Đàn Ngọc Giai Nhân


Bên trong hoàng cung, bông tuyết của đêm qua bắt đầu ngấn sương trên mặt đất, một thân ảnh dật nhã đạp lên thảm cỏ vẫn còn vài bông tuyết, Hoàng thành như nhận hết bông tuyết của ngày đông, làm cho người ta phải bước chậm rãi trên đó.
Đi đến cạnh hồ đã kết băng, nhìn tảng đá bên bờ, vài bông tuyết che lại miếng lá rách, hắn nhặt một mảnh lên, vò nát nó, sau đó vứt xuống hồ băng.
Người đó thở dài, hơi thở đầy sương mù, không khí lạnh như băng nhưng mát mẻ, hít ra thở vào cứ ngỡ như đang thưởng thức sương trắng.
Cánh hoa anh đào trắng nhuộm màu tím, mái tóc dài ngang vai dùng trâm để buộc lên, mái tóc cùng váy áo tung bay dưới nắng sớm, thoạt nhìn thoát tục mà yêu kiều.
Lững thững đi trên con đường quen thuộc, bỗng thấy người đi đến, gương mặt tuấn tú, thần thái đoan chính, gương mặt này cũng thập phần quen thuộc.
“Tô Tứ công tử, đã lâu không thấy ngươi tiến cung, bây giờ rốt cuộc cũng được gặp lại ngươi.” Lão cung nữ xông đến, thấy Tô Thiếu Sơ mừng rỡ nói.
“Nhìn nét mặt của Đổng tỷ tỷ hẳn là nhớ ta lắm.” Nở nụ cười dịu dàng thanh nhã, Tô Thiếu Sơ nhíu mày nói: “Nếu biết có người nhớ ta, ta sẽ trở về sớm hơn.”
“Tứ thiếu phong lưu đa tình mọi người đều biết, người nhớ ngươi đâu phải chỉ có một mình ta.” “Đổng tỷ tỷ” gần như là bằng tuổi mẹ của Tô Thiếu Sơ nói.
“Làm cho người ta nhớ nhung là một tội, mà ta không thích nhất là phạm tội, hơn nữa còn là với ‘Đổng tỷ tỷ’ của ta.”
“Nhìn ngươi này, vẻ mặt xanh xao, người thì ốm yếu, dạo này ngươi đi đâu vậy?” Thấy người trước mặt có phần gầy đi, tình mẹ bao la trong người nàng lại không kiềm chế được.
“Đương nhiên là thâm sơn ẩn cư, chữa thương đau lắm a! Ai bảo ta phong lưu đa tình quá làm gì.” Tô Thiếu Sơ giả vờ đáng thương, cũng phải cảm ơn đế đô dân chúng không ngừng biến tấu câu chuyện, làm hắn ngay cả muốn xuất hiện cũng phải tránh đi.
“Aiz! Với điều kiện của ngươi, còn sợ không gặp được cô gái nào tốt hơn sao, tuổi còn trẻ, phải biết nắm bắt cơ hội, đừng bỏ lỡ để rồi nuối tiếc.” Nhớ tới chuyện lớn xảy ra không lâu trước, “Đổng tỷ tỷ” vội vàng an ủi hắn.
“Aiz! Có Đổng tỷ tỷ nói vậy, Thiếu Sơ hiểu rồi.”
Đầu lông mày khóa chặt lại, tỏ vẻ u buồn, lão cung nữ thấy vậy, đau lòng không thôi, vội vàng nói sang chuyện khác.
“Mấy ngày nay Thái tử cứ nhắc ngươi, nhắc đi nhắc lại, hôm nay tiến cung để gặp Thái tử sao?”
“Hôm nay là đến thăm tỷ tỷ, thuận đường đến thỉnh an trưởng công chúa.”
Thực tế là vì sư phụ mà đến, trong khoảng thời gian này, sư phụ ở trong cung mà lòng như lửa đốt, sợ hắn không bình an được, hơn nữa, bên ngoài bắt đầu xuất hiện lời đồn hắn đang bị bệnh nặng, không, sợ là có người đồn hắn đã chết luôn rồi ấy chứ.
“Trưởng công chúa mấy ngày nay tâm trạng không vui, gầy đi không ít, ngươi vào nói vài câu giúp người đỡ buồn, làm bạn với bà ấy cũng tốt!”
