Đàn Đứt Người Vong FULL


Bên trong phòng ăn cơm kiểu Tây cấp một của Trấn S, Tô Tiêu Hi buồn bực ngán ngẩm lắc ly rượu đỏ trong tay, nhìn chằm chằm ly thủy tinh óng ánh long lanh xuất thần.

Chung Ly Dạ đối diện nàng thả xuống dao nĩa trong tay lo lắng nói: "Làm sao vậy, Tiêu Hi?"
Tô Tiêu Hi nhìn ốc biển hấp kiểu Pháp trước mặt một chút, nhấp một miếng rượu đỏ nói: "Không có khẩu vị gì"
Chung Ly Dạ xiên một miếng thịt ốc biển hoàn chỉnh để đến trong đ ĩa trước mặt nàng: "Nếm thử cái này, nhà hàng này làm rất đủ tiêu chuẩn"
Sau khi Tô Tiêu Hi âm thầm thở dài một hơi, xiên lên khối ốc biển kia giơ ở bên miệng chính mình, đột nhiên trên tay nhẹ đi, cái nĩa không thấy.

Nàng ngẩng đầu nhìn lên ánh mắt bất thiện của người kia
"Tiêu Hi không thể ăn hải sản tươi, cô ấy dị ứng với hải sản tươi"
"Ngươi là người nào?" Sắc mặt Chung Ly Dạ có chút khó coi, lạnh lùng mở miệng nói
"Chung Ly thiếu gia thực sự là quý nhân hay quên" Lý Nhàn Trạch nhợt nhạt nở nụ cười, nói tiếp: "Cũng tốt, chính thức giới thiệu một chút, ta tên Lý Nhàn Trạch"
Trào phúng bên môi cô không nghiêng không lệch rơi vào trong mắt Chung Ly Dạ, chuyện Tô Tiêu Hi không thể ăn hải sản tươi, hắn thân là thanh mai trúc mã của nàng cũng không từng chú ý tới, người này cùng Tô Tiêu Hi là quan hệ như thế nào, lại sẽ hiểu rõ nàng như vậy?
Chung Ly Dạ âm thầm lập lại tên của cô, đột nhiên, hắn nhớ tới mấy ngày trước phụ thân còn đề cập với người này với chính mình, Chung Ly gia một số lớn mua bán bị nàng đoạt đi, trấn L này là con gái của cố hắc bang lão đại Lý Quyền Trung, Lý Nhàn Trạch
Chung Ly Dạ một nụ cười thương vụ treo ở trên mặt, nhìn Lý Nhàn Trạch nói: "Nga, thì ra là Lý tiểu thư a.

May mắn may mắn! không biết có thể nể nang mặt mũi cùng ăn bữa cơm hay không?"
"Lý mỗ còn có việc, thứ cho không phụng bồi" Lý Nhàn Trạch dứt khoát từ chối, sau đó kéo lấy Tô Tiêu Hi quay người liền đi.


Hoàn toàn không để ý Chung Ly Dạ nhìn cô dẫn theo Tô Tiêu Hi công khai mà rời khỏi trong nháy mắt sắc mặt lạnh xuống
Trên đường người đến người lui, Lý Nhàn Trạch kéo lấy Tô Tiêu Hi tự nhiên đi về phía trước
Tô Tiêu Hi cảm nhận thấy sức mạnh nơi cổ tay cô nắm lấy cổ tay mình, không khỏi mà nhíu nhíu mày nói: "Nhàn Trạch, đau"
Lý Nhàn Trạch như chạm điện lập tức buông tay ra, một mặt tự trách nói: "Xin lỗi, Tiêu Hi"
"Nhàn Trạch, chị muốn dẫn em đi chỗ nào?"
"Tôi không biết, chỉ cần không phải nơi này, chỗ nào đều được"
"Nhàn Trạch, vậy chị dẫn em đi bờ biển đi"
"Được"
Sóng biển không biết mệt mỏi từng đợt từng đợi vỗ lấy bãi biển, cát không chịu đi sóng không chịu ở lại, quấn quýt lấy nhau cuồn cuộn hướng đông
Vào ban đêm của tháng năm, Tô Tiêu Hi một thân dạ phục lộ vai ngồi ở bên bờ, Lý Nhàn Trạch đem áo gió của chính mình cởi ra khoát lên trên người nàng.

Hai người tựa sát vào nhau ngồi rất lâu, nhìn sóng lên sóng xuống, như là đi hết một đời
"Nhàn Trạch" Tô Tiêu Hi mắt nhìn phía trước nhàn nhạt mở miệng: "Sau khi thấy được chị em bắt đầu trở nên không giống chính mình, hoặc là nói đây mới là bản thân em.

Chị đối với em mà nói, là đặc biệt nhất.

Nhưng mà, Nhàn Trạch, em không thể tin Tô gia không để ý, tin ba em và anh em không để ý, tin mấy ngàn huynh đệ của Tô gia không để ý.

Tô gia và Chung Ly gia đời đời giao hảo, Chung Ly gia có thể nói là nữa tài chủ của Tô gia, em gả cho Chung Ly Dạ đối với Tô gia mà nói là lựa chọn tốt nhất.

Nhàn Trạch, em không có đơn thuần như chị nghĩ như vậy, cũng không có dũng cảm như chị nghĩ như vậy.

Chị rất thất vọng chứ?" Tô Tiêu Hi kéo lấy khóe miệng, nhìn trong ánh mắt của nàng đều mang theo vài phần vô lực
Lý Nhàn Trạch nhìn về nàng, nhợt nhạt cười hỏi: "Tiêu Hi, em yêu Chung Ly Dạ không?"
Tô Tiêu Hi sững sờ, bản thân nàng cũng do dự, một lát nàng nghiêng đầu qua chỗ khác, nhìn về phía mảng biển rộng đen kịt kia, gió biển thổi lướt nhẹ qua tóc của nàng, thổi rối loạn tâm tư của nàng.

