- Bây giờ huynh tính làm gì? - Cố Tiểu Trầm dịu dàng hỏi.
- Nhất thời huynh cũng không rõ, có lẽ là trở về Lâm Hoa thành để xem tình hình của Dược Phẩm Đại Việt.
- Nếu vậy chúng ta cùng đi Hoa Quốc nhé, trong lúc huynh vẫn đang triệt ngộ ba vị tiền bối có đến gặp và nói với muội rằng họ muốn sắp xếp cho chúng ta đi một chuyến đến Hoa Quốc chỉ đợi huynh tỉnh lại rồi hỏi ý kiến.
Trần Tiến khi trước chính là tránh ánh mắt của người khác nên ban đầu đích thực là tính trốn đến Hoa Quốc, cơ duyên xảo hợp mới dừng chân ở thành trì biên giới Lâm Hoa Thành. Bây giờ có ba vị tiền bối sắp xếp hắn đi Hoa Quốc thì tại sao hắn lại từ chối được.
- Huynh không thành vấn đề, nhưng ba vị tiền bối tại sao muốn chúng ta đi Hoa Quốc.
- Muội cũng không rõ lắm, Lê Mạnh tiền bối có nói qua là ba vị tiền bối từng phát hiện một di tích cổ ở Hoa Quốc. Tuy nhiên kết giới ở đó không phù hợp để ba vị tiền bối xâm nhập vào, mà chỉ tu vi dưới Nguyên Anh kỳ mới có thể đi vào trong đó.
- Ba vị tiền bối muốn chúng ta xâm nhập vào di tích đó sao?
- Đúng vậy, ba vị tiền bối từng nói rằng họ đã xem xét kết giới đó. Quả thực trận pháp của người tạo ra vô cùng cao thâm ít nhất cũng đã đến cấp bảy Trận Pháp Sư cho nên trong đó có lẽ có bảo vật tốt.
- Tu tiên chính là cầu cơ duyên trong hiểm nguy, nếu ba vị tiền bối có lòng đưa chúng ta cơ hội tìm được những bảo vật tốt thì chúng ta cứ đi thôi.
- Bây giờ huynh vừa mới thoát khỏi trạng thái triệt ngộ hãy tạm thời tĩnh dưỡng trước đi. Qua ngày mai rồi hãy đến bái kiến ba vị tiền bối sau.
- Vậy huynh nghe lời muội tạm thời nghỉ ngơi trước đã.
Cố Tiểu Trầm cũng không phiền Trần Tiến nữa mà quay về phòng của mình để lại Trần Tiến một mình ở trong mật thất.
Một tháng qua xảy ra khá nhiều sự việc, đầu tiên là gia tộc họ Lê tuyên bố Lê Công Trí từ chức Đệ Nhất Công Tử của Long Thành. Thay thế Lê Công Trí là một thiếu niên tử hai mươi bốn tuổi tu vi cũng Trúc Cơ tầng tám tên là Dương Minh Hải. Có thể thấy việc thất bại tại Đan Sư Đại Hội ảnh hưởng khá lớn đến gia tộc họ Lê.
Long Thành cũng một phen rung chuyển, không ít thế lực tìm kiếm Dương Thiên Yết nhưng không biết tại sao hắn lại biến mất giống như chưa hề tồn tại. Hầu hết mọi người đều cho rằng cái ngày mà gã họ Dương làm loạn đấy đã bị Vạn Hạnh tiền bối xử lý. Cũng có khá nhiều người thầm mừng vì chuyện này, cũng rất nhiều người tiếc nuối cho một chàng trai mới nổi. Thế nhưng chẳng có ai dám đi tìm Vạn Hạnh tiền bối để tìm hiểu rõ về chuyện của Dương Thiên Yết biến mất.
Hòa Minh sau khi trở về Lâm Hoa thành lần này còn dẫn theo tên Lâm Viễn và Lưu Hà. Trần Mạnh Đức được Lâm Viễn sắp xếp trở về lại Lĩnh Sơn để sắp xếp cho phó thành chủ tạm thời quản lý Lĩnh Sơn. Ngoài ra còn một chuyện đó là gã không muốn Trần Mạnh Đức tiếp xúc với Hòa Minh. Tâm tư của gã khá cẩn mật, gã sợ sẽ lộ ra chuyện về động phủ của Lục Phẩm Đan Sư Hoàng Nhan Liệt.