Tô Thiếu Sơ nghe vậy, cảm thấy là do mình làm cho sư phụ lo lắng, tự trách không thôi!
“Hôm nay hoàng cung tổ chức thi bắn cung rất long trọng, mười lăm tuổi trở lên, hai mươi lăm tuổi trở xuống đều được tham gia, hoàng thượng muốn tìm nhân tài để giúp thái tử, Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử sẽ mở màn; chiều nay Tây Cương sẽ tiến cống lễ vật, buổi tối còn phải tổ chức một thịnh yến xa hoa, ngay cả vũ cơ (người khiêu vũ), nhạc khúc cũng phải nổi bật, long trọng còn hơn năm trước, ngươi có tham dự không?” Coi như xem náo nhiệt cũng hay.
“Mấy thứ này bình thường đều tổ chức cho có thôi mà, sao năm nay lại đặc biệt như vậy?”
“Mấy vị hoàng tử nói, làm vậy là để ngoại tộc biết Trung Nguyên chúng ta lớn mạnh như thế nào, giàu có như thế nào, ngay cả người khiêu vũ cũng xinh đẹp hơn người, không làm cho họ chảy nước miếng ra thì không được.”
Tô Thiếu Sơ nghe vậy bật cười, người nói ra những lời này chắc chắn là Cửu hoàng tử, Thập hoàng tử và Thập Nhất hoàng tử; ba người này nổi tiếng hoạt bát đáng yêu, thích nhất là chơi chung một chỗ, thường nói ra những lời làm cho người ta cười không thôi.

“Tham gia, tham gia, dĩ nhiên là phải tham gia rồi!”
Lão cung nữ còn bận bịu chuẩn bị, nghe nói vậy thì cáo từ rời đi trước, còn không quên dặn dò hắn phải chăm sóc thân thể cho tốt, đừng vì thất tình mà làm mình tổn thương.
“Đau khổ vì tình ư?!” Tô Thiếu Sơ cười tự giễu. “Ta còn không biết tư vị của tình là gì…”
Hắn xoè bàn tay ra, trên ngón tay là một chiếc nhẫn được chạm khắc tinh xảo…
“Ta biết bí mật của các ngươi.”
Năm đó, hắn quyết định ở cùng sư phụ, không đi đi lại lại, bôn ba giữa Nam Nguyên và đế đô nữa, hắn không định nói ra thân phận, cho dù có ở đây cũng không có ai phát hiện, không ngờ, tiếng cười của đối phương, phảng phất như đã nói rõ, đã sớm biết đáp án.
“Làm sao ngươi biết?” Đến nay, thân phận thật của hắn, có rất ít người hiểu rõ.
“Cảm giác! Một người phong nhã, một người cao ngạo, không biết thì cứ nghĩ rằng đó là tính tình thay đổi, nhưng ta biết, điều đó không đơn giản như thế.”
“Lần trước ngươi dùng tiếng tiêu dẫn ta là đang thử ta?” Bí mật cuối cùng cũng bị phát hiện, cảm giác này đúng là không vui tẹo nào.
Gương mặt xinh đẹp che miệng cười. “Ta chỉ muốn biết, có cùng một bộ dạng bên ngoài, nhưng bên trong có giống như vậy không?”
“Cuối cùng thì ngươi có thích đáp án này không?”
“Thử mãi vẫn chưa thỏa mãn hay sao?”
“Còn gì không? Có cần ta phối hợp không?” Hắn buông tay, điệu bộ dường như đang khách khí vậy.
“Đừng mất phong độ như vậy, ta đưa cho ngươi một thứ, coi như là kỷ niệm, nhưng ngươi phải hứa với ta một điều.”
Thiếu nữ mang một chiếc nhẫn vàng ra, ở bên trên có ba viên ngọc nhỏ vây lấy cái nhụy bên trong, đặt lên tay hắn.
“Trong chiếc nhẫn này có giấu hai kim châm và ba viên Húc Nhật đan hồng, có thể giúp ngươi lúc nguy cấp.”
“Húc Nhật đan hồng!” Là cực phẩm, trị thương tốt nhưng rất khó luyện, luyện suốt mười năm chỉ được một viên, mà nàng ta cho hắn ba viên.
