Trộm?”
Hé ra khuôn mặt thanh tú, đại mi ninh nhanh, nhìn nữ nhân trước mặt cả người phát ra dã tâm tưng bừng.
“Đúng, đi trộm.” Nữ tử diễm lệ nói mặt không đỏ, thở không gấp, còn thật sự tưng bừng hứng trí.
Đõ Tử Vi cảm thấy nhất định là chính mình không có nghe rõ ràng, cho
nên thanh thanh yết hầu, hỏi lại một lần:”Ngươi muốn ta… đến Như Ý tửu
phường trộm này nọ?”
“Đúng vậy.”
Nghe thấy đối phương đáp rõ ràng, một khi đã như vậy, nàng cũng cự tuyệt thật sảng khoái:
“Ta không làm.”
Mắt đẹp dụ dỗ nheo lại nguy hiểm đầy cảnh báo:”Ngươi nói cái gì?”
“Trộm này nọ là phạm pháp, ta không làm.”
“Ngươi có nghe không lời của ta nói?”
“Nghe, đương nhiên nghe, nhưng trộm này nọ là chuyện hữu nhục môn phong (minnamin: thứ lỗi câu này mình không hiểu), ta là sợ liên luỵ đến ngươi, nương.
Tử Vi mắng nhiếc cuộc đời thật đáng buồn, phải kêu phá hư nữ nhân này một tiếng nương (mẹ), ông trời cũng quá hội ma người, cha nàng ai không cưới, lại cố tình mê muội vị nữ tử trẻ tuổi mĩ mạo lại đầy ý nghĩ xấu xa này, cũng chính là mẹ kế của nàng.
Hồ ly tinh giảo hoạt tốt đẹp! Đỗ Tử Vi hướng đến giả ngu, cẩn thẩn
ứng phó loại nữ nhân này, nhưng nàng ngàn vạn lần cũng không nghĩ đến,
mẹ kế lại dùng đến chiêu này. (mấy dòng này mình phóng tác là chủ yếu)
Vừa nghe đươc lí do sau của nàng, nữ tử đang dụ dỗ nguyên lai không
những không tức giận mà biểu tình lại khôi phục tươi cười, vươn tay mang áo ngọc, bàn tay mềm mại đeo nhẫn vàng khoát lên vai Tử Vi:
“Hài tử ngốc, đừng để lộ ra không phải là được sao?”
A, lại lộ ra cái loại ngoài cười nhưng trong không cười, nhất định là có vấn đề!
“Chuyện này, ngươi biết, ta biết, chúng ta không nói, vâỵ thì ai biết được?”
Là nha, một khi đã như vậy, tại sao ngươi không đi? Tìm ta làm kẻ chết thay.
“Chỉ cần ngươi đồng ý giúp nương đem một vật trộm đến, nương nhất định sẽ không bạc đãi ngươi.”
Sẽ không bạc đãi? Ngươi cao nhất can, nói là bạc đãi chúng ta vài cái đại phòng sinh đứa nhỏ! (câu này mình chịu, ai hiểu chỉ mình với!)
Tuy biết rõ rằng hồ ly tinh này có ý định bất lương, nhưng là bàn tay kia đang đặt trên vai nàng, móng tay vừa dài lại vừa nhọn, tựa hồ như
móng vuốt của hồ ly bình thường, tiếu lí tàng đao mơn trớn làm mặt nàng
tề da nộn thịt, vì sợ bị huỷ đi dung mạo, nàng đành phải hởi ra lời mà
nữ nhân đọc ác này muốn nghe:”Nương muốn trộm cái gì vậy”
“Như Ý tửu phường nhưỡng rượu bí phương”
Tử Vi trong lòng cả kinh, ngoài mặt vẫn duy trì vẻ vô tội:”Nhưỡng rượu bí phương?”
“Đúng vậy.” Nữ tử diễm lệ trong ánh mắt dần lộ vẻ tham lam “Mấy năm
qua, Như Ý tửu phường có Hoa hồng tửu, xưng bá đại giang bắc nam, tung
hoành trong nghề rượu, trong triều đình quan to hiển quý, mặc kệ là gả
chồng thú vợ hoặc chương khách yến khách, có người nào không chỉ định
Hoa hồng tửu? Ngay cả những người dân ngoài này, cũng theo chân bọn họ
việc buôn bán, làm hại chúng ta tửu phường nhỏ không kiếm được đến mấy
lượng bạc.”
Nữ tử khẽ cắn môi, trong lòng tràn ngập niềm ghen tị “Láng giêng dân
chúng còn còn vì bọn họ ca tụng công đức, gọi cái gì Như Ý tửu phường,
tuý nhiễm quần chúng linh tinh, hừ!”
“Là Như Ý tưủ phường, huân nhiêm đoàn mâu…” Nàng nhỏ giọng nói.
“Cái gì?”
“Nàng tiếp tục giả ngu.
Nữ tử liếc mắt nhìn nàng một cái, lại tiếp tục nói:” Nếu có thể đem
Hoa hồng tửu rượu bí phương trộm đến,…” Hoa môi đỏ mọng giảo hoạt cười:” Đến lúc đó xưng bá trong nghề rượu thành danh hiệu Tửu Vương là ta Hiệp Hồng Anh chứ không còn là Khương Thế Dung, khi đó láng giềng ngõ nhỏ ca tụng, cũng sẽlà Cát Tường tửu phường của chúng ta… ha ha a~~~”
Không cần chờ người khác ca tụng, Tử Vi nàng hiện tại có thể xướng:”
Cát Tường tửu phường, hồ ly đương gia, bao ngược danh lợi huân tâm, cát
phi cát, tường phi tường, gia truyền vô vọng, phá sản có thừa…” (hihi Vi tỉ hài hước ghê!)
“Ngươi lại niệm nhỏ cái gì?”
“Nha, nữ nhi niệm đem Như Ý tửu phường thay thành Cát tường tửu phường.”
Hiệp Hồng Ánh nghe xong, trong lòng thầm mừng rỡ, đối vơéi Tử Vi hưoi thêm vẻ mặt ôn hoà.
“Nương muốn ngươi đi trộm, cũng là vì tửu phường chúng ta suy nghĩ a.”
“Nhưng nương a, nhưỡng rượu bí phương là mạch máu của Như Ý tửu
phường, nhất định bọn họ sẽ đem giấu ở nơi ẩn mật, tìm không thấy.”
“Cho nên ta mới muốn ngươi đi tìm a. Ta muốn ngươi trà trộnvào Khương phủ, tìm ra bí phương kia, chỉ cần ngươi có thể trộm được, nương nhất
định có thưởng cho ngươi! Nếu ngươi trộm không được…” Mắt đẹp vừa
chuyển, lộ ra ánh mắt âm ngoan khó lường:” Đừng trách ta đối với ngươi
không khách khí, bao gồm 2 tiểu quỷ kia, cũng đừng nghĩ tới ngày lành.”
Trái tim Tử Vi trầm xuống. Chỉ cần nghĩ đến 2 đệ muội, nàng nhất định sẽ không thoả hiệp.
Nàng có thể chịu khổ, nhưng là đệ muội còn nhỏ tuổi, nàng phải bảo vệ họ, không để cho mẹ kế làm tổn hại đến.
Tại cái gia đình này, cha nàng ham mê sắc đệ mặc kệ thế sự, khiến cho nữ nhân này nắm tron tay hết thảy, mặc kệ là ăn hay ngủ, đánh cái hắt
xì, liền ngay cả đi nhà xí đề phải xem sắc mặt bà ta.
Tử Vi có thể bảo hộ chính mình, nhưng đệ muội tuổi còn nhỏ, không thể chống đõ được, chỉ đành dựa vào nàng.
Chuyện nương giao, nữ nhi nhất định làm được, nhưng là nữ nhi không
phải là không muốn trộm bí phương, mà không biết cách nào trà trộn vào
Như Ý tửu phường…” Nói đến đây, gương mặt thanh tú kia cố gắng bày ra bộ dạng tự hỏi, kỳ thật là đang nghĩ làm cách nào tránh được 1 kiếp.
“Chuyện này ngươi không cần quan tâm, ta đã sớm an bài tốt lắm, vừa
vặn Khương phủ cần tăng thêm vài nha hoàn, ta dùng tiền đã thông qua
quan hệ, ba ngày sau, ngươi phải đến Khương phủ báo danh.”
Ba ngày? Nguyên lai nữ nhân này đã sớm chuẩn bị tốt tất cả, còn nói
nhiều điều vô nghĩa như vậy, quả thật là gian trá không ai sánh bằng a!
Nàng có thể nói không sao?
Nàng có thể nói không sao?
Không, nào không thể, cũng không được, nàng có thể tưởng tưởng ra
những chuyện xấu xa mà nữ nhân này sẽ làm để bức nàng, kết quả là, nàng
vẫn phải khuất phục, nếu đã là như thế, chi bằng nàng đáp ứng nàng ta
trước, ít nhất trong thời gian nàng đi trộm bí phương, nữ nhân này tạm
thời sẽ đối xử tốt với đệ muội.
Một khi đã hiểu rõ, nàng không hề làm bộ giãy dụa, khuôn mặt làm bộ
kính cẩn nghe theo, lời nói ôn thuần, vô hại cùng với chân thành tươi
cười:
“Vâng, nương”
Trong lòng nàng, lại một lần nữa mắng nữ nhân này thứ một ngàn linh một, con hồ ly linh xấu xa!
***
Phòng thượng, một cỗ không khí trầm úc, giống như ngàn cân trọng thạch đặt trên ngực mỗi người .
Mọi người bao vây quanh kẻ đang quỳ trên mặt đất, có người khinh
thường, có người phẫn nộ, nhưng phần lớn đều là lắc đầu thở dài.
Còn nam tử đang quỳ trên mặt đất, run rẩy như gió thu lá rụng, vì
biết chính mình sắp phải chịu hình phạt riêng mà sợ đến xanh cả mặt, mồ
hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Thiếu gia tha mạng a, tiểu nhân lần sau không dám nữa, thiếu gia tha mạng!”
Nam tử không ngừng dập đầu xin tha thứ, mỗi lần dập đầu, trán liền
đập mạnh xuống sàn, trải qua nhiều lần như vậy, cái trán đã bắt đầu chảy máu. Mọi người có mặt nhìn thấy cảnh này, cho dù tâm sinh đồng tình,
nhưng cũng không dám vì vậy lên tiếng biện hộ cho hắn.
Trộm tửu phường nhưỡng rượu bí phương, ở Khương gia là trọng tội lớn nhất.
Ngồi ở ghế trên gian thượng phòng, bọn họ là chủ nhân của Khương gia đại trạch, ba huynh đệ nắm trong tay Như Ý tửu phường.
Ba người đều mang khuôn mặt lãnh đam, không chút biêu tình, nhất là
nam tử ngồi ở giữa, gương mặt kiên cường lạnh lùng, dường như là dùng
đao điêu tạc ra, không mang theo một tia độ ấm.
Tuỳ ý nam tử dập vỡ đầu, Khương Thế Dung vẫn như cũ mặt không chút
thay đổi. Nam tử kia là cấp dưới của hắn, đã ở Như Ý tửu phường làm trâu làm ngựa hơn mười năm, trong mắt hắn biểu lộ, chính là cực độ lạnh
lùng.
Đối với kẻ phản bội, hắn tuyệt không lưu tình.
Trần Tam thân là Khương gia gia nhân, lại mưu đồ đào trộm nhưỡng rượu bí phương đem bán cho người ngoài, lại càng không thể tha thứ!
“Trần Tam, ngươi như thế nào lại phản bội chúng ta. Uổng công chúng
ta đối đãi ngươi như người nhà.” Hảo tính tình nhị thiếu gia Khương Thế
Hoài phẫn nộ chất vấn.
“Theo như tửu phường quy định, lấy trộm nhưỡng rượu bí phương, phải
chặt lấy hai tay trừng phạt” Tam thiếu gia Khương Thế Quảng, so với nhị
ca nhã nhặn, liền có vẻ tục tằng dũng cảm, có chuyện nói thẳng.
Bọn họ tuy rằng trong lòng có tức giận, nhưng nhất thời nhớ đến Trần
Tam ở Khương gia hơn mười năm, trong lòng có chút không đành lòng.
Khương Thế Quảng phát tay vịn ghế dựa. “Khương gia chúng ta đối đãi
ngươi không tệ, cấp cho ngươi ngân lượng cũng không ít, ăn uống quần áo
cũng không thiếu, vốn là thàng sau, đại ca còn tính tìm giúp cho ngươi
con dâu, ngươi lại làm ra cơ sự này, thật làm chúng ta thất vọng!”
Nói hắn phẫn nộ, không bằng nói hắn đau lòng, hắn và nhị ca cùng Trần Tam tuổi tác tương đương, có thể nói từ nhỏ vui đùa cùng một khối lớn
lên, thật sự không thể tin được, Trần Tam lại làm ra chuyện phản bội bọn họ.
“Ta sai lầm rồi! Nhị thiếu gia, Tam thiếu gia! Trần tam nhâté thời bị ma quỷ ám ảnh, mới có thể hồ đồ làm sai, thỉnh khai ân, tha Trần Tam,
ta… Ta lần sau cũng không dám nữa!”
Hắn nói xong lại tiếp tục dập đầu, khiến cho mọi người không khỏi cho tâm không đành lòng.
Trần Tam mặc dù đáng giận, nhưng dù sao cũng là lần đầu phạm lỗi, nhị ca, ngươi cảm thấy sao?” Khương Thế Quảng nhìn về phía nhị ca, trong
mắt truyền đến không đành lòng.
Khương Thế Hoài hiểu được tâm tình tiểu đệ, cùng với việc một khối lớn lên cùng Trần Tam, hắn cũng có chút mềm lòng.
“Hắn ở Khương gia chúng ta, mười năm cũng không phạm cái gì sai, cho
dù không có công lao cũng có khổ lao…” Lời này, kỳ thật là cố ý nói cho
người nào đó nghe, hai huynh đệ nhìn về phía đại ca khuôn mặt thuỷ chung lãnh đạm, không nói một câu nào.
Đại ca bọn họ Khương Thế Dung, nghiễm nhiên phụ thân bình thương uy
nghiêm, từ nhỏ đến lớn, bọn họ đối với đại ca vừa kính lại vừa sợ, sự
việc lần này, muốn nói tới người phẫn nộ nhất, phải nói tới đại ca, bởi
vì hắn hận nhất người khác phản bội hắn.
Hai huynh đệ nhìn nhau, cuối cùng vẫn là giao cho nhị ca mở miệng, nói không chừng còn có cơ hội.
“Khụ…đại ca, trộm nhưỡng rượu bí phương tuy rằng rất đáng giận, nhưng dù sao bí phương kia cũng là giả, mà Trần Tam dù sao cũng ở trong phủ
hơn mười năm, có lẽ là do nhất thời hồ đồ…”
“Nhất thời hồ đồ?”
Ánh mắt sắc bến nguy hiểm hướng Lão Nhị tảo đến, làm cho hắn không khỏi căng thẳng da đầu.
“Ách… ta nghĩ, hắn là nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, cho nên…”
“Mười năm ân trọng nghĩa tình, nhưng lại đánh không lại nhất thời quỷ mê, tâm hồn?” Bạc môi dật ra một tia lãnh trào, làm cho người ta không
nhịn được run lên.
Khương Thế Hoài cuối cùng nói lại không được, trong lòng hiểu được, nếu nói gì thêm nữa, chính mình cũng sẽ gặp tai ương.
Hắn cùng tam đẹ phi thường hiểu được Đại ca đã phải chịu biết bao đau khổ, một bên muốn nuôi nấng bọn họ tuổi nhỏ, còn một bên làm việc cực
nhọc, thật vất vả mười năm trôi qua, Như Ý tửu phường sở dĩ có gia
nghiệp hiển hách như ngày hôm nay, cũng không phải là ngẫu nhiên.