Lý Thu Phương sau khi trở về Thiên Tà Học Viện lập tức tuyên bố bế quan. Thi Sách cũng từng chờ đợi Trần Tiến ở khách sạn nhưng sau khi cùng nhận được thông báo Trần Tiến đang ở tổng bộ của Đan Sư hội cũng cáo từ trở về tông môn.
Còn gã Hồ Nhất Long, trước khi trở về Linh Lung Môn đã tự đánh mình trọng thương để dễ bề ăn nói với các vị tiền bối, trưởng lão Tông Môn. Sau khi nghe được Hồ Nhất Long kể lại tình hình có thêm mắm thêm muối rất nhiều khiến lão Tông Chủ lập tức nổi giận. Thế nhưng vì tạm thời chuyện chìa khóa vẫn là bí mật nên lão ta không muốn trực tiếp tìm đến Lâm Hoa thành mà muốn tạm thời yên ắng xuống. Với lão ta cái mạng của Lưu Hà không có giá trị, cái lão ta quan tâm chính là chìa khóa.
Trần Tiến sau khi nghỉ ngơi xong cũng lập tức đến tìm Cố Tiểu Trầm để cùng đi tham kiếm về chuyến đi Hoa Quốc mà ba vị tiền bối nhắc đến.
Tuy nhiên, khi đến tìm Trần Tiến mới biết hóa ra hai vị tiền bối Lê Mạnh và Nguyễn Thái Hòa đã có công việc nên rời khỏi trước. Chỉ có Lương Minh Nhật tiền bối là ở lại đây chờ đợi họ.
Trần Tiến có chút cảm kích, dường như sự quan tâm của họ giành cho mình thật sự như là người nhà.
- Thật là làm phiền Lương tiền bối chờ đợi bọn vãn bối.
Lương Minh Nhật ôn hòa nói.
- Có gì mà chờ với đợi, thật ra gần đây cuộc sống của ta rất là vô vị nhưng từ khi ta gặp cậu dường như mục tiêu của ta ngày xưa như được quay trở lại.
Trong lời nói của vị tiền bối ẩn chứa rất nhiều kỳ vọng, bất giác hắn sờ mũi mình mà cảm thấy xấu hổ.
- Vãn bối nào có tài cán gì để gánh vác mục tiêu của tiền bối chứ.
- Cậu được, chắc chắn được. Ta rất tin vào khả năng nhìn người của chính mình.
Những lời khẳng định chắc chắn của Lương Minh Nhật khiến Trần Tiến không thể phản bác được mà thầm kêu khổ trong lòng.
- “Bộ dáng của ta đáng tin lắm sao, hết Hỗn Độn Đại Năng xem ta như người sẽ thay đổi vận mệnh tương lai của cả thế giới tu chân này. Đến lượt Lương tiền bối xem mình như người sẽ hoàn thành giấc mơ của ông ấy.
Thấy hai người Trần Tiến và Cố Tiểu Trầm cũng chuẩn bị đầy đủ cho chuyến đi rồi, Lương Minh Nhật cũng không muốn tốn nhiều thời gian liền nói.
- Trước khi lên đường đi Hoa Quốc, ta sẽ bảo vệ cậu và vị cô nương này đến nơi mà huynh đệ chúng ta tuy nhiên đến khi vào bên trong di tích cổ chính ta cũng không thể nói trước được có hiểm nguy hay không.
- Tiền bối cứ yên tâm, bản thân vãn bối cũng từng có kinh nghiệm đi thu thập Thần Quân Dị Hỏa nên chắc chắn sẽ cảnh giác khi tiến vào bên trong.
- Nếu cậu đã nói như vậy ta cũng yên tâm, nhưng không thể không cẩn thận được. Cậu cầm lấy những thứ này đi.
Nói xong, Lương Minh Nhật đưa ra cho hai người hai tấm phù ngũ cấp và một pháp khí khá kỳ lạ. Trông thấy những vật này Cố Tiểu Trầm tâm tình trở nên kích động, lập tức từ chối.
- Những món đồ này quá quý giá, vãn bối xin tiền bối hãy giữ lại.
Thấy thái độ kỳ lạ của Cố Tiểu Trầm, Trần Tiến bèn quay qua hỏi Lương tiền bối
- Những thứ này đáng giá lắm sao thưa tiền bối.
- Cũng không đáng giá lắm chỉ là hai tấm phù lục ngũ cấp và một pháp bảo ngũ cấp thôi.
- Ngũ...ngũ cấp sao.
- Hai người đừng lo, những thứ này ta còn nhiều lắm. Cho nên hai người cứ nhận lấy tự nhiên đi.
Lương Minh Nhật mỉm cười giải thích.