Nhìn hạt châu nhỏ nằm giữa chiếc nhẫn vàng, thật không thể không bội phục sự nhanh nhạy khéo tay của nàng ta.
“Cho dù là trúng độc hay nội thương, Húc Nhật đan hồng cũng có thể cứu ngươi lúc nguy cấp, nhưng nên nhớ, nó chỉ có tác dụng chữa vết thương, chứ không phải linh dược, Húc Nhật đan hồng có nội lực rất mạnh mẽ, mỗi lần dùng là hao tổn ba phần nội lực, vậy nên cho dù là trúng độc nặng thì cũng nên tìm dược liệu để trị trước, tránh sử dụng nó.”
Mất đến ba phần công lực?! “Đây là thuốc chữa bệnh hay là thuốc độc thế?”
“Vậy phải xem ngươi dùng nó như thế nào, chỉ cần trúng độc hay bị thương đều trị được, theo mức độ mà Húc Nhật đan hồng sẽ làm hao tổn bấy nhiêu phần nội lực của ngươi, nhưng dù đã dùng rồi hay đã hồi phục công lực rồi cũng phải nghỉ ngơi một thời gian dài.”
“Hy vọng ta có cơ hội dùng đến nó.” Có dùng tới, thì chắc chắn tình huống lúc đó thập phần bi thảm! “Ngươi muốn ta hứa điều gì?” Đeo chiếc nhẫn này vào, trở thành vật trang sức duy nhất trên người.
“Đang ở Nam Nguyên, chuyện của Đông Vực.” Thanh âm thập phần bất đắc dĩ, nàng ta lấy một cây tiêu dài ra. “Sau này, nếu ngươi gặp hắn thì thay ta giao cây tiêu này cho hắn.”

“Vì sao ngươi không tự mình giao cho hắn?” Hỏi ra những lời này, hắn lập tức cảm thấy hối hận.
Cô gái trước mắt chỉ mỉm cười, nhưng nụ cười gắng gượng, môi tím tái đi, ngay cả lớp phấn dày cũng không lấn át được, trời sinh bệnh tật làm cho thời gian nàng còn sống càng lúc càng ít.
“Tại sao lại nhờ ta giao cho hắn?” Nhận lấy cây tiêu, cây tiêu nhẹ hẫng mà như nặng ngàn cân vậy, làm cho lòng hắn cũng chùng xuống.
“Bởi vì ngươi hiểu rõ lòng ta nhất, cho dù chúng ta không ở đây, đáp án cuối cùng là cái gì, ngươi cũng biết.”
Nụ cười đó bỗng trở nên kiên định, giống như đang nói cho hắn biết, nguyên nhân vì sao nàng nhờ hắn, là vì tri âm cả nhân sinh cũng chỉ có đối phương.
“Cây tiêu này đại biểu cho lòng ta, giao cho ngươi, nó tựa như sinh mạng của ta, khi nghe được tiếng tiêu này, ta đã sớm rời xa khỏi trần thế phức tạp này, sẽ có người mang tiếng tiêu, thay ta nói lời từ biệt với ngươi.”
“Nếu vậy, ta cam nguyện cả đời cũng không nghe thấy tiếng tiêu này.” Thật lòng, lời nói thật lòng, xuất phát từ nội tâm.
Chiếc nhẫn trên ngón tay, ba viên vây quanh viên châu nhỏ ở giữa giờ đã mất đi một viên, đôi đồng tử thoáng trở nên buồn bã, cho đến khi bông tuyết bay xuống đầu ngón tay, cảm giác lạnh lẽo truyền đến, hắn mới phát hiện, tuyết đã rơi.
“Thiếu Sơ yêu đệ muốn đứng trong tuyết cảm nhận cảnh tuyết ngày đông vậy sao?” Âm thanh quen thuộc, theo cây dù đến cạnh Tô Thiếu Sơ.
Tô Thiếu Sơ cười nhạt, quay đầu nhìn đôi con ngươi tuyệt không xa lạ gì với mình, vĩnh viễn dều là thâm trầm như thế, nhưng hôm nay lại pha thêm chút mơ màng, làm cho người ta bất giác rơi vào đôi con ngươi đó.
Chu Dục một thân sặc sỡ, tím, lam, vàng, khoác cái áo choàng lông lên người, thân hình anh tuấn tráng kiện hơn thường ngày.
“Tam hoàng tử cũng đang thưởng thức đấy thôi, có thể gặp được đứa con cưng của hoàng gia ở đây, thật làm Thiếu Sơ kinh ngạc nói không nên lời!”
Con đường này hoang vắng, phần lớn là hạ nhân và quan viên thấp bé đi lại, hoàng thân quốc thích, địa vị tôn quý đều không thích đi đến những nơi này.
“Đã lâu không gặp, yêu đệ gầy đi không ít!”
“Chỉ là chuyện tầm thường thôi, đâu thể so sánh với hoàng thân quốc thích, sắc mặt hồng hào như người.” Aiz!
“Bỏ chạy từ nguy hiểm, cần phải bồi bổ cho thân thể chứ.”
“Chỉ là thất tình thôi, có đau lòng một chút nhưng cũng không tính là hiểm nguy.” Sao lại không biết xấu hổ thế này?
“Đừng nói cho có lệ với bổn hoàng tử.”
“Thiếu Sơ sao dám có lệ với Tam Hoàng…”
Lời còn chưa dứt, một quả thông to rơi xuống, Tô Thiếu Sơ còn chưa kịp phản ứng đã bị Chu Dục kéo vào trong ngực, kinh ngạc ngẩng đầu lên, đôi môi đã bị phủ chặt lấy!
Tô Thiếu Sơ mở lớn đôi mắt, vô ý thức muốn đẩy ra, nhưng đối phương dứt khoát nắm chặt hai gò má của hắn, mỗi một đầu ngón tay đều như muốn in dấu vào da thịt, hoàn toàn không chịu buông tha!
Tô Thiếu Sơ phiền não, bắt đầu mở chiếc nhẫn trên tay ra…

Mỗi một lần là mất đi ba phần công lực!
Ngón tay từ từ vận công, nhẫn nhịn cậy mạnh mạnh mẽ này một chút!
Trằn trọc hôn, Chu Dục làm cho hắn mất đi cơ hội phản ứng, chỉ có thể mở đôi môi mềm mại ra, chạm vào đầu lưỡi muốn tránh cũng không được kia, chiếm đoạt rồi lại chiếm đoạt, hai đôi môi quắp lại vào nhau như một con sâu!
Bông tuyết bay lên đầy trời, từng bông từng bông rơi xuống con đường u tối, trên con đường ấy, hiện ra hai thân ảnh đang đứng tựa vào nhau.
Nhiều lần, đối phương vừa thả lỏng một chút, Tô Thiếu Sơ lập tức muốn tách ra, nhưng trong nháy mắt lại bị hòa vào nhau, lực mút thậm chí còn nặng hơn!
“Dừng tay…”
Tô Thiếu Sơ không chịu được nữa bắt đầu giãy dụa, lại bị mút mạnh môi vào, lời lẽ dây dưa, khó phân thật giả!
“Hôm nay đột nhiên nghe lời như thế, là vì chấp nhận hay là đang bị thương trong người?”
Rốt cục cũng buông cánh môi hồng hào kia, nhưng bàn tay nắm lấy khuôn mặt của Tô Thiếu Sơ vẫn giữ nguyên, Chu Dục đọng nhìn vào đôi mắt không chút run sợ kia, khẽ cắn lấy cánh môi bướng bỉnh bên dưới, hai đôi môi cọ sát vào nhau, sau đó từ từ di chuyển lên sóng mũi.
“Xin ngừng cho, Thiếu Sơ người đơn thế cô, không cách nào kháng cự được ‘không lạm quyền, không dùng quyền thế áp người’ Tam hoàng tử.”
Tô Thiếu Sơ cắn môi, lạnh lẽo trào phúng, đối với hơi thở trêu chọc kia, hô hấp không khỏi trở nên dồn dập, tức giận nói!
“Thiếu Sơ yêu đệ khá lắm, Tử Phi Song Nguyệt, Vu Tử Yên, có muốn đấu lại không?”
“Thiếu Sơ không hiểu ý của Tam hoàng tử!”
“Vu Tử Yên chính là Tử Phi Song Nguyệt, để hai người này lộ thân phận, sau đó ột đống người chứng kiến rằng Tử Phi Song Nguyệt đã chết, chiêu này đúng là rất thâm!”
“Tam hoàng tử không thể vì Vu Tử Yên và Thiếu Sơ từng có tình cảm mà nhận định, Thiếu Sơ có quan hệ với Tử Phi Song Nguyệt!”
“Yêu đệ có thể không thừa nhận, Vu Tử Yên, Tử Phi Song Nguyệt đều là ngươi, nhưng huyết khí đả thương độc không lừa được ta!”
“Cảm tạ Tam hoàng tử quan tâm, Thiếu Sơ tự biết lo liệu, kính xin hoàng tử tự trọng, mau buông tay!” Đối với ánh mắt, sóng mũi thủy chung vẫn đối diện với mình, đôi đồng tử thoáng trở về vẻ lạnh lùng lãnh đạm âm trầm, thấy hắn không hề có ý định buông tha, Tô Thiếu Sơ đành phải nói: “Xin Tam hoàng tử đừng làm hạ nhân kinh sợ.”
Tam hoàng tử Chu Dục cùng Tô tứ thiếu đứng dưới trời tuyết, hai bên còn liếc mắt đưa tình, làm cho thái giám, cung nữ đi ngang qua khiếp sợ không dám lên tiếng.
Tam hoàng tử và Tô tứ thiếu bị đồn có quan hệ mờ ám đã không còn là một sớm một chiều, hôm nay lại có thể xác minh ngay trước mắt!
Cuối cùng, dưới ánh mắt bén nhọn của Chu Dục, mọi người vội vàng sợ hãi chạy trốn, trong lòng lại rung động chí cực, vội vã chạy đi khẩn cấp thông báo tin tức cho những người quen biết.
“Võ công của Ma Hi từ trước đến giờ hàn công thành độc, cho dù Tích Độc kỳ châu có thể trị độc nhưng đối với loại độc này của Ma Hi cũng trở nên vô dụng.”
Có nghĩa là đang muốn nói cho hắn biết, cho dù có dùng Tích Độc kỳ châu thì cũng không có ích lợi gì!
“Cảm tạ Tam hoàng tử, nhưng người không cần phải phí nhiều công sức như thế.”
Chu Dục rốt cuộc cũng chịu buông ra, Tô Thiếu Sơ thầm thở ra, nếu không, bây giờ mình có thể ra tay như thế nào, hắn hiểu rõ.
Chu Dục nghe hắn nói vậy, chỉ thở dài nói: “Yêu đệ không xa lạ gì với thảo dược y lý, trong lòng nên hiểu rõ, có thể hóa huyết khí chi độc, không phải dựa vào thuốc, mà là hơi nóng khi trời, đất, và nước giao hội cùng nhau!”
Lúc này, từ phương xa truyền đến một tiếng trống dồn dập, còn có tiếng người la lên;
“Xem ra cuộc thi bắn cung đã bắt đầu rồi, nghe nói Tam hoàng tử là một trong những hoàng tử mở màn, mau đi đi! Đừng để hoàng thượng đợi người!”

Lúc này, trên con đường u tối, Yến Bình Phi và Phong Ngôn cũng xuất hiện đằng sau chủ nhân.
“Tam hoàng tử, tạm biệt.” Tô Thiếu Sơ lui sang một bên, lễ phép nói.
Thấy vậy, Chu Dục chỉ cười to một tiếng, sau đó đưa tay cởi chiếc áo lông chồn trên người, khoác lên vai Tô Thiếu Sơ!
“Tam hoàng tử?!”
Hành động này làm cho Tô Thiếu Sơ ngẩn ra, trên áo lông vẫn còn hơi thở của hắn, sự ấm áp như vây lấy Tô Thiếu Sơ.
“Ta thật sự rất mong, có ngày đệ có thể uống thêm một chén rượu với ta nha!” Đưa tay ra, muốn phủ lên môi hắn, nhưng đối phương lại nhanh chóng nghiêng người tránh được, âm thanh của Chu Dục không tránh nỗi khát cầu. “Vĩnh viễn cũng không cho người ta được vui, làm sao để độc chiếm môi của ngươi, thân thể của ngươi, lòng của ngươi đây?”
