“Vèo!”
Một ám khí từ ống tay áo Lưu Dĩ trực tiếp nhắm thẳng mi tâm Cảnh Lăng xé toạc không khí lao tới. Động tác tay của Lưu Dĩ hư ảo nhanh không ai kịp nhận ra.
Nhưng Cảnh Lăng không phải dạng vừa, hắn nhanh như chớp nghiêng người né đi. Lưu Dĩ chớp lấy cơ hội Cảnh Lăng đang nới lỏng tay ghì chặt Yến Tử mà tránh ám khí, Lưu Dĩ vươn tay chụp lấy Yến Tử kéo về phía hắn, hung hăng một cước đá văng Cảnh Lăng qua một bên khiến Cảnh Lăng bay một đường dài rồi ngã lăn vài vòng úp mặt xuống đất.
Binh lính cùng thị vệ thấy Quốc Công hạ thủ được tên ma quái kia, thoáng trầm trồ một tiếng rồi rầm rập chạy tới trấn áp Cảnh Lăng đang lồm cồm bò dậy.
Khuôn mặt bám đầy bụi đất, Cảnh Lăng chầm chậm ngước lên, hướng Lưu Dĩ gằn giọng:
“Đại Sở chỉ toàn là một lũ hèn yếu, xấu xa. Rồi sẽ có một ngày Cao Ly thống trị các ngươi. Để các ngươi dưới chân mà chà đạp...”
Cảnh Lăng bất chấp xung quanh đang bị bao vậy, gào thét rống thiết điên cuồng, nỗi căm hận sâu trong tâm can trừng trừng nhìn Lưu Dĩ.
Bỗng nhiên Cảnh Lăng cảm thấy một cơn đau tê buốt đến từ sau lưng. Chân tay run rẩy, hai mắt quay cuồng. Rất nhanh Cảnh Lăng thổ ra một ngụm huyết đặc quánh.
Cảnh Lăng dùng chút sức lực cuối cùng chầm chậm quay đầu, đập vào mắt hắn là khuôn mặt tuấn tú độc ác tàn nhẫn, cánh tay lực lưỡng cầm bảo kiếm đâm xuyên ngực Cảnh Lăng, hai mắt người đó trợn trừng gầm gừ như sói rừng:
“Tên khốn, dám đả thương Tiểu Tử, uy hiếp Quốc Công, sỉ nhục đại sở, hôm nay để bổn tướng quân thay mặt bách tính đại Sở tiễn ngươi một đoạn!!!”
Hoắc Sinh điên cuồng ấn mạnh kiếm đâm sâu vào ngực Cảnh Lăng khiến hắn lần nữa huyết tràn bờ môi, hai mắt nứt toác. Cảnh Lăng dùng chút ít sức sống cuối cùng trong đôi mắt hướng bóng bạch kim bên kia oán hận:
“Lưu...Dĩ. Rồi ngươi...sẽ...phải...chết!”
Lưu Dĩ không buồn để Cảnh Lăng kia vào mắt,hắn điểm huyệt cầm máu, giữ chặt cần cổ vương máu của Yến Tử, mắt hắn dán chặt vào đôi mắt vô hồn chỉ mở một nửa của Yến Tử. Thân thể nàng bất động không chút sức lực. Ngay cả khi Lưu Dĩ liên tục gọi nàng vẫn không mảy may động tĩnh.
Cảnh Lăng bên này đã đạt đến giới hạn sinh thế. Bàn tay run run buông thõng, thân thể tựa như cây cao đổ ầm xuống đất tắt thở.
Chủ thể điều khiển Yến Tử chết. Nàng cũng lập tức mất đi phương hướng ngã ngửa ra phía sau lịm đi. Lưu Dĩ nhanh tay đỡ lấy nàng áp vào lòng ngực rồi bế xốc nàng lên tay gấp giọng:
“Cố Vệ Bắc, mau theo ta!”
Lưu Dĩ nhanh như chớp điểm mũi chân đưa Yến Tử thẳng một đường đi đến lều doanh. Đám hạ nhân xung quanh thấy Lưu Dĩ khẩn trương lập tức không chậm trễ vội vội vàng vàng đi chuẩn bị thuốc thang.
Hoắc Sinh không còn quan tâm điều gì xung quanh, trực tiếp đạp chân theo Lưu Dĩ hướng bóng nhỏ xám trên tay hắn mà đau đớn đuổi theo.