Cố Tiểu Trầm có chút kỳ quái nhìn vị Lương tiền bối nhưng cũng đành nhịn không tiếp tục truy hỏi vì cô biết những thứ này ngay cả ở Tông Môn cô cũng khá quý hiếm làm sao có thể có nhiều được. Trần Tiến thì nghe thấy thế cũng không khách sáo nhận lấy, vì theo hắn nghĩ nếu trong di tích đó kiếm được gì tốt cũng sẽ đem chia cho ba vị tiền bối có ơn với mình.
Phù lục mà Lương Minh Nhật đem cho hai người bọn họ có tên là Thiên Quân phù, một loại phù lục sử dụng cấp tốc và chỉ tác dụng một lần. Khi sử dụng nó sẽ tạo ra một thiên quân cấp bậc cực cao nghe theo lệnh người sử dụng, tuy nhiên nó chỉ tồn tại trong vòng mười nhịp thở. Còn pháp bảo kia chính là Phong Linh Bảo Giáp so với Trúc Lâm Thuẫn mà cô sở hữu còn cao hơn một cấp.
Hai người cùng vị Lương tiền bối lên đường đi đến Hoa Quốc. Trải qua ba cái truyền tống trận thì mới chính thức rời khỏi Lâm Quốc, tính ra chi phí đi lại cho ba người tương đối hao tổn. Nếu không phải có vị Lương Đan Sư tài trợ thì quả thật năng lực tài chính lúc này của Trần Tiến không kham nổi.
Sau khi đặt chân đến Hoa Quốc, cảm nhận đầu tiên của Trần Tiến là nơi này tương đối nóng. Tuy nhiên cảm giác linh khí tương đối lớn, so với Lâm Quốc có một chút chênh lệch. Theo sau sự dẫn dắt của Lương tiền bối, cả ba cũng liên tục di chuyển qua thêm hai truyền tống trận ở tại Hoa Quốc mới có thể đến được Nam Lân Thành.
Cả ba cũng không dừng lại mà tiếp tục phi hành đến một nơi tương đối hoang sơ. Khắp nơi đều là núi rừng, dùng thần thức quét ra xa cũng không cảm nhận được sự sống.
Vậy là sau gần hai tháng di chuyển, cả ba cũng đã đến được nơi di tích mà Lương tiền bối nhắc đến. Trong thời gian di chuyển này, Lương tiền bối cũng tranh thủ giải thích khá nhiều cho cả hai về những tâm đắc tu luyện của tiền bối. Hiện giờ tu vi của Trần Tiến cũng đã vững chắc là Trúc Cơ tần chín, còn Cố Tiểu Trầm cũng chuẩn bị đột phá lên Kết Đan tầng hai.
Lương tiền bối dùng thần thức của mình kiểm tra một lượt quanh ngọn núi.
- Đi theo ta, bên trong có khá nhiều yêu thú tồn tại. Tuy nhiên, giác quan của chúng rất mạnh có thể cảm ứng tu vi của chúng ta. Cho nên bây giờ ta sẽ tỏa ra tu vi Hư Thần của mình để khiến bọn chúng không dám lại gần tránh thêm phiền phức.
Quả thực dưới áp lực đáng sợ của tiền bối Hư Thần kỳ suốt dọc đường trên núi không có bất kỳ sự nguy hiểm hoặc có con yêu thú nào dám tiến gần bọn họ. Cả ba dừng lại trước một hang động, dấu tích của trận pháp tỏa ra tương đối yếu.
- Không ngờ ở nơi hẻo lánh như vậy mà tiền bối cũng có thể phát hiện ra một di tích cổ.
Trần Tiến có chút khâm phục nói.
- Thật ra chúng ta phát hiện nơi này rất tình cơ, khoảng một trăm năm trước ta trên đường đi tìm dược liệu đã vô tình thấy nó. Tuy nhiên không cách nào gỡ bỏ được trận pháp hạn chế để đi vào, lại không có ứng viên thích hợp để tiến vào cho nên đành bỏ qua việc này.
Trần Tiến tuy chưa đến mức gọi là Đại Sư trận pháp nhưng vẫn có thể nhìn ra, trận pháp cấm chế nơi đây vô cùng tinh xảo. Có đến hơn ngàn loại trận pháp chồng chéo lên nhau, tuy nhiên đều có một điểm chung đó là tu vi càng cao lại càng không thể vượt qua được nó. Điều này cũng khiến Trần Tiến có chút tò mò bên trong rút cuộc là như thế nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...