“Dù Thiếu Sơ không khích lệ việc mộng tưởng hão huyền, nhưng nếu chút mộng tưởng hão huyền có thể làm cho Hoàng tử bớt đi chút hành động thực tế thì… như vậy cũng không sao!” Tô Thiếu Sơ điệu bộ chăm chú suy tư nói. “Cứ theo đuổi mãi một giấc mộng không thành hiện thực, hậu quả cũng khó xử lắm nha!”
Đợi nội thương của hắn khỏi hắn, còn dám ôm hắn, hôn hắn thì cứ đợi xem!
Aiz! Thật ra hắn ôm ai cũng không sao, chỉ cần đừng động đến Tô Thiếu Sơ hắn là được rồi, hắn không để ý cảnh tượng “quên mình vì người”, ở trong mộng muốn ôm, muốn sờ soạng thế nào cũng không thành vấn đề, chỉ cần để tên này thỏa mãn, đừng có nói cho người khác nghe là được rồi.
“Bổn hoàng tử đã muốn, cho dù là giấc mộng khó thành, cho dù là phải dùng tất cả thủ đoạn, cũng quyết phải có được!” Chu Dục mỉm cười, vừa nhắc nhở vừa tuyên cáo. “Yêu đệ cũng nên cẩn thận! Chỉ cần ngươi chủ động đến tìm bổn hoàng tử, thì đó cũng là lúc mộng đẹp trở thành sự thật.”
Tô Thiếu Sơ cau mày, rõ ràng là đang ám chỉ khi hắn tìm đến Chu Dục, chẳng lẽ là lúc hắn ra tay sao?
***
“Trưởng công chúa, Tô gia Tứ công tử, Tô Thiếu Sơ bái kiến.” Bên ngoài phòng, cung nữ hành lễ bẩm báo.
“Mời hắn vào.”
Chu Tinh Bình cùng cung nữ đi ra ngoài sảnh, dù đã bước vào tuổi trung niên nhưng ăn mặc vẫn giản dị, khí chất quý phái trời sinh, dĩ nhiên cũng tự động tỏa ra khí thế trang nhã động lòng người.
“Các ngươi lui ra hết đi!”
Đợi đến khi toàn bộ cung nữ trong phòng đều lui ra rồi, Tô Thiếu Sơ lập tức chạy đến bên Chu Tinh Bình vẻ mặt niềm nở ân cần.
“Sư phụ!” Hắn vội vàng chạy đến, đỡ ân sư trước mặt.
“Sơ Nhi, con không sao chứ? Nghe nói con gặp chuyện không may, đại ca con nói không rõ ràng, làm sư phụ lo lắng muốn chết.” Chu Tinh Bình xoa mặt đồ đệ, tràn đầy đau lòng. “Sao con lại gầy đi nhiều vậy, sắc mặt cũng không được tốt, Phỉ Thúy đan không đủ sao? Sư phụ vẫn còn đây, con cầm đi đi!”
“Sư phụ, người đừng lo lắng, cứ sợ bóng sợ gió thôi, con không sao mà.” Tô Thiếu Sơ nở nụ cười yêu mến, nói: “Đại ca nói như thế nào?”
Đại ca rất kính trọng trưởng bối, nhưng ăn nói cũng thận trọng quá đi.
“Đại ca của con nói con và Phó đại hiệp đang toan tính một chuyện, không cẩn thận bị thương, hy vọng có thể dùng Phỉ Thúy đan để nhanh chóng hồi phục.” Chu Tinh Bình thật không hiểu được. “Hai người đang làm gì thế? Có chuyện gì mà có Phó đại hiệp, con còn bị thương?”
“Giúp mấy người trong triều đình bắt người xấu, con nhờ Phó huynh giúp con, kết quả không cẩn thận bị rơi vào bẫy, chỉ là vài vết thương nhỏ thôi, không đáng ngại.”
May mà Phó Diêu Phong kịp thời tìm thấy hắn đang bị thương nặng, nằm hôn mê, lại sớm chuẩn bị tốt mọi thứ, nếu không thì hắn đã trở thành thi thể nằm giữa sông rồi.
“Đừng lừa gạt sư phụ, dù nội công của ta đã mất nhưng ta vẫn bắt mạch được, hai đầu lông mày của con có màu xanh nhạt kỳ lạ, rõ ràng là bị trúng huyết độc khí.”
Chu Tinh Bình ấn ngón tay lên mạch của hắn, mặt biến sắc. “Âm Lượng chưởng của Ma Hi?!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui