Sở Trì và Sở Duyệt không phải chị em ruột, thậm chí có thể nói không có chút quan hệ huyết thống nào.
Năm đó chú hai nhà họ Sở không biết sao mãi không có con, nghe bệnh viện nói có thể là vô sinh.
Sau đó liền nhận nuôi Sở Duyệt từ trại trẻ mồ côi về, không nghĩ đến vừa nhận nuôi Sở Duyệt đến năm thứ ba thì mẹ Sở lại mang thai Sở Trì, đương nhiên người một nhà đều vui vẻ!
Ba Sở cảm thấy con gái bảo bối nhà mình là thần phúc, nếu không sao có thể khiến ông ở tuổi đó còn có con.
Mặc dù sao đó đã có con ruột nhưng ba Sở đối với Sở Duyệt yêu thương chỉ nhiều hơn chứ không ít đi.
Mà Sở Duyệt cũng rất thích đứa em trai này, người trong nhà từ trước đến nay luôn hòa hợp, vui vẻ.
Lớn lên đi học, có một hôm Sở Duyệt khóc chạy về nhà.
Bố mẹ đều bị dọa sợ.
Con gái nhà họ luôn rất mạnh mẽ, ít khi khóc trước mặt người ta, lần này nhất định chịu ủy khuất rất lớn, nếu không không có khả năng khóc thành như vậy.
Hỏi Sở Duyệt xảy ra chuyện gì cô cũng không nói.
Ba Sở chỉ đành đến trường hỏi, kết quả nhận được tin khiến ông cực kì tức giận.
Thế mà lại có bạn học nói con gái bảo bối nhà ông là không có ai thèm! Gia giáo kiểu gì thế này?!
Lúc đó nói thế nào cũng phải tìm phụ huynh của đứa nhỏ kia nói cho ra lẽ, bắt nó xin lỗi Sở Duyệt mới cho qua! Cuối cùng phụ huynh đứa nhỏ kia cùng bên phía nhà trường đều đến xin lỗi, chuyện này mới cứ thế mà qua đi.
Mà chuyện liên quan đến thân thế của Sở Duyệt cũng trở thành cấm kị của nhà họ Sở, ai cũng không được nói lung tung.
Sở Trì xách đồ đứng ở ngoài siêu thị đợi Sở Duyệt, không biết cô muốn mua cái gì, nói cái gì mà không muốn cho cậu xem, cũng không thể ở chỗ quầy thanh toán đợi, cậu chỉ có thể đi ra trước.
Sở Duyệt đi ra xong nhìn cậu cười thần bí, cười đến Sở Trì rùng mình một cái.
Nụ cười này cậu rất quen thuộc, đơn giản là lạnh thấu tim.
Chẳng qua cậu vẫn rất thức thời không hỏi cô mua cái gì, ngoan ngoãn bị chị hai nhà mình ôm eo về nhà.
Vừa vào cửa Sở Duyệt đã chiếm lấy sofa, ôm đống đồ ăn vặt chỉ huy Sở Trì đi nấu ăn.
Sở Trì bĩu môi trước tiên vào phòng sách cầm iPad ra cho cô chơi, sau đó mới xách đồ vào phòng bếp.
"Ấy, đợi chút!" Sở Duyệt bỏ iPad qua, chạy đến.
Sở Trì sau đó liền nhìn thấy cái đồ trên cổ mình, cúi đầu là một cục màu hồng, chính là tạp dề hình Hello Kitty quấn trên người mình.
Sở Trì khóe mắt co rút lại: "Chị hai!"
"Ngoan, mặc cái này đi.
Hê hê, nhìn Tiểu Trì nhà mình có bao nhiêu đảm đang." Sở Duyệt sống lỗi cười cười.
Sở Trì lặng lẽ câm miệng.
Cảm cảm thấy mũi có chút chua xót, T^T thật muốn khóc.
"Chị, em là con trai!"
"Chị biết.
Ai nói em là gái đâu."
"Em không mặc tạp dề đâu! Có muốn mặc cũng không phải kiểu này!" Sở Trì oán giận!
"Không sao, mặc cái này đi.
Chị cũng không chê em!"
"..." Sở Trì phun máu, thảm bại, lăn vào nhà bếp.
Sở Duyệt vui sướng ngồi xếp bằng trên sofa, ôm lấy iPad lên mạng, mở QQ ra liền tự động nhảy ra acc của Sở Trì.
Sở Duyệt trước giúp cậu login.
Kết quả cô phát hiện, Tiểu Trì nhà cô thế mà lại có nhóm!!! Tên nhóm còn rất khủng!
Sở Duyệt kinh ngạc là đương nhiên, Tiểu Trì nhà cô cái gì cũng tốt, chỉ là đối với mấy thứ trên mạng đều vô cảm, nhất là không thích cùng người lạ nói chuyện, trong QQ của cậu từ trước đến nay chỉ có một mình cô chị gái như cô.
Giờ thì ngon rồi.
Thế mà nhiều thêm ba người lạ cô không biết! Lại còn có một cái nhóm!
Sở Duyệt mở ra cái nhóm đang nháy điên loạn, âm thầm vây xem.
Cô thật không có sở thích núp lùm, cô chỉ có chút tò mò thôi.
Biên kịch - Đẩy nhanh: Các vị lão đại, các anh không thể đối với ngộ như thế!!
2 Bình tĩnh: vuốt ve, quen là được, kéo âm gì đó rất bình thường
Biên kịch - Đẩy nhanh: Đồ ngốc! Cầu an ủi!
2 Bình tĩnh: Quất bay nha đầu nhà cô, đã nói không được gọi ông đây là đồ ngốc!
Phụt! Sở Duyệt bật cười.
Thế mà có người đặt cái tên còn cạn lời hơn cả em trai nhà cô, đồ ngốc, ừm ừm, tên hay, hahaha...!
Biên kịch - Đẩy nhanh: ╭∩╮(︶︿︶)╭∩╮ khinh bỉ anh! Không gọi đồ ngốc thì gọi là gì, anh rõ ràng không có tý bình tĩnh nào!
2 Bình tĩnh:...!
Lão nương F trang: Cô nương Đẩy nhanh, cô làm sao thế?! Tức giận đến như này, thịt cũng chín luôn rồi.
Biên kịch - Đẩy nhanh: Lão nương! Âm thụ mà cô với Phong Mặc đại nhân đồng ý với tôi đâu?!
Đẩy nhanh kích động đến không đợi được rồi! Đã nói để Tham ăn đến phối tiểu thụ không kịch mới, kết quả người ta còn chưa đồng ý! Đắng lòng nhất là Phong Mặc cũng không thấy đâu rồi!
Lão nương F trang: (⊙_⊙)? Tôi có đáp ứng với cô cái gì à?
Lão nương bắt đầu giả chết, sớm biết Đẩy nhanh mai phục ở đây thì đã không trồi lên, ầy, thất sách.
Tiểu H không tiếp kịch thì cô còn cách nào đâu.
Biên kịch - Đẩy nhanh:...!o(>__.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...