Sáng sớm ngày hôm sau, thân thể yêu kiều của Đại Lệ Ti bủn rủn gần như không dậy nổi.
Giang Long tinh thần vẫn tỉnh táo, dậy sớm luyện công.
Trận tuyết này rơi liên tiếp ba ngày, tuyết đọng lại dày một thước. Bên mỏ than chỉ có thể khai thác, lại không thể vận chuyển than ra ngoài. Về chuyện này Giang Long có chút buồn bực, nếu như có thể sớm phát hiện ra mỏ than thì tốt biết mấy, đem than đi bán khắp các thành trấn ở Bắc Cương, bách tính sẽ không phải chịu lạnh.
Lượng tàng trữ trong mỏ than thật kinh người, ngoài phí đào mỏ và phí vận chuyển ra, không còn bất cứ chi phí nào khác, cho nên Giang Long mới định giá cực thấp, không dám nói tất cả bách tính đều có thể mua nổi, nhưng ít nhất cũng được một phần ba có thể mua than sưởi ấm trong mùa đông lạnh.
Có bao nhiêu người đó mua than sưởi ấm, thì sẽ bớt được vài người phải lên núi tới bình nguyên nhặt cỏ, điều này đối với bách tính không mua nổi than mà nói, đương nhiên là chuyện rất tốt. Nhặt thêm được một ít nhánh cỏ cành khô, bọn họ cũng có thể đốt lửa sưởi ấm nhiều hơn.
Liên tiếp năm ngày, bên Tiền Đới chẳng có bất cứ động tĩnh nào.
Sắc trời trong vắt, thái dương lên cao soi rọi, tuyết đọng trên mặt đất đã tan chảy. Nhìn thấy sắc trời rất tốt, Giang Long muốn đi xem mỏ than bên huyện Hạ Vũ một chút, nhưng lão Tam Tề gia đột nhiên tìm đến, thần sắc đầy vẻ buồn bã, thì ra là chuyện hai nha dịch bị chết khiến ba huynh đệ Tề thị trong lòng tự trách, nên bất chấp lời nói của Giang Long, kiên quyết tìm bằng được người bịt mặt mà đêm tối bàn bạc với Tiền Đới đó.
Người bịt mặt khi lần thứ ba đến bàn bạc với Tiền Đới, ba huynh đệ Tề thị theo rất sát.
Kết quả không cẩn thận bị người bịt mặt phát hiện, quay lại đánh nhau với ba huynh đệ Tề thị, người bịt mặt vô cùng tự tin về thân thủ của mình, tuy nhiên giao thủ với ba người, mới phát hiện ra đối phương cũng không kém, cuối cùng người bịt mặt một đao chặt đứt cánh tay trái của lão Nhị Tề gia. Sau lưng thì bị rạch một vết thương đầy máu, hoảng sợ tháo chạy.
- Gọi đại phu chưa?
- Rồi.
Tề gia lão Tam vẻ mặt đầy hối hận:
- Đều trách tiểu nhân tham công, làm hỏng đại sự của đại nhân, còn liên lụy nhị ca bị đứt một cánh tay.
- Thương thế của Nhị ca Tề gia quan trọng, nhất định phải mời đại phu giỏi nhất đến chữa trị.
Giang Long trước tiên quan tâm dặn dò một câu, mới sờ lên cằm nói:
- Về phần ta, không có chuyện gì xấu, chỉ là đã kích thích Tiền Đới một chút. Nhiều lắm là khiến Tiền Đới động thủ sớm một chút thôi.
Sau khi Tiền Đới biết người bịt mặt bị thương, rõ ràng giật mình kinh hãi.
Người bịt mặt là một tiểu đầu lĩnh trong đám tử sĩ mà Tiền gia âm thầm nuôi dưỡng, thân thủ tuyệt đối không kém cỏi, nhưng đối phương ba người thì không công bằng. Hơn nữa biết được Giang Long lại luôn cho người âm thầm theo dõi mình. Điều này khiến Tiền Đới không dễ chịu.
Đương nhiên y không ngốc nghếch đi tìm Giang Long tranh luận, nói ra thì Giang Long cũng không thừa nhận.
Ngược lại Giang Long hỏi về người bịt mặt, y có chút không thể trả lời.
