhanh chóng hồi phục, thần niệm cũng khôi phục được khá nhiều rồi. Thần niệm khẽ lay động, phát hiện Đông Phương Linh Lung đang luyện Chấn Ma Đan, cũng gần đến giai đoạn cuối rồi, sắp thành đan rồi.
Trình Cung khẽ vận sức, thanh trừ hết máu trên cơ thể, tiếp đó người trực tiếp rời khỏi không gian ngoại đỉnh.
- PHốc…
Trình Cung vừa rời khỏi không gian ngoại đỉnh, Nhục Nhục trên tay Trình Cung bỗng chốc bật dậy, trực tiếp nhảy lên giữa không trung, một tiếng gầm dữ dội vang lên, thân thể nhỏ bé và cái đầu của Nhục Nhục lại lần nữa trở nên to lớn, thoáng chốc há miệng không phải để nuốt chửng cái gì, mà là từ trong cơ thể nó trực tiếp xuất hiện một lực hút xoay chuyển, điên cuồng hút hết những nguyên dịch xung quanh vào trong cơ thể nó.
Chết tiệt!
- Nhục Nhục, ngươi làm cái quái gì thế?
Trình Cung thất kinh, mọi người đều đang tu luyện, nó làm vậy thì thiệt là nguy hiểm.
Thân hình Trình Cung tít tốc phóng lên trước, ngay lúc Trình Cung bắt lấy thân hình Nhục Nhục, Nhục Nhục theo bản năng quay đầu muốn nuốt chửng Trình Cung, nhưng tiếp đó Trình Cung mở cửa không gian ngoại đỉnh, Nhục Nhục lập tức khôi phục kích thước bình thường, trực tiếp bị Trình Cung dẫn vào trong không gian ngoại đỉnh.
- Quỷ con, nói đi, da của ngươi có phải bị ngứa rồi không.
Trình Cung cũng thật sự tức giận rồi, vừa vào trong không gian ngoại đỉnh đã lần nữa vận sức lên đến cực hạn, trừng mắt nhìn chằm chằm vào Nhục Nhục.
Nhục Nhục này ngay cả hắn cũng không biết thuộc tồn tại gì, Trình Cung cũng rất hiếu kỳ, lại ba lần bốn lượt thấy nó phát uy, cũng khiến cho Trình Cung rất đỗi kinh ngạc.
Nhưng cũng phải xem đó là chuyện gì, nếu nó đụng chạm đến người của mình, thì mình tuyệt đối không cho phép.
Lúc này thần niệm của Trình Cung, đã chậm rãi thôi thúc nội đỉnh Hư Không Âm Dương đỉnh, sẵn sàng bùng phát bất cứ lúc nào.
Nếu là ở chỗ khác, sau khi thấy được sự thần kỳ của Nhục Nhục, Trình Cung chưa chắc có tự tin sẽ đối phó lại với nó, nhưng trong không gian ngoại đỉnh của Hư Không Âm Dương đỉnh này, Trình Cung có chút tự tin đấy, hơn nữa hắn đã sớm phát hiện ra, Nhục Nhục ở trong Hư Không Âm Dương đỉnh này vô cùng dè dặt, lại rất muốn tiếp cận.
- Hu hu hu….
Hai chân trước của Nhục Nhục bắt chéo vào nhau, cứ như một đứa trẻ làm sai phạm lỗi vậy, cúi đầu phát ra tiếng hu hu….ngay cả đầu cũng chẳng dám ngẩng lên nữa.
- Ngẩng lên, nhìn ta này.
Trình Cung thật sự nóng giận rồi, lúc này không biết Nhục Nhục này rốt cục có chuyện gì, hắn thậm chí chẳng có thời gian để xem xét xem những người tu luyện trong phòng đan có xảy ra chuyện gì hay không.
Tuy rằng vừa rồi Nhục Nhục chưa tổn hại trực tiếp đến những người đang tu luyện, nhưng nó vẫn hút được hai viên chuyển sinh đan và lượng lớn nguyên dịch, gần như hút hết cả nguyên dịch trong phòng đan rồi, vả lại còn phá hỏng bố trí trong phòng đan nữa, chắc chắn nó đã làm kinh động đến mọi người đang tu luyện.
Giờ chỉ có thể cầu mong bọn họ không phải đang ở lúc quan trọng, không bị tình trạng tẩu hỏa nhập ma, pháp lực nghịch chuyển, tâm ma trùng sinh.
Dưới sự quát tháo của Trình Cung, cuối cùng Nhục Nhục cũng ngẩng đầu lên, rất là áy náy, lại rất là uất ức.
- Đói, không phải cố ý đâu.
Nhục Nhục sờ vào cái bụng chưa căng tròn lắm của mình, thần thái biểu lộ ra ý nghĩ của nó.
Đói? Trình Cung ngây người, chẳng lẽ vừa rồi Nhục Nhục không phải là giả vờ. Bỗng nhiên Trình Cung nhớ đến một chuyện, bất luận là lần đầu gặp mình, hay là nuốt chửng Tiểu Lang Vương Bạch Kiếm, đều có thể cho thấy Nhục Nhục không phải là một tiểu thú đáng yêu vô hại.
Chỉ có điều nó vì mảnh vỡ Hư Không Âm Dương đỉnh, hình như đối với mình có gì đó khác biệt, mà vừa rồi lúc nó ở trong không gian ngoại đỉnh, bên cạnh lại có nội đỉnh Hư Không Âm Dương đỉnh, hình như nó bị áp chế thì phải.
Loại áp chế này khiến nó mặc dù đói đến muốn phát cuồng điên, nhưng vẫn không dám làm xằng làm bậy, móa!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...