Làm nghề rượu mọi người dều biết, mặc kệ là rượu trắng, rượu vàng hay rượu đế, mỗi vị chủ nhân tửu phường đều phải có trong tay nhưỡng bí
phương, cần phải làm sao cho rượu nhà mình chưng cất ra ở sắc, hương, vị đều phải khác biệt sao với nhà khác.
Như Ý tửu phường nhưỡng rượu bí phương do Khương gia năm giữ, nay chẳng những độc bá thiên hạ, hắn còn có được những rượu sư (người chế rượu) đến từ nam bắc khắp nơi hảo hán, không những tay nghề chưng cất rượu cao, lại khăng khăng một mực trung thành với hắn.
Như Ý tửu phường nổi tiếng đại giang nam bắc, hăng năm tại lễ mừng
thượng của triều đình còn được khâm điểm vì ngự rượu vinh quang, cũng
không phait ngẫu nhiên! Tất cả là dựa vào Khương Thế Dung quyết đoán
cùng thủ đoạn quả quyết.
Đối đãi với kẻ dưới, hắn thưởng phạt phân minh, dưới sự dẫn dắt của
hắn, từng kẻ hạ nhân chẳng những chính mình ấm no, mà toàn gia đình cũng không phải lo cơm ăn áo mặc, những ngày lễ tết vui mưng, hắn đều cho
rất nhiều đãi ngộ hậu hĩnh.
Thế nhưng, đối với những kẻ đã hản bội lại hắn, hắn tất nhiên cũng
không chút lưu tình nào, lãh khốc tới cùng, bởi vậy được cái danh là Tửu Vương.
Nhưỡng rượu bí phương, là Như Ý tửu phường bảo tang, một khi bị đã bị trộm đi, Như Ý tửu phương thuần hwong rượu thơm ngon dĩ nhiên sẽ không
còn là độc nhất vô nhị, đối với tửu phường hcính là đòn trí mạng – - mà
nay Trần Tam có ý đồ lấy trộm bán đi nhưỡng rượu bí phương, chẳng khác
nào không quan tâm đến sinh tử của Như Ý tửu phường, cũng chính là đem
mười năm ân tình cắt đứt.
Chung quy, lão Nhị đánh mất ý định khuyên bảo đại ca trong đầu, quay sang đối lão Tam lắc đầu.
Khương Thế Dung đôi mắt lạnh lùng quét lại người đang quỳ trên mặt đất liều mạng cầu xin tha thứ.
“Quản thúc.”
“Ở.” Phòng biên, một nam tử trung niên đứng ra, cung kính đáp lại.
Hắn chính là đại quản gia của Khương gia, từu khi lão gia hu nhân còn
sống, hắn đã ở tại Khương gia.
Khương Thế Dung đứng lên dời đi, lạnh lùng mệnh lệnh:”Chặt đứt hai tay hắn, đuổi ra khỏi đại môn.”
Trần Tam nghe xong, cơ hồ muốn ngất, khuôn mặt sớm đã bị doạ trắng bệch, hai chân mềm nhũn ngồi phịch xuống.
“Người đâu, đem hắn ra ngoài đi.” Quản thúc vung tay lên, chỉ thị các thuộc hạ khác.
Đoàn người lập tức tiến đến, đem Trần Tam trói chặt, đem sang phòng
bên cạnh, bên kia bỗng truyền đến âm thanh khóc thét, kêu khóc thảm
thiết, khiến cho Khương gia trên dưới rơi vào một khoảng không khí lãnh
trầm, mọi người đèu lâm vào cảnh lông tơ thẳng dựng.
Đây là Khương Thế Dung thủ đoạn tác phong mạnh mẽ, cũng là lí do vì
sao hắn có thể hùng bá đại giang nam bắc, được đến đại danh Tửu Vương.
Muốn làm ra thuần hương hảo tửu, ngoài việc có nước tốt, chỗ chưng
cất tốt, có một nhưỡng rượu sư tốt, còn cần có nhưỡng rượu bí phương ghi lại quá trình ủ rượu phức tạp dài dòng, thời gian dài ngắn, cùng với
phân lượng nhiều ít khác nhau, cùng với thể chế cất rượu mà người khác
không biết.
Một thể chế cất rượu tốt, khi nào phóng? Phóng bao nhiêu? Trình tự
như thế nào? Đều có quy định nhất định về tỉ lệ , chỉ cần sai sót một
chút, rượu làm ra có thể thất bại trong gang tấc.(edit đoạn nhiều rượu này ta say mất thôi)
Đối với Trần Tam truyệt không lưu tình, cũng chính là muốn nói cho
mọi người biết, những kẻ vọng tưởng đào trộm nhưỡng rượu bí phương chính là phải nhận kết cục đó, mặc dù có bao nhiêu ân tình, hậu quả của phản
bội, chính là tuyệt tình.
Mỉm cười, là cách tốt nhất để tiếp đón.
Đỗ Tử Vi cố gắng hé ra khuôn mặt tươi cười, không phải cái loại quyến rũ, mà là mang điểm nhu thuận, thoạt nhìn chính là loại nữ nhân không
hiểu chuyện nhu thuận thiên chân vô tà. Ngây ngô cười là được rồi, nàng
vụng trộm nói cho chính mình.
Đối mặt có một người không tốt mắt, ánh mắt lợi hại, bộ mặt khả tăng, hoặc là khóe miệng suy sụp hạ nhân, nàng thủy chung lấy ngây ngô cười
đối mặt.
Quản sự được gọi là má Lưu, đang dùng cặp mắt lão chanh chua kia để
đánh giá cao thấp các nàng tân nha hoàn, nghe nói, má Lưu này chuyên phụ trách chọn lưạ nha hoàn.
Nàng cũng không hiểu được, nguyên lai muốn vào Khương gia làm nha
hoàn, lại phải cạnh tranh quyết liệt như vậy a. Ngoài việc tư sắc tốt,
dáng người phù hợp, phải là được người quen giới thiệu ở ngoài, còn muốn phải có khí chất tốt, phản ứng mau, kiểm tra các nàng ứng biến, quả
thật giống như đang tuyển cung nữ nha.
May mắn, nàng tư sắc khá tốt, mặc dù không làm người kinh diễm mỹ mạo, nhưng cũng coi là thanh tú.
Về phần dáng người, nơi cần nhỏ thì nhỏ, nơi cần đầy đặn thì cũng không hàm hồ! (nói chung Vi tỉ là dáng người mẫu rồi!)
Về phần thông minh lanh lợi, lại càng không cần bàn tới, phải đối phó với loại mẹ kế độc ác, vì sinh tồn, nàng luyện được sự không khéo lõi
đời, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ thì nói chuyện ma quỷ.
Trải qua một phên cạnh tranh kịch liệt, nàng không phụ sở vọng, cuối cùng, nàng cùng với hai vị cô nương khác trúng tuyển.
“Từ hôm nay trở đi, các ngươi chính là nha hoàn của Khương gia, đi
theo ta.” Má Lưu quay người lại, các nàng ba người lập tức đi theo phía
sau.
Nghe nói Khương gia đại trạch ở Tô Châu là một trong hai đại gia lớn
nhất, không thua kém các danh gia vọng tộc tại các nơi khác. Bởi vì gác
cổng uy nghiêm, nên người ngoài không thể nhìn trộm, các nàng ba ngươờ
nay thành nha hoàn trong Khương phủ, mới có cơ hội mở mang kiến thức về
Khương trạch giàu có mĩ lệ.
Tử Vi tuy rằng cũng rất ngạc nhiên, nhưng có vẻ đứng đắn, mặt khác
hai cô nương cùng đồng hành Bình Nhi và Ngọc Điệp lại có vẻ dị thường
hưng phấn.
Xa Xa bỗng có âm thanh kêu khóc, hấp dẫn sự chú ý của nàng, ba cô
nương không khỏi giật mình, ở rất xa liền nhìn thấy một nam nhân bị mấy
nam nhân khác lôi đi.
“Di? Nam nhân kia làm sao vậy?”
“Hắn khóc thật thê thảm a.”
Bình Nhi cùng Ngọc Điệp ánh mắt tò mò, một lòng muốn biết rõ ràng việc gì xảy ra?
Má Lưu hừ một tiếng. “Hắn cũng bị chặt tay, đương nhiên là phải khóc thảm.”