Nàng nhàn nhạt mở miệng, trong giọng nói pha thêm một chút thê lương: "Yêu và không yêu lại có thể thế nào chứ? Tháng ngày không phải là đi qua như vậy?"
"Không phải như vậy," Lý Nhàn Trạch kéo qua tay của nàng, khiến cho nàng nhìn hướng chính mình, sắc mặt có chút trịnh trọng nói: "Tiêu Hi, em không nên nói dối với bản thân, em biết rõ tình yêu không phải kiểu dáng như em nghĩ.


Dù cho hiện thực tàn khốc vô tình, nhưng em tốt như vậy, tại sao phải ủy khuất chính mình? Huống hồ, Tiêu Hi, em phải biết, có một người yêu em hơn mạng của người đó, vì người này, xin em chí ít đừng nợ chính mình.

Cho nên" Lý Nhàn Trạch bình tĩnh nhìn con mắt của nàng nói: "Tiêu Hi, thẳng thắn nói em có yêu Chung Ly Dạ không?"
Tô Tiêu Hi ở trong ánh mắt bình tĩnh của Lý Nhàn Trạch bừng tỉnh hoàn hồn, nàng đột nhiên thay ý nghĩ lúc trước của mình cảm thấy bi ai, nàng bình tĩnh nhìn cô, cười đến có chút tiêu tan: "Không yêu"
Lý Nhàn Trạch thở ra một hơi thật sâu, cúi đầu cười khe khẽ
"Chị đang cười cái gì?"
"Tôi đang cười bản thân tôi, thật là không có bản lĩnh.

Cư nhiên sợ nghe đap án của em đến bước đường như vậy" Sau đó cô ngẩng đầu, ánh mắt lưu chuyển, yêu thương trút hết, cô nhìn theo nàng, nụ cười trên mặt khiến người ta an lòng không tên: "Tiêu Hi, em không cần hi sinh chính mình, ủy khúc cầu toàn.

Có thể một năm trước tôi còn không dám nói như vậy, nhưng mà bây giờ, tôi muốn nói, em cũng được Tô gia cũng được, đều giao cho tôi đi"
Tiếng nói chuyện của cô không lớn, nhưng kiên định trong giọng nói càng là ai cũng đều lay động không được
"Quá lạnh rồi, chúng ta trở về đi"
"Được"
Lý Nhàn Trạch kéo lấy tay của Tô Tiêu Hi, nhét vào túi áo của chính mình.

Từ nhiệt độ lòng bàn tay của cô truyền thẳng tới đáy lòng của Tô Tiêu Hi, Tô Tiêu Hi khi đó đều đang suy nghĩ, cứ như vậy theo cô đi đi, quản đi chỗ nào.

Cứ như vậy đi cùng với chị ấy đi, quản ngày mai sẽ phát sinh cái gì chứ
Lý Nhàn Trạch đem Tô Tiêu Hi đưa về Tô gia
Ngoài cửa Tô gia, Tô Bá Ngôn vừa mới nhìn thấy Tô Tiêu Hi liền đem nàng kéo vào trong phòng, sau đó quay đầu nhìn Lý Nhàn Trạch vẫn đứng ở ngoài cửa, cười lành lạnh nói: "Ngươi không ở trấn L cố gắng làm lão đại, chạy tới trấn S làm gì? thế nào? lại nhớ đến trấn S rồi?"
"Tô bá bá, ta không phải ý đó.


Nhàn Trạch tự biết năng lực có hạn, có thể quản tốt trấn L cũng đã cám ơn trời đất, không dám vọng tưởng"
"Vậy ngươi nói cho ta một chút xem, tại sao ngươi lại xuất hiện ở nơi này?"
"Bởi vì" Lý Nhàn Trạch ngẩng đầu nhìn con mắt của Tô Bá Ngôn, trịnh trọng nói: "Bởi vì ta thích Tô Tiêu Hi, ta muốn sống chung với em ấy"
Tô Bá Ngôn giơ tay cho cô một cái tát, cau mày một mặt nghi hoặc nói: "Ngươi nói lời vô liêm sỉ gì chứ?"
"Ba" Tô Tiêu Hi cúi đầu, hồi lâu lại ngẩng lên, kiên định trong ánh mắt không một chút nào thua Lý Nhàn Trạch.

Nàng mềm dẻo mở miệng nói: "Ba, con thích Lý Nhàn Trạch.

Loại yêu thích liên quan với tình yêu, không có chị ấy con có thể sẽ sống không nổi"
Mấy câu nói như vậy, Tô Bá Ngôn ngây ngẩn cả người, Lý Nhàn Trạch cũng ngây ngẩn cả người, cô không nghĩ tới Tiêu Hi của cô thẳng thắn như vậy.

Nụ cười nhợt nhạt treo ở bên miệng của Lý Nhàn Trạch, tuy cô cảm thấy lúc này có chút không đúng lúc
Tô Bá Ngôn khô khan há miệng, nhưng lại không biết nên nói cái gì, hắn chắp tay sau lưng cúi đầu, loay hoay tại chỗ, cuối cùng hắn đứng thẳng ngẩng đầu, giơ tay lại đập Lý Nhàn Trạch một bạt tai.

Nhưng mà cho dù mộtc ái tát này đánh cho Lý Nhàn Trạch chảy máu mũi, cũng không có đem ý cười bên miệng Lý Nhàn Trạch xoá sạch.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui