*_Khuy thiên (窥天): xem trộm ý trời.“Nô tỳ chẳng qua chỉ hiểu sơ sơ mà thôi.” – Tôi đáp
“Ồ?” – Ninh Thọ huyện chúa tỏ ra cực kỳ hứng thú – “Hay là ngươi cũng thử gieo cho ta một quẻ, thế nào?”
Người sợ nổi danh*.*_“Người sợ nổi danh, heo sợ béo" (人怕出名豬怕肥) làm người phải luôn khiêm tốn, thận trọng, đừng vì cao ngạo, ham nổi danh mà gặp phải tai họa, như con heo kia, ăn uống không dừng, cuối cùng càng ăn nhiều càng nhanh chóng bị đưa đi làm thịt.Từ ngày ăn nên làm ra, kiểu quý nhân hiếu kỳ như Ninh Thọ huyện chúa, một năm tôi phải gặp mười mấy đến hai mươi người, cho nên vô cùng thành thạo kinh nghiệm đối phó với bọn họ.
Tôi nói – “Tuy nô tỳ biết chút quẻ thuật nhưng tuyệt không dám gieo quẻ cho huyện chúa.”
“Vì sao?”
Tôi đáp – “Huyện chúa là quý nhân, mệnh cách cũng là thiên cơ, nếu nô tỳ cố tình dò xét, chẳng những không có cách mà còn làm hao tổn âm đức, ấy là tối kỵ.”
“Còn có việc ấy ư?” – Ninh Thọ huyện chúa kinh ngạc.
“Nô tỳ không dám giấu diếm.”
“Vậy thì thật kỳ lạ!” – Ninh Thọ huyện chúa nói – “Ngươi không thể gieo quẻ cho ta, nhưng lại có thể tính được chuyên quân cơ.”
Thẩm Nguyên này thật là, không biết là nàng ấy đã kể bao nhiêu chuyện về tôi nữa.
Tôi cười cười – “Đó chỉ là quỷ kế của đám Tiên Ti ti tiện, sao có thể so sánh với huyện chúa được chứ? Mưu đồ của bọn chúng suýt chút nữa đã đẩy Vương sư vào hiểm cảnh, mà Vương sư lại được trời phù hộ.
Nô tỳ gieo quẻ ấy chính là thuận theo ý trời cho nên mới không sao cả.
Huyện chúa là cành vàng lá ngọc, nếu liều suy đoán, ấy là làm trái thiên đạo.
Đến lúc đó, nô tỳ chịu trừng phạt chỉ là chuyện nhỏ, chỉ sợ làm hao tổn phúc báo của huyện chúa.”
Ninh Thọ huyện chúa nhìn tôi, mỉm cười – “Chẳng trách mà ngay cả Thẩm Dật Chi cũng khen ngươi, quả là miệng mồm lanh lợi.”
Nghe thấy lời này, tôi bỗng nhiên tỉnh táo.
“Nô tỳ hoảng hốt, không biết bản thân có tài đức gì mà lại được Thẩm công tử ưu ái như vậy?” – Tôi rụt rè nói.
Ninh Thọ huyện chúa nói – “Tháng trước, phụ vương ta được mời dự yến cùng Hoài Âm Hầu, Thẩm công tử cũng có mặt ở đó, có nói tới chuyện bình định phản loạn cho nên ta mới biết chuyện này.”
Tôi khiêm nhường nói – “Thẩm công tử thực quá khen rồi.”
Chuyện của vị Ninh Thọ huyện chúa này, tôi cũng từng được nghe nói qua.
Dự Chương Thế tử tuổi vẫn còn nhỏ, Vương hậu lại ốm bệnh lâu ngày, huyện chúa là trưởng nữ, tuy mới mười sáu tuổi nhưng đã gánh trách nhiệm chủ mẫu, xử lý tất cả gia vụ trong vương phủ.
Dự Chương Vương vô cùng thương yêu đứa con gái này, phàm là tiếp khách hay dự tiệc đều đưa huyện chúa theo, coi trọng hệt như Thế tử.
“Nghe nói lúc Hoàn công tử và Thẩm công tử tấn công Tiên Bi, ngươi cũng đi theo cùng?” – Nàng hỏi.
Tôi đáp – “Đúng vậy.”
“Cũng từng giết địch ư?”
“Bẩm, chưa từng.” – Tôi nói.
Nói như vậy cũng bởi vì chẳng còn câu trả lời nào thích hợp hơn, bất luận là mạng của tên bách phu trưởng xui xẻo kia hay là Thốc Phát Bàn, tôi đều chưa từng hé miệng để lĩnh thưởng, có nhắc đến cũng chẳng để làm gì.
Ninh Thọ huyện chúa lại hỏi – “Vì sao?”
Tôi đáp – “Nô tỳ là tùy tùng của công tử, chuyện quan trọng nhất chính là bảo vệ công tử.”
“Nói như vậy nghĩa là ngươi tuy có dũng khí ra trận nhưng lại không có ý định muốn lập công?” – Ninh Thọ huyện chúa cong khóe môi – “Đúng là đáng tiếc.”
Tôi không ngờ vị huyện chúa này lại hứng thú với chuyện chinh phạt đến vậy, lòng vừa dấy lên nghi ngờ về dụng ý của nàng ta thì Ninh Thọ huyện chúa lại không tiếp tục chủ đề này nữa mà xoay đầu ngắm cảnh.
Chùa Vân Tê không lớn, chưa tới nửa canh giờ đã dạo hết một vòng.
Lúc quay về chỗ xe ngựa, Nam Dương công chúa đưa mắt nhìn Công tử, sóng mắt lấp lánh.
“Nghe công tử nói chuyện, thực như được mở rộng tầm mắt, không ngờ công tử lại am hiểu về ngôi chùa này như vậy.” – Ninh Thọ huyện chúa cười dịu dàng nói với Công tử.
Công tử đáp – “Thủa nhỏ tại hạ thường theo tổ mẫu đến chùa này lễ phật cho nên mới biết những điều ấy.”
Ninh Thọ Huyện chúa khoác tay Nam Dương công chúa, nuối tiếc nói – “Đáng tiếc là giờ không còn sớm nữa, Thái phó lại có lệnh giới nghiêm, ta và công chúa phải sớm hồi cung.
Bằng không, nhất định còn phải nhờ công tử dẫn hai chúng ta tới các danh thắng khác du lãm một phen.”
Nam Dương công chúa gật đầu, trong ánh mắt tràn ngập nét lưu luyến không nỡ.
Công tử nói – “Nếu công chúa và huyện chúa có ý muốn đi du lãm thì có thể lại chọn một dịp khác.”
“Ồ?” – Ninh Thọ huyện chúa nói – “Đến lúc đó, công tử vẫn sẽ bầu bạn với chúng ta chăng?”
Công tử nói – “Nếu công chúa có phụng dụ cho vời, thì tại hạ đương nhiên sẽ tuân mệnh đi theo.”
Nam Dương công chúa nhoẻn miệng cười, ánh sáng trong mắt lại càng thêm rực rỡ.
“Nếu vậy, một lời đã định.” – Ninh Thọ huyện chúa mỉm cười, đỡ Nam Dương công chúa lên xe ngựa.
Công tử cũng lên xe, sau khi hộ tống xa giá của công chúa đi vào cửa cung mới cho xe hồi phủ.Dọc đường trở về, tâm tình của tôi rất tốt.
Bởi vì vừa rồi, lúc ở trong chùa, người hầu của Ninh Thọ huyện chúa lặng lẽ nhét vào trong tay tôi một chiếc túi gấm, bên trong là năm lượng vàng nặng trịch.
Điều này khiến cho hảo cảm của tôi với Ninh Thọ huyện chúa tăng lên vùn vụt, vừa hào phóng vừa giữ lời, đúng là tấm gương sáng trong đám quần thoa.
Tôi nhìn Công tử, rất muốn hỏi cảm nghĩ của hắn về Nam Dương công chúa nhưng lại lo là hiện tại có chút quá lộ liễu, sợ bị hắn nhìn thấu.
Đúng lúc tôi còn đang đắn đo xem nên mở lời như thế nào thì Công tử lại chợt nói – “Vì sao vừa rồi nàng không chịu gieo một quẻ cho Ninh Thọ Huyện chúa?”
Tôi kinh ngạc.
Không ngờ lúc ấy Công tử và Nam Dương công chúa trò chuyện tâm đầu ý hợp như vậy mà hắn còn rảnh tâm tư đi nghe lén tôi và Ninh Thọ huyện chúa nói gì với nhau.
Tôi đáp – “Mệnh của huyện chúa cao quý, ta tính không nổi.”
Công tử nói – “Nàng cũng từng tính cho ta, chẳng lẽ mệnh của ta không cao quý?”
Tôi mỉm cười.
Tuy tôi yêu tiền nhưng cũng tuyệt đối không phải dạng ai xin quẻ cũng cho.
Ví dụ như những quý nhân kia, tuy thưởng hậu nhưng tính khí khó xơi, hơi không vừa ý một cái là chực chờ trách tội, còn chẳng bằng đám nô tỳ dễ đối phó.
Xi???? hã???? đọc tг????????ệ???? tại || T????Ù ????T????????????Ệ????.???????? ||
Còn về Công tử, tôi gieo quẻ cho hắn chỉ bởi vì một lần cá cược.
Lúc từ Hà Tây trở về, hắn đoán triều đình sẽ phong cho hắn một chức quan võ, tôi lại không cho là vậy, nói nhất định là quan văn.
Công tử không tin, hỏi tôi làm sao mà biết được? Tôi nói là do tôi gieo quẻ đoán được.
“Nếu công tử không tin có thể cá cược với ta một lần.
Nếu công tử thắng, ta đưa cho huynh năm trăm chỉ nếu ta thắng, huynh viết cho ta một bức chữ, thế nào?” – Tôi nói.
Công tử hơi khinh bỉ nhìn tôi – “Năm trăm chỉ mà đòi đổi lấy một chữ của ta ư?”
Tôi có phần hối hận, bình thường ưa đấu võ mồm với hắn, tự nhiên lại biến thành dạy hắn cách tính toán.
“Nếu công tử thấy tiếc thì thôi vậy.” – Tôi đáp.
Công tử hừ một tiếng, nói – “Được thôi.”
Kết quả đúng như tôi dự đoán, Đại Trưởng công chúa không chịu nhượng bộ thêm, sắp đặt cho Công tử cái chức Nghị lang.
Mặc dù Công tử bất bình tức giận một hồi nhưng vẫn giữ đúng lời hứa, viết một bức phú đưa cho tôi.
“Công tử là công tử, không giống như người khác.” – Tôi nói – “Nếu như ta đã ngăn tai họa thay công tử thì mệnh cách đương nhiên gắn liền với nhau, có gì mà không thể tính mệnh cho huynh được chứ?”
Công tử bán tín bán nghi, nhìn tôi hỏi – “Thật vậy?”
“Ta đã khi nào lừa Công tử đâu.” – Tôi đáp.
Tôi tưởng rằng Công tử sẽ liệt kê ra một đống hành vi không đoan chính thường ngày để phản bác tôi, không ngờ hắn lại nở nụ cười, tựa như chẳng hề hoài nghi những gì tôi nói.
Tôi thấy tâm trạng hắn tươi tỉnh liền thử dò xét – “Không ngờ hôm nay lại khéo như vậy, gặp phải công chúa và huyện chúa.”
Công tử đáp lại một tiếng – “Ừm!”
Tôi nói – “Người người đều khen Nam Dương công chúa mỹ mạo vô song, hôm nay được gặp, quả nhiên chẳng ngoa chút nào.”
Công tử đáp – “Ừm!”