Mấy ngày nay y luôn xem sổ sách trong huyện nha có liên quan đến việc đào đường sông, nắm chắc mình có thể tiếp tục làm công trình rồi, nếu đã như vậy, thì không cần khiêm nhường nữa. Sau khi cân nhắc một chút, Tiền Đới cho người chuyển lời đến người bịt mặt.
Mục tiêu thứ nhất, Hầu Giang!
Thân phận bề ngoài của Hầu Giang hiện nay là quản gia của bằng hữu tốt của Giang Long, phụ trách đầu tư, sau đó đợi công trình kết thúc xong mới lấy hồi báo. Sự tồn tại của Hầu Giang vô cùng quan trọng, Giang Long thân làm quan viên không tiện tự mình ra mặt đầu tư ngân lượng vào công trình. Bằng không lúc đầu tư người ta sẽ mắng hắn ngốc, đem ngân lượng ném vào cái nơi khốn cùng, chim chẳng thèm ỉa này.
Sau khi xong việc kiếm được món tiền lớn, bọn họ sẽ lại vô cùng ganh ghét.
Có thể nói không có Hầu Giang, Giang Long nếu không tìm được người thế thân, thì công trình không thể nào triển khai được.
Hầu Giang giờ đã không còn ăn mặc bó sát người kiểu hành tẩu giang hồ như trước đây, mà mặc trường bào hoa lệ, mặc áo khoác da lông, cho dù đi đến đâu cũng có mấy tùy tùng theo sau, nói đến sự vụ trong tay, Hầu Giang cũng rất bận rộn.
Hôm nay xưởng xi măng có một đơn hàng lớn, cần y qua ký tên đóng dấu.
Là một thị trấn gần đó khá đông đúc giàu có, dân phong nhanh nhẹn dũng mãnh, muốn trát xi măng lên thổ bảo của tiểu trấn.
Thổ bảo là do bách tính của tiểu trấn tự mình xây dựng, tuy mỗi năm đều có gia cố một lần, nhưng lâu năm quá rồi mỗi ngày gió đập nắng thiêu, thổ bảo đã rách nát đầy vết chắp vá. Đại diện của tiểu trấn nói rõ ý đồ, muốn dùng xi măng trát lên toàn bộ thổ bảo một lớp xi măng gia cố. Giống như thị trấn vậy, mối làm ăn này đương nhiên không nhỏ. Hầu Giang phải tự mình tiếp đãi.
Buổi sáng Hầu Giang dẫn bốn tùy tùng ra ngoài.
Lúc lên xe ngựa, xảy ra bất thường.
Mấy tên bịt mặt tay cầm đao thép, không một tiếng động từ con hẻm nhỏ bên đường nhảy ra, giết Hầu Giang.
Đến khi bọn Hầu Giang phản ứng lại, thì kẻ bịt mặt đã xông đến rất gần rồi, bốn tùy tùng lập tức rút đao ứng chiến, nhưng thân thủ thua xa đối phương. Người bịt mặt kẻ nào cũng hung hãn, có một người liều mạng bị thương, cũng muốn trong thời gian ngắn nhất giải quyết đối thủ, kết quả là sườn trái bị rạch một vết thương thật sâu.
Hầu Giang dù sao cũng là giang hồ, lập tức lui về viện lạc, đóng cửa lớn lại.
Mấy tên bịt mặt đang muốn phá cửa vào, một mũi tên nhọn xé gió từ xa bắn tới.
Phập!
Từ sau lưng một tên bịt mặt không trúng, mũi tên lại xuyên vào từ trước ngực.
Cơ thể tên bịt mặt cứng đờ, đến cả tiếng kêu đau đớn trước khi chết cũng không có phát ra, liền từ từ ngã xuống. Những tên bịt mặt khác nhìn thấy, lập tức tìm chỗ nấp, xoẹt, xoẹt, lại có hai mũi tên nhọn rạch bầu trời vút tới, giải quyết hai tên bịt mặt.
Tất cả có tám tên bịt mặt, trong chớp mắt chết hết ba tên.