Một cô nương lộ ra biểu tình kinh ngạc ” Chặt tay? Hắn làm chuyện gì, cũng bị chặt tay?”
“Tiểu tử kia ăn gan báo, vọng tưởng trộm của đại thiếu gia nhưỡng rượu bí phương giả.”
Tửu Vi cảm thấy kinh hãi! Trộm bí phương giả, cũng bị chặt tay?
Bình Nhi cùng Ngọc Điệp sợ hãi nhìn đối phương.
“Thật đáng sợ a ~~”
“Có gì phải đáng sợ, chỉ có làm ra việc phản bội, mới có thể bị trừng phạt, nếu các ngươi ở trong này an phận thủ thường, thiếu gia tuyệt sẽ
không bạc đãi các ngươi.”
“Ta nhất định sẽ hết sức tận tâm.”
“ta cũng thế. Ta nhất định sẽ không làm ra chuyện gì phản bội thiếu gia.”
Má Lưu gật đầu “Biét là tốt rồi.” Quay đầu lại, tiếp tục đi lên phía trước.
Tử Vi cảm thấy thầm nghĩ — nếu bọn họ biết chính mình chính là đến trộm bí phương, chỉ sợ lúc ấy cũng đem tay nàng lập tức chém đi?
Nghĩ đến đây, nhịn không được theo bản năng sờ sờ đầu chính mình, cảm giác được hai tay bắt đầu phiếm lạnh.
Người Khương gia đối với kẻ trộm như vậy, nàng phát sinh ghĩ đến kết cục của mình rất đơn giản.
Nhìn xem chính mình một đôi tay nhỏ bé, giả tưởng nếu không có chúng , nàng
liền biến thành một phế vật, mẹ kế nhất định sẽ ngại nàng vô dụng, chắc chắn đem nàng lập tức đuổi ra khỏi gia môn, đến lúc đó nàng ngay cả
xuống biển cũng không ai muốn, chỉ có thể duyên phố ăn xin.
Không! Không! Nàng nhất định sẽ không để kết cục như vậy được.
Dọc theo đường đi, má Lưu muốn các nàng nhớ kỹ từng cái tên của địa phương, sáu đại viện, sáu tiểu viện, khúc kiều, cầu hình vòm lại vô số kể, từng cái hồ nước đều có tên của nó cùng với ý nghĩa.
Cái gì viện thuộc chủ nhân nào, má Lưu vừa nói, các nàng liền liều mạng nhớ.
Cuối cùng, các nàng đi vào phòng của hạ nhân.
“Thế nào, về sau các ngươi sẽ ở tại nơi này. Hiện tại ta và các ngươi nói
đến quy củ trong trạch, các ngươi ba người cần phải một chữ một chữ ghi
tạc trong óc, nếu làm sai, cẩn thận ta……” Kế tiếp, tất cả đều là má Lưu
một đống gia quy, gia pháp, thao thao bất tuyệt thuyết giáo.
Trừ lần đó ra, má Lưu muốn các nàng dành ra ba ngày huấn luyện, tại đây
trong ba ngày , phải đem Khương gia quy củ toàn bộ nhớ kỹ.
Chỗ nào có thể đi, chỗ nào là cấm, các chủ nhân thích cái gì, không thích
cái gì, cái gì nên làm, cái gì không nên làm, toàn muốn các nàng ở trong vòng 3 ngày, phải ghi tạc trong đầu.
Một buổi trưa, diễn ra dài dòng thuyết giáo, thời gian trôi qua rất nhanh.
Sau khi dùng sao bữa trưa, Tử Vi chuồn đến thấu khẩu khí, tuỳ ý đi nhìn xem một chút.
Má Lưu lúc này không có mặt, Bình Nhi cùng Ngọc Điệp nhân cơ hội này để
nghỉ ngơi, nàng buồn bã, nghĩ đến tuỳ ý đi một chút, chắc hẳn là sẽ
không có việc gì?
Hay không cần báo cho biết một tiếng…Ai, ai biết được chứ, người chứ đâu
phải thánh hiền, luôn luôn thiếu thời gian, nàng phải nhân cơ hội này đi nơi nơi thăm thú.
Nàng tò mò nơi nơi nhìn xem, trên đường tránh những nơi nhiều người, cố ý
hướng ít người đi, xuyên qua cổng vòm, bất tri bất giác, đi vào một lâm
viên lịch sự tao nhã xinh đẹp.
Thập yêu vị đạo?
Trong không khí, nàng ngửi được một cỗ mùi hương trong veo, phiêu miểu.
Tò mò, nàng nhịn không được hướng phát ra mùi hương đi tới, cuối cùng đi vào một chỗ núi nhỏ trước gò.
Mùi hương mê người kia, bắt đầu phát ra từ nơi này.
Ở trong hoa cỏ lá cây, nàng ngoài ý muốn phát hiện ra một cánh cửa.
Nguyên lai nơi này không phải là núi mà là một toà nhà đá, bởi vì được
cỏ cây bao quanh nên nếu không nhìn kĩ, thật không dễ dàng mà phát hiện.
Nhà đá môn được nguỵ trang che đậy, làm Tử Vi càng thêm tò mò, nàng lặng lẽ đẩy cửa bước vào, trong phòng âm u, mùi hương càng thêm nồng đậm, nàng
kinh ngạc phát hiện, đây là mộtkho chứa đầy rượu, bởi vì nhà đá này có
rất nhiều rượu, tính toán lỹ, có lẽ có đến trăm loại.
Kỳ quái, má Lưu cũng không có nói nơi này có kho rượu a?
Nàng tốt nhất nên đi nhanh nhanh chút, để tránh bị người khác phát hiện,
nhưng là do cái bình phát này ra mùi hương dẫn trụ khứu giác của nàng…
Thơm quá a! Nàng không tự chủ được hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, tùy ý khứu giác hưởng thụ hương thơm mát lạnh thơm ngọt này.
Bởi vì rất chuyên chú say mê, thế nên nàng căn bản không chú ý tới trong
phòng còn có một nam nhân khác nữa, từ khi nàng tiến vào một khắc, tinh
duệ mâu quang liền theo dõi nàng nhất cử nhất động.
Khi nàng say mô mấy vò rượu, cặ mắt kia cũng tuỳ thân ảnh của nàng di động.
Này rượu khố lý, tàng là các nơi phương rượu ngon, có côn minh nam điền
rượu, võ định hoa đồng rượu, ngoài ra còn có tang kham rượu, đinh hương
rượu đợi chút, này đó điền nam rượu trái cây, là thị phiến trung hiếm
thấy rượu ngon.(Nói chung cái đoạn này toàn kể tên rượu)
Nàng đột nhiên sửng sốt, dùng sức để ngửi, có chút không xác định, lại có điểm hoài nghi.
Một cỗ hương rượu đặc biệt, không biết là thế nào từ một vò rượu bay ra.
Cuối cùng, ánh mắt của nàng khoá trụ trên một vò rượu, đối với nó như là vui mừng khinh hỉ, lẩm bẩm ” Rượu hoa điêu rượu sảm mẫu đơn hương, quả thực là ngạc nhiên a.”
Mũi của nàng đưa tới gần giấy dán trên vò rượu, cẩn thận nghe thấy, như là
thấy một đoá hoa mẫu đơn đỏ tươi xinh đẹp nhất thiên hạ.
Mùi hương thật thơm, làm người ta không nhịn được say mê a, nàng thậm trí
trực tiếp ôm vò rượu, đem khuôn mặt dán lên vò rượu lạnh lẽo, thở dài
thật sâu.
‘Thơm quá a… Đây chính là rượu cung phi, nhất định thực trân quý!” Miệng nàng nỉ non, tưởng tượng ra hoàng cung tam cung lục viện, tần phi uống rượu, giáp sinh đỏ tươi, đi lại nhẹ nhàng tựa như thất tiên nữ, ống tay áo
nhiều màu múa ra cảnh tưởng diệu kì…
Loại rượu có mùi hương thơm ngát này, ở trong miệng, chảy xuống hầu, không biết sẽ là loại cảm giác gì đâu?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...