Tôi nói – “Công tử đã đồng ý lần sau lại cùng công chúa du ngoạn, không biết là phải chờ đến bao giờ?”
Công tử quay đầu nhìn tôi – “Nàng muốn gặp công chúa à?”
Tôi gặp công chúa để làm gì chứ… Tôi đáp – “Chẳng qua chỉ là tò mò hỏi một chút thôi.”
Công tử nói – “Chuyện ngày hôm, nay chớ kể lại với kẻ khác.
Dù sao cũng liên quan đến danh tiết của công chúa và huyện chúa, không thể để cho người ta đàm tiếu.”
Tôi thầm nghĩ, chỉ sợ công chúa hận không thể để khắp thiên hạ cùng đàm tiếu về bọn họ ấy chứ.
“Nhưng công tử đã đồng ý chuyện cùng du ngoạn.” – Tôi nói.
“Thế ư?” – Công tử vặn lại – “Ta đồng ý thế nào?”
“Công tử nói nếu công chúa có phụng dụ cho vời, đương nhiên sẽ tuân mệnh…” – Lời vừa thốt ra khỏi miệng, tôi đột nhiên hiểu ra.
Cái gọi là phụng dụ, là phải thông qua trong cung, tất nhiên sẽ không thể giống như ngày hôm nay nửa đường gặp gỡ, ước hẹn một câu là có thể cùng du ngoạn.
Người trong cung dù có ngốc đến đâu cũng không thể mặc cho công chúa quang minh chính đại triệu nam tử đến hẹn hò được.
Công tử giờ đây quả không hổ là Nghị lang triều đình, từng câu từng chữ đều nghiền ngẫm kỹ càng.
Tôi nói – “Lễ nghi trong cung rườm rà như vậy, chẳng trách mà công chúa muốn tự mình xuất cung.”
Công tử lắc đầu – “Công chúa và huyện chúa còn nhỏ, ham chơi một chút cũng là lẽ thường.
Nhưng chúng ta là thần tử, nên thận trọng mới phải.”
Lúc hắn nói những lời này, dáng vẻ hoàn toàn chí công vô tư, không một chút ý tứ mập mờ.
Tôi nhớ đến dáng vẻ kỳ vọng của Nam Dương công chúa, không khỏi thở dài.
Tấm lòng si này của Nam Dương công chúa, e rằng chỉ có thể phó thác cho Hoàng đế và Đại Trưởng công chúa tới tác thành mà thôi.Lúc xe ngựa trở về phủ Hoàn thì cũng đã đến giờ thắp đèn.
Không ngoài dự đoán của tôi, trong phủ đã nhanh chóng biết chuyện xảy ra trên đường.
Lúc dùng bữa tối, Hoàn Túc cực kỳ không vui.
“Tên Cảnh Tị kia quả thực cuồng vọng như vậy ư?” – Ông ta nói – “Còn bất kính đến thế?”
Công tử đáp – “Con vốn không bị hắn cản lại, chẳng qua là thấy hắn hành sự không ổn nên mới lý luận một phen.”
Đại công tử Hoàn Du nói – “Hôm nay lúc con ra vào quan thự cũng nghe thấy nhiều người bàn tán về kẻ này, nói gã vốn là hạng đầu đường xó chợ, hiện tại đắc thế, đến mệnh quan triều đình cũng không thèm để vào mắt.”
Đại Trưởng công chúa hỏi – “Cảnh Bàng tỏ thái độ thế nào?”
Công tử nói – “Cảnh Giáo úy không thiên vị, lệnh cho Cảnh Tị dẹp bỏ chướng ngại, hành sự theo lệnh của Thái phó.”
“Thiên vị?” – Hoàn Du hừ một tiếng – “Lão cũng muốn lắm, nhưng chẳng qua không dám trêu vào đệ đấy thôi.”
Nhị công tử Hoàn Húc nói – “Hôm nay con nghe nói Thái phó dùng một số bạc lớn mời tới một vị lương y, chỉ cần ngày một ngày hai là bệnh tình của Thánh thượng có thể khang phục.”