Cố Vệ Bắc vừa chạy theo Lưu Dĩ, mắt hắn vừa đưa về phía bóng người từ khi bắt đầu vẫn rất điềm tĩnh đứng trên lôi đài. Mày rậm khẽ chau. Cố Vệ Bắc thoảng sinh ra một mối nghi hoặc mập mờ khó hiểu, lại nhận ra Mẫn Mẫn đang nguy cấp liền bỏ mối nghi hoặc kia sau đầu hớt hải chạy vào lều doanh.
Lôi đài khi nãy oai hùng cuộc quyết chiến lúc này lại trở nên tiêu điều xác sơ ngập tràn mùi máu tanh nồng.
Đại hội đệ nhất cung thủ đến trận chung kết lại bị gián đoạn. Quốc Công thiên tuế trực tiếp giữa trận đại hội mà bị hạ thủ. Năm cung thủ kẻ chết người bị thương. Chung quy đại hội năm nay không thu được kết quả mà ngược lại còn tạo nên cục diện một màn mưa máu kinh hãi.
Những người chứng kiến chỉ e vì quá hoảng sợ mà chưa kịp gọi hồn về vẫn đơ mặt ngồi trên khán đài. Số còn lại hoảng loạn la hét, chấn kinh đến độ đạp lên nhau mà chạy.
Trên lôi đài, bóng nam nhân trường lam tố sam đơn độc đứng đó. Ánh mắt thâm thuý nhìn hai bóng người một xám một bạch kim nhanh chóng biến mất. Môi mỏng của Tề Lôi chầm chậm nâng lên một nụ cười. Chớp mắt, trên lôi đài, bóng Tề Lôi chợt biến mất chỉ để lại làn gió lạnh đầy tà khí.
Trên khán đài, bên cạnh bách tính đang hoảng loạn kia, một nam tử khuôn mặt trắng trẻo như thư sinh, tay cầm đao rộng, lưng đeo một dải lụa dài bọc cổ cầm.
Khuôn mặt thư sinh loé lên sát khí:
“Thì ra ngươi chính là Triệu Phạm Hoa...ta có nên cảm tạ ông trời buổi hội ngộ hôm nay không nhỉ!” Giọng nói âm u truyền đến cảm giác oán hận khó nói nên lời.
Bóng nam tử từ từ hoà lẫn trong bách tính rồi biến mất.
Phía trên kia thượng đài.
Thái hậu vuốt vuốt ngực ngồi trên long sàn, khuôn mặt trắng bệch vẫn chưa hoàn hồn run run hạ lệnh:
“Mau, mau gọi ngự y đến trị thương cho Quốc Công, phải là ngự y giỏi nhất cho ta!”
Đám cung nhân xung quanh vâng một tiếng rồi chạy vụt đi.
Bên cạnh Thái hậu, nữ tử hoa lệ nhẹ nhàng châm trà cho Thái hậu, nàng nhìn tàn cuộc đại hội dưới kia. Lại ôn nhu lên tiếng:
“Thái hậu, Lệ Y có một câu không biết có nên nói hay không!”
“Lệ Y công chúa, mời nói!” Thái hậu cố gắng giữ điềm tĩnh trầm giọng.
“Người đã hạ thủ Quốc Công lúc nãy đối với Quốc Công hình như rất đặc biệt!” Lệ Y nhẹ đưa đôi mắt hạnh liếc nhìn biểu cảm của Thái Hậu, nàng uyển chuyển pha trà rồi từ tốn dâng trà lên cho Thái hậu.
Thái hậu nhớ lại lúc Lưu Dĩ tự mình phi thân xuống lôi đài, lại bị chính kẻ họ Triệu to gan hạ thủ, không những không trách phạt mà còn nhất nhất bảo vệ, bây giờ lại trước mặt bàn dân thiên hạ bế một nam tử vào lều doanh. Đây không phải là đang chứng tỏ cho thiên hạ thấy hắn chính là đang quan tâm một nam tử, chính là thích nam tử sao???
“Đặc biệt thì đã sao!!! Hắn khi quân phạm thượng. Tội đáng chu di cửu tộc!!!” Thái hậu trừng mắt quả quyết.
Lệ Y cúi mình trước Thái hậu, nàng nhẹ nhàng lên tiếng:
“Thứ cho Lệ Y nhiều lời, Quốc Công xưa nay là quân vương chấp pháp như sơn, chưa từng dung thứ cho bất cứ kẻ nào cả gan động vào người, lúc này lại nhất nhất quan tâm bảo vệ một giám xưởng, chỉ e sớm đã không còn coi hắn là người thường. Nếu đã như vậy, Quốc Công há có thể để ai hạ sát họ Triệu kia sao!”