Còn lại năm tên nấp vào hẻm hai bên, nhìn mắt nhau một cái, cùng leo qua tường viện, định nhảy vào trong viện giết chết Hầu Giang. Hầu Giang mới là mục tiêu chuyến này của bọn họ, những người này mục tiêu rõ ràng. Nhưng vừa leo lên đầu tường thì một tên bị bắn chết.
Bốn tên còn lại khi nhảy khỏi đầu tường, lại có một tên phải chết dưới mũi tên.
Lúc này Phàn Nhân mới nhấc trường cung, nhanh chân xông vào đại viện của Hầu Giang.
Hầu Giang không hề biết Phàn Nhân đã tới, cài then cửa xong cũng không làm kinh động đến nha hoàn trong viện, liền nhanh chóng nấp vào trong một sương phòng, thuận tay rút con dao găm giấu trong giày bông ra. Luận công phu y chỉ có thể xếp vào hạng bình thường, nhưng thân thủ linh hoạt, mau mắn, tốc độ nhanh.
Nhất là ở nơi nhỏ hẹp dáng người thấp bé rất có ưu thế.
Ba tên bịt mặt lúc này thần sắc vô cùng lo lắng, không ngờ giữa chừng giết được một cao thủ xạ tiễn, bọn họ vừa mới hành động đã chết hơn một nửa. Đang cầm đao tìm tung tích Hầu Giang, lúc này một nha hoàn bưng chậu nước từ nhà chính đi ra.
Nhìn thấy ba người bịt mặt đao thép trong tay dính máu, không khỏi ném chậu nước lớn tiếng thét lên.
Tôi tớ trong viện nghe được, đều xông ra.
Ba tên bịt mặt xách đao định tiến lên chém giết, nhưng lúc đó Hầu Giang mở cửa sương phòng, từ cửa phòng nhìn ra bọn họ. Thế là ba tên đổi phương hướng, xông về phía Hầu Giang. Hầu Giang đóng cửa lại lui vào trong phòng. Ba tên phá cửa vào trong nháy mắt, một cái bàn gỗ ném tới. Ba tên né tránh, lại xông về phía Giang Long đã ở khoảng cách xa.
Hầu Giang tay cầm dao găm, không có nửa phần sợ hãi.
Tên bịt mặt thứ nhất thân hình cao lớn, khí thế hùng hổ một đao chém tới, y thấp người lộn về trước, chui qua dưới sườn đối phương. Tên bịt mặt thứ hai tiến lên, bổ dọc một đao, Hầu Giang vừa ngồi xổm lên, hai chân chớp mắt đã phóng người lên tường, ánh đao hiện lên sát chóp mũi lướt qua.
Tên bịt mặt thứ ba lúc này một đao vọt ngang.
Hầu Giang đang định hạ thấp người né tránh, thì nhìn thấy Phàn Nhân kịp đến, đứng trong viện giương cung cài tên, một mũi tên như sao băng bắn vào sau lưng tên bịt mặt thứ ba. Cơ thể tên bịt mặt cứng lại, miệng trào ra máu tươi ngã đùng xuống.
Hầu Giang nhân cơ hội chạy ra khỏi sương phòng.
Hai tên bịt mặt kia nhìn thấy cao thủ xạ tiễn đến, biết nhiệm vụ không thể hoàn thành, cắn vỡ túi độc trong miệng không bao lâu tắt thở thân vong.
- May là đệ tới kịp.
Hầu Giang há mồm thở dốc.
Phàn Nhân vừa đáp lời vừa đi vào sương phòng:
- Mấy hôm trước Giang Long bảo đệ đến bảo vệ huynh, đệ vẫn luôn âm thầm theo sau không có hiện thân.
Vừa nói vừa kiểm tra mấy tên bịt mặt, đều đã chết hết rồi. Hầu Giang có chút khó hiểu:
- Tại sao bảo huynh đến bảo vệ ta?
- Mấy tên bịt mặt này hẳn là thủ hạ của Tiền Đới.
Phàn Nhân đáp.
Người bịt mặt đều đã chết hết rồi, nô bộc trong tiểu viện mới dám đến, phần lớn là nha hoàn và bà tử, còn có mấy đứa nhỏ mười mấy tuổi, người nào cũng sợ xanh mặt, hai chân run rẩy. Hầu Giang cho bọn họ về phòng không cần ra.
- Phu nhân, người không sao chứ?
Đột nhiên, một nha hoàn về phòng lớn tiếng hô lên.
Hầu Giang nghe xong thần sắc căng thẳng, lập tức chạy qua.
Phàn Nhân thì hơi ngạc nhiên, phu nhân?
Đây là nơi Hầu Giang tạm trú, sao lại có phu nhân? Chẳng lẽ Hầu Giang lấy vợ rồi? Y không biết.
Theo sau vào phòng, thì thấy Hầu Giang đang kéo tay một người đàn bà hỏi han ân cần.
Còn người đàn bà thì sắc mặt hơi tái nhợt, nắm thật chặt tay Hầu Giang, thần sắc có chút hoảng sợ.
- Vị này là?
Phàn Nhân bước ba bước thì dừng lại, hai mắt đột nhiên mở to, bởi vì bụng người đàn bà thấy rõ to tròn.
Hầu Giang nghe vậy đứng dậy, thần sắc có chút ngại ngùng:
- Đây là thê tử lão ca cưới.
- Sao không nói với đệ một tiếng?
Phàn Nhân giả vờ giận:
- Đệ cũng đến uống ly rượu mừng.
- Đã lớn tuổi thế này rồi!
Hầu Giang khoát khoát tay:
- Nàng ấy là quả phụ, bị nhà trai bức đến đường cùng, đúng lúc ta gặp được liền đem về nhà.
- Nhà trai vì sao lại bức nàng ấy?
- Nghèo quá! Nàng ấy từ lúc gả đến lúc người nam ra đi, cũng chẳng sinh được một đứa con trai nửa đứa con gái nào hết, cảm thấy nuôi nàng ấy uổng phí lương thực.
- Cầm thú! Nhà trai ở đâu, đệ giúp tẩu tẩu đòi công đạo!
- Không cần đâu, nếu như không phải bọn họ bức bách, thì ta cũng không lấy được thê tử tốt như vậy! Hơn nữa ta cũng sắp làm cha rồi!
Nói đến câu cuối, Hầu Giang ha ha cười lớn.
- Huynh được lắm!
Phàn Nhân đấm nhẹ vào trước ngực Hầu Giang, cũng cười lên, mừng thay cho Hầu Giang.
Người đàn bà trên giường thì xấu hổ đỏ cả mặt.
Hầu Giang lại an ủi thê tử mấy câu, cùng với Phàn Nhân kẻ trước người sau ra khỏi phòng ngủ. Kêu một thằng nhỏ đến truyền tin cho Giang Long, hai người ngồi trong phòng chính uống trà. Phàn Nhân thấy Hầu Giang giờ vẫn còn chút thở gấp, không khỏi cau mày:
- Đừng ăn ngon mặc đẹp rồi, thì bỏ mất công phu của mình.
- Đệ không hiểu, lão ca có tuổi rồi.
Hầu Giang bùi ngùi:
- Lão ca thời trẻ, một hơi chạy mấy chục dặm mặt cũng không đỏ lên, đi khắp thiên sơn vạn thủy, ra bắc vào nam, gần như đã đi khắp Đại Tề của chúng ta rồi. Nhưng bây giờ, ôi!
Nói tới đây, lại cười khẽ:
- Còn nữa, sắc đẹp là dao thép cạo xương, câu này không ngoa chút nào. Nhưng đệ cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên nếm trải mùi vị cạo xương này, không tệ đâu.
Sau khi Giang Long nhận được tin, lập tức dẫn người qua.
Còn tìm lão Tam Tề gia đến, qua sự xác nhận của lão Tam Tề gia, xác định y phục của những tên bịt mặt này giống hệt tên bịt mặt đã chém lão nhị Tề gia, có thể xác định là Tiền Đới phái người gây ra.
Cùng lúc này, trong hoàng cung đại điện, Lão Hoàng Thượng đập một tờ báo vào mặt Hộ bộ thượng thư Tiền Toàn Hữu mắng chửi. Tờ báo do Cường Thịnh xuất bản, trên báo đăng chuyện Hà quản gia vừa đến huyện Linh Thông, liền hung hăng trả thù, hành hạ hai nha dịch đến chết.
Tiền Toàn Hữu quỳ trên mặt đất, khuôn mặt già nua tím tái.
---------oOo----------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...