“Lương y gì chứ!?” – Hoàn Du nói – “Nếu bàn về y thuật tinh thông thì ai có thể so được với Thái y thự? Thiên hạ này, những người thật lòng mong Thánh thượng có thể khang phục cũng chỉ có chúng ta và Thái hậu mà thôi.”
Đại Trưởng công chúa nhìn con trai, khoan thai nói – “Thái phó là trọng thần phụ chính, không thể lấy lòng dạ của kẻ gian nịnh ra để đo được.”
Hoàn Du còn đang định nói thêm nhưng chạm phải ánh mắt sắc bén của Đại Trưởng công chúa thì đành im lặng.
Những gì mà Hoàn Du nói kỳ thực là lời thật lòng.
Lúc trước Đại Trưởng công chúa và phủ Hoàn phong quang vô hạn chính là bởi vì sau lưng có Hoàng đế làm chỗ dựa.
Cho nên từ lúc Hoàng đế bệnh nặng tới nay, Đại Trưởng công chúa ngày đêm ưu sầu, gầy mòn đi nhiều.
Không riêng gì phủ Hoàn, tôi nghe nói phía Thẩm Diên và Thái hậu cũng chẳng thể chợp mắt, trông đợi mỏi mòn, chỉ mong sao Hoàng đế có thể khỏe lại.
Thậm chí Thẩm Diên cũng đã tiêu tốn cả bộn tiền để tìm kiếm danh y ở trong dân gian.
Nhưng từ sau khi Tuần Thượng nắm giữ cung cấm liền thuận dịp lấy lý do Hoàng đế cần tĩnh dưỡng để ngăn cấm, không cho bất kỳ ai vào nội cung thăm viếng, bao gồm cả Đại Trưởng công chúa và Thẩm Diên.
Đây là lần đầu tiên Đại Trưởng công chúa bị ngăn lại ngoài cung điện của Hoàng đế, không cho phép vào trong.
Sau khi bà trở về phủ, sắc mặt vô cùng khó coi.
Có điều, tuy là như vậy nhưng ngoài mặt, Đại Trưởng công chúa lại chưa từng công khai bày tỏ sự bất mãn với Tuần Thượng.
Mà trái lại, bà lại là người tỏ ra lấy lòng lão sớm nhất.
Ngày thứ hai sau khi Thái tử giám quốc, Đại Trưởng công chúa sai người tặng một cây san hô đến phủ của Tuần Thượng, nói là vì trọng thần của xã tắc, rường cột nước nhà.
Lại nghe nói Tuần Thượng muốn ở lại điện Khánh Thành, bà liền lấy lý do điện Khánh Thành đã nhiều năm không tu sửa nên đưa đến một khoản bạc lớn.
Tuần Thượng hết sức hài lòng trước thái độ thức thời của Đại Trưởng công chúa nên càng thêm đối xử trọng hậu với bà.
Vì thế mà mặc dù lão phong tỏa tẩm cung của Hoàng đế nhưng nếu Đại Trưởng công chúa muốn đến thăm Thái hậu thì vẫn có thể tự do ra vào.
Hứa thị, thê tử của Hoàn Du thấy vậy vội nói – “Cô quân* (mẹ chồng) nói rất đúng.
Thiếp nghe người già ở quê nói có rất nhiều người dù bệnh liệt giường vẫn có thể khang phục lại, thiết nghĩ Thánh thượng cũng nhất định có thể sớm ngày khỏe lại.”
Phàn thị, thê tử của Hoàn Húc cũng phụ họa theo – “Đúng vậy, Thánh thượng là Thiên tử, tất nhiên là được trời xanh phù hộ, vượt qua cửa ải khó khăn này.”
Đại Trưởng công chúa nghe hai cô con dâu mềm mỏng lấy lòng, thần sắc cuối cùng cũng hòa hoãn lại, thở dài, sai bảo gia nhân dọn cơm tối..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...