Thái hậu nghe vậy liền tức giận quăng vỡ ly trà trên tay lớn giọng:
“Hắn là vương tử một nước, lại có thể coi thường vương pháp, dung thứ cho kẻ phạm thượng chính mình sao?”
Lệ Y cùng hạ nhân thấy Thái Hậu nổi giận đùng đùng, da mặt ửng đỏ vì thẹn thì lập tức quỳ rạp xuống kinh hô.
“Thái hậu bớt giận! Thái hậu bớt giận!”
Lệ Y kia dường như cảm thấy Thái Hậu vẫn chưa đủ giận, nàng không ngừng kích động bồi thêm vài câu như đổ thêm dầu vào lửa, khiến Thái hậu nộ khí xung thiên, rung động đất trời:
“Quốc Công trước mặt bách tính không chịu để quan binh hạ thủ, chuyện ngài chịu xử tử họ Triệu kia hay không Thái Hậu chắc đã biết rõ. Vì vậy Lệ Y mạo muội thỉnh cầu Thái Hậu nên giệt trừ hậu hoạ ngay từ bây giờ. Tránh để mối nguy hại này càng ngày càng làm mê muội Quốc Công như ngày hôm nay. Xin Thái Hậu ân chuẩn!” Nói rồi Lệ Y kính cẩn dập đầu xuống đất.
Thái hậu hai mắt phượng trợn trừng. Môi đỏ mím chặt, làn da hồng thuận ngày thường lúc này lại chằng chịt những đốt gân xanh đỏ rõ rệt.
Bà hiểu rất rõ đứa con trai lạnh lùng tàn nhẫn này. Từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu dung dưỡng ai, ngay cả thái tử hắn cũng chưa từng có nửa lời yêu thương. Vậy mà hôm nay lại quan tâm đến một tên giám xưởng nhỏ nhoi như vậy, chắc chắn là đã có thâm tình khó dứt, ăn sâu vào huyết tuỷ. Bà càng không ngờ đến đứa con trai bà hết mực yêu thương lại có ngày thích nam nhân. Nếu bà trực tiếp yêu cầu hạ sát họ Triệu kia, chắc chắn sẽ bị Lưu Dĩ phũ phàng gạt đi. Đứa con này một khi đã quyết bảo vệ thứ gì thì đừng hòng kẻ nào có lá gan đụng vào. Càng sẽ không để ai hạ sát.
Trong lòng Thái hậu dâng lên một dự cảm không lành. Nếu lý do Lưu Dĩ nhất quyết không dung nạp nữ nhân ngay cả khi bị uống kích dược là vì họ Triệu kia, vậy đây chính là mầm hoạ cần phải loại bỏ.
“Hà Khiêm!”
Thái hậu gọi tên Hà công công đứng bên cạnh. Hà Công công nhanh chân lại gần Thái hậu cúi mình.
“Có nô tài!”
“Bằng mọi cách, phải giết chết tên họ Triệu kia. Nhớ, hành động cẩn trọng, sạch sẽ. Nếu bị người của Quốc Công phát giác, lập tức thủ tiêu, ngươi hiểu chứ!”
Hà công công theo Thái Hậu đã hơn mười năm, những chuyện đấu đá trong cung, dùng mọi thủ đoạn người chết kẻ tàn lụi đã không còn lạ lùng. Thái hậu từ khi Lưu Dĩ lên ngôi đã trở thành mẫu nghi thiên hạ, vạn người kính nể, sớm nay không còn dùng mưu hạ sát kẻ nào. Lúc này lại đương quan tâm đến một nam nhân họ Triệu nhỏ nhoi ngoài cung. Chắc chắn phải xét thấy đây là mầm tai ương lớn mới tự mình buông lệnh hạ thủ.
Hà công công thoáng chốc bất ngờ, nhưng lão theo Thái hậu đã lâu, quyết định của bà chỉ nên làm theo không nên nhiều lời.
Hà công công vâng dạ một tiếng rồi lập tức thoái lui, bắt tay vào kế hoạch hạ thủ trong âm thầm lặng lẽ.
Để qua mặt Lưu Dĩ hạ sát là điều không dễ dàng, chính vì vậy mà Thái hậu mới chọn Hà Công công kinh nghiệm thâm cung không kẻ nào vượt qua để hành động, có lẽ lão chính là người duy nhất Thái hậu tin tưởng trọng dụng.
Lệ Y vẫn quỳ dưới đất, đợi cho bóng Hà công công cùng Thái Hậu đi khuất, khuôn trang nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng chầm chậm cong lên một nụ cười tàn nhẫn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...